Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Phương Trinh
Lý Ngộ Tranh đi rồi Đinh Khánh Lam chẳng khác gì con cún bị rỏ rơi, cả ngày cứ ru rú trong phòng như một đứa trầm cảm.
"Thưa thiếu gia, đã có thông tin về Trạch Thanh Hy"
"Nói đi" Lý Ngộ Tranh mặt không rời khỏi tập tài liệu vừa được đưa tới, phất tay ra tín hiệu cho tên trợ lí bắt đầu trình bày.
"Trạch Thanh Hy trước được bỏ lại ở cô nhi viện Hoa Biên, theo thông tin chính xác thì chính gia chủ của Triệu gia là người đưa cô ta vào đó, ít lâu sau lại đem cô ta ra ngoài"
"Thời gian cụ thể?"
"Vào khoảng mười tám năm trước thưa cậu"
"Mười tám năm?" Lý Ngộ Tranh mặt mày ngày một cau có, đó chẳng phải là lúc Trạch Lam Chi - con gái của Trạch gia gặp tai nạn và cũng là lúc Trạch Thanh Hy được Trạch gia nhận nuôi hay sao? Thế quái nào Triệu Vũ lại liên quan trong vụ này?
Khoảng hai tháng sau khi Lam Chi ra đi, Trạch Thanh Hy bỗng nhiên đột ngột xuất hiện, Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh Như vì sự mất mát của con gái, nên đã quyết định đem cô ta vào nhà và coi như con gái ruột của mình. Lý Ngộ Tranh hồi nhỏ cũng được coi là khá yêu quý Trạch Lam Chi. Mặc dù không được quá thân thiết, nhưng ít nhiều anh cũng rất yêu chiều mỗi lần gặp cô em họ này. Từ khi Trạch Thanh Hy thay thế vị trí của con bé, quan hệ của anh và Trạch gia cũng càng ngày càng xa lạ, về cơ bản là anh không hề có một chút thiện cảm nào đối với Trạch Thanh Hy từ khi còn rất nhỏ.
"Tiếp tục điều tra tung tích của Trạch Lam Chi"
"Dạ"
Liệu rằng có khả năng con bé vẫn còn sống? Vì khi vụ việc xảy ra, Trạch gia cùng với Lý gia, thậm chí còn có sự góp mặt của Đinh gia, dù đã huy động lực lượng đến tối thiểu, nhưng vẫn không có cách nào tìm ra được thi thể của con bé. Bởi tai nạn xảy ra ở biển, nên cũng chẳng có ai nghi ngờ nhiều, mà liền kết luận rằng có thể do quá lâu không được tìm thấy mà xác đã tự động phân hủy.
Rốt cuộc Triệu Vũ có liên quan gì tới Trạch Thanh Hy? Và Trạch Lam Chi sẽ không có sự dính níu gì của ông ta chứ?
*Cốc Cốc*
"Vào đi"
"Thật hân hạnh, Lý công tử"
Một cô gái uyển chuyển nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, giọng nói cất lên thật trong trẻo dịu dàng giống y như vẻ bề ngoài của cô ta vậy. Lý Ngộ Tranh ngước đầu, vô cùng thành khẩn mà đứng dậy, mỉm cười đáp lại cô nàng trước mặt:
"Hân hạnh, tiểu thư. Không ngờ cô lại đích thân tới đây"
"Sao có thể không tới? Nghe nói Lý công tử là một người đã đẹp trai lại có tài, tôi thực sự tò mò"
"Phương tiểu thư thật biết đùa" Lý Ngộ Tranh quả thực nãy giờ da gà da trâu đã nổi hết lên, nhưng vẫn phải gồng mình để tiếp khách quý. Đây là con gái rượu của Phương tộc, một trong những gia đình danh quý nhất xứ Mỹ, sao có thể không tiếp đãi cho đàng hoàng tử tế?
"Gọi tôi là Phương Trinh" Phương Trinh đặt chiếc túi hàng hiệu qua một bên, yểu điệu ngồi xuống đối diện với Lý Ngộ Tranh.
"Cô biết tiếng Hoa?"
"Mẹ tôi là người xứ Hoa"
"Ồ, vậy thì thật thuận lợi cho việc làm ăn của chúng ta"
"Tôi cũng nghĩ vậy" Phương Trinh từ đầu tới cuối ánh mắt luôn có sự bất thường mà ngay cả Lý Ngộ Tranh cũng không thể lý giải nổi? Nhưng hình như ánh mắt kiểu này anh cũng đã từng thấy qua rất nhiều lần rồi thì phải? Thật ngứa ngáy khó chịu!
"Vậy, chúng ta có thể bàn bạc ngay bây giờ không?"
"Anh hiểu sai ý tôi rồi, tôi đến đây không phải để bàn công việc"
"Vậy ý của cô?"
"Là mời anh một bữa tối... Dành riêng cho công việc, được không?" Phương Trinh khẽ nháy mắt, nở một nụ cười tinh nghịch khác hoàn toàn với dáng vẻ thục nữ của cô, Lý Ngộ Tranh hơi nhăn mày, suy nghĩ ngâm nghê một hồi. Anh bận rất nhiều việc, giờ cô ta lại còn đòi dành riêng một bữa tối? Con gái đúng là phiền phức thật, mỗi Khánh Lam của anh là dễ chiều thôii.
"Được, cô cứ đưa ra thời gian cụ thể?"
"Mười chín giờ tối mai, hẹn gặp lại"
Dứt lời cô ta liền đứng dậy phất váy bước đi, trong mắt những chàng trai khác có lẽ cô gái này thật thú vị, những đối với Lý Ngộ Tranh thì lại chẳng khác gì là đang làm màu. Bàn công việc thì bàn công việc, còn phải bày ra bữa tối làm cái trò quỷ gì vậy?
"Thưa thiếu gia, đã có thông tin về Trạch Thanh Hy"
"Nói đi" Lý Ngộ Tranh mặt không rời khỏi tập tài liệu vừa được đưa tới, phất tay ra tín hiệu cho tên trợ lí bắt đầu trình bày.
"Trạch Thanh Hy trước được bỏ lại ở cô nhi viện Hoa Biên, theo thông tin chính xác thì chính gia chủ của Triệu gia là người đưa cô ta vào đó, ít lâu sau lại đem cô ta ra ngoài"
"Thời gian cụ thể?"
"Vào khoảng mười tám năm trước thưa cậu"
"Mười tám năm?" Lý Ngộ Tranh mặt mày ngày một cau có, đó chẳng phải là lúc Trạch Lam Chi - con gái của Trạch gia gặp tai nạn và cũng là lúc Trạch Thanh Hy được Trạch gia nhận nuôi hay sao? Thế quái nào Triệu Vũ lại liên quan trong vụ này?
Khoảng hai tháng sau khi Lam Chi ra đi, Trạch Thanh Hy bỗng nhiên đột ngột xuất hiện, Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh Như vì sự mất mát của con gái, nên đã quyết định đem cô ta vào nhà và coi như con gái ruột của mình. Lý Ngộ Tranh hồi nhỏ cũng được coi là khá yêu quý Trạch Lam Chi. Mặc dù không được quá thân thiết, nhưng ít nhiều anh cũng rất yêu chiều mỗi lần gặp cô em họ này. Từ khi Trạch Thanh Hy thay thế vị trí của con bé, quan hệ của anh và Trạch gia cũng càng ngày càng xa lạ, về cơ bản là anh không hề có một chút thiện cảm nào đối với Trạch Thanh Hy từ khi còn rất nhỏ.
"Tiếp tục điều tra tung tích của Trạch Lam Chi"
"Dạ"
Liệu rằng có khả năng con bé vẫn còn sống? Vì khi vụ việc xảy ra, Trạch gia cùng với Lý gia, thậm chí còn có sự góp mặt của Đinh gia, dù đã huy động lực lượng đến tối thiểu, nhưng vẫn không có cách nào tìm ra được thi thể của con bé. Bởi tai nạn xảy ra ở biển, nên cũng chẳng có ai nghi ngờ nhiều, mà liền kết luận rằng có thể do quá lâu không được tìm thấy mà xác đã tự động phân hủy.
Rốt cuộc Triệu Vũ có liên quan gì tới Trạch Thanh Hy? Và Trạch Lam Chi sẽ không có sự dính níu gì của ông ta chứ?
*Cốc Cốc*
"Vào đi"
"Thật hân hạnh, Lý công tử"
Một cô gái uyển chuyển nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, giọng nói cất lên thật trong trẻo dịu dàng giống y như vẻ bề ngoài của cô ta vậy. Lý Ngộ Tranh ngước đầu, vô cùng thành khẩn mà đứng dậy, mỉm cười đáp lại cô nàng trước mặt:
"Hân hạnh, tiểu thư. Không ngờ cô lại đích thân tới đây"
"Sao có thể không tới? Nghe nói Lý công tử là một người đã đẹp trai lại có tài, tôi thực sự tò mò"
"Phương tiểu thư thật biết đùa" Lý Ngộ Tranh quả thực nãy giờ da gà da trâu đã nổi hết lên, nhưng vẫn phải gồng mình để tiếp khách quý. Đây là con gái rượu của Phương tộc, một trong những gia đình danh quý nhất xứ Mỹ, sao có thể không tiếp đãi cho đàng hoàng tử tế?
"Gọi tôi là Phương Trinh" Phương Trinh đặt chiếc túi hàng hiệu qua một bên, yểu điệu ngồi xuống đối diện với Lý Ngộ Tranh.
"Cô biết tiếng Hoa?"
"Mẹ tôi là người xứ Hoa"
"Ồ, vậy thì thật thuận lợi cho việc làm ăn của chúng ta"
"Tôi cũng nghĩ vậy" Phương Trinh từ đầu tới cuối ánh mắt luôn có sự bất thường mà ngay cả Lý Ngộ Tranh cũng không thể lý giải nổi? Nhưng hình như ánh mắt kiểu này anh cũng đã từng thấy qua rất nhiều lần rồi thì phải? Thật ngứa ngáy khó chịu!
"Vậy, chúng ta có thể bàn bạc ngay bây giờ không?"
"Anh hiểu sai ý tôi rồi, tôi đến đây không phải để bàn công việc"
"Vậy ý của cô?"
"Là mời anh một bữa tối... Dành riêng cho công việc, được không?" Phương Trinh khẽ nháy mắt, nở một nụ cười tinh nghịch khác hoàn toàn với dáng vẻ thục nữ của cô, Lý Ngộ Tranh hơi nhăn mày, suy nghĩ ngâm nghê một hồi. Anh bận rất nhiều việc, giờ cô ta lại còn đòi dành riêng một bữa tối? Con gái đúng là phiền phức thật, mỗi Khánh Lam của anh là dễ chiều thôii.
"Được, cô cứ đưa ra thời gian cụ thể?"
"Mười chín giờ tối mai, hẹn gặp lại"
Dứt lời cô ta liền đứng dậy phất váy bước đi, trong mắt những chàng trai khác có lẽ cô gái này thật thú vị, những đối với Lý Ngộ Tranh thì lại chẳng khác gì là đang làm màu. Bàn công việc thì bàn công việc, còn phải bày ra bữa tối làm cái trò quỷ gì vậy?