Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Chuyện quan trọng để lên đầu, xin một số độc giả nhìn lại văn án, mình là editor, chứ không phải tác giả của truyện này nên đừng đòi hỏi mình phải viết theo hướng ngược nam hay ngược nữ, tất cả đều theo nguyên hướng của truyện. Được rồi, chỉ vậy thôi!
Mời các nàng đọc tiếp!
- -------
Nhớ lại ngày ấy, Tạ Tầm liền tức giận, "Từ khi nào muội với Tiếu Thừa Diễn lại thân cận như vậy? Còn ngay trước mặt huynh kéo tay nhau?"
"Nào có!" Tống Như Oản lập tức phủ nhận, lúc ấy nàng vừa thất kinh vừa tức giận, nào có để ý Tiếu Thừa Diễn có kéo tay nàng hay không. Nhưng đúng ra cảnh Tạ Tầm và Phù Du vừa nói vừa cười đi đến mới thực châm chọc, "Muội nhìn huynh với Phù Xu mới thật sự thân cận đó!"
Tạ Tầm bị nữ nhân trước mặt chọc tức đến không nói nên lời, khó trách thánh nhân có nói, tiểu nhân và nữ tử là khó phòng nhất. Chẳng qua là đụng phải Phù Xu ở trước cổng phủ Vĩnh An hầu, nàng ta khăng khăng muốn đi cùng hắn, dọc đường đi mặc kệ nàng ta nói cái gì, hắn đều theo lễ phép cười không đáp lại. Nào có như Tống Như Oản nói biến thành hắn phụ lòng nàng!
Tạ Tầm nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng, đến khi hắn mở mắt ra, dứt khoát dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ lắm điều của Tống Như Oản, miễn cho nàng lại nói những lời khiến hắn tức giận!
"Ô... Ô... Huynh muốn làm gì?" Tống Như Oản liều mạng đẩy tấm ngực cường tráng của Tạ Tầm ra, đến khi cảm giác trước ngực có một bàn tay nóng bỏng phủ lên xoa nắn, nàng dứt khoát cắn lên môi Tạ Tầm, "Tạ Tầm! Huynh không biết xấu hổ!"
Tạ Tầm bị đau, buông tha cho đôi môi của Tống Như Oản, hắn liếm quanh môi, cảm nhận mùi máu tươi lan tỏa trong khoang miệng, đôi mắt khẽ tối lại, "Muội dám cắn huynh?"
Tống Như Oản đối với Tạ Tầm luôn là thái độ thuận theo, mặc kệ là đời trước hay là đời này, nàng vẫn chưa bao giờ làm trái ý Tạ Tầm. Không phải không dám, mà là nàng nguyện ý làm như vậy vì Tạ Tầm. Nhưng hôm nay, nàng lại không muốn.
"Huynh buông muội ra!" Nói xong, Tống Như Oản mặc kệ mình còn ở dưới dòng sông, giãy dụa tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Tạ Tầm.
Tạ Tầm lại không có khả năng thật sự thương tổn nàng, đành phải ôm nàng lên bờ trước rồi nói. Vừa lên bờ, Tống Như Oản liền vùi đầu giữa hai gối chân, thương tâm khóc oà lên.
Tạ Tầm đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, tức giận trong lòng đã sớm tan thành mây khói, bây giờ trong mắt chỉ còn là bộ dáng khóc thút thít thương tâm của Tống Như Oản. "Oản Oản? Muội đừng khóc. Nếu không... Muội đánh huynh cho hả giận đi?"
Lúc này tâm trạng của Tống Như Oản mới dễ chịu một chút, nàng nức nở nói: "Tạ Tầm, huynh thật sự cùng Phù Xu không có gì?"
Tạ Tầm lập tức đưa tay lên trời thề, "Nếu như Tạ Tầm ta có nửa điểm giả dối, thì khi chết chỉ có da ngựa bọc thây, vĩnh viễn không vào luân hồi! Như vậy... muội đã đủ tin huynh chưa?"
Tống Như Oản lập tức trở nên luống cuống, nàng nhanh chóng che miệng Tạ Tầm lại, sợ hắn lại nói ra những lời đáng sợ khác, "Muội không cho phép huynh nói như vậy! Không được!" Cho dù có một ngày Tạ Tầm thật sự phụ bạc nàng, Tống Như Oản tình nguyện một mình tự liếm láp vết thương, cũng không oán hận để huynh ấy gặp điều không may.
Tạ Tầm cầm tay Tống Như Oản kéo ra khỏi miệng mình, vừa hôn lên môi nàng vừa nói: "Oản Oản, muội phải tin tưởng huynh. Tâm của huynh, người của huynh, đều hướng về một người duy nhất là muội."
Gương mặt Tống Như Oản dần dần trở nên ửng hồng, cuối cùng cũng chịu dựa vào lồng ngực của Tạ Tầm, tùy ý để hắn cởi bỏ xiêm y của mình.
Tạ Tầm ôm lấy cơ thể mềm mại của Tống Như Oản đang dựa vào trong lồng ngực của mình, đôi tay tách hai chân nàng ra, để lộ ra nơi nữ tính mẫn cảm. Một tay hắn ở bên trên xoa nắn đôi nhũ ngọc, cho đến hạ thân nàng ướt đẫm d*m thủy.
"Ngoan... Oản Oản... Huynh muốn thân thân muội..." Tạ Tầm cúi đầu, ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên, để đầu nàng hơi quay lại, tiếp theo thân mật hôn lên môi nàng, sau đó nóng bỏng cắn mút đôi môi anh đào.
Tống Như Oản bị Tạ Tầm kích thích, vặn vẹo thân thể, nàng khó nhịn phát ra âm thanh rên rỉ, tay nhỏ không tự chủ được nắm chặt lấy một bên đùi của Tạ Tầm...
- -----
Mở đầu hơi gắt, chứ ad là người vui tính lắm, mục đích chính là nhắc nhở mọi người có thể phân biệt được giữa editor và tác giả, nếu là tác giả thì mình có thể dựa theo ý mọi người để viết, tuy nhiên mình là editor nên cốt truyện là bất di bất dịch. Nói thế thôi chứ, các nàng vẫn có thể cmt là ước gì ngược nam aizzz, ngược nữ aizzz...vân vân mây mây...
Quay trở về truyện nhé, mị vẫn thích Tạ Tầm nên hí hí đã giải oan cho anh thành công.
Cuối cùng là thông báo chương sau có cảnh H (◕‿◕✿)
Mời các nàng đọc tiếp!
- -------
Nhớ lại ngày ấy, Tạ Tầm liền tức giận, "Từ khi nào muội với Tiếu Thừa Diễn lại thân cận như vậy? Còn ngay trước mặt huynh kéo tay nhau?"
"Nào có!" Tống Như Oản lập tức phủ nhận, lúc ấy nàng vừa thất kinh vừa tức giận, nào có để ý Tiếu Thừa Diễn có kéo tay nàng hay không. Nhưng đúng ra cảnh Tạ Tầm và Phù Du vừa nói vừa cười đi đến mới thực châm chọc, "Muội nhìn huynh với Phù Xu mới thật sự thân cận đó!"
Tạ Tầm bị nữ nhân trước mặt chọc tức đến không nói nên lời, khó trách thánh nhân có nói, tiểu nhân và nữ tử là khó phòng nhất. Chẳng qua là đụng phải Phù Xu ở trước cổng phủ Vĩnh An hầu, nàng ta khăng khăng muốn đi cùng hắn, dọc đường đi mặc kệ nàng ta nói cái gì, hắn đều theo lễ phép cười không đáp lại. Nào có như Tống Như Oản nói biến thành hắn phụ lòng nàng!
Tạ Tầm nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng, đến khi hắn mở mắt ra, dứt khoát dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ lắm điều của Tống Như Oản, miễn cho nàng lại nói những lời khiến hắn tức giận!
"Ô... Ô... Huynh muốn làm gì?" Tống Như Oản liều mạng đẩy tấm ngực cường tráng của Tạ Tầm ra, đến khi cảm giác trước ngực có một bàn tay nóng bỏng phủ lên xoa nắn, nàng dứt khoát cắn lên môi Tạ Tầm, "Tạ Tầm! Huynh không biết xấu hổ!"
Tạ Tầm bị đau, buông tha cho đôi môi của Tống Như Oản, hắn liếm quanh môi, cảm nhận mùi máu tươi lan tỏa trong khoang miệng, đôi mắt khẽ tối lại, "Muội dám cắn huynh?"
Tống Như Oản đối với Tạ Tầm luôn là thái độ thuận theo, mặc kệ là đời trước hay là đời này, nàng vẫn chưa bao giờ làm trái ý Tạ Tầm. Không phải không dám, mà là nàng nguyện ý làm như vậy vì Tạ Tầm. Nhưng hôm nay, nàng lại không muốn.
"Huynh buông muội ra!" Nói xong, Tống Như Oản mặc kệ mình còn ở dưới dòng sông, giãy dụa tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Tạ Tầm.
Tạ Tầm lại không có khả năng thật sự thương tổn nàng, đành phải ôm nàng lên bờ trước rồi nói. Vừa lên bờ, Tống Như Oản liền vùi đầu giữa hai gối chân, thương tâm khóc oà lên.
Tạ Tầm đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, tức giận trong lòng đã sớm tan thành mây khói, bây giờ trong mắt chỉ còn là bộ dáng khóc thút thít thương tâm của Tống Như Oản. "Oản Oản? Muội đừng khóc. Nếu không... Muội đánh huynh cho hả giận đi?"
Lúc này tâm trạng của Tống Như Oản mới dễ chịu một chút, nàng nức nở nói: "Tạ Tầm, huynh thật sự cùng Phù Xu không có gì?"
Tạ Tầm lập tức đưa tay lên trời thề, "Nếu như Tạ Tầm ta có nửa điểm giả dối, thì khi chết chỉ có da ngựa bọc thây, vĩnh viễn không vào luân hồi! Như vậy... muội đã đủ tin huynh chưa?"
Tống Như Oản lập tức trở nên luống cuống, nàng nhanh chóng che miệng Tạ Tầm lại, sợ hắn lại nói ra những lời đáng sợ khác, "Muội không cho phép huynh nói như vậy! Không được!" Cho dù có một ngày Tạ Tầm thật sự phụ bạc nàng, Tống Như Oản tình nguyện một mình tự liếm láp vết thương, cũng không oán hận để huynh ấy gặp điều không may.
Tạ Tầm cầm tay Tống Như Oản kéo ra khỏi miệng mình, vừa hôn lên môi nàng vừa nói: "Oản Oản, muội phải tin tưởng huynh. Tâm của huynh, người của huynh, đều hướng về một người duy nhất là muội."
Gương mặt Tống Như Oản dần dần trở nên ửng hồng, cuối cùng cũng chịu dựa vào lồng ngực của Tạ Tầm, tùy ý để hắn cởi bỏ xiêm y của mình.
Tạ Tầm ôm lấy cơ thể mềm mại của Tống Như Oản đang dựa vào trong lồng ngực của mình, đôi tay tách hai chân nàng ra, để lộ ra nơi nữ tính mẫn cảm. Một tay hắn ở bên trên xoa nắn đôi nhũ ngọc, cho đến hạ thân nàng ướt đẫm d*m thủy.
"Ngoan... Oản Oản... Huynh muốn thân thân muội..." Tạ Tầm cúi đầu, ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên, để đầu nàng hơi quay lại, tiếp theo thân mật hôn lên môi nàng, sau đó nóng bỏng cắn mút đôi môi anh đào.
Tống Như Oản bị Tạ Tầm kích thích, vặn vẹo thân thể, nàng khó nhịn phát ra âm thanh rên rỉ, tay nhỏ không tự chủ được nắm chặt lấy một bên đùi của Tạ Tầm...
- -----
Mở đầu hơi gắt, chứ ad là người vui tính lắm, mục đích chính là nhắc nhở mọi người có thể phân biệt được giữa editor và tác giả, nếu là tác giả thì mình có thể dựa theo ý mọi người để viết, tuy nhiên mình là editor nên cốt truyện là bất di bất dịch. Nói thế thôi chứ, các nàng vẫn có thể cmt là ước gì ngược nam aizzz, ngược nữ aizzz...vân vân mây mây...
Quay trở về truyện nhé, mị vẫn thích Tạ Tầm nên hí hí đã giải oan cho anh thành công.
Cuối cùng là thông báo chương sau có cảnh H (◕‿◕✿)