Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Một ngày kia, cho dù đã qua một đời, nhưng Tống Như Oản vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác lo lắng đó.
Sau khi nàng trở lại Ninh Quốc công phủ, bước vào thư phòng của Tạ Tầm, vốn muốn hỏi rành mạch mọi chuyện, nhưng đột nhiên lại sợ hãi Tạ Tầm thừa nhận hết thảy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của Tạ Tầm, Tống Như Oản run rẩy mở miệng hỏi: "Tướng công... Chàng cưới thiếp... bởi vì thích thiếp sao?"
Nghe xong, Tạ Tầm buồn cười nói: "Đương nhiên, thê tử của Tạ Tầm ta nhất định phải là người hợp ý mình mới được."
Nghe vậy, Tống Như Oản thở dài nhẹ nhõm, ở trong lòng tự an ủi chính mình: Chuyện đã qua rồi thì cho nó đi đi, chỉ cần hiện tại tướng công thích mình là được. Phù Xu công chúa kia, bất quá chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi.
Sau khi thành thân, cách đỗi đãi của Tạ Tầm với nàng khiến cho chúng quý nữ ở Thịnh Kinh hâm mộ không thôi, hắn không nạp thiếp, không ăn chơi đàng điếm, trừ bỏ công vụ bên ngoài, thì tất cả thời gian còn lại đều bồi bên cạnh nàng.
Tống Như Oản tự biết như vậy là đã đủ thoả mãn rồi. Nhưng vào mỗi giấc mơ trong đêm khuya, nàng nhớ tới lúc trước Tạ Tầm và Phù Xu công chúa thường xuyên đi cùng với nhau, trong lòng khó chịu giống như bị kim đâm.
Cho dù có là vợ chồng hoà thuận, nhưng trong lòng ai biết được! Phù Xu công chúa là cây kim mắc kẹt trong tim nàng!
...
Sau khi lều trại đã được dựng xong, Tống Như Oản không vào luôn để nghỉ ngơi, nàng vẫn đứng đây chờ Tạ Tầm, phảng phất như chỉ cần có thể nói với hắn một câu, liền có thể an tâm. Nhưng, vạn lần không mong muốn nhìn thấy một màn kia, Tạ Tầm đi phía trước, Phù Xu công chúa đi phía sau theo hắn, biểu tình trên mặt nàng ấy Tống Như Oản không hề lạ lẫm, đó là ái mộ, xen lẫn e lệ. Muốn nhìn mà không dám nhìn, đôi tay quấn lấy nhau, vạn phần ôn nhu nói với Tạ Tầm.
"Tạ đại ca!" Tống Như Oản tâm hoảng ý loạn kêu một tiếng Tạ Tầm, sau đó bước nhanh tới chỗ hai người.
Tạ Tầm cúi đầu nhìn gương mặt phiếm hồng của Tống Như Oản, mắt mang ý cười nói: "Đi gấp như vậy để làm gì?"
Tống Như Oản còn chưa kịp trả lời, Phù Xu công chúa đứng bên cạnh đã hỏi: "Vị cô nương này là?"
Tống Như Oản cắn răng hành lễ với Phù Xu, "Tiểu nữ Tống Như Oản."
Phù Xu công chúa gật đầu, sau đó trong đầu nghĩ một lượt các dòng dõi thế gia ở Thịnh Kinh, hình như không có họ Tống, nàng ta liền nhàn nhạt lên tiếng.
Tống Như Oản cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng an tĩnh tại chỗ. Vẫn là Tạ Tầm mở miệng mời Phù Xu công chúa đi về trước để nghỉ ngơi, lúc này mới nhìn nàng.
Tống Như Oản đi theo Tạ Tầm vào trong rừng cây cách nơi dựng lều trại không xa, hai người đứng dưới tán cây sơn trà nói chuyện, Tạ Tầm ôm Tống Như Oản vào trong lồng ngực mình, hỏi: "Trên đường đi mệt mỏi?" Bằng không sao lại trưng ra cái vẻ mặt không cao hứng như vậy.
Tống Như Oản lắc đầu, nhớ đến bộ dáng e lệ ngượng ngùng của Phù Xu khi nhìn Tạ Tầm, trong lòng nàng lại nghẹn muốn chết.
"Vậy là ai chọc tới muội, ân?" Tạ Tầm đặt tay lên lưng của Tống Như Oản, một chút lại một chút vuốt ve nàng.
Tống Như Oản ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tạ Tầm, sau đó hỏi: "Tầm ca ca... hiện tại huynh còn thích muội không?"
Tạ Tầm cong cong khóe môi, giống như dỗ dành tiểu hài tử, nói: "Huynh đương nhiên thích Oản Oản, bằng không sao có thể cùng Oản Oản làm chuyện thân mật."
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Như Oản đỏ lên, đấm nhẹ lên ngực của Tạ Tầm, sau đó chột dạ hỏi: "Tầm ca ca... Kia... Phù Xu công chúa... Huynh cảm thấy thế nào?"
Rốt cuộc Tạ Tầm cũng biết Tống Như Oản vì sao lại không cao hứng, hắn nghiêm túc đáp: "Công chúa của địch quốc, không hơn, Oản Oản không cần để ý nàng."
"Là... Phải không?" Tống Như Oản nửa tin nửa ngờ, cánh tay ngọc ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Tạ Tầm.
"Oản Oản không tin lời nói của huynh?" Tạ Tầm dùng ngón tay nắm lấy cằm Tống Như Oản, sau đó nâng lên, nhìn đôi môi anh đào của nàng nói: "Vậy phải để huynh dùng hành động để thể hiện tâm ý của mình rồi."
Tống Như Oản nhìn tuấn nhan của Tạ Tầm càng ngày càng đến gần, thẳng đến khi môi hắn dán lên môi nàng, nàng mới nhắm hai mắt lại.
Sau khi nàng trở lại Ninh Quốc công phủ, bước vào thư phòng của Tạ Tầm, vốn muốn hỏi rành mạch mọi chuyện, nhưng đột nhiên lại sợ hãi Tạ Tầm thừa nhận hết thảy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của Tạ Tầm, Tống Như Oản run rẩy mở miệng hỏi: "Tướng công... Chàng cưới thiếp... bởi vì thích thiếp sao?"
Nghe xong, Tạ Tầm buồn cười nói: "Đương nhiên, thê tử của Tạ Tầm ta nhất định phải là người hợp ý mình mới được."
Nghe vậy, Tống Như Oản thở dài nhẹ nhõm, ở trong lòng tự an ủi chính mình: Chuyện đã qua rồi thì cho nó đi đi, chỉ cần hiện tại tướng công thích mình là được. Phù Xu công chúa kia, bất quá chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi.
Sau khi thành thân, cách đỗi đãi của Tạ Tầm với nàng khiến cho chúng quý nữ ở Thịnh Kinh hâm mộ không thôi, hắn không nạp thiếp, không ăn chơi đàng điếm, trừ bỏ công vụ bên ngoài, thì tất cả thời gian còn lại đều bồi bên cạnh nàng.
Tống Như Oản tự biết như vậy là đã đủ thoả mãn rồi. Nhưng vào mỗi giấc mơ trong đêm khuya, nàng nhớ tới lúc trước Tạ Tầm và Phù Xu công chúa thường xuyên đi cùng với nhau, trong lòng khó chịu giống như bị kim đâm.
Cho dù có là vợ chồng hoà thuận, nhưng trong lòng ai biết được! Phù Xu công chúa là cây kim mắc kẹt trong tim nàng!
...
Sau khi lều trại đã được dựng xong, Tống Như Oản không vào luôn để nghỉ ngơi, nàng vẫn đứng đây chờ Tạ Tầm, phảng phất như chỉ cần có thể nói với hắn một câu, liền có thể an tâm. Nhưng, vạn lần không mong muốn nhìn thấy một màn kia, Tạ Tầm đi phía trước, Phù Xu công chúa đi phía sau theo hắn, biểu tình trên mặt nàng ấy Tống Như Oản không hề lạ lẫm, đó là ái mộ, xen lẫn e lệ. Muốn nhìn mà không dám nhìn, đôi tay quấn lấy nhau, vạn phần ôn nhu nói với Tạ Tầm.
"Tạ đại ca!" Tống Như Oản tâm hoảng ý loạn kêu một tiếng Tạ Tầm, sau đó bước nhanh tới chỗ hai người.
Tạ Tầm cúi đầu nhìn gương mặt phiếm hồng của Tống Như Oản, mắt mang ý cười nói: "Đi gấp như vậy để làm gì?"
Tống Như Oản còn chưa kịp trả lời, Phù Xu công chúa đứng bên cạnh đã hỏi: "Vị cô nương này là?"
Tống Như Oản cắn răng hành lễ với Phù Xu, "Tiểu nữ Tống Như Oản."
Phù Xu công chúa gật đầu, sau đó trong đầu nghĩ một lượt các dòng dõi thế gia ở Thịnh Kinh, hình như không có họ Tống, nàng ta liền nhàn nhạt lên tiếng.
Tống Như Oản cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng an tĩnh tại chỗ. Vẫn là Tạ Tầm mở miệng mời Phù Xu công chúa đi về trước để nghỉ ngơi, lúc này mới nhìn nàng.
Tống Như Oản đi theo Tạ Tầm vào trong rừng cây cách nơi dựng lều trại không xa, hai người đứng dưới tán cây sơn trà nói chuyện, Tạ Tầm ôm Tống Như Oản vào trong lồng ngực mình, hỏi: "Trên đường đi mệt mỏi?" Bằng không sao lại trưng ra cái vẻ mặt không cao hứng như vậy.
Tống Như Oản lắc đầu, nhớ đến bộ dáng e lệ ngượng ngùng của Phù Xu khi nhìn Tạ Tầm, trong lòng nàng lại nghẹn muốn chết.
"Vậy là ai chọc tới muội, ân?" Tạ Tầm đặt tay lên lưng của Tống Như Oản, một chút lại một chút vuốt ve nàng.
Tống Như Oản ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tạ Tầm, sau đó hỏi: "Tầm ca ca... hiện tại huynh còn thích muội không?"
Tạ Tầm cong cong khóe môi, giống như dỗ dành tiểu hài tử, nói: "Huynh đương nhiên thích Oản Oản, bằng không sao có thể cùng Oản Oản làm chuyện thân mật."
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Như Oản đỏ lên, đấm nhẹ lên ngực của Tạ Tầm, sau đó chột dạ hỏi: "Tầm ca ca... Kia... Phù Xu công chúa... Huynh cảm thấy thế nào?"
Rốt cuộc Tạ Tầm cũng biết Tống Như Oản vì sao lại không cao hứng, hắn nghiêm túc đáp: "Công chúa của địch quốc, không hơn, Oản Oản không cần để ý nàng."
"Là... Phải không?" Tống Như Oản nửa tin nửa ngờ, cánh tay ngọc ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Tạ Tầm.
"Oản Oản không tin lời nói của huynh?" Tạ Tầm dùng ngón tay nắm lấy cằm Tống Như Oản, sau đó nâng lên, nhìn đôi môi anh đào của nàng nói: "Vậy phải để huynh dùng hành động để thể hiện tâm ý của mình rồi."
Tống Như Oản nhìn tuấn nhan của Tạ Tầm càng ngày càng đến gần, thẳng đến khi môi hắn dán lên môi nàng, nàng mới nhắm hai mắt lại.