Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Hôm sau, Ninh Quốc công phủ đưa tới thiệp mời của Tạ Bảo Lăng, Tống Như Oản cầm thiệp trên tay đã được mẫu thân cho phép đi, sau đó khuôn mặt nhỏ hồng lên ngồi xe ngựa đi Ninh Quốc công phủ.
Sau khi vào phủ, Tống Như Oản liền ngồi lên nhuyễn kiệu, được một vị quản sự dẫn đường đưa tới chỗ ở của Tạ Tầm -- Thương Lan viện.
Lúc này, Tạ Tầm đang luyện chữ, nhìn thấy nửa bên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ngón tay như ngọc, nắm cán bút trong tay vẽ nên những đường nét như rồng múa phượng bay. Tống Như Oản không muốn quấy rầy hắn, đến khi hắn buông bút lông sói trên tay xuống, mới hỏi: "Uống quả trà sao?"
Tống Như Oản mỉm cười ngọt ngào nói: "Ân." Nàng không thích trà cam khổ, từ nhỏ đến lớn chỉ thích những thức ăn có vị ngọt, hoá ra Tạ Tầm đều nhớ kỹ!
Thực mau, người hầu bên người Tạ Tầm bưng lên một hồ quả trà, sau đó cung kính lui xuống. Tạ Tầm bưng ấm trà, rót một ly cho Tống Như Oản, "Tới nếm thử xem có ngọt hay không ngọt?"
Tống Như Oản ngồi lên chiếc ghế bát bảo mà Tạ Tầm vừa mới ngồi để viết chữ, tiếp nhận cái ly, uống một ngụm nhỏ, "Ân, rất ngọt thanh."
"Huynh thử xem."
Nghe được lời nói của Tạ Tầm, Tống Như Oản có chút kinh ngạc, Tạ Tầm không thích đồ ngọt, nàng rất rõ ràng. Bất quá, nếu Tạ Tầm nói muốn nếm thử, thì Tống Như Oản cũng nên rót cho hắn một ly, cũng chính là cái ly vừa rồi nàng mới uống, do người hầu chỉ mang lên một cái ly duy nhất, chắc hẳn cái ly này rất được Tạ Tầm yêu thích.
Tống Như Oản đưa ly trà đến bên miệng của Tạ Tầm, "Vậy huynh nếm thử ly này?"
Nào biết Tạ Tầm lại trực tiếp cầm lấy cái ly trà để lên bàn sách, sau đó tiện đà nâng cằm của Tống Như Oản lên, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, đầu tiên là môi dán môi, trằn trọc nghiền nát một lát, rồi sau đó liền vươn đầu lưỡi ra, tùy ý liếm láp hai cánh môi, lại còn cố ý liếm sạch lớp son môi của nàng.
"Vị anh đào, đúng không?" Rời khỏi đôi môi của Tống Như Oản, ánh mắt Tạ Tầm sâu kín hỏi.
Hôm nay xác thực là Tống Như Oản dùng son môi vị hoa anh đào, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại bị liếm sạch vào trong miệng Tạ Tầm. Lúc này, tuy còn thẹn thùng, nhưng nàng vẫn gật đầu xác nhận.
Tạ Tầm cúi người xuống, đôi tay chống lên hai tay vịn ở ghế bát bảo, bao vây lấy cả cơ thể Tống Như Oản. Trong mắt hắn toả ra thần thái xâm lược, nhìn Tống Như Oản mặt đỏ tai hồng, một bên đẩy ngực Tạ Tầm, một bên ấp a ấp úng nói: "Chúng ta... Vẫn là... Ở trên giường đi..."
Nhưng Tạ Tầm vẫn tiếp tục áp bách, đến khi đôi môi dán lên tai nàng mới thấp giọng nói: "Huynh muốn thử ở ghế này."
Hô hấp ấm nóng của Tạ Tầm len lỏi chui vào trong tai nàng, Tống Như Oản tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể tùy ý hắn bài bố. Mấy giây sau, quần áo trên người đã bị Tạ Tầm cởi sạch sẽ, lộ ra hai tiểu bánh bao run run.
Tạ Tầm dùng hai tay bao lấy đôi ngọc bạch mềm mại, ngón tay vân vê hai nhũ hoa hồng hồng, lôi kéo chúng thành các loại hình dạng, càng lúc vật dưới hạ thân càng sưng to, nhưng hắn không hề biết chán, nhiệt tình chơi đùa hai tiểu bánh bao, cứ nhào nặn chúng vài lần mới chịu dừng lại.
Tống Như Oản ngồi trên ghế, gắt gao nhắm hai mắt vào, mỗi lần Tạ Tầm vân vê đôi nhũ hoa là mỗi lần thân mình nàng run lên, trong miệng không kìm được kêu lên những tiếng rên rỉ yêu kiều.
Tạ Tầm thấy thế dứt khoát dùng miệng ngậm lấy một tiểu bánh bao mềm mại, tay kia vẫn tiếp tục xoa nắn. Tống Như Oản run rẩy trong từng động tác của Tạ Tầm, dần dần đôi bạch ngọc đáng thương dưới bàn tay tà ác của hắn đã trở lên cương cứng, nhiễm một lớp sắc hồng.
Sau khi vào phủ, Tống Như Oản liền ngồi lên nhuyễn kiệu, được một vị quản sự dẫn đường đưa tới chỗ ở của Tạ Tầm -- Thương Lan viện.
Lúc này, Tạ Tầm đang luyện chữ, nhìn thấy nửa bên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ngón tay như ngọc, nắm cán bút trong tay vẽ nên những đường nét như rồng múa phượng bay. Tống Như Oản không muốn quấy rầy hắn, đến khi hắn buông bút lông sói trên tay xuống, mới hỏi: "Uống quả trà sao?"
Tống Như Oản mỉm cười ngọt ngào nói: "Ân." Nàng không thích trà cam khổ, từ nhỏ đến lớn chỉ thích những thức ăn có vị ngọt, hoá ra Tạ Tầm đều nhớ kỹ!
Thực mau, người hầu bên người Tạ Tầm bưng lên một hồ quả trà, sau đó cung kính lui xuống. Tạ Tầm bưng ấm trà, rót một ly cho Tống Như Oản, "Tới nếm thử xem có ngọt hay không ngọt?"
Tống Như Oản ngồi lên chiếc ghế bát bảo mà Tạ Tầm vừa mới ngồi để viết chữ, tiếp nhận cái ly, uống một ngụm nhỏ, "Ân, rất ngọt thanh."
"Huynh thử xem."
Nghe được lời nói của Tạ Tầm, Tống Như Oản có chút kinh ngạc, Tạ Tầm không thích đồ ngọt, nàng rất rõ ràng. Bất quá, nếu Tạ Tầm nói muốn nếm thử, thì Tống Như Oản cũng nên rót cho hắn một ly, cũng chính là cái ly vừa rồi nàng mới uống, do người hầu chỉ mang lên một cái ly duy nhất, chắc hẳn cái ly này rất được Tạ Tầm yêu thích.
Tống Như Oản đưa ly trà đến bên miệng của Tạ Tầm, "Vậy huynh nếm thử ly này?"
Nào biết Tạ Tầm lại trực tiếp cầm lấy cái ly trà để lên bàn sách, sau đó tiện đà nâng cằm của Tống Như Oản lên, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, đầu tiên là môi dán môi, trằn trọc nghiền nát một lát, rồi sau đó liền vươn đầu lưỡi ra, tùy ý liếm láp hai cánh môi, lại còn cố ý liếm sạch lớp son môi của nàng.
"Vị anh đào, đúng không?" Rời khỏi đôi môi của Tống Như Oản, ánh mắt Tạ Tầm sâu kín hỏi.
Hôm nay xác thực là Tống Như Oản dùng son môi vị hoa anh đào, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại bị liếm sạch vào trong miệng Tạ Tầm. Lúc này, tuy còn thẹn thùng, nhưng nàng vẫn gật đầu xác nhận.
Tạ Tầm cúi người xuống, đôi tay chống lên hai tay vịn ở ghế bát bảo, bao vây lấy cả cơ thể Tống Như Oản. Trong mắt hắn toả ra thần thái xâm lược, nhìn Tống Như Oản mặt đỏ tai hồng, một bên đẩy ngực Tạ Tầm, một bên ấp a ấp úng nói: "Chúng ta... Vẫn là... Ở trên giường đi..."
Nhưng Tạ Tầm vẫn tiếp tục áp bách, đến khi đôi môi dán lên tai nàng mới thấp giọng nói: "Huynh muốn thử ở ghế này."
Hô hấp ấm nóng của Tạ Tầm len lỏi chui vào trong tai nàng, Tống Như Oản tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể tùy ý hắn bài bố. Mấy giây sau, quần áo trên người đã bị Tạ Tầm cởi sạch sẽ, lộ ra hai tiểu bánh bao run run.
Tạ Tầm dùng hai tay bao lấy đôi ngọc bạch mềm mại, ngón tay vân vê hai nhũ hoa hồng hồng, lôi kéo chúng thành các loại hình dạng, càng lúc vật dưới hạ thân càng sưng to, nhưng hắn không hề biết chán, nhiệt tình chơi đùa hai tiểu bánh bao, cứ nhào nặn chúng vài lần mới chịu dừng lại.
Tống Như Oản ngồi trên ghế, gắt gao nhắm hai mắt vào, mỗi lần Tạ Tầm vân vê đôi nhũ hoa là mỗi lần thân mình nàng run lên, trong miệng không kìm được kêu lên những tiếng rên rỉ yêu kiều.
Tạ Tầm thấy thế dứt khoát dùng miệng ngậm lấy một tiểu bánh bao mềm mại, tay kia vẫn tiếp tục xoa nắn. Tống Như Oản run rẩy trong từng động tác của Tạ Tầm, dần dần đôi bạch ngọc đáng thương dưới bàn tay tà ác của hắn đã trở lên cương cứng, nhiễm một lớp sắc hồng.