Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Ái nghe tiếng gõ cửa dồn dập, chưa kịp lên tiếng hỏi là cửa phòng bật mở, Ni hốt hoảng chạy vào. Nhỏ lao đến chỗ Ái, quỳ xụp xuống và miệng kêu lên giục giã:
"Mợ ơi không xong rồi! Cậu Liêm cho mời quan tri huyện đến nhà để nhận tội!"
"Quan tri huyện? Liêm nhận tội gì?" Ái khó hiểu.
"Cậu Liêm nhận mình đã hại chết con của mợ Tằm và ra tay giết bà Hai! Cậu đang nhận tội thay mợ đó!"
Mắt Ái mở to kinh ngạc. Tại sao Liêm lại làm việc ngốc nghếch như thế? Cậu đứng ra nhận tội với tri huyện lý nào là vì vợ? Ái liên tục lẩm bẩm điều gì chẳng rõ.
"Có lẽ vì cậu Liêm thấy có lỗi với cậu Tưởng và mợ Tằm..."
Tưởng? Tằm? Lại là hai kẻ đáng ghét đó! Liêm biết rõ em trai và em dâu tuyệt đối không bỏ qua cho Ái nên hẳn đã đi đến bước đường này. Nếu đứng ra nhận tội, chẳng những cậu cứu được vợ mà còn bù đắp được nỗi đau đớn cho vợ chồng Tưởng. Lỡ như Liêm bị bắt thì Ái cũng chẳng còn vị trí gì trong nhà họ Triệu chứ đừng nói đến là được sống yên ổn. Cô không muốn như vậy, kẻ đáng ra phải biến mất khỏi đây là Tưởng và Tằm mới đúng!
Mặc dù hoàn cảnh đã ra nông nỗi này, ấy vậy Ái chưa chịu nhận ra tội lỗi của mình mà vẫn tiếp tục mê muội đổ mọi oán trách lên người khác. Chính vì thế, cô đã không kìm được sự điên cuồng để rồi quyết định đi đến bước đường cùng. Nếu cô buộc phải chết thì nhất định cũng phải kéo theo Tưởng và Tằm xuống âm tào địa phủ!
Ni thảng thốt khi thấy Ái đột nhiên cầm lấy cây kéo may đồ nằm trên bàn rồi chạy ra ngoài, tức thì liền đuổi theo và không ngừng gọi mợ đừng nghĩ quẩn. Lúc Ái chạy lên dãy nhà trên thì bắt gặp những người làm lớn bé đều đứng vây kín trước cửa phòng lớn, dường như đang theo dõi cuộc phán xét có một không hai. Mau chóng lấy lại bình tĩnh, cô để chiếc kéo ra sau lưng, chậm rãi tiến đến chỗ đám người làm.
Cùng lúc, Ái thấy Ni chạy ra trước mặt dang tay ra ngăn lại. Nhỏ van xin mợ đừng hành động rồ dại nữa. Ái hướng đôi mắt vô cảm vào Ni, gằn giọng: "Ngươi tránh ra!". Ni lắc đầu, khóc lóc van xin. Nhỏ hiểu nếu Ái tiếp tục ra tay thì sẽ hết đường cứu vãn. Trước sự cứng đầu của con bé hầu, Ái liền giơ chiếc kéo may đồ lên, tàn nhẫn bảo:
"Nếu ngươi không tránh ra thì ta sẽ giết luôn ngươi...!"
Ni ngừng khóc, mặt mày nhăn nhúm và tái xanh do sợ hãi mũi kéo sắc lạnh kia. Bản thân biết rõ lúc này Ái đã mất tự chủ nên chuyện gì cũng có thể làm, nhỏ lo cho cái mạng mình khó lòng giữ được vì thế đành đứng sang một bên nhường đường. Ái cười khỉnh trước việc làm khôn ngoan đó, tiếp tục bước nhanh về phía phòng lớn.
Ái hòa lẫn vào đám người làm mà chẳng một ai để ý. Một cách kín đáo, cô giấu chiếc kéo may đồ vào tay áo đồng thời nhìn vào bên trong phòng lớn qua kẽ hở giữa những người đang đứng lào xào. Cô thấy tri huyện Xuyên, Tưởng, Tằm và hai bà. Cuối cùng là Liêm. Hẳn, cuộc phân xét đã tiến hành được một lúc.
Ái nghe tri huyện hỏi lý do vì sao Liêm lại hại Tằm và giết mẹ. Và Liêm trả lời rất khẽ, các ngôn từ rời rạc thật khó để nghe rõ ràng. Tưởng không ngừng khuyên anh trai hãy dừng chuyện hồ đồ này lại, còn bà Ba thì khóc ngất bảo chẳng tin con trai dám gây ra những chuyện tội lỗi ấy. Bà Tư đứng bên cạnh con dâu lại mang nét mặt thất thần lẫn khổ sở. Riêng Tằm thì không rõ là đang suy nghĩ hay đã trở nên mất cảm xúc.
Giữa phòng lớn đầy hỗn loạn người và tiếng nói, Ái chỉ nhìn duy nhất một mình Tằm. Khi bước chân vào nhà họ Triệu, cô đâu ngờ đối thủ mà mình phải đối mặt lại là cô gái với vẻ ngoài dịu dàng và cũng thật mạnh mẽ đó. Người mà cô đề phòng là Triệu xã trưởng và Tưởng. Nhưng cuối cùng thì sao? Kẻ phá hỏng hết mọi cố gắng, mọi kế hoạch Ái dàn dựng chính là Tằm! Và cũng chính người đàn bà trẻ tuổi đó khiến cô mất đi đứa con! Nếu Tằm không xuất hiện, nếu Tằm đừng sống trong nhà họ Triệu thì Ái đã có tất cả trong tay rồi!
Ái hận Tằm, chưa bao giờ nỗi căm hận bùng lên dữ dội như bây giờ. Cô đã quyết rằng, giả sử mình có chết thì cũng phải kéo theo Tằm. Nếu như cô không thể có được thứ mình muốn thì Tằm cũng đừng hòng giữ được.
Sự mê muội lẫn cuồng vọng đã che mờ lý trí, khiến Ái chỉ còn biết mỗi một chuyện đó là giết chết Tằm. Ngay lập tức, cô rút chiếc kéo may đồ ra rồi hét lên khiến mọi người giật mình. Từ trong đám người làm, Ái xông ra chẳng khác gì mụ điên, mặt mày giận dữ lao thẳng đến Tằm. Mũi kéo lăm lăm hướng về phía trước.
Trong thời khắc đột ngột ấy, tất cả như bị hóa đá chưa biết phải làm gì thì Liêm mau chóng chạy đến đứng trước Tằm che chắn. Ái theo đà đâm mạnh tới, mũi kéo xước ngang qua hông Liêm. Máu đỏ phun trào nhuộm sắc lên những món đồ ở gần đó. Tức thì Tưởng bừng tỉnh, lập tức nắm chặt lấy tay Ái kéo giật lại. Chiếc kéo rớt xuống đất, nghe ra một thứ thanh âm gây rùng mình. Tằm cũng tỉnh ra sau một lúc mất hồn, bấy giờ mới nhìn sang Liêm đang nhăn mặt bởi vết thương chảy máu đầm đìa bên hông. Bà Ba hét lên, cuống cuồng lao đến chỗ con trai.
Tưởng giữ chặt tay Ái, trong khi cô không ngừng vùng vẫy, đanh giọng:
"Ả đàn bà độc ác gây ra bao nhiêu tội nghiệt, đã không hối cải mà còn định giết người nữa sao? Mụ có còn là con người không?"
"Đúng vậy! Là ta muốn giết Tằm! Con ả đó phải chết!" Ái rũ rượi tóc tai, gào to.
"Đê tiện! Vô sỉ! Mụ chẳng những hại chết con ta, còn dám giết cả mẹ Hai!"
"Không chỉ có thế đâu! Lão Triệu Am còn do ta bức chết nữa kìa! Ha ha ha!"
Tưởng sững sờ trước sự tiết lộ cay đắng về cái chết của cha. Đâu riêng gì cậu, Tằm, hai bà lẫn đám người làm cũng hết sức ngỡ ngàng. Rồi họ bỗng nghe một tiếng "bốp" vang lên giữa sự yên lặng đến ngạt thở tại phòng lớn. Ai nấy ngạc nhiên bởi cảnh Liêm vung tay tát mạnh vào mặt Ái. Cậu Liêm nho nhã, hiền lành giờ đây đã bị tội ác kinh tởm của vợ biến thành người mang dáng vẻ phẫn nộ, đôi mắt long lên vằn vện tia máu đỏ, răng môi nghiến chặt. Cả người cậu run mạnh do cơn giận dữ quá lớn, vết thương bên hông co giật nên liên tục chảy máu.
"Cô không phải là con người...!" Giọng Liêm lạnh lẽo hệt vọng lên từ âm tào.
Ái đưa tay sờ mặt, cú đánh vừa rồi như kéo sự bình tĩnh trở về thay cho những điên cuồng u mê trước đó. Cô quay qua nhìn chồng, phá lên cười:
"Phải, mình mắng đúng rồi đấy!"
"Cái gì?" Liêm định xông đến gần vợ nhưng đã bị Tưởng giữ lại, "Tôi nghĩ cô có nỗi khổ khi gây ra bao nhiêu chuyện tày trời! Nào ngờ cô tán tận lương tâm bức chết cha tôi! Bây giờ lại muốn giết Tằm! Thế mà tôi còn muốn thay cô nhận tội!"
Trước cơn cuồng nộ từ chồng, Ái vỗ lên ngực, nói ra hết mong muốn của mình:
"Em làm vậy là vì ai? Vì con chúng ta! Và vì mình! Em muốn giành quyền làm chủ cho mình, và em sẽ không bị những kẻ khác coi thường! Còn con nữa, nó sẽ bị khinh rẻ chỉ vì mẹ nó làm đào hát và không được cưới hỏi đàng hoàng! Em làm tất cả để có được thứ mình muốn, như vậy là sai sao? Em lo cho con và mình là sai à?"
Tiếng nói uất nghẹn, ấm ức của Ái khiến mọi người bắt đầu vỡ lẽ. Ra thế, lại là chuyện tranh giành quyền lực trong gia đình của cô con dâu mang thân phận thấp hèn. Ngàn đời qua, chuyện này đã trở thành muôn thuở diễn ra trong những gia tộc giàu có. Lòng tham con người không đáy, mà quyền lực danh vọng thì gợi nỗi khao khát. Một sự ám ảnh ma mị đầy đẹp đẽ.
Liêm đứng yên bởi hiểu ra ngọn nguồn tấn bi kịch hôm nay. Quyền lực, địa vị, cuồng vọng hư ảo đã đi theo cô vợ đào hát từ lúc bước chân vào ngôi nhà này. Suy cho cùng ngày đó, cậu cũng là kẻ mê muội bất ngộ. Chính cậu đã hại cha mẹ, hại Ái và con, thậm chí là cả chính mình.
"Nếu tất cả nguồn cơn của tội lỗi này là vì ta với con... Con đã mất rồi, vậy thì ta sẽ chấm dứt nó. Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ không còn là người của nhà họ Triệu. Ta không bước chân vào nơi này nửa bước. Thậm chí cả quyền thừa hưởng, ta cũng từ bỏ. Nếu ta chẳng còn mang họ Triệu nữa thì mình sẽ buông bỏ, phải không?"
Ái bất động nhìn Liêm, ánh mắt không còn giận dữ mà đầy bi thống. Bỗng chốc, cô thấy bao nhiêu chuyện đã làm trước đây trở thành công cốc. Niềm mong mỏi cuối cùng cũng biến mất. Lúc con chết, Ái nghĩ mình mất hết tất cả nhưng vì còn Liêm bên cạnh nên bản thân nhận ra có chút hi vọng bám víu. Nay nghe chồng kiên quyết rời khỏi nhà họ Triệu thì Ái còn mục đích gì để sống ở đây nữa. Chẳng phải Liêm từ bỏ cái nhà này mà đúng hơn là từ bỏ Ái.
Ái chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Liêm khi diễn tuồng Phàn Lê Huê. Dáng vẻ hòa nhã, thư thái và dịu dàng ấy đã lay động lòng cô. Một người luôn mỉm cười như thế lại muốn bỏ Ái mà đi sao? Một người lương thiện như mình mà có thể nhẫn tâm từ bỏ em ư? Ái khẽ nhắm mắt, lòng biết rõ nửa đời còn lại mình sẽ chẳng còn được quay trở về bên cạnh người đàn ông này nữa.
Nãy giờ đã im lặng khá lâu, tri huyện Xuyên nghĩ mình không thể tiếp tục làm ngơ sau khi chứng kiến mọi chuyện. Ông đứng dậy, ra lệnh cho cai đinh đưa Ái về phủ huyện xét xử. Lúc vợ bị dẫn đi, Liêm chưa kịp nhìn theo đã ngất lịm do vết thương. Dù bên tai nghe văng vẳng những tiếng gọi sốt sắng nhưng Ái vẫn không quay đầu nhìn lại khi bước chân ra khỏi nhà họ Triệu.
HẾT QUYỂN VI.
"Mợ ơi không xong rồi! Cậu Liêm cho mời quan tri huyện đến nhà để nhận tội!"
"Quan tri huyện? Liêm nhận tội gì?" Ái khó hiểu.
"Cậu Liêm nhận mình đã hại chết con của mợ Tằm và ra tay giết bà Hai! Cậu đang nhận tội thay mợ đó!"
Mắt Ái mở to kinh ngạc. Tại sao Liêm lại làm việc ngốc nghếch như thế? Cậu đứng ra nhận tội với tri huyện lý nào là vì vợ? Ái liên tục lẩm bẩm điều gì chẳng rõ.
"Có lẽ vì cậu Liêm thấy có lỗi với cậu Tưởng và mợ Tằm..."
Tưởng? Tằm? Lại là hai kẻ đáng ghét đó! Liêm biết rõ em trai và em dâu tuyệt đối không bỏ qua cho Ái nên hẳn đã đi đến bước đường này. Nếu đứng ra nhận tội, chẳng những cậu cứu được vợ mà còn bù đắp được nỗi đau đớn cho vợ chồng Tưởng. Lỡ như Liêm bị bắt thì Ái cũng chẳng còn vị trí gì trong nhà họ Triệu chứ đừng nói đến là được sống yên ổn. Cô không muốn như vậy, kẻ đáng ra phải biến mất khỏi đây là Tưởng và Tằm mới đúng!
Mặc dù hoàn cảnh đã ra nông nỗi này, ấy vậy Ái chưa chịu nhận ra tội lỗi của mình mà vẫn tiếp tục mê muội đổ mọi oán trách lên người khác. Chính vì thế, cô đã không kìm được sự điên cuồng để rồi quyết định đi đến bước đường cùng. Nếu cô buộc phải chết thì nhất định cũng phải kéo theo Tưởng và Tằm xuống âm tào địa phủ!
Ni thảng thốt khi thấy Ái đột nhiên cầm lấy cây kéo may đồ nằm trên bàn rồi chạy ra ngoài, tức thì liền đuổi theo và không ngừng gọi mợ đừng nghĩ quẩn. Lúc Ái chạy lên dãy nhà trên thì bắt gặp những người làm lớn bé đều đứng vây kín trước cửa phòng lớn, dường như đang theo dõi cuộc phán xét có một không hai. Mau chóng lấy lại bình tĩnh, cô để chiếc kéo ra sau lưng, chậm rãi tiến đến chỗ đám người làm.
Cùng lúc, Ái thấy Ni chạy ra trước mặt dang tay ra ngăn lại. Nhỏ van xin mợ đừng hành động rồ dại nữa. Ái hướng đôi mắt vô cảm vào Ni, gằn giọng: "Ngươi tránh ra!". Ni lắc đầu, khóc lóc van xin. Nhỏ hiểu nếu Ái tiếp tục ra tay thì sẽ hết đường cứu vãn. Trước sự cứng đầu của con bé hầu, Ái liền giơ chiếc kéo may đồ lên, tàn nhẫn bảo:
"Nếu ngươi không tránh ra thì ta sẽ giết luôn ngươi...!"
Ni ngừng khóc, mặt mày nhăn nhúm và tái xanh do sợ hãi mũi kéo sắc lạnh kia. Bản thân biết rõ lúc này Ái đã mất tự chủ nên chuyện gì cũng có thể làm, nhỏ lo cho cái mạng mình khó lòng giữ được vì thế đành đứng sang một bên nhường đường. Ái cười khỉnh trước việc làm khôn ngoan đó, tiếp tục bước nhanh về phía phòng lớn.
Ái hòa lẫn vào đám người làm mà chẳng một ai để ý. Một cách kín đáo, cô giấu chiếc kéo may đồ vào tay áo đồng thời nhìn vào bên trong phòng lớn qua kẽ hở giữa những người đang đứng lào xào. Cô thấy tri huyện Xuyên, Tưởng, Tằm và hai bà. Cuối cùng là Liêm. Hẳn, cuộc phân xét đã tiến hành được một lúc.
Ái nghe tri huyện hỏi lý do vì sao Liêm lại hại Tằm và giết mẹ. Và Liêm trả lời rất khẽ, các ngôn từ rời rạc thật khó để nghe rõ ràng. Tưởng không ngừng khuyên anh trai hãy dừng chuyện hồ đồ này lại, còn bà Ba thì khóc ngất bảo chẳng tin con trai dám gây ra những chuyện tội lỗi ấy. Bà Tư đứng bên cạnh con dâu lại mang nét mặt thất thần lẫn khổ sở. Riêng Tằm thì không rõ là đang suy nghĩ hay đã trở nên mất cảm xúc.
Giữa phòng lớn đầy hỗn loạn người và tiếng nói, Ái chỉ nhìn duy nhất một mình Tằm. Khi bước chân vào nhà họ Triệu, cô đâu ngờ đối thủ mà mình phải đối mặt lại là cô gái với vẻ ngoài dịu dàng và cũng thật mạnh mẽ đó. Người mà cô đề phòng là Triệu xã trưởng và Tưởng. Nhưng cuối cùng thì sao? Kẻ phá hỏng hết mọi cố gắng, mọi kế hoạch Ái dàn dựng chính là Tằm! Và cũng chính người đàn bà trẻ tuổi đó khiến cô mất đi đứa con! Nếu Tằm không xuất hiện, nếu Tằm đừng sống trong nhà họ Triệu thì Ái đã có tất cả trong tay rồi!
Ái hận Tằm, chưa bao giờ nỗi căm hận bùng lên dữ dội như bây giờ. Cô đã quyết rằng, giả sử mình có chết thì cũng phải kéo theo Tằm. Nếu như cô không thể có được thứ mình muốn thì Tằm cũng đừng hòng giữ được.
Sự mê muội lẫn cuồng vọng đã che mờ lý trí, khiến Ái chỉ còn biết mỗi một chuyện đó là giết chết Tằm. Ngay lập tức, cô rút chiếc kéo may đồ ra rồi hét lên khiến mọi người giật mình. Từ trong đám người làm, Ái xông ra chẳng khác gì mụ điên, mặt mày giận dữ lao thẳng đến Tằm. Mũi kéo lăm lăm hướng về phía trước.
Trong thời khắc đột ngột ấy, tất cả như bị hóa đá chưa biết phải làm gì thì Liêm mau chóng chạy đến đứng trước Tằm che chắn. Ái theo đà đâm mạnh tới, mũi kéo xước ngang qua hông Liêm. Máu đỏ phun trào nhuộm sắc lên những món đồ ở gần đó. Tức thì Tưởng bừng tỉnh, lập tức nắm chặt lấy tay Ái kéo giật lại. Chiếc kéo rớt xuống đất, nghe ra một thứ thanh âm gây rùng mình. Tằm cũng tỉnh ra sau một lúc mất hồn, bấy giờ mới nhìn sang Liêm đang nhăn mặt bởi vết thương chảy máu đầm đìa bên hông. Bà Ba hét lên, cuống cuồng lao đến chỗ con trai.
Tưởng giữ chặt tay Ái, trong khi cô không ngừng vùng vẫy, đanh giọng:
"Ả đàn bà độc ác gây ra bao nhiêu tội nghiệt, đã không hối cải mà còn định giết người nữa sao? Mụ có còn là con người không?"
"Đúng vậy! Là ta muốn giết Tằm! Con ả đó phải chết!" Ái rũ rượi tóc tai, gào to.
"Đê tiện! Vô sỉ! Mụ chẳng những hại chết con ta, còn dám giết cả mẹ Hai!"
"Không chỉ có thế đâu! Lão Triệu Am còn do ta bức chết nữa kìa! Ha ha ha!"
Tưởng sững sờ trước sự tiết lộ cay đắng về cái chết của cha. Đâu riêng gì cậu, Tằm, hai bà lẫn đám người làm cũng hết sức ngỡ ngàng. Rồi họ bỗng nghe một tiếng "bốp" vang lên giữa sự yên lặng đến ngạt thở tại phòng lớn. Ai nấy ngạc nhiên bởi cảnh Liêm vung tay tát mạnh vào mặt Ái. Cậu Liêm nho nhã, hiền lành giờ đây đã bị tội ác kinh tởm của vợ biến thành người mang dáng vẻ phẫn nộ, đôi mắt long lên vằn vện tia máu đỏ, răng môi nghiến chặt. Cả người cậu run mạnh do cơn giận dữ quá lớn, vết thương bên hông co giật nên liên tục chảy máu.
"Cô không phải là con người...!" Giọng Liêm lạnh lẽo hệt vọng lên từ âm tào.
Ái đưa tay sờ mặt, cú đánh vừa rồi như kéo sự bình tĩnh trở về thay cho những điên cuồng u mê trước đó. Cô quay qua nhìn chồng, phá lên cười:
"Phải, mình mắng đúng rồi đấy!"
"Cái gì?" Liêm định xông đến gần vợ nhưng đã bị Tưởng giữ lại, "Tôi nghĩ cô có nỗi khổ khi gây ra bao nhiêu chuyện tày trời! Nào ngờ cô tán tận lương tâm bức chết cha tôi! Bây giờ lại muốn giết Tằm! Thế mà tôi còn muốn thay cô nhận tội!"
Trước cơn cuồng nộ từ chồng, Ái vỗ lên ngực, nói ra hết mong muốn của mình:
"Em làm vậy là vì ai? Vì con chúng ta! Và vì mình! Em muốn giành quyền làm chủ cho mình, và em sẽ không bị những kẻ khác coi thường! Còn con nữa, nó sẽ bị khinh rẻ chỉ vì mẹ nó làm đào hát và không được cưới hỏi đàng hoàng! Em làm tất cả để có được thứ mình muốn, như vậy là sai sao? Em lo cho con và mình là sai à?"
Tiếng nói uất nghẹn, ấm ức của Ái khiến mọi người bắt đầu vỡ lẽ. Ra thế, lại là chuyện tranh giành quyền lực trong gia đình của cô con dâu mang thân phận thấp hèn. Ngàn đời qua, chuyện này đã trở thành muôn thuở diễn ra trong những gia tộc giàu có. Lòng tham con người không đáy, mà quyền lực danh vọng thì gợi nỗi khao khát. Một sự ám ảnh ma mị đầy đẹp đẽ.
Liêm đứng yên bởi hiểu ra ngọn nguồn tấn bi kịch hôm nay. Quyền lực, địa vị, cuồng vọng hư ảo đã đi theo cô vợ đào hát từ lúc bước chân vào ngôi nhà này. Suy cho cùng ngày đó, cậu cũng là kẻ mê muội bất ngộ. Chính cậu đã hại cha mẹ, hại Ái và con, thậm chí là cả chính mình.
"Nếu tất cả nguồn cơn của tội lỗi này là vì ta với con... Con đã mất rồi, vậy thì ta sẽ chấm dứt nó. Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ không còn là người của nhà họ Triệu. Ta không bước chân vào nơi này nửa bước. Thậm chí cả quyền thừa hưởng, ta cũng từ bỏ. Nếu ta chẳng còn mang họ Triệu nữa thì mình sẽ buông bỏ, phải không?"
Ái bất động nhìn Liêm, ánh mắt không còn giận dữ mà đầy bi thống. Bỗng chốc, cô thấy bao nhiêu chuyện đã làm trước đây trở thành công cốc. Niềm mong mỏi cuối cùng cũng biến mất. Lúc con chết, Ái nghĩ mình mất hết tất cả nhưng vì còn Liêm bên cạnh nên bản thân nhận ra có chút hi vọng bám víu. Nay nghe chồng kiên quyết rời khỏi nhà họ Triệu thì Ái còn mục đích gì để sống ở đây nữa. Chẳng phải Liêm từ bỏ cái nhà này mà đúng hơn là từ bỏ Ái.
Ái chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Liêm khi diễn tuồng Phàn Lê Huê. Dáng vẻ hòa nhã, thư thái và dịu dàng ấy đã lay động lòng cô. Một người luôn mỉm cười như thế lại muốn bỏ Ái mà đi sao? Một người lương thiện như mình mà có thể nhẫn tâm từ bỏ em ư? Ái khẽ nhắm mắt, lòng biết rõ nửa đời còn lại mình sẽ chẳng còn được quay trở về bên cạnh người đàn ông này nữa.
Nãy giờ đã im lặng khá lâu, tri huyện Xuyên nghĩ mình không thể tiếp tục làm ngơ sau khi chứng kiến mọi chuyện. Ông đứng dậy, ra lệnh cho cai đinh đưa Ái về phủ huyện xét xử. Lúc vợ bị dẫn đi, Liêm chưa kịp nhìn theo đã ngất lịm do vết thương. Dù bên tai nghe văng vẳng những tiếng gọi sốt sắng nhưng Ái vẫn không quay đầu nhìn lại khi bước chân ra khỏi nhà họ Triệu.
HẾT QUYỂN VI.