Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
.
Đàn bà dễ có mấy tay,
Đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan?(15)
=========================================
Một trưa nọ, Tưởng đang đi thì nghe một tiếng gọi xã trưởng. Vừa hay, cậu thấy Tồ chạy đến bên cạnh thưa: "Bẩm, mấy ngày qua tôi muốn gặp ngài mà không được. Chẳng là lần trước nhờ ngài nên tôi mới lấy lại được con bò đã mất nên mang ơn định mời ngài đi uống rượu để cảm tạ". Tưởng bảo, đấy là chuyện xã trưởng phải làm có gì phải ơn nghĩa. Tồ không chịu, nhất quyết phải mời cậu một chầu rượu. Đúng lúc đứng trước cửa thanh lâu, hắn liền mời cậu vào.
Thanh lâu trước giờ vẫn là chốn qua lại của khách làng chơi và kĩ nữ. Tưởng chẳng đời nào vào những nơi như thế nên lắc đầu từ chối. Hiểu xã trưởng là người đứng đắn nên Tồ mở lời rằng: "Ngài chỉ vào uống rượu thôi chứ có phải chơi bời với kĩ nữ đâu mà sợ". Tưởng vẫn không muốn. Nhưng Tồ cứ van nài, cậu đâm ra khó xử nên nói, "ta chỉ uống một ly rượu thôi đấy".
Bên trong thanh lâu, người người đông đúc, khách làng chơi hầu hết đều là kẻ giàu có lắm tiền. Kẻ uống rượu, người mua vui. Các kĩ nữ mặt phấn môi son vận áo lụa lướt thướt đi qua. Trong lúc Tồ dặn tên tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên thì Tưởng đưa mắt nhìn xung quanh. Chốn hoang lạc ồn ào này đúng là chẳng hay ho gì.
Cách đó không xa, Ni đứng trong một góc kín đáo và đang nhìn về phía Tưởng. Ni có mặt ở đây chẳng hề do ngẫu nhiên mà là sự dàn xếp. Chính nhỏ đã mua chuộc Tồ, yêu cầu hắn bằng mọi cách phải kéo Tưởng vào thanh lâu này. Quan sát được một lúc, Ni quay sang cô kĩ nữ bên cạnh và đưa gói thuốc.
"Hãy đến đó rồi làm như những gì tôi đã dặn."
Kẻ thứ hai bị mua chuộc là cô kĩ nữ tên Mị, khá có tiếng về tài đánh đàn. Mị gặp Ni vài canh giờ trước, nghe Ni hứa nếu hoàn thành tốt kế sách đã đề ra thì sẽ cho tiền chuộc thân nên sung sướng lắm. Bất kỳ kĩ nữ nào cũng muốn có tiền chuộc thân để ra khỏi chốn nhơ nhuốc này. Vì thế, dù phải ra tay với xã trưởng thì Mị cũng đánh bạo đồng ý. Dõi theo bóng Mị tiến đến chỗ Tưởng, Ni nhếch môi cười.
Có người ngồi xuống bên cạnh, Tưởng quay qua thì thấy Mị, cô kĩ nữ xinh đẹp như hoa đang nở nụ cười khả ái hỏi cậu có muốn cô rót rượu chung vui không. Tưởng đưa tay lên làm dấu, hàm ý từ chối. Mị nhìn sang Tồ, hắn nhận được tín hiệu liền cất tiếng rằng: "Đây là cô Mị rất nổi tiếng ở thanh lâu nên ngài cứ cho cô ấy rót vài ly rượu cũng được mà. Chỉ là uống rượu thôi, ngài cứ yên tâm".
Tưởng chẳng kịp phản đối là Tồ đã đưa ly ra, cho Mị rót rượu vào. Trong khoảnh khắc đó, từ tay áo lụa rơi ra những bột thuốc. Tiếp, hắn đưa ly rượu ấy cho cậu và không ngừng mời mọc. Tưởng đành đáp lễ, uống cạn. Tồ cười sảng khoái, ngài phải uống cho đủ ba ly mới được. Đặt ly xuống rồi đứng dậy, Tưởng nói mình uống ngần này thôi. Thế nhưng vừa quay lưng đi là đột nhiên cậu thấy đầu óc quay cuồng, không thể có chuyện chỉ uống một ly rượu mà đã say. Tưởng lắc nhẹ đầu cốt để tỉnh táo hơn tuy nhiên cơn váng vất quá mạnh đã khiến cậu nhanh chóng ngã xuống đất. Trông thế, Mị và Tồ nhìn nhau rồi kéo vực cậu dậy, đưa đi.
Quan sát cảnh Tưởng ngất lịm và được hai người nọ mang đi lên gác thanh lâu, Ni an tâm rời khỏi, còn phải mau về nhà báo tin cho mợ Ái biết nữa.
Lúc Ni vừa rời đi thì ở trên lầu, Kiên từ trong một căn phòng khác bước ra. Ban nãy có người bằng hữu mời vào thanh lâu uống rượu nghe đàn nên cậu mới đến đây. Ngồi nghe chốc lát lại thấy chán quá, đành cáo biệt ra về. Vả lại, cậu không muốn Quyên biết mình đến những nơi như thế này, khéo có chuyện rắc rối.
Kiên đi được mươi bước thì chợt thấy phía xa có cô kĩ nữ đang đỡ lấy khách đưa vào phòng và điều kỳ lạ là cậu thấy dáng vẻ chàng trai đó khá giống Tưởng. Cậu không thể nhìn kỹ hơn vì hai người nọ đã mau chóng đi vào phòng rồi. Cậu tự nhủ có lẽ mình nhầm lẫn, cái tên Triệu Tưởng ấy làm gì mà đến thanh lâu chứ.
***
Đã quá trưa mà chưa thấy chồng về, Tằm bắt đầu lo lắng. Sáng nay cô nghe Tưởng bảo sẽ về nhà sớm ấy vậy sao giờ này chẳng thấy bóng dáng đâu. Thấy Tằm cứ trông ra cửa với vẻ sốt ruột, Ái ngồi bên cạnh vờ bảo: "Em đừng lo, hẳn cậu Tưởng có chuyện đột xuất phải giải quyết nên về muộn". Ái vừa dứt lời, đúng lúc Ni trở về. Nhỏ đi vào phòng chính cúi chào, hỏi hai mợ ăn cơm chưa. Ái làm bộ thở dài:
"Cậu Tưởng chưa về làm sao ta và mợ Tằm dùng cơm được."
Tự dưng Tằm nhận ra biểu hiện kỳ lạ của Ni khi nghe nhắc về Tưởng. Vẻ như con bé đang lưỡng lự điều gì. Chỉ chờ có thế là Ái tiếp tục màn kịch, lại vờ hỏi:
"Có chuyện gì mà ngươi lại tỏ ra như thế?"
Cố làm dáng vẻ thật tự nhiên, Ni tỏ ra phân vân khi đáp:
"Ban nãy con có thấy cậu Tưởng nhưng mà..."
Sự ngập ngừng ấy càng khiến Tằm thêm sốt ruột: "Nhưng thế nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu rồi?". Ni thoáng nhìn Ái, khẽ khàng nói:
"Dạ, con thấy cậu đi vào trong thanh lâu, bên cạnh còn có cô kĩ nữ tên Mị, vốn nổi tiếng là mỹ nhân khiến khách làng chơi say mê."
Tằm thoáng im lặng. Tưởng vào thanh lâu sao? Từ trước đến nay, có bao giờ chồng đến những nơi như vậy đâu. Cô kĩ nữ tên Mị kia là ai? Thế là thế nào? Kín đáo nhìn xem biểu hiện của Tằm, Ái khẽ nhếch môi sau đó tỏ ra ngạc nhiên:
"Ngươi có nhìn nhầm không? Cậu Tưởng nhà này làm sao vào thanh lâu?"
"Ban đầu con cũng nghĩ mình nhầm nên nhìn kỹ hơn thì quả thật đúng là cậu, chẳng thể sai được. Chính con cũng lấy làm khó hiểu, cậu nói cười rất vui với Mị."
Tức thì Tằm đứng dậy đồng thời gọi thằng Ngãi. Lát sau hắn chạy lên hỏi mợ có chuyện gì? Tằm nói: "Ngươi cùng ta đến thanh lâu". Khi Tằm với Ngãi rời đi, Ái nhìn sang Ni nở nụ cười thích thú, mau đi xem tuồng hay nào.
***
Tưởng từ từ mở mắt ra, cơn váng vất do bị đánh thuốc vẫn chưa tan. Đầu óc còn chưa tỉnh táo là cậu đã nghe giọng cô gái xa lạ vang lên bên cạnh:
"Cậu Tưởng dậy rồi ư?"
Tưởng lập tức nhìn qua, kinh ngạc khi nhận ra cô kĩ nữ Mị ban nãy rót rượu cho mình. Và điều kinh khủng là cô ta đang nằm cạnh cậu với tấm chăn quấn ngang thân thể trần truồng, ánh nhìn lả lơi cùng nụ cười quyến rũ. Tưởng liền ngồi bật dậy nhưng đầu còn choáng và đau. Mãi lúc sau định thần lại, cậu mới nhận ra trên người mình đã không còn mảnh vải nào.
Chuyện tồi tệ gì vừa xảy ra? Tưởng tự hỏi trong hoang mang, đôi mắt sửng sốt nhìn khắp căn phòng lạ. Đây là nơi nào? Tại sao cậu lại ngủ ở đây và quần áo thì vương vãi dưới đất? Cùng lúc, Mị dựa sát người vào người Tưởng, mùi hương xa lạ của người đàn bà khác ngoài Tằm khiến cậu không khỏi giật mình.
"Cậu thật xấu xa, định bỏ đi ư?"
"Chuyện... này là sao vậy? Tại sao ta lại ở đây? Tại sao cô nằm bên cạnh ta?"
"Cậu quên rồi sao, cậu uống rượu say rồi sau đó kéo em vào phòng còn gì. Chẳng lẽ cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa kĩ nữ và khách à?"
"Không đúng! Rõ ràng chuyện này không đúng!"
Tưởng lắc đầu kiên quyết, cố gắng nhớ lại mọi chuyện vừa diễn ra. Cậu bị Tồ kéo vào thanh lâu để uống rượu cảm tạ, sau đó Mị xuất hiện nhưng cậu chỉ uống một ly đã đứng dậy định rời khỏi thì hình như cơn choáng váng bất ngờ ập đến rồi tiếp theo đó lại chẳng nhớ gì nữa. Rốt cuộc trong lúc ngất đi mình đã làm gì? Tưởng nhất định phải đi hỏi Tồ cho ra lẽ.
Đẩy Mị ra, Tưởng mau chóng vớ lấy quần áo mặc vào. Thế nhưng cô kĩ nữ lập tức ôm chặt cậu giữ lại, nhất quyết không cho đi. Mị lên tiếng, "cậu không thể bỏ em đi như vậy! Chính cậu đã kéo em vào phòng!". Tưởng vùng dậy, buông tay ra mau! Vừa hay trời đất xui khiến, cửa phòng bật mở. Tằm, Ái, Ni và Ngãi xuất hiện. Tất cả kinh ngạc bởi trông cảnh Tưởng chưa mặc hết quần áo và bị Mị ôm chặt.
Gần như bất động khi thấy chồng trong bộ dạng quần áo xộc xệch cùng cô kĩ nữ quấn mình trong chăn ngồi trên giường, Tằm hỏi với đầu óc trống rỗng:
"Chuyện này nghĩa là gì...?"
Thất thần trong một lúc, Tưởng sực tỉnh liền đẩy mạnh Mị ra, bước nhanh đến trước mặt Tằm đồng thời giải thích rõ ràng:
"Hãy nghe ta nói! Sự việc không như mình thấy đâu! Ta... ta không biết tại sao mình lại ở đây! Và cô Mị đó chẳng rõ lý do gì lại nằm trên giường với ta!"
Tưởng siết chặt vai Tằm, không ngừng nói những lời sốt sắng. Còn Tằm thì cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, bản thân vẫn chưa kịp định hình rõ mọi chuyện. Rồi rất nhanh, Tằm nghe giọng Mị cất lên rành rọt:
"Thưa mợ, cậu Tưởng uống say nên không nhớ chuyện gì cả nhưng chính cậu đã kéo em vào phòng và muốn ân ái."
"Ngươi nói dối! Không thể như vậy! Khi ấy ta đã mê man!"
"Tại sao cậu lại phủ nhận? Khách đến thanh lâu, ngoài chuyện uống rượu nghe đàn hát, còn muốn ân ái với kĩ nữ. Cậu đã cùng em ở trên giường."
Tưởng định gắt lên nhưng đúng lúc bị Tằm gạt tay ra. Cậu nhìn lại Tằm, cô vợ trẻ cũng nhìn chồng trân trân. Ánh mắt ấy không rõ là buồn hay trách cứ, nó trở nên mờ nhạt và bần thần như thể không biết phải làm gì lúc này. Tin hay không tin? Co1phai3 chồng lên giường với kỹ nữ? Điều ấy cứ xoay vần trong đầu Tằm.
Tưởng đứng yên, hai bàn tay đưa lên ban nãy cứng đơ, mắt nhìn Tằm đang bước lùi ra sau. Sự việc đã thế này, cậu biết làm sao để vợ hiểu? Về phần Tằm, đột nhiên trước mắt tối sầm để rồi chân bước hụt, cả người ngã xuống ngất đi.
------------------------
Chú thích:
(15) Trích trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
(Like hoặc còm men để ủng hộ tác giả. Cảm ơn. )
Đàn bà dễ có mấy tay,
Đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan?(15)
=========================================
Một trưa nọ, Tưởng đang đi thì nghe một tiếng gọi xã trưởng. Vừa hay, cậu thấy Tồ chạy đến bên cạnh thưa: "Bẩm, mấy ngày qua tôi muốn gặp ngài mà không được. Chẳng là lần trước nhờ ngài nên tôi mới lấy lại được con bò đã mất nên mang ơn định mời ngài đi uống rượu để cảm tạ". Tưởng bảo, đấy là chuyện xã trưởng phải làm có gì phải ơn nghĩa. Tồ không chịu, nhất quyết phải mời cậu một chầu rượu. Đúng lúc đứng trước cửa thanh lâu, hắn liền mời cậu vào.
Thanh lâu trước giờ vẫn là chốn qua lại của khách làng chơi và kĩ nữ. Tưởng chẳng đời nào vào những nơi như thế nên lắc đầu từ chối. Hiểu xã trưởng là người đứng đắn nên Tồ mở lời rằng: "Ngài chỉ vào uống rượu thôi chứ có phải chơi bời với kĩ nữ đâu mà sợ". Tưởng vẫn không muốn. Nhưng Tồ cứ van nài, cậu đâm ra khó xử nên nói, "ta chỉ uống một ly rượu thôi đấy".
Bên trong thanh lâu, người người đông đúc, khách làng chơi hầu hết đều là kẻ giàu có lắm tiền. Kẻ uống rượu, người mua vui. Các kĩ nữ mặt phấn môi son vận áo lụa lướt thướt đi qua. Trong lúc Tồ dặn tên tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên thì Tưởng đưa mắt nhìn xung quanh. Chốn hoang lạc ồn ào này đúng là chẳng hay ho gì.
Cách đó không xa, Ni đứng trong một góc kín đáo và đang nhìn về phía Tưởng. Ni có mặt ở đây chẳng hề do ngẫu nhiên mà là sự dàn xếp. Chính nhỏ đã mua chuộc Tồ, yêu cầu hắn bằng mọi cách phải kéo Tưởng vào thanh lâu này. Quan sát được một lúc, Ni quay sang cô kĩ nữ bên cạnh và đưa gói thuốc.
"Hãy đến đó rồi làm như những gì tôi đã dặn."
Kẻ thứ hai bị mua chuộc là cô kĩ nữ tên Mị, khá có tiếng về tài đánh đàn. Mị gặp Ni vài canh giờ trước, nghe Ni hứa nếu hoàn thành tốt kế sách đã đề ra thì sẽ cho tiền chuộc thân nên sung sướng lắm. Bất kỳ kĩ nữ nào cũng muốn có tiền chuộc thân để ra khỏi chốn nhơ nhuốc này. Vì thế, dù phải ra tay với xã trưởng thì Mị cũng đánh bạo đồng ý. Dõi theo bóng Mị tiến đến chỗ Tưởng, Ni nhếch môi cười.
Có người ngồi xuống bên cạnh, Tưởng quay qua thì thấy Mị, cô kĩ nữ xinh đẹp như hoa đang nở nụ cười khả ái hỏi cậu có muốn cô rót rượu chung vui không. Tưởng đưa tay lên làm dấu, hàm ý từ chối. Mị nhìn sang Tồ, hắn nhận được tín hiệu liền cất tiếng rằng: "Đây là cô Mị rất nổi tiếng ở thanh lâu nên ngài cứ cho cô ấy rót vài ly rượu cũng được mà. Chỉ là uống rượu thôi, ngài cứ yên tâm".
Tưởng chẳng kịp phản đối là Tồ đã đưa ly ra, cho Mị rót rượu vào. Trong khoảnh khắc đó, từ tay áo lụa rơi ra những bột thuốc. Tiếp, hắn đưa ly rượu ấy cho cậu và không ngừng mời mọc. Tưởng đành đáp lễ, uống cạn. Tồ cười sảng khoái, ngài phải uống cho đủ ba ly mới được. Đặt ly xuống rồi đứng dậy, Tưởng nói mình uống ngần này thôi. Thế nhưng vừa quay lưng đi là đột nhiên cậu thấy đầu óc quay cuồng, không thể có chuyện chỉ uống một ly rượu mà đã say. Tưởng lắc nhẹ đầu cốt để tỉnh táo hơn tuy nhiên cơn váng vất quá mạnh đã khiến cậu nhanh chóng ngã xuống đất. Trông thế, Mị và Tồ nhìn nhau rồi kéo vực cậu dậy, đưa đi.
Quan sát cảnh Tưởng ngất lịm và được hai người nọ mang đi lên gác thanh lâu, Ni an tâm rời khỏi, còn phải mau về nhà báo tin cho mợ Ái biết nữa.
Lúc Ni vừa rời đi thì ở trên lầu, Kiên từ trong một căn phòng khác bước ra. Ban nãy có người bằng hữu mời vào thanh lâu uống rượu nghe đàn nên cậu mới đến đây. Ngồi nghe chốc lát lại thấy chán quá, đành cáo biệt ra về. Vả lại, cậu không muốn Quyên biết mình đến những nơi như thế này, khéo có chuyện rắc rối.
Kiên đi được mươi bước thì chợt thấy phía xa có cô kĩ nữ đang đỡ lấy khách đưa vào phòng và điều kỳ lạ là cậu thấy dáng vẻ chàng trai đó khá giống Tưởng. Cậu không thể nhìn kỹ hơn vì hai người nọ đã mau chóng đi vào phòng rồi. Cậu tự nhủ có lẽ mình nhầm lẫn, cái tên Triệu Tưởng ấy làm gì mà đến thanh lâu chứ.
***
Đã quá trưa mà chưa thấy chồng về, Tằm bắt đầu lo lắng. Sáng nay cô nghe Tưởng bảo sẽ về nhà sớm ấy vậy sao giờ này chẳng thấy bóng dáng đâu. Thấy Tằm cứ trông ra cửa với vẻ sốt ruột, Ái ngồi bên cạnh vờ bảo: "Em đừng lo, hẳn cậu Tưởng có chuyện đột xuất phải giải quyết nên về muộn". Ái vừa dứt lời, đúng lúc Ni trở về. Nhỏ đi vào phòng chính cúi chào, hỏi hai mợ ăn cơm chưa. Ái làm bộ thở dài:
"Cậu Tưởng chưa về làm sao ta và mợ Tằm dùng cơm được."
Tự dưng Tằm nhận ra biểu hiện kỳ lạ của Ni khi nghe nhắc về Tưởng. Vẻ như con bé đang lưỡng lự điều gì. Chỉ chờ có thế là Ái tiếp tục màn kịch, lại vờ hỏi:
"Có chuyện gì mà ngươi lại tỏ ra như thế?"
Cố làm dáng vẻ thật tự nhiên, Ni tỏ ra phân vân khi đáp:
"Ban nãy con có thấy cậu Tưởng nhưng mà..."
Sự ngập ngừng ấy càng khiến Tằm thêm sốt ruột: "Nhưng thế nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu rồi?". Ni thoáng nhìn Ái, khẽ khàng nói:
"Dạ, con thấy cậu đi vào trong thanh lâu, bên cạnh còn có cô kĩ nữ tên Mị, vốn nổi tiếng là mỹ nhân khiến khách làng chơi say mê."
Tằm thoáng im lặng. Tưởng vào thanh lâu sao? Từ trước đến nay, có bao giờ chồng đến những nơi như vậy đâu. Cô kĩ nữ tên Mị kia là ai? Thế là thế nào? Kín đáo nhìn xem biểu hiện của Tằm, Ái khẽ nhếch môi sau đó tỏ ra ngạc nhiên:
"Ngươi có nhìn nhầm không? Cậu Tưởng nhà này làm sao vào thanh lâu?"
"Ban đầu con cũng nghĩ mình nhầm nên nhìn kỹ hơn thì quả thật đúng là cậu, chẳng thể sai được. Chính con cũng lấy làm khó hiểu, cậu nói cười rất vui với Mị."
Tức thì Tằm đứng dậy đồng thời gọi thằng Ngãi. Lát sau hắn chạy lên hỏi mợ có chuyện gì? Tằm nói: "Ngươi cùng ta đến thanh lâu". Khi Tằm với Ngãi rời đi, Ái nhìn sang Ni nở nụ cười thích thú, mau đi xem tuồng hay nào.
***
Tưởng từ từ mở mắt ra, cơn váng vất do bị đánh thuốc vẫn chưa tan. Đầu óc còn chưa tỉnh táo là cậu đã nghe giọng cô gái xa lạ vang lên bên cạnh:
"Cậu Tưởng dậy rồi ư?"
Tưởng lập tức nhìn qua, kinh ngạc khi nhận ra cô kĩ nữ Mị ban nãy rót rượu cho mình. Và điều kinh khủng là cô ta đang nằm cạnh cậu với tấm chăn quấn ngang thân thể trần truồng, ánh nhìn lả lơi cùng nụ cười quyến rũ. Tưởng liền ngồi bật dậy nhưng đầu còn choáng và đau. Mãi lúc sau định thần lại, cậu mới nhận ra trên người mình đã không còn mảnh vải nào.
Chuyện tồi tệ gì vừa xảy ra? Tưởng tự hỏi trong hoang mang, đôi mắt sửng sốt nhìn khắp căn phòng lạ. Đây là nơi nào? Tại sao cậu lại ngủ ở đây và quần áo thì vương vãi dưới đất? Cùng lúc, Mị dựa sát người vào người Tưởng, mùi hương xa lạ của người đàn bà khác ngoài Tằm khiến cậu không khỏi giật mình.
"Cậu thật xấu xa, định bỏ đi ư?"
"Chuyện... này là sao vậy? Tại sao ta lại ở đây? Tại sao cô nằm bên cạnh ta?"
"Cậu quên rồi sao, cậu uống rượu say rồi sau đó kéo em vào phòng còn gì. Chẳng lẽ cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa kĩ nữ và khách à?"
"Không đúng! Rõ ràng chuyện này không đúng!"
Tưởng lắc đầu kiên quyết, cố gắng nhớ lại mọi chuyện vừa diễn ra. Cậu bị Tồ kéo vào thanh lâu để uống rượu cảm tạ, sau đó Mị xuất hiện nhưng cậu chỉ uống một ly đã đứng dậy định rời khỏi thì hình như cơn choáng váng bất ngờ ập đến rồi tiếp theo đó lại chẳng nhớ gì nữa. Rốt cuộc trong lúc ngất đi mình đã làm gì? Tưởng nhất định phải đi hỏi Tồ cho ra lẽ.
Đẩy Mị ra, Tưởng mau chóng vớ lấy quần áo mặc vào. Thế nhưng cô kĩ nữ lập tức ôm chặt cậu giữ lại, nhất quyết không cho đi. Mị lên tiếng, "cậu không thể bỏ em đi như vậy! Chính cậu đã kéo em vào phòng!". Tưởng vùng dậy, buông tay ra mau! Vừa hay trời đất xui khiến, cửa phòng bật mở. Tằm, Ái, Ni và Ngãi xuất hiện. Tất cả kinh ngạc bởi trông cảnh Tưởng chưa mặc hết quần áo và bị Mị ôm chặt.
Gần như bất động khi thấy chồng trong bộ dạng quần áo xộc xệch cùng cô kĩ nữ quấn mình trong chăn ngồi trên giường, Tằm hỏi với đầu óc trống rỗng:
"Chuyện này nghĩa là gì...?"
Thất thần trong một lúc, Tưởng sực tỉnh liền đẩy mạnh Mị ra, bước nhanh đến trước mặt Tằm đồng thời giải thích rõ ràng:
"Hãy nghe ta nói! Sự việc không như mình thấy đâu! Ta... ta không biết tại sao mình lại ở đây! Và cô Mị đó chẳng rõ lý do gì lại nằm trên giường với ta!"
Tưởng siết chặt vai Tằm, không ngừng nói những lời sốt sắng. Còn Tằm thì cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, bản thân vẫn chưa kịp định hình rõ mọi chuyện. Rồi rất nhanh, Tằm nghe giọng Mị cất lên rành rọt:
"Thưa mợ, cậu Tưởng uống say nên không nhớ chuyện gì cả nhưng chính cậu đã kéo em vào phòng và muốn ân ái."
"Ngươi nói dối! Không thể như vậy! Khi ấy ta đã mê man!"
"Tại sao cậu lại phủ nhận? Khách đến thanh lâu, ngoài chuyện uống rượu nghe đàn hát, còn muốn ân ái với kĩ nữ. Cậu đã cùng em ở trên giường."
Tưởng định gắt lên nhưng đúng lúc bị Tằm gạt tay ra. Cậu nhìn lại Tằm, cô vợ trẻ cũng nhìn chồng trân trân. Ánh mắt ấy không rõ là buồn hay trách cứ, nó trở nên mờ nhạt và bần thần như thể không biết phải làm gì lúc này. Tin hay không tin? Co1phai3 chồng lên giường với kỹ nữ? Điều ấy cứ xoay vần trong đầu Tằm.
Tưởng đứng yên, hai bàn tay đưa lên ban nãy cứng đơ, mắt nhìn Tằm đang bước lùi ra sau. Sự việc đã thế này, cậu biết làm sao để vợ hiểu? Về phần Tằm, đột nhiên trước mắt tối sầm để rồi chân bước hụt, cả người ngã xuống ngất đi.
------------------------
Chú thích:
(15) Trích trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
(Like hoặc còm men để ủng hộ tác giả. Cảm ơn.