Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 7: NGUY CƠ TẠM QUA
“Không cần quấn băng vải, để vậy tĩnh dưỡng vài ngày, đợi vết thương đóng vảy rồi băng bó sau.”
Mặc Nhiễm không trả lời Lục Ngạn, hắn biết Cổ Thánh Y không nghe thấy lời hắn nói, bèn căn dặn: “Mấy ngày nay vương phi cần gì thì ngươi cứ tự đi lấy, muốn mượn người có thể tìm Y Xán.”
“Xin thứ cho nô tì cả gan, có thể đưa nha hoàn hồi môn của chủ tử lại đây không ạ?”
Lục Ngạn quỳ xuống đất: “Lúc ở Bình Vương phủ chủ tử đã quen họ hầu hạ. Nếu như có họ bầu bạn với chủ tử, vết thương của chủ tử cũng có thể mau lành hơn.”
Mặc Nhiễm chau mày, nghĩ đến cuộc đối thoại với Cổ Thánh Y trước đó, hắn gật đầu: “Ngươi cứ làm đi, đừng gây ồn ở Bình Vương phủ.”
“Vương gia độ lượng, sợ chủ tử không quen người mới hầu hạ nên mới cho nô tì về Bình Vương phủ dẫn người đi.” Lục Ngạn đương nhiên hiểu mấy vấn đề rắc rối này, vội trả lời.
“Ừ.” Mặc Nhiễm gật đầu rồi rời đi, hoàn toàn quên mất mục đích mình quay lại lần nữa.
Nhưng dù Mặc Nhiễm có nhớ ra mình vẫn chưa lục soát thì cũng sẽ không bảo người lục soát ở đây, tránh việc quấy rầy Cổ Thánh Y dưỡng thương.
Hơn nữa Mặc Nhiễm ở trong phòng thời gian dài như thế cũng không phát hiện có người khác, đương nhiên cũng không cần vẽ vời cho thêm chuyện.
Đợi sau khi Mặc Nhiễm đi, Lục Ngạn mới sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Nàng ta rất sợ Mặc Nhiễm sẽ phát hiện ra trong phòng còn có một người, thế thì thanh danh của Cổ Thánh Y sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, nói không chừng còn sẽ bị gán tội mưu sát Mặc Nhiễm.
Sau một hồi ổn định tinh thần, Lục Ngạn nhanh chóng đứng lên đóng cửa, cài chốt lại.
Nàng ta lau mồ hôi trên trán, bước nhanh sang phòng bên cạnh để xem Khắc Trì có còn ở đó không.
Nhưng nàng ta lại thấy Khắc Trì đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường mình, mặt đỏ một cách đáng sợ.
“Ngươi... không sao chứ?” Lục Ngạn quan tâm hỏi.
Cổ Thánh Y đã bị thương, ngộ nhỡ Khắc Trì cũng có chuyện gì, Lục Ngạn thật sự không biết phải làm thế nào.
Một lát sau Khắc Trì mới mở mắt ra, lắc đầu trả lời: “Nín thở quá lâu nên hơi thở không được đều, làm phiền cô nương chuẩn bị chút đồ ăn, ta cần khôi phục thể lực.”
“Ta phải trông coi chủ tử, bên ngoài có vài món lót dạ với nước trà, nếu công tử không chê thì ta sẽ bưng vào giúp.” Lục Ngạn khom người, chậm rãi đi ra.
Khắc Trì không thích nói nhiều, Lục Ngạn lại đi gấp, lời cảm ơn tới miệng hắn ta lại nuốt xuống.
Trong Nghê Thường các, Cổ Y Xán vừa nôn ra một ngụm máu bầm, sắc mặt hơi tái nhưng tốt hơn rất nhiều so với Cổ Thánh Y .
“Thuốc giải của tiểu thư chỉ còn một viên, nếu bên kia lại không đưa tới...” Hồng Khuyên bưng nước trà cho Cổ Y Xán súc miệng, nói với vẻ đầy lo lắng.
“Cùng lắm thì chịu khổ mấy ngày thôi, họ sẽ không để ta chết.” Cổ Y Xán hờ hững đáp, súc miệng xong bèn hỏi: “Bên Tĩnh Tư viên có động tĩnh gì không?”
“Cũng không có tin tức gì, đừng nói là bên kia sắp xếp sai sót, thích khách không làm theo kế hoạch đấy?” Hồng Khuyên cau mày nói.
“Không đâu, kế hoạch hôm nay do trợ thủ đắc lực của chủ công lập ra, sẽ không có sai sót.” Tuy ngoài miệng Cổ Y Xán nói vậy nhưng lông mày lại nhíu chặt, có thể thấy được trong lòng nàng ta đang lo lắng.
“Hay để nô tì đi tìm hiểu thử xem?” Hồng Khuyên dò hỏi.
“Không cần, làm vậy dễ hỏng việc hơn thôi, sáng sớm ngày mai tự nhiên sẽ biết.”
Cổ Y Xán ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng xám xịt, nhếch môi nói: “Cổ Thánh Y , nếu ngươi không đến Trấn Nam Vương phủ thì có lẽ còn có cơ hội sống sót, nhưng ngươi lại... Đừng trách ta lòng dạ ác độc!”
Hồng Khuyên cúi đầu, chỉ coi như mình không nghe thấy gì cả.
Đây không phải lần đầu tiên chủ tử nhà mình không phân biệt công tư, chỉ cần không ảnh hưởng tới toàn cục, nàng ta sẽ không bẩm báo lên trên.
Sau khi về thư phòng rửa mặt, Mặc Nhiễm gọi Kỷ Đạt tới nói chuyện.
Ngoại trừ nơi quan trọng là thư phòng, trong vương phủ chỉ có Nghê Thường các và Tĩnh Tư viên là chưa lục soát.
Nhưng Nghê Thường các được bảo vệ nghiêm ngặt, thích khách bị thương muốn vào cũng khó, còn Tĩnh Tư viên hiện đã bị bao vây chặt chẽ, thích khách muốn ra ngoài càng khó hơn.
“Truyền lệnh đi, ngày nào chưa bắt được thích khách thì không được nới lỏng canh phòng.” Mặc Nhiễm cũng không có ý định trách phạt Kỷ Đạt .
Suy cho cùng vương phủ cũng rất rộng, nếu thích khách đến có chuẩn bị thì vẫn có khả năng đang tạm thời ẩn náu ở đâu đó, dù sao võ công của thích khách cũng không yếu.
Nếu là một đánh một, Mặc Nhiễm chỉ có thể đánh ngang tay với Khắc Trì .
“Vâng.” Kỷ Đạt chắp tay nhận lệnh, hắn ta do dự một lúc rồi nói: “Thuộc hạ đã cho người điều tra về hai bát thuốc kia, đúng như lời vương phi nói, vương phi đã tự chuẩn bị thuốc tránh thai, bát còn lại được thêm rất nhiều hồng hoa, nếu vào ngày kinh nguyệt của nữ tử, hoặc người uống bị thương nặng sẽ bị chảy máu đến chết, dù là nữ tử khỏe mạnh uống vào thì sau này cũng không còn khả năng làm mẹ.”
Mặc Nhiễm cau mày hỏi: “Có tra ra được là ai đã làm không?”
“Nha hoàn nấu thuốc đã tự sát, manh mối cũng bị cắt đứt.” Kỷ Đạt tức giận đáp.
Mặc Nhiễm ngước mắt lên: “Ngươi rất tức giận sao?”
Nhận ra mình mất kiểm soát, Kỷ Đạt vội vàng giải thích: “Vương phi là hòn ngọc quý trên tay Bình Vương phủ, còn là Trấn Nam Vương phi do Hoàng thượng ban hôn. Nếu xảy ra bất trắc thì chắc chắn sẽ điều tra nghiêm ngặt, tới lúc đó Trấn Nam Vương phủ và Bình Vương phủ sẽ có xích mích, kẻ giật dây này thật đáng sợ! Thuộc hạ vô dụng, không thể điều tra được hung thủ, xin vương gia trị tội!”
Mặc Nhiễm gật đầu, đương nhiên hắn hiểu đạo lý này, nhưng manh mối đã bị cắt đứt, hắn bèn nói: “Phái vài người đáng tin trông coi Tĩnh Tư viên, sau này vương phi ra ngoài cũng phải dùng người ngươi tin tưởng, hoặc ngươi đích thân hộ tống. Chuyện này cứ âm thầm điều tra, chúng đã ra tay một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
“Vâng.” Kỷ Đạt đáp lại, ánh mắt chợt lóe.
Mặc Nhiễm nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không phát hiện ra sự bất thường của Kỷ Đạt , hắn xua tay bảo: “Ngươi cũng lui ra nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai ném hết thi thể của những tên thích khách vào Cửu Môn Đề Đốc, bảo hắn ta cho bản vương một lời giải thích.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Kỷ Đạt cúi chào rồi nhận mệnh với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngày hôm sau, Cổ Thánh Y tỉnh lại trong đau đớn.
Mặc dù cơn đau trên người khiến cô muốn ngất đi lần nữa, nhưng đầu óc cô lại rất tỉnh táo.
Lục Ngạn đã mang về hai nha hoàn nhất đẳng từ Bình Vương phủ, còn có hai bà tử làm việc nặng.
Về phần Mặc Nhiễm... không nói tới việc hai người đã làm chuyện vợ chồng, tình huống tối qua cũng không cho phép Cổ Thánh Y làm trái được nên lúc này mới không đuổi người.
“Đợi khi ta khỏe lại, những người này không phải đối thủ của ta.” Khắc Trì nói một cách đầy tự tin.
“Ngươi muốn công khai rời đi?” Cổ Thánh Y cau mày hỏi.
Mặc Nhiễm không trả lời Lục Ngạn, hắn biết Cổ Thánh Y không nghe thấy lời hắn nói, bèn căn dặn: “Mấy ngày nay vương phi cần gì thì ngươi cứ tự đi lấy, muốn mượn người có thể tìm Y Xán.”
“Xin thứ cho nô tì cả gan, có thể đưa nha hoàn hồi môn của chủ tử lại đây không ạ?”
Lục Ngạn quỳ xuống đất: “Lúc ở Bình Vương phủ chủ tử đã quen họ hầu hạ. Nếu như có họ bầu bạn với chủ tử, vết thương của chủ tử cũng có thể mau lành hơn.”
Mặc Nhiễm chau mày, nghĩ đến cuộc đối thoại với Cổ Thánh Y trước đó, hắn gật đầu: “Ngươi cứ làm đi, đừng gây ồn ở Bình Vương phủ.”
“Vương gia độ lượng, sợ chủ tử không quen người mới hầu hạ nên mới cho nô tì về Bình Vương phủ dẫn người đi.” Lục Ngạn đương nhiên hiểu mấy vấn đề rắc rối này, vội trả lời.
“Ừ.” Mặc Nhiễm gật đầu rồi rời đi, hoàn toàn quên mất mục đích mình quay lại lần nữa.
Nhưng dù Mặc Nhiễm có nhớ ra mình vẫn chưa lục soát thì cũng sẽ không bảo người lục soát ở đây, tránh việc quấy rầy Cổ Thánh Y dưỡng thương.
Hơn nữa Mặc Nhiễm ở trong phòng thời gian dài như thế cũng không phát hiện có người khác, đương nhiên cũng không cần vẽ vời cho thêm chuyện.
Đợi sau khi Mặc Nhiễm đi, Lục Ngạn mới sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Nàng ta rất sợ Mặc Nhiễm sẽ phát hiện ra trong phòng còn có một người, thế thì thanh danh của Cổ Thánh Y sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, nói không chừng còn sẽ bị gán tội mưu sát Mặc Nhiễm.
Sau một hồi ổn định tinh thần, Lục Ngạn nhanh chóng đứng lên đóng cửa, cài chốt lại.
Nàng ta lau mồ hôi trên trán, bước nhanh sang phòng bên cạnh để xem Khắc Trì có còn ở đó không.
Nhưng nàng ta lại thấy Khắc Trì đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường mình, mặt đỏ một cách đáng sợ.
“Ngươi... không sao chứ?” Lục Ngạn quan tâm hỏi.
Cổ Thánh Y đã bị thương, ngộ nhỡ Khắc Trì cũng có chuyện gì, Lục Ngạn thật sự không biết phải làm thế nào.
Một lát sau Khắc Trì mới mở mắt ra, lắc đầu trả lời: “Nín thở quá lâu nên hơi thở không được đều, làm phiền cô nương chuẩn bị chút đồ ăn, ta cần khôi phục thể lực.”
“Ta phải trông coi chủ tử, bên ngoài có vài món lót dạ với nước trà, nếu công tử không chê thì ta sẽ bưng vào giúp.” Lục Ngạn khom người, chậm rãi đi ra.
Khắc Trì không thích nói nhiều, Lục Ngạn lại đi gấp, lời cảm ơn tới miệng hắn ta lại nuốt xuống.
Trong Nghê Thường các, Cổ Y Xán vừa nôn ra một ngụm máu bầm, sắc mặt hơi tái nhưng tốt hơn rất nhiều so với Cổ Thánh Y .
“Thuốc giải của tiểu thư chỉ còn một viên, nếu bên kia lại không đưa tới...” Hồng Khuyên bưng nước trà cho Cổ Y Xán súc miệng, nói với vẻ đầy lo lắng.
“Cùng lắm thì chịu khổ mấy ngày thôi, họ sẽ không để ta chết.” Cổ Y Xán hờ hững đáp, súc miệng xong bèn hỏi: “Bên Tĩnh Tư viên có động tĩnh gì không?”
“Cũng không có tin tức gì, đừng nói là bên kia sắp xếp sai sót, thích khách không làm theo kế hoạch đấy?” Hồng Khuyên cau mày nói.
“Không đâu, kế hoạch hôm nay do trợ thủ đắc lực của chủ công lập ra, sẽ không có sai sót.” Tuy ngoài miệng Cổ Y Xán nói vậy nhưng lông mày lại nhíu chặt, có thể thấy được trong lòng nàng ta đang lo lắng.
“Hay để nô tì đi tìm hiểu thử xem?” Hồng Khuyên dò hỏi.
“Không cần, làm vậy dễ hỏng việc hơn thôi, sáng sớm ngày mai tự nhiên sẽ biết.”
Cổ Y Xán ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng xám xịt, nhếch môi nói: “Cổ Thánh Y , nếu ngươi không đến Trấn Nam Vương phủ thì có lẽ còn có cơ hội sống sót, nhưng ngươi lại... Đừng trách ta lòng dạ ác độc!”
Hồng Khuyên cúi đầu, chỉ coi như mình không nghe thấy gì cả.
Đây không phải lần đầu tiên chủ tử nhà mình không phân biệt công tư, chỉ cần không ảnh hưởng tới toàn cục, nàng ta sẽ không bẩm báo lên trên.
Sau khi về thư phòng rửa mặt, Mặc Nhiễm gọi Kỷ Đạt tới nói chuyện.
Ngoại trừ nơi quan trọng là thư phòng, trong vương phủ chỉ có Nghê Thường các và Tĩnh Tư viên là chưa lục soát.
Nhưng Nghê Thường các được bảo vệ nghiêm ngặt, thích khách bị thương muốn vào cũng khó, còn Tĩnh Tư viên hiện đã bị bao vây chặt chẽ, thích khách muốn ra ngoài càng khó hơn.
“Truyền lệnh đi, ngày nào chưa bắt được thích khách thì không được nới lỏng canh phòng.” Mặc Nhiễm cũng không có ý định trách phạt Kỷ Đạt .
Suy cho cùng vương phủ cũng rất rộng, nếu thích khách đến có chuẩn bị thì vẫn có khả năng đang tạm thời ẩn náu ở đâu đó, dù sao võ công của thích khách cũng không yếu.
Nếu là một đánh một, Mặc Nhiễm chỉ có thể đánh ngang tay với Khắc Trì .
“Vâng.” Kỷ Đạt chắp tay nhận lệnh, hắn ta do dự một lúc rồi nói: “Thuộc hạ đã cho người điều tra về hai bát thuốc kia, đúng như lời vương phi nói, vương phi đã tự chuẩn bị thuốc tránh thai, bát còn lại được thêm rất nhiều hồng hoa, nếu vào ngày kinh nguyệt của nữ tử, hoặc người uống bị thương nặng sẽ bị chảy máu đến chết, dù là nữ tử khỏe mạnh uống vào thì sau này cũng không còn khả năng làm mẹ.”
Mặc Nhiễm cau mày hỏi: “Có tra ra được là ai đã làm không?”
“Nha hoàn nấu thuốc đã tự sát, manh mối cũng bị cắt đứt.” Kỷ Đạt tức giận đáp.
Mặc Nhiễm ngước mắt lên: “Ngươi rất tức giận sao?”
Nhận ra mình mất kiểm soát, Kỷ Đạt vội vàng giải thích: “Vương phi là hòn ngọc quý trên tay Bình Vương phủ, còn là Trấn Nam Vương phi do Hoàng thượng ban hôn. Nếu xảy ra bất trắc thì chắc chắn sẽ điều tra nghiêm ngặt, tới lúc đó Trấn Nam Vương phủ và Bình Vương phủ sẽ có xích mích, kẻ giật dây này thật đáng sợ! Thuộc hạ vô dụng, không thể điều tra được hung thủ, xin vương gia trị tội!”
Mặc Nhiễm gật đầu, đương nhiên hắn hiểu đạo lý này, nhưng manh mối đã bị cắt đứt, hắn bèn nói: “Phái vài người đáng tin trông coi Tĩnh Tư viên, sau này vương phi ra ngoài cũng phải dùng người ngươi tin tưởng, hoặc ngươi đích thân hộ tống. Chuyện này cứ âm thầm điều tra, chúng đã ra tay một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
“Vâng.” Kỷ Đạt đáp lại, ánh mắt chợt lóe.
Mặc Nhiễm nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không phát hiện ra sự bất thường của Kỷ Đạt , hắn xua tay bảo: “Ngươi cũng lui ra nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai ném hết thi thể của những tên thích khách vào Cửu Môn Đề Đốc, bảo hắn ta cho bản vương một lời giải thích.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Kỷ Đạt cúi chào rồi nhận mệnh với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngày hôm sau, Cổ Thánh Y tỉnh lại trong đau đớn.
Mặc dù cơn đau trên người khiến cô muốn ngất đi lần nữa, nhưng đầu óc cô lại rất tỉnh táo.
Lục Ngạn đã mang về hai nha hoàn nhất đẳng từ Bình Vương phủ, còn có hai bà tử làm việc nặng.
Về phần Mặc Nhiễm... không nói tới việc hai người đã làm chuyện vợ chồng, tình huống tối qua cũng không cho phép Cổ Thánh Y làm trái được nên lúc này mới không đuổi người.
“Đợi khi ta khỏe lại, những người này không phải đối thủ của ta.” Khắc Trì nói một cách đầy tự tin.
“Ngươi muốn công khai rời đi?” Cổ Thánh Y cau mày hỏi.