Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 4: THÍCH KHÁCH ĐỘT KÍCH
Trong màn đêm u ám, tất cả mọi nơi trong vương phủ đều đèn đuốc sáng trưng ngoại trừ Tĩnh Tư viên.
Tĩnh Tư viên cách chỗ ở của Mặc Nhiễm một khoảng, vì thế Cổ Thánh Y cũng không biết bên đó vừa có đánh nhau, hơn mười thích khách chỉ có một người chạy thoát được.
Qua sự bình tĩnh của Mặc Nhiễm, hiển nhiên hắn đã biết trước đêm nay sẽ gặp ám sát, nếu không Nghê Thường các, nơi ở của Cổ Y Xán cũng sẽ không được canh phòng cẩn mật.
Nhưng trớ trêu thay Tĩnh Tư các lại không có người canh phòng, điều này đã tạo cơ hội cho tên thích khách may mắn trốn thoát lợi dụng.
Trong phòng, lưng Cổ Thánh Y đau nhói như bị lửa đốt, cô không thể nào ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt đếm cừu để quên đi cơn đau.
Bỗng nhiên, cửa sổ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Cổ Thánh Y nhìn thấy một cái bóng đen lao nhanh về phía mình.
Không chờ Cổ Thánh Y xác nhận, một thanh trường kiếm lạnh lẽo đã kề vào cổ cô, trên kiếm bốc lên mùi máu tươi nồng nặc nhưng không thấy vết máu.
Bốn mắt nhìn nhau, Cổ Thánh Y bị ánh mắt tràn ngập sát khí của đối phương làm cho kinh hãi, cô cố hết sức giữ bình tĩnh mới không hét lên.
“Nếu ngươi không giết ta thì nói điều kiện đi, ta muốn sống.” Cổ Thánh Y bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói.
“Thân phận của ngươi.” Nam nhân áo đen hỏi bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Một nữ nhân không thể làm con tin của ngươi.” Cổ Thánh Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cô có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hô đuổi bắt thích khách của ai đó.
Cô vừa nghĩ là biết ngay tại sao nam tử trước mặt lại vào phòng mình, cô nói nhanh: “Họ sẽ nhanh chóng đuổi tới đây thôi, ngươi đã bị thương, hẳn sẽ không thoát được vòng vây này, tốt hơn hết là hợp tác với ta, thế nào?”
“Nói.” Người áo đen nói ngắn gọn, giọng cũng rất trầm thấp.
“Ta không quan tâm ngươi có tiếp tục ám sát Mặc Nhiễm hay không, nhưng nếu ngươi có thể còn sống rời đi, sau này ngươi phải báo đáp ơn cứu mạng của ta. Ta cần thế lực riêng cho mình, cũng sẽ trả thù lao cho ngươi.”
Cổ Thánh Y nói xong thì nghe thấy tiếng cửa sân mở, vẻ mặt không khỏi trở nên hơi lo lắng.
“Được.” Người áo đen gật đầu, hắn ta không hỏi vì sao Cổ Thánh Y lại tin hắn sẽ thực hiện lời hứa đã nhảy lên trốn trên nóc nhà.
“Trốn vào phòng phụ đằng sau đi, đừng làm nha hoàn ta sợ.” Cổ Thánh Y nhỏ tiếng bảo.
Người áo đen hơi do dự, hắn ta không thích sự sắp xếp này nhưng vẫn làm theo lời Cổ Thánh Y .
Tiếng bước chân ngoài sân càng lúc càng gần, Cổ Thánh Y chật vật xuống giường.
Cô cắn chặt răng, ngã mạnh xuống đất mặc cho vết thương bị rách.
Máu nhuộm đỏ mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc có thể che giấu được mùi máu do người áo đen để lại.
Cổ Thánh Y cố gắng ngồi dậy, nâng hai tay run rẩy cởi áo ngoài ra, gió đêm thổi vào khiến đôi tay mảnh khảnh trắng như ngó sen nổi một lớp da gà.
Mặc Nhiễm vừa phá cửa xông vào đã nhìn thấy Cổ Thánh Y ngồi nghiêng dưới đất, nửa thân trên để trần, hắn lập tức phất tay để ngăn những người theo sau bước vào.
Dù hắn có chán ghét Cổ Thánh Y tới đâu, chỉ cần cô vẫn là Trấn Nam Vương phi, Mặc Nhiễm không thể cho phép bất cứ nam tử nào nhìn thấy cơ thể của Cổ Thánh Y .
“Vương gia không biết trước khi vào phòng phải gõ cửa sao? Dù hai ta là phu thê trên danh nghĩa, ngươi cũng không được thất lễ như vậy!”
Cổ Thánh Y giả vờ hốt hoảng lấy áo che lại, phẫn nộ chất vấn: “Vương gia có tiền muốn làm gì thì làm, ta không quan tâm, nhưng trong một ngày ngươi lại đá hỏng hai cánh cửa phòng của ta thì có hơi phung phí, cũng không để Vương phi được phụ hoàng ban hôn cho ngươi là ta đây vào mắt, Vương gia không sợ có người tố cáo mình tội bất kính với thiên tử sao?”
“Vương phủ có thích khách, bản vương cần kiểm tra Tĩnh Tư viên, Vương phi không nên ngăn cản bản vương làm chính sự.” Mặc Nhiễm chỉ nhìn Cổ Thánh Y một lát rồi dời mắt sang chỗ khác.
Dưới lớp trang phục đỏ như máu, làn da trắng như tuyết kia như hoa bỉ ngạn nở rộ.
Cảnh tượng mất hồn đêm qua hiện lên trong đầu Mặc Nhiễm, khiến hắn lại muốn thêm một lần làm việc bốc đồng cùng Cổ Thánh Y .
Nhưng việc này chỉ dừng lại ở mức xung động, Mặc Nhiễm luôn có kỷ luật ở phương diện sinh hoạt, sẽ không tái phạm lần nữa trong lúc tỉnh táo, nếu không hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Mặc Nhiễm lạnh nhạt dời mắt khỏi Cổ Thánh Y , khinh bỉ nói: “Bản vương quên mất Vương phi từng có tiền án, đừng nói là Vương phi nghe thấy tiếng bước chân nên mới cởi hờ quần áo, muốn nhân cơ hội này quyến rũ bản vương đấy?”
“Đến cả con nối dõi của Vương gia ta còn chẳng thèm muốn, huống hồ là quyến rũ vương gia?”
Cổ Thánh Y vịn mép giường cố gắng đứng dậy.
Vì động tác của cô, vết thương càng rách lớn hơn, vết đỏ thắm trên lưng càng bắt mắt hơn: “Vương gia đến chỗ ta tìm thích khách, hay muốn mượn cơ hội lấy tính mạng của ta mới là thật?”
“Chưa kể Tĩnh Tư viên vắng vẻ không một người thị vệ, nếu thích khách thật sự tới, ta có còn sống mà ở đây nói chuyện với Vương gia không? Thật nực cười!”
Nhìn bóng lưng Cổ Thánh Y , Mặc Nhiễm cảm thấy có lỗi, hắn chưa từng ra tay với nữ nhân.
Nhưng Mặc Nhiễm thực sự tức giận về chuyện Cổ Thánh Y bỏ thuốc hắn.
Lúc ấy hắn chỉ muốn trút cơn giận trong lòng, khi đó hắn đã có ý định giết Cổ Thánh Y , nhưng vì trách nhiệm hắn đã bỏ qua cho cô.
Nếu nói về sai lầm thật sự của Cổ Thánh Y thì không phải ở chuyện bỏ thuốc, mà là không nên mơ mộng hão huyền trở thành Trấn Nam Vương phi.
Không nên dùng mọi thủ đoạn để thành thân với hắn, trong khi biết rõ Cổ Y Xán và hắn yêu nhau.
Nghe xong lời Cổ Thánh Y , Mặc Nhiễm bước vào phòng, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Nếu Vương phi không ngại để thị vệ nhìn thấy thân thể, vậy thì giờ bản vương sẽ ra lệnh cho họ vào lục soát phòng.”
“Ngươi dám!”
Cổ Thánh Y quay phắt qua, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không một giọt máu, cô kiên quyết nói: “Mặc Nhiễm, nếu ngươi muốn ép ta chết thì có thể nói, không cần dùng thủ đoạn bỉ ổi này. Ngươi không thèm để ý danh dự của mình, nhưng ta không thể không để ý tới Bình Vương phủ, dù có chết ta cũng phải chết một cách rõ ràng minh bạch!”
“Nữ nhân này, ngươi cho rằng bản vương muốn giết ngươi?” Mặc Nhiễm chau mày, trong lòng rất buồn phiền khi Cổ Thánh Y một mực chỉ trích hắn muốn giết người.
Cổ Thánh Y của trước kia coi Mặc Nhiễm là trời là đất, dù hắn có đối xử hà khắc vẫn yêu hắn.
“Chắc hẳn Vương gia rất nhớ đêm hôm qua. Ta không tin với sức khống chế của vương gia, chỉ cần mị dược thôi là có thể khiến Vương gia mất kiểm soát, chỉ ước có thể ăn sạch ta mới dừng lại đâu.” Cổ Thánh Y cười dịu dàng, khóe môi nhếch lên thành độ cong quyến rũ.
Đầu ngón tay mảnh mai gạt lớp vải lụa mỏng trên vai ra, giọng điệu cô nhẹ nhàng chậm rãi: “Vương gia muốn ép người lương thiện làm kỹ nữ thì có thể nói thẳng với ta, dù sao ta cũng là thê tử được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, dù ta có ghét bỏ cũng không thể từ chối vương gia, có đúng không?”
Cổ Thánh Y chỉ mặc chiếc áo lụa mỏng, hành động này khiến cơ thể quấn đầy băng vải của cô lập tức lộ ra trước mặt Mặc Nhiễm
Tĩnh Tư viên cách chỗ ở của Mặc Nhiễm một khoảng, vì thế Cổ Thánh Y cũng không biết bên đó vừa có đánh nhau, hơn mười thích khách chỉ có một người chạy thoát được.
Qua sự bình tĩnh của Mặc Nhiễm, hiển nhiên hắn đã biết trước đêm nay sẽ gặp ám sát, nếu không Nghê Thường các, nơi ở của Cổ Y Xán cũng sẽ không được canh phòng cẩn mật.
Nhưng trớ trêu thay Tĩnh Tư các lại không có người canh phòng, điều này đã tạo cơ hội cho tên thích khách may mắn trốn thoát lợi dụng.
Trong phòng, lưng Cổ Thánh Y đau nhói như bị lửa đốt, cô không thể nào ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt đếm cừu để quên đi cơn đau.
Bỗng nhiên, cửa sổ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Cổ Thánh Y nhìn thấy một cái bóng đen lao nhanh về phía mình.
Không chờ Cổ Thánh Y xác nhận, một thanh trường kiếm lạnh lẽo đã kề vào cổ cô, trên kiếm bốc lên mùi máu tươi nồng nặc nhưng không thấy vết máu.
Bốn mắt nhìn nhau, Cổ Thánh Y bị ánh mắt tràn ngập sát khí của đối phương làm cho kinh hãi, cô cố hết sức giữ bình tĩnh mới không hét lên.
“Nếu ngươi không giết ta thì nói điều kiện đi, ta muốn sống.” Cổ Thánh Y bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói.
“Thân phận của ngươi.” Nam nhân áo đen hỏi bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Một nữ nhân không thể làm con tin của ngươi.” Cổ Thánh Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cô có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hô đuổi bắt thích khách của ai đó.
Cô vừa nghĩ là biết ngay tại sao nam tử trước mặt lại vào phòng mình, cô nói nhanh: “Họ sẽ nhanh chóng đuổi tới đây thôi, ngươi đã bị thương, hẳn sẽ không thoát được vòng vây này, tốt hơn hết là hợp tác với ta, thế nào?”
“Nói.” Người áo đen nói ngắn gọn, giọng cũng rất trầm thấp.
“Ta không quan tâm ngươi có tiếp tục ám sát Mặc Nhiễm hay không, nhưng nếu ngươi có thể còn sống rời đi, sau này ngươi phải báo đáp ơn cứu mạng của ta. Ta cần thế lực riêng cho mình, cũng sẽ trả thù lao cho ngươi.”
Cổ Thánh Y nói xong thì nghe thấy tiếng cửa sân mở, vẻ mặt không khỏi trở nên hơi lo lắng.
“Được.” Người áo đen gật đầu, hắn ta không hỏi vì sao Cổ Thánh Y lại tin hắn sẽ thực hiện lời hứa đã nhảy lên trốn trên nóc nhà.
“Trốn vào phòng phụ đằng sau đi, đừng làm nha hoàn ta sợ.” Cổ Thánh Y nhỏ tiếng bảo.
Người áo đen hơi do dự, hắn ta không thích sự sắp xếp này nhưng vẫn làm theo lời Cổ Thánh Y .
Tiếng bước chân ngoài sân càng lúc càng gần, Cổ Thánh Y chật vật xuống giường.
Cô cắn chặt răng, ngã mạnh xuống đất mặc cho vết thương bị rách.
Máu nhuộm đỏ mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc có thể che giấu được mùi máu do người áo đen để lại.
Cổ Thánh Y cố gắng ngồi dậy, nâng hai tay run rẩy cởi áo ngoài ra, gió đêm thổi vào khiến đôi tay mảnh khảnh trắng như ngó sen nổi một lớp da gà.
Mặc Nhiễm vừa phá cửa xông vào đã nhìn thấy Cổ Thánh Y ngồi nghiêng dưới đất, nửa thân trên để trần, hắn lập tức phất tay để ngăn những người theo sau bước vào.
Dù hắn có chán ghét Cổ Thánh Y tới đâu, chỉ cần cô vẫn là Trấn Nam Vương phi, Mặc Nhiễm không thể cho phép bất cứ nam tử nào nhìn thấy cơ thể của Cổ Thánh Y .
“Vương gia không biết trước khi vào phòng phải gõ cửa sao? Dù hai ta là phu thê trên danh nghĩa, ngươi cũng không được thất lễ như vậy!”
Cổ Thánh Y giả vờ hốt hoảng lấy áo che lại, phẫn nộ chất vấn: “Vương gia có tiền muốn làm gì thì làm, ta không quan tâm, nhưng trong một ngày ngươi lại đá hỏng hai cánh cửa phòng của ta thì có hơi phung phí, cũng không để Vương phi được phụ hoàng ban hôn cho ngươi là ta đây vào mắt, Vương gia không sợ có người tố cáo mình tội bất kính với thiên tử sao?”
“Vương phủ có thích khách, bản vương cần kiểm tra Tĩnh Tư viên, Vương phi không nên ngăn cản bản vương làm chính sự.” Mặc Nhiễm chỉ nhìn Cổ Thánh Y một lát rồi dời mắt sang chỗ khác.
Dưới lớp trang phục đỏ như máu, làn da trắng như tuyết kia như hoa bỉ ngạn nở rộ.
Cảnh tượng mất hồn đêm qua hiện lên trong đầu Mặc Nhiễm, khiến hắn lại muốn thêm một lần làm việc bốc đồng cùng Cổ Thánh Y .
Nhưng việc này chỉ dừng lại ở mức xung động, Mặc Nhiễm luôn có kỷ luật ở phương diện sinh hoạt, sẽ không tái phạm lần nữa trong lúc tỉnh táo, nếu không hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Mặc Nhiễm lạnh nhạt dời mắt khỏi Cổ Thánh Y , khinh bỉ nói: “Bản vương quên mất Vương phi từng có tiền án, đừng nói là Vương phi nghe thấy tiếng bước chân nên mới cởi hờ quần áo, muốn nhân cơ hội này quyến rũ bản vương đấy?”
“Đến cả con nối dõi của Vương gia ta còn chẳng thèm muốn, huống hồ là quyến rũ vương gia?”
Cổ Thánh Y vịn mép giường cố gắng đứng dậy.
Vì động tác của cô, vết thương càng rách lớn hơn, vết đỏ thắm trên lưng càng bắt mắt hơn: “Vương gia đến chỗ ta tìm thích khách, hay muốn mượn cơ hội lấy tính mạng của ta mới là thật?”
“Chưa kể Tĩnh Tư viên vắng vẻ không một người thị vệ, nếu thích khách thật sự tới, ta có còn sống mà ở đây nói chuyện với Vương gia không? Thật nực cười!”
Nhìn bóng lưng Cổ Thánh Y , Mặc Nhiễm cảm thấy có lỗi, hắn chưa từng ra tay với nữ nhân.
Nhưng Mặc Nhiễm thực sự tức giận về chuyện Cổ Thánh Y bỏ thuốc hắn.
Lúc ấy hắn chỉ muốn trút cơn giận trong lòng, khi đó hắn đã có ý định giết Cổ Thánh Y , nhưng vì trách nhiệm hắn đã bỏ qua cho cô.
Nếu nói về sai lầm thật sự của Cổ Thánh Y thì không phải ở chuyện bỏ thuốc, mà là không nên mơ mộng hão huyền trở thành Trấn Nam Vương phi.
Không nên dùng mọi thủ đoạn để thành thân với hắn, trong khi biết rõ Cổ Y Xán và hắn yêu nhau.
Nghe xong lời Cổ Thánh Y , Mặc Nhiễm bước vào phòng, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Nếu Vương phi không ngại để thị vệ nhìn thấy thân thể, vậy thì giờ bản vương sẽ ra lệnh cho họ vào lục soát phòng.”
“Ngươi dám!”
Cổ Thánh Y quay phắt qua, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không một giọt máu, cô kiên quyết nói: “Mặc Nhiễm, nếu ngươi muốn ép ta chết thì có thể nói, không cần dùng thủ đoạn bỉ ổi này. Ngươi không thèm để ý danh dự của mình, nhưng ta không thể không để ý tới Bình Vương phủ, dù có chết ta cũng phải chết một cách rõ ràng minh bạch!”
“Nữ nhân này, ngươi cho rằng bản vương muốn giết ngươi?” Mặc Nhiễm chau mày, trong lòng rất buồn phiền khi Cổ Thánh Y một mực chỉ trích hắn muốn giết người.
Cổ Thánh Y của trước kia coi Mặc Nhiễm là trời là đất, dù hắn có đối xử hà khắc vẫn yêu hắn.
“Chắc hẳn Vương gia rất nhớ đêm hôm qua. Ta không tin với sức khống chế của vương gia, chỉ cần mị dược thôi là có thể khiến Vương gia mất kiểm soát, chỉ ước có thể ăn sạch ta mới dừng lại đâu.” Cổ Thánh Y cười dịu dàng, khóe môi nhếch lên thành độ cong quyến rũ.
Đầu ngón tay mảnh mai gạt lớp vải lụa mỏng trên vai ra, giọng điệu cô nhẹ nhàng chậm rãi: “Vương gia muốn ép người lương thiện làm kỹ nữ thì có thể nói thẳng với ta, dù sao ta cũng là thê tử được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, dù ta có ghét bỏ cũng không thể từ chối vương gia, có đúng không?”
Cổ Thánh Y chỉ mặc chiếc áo lụa mỏng, hành động này khiến cơ thể quấn đầy băng vải của cô lập tức lộ ra trước mặt Mặc Nhiễm