Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 58: DỤC HỎA ĐỐT NGƯỜI
Mặc Nhiễm cuối cùng cũng bế Cổ Y Xán lên, xoay người nàng lại, ép lên.
Gió thổi, hoa rơi, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập sự mập mờ, Cổ Y Xán to gan đến không ngờ, nàng ta quấn lấy cổ hắn bằng cánh tay trắng nõn, mảnh mai, từ từ kéo hắn lại gần.
“Vương gia, qua đêm nay Xán Nhi đã là người của ngài rồi, mãi mãi đều là người của ngài!” Cổ Y Xán động tình nói.
Trong mơ hồ, người trước mắt Mặc Nhiễm như đổi thành một người khác, chủ nhân của gương mặt này cuối cùng cũng thay đổi khuôn mặt lạnh lùng trước kia, cuối cùng cũng không chống đối với hắn nữa, nhưng người như thế này lại không phải người trong lòng hắn.
“Thánh Nhi, Thánh Nhi.....” Mặc Nhiễm nhìn sắc mặt người trước mắt đột nhiên thay đổi, vừa nói vừa cúi xuống sát mặt nàng: “Thánh Nhi, sao nàng tức giận rồi? Nàng yên tâm, lần này....ta sẽ không làm đau nàng nữa đâu.....”
Mặc Nhiễm không cầm lòng được cúi sát mặt Cổ Y Xán, sức nóng trong cơ thể gần như thiếu cháy hắn thành tro bụi.
Đôi môi nóng bỏng của Mặc Nhiễm chạm xuống khuôn mặt của Cổ Y Xán, nhưng nàng lại thấy lạnh lẽo, không phải vì môi của hắn lạnh, mà là trái tim nàng ta lạnh.
Một giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt nàng, khoảnh khắc đó ánh mắt nàng trống rỗng, Mặc Nhiễm à Mặc Nhiễm, ta đánh mất chàng từ lúc nào? Ta phải đi đâu để tìm lại chàng đây? E rằng đến lúc đó rồi, trái tim của chàng cũng đưa cho Cổ Thánh Y mất rồi.
Không! Tuyệt đối không! Chàng cả đời này chỉ có thể là của ta! Ta còn sống một ngày, thì ngày đó chàng phải ở bên cạnh Cổ Y Xán ta.
Nghĩ đến đây, trên mặt Cổ Y Xán nở một nụ cười, không phải giống như lúc trước tỏ vẻ ngây thơ, nhút nhát, nụ cười lần này đầy quyến rũ và mê hoặc.
Vương gia, cho dù trái tim chàng thuộc về nữ nhân khác, ta cũng không quan tâm! Đây chính là tình yêu si mê và điên cuồng ta dành cho chàng!
Cổ Y Xán chủ động lại gần Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng phả hơi thở ấm áp lên cổ Mặc Nhiễm, cảm giác tê tê ngứa ngứa này khiến cho Mặc Nhiễm khó lòng kiềm chế.
Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình một cách thèm khát, hận không thể nào ăn sạch sẽ nàng vào bụng, hắn nâng cằm Cổ Y Xán lên đang định hôn cô, lại nghe ngoài cửa Cổc Cổc vài cái, bẩm báo: “Vương gia, Vương phi nương nương xảy ra chuyện gấp, lệnh cho ti chức gọi ngài đến Tĩnh Tư Viên một chuyến.”
Vương phi nương nương? Vậy người phụ nữ trước mắt này là ai? Mặc Nhiễm dùng sức lắc đầu, lúc này mới phát hiện người trước mắt là Cổ Y Xán gì đó, còn bản thân tại sao lại không có chừng mực thế này?
Mặc Nhiễm một tay ôm đầu, lông mày đau đớn cau lại, muốn xoay người xuống giường, lại bị Cổ Y Xán cản lấy, quấn lấy người hắn mà nói: “Vương gia, không phải ngài nói....tối nay ở cạnh ta sao?”
Mặc Nhiễm bị dược vật trong cơ thể khống chế, đầu không tự chủ được mà xoay về phía Cổ Y Xán, ánh mắt chậm rãi di chuyển theo nàng.
Cổ Y Xán dứt khoát nói hướng về phía cửa sổ: “Kỷ Đạt, ngươi quay về đi, cứ nói tối nay thân thể Vương gia không khỏe, không đi qua đó được, có chuyện gì ngày mai rồi nói!”
“Thứ cho ti chức không thể nghe theo, nhị tiểu thư, Vương phi nương nương là chính chủ duy nhất trong phủ trừ Vương gia ra, nếu như Vương phi có chuyện muốn bàn bạc với Vương gia, vậy ti chức nhất định phải đưa Vương gia hoàn hảo nguyên vẹn đến cho Vương phi.”
Giọng nói u sầu của Kỷ Đạt vọng qua cửa sổ, tỏ vẻ vô cùng kiên quyết và cứng rắn, thật ra nếu không phải vì nể mặt Vương gia thì hắn đã xông vào đánh người đàn bà bẩn thỉu, trơ trẽn này xuống đất, rồi trực tiếp đuổi khỏi Vương phủ, nhưng dù sao chủ nhân Vương phủ cũng là Vương gia, Vương gia vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu phi mới phải cưới loại đàn bà này.
Nghĩ đến đây, Kỷ Đạt lớn tiếng nói: “Vương gia, Vương phi nương nương căn dặn, có chuyện mời ngài đến Tĩnh Tư Viên một chuyến, xin ngài mau chóng đến ạ.”
Kỷ Đạt lần này hạ quyết tâm trong lòng, nếu Vương gia bị nữ nhân Cổ Y Xán đó nhốt trong phòng, thì hắn sẽ xông vào, không chỉ là vì Vương gia, mà còn vì Vương phi nữa.
Mặc Nhiễm nghe Kỷ Đạt câu nào cũng Vương phi nương nương, cả người đột nhiên như bị tạt nước đá, ngay lập tức trở nên tỉnh táo, chẳng qua Cổ Y Xán cứ quấn lấy hắn như vậy, hắn trực tiếp đẩy nàng ra, lắc mình đi ra ngoài.
“Vương gia .......ngài ra rồi!” Kỷ Đạt vội vàng tiến đến đỡ lấy Mặc Nhiễm, khẩn trương hỏi.
Mặc Nhiễm ôm đầu, gió đêm tĩnh lặng thổi qua người hắn, đầu hắn càng ngày càng tỉnh táo, nhưng lửa nóng trong người và cơn đau lại không giảm đi chút nào.
Cho dù hắn có ngốc, thì lúc này cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn vậy mà bị Cổ Y Xán hạ dược.
“Kỷ Đạt, mau gọi thái y qua!”
“Không! Mau đến chỗ Vương phi, Vương phi biết y thuật!”
Mặc Nhiễm tùy ý để Kỷ Đạt đỡ lấy, loạng choạng đi về phía trước.
“Mặc Nhiễm, ta có thuốc giải! Chàng mau uống đi!” Vừa mới đi vài bước, thì thấy Cổ Thánh Y mặt mày đỏ bừng đuổi theo, cả gương mặt nàng đều đỏ, ngực cũng vì chạy gấp mà phập phồng lên xuống.
Cổ Thánh Y nhìn bộ dạng hiện giờ của Mặc Nhiễm, trong lòng biết rằng lúc này hắn đã nhịn đến cực hạn rồi, nếu không uống thuốc giải, sợ rằng sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết.
Cổ Thánh Y gấp gáp, vội vàng nói với Kỷ Đạt: “Kỷ Đạt, mau đi múc một thùng nước lạnh, ta nói là nước lạnh, Vương gia nhà ngươi bây giờ thế này, cho dù có uống thuốc giải cũng sợ rằng tổn thương nguyên khí, ngài ấy nhịn quá lâu rồi.”
Kỷ Đạt nghe vậy sao còn dám chậm trễ, vội vàng buông tay Mặc Nhiễm, bản thân vô cùng lo lắng mà chạy ra ngoài.
“Thánh Nhi.....Thánh Nhi, nàng yên tâm, lần này ta sẽ không....sẽ không làm nàng đau.” Mặc Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cổ Thánh Y, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang run rẩy của nàng, rồi xuôi xuống theo chiếc cổ mảnh mai.
Cho dù là hiện đại hay cổ đại, Cổ Thánh Y dường như đã trải qua việc này, thân thể nàng bất giác run lên, sau đó nghiêng đầu, có chút khó chịu cũng có chút xấu hổ nói: “Đừng! Mặc Nhiễm......ta....”
“Thánh Nhi…tin ta, ta thật sự không làm đau nàng đâu! Thật đó.....
Gió thổi, hoa rơi, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập sự mập mờ, Cổ Y Xán to gan đến không ngờ, nàng ta quấn lấy cổ hắn bằng cánh tay trắng nõn, mảnh mai, từ từ kéo hắn lại gần.
“Vương gia, qua đêm nay Xán Nhi đã là người của ngài rồi, mãi mãi đều là người của ngài!” Cổ Y Xán động tình nói.
Trong mơ hồ, người trước mắt Mặc Nhiễm như đổi thành một người khác, chủ nhân của gương mặt này cuối cùng cũng thay đổi khuôn mặt lạnh lùng trước kia, cuối cùng cũng không chống đối với hắn nữa, nhưng người như thế này lại không phải người trong lòng hắn.
“Thánh Nhi, Thánh Nhi.....” Mặc Nhiễm nhìn sắc mặt người trước mắt đột nhiên thay đổi, vừa nói vừa cúi xuống sát mặt nàng: “Thánh Nhi, sao nàng tức giận rồi? Nàng yên tâm, lần này....ta sẽ không làm đau nàng nữa đâu.....”
Mặc Nhiễm không cầm lòng được cúi sát mặt Cổ Y Xán, sức nóng trong cơ thể gần như thiếu cháy hắn thành tro bụi.
Đôi môi nóng bỏng của Mặc Nhiễm chạm xuống khuôn mặt của Cổ Y Xán, nhưng nàng lại thấy lạnh lẽo, không phải vì môi của hắn lạnh, mà là trái tim nàng ta lạnh.
Một giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt nàng, khoảnh khắc đó ánh mắt nàng trống rỗng, Mặc Nhiễm à Mặc Nhiễm, ta đánh mất chàng từ lúc nào? Ta phải đi đâu để tìm lại chàng đây? E rằng đến lúc đó rồi, trái tim của chàng cũng đưa cho Cổ Thánh Y mất rồi.
Không! Tuyệt đối không! Chàng cả đời này chỉ có thể là của ta! Ta còn sống một ngày, thì ngày đó chàng phải ở bên cạnh Cổ Y Xán ta.
Nghĩ đến đây, trên mặt Cổ Y Xán nở một nụ cười, không phải giống như lúc trước tỏ vẻ ngây thơ, nhút nhát, nụ cười lần này đầy quyến rũ và mê hoặc.
Vương gia, cho dù trái tim chàng thuộc về nữ nhân khác, ta cũng không quan tâm! Đây chính là tình yêu si mê và điên cuồng ta dành cho chàng!
Cổ Y Xán chủ động lại gần Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng phả hơi thở ấm áp lên cổ Mặc Nhiễm, cảm giác tê tê ngứa ngứa này khiến cho Mặc Nhiễm khó lòng kiềm chế.
Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình một cách thèm khát, hận không thể nào ăn sạch sẽ nàng vào bụng, hắn nâng cằm Cổ Y Xán lên đang định hôn cô, lại nghe ngoài cửa Cổc Cổc vài cái, bẩm báo: “Vương gia, Vương phi nương nương xảy ra chuyện gấp, lệnh cho ti chức gọi ngài đến Tĩnh Tư Viên một chuyến.”
Vương phi nương nương? Vậy người phụ nữ trước mắt này là ai? Mặc Nhiễm dùng sức lắc đầu, lúc này mới phát hiện người trước mắt là Cổ Y Xán gì đó, còn bản thân tại sao lại không có chừng mực thế này?
Mặc Nhiễm một tay ôm đầu, lông mày đau đớn cau lại, muốn xoay người xuống giường, lại bị Cổ Y Xán cản lấy, quấn lấy người hắn mà nói: “Vương gia, không phải ngài nói....tối nay ở cạnh ta sao?”
Mặc Nhiễm bị dược vật trong cơ thể khống chế, đầu không tự chủ được mà xoay về phía Cổ Y Xán, ánh mắt chậm rãi di chuyển theo nàng.
Cổ Y Xán dứt khoát nói hướng về phía cửa sổ: “Kỷ Đạt, ngươi quay về đi, cứ nói tối nay thân thể Vương gia không khỏe, không đi qua đó được, có chuyện gì ngày mai rồi nói!”
“Thứ cho ti chức không thể nghe theo, nhị tiểu thư, Vương phi nương nương là chính chủ duy nhất trong phủ trừ Vương gia ra, nếu như Vương phi có chuyện muốn bàn bạc với Vương gia, vậy ti chức nhất định phải đưa Vương gia hoàn hảo nguyên vẹn đến cho Vương phi.”
Giọng nói u sầu của Kỷ Đạt vọng qua cửa sổ, tỏ vẻ vô cùng kiên quyết và cứng rắn, thật ra nếu không phải vì nể mặt Vương gia thì hắn đã xông vào đánh người đàn bà bẩn thỉu, trơ trẽn này xuống đất, rồi trực tiếp đuổi khỏi Vương phủ, nhưng dù sao chủ nhân Vương phủ cũng là Vương gia, Vương gia vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu phi mới phải cưới loại đàn bà này.
Nghĩ đến đây, Kỷ Đạt lớn tiếng nói: “Vương gia, Vương phi nương nương căn dặn, có chuyện mời ngài đến Tĩnh Tư Viên một chuyến, xin ngài mau chóng đến ạ.”
Kỷ Đạt lần này hạ quyết tâm trong lòng, nếu Vương gia bị nữ nhân Cổ Y Xán đó nhốt trong phòng, thì hắn sẽ xông vào, không chỉ là vì Vương gia, mà còn vì Vương phi nữa.
Mặc Nhiễm nghe Kỷ Đạt câu nào cũng Vương phi nương nương, cả người đột nhiên như bị tạt nước đá, ngay lập tức trở nên tỉnh táo, chẳng qua Cổ Y Xán cứ quấn lấy hắn như vậy, hắn trực tiếp đẩy nàng ra, lắc mình đi ra ngoài.
“Vương gia .......ngài ra rồi!” Kỷ Đạt vội vàng tiến đến đỡ lấy Mặc Nhiễm, khẩn trương hỏi.
Mặc Nhiễm ôm đầu, gió đêm tĩnh lặng thổi qua người hắn, đầu hắn càng ngày càng tỉnh táo, nhưng lửa nóng trong người và cơn đau lại không giảm đi chút nào.
Cho dù hắn có ngốc, thì lúc này cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn vậy mà bị Cổ Y Xán hạ dược.
“Kỷ Đạt, mau gọi thái y qua!”
“Không! Mau đến chỗ Vương phi, Vương phi biết y thuật!”
Mặc Nhiễm tùy ý để Kỷ Đạt đỡ lấy, loạng choạng đi về phía trước.
“Mặc Nhiễm, ta có thuốc giải! Chàng mau uống đi!” Vừa mới đi vài bước, thì thấy Cổ Thánh Y mặt mày đỏ bừng đuổi theo, cả gương mặt nàng đều đỏ, ngực cũng vì chạy gấp mà phập phồng lên xuống.
Cổ Thánh Y nhìn bộ dạng hiện giờ của Mặc Nhiễm, trong lòng biết rằng lúc này hắn đã nhịn đến cực hạn rồi, nếu không uống thuốc giải, sợ rằng sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết.
Cổ Thánh Y gấp gáp, vội vàng nói với Kỷ Đạt: “Kỷ Đạt, mau đi múc một thùng nước lạnh, ta nói là nước lạnh, Vương gia nhà ngươi bây giờ thế này, cho dù có uống thuốc giải cũng sợ rằng tổn thương nguyên khí, ngài ấy nhịn quá lâu rồi.”
Kỷ Đạt nghe vậy sao còn dám chậm trễ, vội vàng buông tay Mặc Nhiễm, bản thân vô cùng lo lắng mà chạy ra ngoài.
“Thánh Nhi.....Thánh Nhi, nàng yên tâm, lần này ta sẽ không....sẽ không làm nàng đau.” Mặc Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cổ Thánh Y, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang run rẩy của nàng, rồi xuôi xuống theo chiếc cổ mảnh mai.
Cho dù là hiện đại hay cổ đại, Cổ Thánh Y dường như đã trải qua việc này, thân thể nàng bất giác run lên, sau đó nghiêng đầu, có chút khó chịu cũng có chút xấu hổ nói: “Đừng! Mặc Nhiễm......ta....”
“Thánh Nhi…tin ta, ta thật sự không làm đau nàng đâu! Thật đó.....