Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 57: Y XÁN QUYẾN RŨ
Hắn nói: Dù đường có dài tới đâu cũng có ta theo cùng ngươi đi tới cuối. Hắn nói: Ta sợ ngươi biến mất, càng sợ người khác cướp mất ngươi.
Cổ Thánh Y vô thức siết chặt túi giấy trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngạn, nói: “Về phần vương gia, cứ nói ta có việc quan trọng muốn thương lượng với ngài ấy, mời ngài ấy tới Tĩnh Tư Viên một chuyến.”
“Vâng.” Lục Ngạn vui vui vẻ vẻ lại hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài.
Cổ Thánh Y yên lặng ngồi một mình trong phòng đợi, cầm quyển sách lên rồi lại đặt xuống, cuốn sách y vốn dĩ hay ho thú vị giờ phút này đến nửa chữ cũng không thể đọc vào đầu được.
Lần đầu tiên Cổ Thánh Y cảm thấy mình có vẻ sốt ruột bồn chồn như vậy.
“Tiểu thư, tiểu thư !”
Qua thời gian một tách trà, Lục Ngạn hoảng hốt chạy vào phòng.
“Sao rồi, Mặc Nhiễm đâu?” Cổ Thánh Y hơi hơi căng thẳng nhìn ra ngoài cửa.
Lục Ngạn một bên vỗ vỗ lồng ngực không ngừng phập phồng của mình, một bên sốt ruột đáp: “Tiểu thư, không hay rồi! Nhị tiểu thư đã sớm hơn chúng ta một bước, kêu vương gia qua bên đó rồi! Nô tì không dám tự tiện hành động, nên mới chạy về đây báo cho tiểu thư biết.”
Tâm tư Cổ Thánh Y xoay chuyển thật nhanh, vội vàng nói: “Lục Ngạn, ngươi mau đi tìm Kỷ Đạt đi, hắn đi nhanh, hành động cũng nhanh, cứ nói ta có việc quan trọng cần tìm vương gia. Bây giờ ta sẽ đi điều chế giải dược, loại dược này nếu như uống nhầm mà không có...... thì sẽ có thể mất mạng đấy.”
Cổ Thánh Y cùng Lục Ngạn chia nhau ra hành động, động tác rất nhanh, đặc biệt là khi trái tim Cổ Thánh Y lúc này đã thắt lại nhảy lên đến cổ họng rồi, nàng cũng thầm hỏi bản thân trong lòng, vì sao lại lo lắng tới như vậy? Nhưng mà nghĩ nửa ngày, Cổ Thánh Y cũng chỉ nguyện tin rằng đây là bởi vì mình có bệnh ưa sạch sẽ thôi.
Mà Mặc Nhiễm lúc này, vừa bước một chân vào Nghê Thường Các, đã trông thấy rèm lụa buông rủ bốn phía, tiếng nhạc trầm bổng du dương.
“Vương Gia, Xán Nhi đã đợi ngài lâu lắm rồi.”
Chỉ thấy Cố Y Xán khoác trên người chiếc váy dài màu trắng, dưới ánh trăng phản chiếu có thể ẩn ẩn trông thấy hoa văn hồng nhạt thêu dưới gấy váy. Vòng eo thon nhỏ, được thắt bằng một sợi thắt lưng bằng gấm màu xanh nhạt. Mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm vấn lên, trên mặt không thoa son phấn, lại có vẻ tươi tắn động lòng người, bông hoa đỏ điểm trên trán lại làm lộ ra mấy phần quyến rũ.
Trong mắt Mặc Nhiễm xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng cũng không đủ làm nổi lên chút gợn sóng nào, nói thật là luận về dung mạo, trên đời này e rằng không có ai có thể so sánh được với Cổ Thánh Y.
Cổ Thánh Y, lại là Cổ Thánh Y, Mặc Nhiễm không khỏi bật cười, hắn đã hiểu rõ rồi, mình sợ là đã nhiễm phải độc của Cổ Thánh Y rồi.
Mà Cổ Y Xán lúc này lại vui mừng khôn xiết, chỉ cho rằng nụ cười kia của Mặc Nhiễm là dành cho mình. Nàng ta nở nụ cười ngọt ngào nắm tay Mặc Nhiễm, sau đó kéo hắn tới gần bàn rượu đã chuẩn bị sẵn ngồi xuống.
“Vương gia, mấy ngày này Xán Nhi có hơi kiêu ngạo tùy tính quá nhỉ, vậy mà lại còn ghen tị với cả tỷ tỷ. Vương gia, chàng từng nói nhất định sẽ lấy Xán Nhi có đúng không, nhất định sẽ để cho Xán Nhi danh chính ngôn thuận trở thành Trấn Nam Vương phi phải không? Xán Nhi không nên không tin tưởng chàng, dẫu sau...... dẫu sao Xán Nhi cũng là Trấn Nam Vương phi do mẫu phi đích thân chỉ định mà, phải không?”
Cố Y Xán dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Mặc Nhiễm, đợi hắn trả lời. Mặc Nhiễm đầu tiên là cúi đầu trầm mặc không nói, sau đó khi nghe Cổ Y Xán nhắc đến mẫu phi thì chân mày thoáng giật giật, qua nửa ngày mới gật gật đầu.
Trái tim Cổ Y Xán lập tức co rút lại, hóa ra chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi như thế, vương gia của nàng ta đã từ bỏ ý định lấy mình rồi. Cổ Thánh Y, ngươi cứ đợi mà xem, qua tối nay, ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vương phi của Mặc Nhiễm, trở thành nữ chủ nhân của Trấn Nam Vương phủ.
Cổ Y Xán cụp mi mắt cười cười, dùng hàng mi dài che đi dục vọng đong đầy trong mắt mình, nàng ta cầm bình rượu đã chuẩn bị từ trước lên, rót cho Mặc Nhiễm một ly rượu đầy.
Đồng thời nói: “Vương gia, ly rượu này là Xán Nhi bồi tội với chàng, mấy ngày này đều là Xán Nhi sai. Vương gia, chàng có nguyện ý tha thứ cho Xán Nhi không?”
Cổ Y Xán nói đến chân thành như vậy, Mặc Nhiễm lại có lý do gì để từ chối chứ, hắn nâng chén rượu lên một hơi uống cạn. Sau đó nói: “Xán Nhi, tâm ý của nàng ta đều hiểu, ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ.” Cho dù là vì mẫu phi, ta cũng nhất định sẽ làm.
Mặc Nhiễm không nói ra được mùi vị của chén rượu này là gì, chẳng biết là đắng chát hay thơm nồng nữa, tóm lại hắn chính là nếm không ra mùi vị gì. Mắt thấy Mặc Nhiễm uống hết toàn bộ rượu trong chén, Cổ Y Xán vừa lòng thỏa ý nở nụ cười.
“Vương gia, Xán Nhi vì chàng mà đặc biệt học một điệu múa, để Xán Nhi múa cho ngài xem có được không?”
Mặc Nhiễm vốn định từ chối nhưng mà trông thấy Cổ Y Xán hưng trí bừng bừng nhìn mình, thì lại gật gật đầu.
Cổ Y Xán nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, một đoàn nhạc sư liền bước lên, cửa sổ cũng được đẩy ra. Sau đó một tiếng sáo vang lên, Cổ Y Xán bước chân nhẹ nhàng, di chuyển theo tiếng nhạc.
Tay áo Cổ Y Xán khẽ bay múa, từ trên không trung vô số cánh hoa lác đác lác đác rơi xuống, cánh hoa cùng ống tay áo nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Tiếng sáo nhanh dần, thân người Cổ Y Xán cũng theo đó xoay múa, vòng eo nhỏ nhắn không chịu được kia cũng theo tiếng sáo lắc lư càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp. Cuối cùng tiếng sáo đột nhiên ngưng bặt, động tác của Cổ Y Xán cũng lập tức ngừng lại, nhưng đôi mắt ngập nước lại vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía Mặc Nhiễm không chịu rời đi.
Nhạc sư biết ý lùi ra sau, Cổ Y Xán từng bước từng bước tiến về phía Mặc Nhiễm, sau đó bình tĩnh cởi bỏ nút thắt trên y phục mình, với bộ dạng y phục nửa mở như thế đứng trước mặt Mặc Nhiễm, động cũng không động lấy một chút.
Nhưng mà khí huyết trong cơ thể lại dâng trào càng lúc càng mạnh mẽ, tựa như có bao nhiêu máu trong người đều đổ dồn về một chỗ vậy, đầu óc Mặc Nhiễm tuy vẫn xem như tỉnh táo, nhưng mà hai tay đã không nghe theo khống chế đẩy Cổ Y Xán xuống đất rồi.
“Vương gia...... Vương gia......” Cổ Y Xán nũng nịu gọi Mặc Nhiễm, cảm giác khô nóng trong cơ thể Mặc Nhiễm càng thêm nghiêm trọng, trên trán cũng đã bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi tinh mịn.
Mặc Nhiễm nhìn cần cổ trắng nõn thon nhỏ của Cổ Y Xán, nhịn không được liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu cuối cùng cũng bị dược vật rửa trôi sạch sẽ.
Cổ Thánh Y vô thức siết chặt túi giấy trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngạn, nói: “Về phần vương gia, cứ nói ta có việc quan trọng muốn thương lượng với ngài ấy, mời ngài ấy tới Tĩnh Tư Viên một chuyến.”
“Vâng.” Lục Ngạn vui vui vẻ vẻ lại hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài.
Cổ Thánh Y yên lặng ngồi một mình trong phòng đợi, cầm quyển sách lên rồi lại đặt xuống, cuốn sách y vốn dĩ hay ho thú vị giờ phút này đến nửa chữ cũng không thể đọc vào đầu được.
Lần đầu tiên Cổ Thánh Y cảm thấy mình có vẻ sốt ruột bồn chồn như vậy.
“Tiểu thư, tiểu thư !”
Qua thời gian một tách trà, Lục Ngạn hoảng hốt chạy vào phòng.
“Sao rồi, Mặc Nhiễm đâu?” Cổ Thánh Y hơi hơi căng thẳng nhìn ra ngoài cửa.
Lục Ngạn một bên vỗ vỗ lồng ngực không ngừng phập phồng của mình, một bên sốt ruột đáp: “Tiểu thư, không hay rồi! Nhị tiểu thư đã sớm hơn chúng ta một bước, kêu vương gia qua bên đó rồi! Nô tì không dám tự tiện hành động, nên mới chạy về đây báo cho tiểu thư biết.”
Tâm tư Cổ Thánh Y xoay chuyển thật nhanh, vội vàng nói: “Lục Ngạn, ngươi mau đi tìm Kỷ Đạt đi, hắn đi nhanh, hành động cũng nhanh, cứ nói ta có việc quan trọng cần tìm vương gia. Bây giờ ta sẽ đi điều chế giải dược, loại dược này nếu như uống nhầm mà không có...... thì sẽ có thể mất mạng đấy.”
Cổ Thánh Y cùng Lục Ngạn chia nhau ra hành động, động tác rất nhanh, đặc biệt là khi trái tim Cổ Thánh Y lúc này đã thắt lại nhảy lên đến cổ họng rồi, nàng cũng thầm hỏi bản thân trong lòng, vì sao lại lo lắng tới như vậy? Nhưng mà nghĩ nửa ngày, Cổ Thánh Y cũng chỉ nguyện tin rằng đây là bởi vì mình có bệnh ưa sạch sẽ thôi.
Mà Mặc Nhiễm lúc này, vừa bước một chân vào Nghê Thường Các, đã trông thấy rèm lụa buông rủ bốn phía, tiếng nhạc trầm bổng du dương.
“Vương Gia, Xán Nhi đã đợi ngài lâu lắm rồi.”
Chỉ thấy Cố Y Xán khoác trên người chiếc váy dài màu trắng, dưới ánh trăng phản chiếu có thể ẩn ẩn trông thấy hoa văn hồng nhạt thêu dưới gấy váy. Vòng eo thon nhỏ, được thắt bằng một sợi thắt lưng bằng gấm màu xanh nhạt. Mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm vấn lên, trên mặt không thoa son phấn, lại có vẻ tươi tắn động lòng người, bông hoa đỏ điểm trên trán lại làm lộ ra mấy phần quyến rũ.
Trong mắt Mặc Nhiễm xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng cũng không đủ làm nổi lên chút gợn sóng nào, nói thật là luận về dung mạo, trên đời này e rằng không có ai có thể so sánh được với Cổ Thánh Y.
Cổ Thánh Y, lại là Cổ Thánh Y, Mặc Nhiễm không khỏi bật cười, hắn đã hiểu rõ rồi, mình sợ là đã nhiễm phải độc của Cổ Thánh Y rồi.
Mà Cổ Y Xán lúc này lại vui mừng khôn xiết, chỉ cho rằng nụ cười kia của Mặc Nhiễm là dành cho mình. Nàng ta nở nụ cười ngọt ngào nắm tay Mặc Nhiễm, sau đó kéo hắn tới gần bàn rượu đã chuẩn bị sẵn ngồi xuống.
“Vương gia, mấy ngày này Xán Nhi có hơi kiêu ngạo tùy tính quá nhỉ, vậy mà lại còn ghen tị với cả tỷ tỷ. Vương gia, chàng từng nói nhất định sẽ lấy Xán Nhi có đúng không, nhất định sẽ để cho Xán Nhi danh chính ngôn thuận trở thành Trấn Nam Vương phi phải không? Xán Nhi không nên không tin tưởng chàng, dẫu sau...... dẫu sao Xán Nhi cũng là Trấn Nam Vương phi do mẫu phi đích thân chỉ định mà, phải không?”
Cố Y Xán dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Mặc Nhiễm, đợi hắn trả lời. Mặc Nhiễm đầu tiên là cúi đầu trầm mặc không nói, sau đó khi nghe Cổ Y Xán nhắc đến mẫu phi thì chân mày thoáng giật giật, qua nửa ngày mới gật gật đầu.
Trái tim Cổ Y Xán lập tức co rút lại, hóa ra chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi như thế, vương gia của nàng ta đã từ bỏ ý định lấy mình rồi. Cổ Thánh Y, ngươi cứ đợi mà xem, qua tối nay, ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vương phi của Mặc Nhiễm, trở thành nữ chủ nhân của Trấn Nam Vương phủ.
Cổ Y Xán cụp mi mắt cười cười, dùng hàng mi dài che đi dục vọng đong đầy trong mắt mình, nàng ta cầm bình rượu đã chuẩn bị từ trước lên, rót cho Mặc Nhiễm một ly rượu đầy.
Đồng thời nói: “Vương gia, ly rượu này là Xán Nhi bồi tội với chàng, mấy ngày này đều là Xán Nhi sai. Vương gia, chàng có nguyện ý tha thứ cho Xán Nhi không?”
Cổ Y Xán nói đến chân thành như vậy, Mặc Nhiễm lại có lý do gì để từ chối chứ, hắn nâng chén rượu lên một hơi uống cạn. Sau đó nói: “Xán Nhi, tâm ý của nàng ta đều hiểu, ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ.” Cho dù là vì mẫu phi, ta cũng nhất định sẽ làm.
Mặc Nhiễm không nói ra được mùi vị của chén rượu này là gì, chẳng biết là đắng chát hay thơm nồng nữa, tóm lại hắn chính là nếm không ra mùi vị gì. Mắt thấy Mặc Nhiễm uống hết toàn bộ rượu trong chén, Cổ Y Xán vừa lòng thỏa ý nở nụ cười.
“Vương gia, Xán Nhi vì chàng mà đặc biệt học một điệu múa, để Xán Nhi múa cho ngài xem có được không?”
Mặc Nhiễm vốn định từ chối nhưng mà trông thấy Cổ Y Xán hưng trí bừng bừng nhìn mình, thì lại gật gật đầu.
Cổ Y Xán nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, một đoàn nhạc sư liền bước lên, cửa sổ cũng được đẩy ra. Sau đó một tiếng sáo vang lên, Cổ Y Xán bước chân nhẹ nhàng, di chuyển theo tiếng nhạc.
Tay áo Cổ Y Xán khẽ bay múa, từ trên không trung vô số cánh hoa lác đác lác đác rơi xuống, cánh hoa cùng ống tay áo nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Tiếng sáo nhanh dần, thân người Cổ Y Xán cũng theo đó xoay múa, vòng eo nhỏ nhắn không chịu được kia cũng theo tiếng sáo lắc lư càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp. Cuối cùng tiếng sáo đột nhiên ngưng bặt, động tác của Cổ Y Xán cũng lập tức ngừng lại, nhưng đôi mắt ngập nước lại vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía Mặc Nhiễm không chịu rời đi.
Nhạc sư biết ý lùi ra sau, Cổ Y Xán từng bước từng bước tiến về phía Mặc Nhiễm, sau đó bình tĩnh cởi bỏ nút thắt trên y phục mình, với bộ dạng y phục nửa mở như thế đứng trước mặt Mặc Nhiễm, động cũng không động lấy một chút.
Nhưng mà khí huyết trong cơ thể lại dâng trào càng lúc càng mạnh mẽ, tựa như có bao nhiêu máu trong người đều đổ dồn về một chỗ vậy, đầu óc Mặc Nhiễm tuy vẫn xem như tỉnh táo, nhưng mà hai tay đã không nghe theo khống chế đẩy Cổ Y Xán xuống đất rồi.
“Vương gia...... Vương gia......” Cổ Y Xán nũng nịu gọi Mặc Nhiễm, cảm giác khô nóng trong cơ thể Mặc Nhiễm càng thêm nghiêm trọng, trên trán cũng đã bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi tinh mịn.
Mặc Nhiễm nhìn cần cổ trắng nõn thon nhỏ của Cổ Y Xán, nhịn không được liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu cuối cùng cũng bị dược vật rửa trôi sạch sẽ.