Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 41 CHỨNG MINH SỰ VÔ TỘI
"Ta bảo ngươi ngẩng đầu lên, sao? Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?”
Hai vai tiểu nha hoàn run lên, tự biết trốn không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng đầu lên theo lời Cổ Thánh Y.
“Ừ, ta không thể tưởng tượng rằng ngươi lại có một trí nhớ tốt đến như vậy! Ngay cả thời gian cũng nhớ rõ ràng như vậy... Giống như học thuộc lòng vậy!”
Trong lòng tiểu nha hoàn cảm thấy hoảng sợ, ngồi trên mặt đất.
Mà đôi mắt của Cổ Thánh Y cười thành một vầng trăng khuyết, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn, rõ ràng nhìn qua là nụ cười cực kỳ ấm áp, nhưng ở trong mắt tiểu nha hoàn rõ ràng giống như ác quỷ đang vẫy tay với mình, khiến nàng ta nhìn cũng không dám nhìn một cái.
"Vương. Vương phi... Ta..."
Tiểu nha hoàn dường như muốn nói cái gì đó, nhưng không đợi nàng ta nói cho hết lời, Cổ Thánh Y khoát tay ngăn cản lời nói của nàng ta. Thay vào đó cô quay đầu nói với Lý đại phu: "Ông... Có gì để nói không”
"Ta. Lão phu..."
Lý đại phu chưa bao giờ thấy qua tràng diện lớn như thế này, hắn run rẩy quỳ gối ở nơi đó, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.
Mặc dù trong lòng Cổ Y Xán cảm thấy chán ghét, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Lý đại phu, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, có Vương gia ở đây làm chủ cho ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Cổ Y Xán nói xong lời này, Lý đại phu mới mạnh dạn nói: "Lão phu không dám nói dối, ngày hôm đó Vương phi rơi vào hồ sen, khi Vương gia kịp thời cứu được, vốn không phải là chuyện to tát gì, cho nên không cần hôn mê lâu như vậy..."
Cổ Thánh Y không nói một câu nào, chỉ đi bộ một vòng quanh tiểu nha hoàn và Lý đại phu.
Tiếng bước chân rõ ràng rất nhẹ, nhưng mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim hai người này, đè ép tới mức hai người bọn hắn không thở nổi.
"Các ngươi có biết tội phỉ báng Vương phi là gì không?"
Ánh mặt trời giữa trưa trắng bệch, còn Cổ Thánh Y lại đứng ngược với ánh sáng.
Chỉ có khuôn mặt giống như hoa bạch ngọc lan của cô, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, càng lộ ra ánh sáng rực rỡ động lòng người.
Nhưng chính khuôn mặt động lòng người như vậy lại nhàn nhạt nói: "Nếu ta nhớ lầm tội danh này liên lụy đến cửu tộc! Như vậy... Hai người có người thân nào khác không?”
"Vương… Vương phi, tha mạng! Vương phi nương nương tha mạng!”
"Vương… Vương phi nương nương, nô tỳ biết sai! Nô tỳ biết sai!”
Hai người tiểu nha hoàn và Lý đại phu tranh nhau khóc lóc, vừa hô vừa liều mạng dập đầu.
Trên mặt đã không còn phân biệt được đâu là nước mũi đâu là nước mắt, tóm lại dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Cổ Phù Giao thấy hai người sắp thú nhận, đầu óc nóng lên, đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó quát Cổ Thánh Y: "Cổ Thánh Y ! Ngươi làm thế này khác gì đánh cho người ta nhận tội? Không! Ngươi là vương phi, sao có thể uy hiếp đe dọa?”
"Cổ Thánh Y? Vừa mới lúc nãy, ta đã từ đại tỷ mà ngươi kính trọng, biến thành Cổ Thánh Y hay sao?”
Cổ Phù Giao bị Cổ Thánh Y nói đến mức mặt đỏ bừng, nói không được nửa chữ, chỉ có thể nắm chặt váy của mình, khó xử đứng tại chỗ.
Cổ Thánh Y đi thẳng đến trước mặt Cổ Phù Giao , lấy khăn ra tinh tế lau bùn và son phấn còn sót lại trên mặt nàng ta, sau đó nói: "Muội muội yên tâm, tỷ tỷ cho dù không quan tâm thanh danh của mình, cũng sẽ không làm tổn hại thanh danh của Bình Vương phủ và Trấn Nam Vương phủ!”
"Hôm nay ta tuyệt đối không cần cách uy hiếp đe dọa, cũng sẽ để cho những người xúc phạm, hãm hại ta tâm phục khẩu phục."
Cổ Thánh Y nói, lập tức đi tới trước hàng rào, sau đó vươn ngón tay ra hàng rào bị người ta động tay động tay chân nói: "Các ngươi nói hàng rào này bị ta động tay động chân? Đây quả thực là một trò cười lớn nhất thiên hạ!”
Cọc gỗ này thô dày như vậy, đừng nói là cầm dao găm sắc bén, cho dù ta có cầm bảo kiếm có thể thổi lông đứt đoạn cũng chưa chắc có thể chặt phẳng nó như vậy!
Huống chi cho dù người bên ngoài không biết, Vương gia cũng nên biết mấy ngày đó cánh tay ta vốn bị thương, căn bản không dùng được một chút sức lực nào, làm sao có thể đến hồ sen động tay động chân?”
Điều này quả thật Mặc Nhiễm có biết, bởi vì sơ suất của mình, một cánh tay của cô gần như bị phế đi, đau đớn thấu tim thấu phổi.
Vì vậy, cô lấy đâu ra sức để phá hủy hàng rào?
Mặc Nhiễm vẫn lẳng lặng nhìn Cổ Thánh Y, sự thay đổi của cô quá rung động, quá nhanh chóng, khiến hắn trở tay không kịp.
Trước đây cho dù cô chịu ủy khuất lớn đến thế nào, cô cũng chỉ yên lặng thừa nhận, cho dù cô chán ghét một người, cô tuyệt đối sẽ không biểu hiện trên mặt.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Người khác bắt nạt cô, cô sẽ không ngần ngại phản công; cô bị ủy khuất, cô sẽ nghĩ cách làm cho người đó khó chịu hơn.
Cô đã không còn là cô của trước kia nữa!
Nghĩ như vậy, Mặc Nhiễm đột nhiên cảm thấy hơi kinh hãi, thì ra mấy năm nay mình chưa bao giờ bỏ qua cô, chẳng lẽ do nút thắt trong lòng khiến hắn không thể tiếp nhận cô?
Cổ Y Xán nhìn Mặc Nhiễm đang thất thần, đã không còn duy trì được hình tượng nhu nhược thường ngày của mình, nàng ta đứng lên phản bác nói: "Tỷ tỷ, lời này sai rồi! Ngay cả khi tỷ không thể di chuyển, tỷ có thể tìm những người khác thay tỷ di chuyển! Cái người khác này chỉ sợ chính là Lục Ngạn đi!”
“Đúng vậy, không sai! Ngay cả khi không phải là ngươi động tay, Lục Ngạn cũng có thể di chuyển!" Cổ Phù Giao không ngừng phụ họa.
Dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Cổ Y Xán , Mặc Nhiễm cũng không tự chủ được mà đánh giá Lục Ngạn.
Lục Ngạn quỳ trên mặt đất, dứt khoát nói: "Vương gia cũng rõ ràng, mấy ngày hôm đó tiểu thư bị thương, Lục Ngạn ngày ngày ở bên người chăm sóc, chưa từng rời đi nửa bước, cho nên chưa từng đi tới cái gì hồ sen.”
"Ngươi nói không rời đi thì là không rời đi hay sao? Chủ tớ các ngươi là châu chấu trên một sợi dây thừng, đương nhiên là có cùng một suy nghĩ đen tối! Ngươi nói ngươi chưa bao giờ đi, ai có thể chứng minh điều đó? "Cổ Phù Giao dưới sự ra hiệu của Cổ Y Xán , nắm lấy sơ hở trong lời nói của Lục Ngạn, cắn chết không buông.
“Ti chức có thể chứng minh được!”
Đang trong lúc giằng co này, Kỷ Đạt yên lặng đi vào trong tầm mắt mọi người.
Hắn ta nửa quỳ trên mặt đất, sau đó cung kính nói với Mặc Nhiễm: "Khởi bẩm Vương gia, mấy ngày đó Vương phi bị thương, vẫn là do ti chức phụ trách mua thuốc đưa thuốc. Mới vừa rồi tiểu nha hoàn kia luôn miệng nói là lúc giờ Hợi nhìn thấy Vương phi nương nương và Lục Ngạn, nhưng mỗi ngày vừa qua giờ Hợi, ti chức đều đến đưa thuốc cho nương nương. Lục Ngạn ngày ngày lấy thuốc sắc thuốc, chưa bao giờ bỏ sót, cho nên ti chức có thể chứng minh rằng hàng rào kia không phải là do Lục Ngạn làm. ”
Lục Ngạn cảm kích liếc nhìn Kỷ Đạt, mặc dù phần tình này là vì tiểu thư, nhưng nàng ta cũng ghi nhớ trong lòng.
Toàn trường đột nhiên an tĩnh lại, Cổ Thánh Y đã thắng hơn phân nửa.
Nhưng Cổ Thánh Y lại không chịu chỉ dừng lại ở đây, cô muốn thắng đẹp hơn, cũng phải để cho những người hãm hại cô thua hoàn toàn.
Cho nên Cổ Thánh Y lại nhắm vào Lý đại phu, cô đứng ở nơi nào, đỉnh đầu như có ánh sáng, ánh mắt sáng ngời, giọng nói cô mạnh mẽ: "Như vậy kế tiếp là ngươi rồi! Lý đại phu!”
Một câu nói này của Cổ Thánh Y to, rõ ràng, khiến cho mồ hôi lạnh của Lý đại phu chảy từ cổ đến sống lưng của hắn ta.
Hai vai tiểu nha hoàn run lên, tự biết trốn không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng đầu lên theo lời Cổ Thánh Y.
“Ừ, ta không thể tưởng tượng rằng ngươi lại có một trí nhớ tốt đến như vậy! Ngay cả thời gian cũng nhớ rõ ràng như vậy... Giống như học thuộc lòng vậy!”
Trong lòng tiểu nha hoàn cảm thấy hoảng sợ, ngồi trên mặt đất.
Mà đôi mắt của Cổ Thánh Y cười thành một vầng trăng khuyết, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn, rõ ràng nhìn qua là nụ cười cực kỳ ấm áp, nhưng ở trong mắt tiểu nha hoàn rõ ràng giống như ác quỷ đang vẫy tay với mình, khiến nàng ta nhìn cũng không dám nhìn một cái.
"Vương. Vương phi... Ta..."
Tiểu nha hoàn dường như muốn nói cái gì đó, nhưng không đợi nàng ta nói cho hết lời, Cổ Thánh Y khoát tay ngăn cản lời nói của nàng ta. Thay vào đó cô quay đầu nói với Lý đại phu: "Ông... Có gì để nói không”
"Ta. Lão phu..."
Lý đại phu chưa bao giờ thấy qua tràng diện lớn như thế này, hắn run rẩy quỳ gối ở nơi đó, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.
Mặc dù trong lòng Cổ Y Xán cảm thấy chán ghét, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Lý đại phu, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, có Vương gia ở đây làm chủ cho ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Cổ Y Xán nói xong lời này, Lý đại phu mới mạnh dạn nói: "Lão phu không dám nói dối, ngày hôm đó Vương phi rơi vào hồ sen, khi Vương gia kịp thời cứu được, vốn không phải là chuyện to tát gì, cho nên không cần hôn mê lâu như vậy..."
Cổ Thánh Y không nói một câu nào, chỉ đi bộ một vòng quanh tiểu nha hoàn và Lý đại phu.
Tiếng bước chân rõ ràng rất nhẹ, nhưng mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim hai người này, đè ép tới mức hai người bọn hắn không thở nổi.
"Các ngươi có biết tội phỉ báng Vương phi là gì không?"
Ánh mặt trời giữa trưa trắng bệch, còn Cổ Thánh Y lại đứng ngược với ánh sáng.
Chỉ có khuôn mặt giống như hoa bạch ngọc lan của cô, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, càng lộ ra ánh sáng rực rỡ động lòng người.
Nhưng chính khuôn mặt động lòng người như vậy lại nhàn nhạt nói: "Nếu ta nhớ lầm tội danh này liên lụy đến cửu tộc! Như vậy... Hai người có người thân nào khác không?”
"Vương… Vương phi, tha mạng! Vương phi nương nương tha mạng!”
"Vương… Vương phi nương nương, nô tỳ biết sai! Nô tỳ biết sai!”
Hai người tiểu nha hoàn và Lý đại phu tranh nhau khóc lóc, vừa hô vừa liều mạng dập đầu.
Trên mặt đã không còn phân biệt được đâu là nước mũi đâu là nước mắt, tóm lại dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Cổ Phù Giao thấy hai người sắp thú nhận, đầu óc nóng lên, đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó quát Cổ Thánh Y: "Cổ Thánh Y ! Ngươi làm thế này khác gì đánh cho người ta nhận tội? Không! Ngươi là vương phi, sao có thể uy hiếp đe dọa?”
"Cổ Thánh Y? Vừa mới lúc nãy, ta đã từ đại tỷ mà ngươi kính trọng, biến thành Cổ Thánh Y hay sao?”
Cổ Phù Giao bị Cổ Thánh Y nói đến mức mặt đỏ bừng, nói không được nửa chữ, chỉ có thể nắm chặt váy của mình, khó xử đứng tại chỗ.
Cổ Thánh Y đi thẳng đến trước mặt Cổ Phù Giao , lấy khăn ra tinh tế lau bùn và son phấn còn sót lại trên mặt nàng ta, sau đó nói: "Muội muội yên tâm, tỷ tỷ cho dù không quan tâm thanh danh của mình, cũng sẽ không làm tổn hại thanh danh của Bình Vương phủ và Trấn Nam Vương phủ!”
"Hôm nay ta tuyệt đối không cần cách uy hiếp đe dọa, cũng sẽ để cho những người xúc phạm, hãm hại ta tâm phục khẩu phục."
Cổ Thánh Y nói, lập tức đi tới trước hàng rào, sau đó vươn ngón tay ra hàng rào bị người ta động tay động tay chân nói: "Các ngươi nói hàng rào này bị ta động tay động chân? Đây quả thực là một trò cười lớn nhất thiên hạ!”
Cọc gỗ này thô dày như vậy, đừng nói là cầm dao găm sắc bén, cho dù ta có cầm bảo kiếm có thể thổi lông đứt đoạn cũng chưa chắc có thể chặt phẳng nó như vậy!
Huống chi cho dù người bên ngoài không biết, Vương gia cũng nên biết mấy ngày đó cánh tay ta vốn bị thương, căn bản không dùng được một chút sức lực nào, làm sao có thể đến hồ sen động tay động chân?”
Điều này quả thật Mặc Nhiễm có biết, bởi vì sơ suất của mình, một cánh tay của cô gần như bị phế đi, đau đớn thấu tim thấu phổi.
Vì vậy, cô lấy đâu ra sức để phá hủy hàng rào?
Mặc Nhiễm vẫn lẳng lặng nhìn Cổ Thánh Y, sự thay đổi của cô quá rung động, quá nhanh chóng, khiến hắn trở tay không kịp.
Trước đây cho dù cô chịu ủy khuất lớn đến thế nào, cô cũng chỉ yên lặng thừa nhận, cho dù cô chán ghét một người, cô tuyệt đối sẽ không biểu hiện trên mặt.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Người khác bắt nạt cô, cô sẽ không ngần ngại phản công; cô bị ủy khuất, cô sẽ nghĩ cách làm cho người đó khó chịu hơn.
Cô đã không còn là cô của trước kia nữa!
Nghĩ như vậy, Mặc Nhiễm đột nhiên cảm thấy hơi kinh hãi, thì ra mấy năm nay mình chưa bao giờ bỏ qua cô, chẳng lẽ do nút thắt trong lòng khiến hắn không thể tiếp nhận cô?
Cổ Y Xán nhìn Mặc Nhiễm đang thất thần, đã không còn duy trì được hình tượng nhu nhược thường ngày của mình, nàng ta đứng lên phản bác nói: "Tỷ tỷ, lời này sai rồi! Ngay cả khi tỷ không thể di chuyển, tỷ có thể tìm những người khác thay tỷ di chuyển! Cái người khác này chỉ sợ chính là Lục Ngạn đi!”
“Đúng vậy, không sai! Ngay cả khi không phải là ngươi động tay, Lục Ngạn cũng có thể di chuyển!" Cổ Phù Giao không ngừng phụ họa.
Dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Cổ Y Xán , Mặc Nhiễm cũng không tự chủ được mà đánh giá Lục Ngạn.
Lục Ngạn quỳ trên mặt đất, dứt khoát nói: "Vương gia cũng rõ ràng, mấy ngày hôm đó tiểu thư bị thương, Lục Ngạn ngày ngày ở bên người chăm sóc, chưa từng rời đi nửa bước, cho nên chưa từng đi tới cái gì hồ sen.”
"Ngươi nói không rời đi thì là không rời đi hay sao? Chủ tớ các ngươi là châu chấu trên một sợi dây thừng, đương nhiên là có cùng một suy nghĩ đen tối! Ngươi nói ngươi chưa bao giờ đi, ai có thể chứng minh điều đó? "Cổ Phù Giao dưới sự ra hiệu của Cổ Y Xán , nắm lấy sơ hở trong lời nói của Lục Ngạn, cắn chết không buông.
“Ti chức có thể chứng minh được!”
Đang trong lúc giằng co này, Kỷ Đạt yên lặng đi vào trong tầm mắt mọi người.
Hắn ta nửa quỳ trên mặt đất, sau đó cung kính nói với Mặc Nhiễm: "Khởi bẩm Vương gia, mấy ngày đó Vương phi bị thương, vẫn là do ti chức phụ trách mua thuốc đưa thuốc. Mới vừa rồi tiểu nha hoàn kia luôn miệng nói là lúc giờ Hợi nhìn thấy Vương phi nương nương và Lục Ngạn, nhưng mỗi ngày vừa qua giờ Hợi, ti chức đều đến đưa thuốc cho nương nương. Lục Ngạn ngày ngày lấy thuốc sắc thuốc, chưa bao giờ bỏ sót, cho nên ti chức có thể chứng minh rằng hàng rào kia không phải là do Lục Ngạn làm. ”
Lục Ngạn cảm kích liếc nhìn Kỷ Đạt, mặc dù phần tình này là vì tiểu thư, nhưng nàng ta cũng ghi nhớ trong lòng.
Toàn trường đột nhiên an tĩnh lại, Cổ Thánh Y đã thắng hơn phân nửa.
Nhưng Cổ Thánh Y lại không chịu chỉ dừng lại ở đây, cô muốn thắng đẹp hơn, cũng phải để cho những người hãm hại cô thua hoàn toàn.
Cho nên Cổ Thánh Y lại nhắm vào Lý đại phu, cô đứng ở nơi nào, đỉnh đầu như có ánh sáng, ánh mắt sáng ngời, giọng nói cô mạnh mẽ: "Như vậy kế tiếp là ngươi rồi! Lý đại phu!”
Một câu nói này của Cổ Thánh Y to, rõ ràng, khiến cho mồ hôi lạnh của Lý đại phu chảy từ cổ đến sống lưng của hắn ta.