Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 32: TẬN MẮT NHÌN THẤY
Thấy Mặc Nhiễm do dự, Cổ Y Xán thừa thắng xông lên, nàng ta nhìn Lý đại phu trầm giọng bảo.
Lý đại phu vội vàng khom người, run rẩy nói.
“Mặc dù hôm đó Vương phi rơi xuống nước bị sặc nước, nhưng vì được Vương gia cứu kịp thời, Vương phi sẽ không hôn mê lâu như vậy. Lão phu đã... che giấu chuyện hôm đó với Vương gia .” Lý đại phu cúi người trả lời, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Cút ra ngoài!” Mặc Nhiễm nổi giận, hét vào mặt mấy người phía dưới.
Hồng Khuyên vội vàng dẫn hai người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cổ Y Xán và Mặc Nhiễm.
“Vương gia , Xán Nhi nói được thì làm được. Giờ đây chuyện đã rõ ràng, sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi Trấn Nam Vương phủ.” Cổ Y Xán bước tới một bước, nhìn Mặc Nhiễm nói.
Dứt lời, nàng ta không chờ Mặc Nhiễm phản ứng đã xoay người bỏ đi.
“Xán Nhi!” Mặc Nhiễm vội vàng gọi Cổ Y Xán lại, mặc dù hắn không hoàn toàn tin những gì Cổ Y Xán nói.
Nhưng sự khác thường của Cổ Thánh Y trong khoảng thời gian này lại là thật, dĩ nhiên Mặc Nhiễm sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
“Mấy ngày nay đã thiệt thòi cho nàng rồi, nàng về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.” Mặc Nhiễm kéo tay nàng ta, nói một cách rất kiên nhẫn.
Ánh mắt Cổ Y Xán chợt lóe, sau đó nàng ta thuận thế ngã vào lòng Mặc Nhiễm.
“Vương gia , chàng sẽ không trách Xán Nhi gây xích mích chứ?” Cổ Y Xán nằm trong lòng Mặc Nhiễm, mắt ngấn lệ, nói đầy ấm ức.
Thật ra trong lòng Cổ Y Xán tin chắc lần này Mặc Nhiễm sẽ không hoàn toàn tin nàng ta, nhưng có thể khiến Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y có xích mích cũng tốt.
Trong khoảng thời gian qua, Mặc Nhiễm càng ngày càng để tâm tới Cổ Thánh Y , Cổ Y Xán cũng không dám ra tay trực tiếp với Cổ Thánh Y .
Vì vậy nàng ta đã nghĩ ra biện pháp này, lần này nàng ta muốn nhìn xem Cổ Thánh Y còn cách nào khác có thể xua tan sự nghi ngờ trong lòng Mặc Nhiễm.
Nghĩ tới đây, Cổ Y Xán càng đắc ý hơn, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch.
Đợi khi Mặc Nhiễm hoàn toàn không còn hứng thú với Cổ Thánh Y nữa, Cổ Y Xán muốn chém hay muốn giết Cổ Thánh Y không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
“Nếu chuyện này là thật thì sẽ không tính là gây xích mích.” Mặc Nhiễm trả lời, sau đó để nàng ta đối mặt với mình: “Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Mặc Nhiễm sợ Cổ Y Xán suy nghĩ nhiều bèn nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta, cưng chiều bảo.
Lúc này Cổ Y Xán mới yên tâm, ngoan ngoãn gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Cổ Y Xán , Mặc Nhiễm nhẹ nhàng bóp cổ tay mình.
“Kỷ Đạt !” Mặc Nhiễm cao giọng gọi, hắn vừa dứt lời đã nhìn thấy Kỷ Đạt mặc đồ đen xuất hiện.
“Chủ tử, người có chuyện gì căn dặn sao?” Kỷ Đạt chắp tay hỏi, hắn đã nghe hết những gì vừa xảy ra trong thư phòng.
Nhưng Kỷ Đạt không hề tin vào những gì Cổ Y Xán đã nói.
Nếu là trước đây, Kỷ Đạt sẽ tin Cổ Thánh Y có thể sẽ làm ra chuyện đó.
Nhưng sự thay đổi của Cổ Thánh Y bây giờ không giống giả.
Kỷ Đạt hoàn toàn tin rằng Cổ Thánh Y sẽ không làm chuyện như vậy.
“Ngươi đi cùng ta tới hồ sen xem thử xem.” Mặc Nhiễm trầm giọng bảo, sau đó bước ra ngoài trước.
Kỷ Đạt cau mày đi theo sau.
Bên hồ sen, Mặc Nhiễm ngồi xổm trong đình cẩn thận xem xét vết gãy trên lan can.
Như Cổ Y Xán đã nói, vết đứt trên lan can cực kỳ đều, nhìn là biết ngay nó bị người khác cứa bằng vật sắc.
Nhìn tới đây, lông mày Mặc Nhiễm càng nhíu chặt hơn.
Nếu chuyện này thật sự do Cổ Thánh Y làm thì nàng ta đã diễn quá đạt, còn hắn thì bị nàng ta lừa gạt vòng vòng như một kẻ ngốc.
Ngược lại nếu chuyện này do Cổ Y Xán làm, vậy bao năm qua hắn nuôi một người như thế nào?
“Chủ tử, người thật sự nghĩ rằng chuyện này do Vương phi làm?” Kỷ Đạt nhìn thấy vết cắt trên lan can cũng lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hắn ta vội vàng ngồi xổm xuống cạnh Mặc Nhiễm, hỏi bằng giọng điệu hơi gấp gáp.
“Tóm lại chắc chắn có ai đó đã nhúng tay vào việc này.” Mặc Nhiễm hít vào một hơi, lạnh nhạt đáp.
“Người cũng biết Vương phi không biết bơi, hôm đó Vương phi lại không biết người sẽ đi quang qua, sao người ấy có thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn được chứ?” Kỷ Đạt nôn nóng giải thích, nhưng sợ Mặc Nhiễm sẽ hiểu lầm nên hắn ta không dám nói giúp Cổ Thánh Y quá rõ ràng.
“Chuyện này vẫn chưa thể phán đoán lung tung được...” Mặc Nhiễm suy tư một lúc, sau một hồi do dự mới nhấc chân bước về phía Tĩnh Tư viên.
Mặc Nhiễm nói vài câu đuổi Kỷ Đạt đi, do dự một lúc lâu mới đi tới Tĩnh Tư viên.
Trong Tĩnh Tư viên, Lục Ngạn vừa nấu thuốc xong rồi đặt ở bên cạnh tay Cổ Thánh Y để nguội.
“Suốt ngày uống thuốc, toàn thân ta cũng đắng rồi đây này, đổ hết số thuốc này đi.” Cổ Thánh Y ngửi thấy mùi thuốc đắng thì chau mày, tuy cô cũng làm bạn với thuốc Đông y mà trưởng thành, nhưng suốt ngày uống thuốc khiến cô có chút không chịu nổi.
“Tiểu thư nói gì thế, sao có thể làm vậy được? Đại phu đã dặn rồi.” Lục Ngạn nghe vậy thì biến sắc, vờ như trách móc nói với Cổ Thánh Y .
Nàng ta thuận tay cầm lấy cây quạt trong tay Cổ Thánh Y , quạt cho thuốc nguội đi.
“Ngươi không cần lo lắng, ta biết rõ cơ thể mình mà. Là thuốc cũng có ba phần độc, uống nhiều cũng không tốt, đổ đi.” Cổ Thánh Y lắc đầu, Lục Ngạn nhíu mày, nàng ta nhìn dáng vẻ của Cổ Thánh Y là biết ngay cô không uống nổi số thuốc này nữa.
“Thế nào, Vương phi nhà ngươi khỏe nhanh tới vậy sao? Bây giờ không cần uống thuốc nữa rồi hả?” Mặc Nhiễm sầm mặt hỏi.
Người thì yếu mà còn không chịu uống thuốc, thật sự không cần cái mạng của mình nữa sao?
Mặc Nhiễm càng nghĩ càng tức giận, hắn không muốn lãng phí thời gian với Lục Ngạn nên nhanh chân đi vào trong phòng.
Lý đại phu vội vàng khom người, run rẩy nói.
“Mặc dù hôm đó Vương phi rơi xuống nước bị sặc nước, nhưng vì được Vương gia cứu kịp thời, Vương phi sẽ không hôn mê lâu như vậy. Lão phu đã... che giấu chuyện hôm đó với Vương gia .” Lý đại phu cúi người trả lời, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Cút ra ngoài!” Mặc Nhiễm nổi giận, hét vào mặt mấy người phía dưới.
Hồng Khuyên vội vàng dẫn hai người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cổ Y Xán và Mặc Nhiễm.
“Vương gia , Xán Nhi nói được thì làm được. Giờ đây chuyện đã rõ ràng, sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi Trấn Nam Vương phủ.” Cổ Y Xán bước tới một bước, nhìn Mặc Nhiễm nói.
Dứt lời, nàng ta không chờ Mặc Nhiễm phản ứng đã xoay người bỏ đi.
“Xán Nhi!” Mặc Nhiễm vội vàng gọi Cổ Y Xán lại, mặc dù hắn không hoàn toàn tin những gì Cổ Y Xán nói.
Nhưng sự khác thường của Cổ Thánh Y trong khoảng thời gian này lại là thật, dĩ nhiên Mặc Nhiễm sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
“Mấy ngày nay đã thiệt thòi cho nàng rồi, nàng về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.” Mặc Nhiễm kéo tay nàng ta, nói một cách rất kiên nhẫn.
Ánh mắt Cổ Y Xán chợt lóe, sau đó nàng ta thuận thế ngã vào lòng Mặc Nhiễm.
“Vương gia , chàng sẽ không trách Xán Nhi gây xích mích chứ?” Cổ Y Xán nằm trong lòng Mặc Nhiễm, mắt ngấn lệ, nói đầy ấm ức.
Thật ra trong lòng Cổ Y Xán tin chắc lần này Mặc Nhiễm sẽ không hoàn toàn tin nàng ta, nhưng có thể khiến Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y có xích mích cũng tốt.
Trong khoảng thời gian qua, Mặc Nhiễm càng ngày càng để tâm tới Cổ Thánh Y , Cổ Y Xán cũng không dám ra tay trực tiếp với Cổ Thánh Y .
Vì vậy nàng ta đã nghĩ ra biện pháp này, lần này nàng ta muốn nhìn xem Cổ Thánh Y còn cách nào khác có thể xua tan sự nghi ngờ trong lòng Mặc Nhiễm.
Nghĩ tới đây, Cổ Y Xán càng đắc ý hơn, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch.
Đợi khi Mặc Nhiễm hoàn toàn không còn hứng thú với Cổ Thánh Y nữa, Cổ Y Xán muốn chém hay muốn giết Cổ Thánh Y không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
“Nếu chuyện này là thật thì sẽ không tính là gây xích mích.” Mặc Nhiễm trả lời, sau đó để nàng ta đối mặt với mình: “Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Mặc Nhiễm sợ Cổ Y Xán suy nghĩ nhiều bèn nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta, cưng chiều bảo.
Lúc này Cổ Y Xán mới yên tâm, ngoan ngoãn gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Cổ Y Xán , Mặc Nhiễm nhẹ nhàng bóp cổ tay mình.
“Kỷ Đạt !” Mặc Nhiễm cao giọng gọi, hắn vừa dứt lời đã nhìn thấy Kỷ Đạt mặc đồ đen xuất hiện.
“Chủ tử, người có chuyện gì căn dặn sao?” Kỷ Đạt chắp tay hỏi, hắn đã nghe hết những gì vừa xảy ra trong thư phòng.
Nhưng Kỷ Đạt không hề tin vào những gì Cổ Y Xán đã nói.
Nếu là trước đây, Kỷ Đạt sẽ tin Cổ Thánh Y có thể sẽ làm ra chuyện đó.
Nhưng sự thay đổi của Cổ Thánh Y bây giờ không giống giả.
Kỷ Đạt hoàn toàn tin rằng Cổ Thánh Y sẽ không làm chuyện như vậy.
“Ngươi đi cùng ta tới hồ sen xem thử xem.” Mặc Nhiễm trầm giọng bảo, sau đó bước ra ngoài trước.
Kỷ Đạt cau mày đi theo sau.
Bên hồ sen, Mặc Nhiễm ngồi xổm trong đình cẩn thận xem xét vết gãy trên lan can.
Như Cổ Y Xán đã nói, vết đứt trên lan can cực kỳ đều, nhìn là biết ngay nó bị người khác cứa bằng vật sắc.
Nhìn tới đây, lông mày Mặc Nhiễm càng nhíu chặt hơn.
Nếu chuyện này thật sự do Cổ Thánh Y làm thì nàng ta đã diễn quá đạt, còn hắn thì bị nàng ta lừa gạt vòng vòng như một kẻ ngốc.
Ngược lại nếu chuyện này do Cổ Y Xán làm, vậy bao năm qua hắn nuôi một người như thế nào?
“Chủ tử, người thật sự nghĩ rằng chuyện này do Vương phi làm?” Kỷ Đạt nhìn thấy vết cắt trên lan can cũng lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hắn ta vội vàng ngồi xổm xuống cạnh Mặc Nhiễm, hỏi bằng giọng điệu hơi gấp gáp.
“Tóm lại chắc chắn có ai đó đã nhúng tay vào việc này.” Mặc Nhiễm hít vào một hơi, lạnh nhạt đáp.
“Người cũng biết Vương phi không biết bơi, hôm đó Vương phi lại không biết người sẽ đi quang qua, sao người ấy có thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn được chứ?” Kỷ Đạt nôn nóng giải thích, nhưng sợ Mặc Nhiễm sẽ hiểu lầm nên hắn ta không dám nói giúp Cổ Thánh Y quá rõ ràng.
“Chuyện này vẫn chưa thể phán đoán lung tung được...” Mặc Nhiễm suy tư một lúc, sau một hồi do dự mới nhấc chân bước về phía Tĩnh Tư viên.
Mặc Nhiễm nói vài câu đuổi Kỷ Đạt đi, do dự một lúc lâu mới đi tới Tĩnh Tư viên.
Trong Tĩnh Tư viên, Lục Ngạn vừa nấu thuốc xong rồi đặt ở bên cạnh tay Cổ Thánh Y để nguội.
“Suốt ngày uống thuốc, toàn thân ta cũng đắng rồi đây này, đổ hết số thuốc này đi.” Cổ Thánh Y ngửi thấy mùi thuốc đắng thì chau mày, tuy cô cũng làm bạn với thuốc Đông y mà trưởng thành, nhưng suốt ngày uống thuốc khiến cô có chút không chịu nổi.
“Tiểu thư nói gì thế, sao có thể làm vậy được? Đại phu đã dặn rồi.” Lục Ngạn nghe vậy thì biến sắc, vờ như trách móc nói với Cổ Thánh Y .
Nàng ta thuận tay cầm lấy cây quạt trong tay Cổ Thánh Y , quạt cho thuốc nguội đi.
“Ngươi không cần lo lắng, ta biết rõ cơ thể mình mà. Là thuốc cũng có ba phần độc, uống nhiều cũng không tốt, đổ đi.” Cổ Thánh Y lắc đầu, Lục Ngạn nhíu mày, nàng ta nhìn dáng vẻ của Cổ Thánh Y là biết ngay cô không uống nổi số thuốc này nữa.
“Thế nào, Vương phi nhà ngươi khỏe nhanh tới vậy sao? Bây giờ không cần uống thuốc nữa rồi hả?” Mặc Nhiễm sầm mặt hỏi.
Người thì yếu mà còn không chịu uống thuốc, thật sự không cần cái mạng của mình nữa sao?
Mặc Nhiễm càng nghĩ càng tức giận, hắn không muốn lãng phí thời gian với Lục Ngạn nên nhanh chân đi vào trong phòng.