Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 23: THÁI ĐỘ BỖNG TRỞ NÊN TỐT
Mặc Nhiễm theo ánh trăng đi đến Tĩnh Tư Viên, những thuộc hạ canh ở cổng thấy vậy đều sửng sốt.
Mặc Nhiễm chán nản liếc nhìn bọn họ, vẫy tay bảo họ lui ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đi vào trong sân.
Nhìn thấy đèn trong phòng Cổ Thánh Y vẫn sáng, Mặc Nhiễm nhìn bao thuốc trong tay, nhất thời không biết nên làm gì.
Chuyện này suy cho cùng cũng là hắn đã hiểu lầm Cổ Thánh Y, thái độ của hắn đối với Cổ Thánh Y ngày hôm đó tệ thật.
Nếu lúc này thực sự đi vào, hắn cũng không biết phải nói gì.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm vẫn cảm thấy hiện tại mình không thích hợp để gặp Cổ Thánh Y, nên nghĩ đến việc để thuốc ngoài cửa sổ rồi đi.
Nhưng vừa khom người, nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói, Mặc Nhiễm bèn dừng lại.
“Tiểu thư, mấy ngày nay thấy khá hơn chút nào chưa? Không biết hôm nay có chuyện gì, sao Kỷ phó tướng vẫn chưa đến?" Là giọng nói quan tâm của Lục Ngạn.
"Dù sao thì hắn cũng là phó tướng của Mặc Nhiễm. Cả ngày bận rộn nhiều chuyện. Làm sao có thể ngày ngày đến đưa thuốc cho ta được. Hơn nữa, ta đã đỡ hơn nhiều rồi." Cổ Thánh Y nhẹ nhàng nói, chỉ là nghe giọng điệu của cô cũng biết cô vẫn còn rất yếu.
“Tiểu thư, ngài không nên cứng rắn với Vương gia như vậy. Những ngày sau này của ngài sao có thể sống yên ổn được?” Lý ma ma ở một bên đã chuẩn bị sẵn nước nóng, muốn giúp Cổ Thánh Y xử lý vết thương.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng hôm đó, Lý ma ma vẫn còn sợ hãi.
Gần như cả đời này bà ta cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào như Cổ Thánh Y, thế mà không để chồng mình vào trong mắt.
Hơn nữa, chồng của Cổ Thánh Y lại là ngũ Hoàng tử của đương kim Hoàng đế, là Trấn Nam Vương được Hoàng thượng tự mình phong!
"Nên sống thế nào thì như thế đấy! Dù sao cũng do Cổ Y Xán gây nên. Đầu tiên cho người tung những tin đồn đó đi, khiến cho Vương gia nghi ngờ tiểu thư. Sau đó, nàng ta lại đem chuyện của Hồng Khuyên qua đây gây chuyện, cố ý làm cho thương thế của tiểu thư càng thêm nặng. Thế mà vẫn còn mặt mũi kêu oan với Vương gia, tiểu thư nhà ta sao có thể bị ức hiếp như thế được!”
Lục Ngạn nghe vậy thì không để ý nói.
Đối với cách làm ngày hôm đó của Cổ Thánh Y, Lục Ngạn cảm thấy rất hả dạ.
Nếu Cổ Thánh Y có thể có được uy nghiêm này sớm hơn, thì Cổ Y Xán nào dám giẫm lên đầu tiểu thư, và cũng không phải vô duyên vô cớ chịu những đau khổ này.
"Lục Ngạn nói phải, người khác đã đến tận cửa ức hiếp rồi, ngươi còn không chống trả sao? Hơn nữa, cho dù ta ngấm ngầm chịu đựng, Mặc Nhiễm sẽ cảm thấy cách làm của ta không được tốt, Cổ Y Xán vẫn sẽ ép sát diệt trừ ta, nếu đã như vậy, tại sao ta phải chịu đựng."
Cổ Thánh Y nghe vậy rất ngưỡng mộ nhìn Lục Ngạn, rồi nhẹ nhàng nói.
Có lẽ là do cô nói có hơi gấp nên nhịn không được mà ho lên.
Mặc Nhiễm đang đứng bên ngoài cửa sổ nghe vậy vô cùng kinh ngạc, hắn không bao giờ nghĩ tới sự tình lại như vậy.
Cổ Y Xán đã làm tất cả những điều này?
Mặc Nhiễm cau mày, hắn không muốn tin những gì Lục Ngạn vừa nói, dù sao thì hắn cũng không phải quen Cổ Y Xán ngày một ngày hai, hắn không tin Cổ Y Xán sẽ làm chuyện như vậy.
Nhưng nghe thấy những lời khó nghe của Lục Ngạn và Cổ Thánh Y, trong lòng Mặc Nhiễm hơi hỗn loạn.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy trong đầu rối rắm.
“Tiểu thư, ngài thật sự muốn hòa ly với Vương gia sao?” Lục Ngạn nhẹ nhàng vuốt lưng cô, vì sợ cô chạm vào vết thương của mình. Sau đó, giống như nghĩ ra điều gì, khẽ trầm giọng hỏi.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì khẽ cau mày.
Thân thể không khỏi nghiêng về phía trước, muốn biết Cổ Thánh Y trả lời như thế nào.
"Đương nhiên là hòa ly rồi. Hắn ta không yêu ta thì sao ta phải phí thời gian bên người hắn. Tủi thân cho ta, cũng tủi thân cho hắn. Ngươi đừng lo, đợi khi ta tự do rồi, ta sẽ dẫn các người đi ngao du thiên hạ, thế giới ngoài kia rất tuyệt vời, sao ta lại phải lãng phí thời gian tươi đẹp của mình ở một Vương phủ Trấn Nam nhỏ bé này chứ.”
Cổ Thánh Y véo nhẹ đầu mũi thanh tú của Lục Ngạn, vui vẻ nói.
“Ngươi đừng nằm mơ!” Cổ Thánh Y vừa dứt lời, bèn nghe thấy một giọng nói nghiêm túc vang lên.
Sau đó, họ nhìn thấy Mặc Nhiễm đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia!” Vài người vội vàng chào hỏi, nhưng Cổ Thánh Y lại cau mày, không ngờ Mặc Nhiễm sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Mặc Nhiễm bước vào và nhìn thoáng qua cánh tay của Cổ Thánh Y, máu thịt mơ hồ đúng như lời Kỷ Đạt nói.
Mặc Nhiễm cảm thấy đau xót, dưỡng thương mấy ngày mà vẫn nghiêm trọng như vậy, Mặc Nhiễm không thể tưởng tượng được mấy ngày trước Cổ Thánh Y đã phải chịu đựng đau đớn như thế nào!
“Sao đêm nay Vương gia rảnh rỗi vậy?” Cổ Thánh Y nhìn thấy ánh mắt của hắn rơi vào cánh tay cô, cô vội vàng kéo một bên vải trắng che lại.
“Dừng tay!” Mặc Nhiễm thấy vậy bèn cau mày, ném gói thuốc trong tay cho Lục Ngạn, lạnh lùng nói: “Mau đi đun thuốc.”
Sau khi Mặc Nhiễm nói xong, sắc mặt u ám bước đến giường và ngồi xuống, ánh mắt không cảm xúc nhìn vết thương của Cổ Thánh Y.
"Bị thương sao không nói? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Mình đồng da sắt chắc?" Vẻ mặt Mặc Nhiễm ủ rũ quở trách, sau đó cầm khăn nhẹ nhàng lau vết thương cho cô.
Mặc dù ngoài miệng rất không khoan nhượng, nhưng động tác trên tay lại đặc biệt nhẹ nhàng, vì sợ sẽ làm cho Cổ Thánh Y đau.
“Không cần Vương gia nhọc lòng, ta sẽ tự mình giải quyết!” Cổ Thánh Y thấy vậy thì sửng sốt, sau khi hoàn hồn muốn rụt tay lại, nhưng Mặc Nhiễm lại trừng mắt nhìn cô.
“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, bổn vương chỉ không muốn ngươi chết ở trong phủ của ta, đến lúc đó phụ hoàng cũng khó giải thích với phụ vương của ngươi.” Mặc Nhiễm dịu dàng xử lý vết thương cho cô, đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
Cổ Thánh Y thấy vậy ngừng giãy dụa, để hắn tự xử lý vết thương cho mình.
Cổ Thánh Y cứ như vậy dựa vào giường và lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhiễm, kể từ khi xuyên không đến đây, cô chưa bao giờ thấy Mặc Nhiễm dịu dàng như vậy.
Nếu Cổ Thánh Y của trước đây phát hiện ra, nàng ấy sẽ cảm động mà ngất đi mất.
Căn phòng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, ánh nến lung linh phản chiếu dung mạo tuyệt thế của hai người.
Hai người họ hiếm khi nói chuyện ôn hòa như thế này.
"Ngày đó ngươi cũng thật to gan, dám nói chuyện như vậy với bổn vương. Ngươi không sợ bổn vương trong cơn tức giận mà đuổi ngươi đi sao?" Mặc Nhiễm khẽ nói, giọng nói mang theo một chút dịu dạng mà đến bản thân hắn cũng không nhận ra.
Mặc Nhiễm chán nản liếc nhìn bọn họ, vẫy tay bảo họ lui ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đi vào trong sân.
Nhìn thấy đèn trong phòng Cổ Thánh Y vẫn sáng, Mặc Nhiễm nhìn bao thuốc trong tay, nhất thời không biết nên làm gì.
Chuyện này suy cho cùng cũng là hắn đã hiểu lầm Cổ Thánh Y, thái độ của hắn đối với Cổ Thánh Y ngày hôm đó tệ thật.
Nếu lúc này thực sự đi vào, hắn cũng không biết phải nói gì.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm vẫn cảm thấy hiện tại mình không thích hợp để gặp Cổ Thánh Y, nên nghĩ đến việc để thuốc ngoài cửa sổ rồi đi.
Nhưng vừa khom người, nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói, Mặc Nhiễm bèn dừng lại.
“Tiểu thư, mấy ngày nay thấy khá hơn chút nào chưa? Không biết hôm nay có chuyện gì, sao Kỷ phó tướng vẫn chưa đến?" Là giọng nói quan tâm của Lục Ngạn.
"Dù sao thì hắn cũng là phó tướng của Mặc Nhiễm. Cả ngày bận rộn nhiều chuyện. Làm sao có thể ngày ngày đến đưa thuốc cho ta được. Hơn nữa, ta đã đỡ hơn nhiều rồi." Cổ Thánh Y nhẹ nhàng nói, chỉ là nghe giọng điệu của cô cũng biết cô vẫn còn rất yếu.
“Tiểu thư, ngài không nên cứng rắn với Vương gia như vậy. Những ngày sau này của ngài sao có thể sống yên ổn được?” Lý ma ma ở một bên đã chuẩn bị sẵn nước nóng, muốn giúp Cổ Thánh Y xử lý vết thương.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng hôm đó, Lý ma ma vẫn còn sợ hãi.
Gần như cả đời này bà ta cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào như Cổ Thánh Y, thế mà không để chồng mình vào trong mắt.
Hơn nữa, chồng của Cổ Thánh Y lại là ngũ Hoàng tử của đương kim Hoàng đế, là Trấn Nam Vương được Hoàng thượng tự mình phong!
"Nên sống thế nào thì như thế đấy! Dù sao cũng do Cổ Y Xán gây nên. Đầu tiên cho người tung những tin đồn đó đi, khiến cho Vương gia nghi ngờ tiểu thư. Sau đó, nàng ta lại đem chuyện của Hồng Khuyên qua đây gây chuyện, cố ý làm cho thương thế của tiểu thư càng thêm nặng. Thế mà vẫn còn mặt mũi kêu oan với Vương gia, tiểu thư nhà ta sao có thể bị ức hiếp như thế được!”
Lục Ngạn nghe vậy thì không để ý nói.
Đối với cách làm ngày hôm đó của Cổ Thánh Y, Lục Ngạn cảm thấy rất hả dạ.
Nếu Cổ Thánh Y có thể có được uy nghiêm này sớm hơn, thì Cổ Y Xán nào dám giẫm lên đầu tiểu thư, và cũng không phải vô duyên vô cớ chịu những đau khổ này.
"Lục Ngạn nói phải, người khác đã đến tận cửa ức hiếp rồi, ngươi còn không chống trả sao? Hơn nữa, cho dù ta ngấm ngầm chịu đựng, Mặc Nhiễm sẽ cảm thấy cách làm của ta không được tốt, Cổ Y Xán vẫn sẽ ép sát diệt trừ ta, nếu đã như vậy, tại sao ta phải chịu đựng."
Cổ Thánh Y nghe vậy rất ngưỡng mộ nhìn Lục Ngạn, rồi nhẹ nhàng nói.
Có lẽ là do cô nói có hơi gấp nên nhịn không được mà ho lên.
Mặc Nhiễm đang đứng bên ngoài cửa sổ nghe vậy vô cùng kinh ngạc, hắn không bao giờ nghĩ tới sự tình lại như vậy.
Cổ Y Xán đã làm tất cả những điều này?
Mặc Nhiễm cau mày, hắn không muốn tin những gì Lục Ngạn vừa nói, dù sao thì hắn cũng không phải quen Cổ Y Xán ngày một ngày hai, hắn không tin Cổ Y Xán sẽ làm chuyện như vậy.
Nhưng nghe thấy những lời khó nghe của Lục Ngạn và Cổ Thánh Y, trong lòng Mặc Nhiễm hơi hỗn loạn.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy trong đầu rối rắm.
“Tiểu thư, ngài thật sự muốn hòa ly với Vương gia sao?” Lục Ngạn nhẹ nhàng vuốt lưng cô, vì sợ cô chạm vào vết thương của mình. Sau đó, giống như nghĩ ra điều gì, khẽ trầm giọng hỏi.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì khẽ cau mày.
Thân thể không khỏi nghiêng về phía trước, muốn biết Cổ Thánh Y trả lời như thế nào.
"Đương nhiên là hòa ly rồi. Hắn ta không yêu ta thì sao ta phải phí thời gian bên người hắn. Tủi thân cho ta, cũng tủi thân cho hắn. Ngươi đừng lo, đợi khi ta tự do rồi, ta sẽ dẫn các người đi ngao du thiên hạ, thế giới ngoài kia rất tuyệt vời, sao ta lại phải lãng phí thời gian tươi đẹp của mình ở một Vương phủ Trấn Nam nhỏ bé này chứ.”
Cổ Thánh Y véo nhẹ đầu mũi thanh tú của Lục Ngạn, vui vẻ nói.
“Ngươi đừng nằm mơ!” Cổ Thánh Y vừa dứt lời, bèn nghe thấy một giọng nói nghiêm túc vang lên.
Sau đó, họ nhìn thấy Mặc Nhiễm đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia!” Vài người vội vàng chào hỏi, nhưng Cổ Thánh Y lại cau mày, không ngờ Mặc Nhiễm sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Mặc Nhiễm bước vào và nhìn thoáng qua cánh tay của Cổ Thánh Y, máu thịt mơ hồ đúng như lời Kỷ Đạt nói.
Mặc Nhiễm cảm thấy đau xót, dưỡng thương mấy ngày mà vẫn nghiêm trọng như vậy, Mặc Nhiễm không thể tưởng tượng được mấy ngày trước Cổ Thánh Y đã phải chịu đựng đau đớn như thế nào!
“Sao đêm nay Vương gia rảnh rỗi vậy?” Cổ Thánh Y nhìn thấy ánh mắt của hắn rơi vào cánh tay cô, cô vội vàng kéo một bên vải trắng che lại.
“Dừng tay!” Mặc Nhiễm thấy vậy bèn cau mày, ném gói thuốc trong tay cho Lục Ngạn, lạnh lùng nói: “Mau đi đun thuốc.”
Sau khi Mặc Nhiễm nói xong, sắc mặt u ám bước đến giường và ngồi xuống, ánh mắt không cảm xúc nhìn vết thương của Cổ Thánh Y.
"Bị thương sao không nói? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Mình đồng da sắt chắc?" Vẻ mặt Mặc Nhiễm ủ rũ quở trách, sau đó cầm khăn nhẹ nhàng lau vết thương cho cô.
Mặc dù ngoài miệng rất không khoan nhượng, nhưng động tác trên tay lại đặc biệt nhẹ nhàng, vì sợ sẽ làm cho Cổ Thánh Y đau.
“Không cần Vương gia nhọc lòng, ta sẽ tự mình giải quyết!” Cổ Thánh Y thấy vậy thì sửng sốt, sau khi hoàn hồn muốn rụt tay lại, nhưng Mặc Nhiễm lại trừng mắt nhìn cô.
“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, bổn vương chỉ không muốn ngươi chết ở trong phủ của ta, đến lúc đó phụ hoàng cũng khó giải thích với phụ vương của ngươi.” Mặc Nhiễm dịu dàng xử lý vết thương cho cô, đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
Cổ Thánh Y thấy vậy ngừng giãy dụa, để hắn tự xử lý vết thương cho mình.
Cổ Thánh Y cứ như vậy dựa vào giường và lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhiễm, kể từ khi xuyên không đến đây, cô chưa bao giờ thấy Mặc Nhiễm dịu dàng như vậy.
Nếu Cổ Thánh Y của trước đây phát hiện ra, nàng ấy sẽ cảm động mà ngất đi mất.
Căn phòng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, ánh nến lung linh phản chiếu dung mạo tuyệt thế của hai người.
Hai người họ hiếm khi nói chuyện ôn hòa như thế này.
"Ngày đó ngươi cũng thật to gan, dám nói chuyện như vậy với bổn vương. Ngươi không sợ bổn vương trong cơn tức giận mà đuổi ngươi đi sao?" Mặc Nhiễm khẽ nói, giọng nói mang theo một chút dịu dạng mà đến bản thân hắn cũng không nhận ra.