Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22: BIẾT ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG
Kỷ Đạt nghe vậy thì cau mày, sau đó gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn ta biết rằng vết thương của Cổ Thánh Y không thể đợi thêm được nữa, nên đương nhiên không thể lãng phí thời gian với những binh lính này.
Lục Ngạn đợi rất lâu không thấy Kỷ Đạt trở về, quả thật cũng hết cách, vì vậy nàng ta bèn cho Cổ Thánh Y uống viên thuốc giảm đau tự cô bào chế, sau đó lau rửa và băng bó vết thương cho cô, để cô chìm vào giấc ngủ.
Trời đã về đêm, Lục Ngạn và những người khác đều canh giữ bên giường của Cổ Thánh Y, không dám rời đi một bước.
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng gõ nhẹ ngoài cửa sổ.
Lục Ngạn giật mình, sau đó thấy Kỷ Đạt đang mở cửa sổ.
"Lục Ngạn, đây là mấy loại thuốc ta vừa mua. Ngươi có thể nấu theo đơn thuốc rồi cho Vương phi uống. Tối mai ta sẽ đem thuốc đến nữa. Ngươi đừng lên tiếng.”
Kỷ Đạt nói, đưa một gói thuốc lớn, nhỏ giọng ra lệnh.
Lục Ngạn vui mừng khôn xiết và nhanh chóng nói cảm ơn.
Kỷ Đạt sợ làm kinh động đến thị vệ ngoài cửa nên không dám ở lâu, vừa dặn dò xong thì rời đi.
Lục Ngạn vội vàng đun thuốc, đút cho Cổ Thánh Y uống.
Liên tiếp hơn năm sáu ngày, Kỷ Đạt tranh thủ ban đêm đến đưa thuốc.
Ngoài ra, Cổ Thánh Y cũng biết y thuật nên bệnh tình cũng khá hơn rất nhiều.
Chỉ là vết thương trên cánh tay không dễ dàng lành lại nhanh được.
Buổi tối, Mặc Nhiễm đang đọc sách trong phòng thư phòng, chợt nhận ra hình như đã lâu hắn không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Đạt .
Hắn không khỏi hoài nghi, thế là sai người đi tìm.
Lúc này Kỷ Đạt vừa mới mua thuốc trở về, thấy Mặc Nhiễm phái người đi tìm, hắn ta hoảng sợ bỏ gói thuốc vào trong ngực rồi vội vàng lên phía trước.
May mắn thay, vết thương hiện giờ của Cổ Thánh Y không quá nặng, cũng không cần dùng nhiều thuốc nữa.
Nếu không, Kỷ Đạt chắc chắn sẽ bị lộ.
“Vương gia, ngài tìm thuộc hạ có chuyện gì không?” Kỷ Đạt tiến vào thư phòng, cung kính hỏi.
“Không có gì, chỉ là mấy ngày nay ta không thấy mặt ngươi đâu. Muốn luyện đánh cờ với người chút, cho nên đi tìm ngươi.” Mặc Nhiễm không để ý Kỷ Đạt có gì không đúng, chỉ nói như bình thường.
Kỷ Đạt nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm sau, sau đó đi về phía bàn cờ.
Ai biết được vừa không cẩn thận, chân bị vấp loạng choạng nghiêng về phía trước, toàn bộ thuốc trong ngực rơi ra ngoài.
“Ngươi không thoải mái sao?” Mặc Nhiễm thấy vậy cúi xuống nhặt thuốc, nghi ngờ hỏi.
Kỷ Đạt hoảng sợ gật đầu lia lịa.
“Không đúng, tại sao lại có hai đơn thuốc? Ngươi đang giúp người ta lấy thuốc sao?” Kỷ Đạt vừa mới gật đầu, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Mặc Nhiễm trầm giọng hỏi.
Kỷ Đạt khẽ hít một hơi, biết mình không thể giấu được nữa.
Mặc dù Mặc Nhiễm không yêu Cổ Thánh Y, nhưng hai người họ đã lớn lên cùng nhau, cho nên chữ của Cổ Thánh Y, Mặc Nhiễm đương nhiên sẽ nhận ra.
“Đây là chữ của Cổ Thánh Y!” Quả nhiên, Mặc Nhiễm vẫn tìm ra manh mối trong nét chữ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Nhiễm u ám đưa hai đơn thuốc lên trước mặt Kỷ Đạt, trầm giọng hỏi.
Kỷ Đạt nghe vậy thì cau mày, biết mình không thể giấu diếm được nữa.
"Vương gia có điều không biết, mấy ngày trước lúc ngài bị ám sát, Vương phi bị trọng thương, ngày đó Nhị tiểu thư dẫn người qua đó gây chuyện, còn cố ý đè vào vết thương của Vương phi, khiến cho vết thương càng nặng thêm. Sau khi ngài trở về, lại qua đó cãi nhau một trận, lôi kéo làm cho vết thương của Vương phi càng thêm nặng, hôm đó sau khi ngài rời đi, Vương phi đã ngất xỉu, hôn mê hai ngày mới tỉnh lại."
Kỷ Đạt giải thích ngắn gọn vấn đề.
Cơ thể Mặc Nhiễm cứng đờ khi nghe vậy, hắn chợt nghĩ đến sự kỳ lạ của Cổ Thánh Y ngày hôm đó.
Cổ Thánh Y bình thường lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng hôm đó cô lại rơi nước mắt, lúc đó Mặc Nhiễm đã cảm thấy kỳ lạ.
Mà sắc mặt lúc đó của cô xanh xao tái nhợt, giống như sắp không trụ nổi nữa.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm cau mày.
"Vết thương của nàng ấy thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Không phải lại là nàng ấy cố ý giở trò đấy chứ?" Mặc dù trong lòng Mặc Nhiễm rất lo lắng cho Cổ Thánh Y, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng hỏi.
"Vương gia thứ tội. Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy vết thương của Vương phi rồi, trên cánh tay trái không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều là thịt máu lẫn lộn. Chính thuộc hạ đi theo Vương gia ra chiến trường. Hôm đó vừa nhìn thấy cũng sợ hãi không thôi. Có thể tưởng tượng ngày hôm đó Vương phi đã phải chịu đựng đau như thế nào, lại còn giằng co với Vương gia nữa.”
Kỷ Đạt thấy Mặc Nhiễm dường như không tin nên đã nói một cách khái quát về vết thương của Cổ Thánh Y.
Mặc Nhiễm nghe xong đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Thảo nào hôm đó Cổ Thánh Y kỳ lạ đến vậy.
“Vết thương nghiêm trọng như vậy, sao không tìm đại phu!” Mặc Nhiễm đột nhiên cảm thấy trong lòng tức giận không giải thích được, lạnh giọng hỏi Kỷ Đạt.
"Vương gia ... lệnh cho thuộc hạ của mình, không cho phép bất cứ ai vào Tĩnh Tư Viên. Cũng không cho người trong Tĩnh Tư Viên ra ngoài. Mấy ngày nay, thuộc hạ đều tranh thủ ban đêm để đưa thuốc qua." Kỷ Đạt nghe vậy chỉ đành bất lực nói.
"Một đám phế vật! Tất cả đều đến doanh trại nhận phạt đi." Mặc Nhiễm sửng sốt, sau đó tức giận nói.
Nếu biết hôm đó Cổ Thánh Y bị thương nặng như vậy, sao hắn có thể ra lệnh như thế?
Kỷ Đạt nghe vậy chỉ nhếch miệng, rõ ràng đây là mệnh lệnh của riêng Mặc Nhiễm, bây giờ lại đổ lỗi cho những người thuộc hạ kia.
“Nàng ấy… bây giờ thế nào rồi?” Sau khi trút được ngọn lửa tà ác không thể giải thích được trong lòng, Mặc Nhiễm do dự hỏi.
Không biết vì sao, Mặc Nhiễm rất lo lắng khi nghe tin Cổ Thánh Y bị thương.
Loại lo lắng này còn hơn cả khi biết tin Cổ Y Xán bị thương.
“Nếu Vương gia lo lắng, thì tự mình đi xem đi.” Kỷ Đạt bất lực nói, sau đó đưa thuốc đến trước mặt Mặc Nhiễm.
“Thôi vậy, nếu nàng ấy chết trong vương phủ của ta, ta và phụ hoàng không thể giải thích được với Bình Vương.” Mặc Nhiễm nhìn gói thuốc, trằn trọc hồi lâu rồi thỏa hiệp nói.
Trên thực tế, trong lòng Mặc Nhiễm không muốn thừa nhận hắn đang lo lắng cho Cổ Thánh Y.
"Vâng! Tối nay thuộc hạ có việc, nhờ Vương gia làm thay rồi." Kỷ Đạt nghe đến đây không khỏi trợn mắt nói.
Cũng không biết Mặc Nhiễm bị làm sao, ngài ấy rõ ràng rất quan tâm đến Cổ Thánh Y, nhưng lại làm như không để ý đến bất cứ điều gì.
Kỷ Đạt từ nhỏ đã ở cạnh Mặc Nhiễm, hắn ta hiểu rất rõ Mặc Nhiễm.
Đối với sự thay đổi của Mặc Nhiễm, đương nhiên cũng nhìn thấy rõ.
"Vương gia, ngài và Vương phi ... thật quá kiêu ngạo. Kiêu ngạo đến mức tự làm tổn thương nhau." Kỷ Đạt đột ngột nói, Mặc Nhiễm đã đi đến cửa bỗng nghe vậy thì dừng lại.
Hắn không nói gì, một lúc lâu sau mới tiếp tục đi về phía trước.
Hắn ta biết rằng vết thương của Cổ Thánh Y không thể đợi thêm được nữa, nên đương nhiên không thể lãng phí thời gian với những binh lính này.
Lục Ngạn đợi rất lâu không thấy Kỷ Đạt trở về, quả thật cũng hết cách, vì vậy nàng ta bèn cho Cổ Thánh Y uống viên thuốc giảm đau tự cô bào chế, sau đó lau rửa và băng bó vết thương cho cô, để cô chìm vào giấc ngủ.
Trời đã về đêm, Lục Ngạn và những người khác đều canh giữ bên giường của Cổ Thánh Y, không dám rời đi một bước.
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng gõ nhẹ ngoài cửa sổ.
Lục Ngạn giật mình, sau đó thấy Kỷ Đạt đang mở cửa sổ.
"Lục Ngạn, đây là mấy loại thuốc ta vừa mua. Ngươi có thể nấu theo đơn thuốc rồi cho Vương phi uống. Tối mai ta sẽ đem thuốc đến nữa. Ngươi đừng lên tiếng.”
Kỷ Đạt nói, đưa một gói thuốc lớn, nhỏ giọng ra lệnh.
Lục Ngạn vui mừng khôn xiết và nhanh chóng nói cảm ơn.
Kỷ Đạt sợ làm kinh động đến thị vệ ngoài cửa nên không dám ở lâu, vừa dặn dò xong thì rời đi.
Lục Ngạn vội vàng đun thuốc, đút cho Cổ Thánh Y uống.
Liên tiếp hơn năm sáu ngày, Kỷ Đạt tranh thủ ban đêm đến đưa thuốc.
Ngoài ra, Cổ Thánh Y cũng biết y thuật nên bệnh tình cũng khá hơn rất nhiều.
Chỉ là vết thương trên cánh tay không dễ dàng lành lại nhanh được.
Buổi tối, Mặc Nhiễm đang đọc sách trong phòng thư phòng, chợt nhận ra hình như đã lâu hắn không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Đạt .
Hắn không khỏi hoài nghi, thế là sai người đi tìm.
Lúc này Kỷ Đạt vừa mới mua thuốc trở về, thấy Mặc Nhiễm phái người đi tìm, hắn ta hoảng sợ bỏ gói thuốc vào trong ngực rồi vội vàng lên phía trước.
May mắn thay, vết thương hiện giờ của Cổ Thánh Y không quá nặng, cũng không cần dùng nhiều thuốc nữa.
Nếu không, Kỷ Đạt chắc chắn sẽ bị lộ.
“Vương gia, ngài tìm thuộc hạ có chuyện gì không?” Kỷ Đạt tiến vào thư phòng, cung kính hỏi.
“Không có gì, chỉ là mấy ngày nay ta không thấy mặt ngươi đâu. Muốn luyện đánh cờ với người chút, cho nên đi tìm ngươi.” Mặc Nhiễm không để ý Kỷ Đạt có gì không đúng, chỉ nói như bình thường.
Kỷ Đạt nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm sau, sau đó đi về phía bàn cờ.
Ai biết được vừa không cẩn thận, chân bị vấp loạng choạng nghiêng về phía trước, toàn bộ thuốc trong ngực rơi ra ngoài.
“Ngươi không thoải mái sao?” Mặc Nhiễm thấy vậy cúi xuống nhặt thuốc, nghi ngờ hỏi.
Kỷ Đạt hoảng sợ gật đầu lia lịa.
“Không đúng, tại sao lại có hai đơn thuốc? Ngươi đang giúp người ta lấy thuốc sao?” Kỷ Đạt vừa mới gật đầu, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Mặc Nhiễm trầm giọng hỏi.
Kỷ Đạt khẽ hít một hơi, biết mình không thể giấu được nữa.
Mặc dù Mặc Nhiễm không yêu Cổ Thánh Y, nhưng hai người họ đã lớn lên cùng nhau, cho nên chữ của Cổ Thánh Y, Mặc Nhiễm đương nhiên sẽ nhận ra.
“Đây là chữ của Cổ Thánh Y!” Quả nhiên, Mặc Nhiễm vẫn tìm ra manh mối trong nét chữ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Nhiễm u ám đưa hai đơn thuốc lên trước mặt Kỷ Đạt, trầm giọng hỏi.
Kỷ Đạt nghe vậy thì cau mày, biết mình không thể giấu diếm được nữa.
"Vương gia có điều không biết, mấy ngày trước lúc ngài bị ám sát, Vương phi bị trọng thương, ngày đó Nhị tiểu thư dẫn người qua đó gây chuyện, còn cố ý đè vào vết thương của Vương phi, khiến cho vết thương càng nặng thêm. Sau khi ngài trở về, lại qua đó cãi nhau một trận, lôi kéo làm cho vết thương của Vương phi càng thêm nặng, hôm đó sau khi ngài rời đi, Vương phi đã ngất xỉu, hôn mê hai ngày mới tỉnh lại."
Kỷ Đạt giải thích ngắn gọn vấn đề.
Cơ thể Mặc Nhiễm cứng đờ khi nghe vậy, hắn chợt nghĩ đến sự kỳ lạ của Cổ Thánh Y ngày hôm đó.
Cổ Thánh Y bình thường lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng hôm đó cô lại rơi nước mắt, lúc đó Mặc Nhiễm đã cảm thấy kỳ lạ.
Mà sắc mặt lúc đó của cô xanh xao tái nhợt, giống như sắp không trụ nổi nữa.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm cau mày.
"Vết thương của nàng ấy thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Không phải lại là nàng ấy cố ý giở trò đấy chứ?" Mặc dù trong lòng Mặc Nhiễm rất lo lắng cho Cổ Thánh Y, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng hỏi.
"Vương gia thứ tội. Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy vết thương của Vương phi rồi, trên cánh tay trái không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều là thịt máu lẫn lộn. Chính thuộc hạ đi theo Vương gia ra chiến trường. Hôm đó vừa nhìn thấy cũng sợ hãi không thôi. Có thể tưởng tượng ngày hôm đó Vương phi đã phải chịu đựng đau như thế nào, lại còn giằng co với Vương gia nữa.”
Kỷ Đạt thấy Mặc Nhiễm dường như không tin nên đã nói một cách khái quát về vết thương của Cổ Thánh Y.
Mặc Nhiễm nghe xong đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Thảo nào hôm đó Cổ Thánh Y kỳ lạ đến vậy.
“Vết thương nghiêm trọng như vậy, sao không tìm đại phu!” Mặc Nhiễm đột nhiên cảm thấy trong lòng tức giận không giải thích được, lạnh giọng hỏi Kỷ Đạt.
"Vương gia ... lệnh cho thuộc hạ của mình, không cho phép bất cứ ai vào Tĩnh Tư Viên. Cũng không cho người trong Tĩnh Tư Viên ra ngoài. Mấy ngày nay, thuộc hạ đều tranh thủ ban đêm để đưa thuốc qua." Kỷ Đạt nghe vậy chỉ đành bất lực nói.
"Một đám phế vật! Tất cả đều đến doanh trại nhận phạt đi." Mặc Nhiễm sửng sốt, sau đó tức giận nói.
Nếu biết hôm đó Cổ Thánh Y bị thương nặng như vậy, sao hắn có thể ra lệnh như thế?
Kỷ Đạt nghe vậy chỉ nhếch miệng, rõ ràng đây là mệnh lệnh của riêng Mặc Nhiễm, bây giờ lại đổ lỗi cho những người thuộc hạ kia.
“Nàng ấy… bây giờ thế nào rồi?” Sau khi trút được ngọn lửa tà ác không thể giải thích được trong lòng, Mặc Nhiễm do dự hỏi.
Không biết vì sao, Mặc Nhiễm rất lo lắng khi nghe tin Cổ Thánh Y bị thương.
Loại lo lắng này còn hơn cả khi biết tin Cổ Y Xán bị thương.
“Nếu Vương gia lo lắng, thì tự mình đi xem đi.” Kỷ Đạt bất lực nói, sau đó đưa thuốc đến trước mặt Mặc Nhiễm.
“Thôi vậy, nếu nàng ấy chết trong vương phủ của ta, ta và phụ hoàng không thể giải thích được với Bình Vương.” Mặc Nhiễm nhìn gói thuốc, trằn trọc hồi lâu rồi thỏa hiệp nói.
Trên thực tế, trong lòng Mặc Nhiễm không muốn thừa nhận hắn đang lo lắng cho Cổ Thánh Y.
"Vâng! Tối nay thuộc hạ có việc, nhờ Vương gia làm thay rồi." Kỷ Đạt nghe đến đây không khỏi trợn mắt nói.
Cũng không biết Mặc Nhiễm bị làm sao, ngài ấy rõ ràng rất quan tâm đến Cổ Thánh Y, nhưng lại làm như không để ý đến bất cứ điều gì.
Kỷ Đạt từ nhỏ đã ở cạnh Mặc Nhiễm, hắn ta hiểu rất rõ Mặc Nhiễm.
Đối với sự thay đổi của Mặc Nhiễm, đương nhiên cũng nhìn thấy rõ.
"Vương gia, ngài và Vương phi ... thật quá kiêu ngạo. Kiêu ngạo đến mức tự làm tổn thương nhau." Kỷ Đạt đột ngột nói, Mặc Nhiễm đã đi đến cửa bỗng nghe vậy thì dừng lại.
Hắn không nói gì, một lúc lâu sau mới tiếp tục đi về phía trước.