Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 14: VƯƠNG GIA, CON NHỚ NHÀ
Trước
Tiếp
Cho đến khi Bình Vương dẫn thân binh đến cứu viện, Cổ Thánh Y vẫn cô đơn ngồi trong xe, chỉ có Kỷ Đạt đứng canh giữ ở bên ngoài xe ngựa, còn Mặc Nhiễm thì ở trong xe ngựa phía sau và đang không ngừng lo lắng cho người trong lòng mình.
“Thánh Y, bị thương rồi ư?” Người Bình Vương quan tâm nhất đương nhiên là người con gái không được ai quan tâm này.
Khi Bình Vương đến, Kỷ Đạt mới đến bên cạnh xe ngựa. Người đã sống hơn nửa đời như Bình Vương sao có thể không nhìn ra nỗi khổ của Cổ Thánh Y chứ.
“Vương gia, con nhớ nhà rồi.” Thấy ánh mắt quan tâm, chân thành của Bình Vương, đáy lòng Cổ Thánh Y không khỏi cảm thấy chua xót. Không biết đây là tiếng lòng của người chủ cũ ẩn sâu bên trong linh hồn cô hay là cô đang tự tìm lại tình cha đã lâu không được cảm nhận, nước mắt cô không kiềm được, cứ như vậy trào ra.
“Không được khóc, huyết mạch của Bình Vương phủ, không được phép hèn nhát!” Bình Vương xuất thân từ võ tướng, nói chuyện cũng thẳng và thô, nhưng sự quan tâm dành cho con gái lại là thật.
Ông ta nhảy hẳn xuống càng xe, vung mạnh roi ngựa quay đầu xe lại, xông thẳng về phía Mặc Nhiễm ở xe ngựa đằng sau, hét lớn: “Trấn Nam Vương, An Bình của ta bị kinh sợ, nếu Trấn Nam Vương đã không quan tâm, vậy thì người làm cha như ta chỉ còn cách mang con gái trở về phủ. Trấn Nam Vương cứ việc yên tâm, Bình Vương Phủ không thiếu mấy bát thuốc an thần đâu, Bản vương và Vương phi sẽ chăm sóc tốt cho An Bình.”
Mặc Nhiễm cảm nhận được thái độ thất lễ của mình, nhưng lại không yên tâm về Cổ Y Xán nên bèn tạ lỗi, nói: “Làm phiền nhạc phụ đại nhân, hôm khác con rể sẽ đến tận nhà tạ tội. Hiện giờ tình hình của Y Xán không tốt lắm, cần phải mau chóng đưa về Trấn Nam Vương phủ chữa trị…”
“Là Bổn vương nên cảm ơn Trấn Nam Vương vì đã yêu mến con gái thứ hai của ta như vậy mới đúng!” Bình Vương nghiến răng nói xong câu này thì vung roi điều khiển xe ngựa rời đi.
Hai cô con gái nhà ông ta trước nay đều không ai chịu thua kém ai. Một đứa thì sống chết đòi gả đi nhưng không được chào đón, một đứa thì dù không danh không phận cũng muốn đi theo người ta. Bình Vương thân là cha của hai người họ, hiện giờ thể diện của ông ta gần như đã mất hết, muốn nói mấy câu khó nghe mà cũng không thể, ngoại trừ rời đi thì còn có thể làm gì được nữa?
Ngồi trong xe, Cổ Thánh Y đã khôi phục lại cảm xúc. Trong lúc cảm xúc hỗn loạn, đan xen trong xe ngựa, nhìn thấy tình hình ở trong chiếc xe ngựa đối diện, đáy lòng cô không khỏi đau đớn.
Cổ Thánh Y biết, sự đau đớn này không phải là của cô mà là cảm xúc còn sót lại, cố chấp không buông của linh hồn chủ cũ. Cho dù chết dưới sự giày vò tàn nhẫn của Mặc Nhiễm, nhưng vẫn hi vọng có được một chút yêu thương từ hắn, cho dù là thương tiếc, áy náy thôi cũng được.
“Ngốc nghếch, người đàn ông như vậy không đáng để cô rung động, kiếp sau nhất định phải tìm một người đàn ông trong lòng chỉ có mình cô. Cho dù là người bình thường cũng tốt hơn gấp trăm lần so với người đàn ông luôn coi cô là vật cản.” Dựa vào thành xe, Cổ Thánh Y khép chặt hai mắt, thấp giọng nói với linh hồn còn sót lại của chủ nhân cơ thể này.
Bình Vương không hề biết con gái mình đã chết nên khi nghe thấy Cổ Thánh Y nói vậy thì cho rằng cô đang nói chính mình, không biết là nên an ủi hay đau lòng cho cô.
“Nếu biết có ngày hôm nay thì trước kia sao còn làm? Thánh Y không phải là cha không muốn thành toàn cho con, mà là khi đã làm Chính Phi của Hoàng tộc, không phải muốn buông bỏ là buông bỏ được. Chuyện đã đến nước này, con chỉ có thể nghĩ thoáng và nhìn xa trông rộng hơn một chút, có như vậy kiếp này của con mới cảm thấy thoải mái hơn.” Bình Vương bất đắc dĩ khuyên Cổ Thánh Y , cô con gái bảo bối ông ta yêu thương suốt mười mấy năm, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể bảo vệ cô cả đời.
“Cha, nếu có một ngày, con gái bị hoàng gia vứt bỏ, cha vẫn nhận đứa con gái này chứ?” Cổ Thánh Y cảm thấy cánh mũi chua xót. Được sống lại một lần nữa, cô đã sắp quên mất cảm giác được cha mẹ yêu thương là như thế nào. Nhưng bây giờ cô đã có cha mẹ, cảm giác này thật tốt.
“Là con của Cổ Trích Tinh ta thì bất cứ lúc nào cũng đều là người nhà họ Cổ, ta thân là vương khác họ, chẳng nhẽ còn không nuôi nổi một người con gái ư?” Bình Vương không hề nghĩ nhiều, theo bản năng đáp lại một câu, cũng chỉ cho rằng Cổ Thánh Y đang hỏi bừa một câu mà thôi.
Cổ Thánh Y cười nhạt, nhưng khóe mắt lại ươn ướt, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, một từ cũng nói không ra. Cô chỉ yên lặng ngồi ở đó, hai tay ôm lấy đầu gối, ngước nhìn bóng lưng của Bình Vương, cảm nhận được tình cha ấm áp như vầng thái dương.
Thật tốt, ở thế giới này, cô không còn cô đơn một mình nữa.
Mặc Nhiễm sau khi đưa Cổ Y Xán về Vương phủ thì vội vàng sai người đi mời thầy thuốc đến. Đối với biểu hiện này của Mặc Nhiễm, Cổ Y Xán rất hưởng thụ.
“Vương gia không cần lo lắng, Nhị tiểu thư chỉ bị kinh ngạc quá mà thôi.” Thầy thuốc vội đi lên phía trước, sau khi bắt mạch thật cẩn thận cho Cổ Y Xán , ông ta mới chắp tay nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không dám có một chút chậm trễ.
Dù sao trong Vương phủ này ai cũng biết Cổ Y Xán mới là người con gái trong lòng Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì gật đầu, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nàng cứ yên tâm ở lại Vương phủ dưỡng bệnh.” Mặc Nhiễm ân cần đắp chăn cho Cổ Y Xán , thấy nàng ta dịu dàng đáp lại, hắn mới yên tâm xoay người chuẩn bị rời đi.
“Vương gia đi đâu thế? Chẳng lẽ Vương gia không định ở lại bên Y Xán ư?” Cổ Y Xán thấy Mặc Nhiễm muốn đi, sắc mặt lập tức thay đổi. Đôi tay mềm mại, nhỏ bé đột nhiên nắm chặt lấy góc áo của Mặc Nhiễm, nàng ta vô cùng ủy khuất, nói.
Mặc Nhiễm thấy bộ dạng này của nàng ta thì lập tức mềm lòng.
“Nàng yên tâm, ta có chút chuyện cần làm thôi, làm xong ta sẽ quay trở lại bên nàng.” Mặc Nhiễm ngồi xuống, dịu dàng nói. Nào ngờ Cổ Y Xán nghe vậy lại nhíu mày, ngày trước chỉ cần nàng ta khó chịu, cho dù Mặc Nhiễm đang bận cũng sẵn sàng bỏ mọi công việc xuống, ở bên nàng ta, sao hôm nay lại nói có chuyện phải làm?
“Vương gia bận việc gì thế? Còn quan trọng hơn Y Xán ư?” Cổ Y Xán tỏ vẻ yếu đuối, cụp mắt, thấp giọng nói. Giọng nói của nàng ta mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Mặc Nhiễm nghe thấy.
“Hiện giờ Cổ Thánh Y vẫn còn ở Bình Vương phủ, ta phải đến đón nàng ấy về.” Mặc Nhiễm thấy bộ dạng này của Cổ Y Xán thì lập tức nói sự thật cho nàng ta nghe.
Hôm nay thích khách đến quá đột ngột, hắn lại sốt ruột chỉ bảo vệ Cổ Y Xán , còn về phần Cổ Thánh Y có bị thương hay không, hắn hoàn toàn không biết. Bây giờ, sau khi Cổ Y Xán đã an toàn, hắn mới nhớ ra, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt quật cường, lạnh lùng của Cổ Thánh Y , lúc này trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác áy náy.
Cổ Y Xán nghe vậy, suýt tức đến nỗi ngất xỉu. Bây giờ Mặc Nhiễm lại muốn vứt bỏ nàng ta vì Cổ Thánh Y ư!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Y Xán lập tức nảy sinh cảm giác đố kỵ. Hôm nay nếu không phải là Cổ Trích Tinh mang người đến sớm, thì nàng ta chắc chắn đã lấy được mạng của Cổ Thánh Y rồi!
Không biết vì sao, kể từ chuyện hạ thuốc lần trước, Cổ Y Xán đột nhiên cảm thấy Cổ Thánh Y giống như biến thành một con người hoàn toàn khác. Đây chắc chắn là mối đe dọa rất lớn đối với Cổ Y Xán , cho nên nàng ta mới sốt ruột muốn ra tay tiêu diệt Cổ Thánh Y .
“Hóa ra Vương gia đang nhớ đến tỷ tỷ. Thôi bỏ đi, tỷ tỷ mới là Vương phi chính thức, cứ để tỷ ấy ở lại Bình Vương phủ quả thật không đúng lắm, nếu Vương gia muốn đi thì cứ đi đi, không cần lo lắng cho Y Xán.” Cổ Y Xán suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, còn chưa nói được hai câu đã ho khan kịch liệt.
“Vương gia, nô tỳ cả gan có một thỉnh cầu, ngài hãy ở lại với tiểu thư đi. Sức khỏe của tiểu thư vốn đã không tốt, hôm nay lại bị như vậy, sợ là ảnh hưởng đến bệnh trong người, ngay đến cả sắc mặt cũng thay đổi.” Hồng Khuyên đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức nói hùa theo.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh Cổ Thánh Y .
Tiếp
Cho đến khi Bình Vương dẫn thân binh đến cứu viện, Cổ Thánh Y vẫn cô đơn ngồi trong xe, chỉ có Kỷ Đạt đứng canh giữ ở bên ngoài xe ngựa, còn Mặc Nhiễm thì ở trong xe ngựa phía sau và đang không ngừng lo lắng cho người trong lòng mình.
“Thánh Y, bị thương rồi ư?” Người Bình Vương quan tâm nhất đương nhiên là người con gái không được ai quan tâm này.
Khi Bình Vương đến, Kỷ Đạt mới đến bên cạnh xe ngựa. Người đã sống hơn nửa đời như Bình Vương sao có thể không nhìn ra nỗi khổ của Cổ Thánh Y chứ.
“Vương gia, con nhớ nhà rồi.” Thấy ánh mắt quan tâm, chân thành của Bình Vương, đáy lòng Cổ Thánh Y không khỏi cảm thấy chua xót. Không biết đây là tiếng lòng của người chủ cũ ẩn sâu bên trong linh hồn cô hay là cô đang tự tìm lại tình cha đã lâu không được cảm nhận, nước mắt cô không kiềm được, cứ như vậy trào ra.
“Không được khóc, huyết mạch của Bình Vương phủ, không được phép hèn nhát!” Bình Vương xuất thân từ võ tướng, nói chuyện cũng thẳng và thô, nhưng sự quan tâm dành cho con gái lại là thật.
Ông ta nhảy hẳn xuống càng xe, vung mạnh roi ngựa quay đầu xe lại, xông thẳng về phía Mặc Nhiễm ở xe ngựa đằng sau, hét lớn: “Trấn Nam Vương, An Bình của ta bị kinh sợ, nếu Trấn Nam Vương đã không quan tâm, vậy thì người làm cha như ta chỉ còn cách mang con gái trở về phủ. Trấn Nam Vương cứ việc yên tâm, Bình Vương Phủ không thiếu mấy bát thuốc an thần đâu, Bản vương và Vương phi sẽ chăm sóc tốt cho An Bình.”
Mặc Nhiễm cảm nhận được thái độ thất lễ của mình, nhưng lại không yên tâm về Cổ Y Xán nên bèn tạ lỗi, nói: “Làm phiền nhạc phụ đại nhân, hôm khác con rể sẽ đến tận nhà tạ tội. Hiện giờ tình hình của Y Xán không tốt lắm, cần phải mau chóng đưa về Trấn Nam Vương phủ chữa trị…”
“Là Bổn vương nên cảm ơn Trấn Nam Vương vì đã yêu mến con gái thứ hai của ta như vậy mới đúng!” Bình Vương nghiến răng nói xong câu này thì vung roi điều khiển xe ngựa rời đi.
Hai cô con gái nhà ông ta trước nay đều không ai chịu thua kém ai. Một đứa thì sống chết đòi gả đi nhưng không được chào đón, một đứa thì dù không danh không phận cũng muốn đi theo người ta. Bình Vương thân là cha của hai người họ, hiện giờ thể diện của ông ta gần như đã mất hết, muốn nói mấy câu khó nghe mà cũng không thể, ngoại trừ rời đi thì còn có thể làm gì được nữa?
Ngồi trong xe, Cổ Thánh Y đã khôi phục lại cảm xúc. Trong lúc cảm xúc hỗn loạn, đan xen trong xe ngựa, nhìn thấy tình hình ở trong chiếc xe ngựa đối diện, đáy lòng cô không khỏi đau đớn.
Cổ Thánh Y biết, sự đau đớn này không phải là của cô mà là cảm xúc còn sót lại, cố chấp không buông của linh hồn chủ cũ. Cho dù chết dưới sự giày vò tàn nhẫn của Mặc Nhiễm, nhưng vẫn hi vọng có được một chút yêu thương từ hắn, cho dù là thương tiếc, áy náy thôi cũng được.
“Ngốc nghếch, người đàn ông như vậy không đáng để cô rung động, kiếp sau nhất định phải tìm một người đàn ông trong lòng chỉ có mình cô. Cho dù là người bình thường cũng tốt hơn gấp trăm lần so với người đàn ông luôn coi cô là vật cản.” Dựa vào thành xe, Cổ Thánh Y khép chặt hai mắt, thấp giọng nói với linh hồn còn sót lại của chủ nhân cơ thể này.
Bình Vương không hề biết con gái mình đã chết nên khi nghe thấy Cổ Thánh Y nói vậy thì cho rằng cô đang nói chính mình, không biết là nên an ủi hay đau lòng cho cô.
“Nếu biết có ngày hôm nay thì trước kia sao còn làm? Thánh Y không phải là cha không muốn thành toàn cho con, mà là khi đã làm Chính Phi của Hoàng tộc, không phải muốn buông bỏ là buông bỏ được. Chuyện đã đến nước này, con chỉ có thể nghĩ thoáng và nhìn xa trông rộng hơn một chút, có như vậy kiếp này của con mới cảm thấy thoải mái hơn.” Bình Vương bất đắc dĩ khuyên Cổ Thánh Y , cô con gái bảo bối ông ta yêu thương suốt mười mấy năm, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể bảo vệ cô cả đời.
“Cha, nếu có một ngày, con gái bị hoàng gia vứt bỏ, cha vẫn nhận đứa con gái này chứ?” Cổ Thánh Y cảm thấy cánh mũi chua xót. Được sống lại một lần nữa, cô đã sắp quên mất cảm giác được cha mẹ yêu thương là như thế nào. Nhưng bây giờ cô đã có cha mẹ, cảm giác này thật tốt.
“Là con của Cổ Trích Tinh ta thì bất cứ lúc nào cũng đều là người nhà họ Cổ, ta thân là vương khác họ, chẳng nhẽ còn không nuôi nổi một người con gái ư?” Bình Vương không hề nghĩ nhiều, theo bản năng đáp lại một câu, cũng chỉ cho rằng Cổ Thánh Y đang hỏi bừa một câu mà thôi.
Cổ Thánh Y cười nhạt, nhưng khóe mắt lại ươn ướt, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, một từ cũng nói không ra. Cô chỉ yên lặng ngồi ở đó, hai tay ôm lấy đầu gối, ngước nhìn bóng lưng của Bình Vương, cảm nhận được tình cha ấm áp như vầng thái dương.
Thật tốt, ở thế giới này, cô không còn cô đơn một mình nữa.
Mặc Nhiễm sau khi đưa Cổ Y Xán về Vương phủ thì vội vàng sai người đi mời thầy thuốc đến. Đối với biểu hiện này của Mặc Nhiễm, Cổ Y Xán rất hưởng thụ.
“Vương gia không cần lo lắng, Nhị tiểu thư chỉ bị kinh ngạc quá mà thôi.” Thầy thuốc vội đi lên phía trước, sau khi bắt mạch thật cẩn thận cho Cổ Y Xán , ông ta mới chắp tay nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không dám có một chút chậm trễ.
Dù sao trong Vương phủ này ai cũng biết Cổ Y Xán mới là người con gái trong lòng Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì gật đầu, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nàng cứ yên tâm ở lại Vương phủ dưỡng bệnh.” Mặc Nhiễm ân cần đắp chăn cho Cổ Y Xán , thấy nàng ta dịu dàng đáp lại, hắn mới yên tâm xoay người chuẩn bị rời đi.
“Vương gia đi đâu thế? Chẳng lẽ Vương gia không định ở lại bên Y Xán ư?” Cổ Y Xán thấy Mặc Nhiễm muốn đi, sắc mặt lập tức thay đổi. Đôi tay mềm mại, nhỏ bé đột nhiên nắm chặt lấy góc áo của Mặc Nhiễm, nàng ta vô cùng ủy khuất, nói.
Mặc Nhiễm thấy bộ dạng này của nàng ta thì lập tức mềm lòng.
“Nàng yên tâm, ta có chút chuyện cần làm thôi, làm xong ta sẽ quay trở lại bên nàng.” Mặc Nhiễm ngồi xuống, dịu dàng nói. Nào ngờ Cổ Y Xán nghe vậy lại nhíu mày, ngày trước chỉ cần nàng ta khó chịu, cho dù Mặc Nhiễm đang bận cũng sẵn sàng bỏ mọi công việc xuống, ở bên nàng ta, sao hôm nay lại nói có chuyện phải làm?
“Vương gia bận việc gì thế? Còn quan trọng hơn Y Xán ư?” Cổ Y Xán tỏ vẻ yếu đuối, cụp mắt, thấp giọng nói. Giọng nói của nàng ta mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Mặc Nhiễm nghe thấy.
“Hiện giờ Cổ Thánh Y vẫn còn ở Bình Vương phủ, ta phải đến đón nàng ấy về.” Mặc Nhiễm thấy bộ dạng này của Cổ Y Xán thì lập tức nói sự thật cho nàng ta nghe.
Hôm nay thích khách đến quá đột ngột, hắn lại sốt ruột chỉ bảo vệ Cổ Y Xán , còn về phần Cổ Thánh Y có bị thương hay không, hắn hoàn toàn không biết. Bây giờ, sau khi Cổ Y Xán đã an toàn, hắn mới nhớ ra, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt quật cường, lạnh lùng của Cổ Thánh Y , lúc này trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác áy náy.
Cổ Y Xán nghe vậy, suýt tức đến nỗi ngất xỉu. Bây giờ Mặc Nhiễm lại muốn vứt bỏ nàng ta vì Cổ Thánh Y ư!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Y Xán lập tức nảy sinh cảm giác đố kỵ. Hôm nay nếu không phải là Cổ Trích Tinh mang người đến sớm, thì nàng ta chắc chắn đã lấy được mạng của Cổ Thánh Y rồi!
Không biết vì sao, kể từ chuyện hạ thuốc lần trước, Cổ Y Xán đột nhiên cảm thấy Cổ Thánh Y giống như biến thành một con người hoàn toàn khác. Đây chắc chắn là mối đe dọa rất lớn đối với Cổ Y Xán , cho nên nàng ta mới sốt ruột muốn ra tay tiêu diệt Cổ Thánh Y .
“Hóa ra Vương gia đang nhớ đến tỷ tỷ. Thôi bỏ đi, tỷ tỷ mới là Vương phi chính thức, cứ để tỷ ấy ở lại Bình Vương phủ quả thật không đúng lắm, nếu Vương gia muốn đi thì cứ đi đi, không cần lo lắng cho Y Xán.” Cổ Y Xán suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, còn chưa nói được hai câu đã ho khan kịch liệt.
“Vương gia, nô tỳ cả gan có một thỉnh cầu, ngài hãy ở lại với tiểu thư đi. Sức khỏe của tiểu thư vốn đã không tốt, hôm nay lại bị như vậy, sợ là ảnh hưởng đến bệnh trong người, ngay đến cả sắc mặt cũng thay đổi.” Hồng Khuyên đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức nói hùa theo.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh Cổ Thánh Y .