Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 9: ĐẠI THỌ TỔ MẪU
Cuối cùng đã đến ngày đại thọ của Bình lão thái quân.
Khách đến Bình vương phủ như mây, bầu không khí vui mừng hoan hỉ.
Quan hệ thông gia của Bình vương phủ không có cái nào là tầm thường, hơn nữa đều do Hoàng đế tứ hôn, Bình vương phủ còn nắm giữ binh quyền, rất được Hoàng đế tín nhiệm nên không ít đối tượng đến nịnh bợ.
Ngày thường Bình vương phủ làm việc luôn khiêm tốn.
Không chỉ Bình vương, mà tất cả mọi người trong Bình vương phủ đều làm việc một cách khiêm tốn.
Ngoài Cổ Thánh Y nổi tiếng với mọi người ra thì sự tồn tại của những người khác gần như không được chú ý đến, lại chưa từng kéo bè kéo phái, đây cũng là lý do Bình vương phủ được Hoàng đế ưu ái.
Hôm nay là ngày đại thọ của lão thái quân, ngoài quan viên từ kinh thành đến chúc thọ ra còn có người trong hoàng gia đến.
Mặc dù đế hậu không đến chúc thọ nhưng cũng chuẩn bị quà tặng phong phú.
Đích muội của Bình vương là quý phi, được sự cho phép của Hoàng đế nên cũng xuất cung về chúc thọ lão thái quân, nhưng cũng chỉ ở được một canh giờ khi bắt đầu thọ yến.
"Chủ tử, hay là chúng ta ra phía sau xe ngựa ngồi đi."
Đi đến cửa chính của Trấn Nam vương phủ gặp Mặc Nhiễm dìu Cổ Y Xán lên xe ngựa, Lục Ngạn sợ chủ tử nhà mình không vui nên đề nghị.
"Hôm nay là đại thọ của tổ mẫu, ta là quận chúa Bình vương phủ, cũng đã gả ra làm Trấn Nam vương phi. Nếu muội muội và phu quân ta ngồi chung một chiếc xe ngựa, ta lại ngồi đằng sau thì người ngoài sẽ bàn tán như thế nào?" Cổ Thánh Y không hạ giọng, cô chính là muốn để cho đôi cẩu nam nữ này nghe thấy.
Mặc Nhiễm nhướng mày, quay lại nhìn về phía Cổ Thánh Y, phân phó cho Lục Ngạn: "Còn không mau đỡ chủ tử ngươi lên xe ngựa, chẳng lẽ đợi yến tiệc ở Bình vương phủ bắt đầu mới đi sao?"
"Vâng." Lục Ngạn không dám chống đối Mặc Nhiễm , cúi đầu đỡ Cổ Thánh Y lên xe ngựa.
Nàng ta là nha hoàn nên không có tư cách lên cùng, chỉ có thể đi cạnh xe ngựa với Hồng Khuyên .
Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, xa hoa thoải mái dễ chịu.
Mặc Nhiễm ngồi chính giữa với Cổ Y Xán, Cổ Thánh Y chỉ có thể ngồi bên cạnh, giống như là người thứ ba quấy rầy phu thê người khác vậy.
Nếu là nguyên chủ chắc chắn đã nổi điên lên, nhưng Cổ Thánh Y cảm thấy làm vậy còn có thể nốt trôi cục tức này.
Nghiêng đầu nhìn Mặc Nhiễm mặc một bộ cẩm bào, đầu đội mũ miện, tạo hình có phần giống Võ Thần Triệu Tử Long, Cổ Thánh Y không thể không thừa nhận nam nhân như vậy rất đáng để nữ nhân động lòng.
Cổ Y Xán mặc một bộ váy hồng, trang điểm nhẹ, dung mạo xinh đẹp lại yếu đuối, rất thích hợp cho dạng nhân vật anh hùng kia đến che chở.
"Trước kia không phát hiện ra, hiện tại ta mới cảm thấy hai người đúng là một đôi trời sinh."
Cổ Thánh Y cười khẽ, trong lòng thầm mắng: Trai đểu và bạch liên hoa, đúng là một cặp đôi hoàn hảo.
"Cổ Thánh Y, ngươi có thể ngậm miệng." Thấy vẻ mặt Cổ Y Xán không được tự nhiên cùng áy náy, Mặc Nhiễm tức giận nói.
"Ta có thể ngậm miệng nhưng lại không thể không nhắc nhở vương gia và muội muội một tiếng nha. Hôm nay là ngày vui của Bình vương phủ, nếu hai vị cảm thấy đi đến đó ngột ngạt quá thì bây giờ có thể xuống xe. Mặc kệ như thế nào, ta vẫn là Trấn Nam Vương phi trên danh nghĩa, nếu hai vị không phân biệt rõ được tình huống bây giờ, ra khỏi Trấn Nam vương phủ vẫn còn ân ân ái ái thì chẳng phải đang đánh vào mặt Bình vương phủ sao?"
Sắc mặt Cổ Thánh Y lạnh nhạt, hai chân vắt chéo, trang phục chính phi làm cô rất không thoải mái, hận về sau không thể không tham gia mấy cái yến hội như thế này nữa.
Mặc Cổ Y Xán trắng bệch, buồn bã cúi đầu không nói.
Mặc Nhiễm hít sâu một hơi, nếu không phải Cổ Thánh Y bắt buộc phải đi thì hắn thực sự muốn đuổi cô ra khỏi xe ngựa.
"Chúng ta là quan hệ hợp tác, vương gia không cần động một tí là tức giận, nếu không chúng ta sao có thể diễn trước mặt người khác được?"
Cổ Thánh Y một tay vuốt ngọc bội bên hông, một tay chống ở bệ cửa sổ, suy nghĩ nói: "Ta đây cũng là suy nghĩ vì danh dự của muội muội thôi. Dù sao muội ấy cũng là cô nương chưa xuất giá, nếu thanh danh không tốt thì sau này sao có thể thay ta trở thành Trấn Nam Vương phi được?"
"Chuyện này không nhọc ngươi phiền lòng, phẩm hạnh của Y Xán tốt hơn người gấp trăm ngàn lần." Mặc Nhiễm nghiến răng nói.
"Bởi vậy nên mới càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không mắc một sai lầm nhỏ cũng sẽ làm mọi chuyện hỏng hết. Người ngoài sẽ nghĩ muội muội tâm cơ sâu nặng, tất cả ấn tượng tốt đẹp cũng chỉ là giả dối, chẳng phải sẽ khiến muội muội mất trắng nhiều năm cố gắng sao?"
Cổ Thánh Y đột nhiên cúi thấp người nhìn vào mắt Cổ Y Xán, cười nhẹ hỏi: "Sự khổ tâm này của tỷ tỷ, muội muội có thể hiểu được, đúng không?"
"Tỷ tỷ nói đúng lắm." Cổ Y Xán phẫn hận nhìn Cổ Thánh Y, ngoài miệng lại đáng thương nói: "Là muội không nên động lòng với vương gia, bây giờ lại muốn tỷ tỷ tác thành, trong lòng muội muội cũng không dễ chịu gì."
"Nàng không cần phải cảm thấy có lỗi với nàng ta, biết rõ chúng ta có tình cảm với nhau lại dùng hết mọi thủ đoạn để gả cho ta, là nàng ta sai với nàng." Mặc Nhiễm nắm lấy tay Cổ Y Xán, trấn an nàng ta.
"Một chữ tình khó mà nói đúng sai, vương gia nói như vậy cũng không sai."
Cổ Thánh Y bĩu môi, Cổ Y Xán càng khó chịu, cô càng cảm thấy rất vui vẻ.
Không muốn tốn thời gian vào việc chọc giận Mặc Nhiễm , cô nghiêm túc nói: "Sắp đến Bình vương phủ, mong vương gia nhớ rõ những việc mình nên làm. Hôm nay là lần đầu tiên ta bước vào Bình vương phủ kể từ ngày xuất giá, chắc chắn không ít người để ý đến lời đồn truyền ra từ Trấn Nam vương phủ là thật hay giả, nói không chừng còn có thể truyền đến trên trời đấy."
Mặc Nhiễm không nói gì, liếc Cổ Thánh Y một cái sau đó nhắm mắt lại để bản thân tỉnh táo trở lại.
Dù Mặc Nhiễm không muốn thừa nhận nhưng kể từ khi thành hôn với Cổ Thánh Y, hắn luôn dễ bị nữ nhân này chọc cho tức giận.
Hết lần này đến lần khác không nhịn được mà muốn đấu võ mồm cùng cô, muốn nhìn dáng vẻ miệng lưỡi bén nhọn của cô.
Chưa đến thời gian một chén trà, xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Bình vương phủ.
Quản gia Bình vương phủ lập tức tiến lên chào đón, cúi người chào ba người.
"Lão nô thỉnh an vương gia, vương phi, nhị tiểu thư. Vương gia và Vương phi đều đang đợi ở đại sảnh, lão nô chờ ở đây để dẫn đường cho các ngài."
Màn xe bị vén lên, Mặc Nhiễm bước xuống đầu tiên, đưa tay dìu Cổ Thánh Y, chăm sóc nói: "Chậm một chút."
"Đa tạ vương gia." Cổ Thánh Y thẹn thùng cười, tay ngọc nhẹ để lên mu bàn tay Mặc Nhiễm, gót sen nhẹ nhàng xuống xe ngựa, dặn Lục Ngạn: "Đi giúp Hồng Khuyên một tay, sức khỏe nhị tiểu thư vốn mảnh mai, cẩn thận đừng để nàng bị thương."
Mặc Nhiễm vốn muốn xoay người đỡ Cổ Y Xán, nghe vậy đành thu tay lại.
Ánh mắt cứ thế dừng trên người Cổ Thánh Y, quan tâm sửa trâm phượng trên đầu cô.
Quản gia luôn luôn quan sát hành động của hai người, trong mắt lại hiện lên chút lo lắng.
Lúc màn xe vén lên, hắn thấy quận chúa nhà mình ngồi một mình ở ghế bên cạnh.
Ngược lại nhị tiểu thư lại ngồi cạnh cô gia, điều này không hợp lễ nghi, cũng thấy được địa vị của Cổ Thánh Y ở Trấn Nam vương phủ.
"Làm phiền ngươi chuyển lời đến phụ vương, trước khi rời đi Y Nhi sẽ đi thỉnh an phụ vương sau." Cổ Thánh Y lễ phép cười nói.
Quản gia vội vàng lên tiếng trả lời, vẻ mặt ân cần khó hiểu.
Quản gia thấy hết mọi chuyện, đưa tay làm dấu mời Mặc Nhiễm, nói: "Mời cô gia đi hướng này, vương gia đang nói chuyện cùng Đoan vương gia bên trong, đã đợi cô gia đã lâu."
Giọng quản gia không nhỏ, câu cô gia này càng làm cho Cổ Y Xán uất hận hơn.
Ánh mắt nhìn về quần áo chính phi trên người Cổ Thánh Y, hận không thể xé bỏ để phát tiết sự tức giận trong lòng.
Khách đến Bình vương phủ như mây, bầu không khí vui mừng hoan hỉ.
Quan hệ thông gia của Bình vương phủ không có cái nào là tầm thường, hơn nữa đều do Hoàng đế tứ hôn, Bình vương phủ còn nắm giữ binh quyền, rất được Hoàng đế tín nhiệm nên không ít đối tượng đến nịnh bợ.
Ngày thường Bình vương phủ làm việc luôn khiêm tốn.
Không chỉ Bình vương, mà tất cả mọi người trong Bình vương phủ đều làm việc một cách khiêm tốn.
Ngoài Cổ Thánh Y nổi tiếng với mọi người ra thì sự tồn tại của những người khác gần như không được chú ý đến, lại chưa từng kéo bè kéo phái, đây cũng là lý do Bình vương phủ được Hoàng đế ưu ái.
Hôm nay là ngày đại thọ của lão thái quân, ngoài quan viên từ kinh thành đến chúc thọ ra còn có người trong hoàng gia đến.
Mặc dù đế hậu không đến chúc thọ nhưng cũng chuẩn bị quà tặng phong phú.
Đích muội của Bình vương là quý phi, được sự cho phép của Hoàng đế nên cũng xuất cung về chúc thọ lão thái quân, nhưng cũng chỉ ở được một canh giờ khi bắt đầu thọ yến.
"Chủ tử, hay là chúng ta ra phía sau xe ngựa ngồi đi."
Đi đến cửa chính của Trấn Nam vương phủ gặp Mặc Nhiễm dìu Cổ Y Xán lên xe ngựa, Lục Ngạn sợ chủ tử nhà mình không vui nên đề nghị.
"Hôm nay là đại thọ của tổ mẫu, ta là quận chúa Bình vương phủ, cũng đã gả ra làm Trấn Nam vương phi. Nếu muội muội và phu quân ta ngồi chung một chiếc xe ngựa, ta lại ngồi đằng sau thì người ngoài sẽ bàn tán như thế nào?" Cổ Thánh Y không hạ giọng, cô chính là muốn để cho đôi cẩu nam nữ này nghe thấy.
Mặc Nhiễm nhướng mày, quay lại nhìn về phía Cổ Thánh Y, phân phó cho Lục Ngạn: "Còn không mau đỡ chủ tử ngươi lên xe ngựa, chẳng lẽ đợi yến tiệc ở Bình vương phủ bắt đầu mới đi sao?"
"Vâng." Lục Ngạn không dám chống đối Mặc Nhiễm , cúi đầu đỡ Cổ Thánh Y lên xe ngựa.
Nàng ta là nha hoàn nên không có tư cách lên cùng, chỉ có thể đi cạnh xe ngựa với Hồng Khuyên .
Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, xa hoa thoải mái dễ chịu.
Mặc Nhiễm ngồi chính giữa với Cổ Y Xán, Cổ Thánh Y chỉ có thể ngồi bên cạnh, giống như là người thứ ba quấy rầy phu thê người khác vậy.
Nếu là nguyên chủ chắc chắn đã nổi điên lên, nhưng Cổ Thánh Y cảm thấy làm vậy còn có thể nốt trôi cục tức này.
Nghiêng đầu nhìn Mặc Nhiễm mặc một bộ cẩm bào, đầu đội mũ miện, tạo hình có phần giống Võ Thần Triệu Tử Long, Cổ Thánh Y không thể không thừa nhận nam nhân như vậy rất đáng để nữ nhân động lòng.
Cổ Y Xán mặc một bộ váy hồng, trang điểm nhẹ, dung mạo xinh đẹp lại yếu đuối, rất thích hợp cho dạng nhân vật anh hùng kia đến che chở.
"Trước kia không phát hiện ra, hiện tại ta mới cảm thấy hai người đúng là một đôi trời sinh."
Cổ Thánh Y cười khẽ, trong lòng thầm mắng: Trai đểu và bạch liên hoa, đúng là một cặp đôi hoàn hảo.
"Cổ Thánh Y, ngươi có thể ngậm miệng." Thấy vẻ mặt Cổ Y Xán không được tự nhiên cùng áy náy, Mặc Nhiễm tức giận nói.
"Ta có thể ngậm miệng nhưng lại không thể không nhắc nhở vương gia và muội muội một tiếng nha. Hôm nay là ngày vui của Bình vương phủ, nếu hai vị cảm thấy đi đến đó ngột ngạt quá thì bây giờ có thể xuống xe. Mặc kệ như thế nào, ta vẫn là Trấn Nam Vương phi trên danh nghĩa, nếu hai vị không phân biệt rõ được tình huống bây giờ, ra khỏi Trấn Nam vương phủ vẫn còn ân ân ái ái thì chẳng phải đang đánh vào mặt Bình vương phủ sao?"
Sắc mặt Cổ Thánh Y lạnh nhạt, hai chân vắt chéo, trang phục chính phi làm cô rất không thoải mái, hận về sau không thể không tham gia mấy cái yến hội như thế này nữa.
Mặc Cổ Y Xán trắng bệch, buồn bã cúi đầu không nói.
Mặc Nhiễm hít sâu một hơi, nếu không phải Cổ Thánh Y bắt buộc phải đi thì hắn thực sự muốn đuổi cô ra khỏi xe ngựa.
"Chúng ta là quan hệ hợp tác, vương gia không cần động một tí là tức giận, nếu không chúng ta sao có thể diễn trước mặt người khác được?"
Cổ Thánh Y một tay vuốt ngọc bội bên hông, một tay chống ở bệ cửa sổ, suy nghĩ nói: "Ta đây cũng là suy nghĩ vì danh dự của muội muội thôi. Dù sao muội ấy cũng là cô nương chưa xuất giá, nếu thanh danh không tốt thì sau này sao có thể thay ta trở thành Trấn Nam Vương phi được?"
"Chuyện này không nhọc ngươi phiền lòng, phẩm hạnh của Y Xán tốt hơn người gấp trăm ngàn lần." Mặc Nhiễm nghiến răng nói.
"Bởi vậy nên mới càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không mắc một sai lầm nhỏ cũng sẽ làm mọi chuyện hỏng hết. Người ngoài sẽ nghĩ muội muội tâm cơ sâu nặng, tất cả ấn tượng tốt đẹp cũng chỉ là giả dối, chẳng phải sẽ khiến muội muội mất trắng nhiều năm cố gắng sao?"
Cổ Thánh Y đột nhiên cúi thấp người nhìn vào mắt Cổ Y Xán, cười nhẹ hỏi: "Sự khổ tâm này của tỷ tỷ, muội muội có thể hiểu được, đúng không?"
"Tỷ tỷ nói đúng lắm." Cổ Y Xán phẫn hận nhìn Cổ Thánh Y, ngoài miệng lại đáng thương nói: "Là muội không nên động lòng với vương gia, bây giờ lại muốn tỷ tỷ tác thành, trong lòng muội muội cũng không dễ chịu gì."
"Nàng không cần phải cảm thấy có lỗi với nàng ta, biết rõ chúng ta có tình cảm với nhau lại dùng hết mọi thủ đoạn để gả cho ta, là nàng ta sai với nàng." Mặc Nhiễm nắm lấy tay Cổ Y Xán, trấn an nàng ta.
"Một chữ tình khó mà nói đúng sai, vương gia nói như vậy cũng không sai."
Cổ Thánh Y bĩu môi, Cổ Y Xán càng khó chịu, cô càng cảm thấy rất vui vẻ.
Không muốn tốn thời gian vào việc chọc giận Mặc Nhiễm , cô nghiêm túc nói: "Sắp đến Bình vương phủ, mong vương gia nhớ rõ những việc mình nên làm. Hôm nay là lần đầu tiên ta bước vào Bình vương phủ kể từ ngày xuất giá, chắc chắn không ít người để ý đến lời đồn truyền ra từ Trấn Nam vương phủ là thật hay giả, nói không chừng còn có thể truyền đến trên trời đấy."
Mặc Nhiễm không nói gì, liếc Cổ Thánh Y một cái sau đó nhắm mắt lại để bản thân tỉnh táo trở lại.
Dù Mặc Nhiễm không muốn thừa nhận nhưng kể từ khi thành hôn với Cổ Thánh Y, hắn luôn dễ bị nữ nhân này chọc cho tức giận.
Hết lần này đến lần khác không nhịn được mà muốn đấu võ mồm cùng cô, muốn nhìn dáng vẻ miệng lưỡi bén nhọn của cô.
Chưa đến thời gian một chén trà, xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Bình vương phủ.
Quản gia Bình vương phủ lập tức tiến lên chào đón, cúi người chào ba người.
"Lão nô thỉnh an vương gia, vương phi, nhị tiểu thư. Vương gia và Vương phi đều đang đợi ở đại sảnh, lão nô chờ ở đây để dẫn đường cho các ngài."
Màn xe bị vén lên, Mặc Nhiễm bước xuống đầu tiên, đưa tay dìu Cổ Thánh Y, chăm sóc nói: "Chậm một chút."
"Đa tạ vương gia." Cổ Thánh Y thẹn thùng cười, tay ngọc nhẹ để lên mu bàn tay Mặc Nhiễm, gót sen nhẹ nhàng xuống xe ngựa, dặn Lục Ngạn: "Đi giúp Hồng Khuyên một tay, sức khỏe nhị tiểu thư vốn mảnh mai, cẩn thận đừng để nàng bị thương."
Mặc Nhiễm vốn muốn xoay người đỡ Cổ Y Xán, nghe vậy đành thu tay lại.
Ánh mắt cứ thế dừng trên người Cổ Thánh Y, quan tâm sửa trâm phượng trên đầu cô.
Quản gia luôn luôn quan sát hành động của hai người, trong mắt lại hiện lên chút lo lắng.
Lúc màn xe vén lên, hắn thấy quận chúa nhà mình ngồi một mình ở ghế bên cạnh.
Ngược lại nhị tiểu thư lại ngồi cạnh cô gia, điều này không hợp lễ nghi, cũng thấy được địa vị của Cổ Thánh Y ở Trấn Nam vương phủ.
"Làm phiền ngươi chuyển lời đến phụ vương, trước khi rời đi Y Nhi sẽ đi thỉnh an phụ vương sau." Cổ Thánh Y lễ phép cười nói.
Quản gia vội vàng lên tiếng trả lời, vẻ mặt ân cần khó hiểu.
Quản gia thấy hết mọi chuyện, đưa tay làm dấu mời Mặc Nhiễm, nói: "Mời cô gia đi hướng này, vương gia đang nói chuyện cùng Đoan vương gia bên trong, đã đợi cô gia đã lâu."
Giọng quản gia không nhỏ, câu cô gia này càng làm cho Cổ Y Xán uất hận hơn.
Ánh mắt nhìn về quần áo chính phi trên người Cổ Thánh Y, hận không thể xé bỏ để phát tiết sự tức giận trong lòng.