Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1912
Chương 1912
“Đơn giản như vậy thôi sao?” Tả Ngạn rõ ràng không tin là có người ngu ngốc như vậy, bỏ ra nhiều tiền để hắn làm một chuyện đơn giản.
“Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng ta sẽ bắt ngươi làm những chuyện như giết người phóng hỏa sao? Yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi phải giết người, ta nói rồi, chúng ta là bạn, bất kể ngươi nghĩ thế nào, ít nhất ta vẫn coi ngươi là bạn.” Phượng Khương Trần nói ra những lời này cũng không phải hoàn toàn để lừa gạt hắn.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Phượng Khương Trần nhận thấy bản thân đã bắt đầu hiểu hơn về Tả Ngạn. Tả Ngạn chính là một sát thủ, nhưng hắn không phải là một kẻ giết người máu lạnh.
Trong mắt Tả Ngạn giết người chỉ là một công việc, không có liên quan gì đến cuộc sống của hắn, cũng chẳng liên quan gì đến đạo đức.
Tư tưởng đó của Tả Ngạn rất giống nàng, bọ họ đều không tự nguyện đi giết người, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ cho mình là thanh cao, là thanh khiết, hai tay bọn họ vẫn còn sạch sẽ.
Bọn họ không chủ động giết người, nhưng lúc thật sự phải giết người thì sẽ không mềm lòng, càng không cảm thấy áy náy hay bất an trong lòng. Bọn họ làm những việc đó vì tiền, chưa bao giờ che giấu một mặt đen tối của bản thân.
Lời nói của Phượng Khương Trần làm Tả Ngạn ngẩn ra, sau khi sợ hãi thì hắn lại trở lại vẻ lạnh lùng: “Đừng nghĩ là người nói như thế thì ta sẽ giảm bớt tiền thù lao cho ngươi, Phượng Khương Trần, ta đã nói rồi, ta sẽ không coi ngươi là bạn, cũng không cần có bạn, một ngàn lượng vàng không thể thiếu một cắc nào.”
Tả Ngạn nói xong những lời này thì liền nhận lấy Tôn Tư Hành đang nằm trong lòng Phượng Khương Trần. Là một sát thủ, hắn biết được những chỗ hiểm của cơ thể người, nhìn thì chỉ như đang bế một cách tùy tiện, nhưng hắn lại tránh được những chỗ hiểm của Tôn Tư Hành.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tôn Tư Hành, đến cả Tả Ngạn cũng không thể không thừa nhận, thiếu niên này
rất sạch sẽ, lanh lợi, mặc dù cả người có nhiều vết thương, nhưng cũng không thể che giấu được hơi thở sạch sẽ trên người hắn.
Nhìn Tả Ngạn có vẻ gầy gò nhưng thực ra lực đạo trên tay của hắn rất ổn, Tả Ngạn ôm Tôn Tư Hành vững vàng đi vào Phượng phủ, Phượng Khương Trần âm thầm khen ngợi, một ngàn lượng vàng này xài đúng là đáng giá.
Đồng Giác và Đồng Dao cũng vội vã tiến lên, dẫn đường cho Tả Ngạn đưa người đến phòng giải phẫu ở hậu viện. Tuy nói Tả Ngạn là một người lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Đồng Giác và Đồng Dao lại không sợ hắn chút nào, có lẽ là do tác dụng của việc bọn họ nói chuyện với hắn trên xe ngựa lúc trước.
“Đồng Dao, ngươi ở lại đi.” Phượng Khương Trần không cùng Tả Ngạn đi vào phòng giải phẫu, mà ở lại gian trước.
Nàng cũng muốn làm kiểm tra cho Tư Hành, xử lý vết thương trên người hắn, nhưng bây giờ không được, nàng phải giải quyết xong công việc sau khi cướp ngục, nếu không thì không chỉ không gánh nổi Tư Hành, mà toàn bộ người trong Phượng phủ cũng sẽ gặp họa.
“Tiểu thư.” Đồng Dao nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt Phượng Khương Trần, nghe được lời của Tả Ngạn làm cho Đồng Dao biết được vết thương của Tôn Tư Hành không như bọn họ thấy.
Đồng Dao rất rõ ràng, để cho Tôn thiếu gia bị thương là bọn họ đã không làm tròn bổn phận, trước khi đi tiểu thư luôn mãi dặn dò các nàng, tuyệt không thể để Tôn thiếu gia có chuyện, cũng không biết lần này tiểu thư sẽ trừng phạt các nàng như thế nào, trong mắt Đồng Dao lóe lên vẻ lo âu.
Phượng Khương Trần thấy được, lại không muốn an ủi nàng ta, Tư Hành bị thương, Đồng Giác và Đồng Dao không thể tránh khỏi trách nhiệm, Phượng Khương Trần lạnh lùng nói: ” Bây giờ ngươi hãy đi Vương gia tìm đại công tử, để hắn tìm một cho ta một tụng sư(thầy kiện) viết một trang giấy, nội dung chính là Thuận Ninh hầu phủ gài tang vật hãm hại, muốn vùi dập người tốt, Huyết Y Vệ lạm dụng chức quyền, thu hối lộ, vu oan giá họa. Cụ thể cứ để cho tụng sư viết, ngôn từ càng sắc bén càng tốt, sau khi viết xong, ngươi và vị tụng sư kia, trời vừa sáng liền đi đến Đại Lý tự tố cáo ngay, tố Huyết Y Vệ và Thuận Ninh hầu phủ.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?” Tả Ngạn rõ ràng không tin là có người ngu ngốc như vậy, bỏ ra nhiều tiền để hắn làm một chuyện đơn giản.
“Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng ta sẽ bắt ngươi làm những chuyện như giết người phóng hỏa sao? Yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi phải giết người, ta nói rồi, chúng ta là bạn, bất kể ngươi nghĩ thế nào, ít nhất ta vẫn coi ngươi là bạn.” Phượng Khương Trần nói ra những lời này cũng không phải hoàn toàn để lừa gạt hắn.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Phượng Khương Trần nhận thấy bản thân đã bắt đầu hiểu hơn về Tả Ngạn. Tả Ngạn chính là một sát thủ, nhưng hắn không phải là một kẻ giết người máu lạnh.
Trong mắt Tả Ngạn giết người chỉ là một công việc, không có liên quan gì đến cuộc sống của hắn, cũng chẳng liên quan gì đến đạo đức.
Tư tưởng đó của Tả Ngạn rất giống nàng, bọ họ đều không tự nguyện đi giết người, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ cho mình là thanh cao, là thanh khiết, hai tay bọn họ vẫn còn sạch sẽ.
Bọn họ không chủ động giết người, nhưng lúc thật sự phải giết người thì sẽ không mềm lòng, càng không cảm thấy áy náy hay bất an trong lòng. Bọn họ làm những việc đó vì tiền, chưa bao giờ che giấu một mặt đen tối của bản thân.
Lời nói của Phượng Khương Trần làm Tả Ngạn ngẩn ra, sau khi sợ hãi thì hắn lại trở lại vẻ lạnh lùng: “Đừng nghĩ là người nói như thế thì ta sẽ giảm bớt tiền thù lao cho ngươi, Phượng Khương Trần, ta đã nói rồi, ta sẽ không coi ngươi là bạn, cũng không cần có bạn, một ngàn lượng vàng không thể thiếu một cắc nào.”
Tả Ngạn nói xong những lời này thì liền nhận lấy Tôn Tư Hành đang nằm trong lòng Phượng Khương Trần. Là một sát thủ, hắn biết được những chỗ hiểm của cơ thể người, nhìn thì chỉ như đang bế một cách tùy tiện, nhưng hắn lại tránh được những chỗ hiểm của Tôn Tư Hành.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tôn Tư Hành, đến cả Tả Ngạn cũng không thể không thừa nhận, thiếu niên này
rất sạch sẽ, lanh lợi, mặc dù cả người có nhiều vết thương, nhưng cũng không thể che giấu được hơi thở sạch sẽ trên người hắn.
Nhìn Tả Ngạn có vẻ gầy gò nhưng thực ra lực đạo trên tay của hắn rất ổn, Tả Ngạn ôm Tôn Tư Hành vững vàng đi vào Phượng phủ, Phượng Khương Trần âm thầm khen ngợi, một ngàn lượng vàng này xài đúng là đáng giá.
Đồng Giác và Đồng Dao cũng vội vã tiến lên, dẫn đường cho Tả Ngạn đưa người đến phòng giải phẫu ở hậu viện. Tuy nói Tả Ngạn là một người lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Đồng Giác và Đồng Dao lại không sợ hắn chút nào, có lẽ là do tác dụng của việc bọn họ nói chuyện với hắn trên xe ngựa lúc trước.
“Đồng Dao, ngươi ở lại đi.” Phượng Khương Trần không cùng Tả Ngạn đi vào phòng giải phẫu, mà ở lại gian trước.
Nàng cũng muốn làm kiểm tra cho Tư Hành, xử lý vết thương trên người hắn, nhưng bây giờ không được, nàng phải giải quyết xong công việc sau khi cướp ngục, nếu không thì không chỉ không gánh nổi Tư Hành, mà toàn bộ người trong Phượng phủ cũng sẽ gặp họa.
“Tiểu thư.” Đồng Dao nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt Phượng Khương Trần, nghe được lời của Tả Ngạn làm cho Đồng Dao biết được vết thương của Tôn Tư Hành không như bọn họ thấy.
Đồng Dao rất rõ ràng, để cho Tôn thiếu gia bị thương là bọn họ đã không làm tròn bổn phận, trước khi đi tiểu thư luôn mãi dặn dò các nàng, tuyệt không thể để Tôn thiếu gia có chuyện, cũng không biết lần này tiểu thư sẽ trừng phạt các nàng như thế nào, trong mắt Đồng Dao lóe lên vẻ lo âu.
Phượng Khương Trần thấy được, lại không muốn an ủi nàng ta, Tư Hành bị thương, Đồng Giác và Đồng Dao không thể tránh khỏi trách nhiệm, Phượng Khương Trần lạnh lùng nói: ” Bây giờ ngươi hãy đi Vương gia tìm đại công tử, để hắn tìm một cho ta một tụng sư(thầy kiện) viết một trang giấy, nội dung chính là Thuận Ninh hầu phủ gài tang vật hãm hại, muốn vùi dập người tốt, Huyết Y Vệ lạm dụng chức quyền, thu hối lộ, vu oan giá họa. Cụ thể cứ để cho tụng sư viết, ngôn từ càng sắc bén càng tốt, sau khi viết xong, ngươi và vị tụng sư kia, trời vừa sáng liền đi đến Đại Lý tự tố cáo ngay, tố Huyết Y Vệ và Thuận Ninh hầu phủ.”