• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 3117: Con rể tương lai

Con rể tương lai

Ngô Bình: “Cái gì tôi cũng chưa đồng ý, cậu lại bắt đầu suy nghĩ có nên để con bé chịu khổ hay không, cậu suy nghĩ quá sớm.”

Lục Ngọc Sinh có chút xấu hổ, nói: "Đúng vậy. Nhưng con rất thích Thuần Thuần, con là người có kế hoạch dài hạn, con hy vọng chúng con vẫn có thể tiếp tục phát triển."

Ngô Bình: “À, tình cờ tôi có một số cuốn sách cần dịch, đưa những cuốn sách cậu đã dịch cho tôi xem, nếu chất lượng tốt, tôi có thể sẽ nhờ cậu giúp đỡ.”

Lục Ngọc Sinh vội vàng lấy điện thoại di động ra, trong đó có một số nội dung cậu ta đã dịch. Ngô Bình nhìn lướt qua và cảm thấy bản dịch của cậu ta khá tốt, chân thực và tao nhã, một số bản dịch thậm chí còn thú vị hơn nguyên tác.

Anh nói: "Người sếp trước của cậu thật không tốt, cậu dịch nội dung tốt như vậy nhưng chỉ trả cho cậu hai trăm. Vậy đi, từ giờ cậu cứ giúp tôi dịch sách, tôi sẽ cho cậu 2000 trên 1000 chữ. Nhưng, cậu phải đảm bảo chất lượng, mỗi ngày không nên dịch quá nhiều chữ, mỗi ngày chỉ cần năm nghìn đến mười nghìn chữ thôi.”

Lục Ngọc Sinh đương nhiên biết thực lực của mình, cậu ta cũng tin tưởng sau này nhất định có thể lấy được giá cao như vậy, nhưng Ngô Bình báo giá dứt khoát như vậy khiến cậu ta có chút vừa mừng vừa lo.

“Chú ơi, quá đắt, con làm việc cho chú với giá hai trăm là được rồi.” Cậu ta vội vàng nói.

Ngô Bình trợn mắt: “Tôi có thể lợi dụng một đứa nhỏ như cậu sao? Hai ngàn là hai ngàn.”

Sau đó anh lấy từ phía sau ra một chồng sách nói: “Những quyển này đều là tôi viết ra, mấy quyển này là truyện huyền huyễn, mấy quyển này là tiên hiệp, đây vốn là sảng văn đô thị, đều là những tác phẩm mà tôi đã dốc hết tâm huyết, cậu phải dịch thật tốt cho tôi. Không phải cậu biết năm thứ tiếng nước ngoài sao? Vậy hãy dịch sang năm thứ tiếng, tôi muốn bán sách ra nước ngoài. Nếu độc giả trong nước không đánh giá cao cuốn sách độc đáo của tôi, chắc chắn độc giả nước ngoài sẽ thích.”

Thấy Ngô Bình là người phiên dịch, Lục Ngọc Sinh nói: "Chú, thật ra lối hành văn này tương đối đơn giản, chú có thể dùng phần mềm dịch thuật."

Cậu ta muốn tiết kiệm tiền cho Ngô Bình, Ngô Bình đập bàn: "Thật là buồn cười! Làm sao phần mềm dịch thuật có thể hiểu tôi được? Cậu dịch nó cẩn thận cho tôi, ở đây có 30 triệu chữ, dịch sang năm thứ tiếng là 150 triệu chữ.”

150 triệu chữ, một nghìn chữ hai nghìn nhân dân tệ, tức là ba trăm triệu.

Nhìn thấy Ngô Bình tức giận, Lục Ngọc Sinh chỉ có thể gật đầu: "Vâng, con chắc chắn sẽ dịch tốt."

Lý Thuần Thuần cạn lời với cha ruột của mình, thầm nghĩ việc nhờ Lục Ngọc Sinh dịch những thứ này là lãng phí tài nguyên, nhưng nghĩ rằng nếu có thể tăng thêm thu nhập của Lục Ngọc Sinh nên cô ta cũng không nói gì.

Trò chuyện một lúc, thái độ của Ngô Bình tốt hơn một chút, nói: “Tiểu Lục à, về sau cậu có thể tới nhà chơi nhiều hơn.”

Thật ra Lục Ngọc Sinh đã thấy hơi tò mò, thầm nghĩ cha của Thuần Thuần viết kém như vậy, ông ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ đều là dì cho?

Lục Ngọc Sinh hết sức ngưỡng mộ Ngô Bình khi cho rằng một người viết kém như vậy lại có thể cưới được một người vợ giỏi kiếm tiền lại hiền lành như vậy.

Buổi trưa, Lục Ngọc Sinh ở lại ăn cơm, cậu ta cùng Ngô Bình uống vài ly.

Còn chưa ăn xong, Lục Ngọc Sinh nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại vang lên một tiếng khóc lóc: "Ngọc Sinh, cha con sắp chết rồi!"

Lục Ngọc Sinh đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Mẹ, không phải ba con đang rất tốt sao?”

"Bị người ta đánh, họ muốn phá bỏ ngôi nhà cũ của chúng ta, ba con không chịu nên ở lại canh nhà cũ. Họ liền trực tiếp đập nát nhà và nhốt luôn ba con ở bên trong, hu hu, sau khi được đào ra thì trên người có mấy chục chỗ bị gãy xương, bác sĩ nói không thể cứu được, vậy phải làm sao đây…”

Lục Ngọc Sinh đang đối mặt với một sự kiện lớn, nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh: “Mẹ, bảo bác sĩ dùng mọi biện pháp có thể để chữa trị cho ba con, con sẽ quay về ngay, khoảng hai tiếng rưỡi nữa con sẽ về tới nhà, mẹ đừng lo lắng, con sẽ lo mọi việc."

An ủi mấy câu, cậu ta cúi đầu với Ngô Bình, nói: "Chú, dì, thật xin lỗi, ở nhà xảy ra chuyện, con phải quay về xử lý."

Ngô Bình đặt đũa xuống, nói: “Cậu đi xe về quá chậm, tôi lái phi cơ chở cậu đến đó.”

Hóa thân của anh không chỉ là một tác giả mà còn là một người đam mê bay lượn, anh đã mua một chiếc trực thăng nhỏ, rảnh rỗi thì bay lên trời chơi. Tất nhiên, kỹ năng bay của anh cao hơn nhiều so với trình độ viết lách.

Lý Thuần Thuần lo lắng hỏi: “Ngọc Sinh, anh để ba em đi cũng được, ông ấy có thể giúp anh.”

Lục Ngọc Sinh rất cảm kích: “Cám ơn chú, con thật sự nóng lòng muốn quay về.”

Sau đó Ngô Bình chở Lục Ngọc Sinh đến một sân bay tư nhân cách đó không xa, rất nhanh máy bay đã cất cánh.

Ở phía bên kia, bản thể của anh đã tìm thấy bệnh viện nơi cha của Lục Ngọc Sinh đang nằm, ông ta đã bị đánh đến máu me đầm đìa, với công nghệ y tế hiện tại thì rất khó để cứu sống.

Khi anh đến phòng bệnh trong bệnh viện thì đầu trâu mặt ngựa cũng đã tới trước cửa, hình như đang muốn dẫn linh hồn của ông ta đi.

Đầu trâu mặt ngựa nhìn thấy Ngô Bình, vội vàng quỳ xuống nói: "Tham kiến Thiên Đế bệ hạ!"

Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Mạng của người này chưa tới lúc chết, ta tới cứu mạng ông ta, các ngươi quay về đi.”

Mặt ngựa là do trật tự của âm phủ biến thành, cố chấp nói: "Bệ hạ, tuổi thọ của người này trong sổ sinh tử thực sự là lúc này của ngày hôm nay."

Ngô Bình không tức giận, nói: “Pháp luật cũng không thể hơn tình người, người này từ nhỏ đã bị tàn tật, nhưng lại làm nhiều việc thiện. Năm đó ông ta vì cứu người mà bị thương, tàn tật. Nhưng người được ông ấy cứu lại không hề tỏ ra cảm ơn chút nào. Nếu ta đã gặp được chuyện như thế này thì không thể mặc kệ được.”

Đầu trâu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị mặt ngựa kéo quần áo, nói: "Bệ hạ nói rất đúng, hôm nay chúng ta được nghỉ, không làm phiền bệ hạ."

Ngay khi đầu trâu mặt ngựa rời đi, Ngô Bình đã đến phòng bệnh và duỗi tay ra, mặc dù bệnh nhân trông có vẻ bị thương nặng nhưng tất cả nội thương đều đã bình phục, ngay cả những khuyết tật còn sót lại khi còn trẻ cũng đã hồi phục. Không đến nửa tháng nữa, ông ta sẽ trở thành một người khỏe mạnh, thể chất còn sẽ tốt hơn lúc còn trẻ.

Làm xong việc này, Ngô Bình lặng lẽ rời đi.

Trên không, Ngô Bình lái máy bay, vốn là hành trình kéo dài hai ba tiếng, nhưng chưa đầy một giờ đã hạ cánh xuống sân bay cách bệnh viện không xa.

Sau đó, cả hai bắt taxi từ sân bay đi thẳng đến bệnh viện.

Lục Ngọc Sinh vừa đến bệnh viện, liền chạy về phía phòng bệnh. Lúc này, một nhóm bác sĩ đứng trong phòng bệnh, vẻ mặt kinh ngạc và bối rối, không hiểu tại sao tất cả các chỉ số sinh lý của người rõ ràng bị thương nặng này đều đã hồi phục!

“Mẹ, ba con thế nào rồi?” Lục Ngọc Sinh hỏi một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên trong mắt ngấn nước, nói: "Trời thương, ba của con vẫn ổn."

Lục Ngọc Sinh thở phào nhẹ nhõm, hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tính mạng của ba tôi không còn nguy hiểm đúng không?"

Bác sĩ rất bối rối, nhưng tất cả các chỉ số sinh lý đều cho ông ta biết rằng bệnh nhân thực sự không sao cả, ông ta chỉ có thể nói: "Ừm, không có vấn đề gì, trước tiên cứ quan sát đã."

Các bác sĩ lần lượt rời đi, Ngô Bình đi vào thăm hỏi, người phụ nữ trung niên rất khách sáo, hai người trao đổi vài câu.

Trong quá trình trò chuyện, anh biết được ngôi nhà cũ của nhà họ Lục sắp bị phá bỏ di dời, nhưng chủ đầu tư lại có hậu thuẫn rất tốt, hoành hành ngang ngược, giá đưa ra lại rất thấp.

Giống như nhà học Lục, mỗi mét vuông nhà chỉ được cấp 3.000 nhân dân tệ. Trong khi giá nhà ở xung quanh đã vượt quá 15.000 nhân dân tệ, giá 3.000 nhân dân tệ chỉ có thể mua được 1/5 nơi ở ban đầu.

Nhà họ Lục đương nhiên không đồng ý, không chịu di dời hay phá bỏ nên chủ đầu tư ngày nào cũng sai người đến quấy rối, đe dọa. Sau này, thấy gia đình này cứng đầu, nên họ đã quyết định ban đêm sẽ dùng biện pháp mạnh, dùng máy ủi san phẳng căn nhà.

Động thái này trực tiếp chôn sống cha của Lục Ngọc Sinh đang ở trong nhà. Nếu Ngô Bình không ra tay thì vừa rồi ông ta đã chết rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom