-
Chương 3154: Nhiệm vụ thứ năm
Nhìn thấy những khẩu ma quang pháo đó, Ngô Bình điều động Ma Vương bị trấn áp trong ngục tối, biến ra một Ma tộc cao hàng nghìn mét, đưa tay ra chộp lấy một khẩu ma quang pháo.
Có rất nhiều cao thủ của Ma tộc canh giữ xung quanh khẩu pháo khổng lồ, nhưng Ngô Bình chộp một cái, ngọn lửa ma quái ngập trời, ngay lập tức bao trùm những cao thủ này. Làm sao bọn họ có thể bảo vệ ma quang pháo được nữa, chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi.
Bằng cách này, Ngô Bình chộp lấy một khẩu ma quang pháo, sau đó chĩa nòng pháo vào đội quân Ma tộc và kích hoạt ma lực.
Ma quang pháo bắt đầu phát sáng, đội quân Ma tộc ở đối diện đều kinh hãi, bọn họ không có trận pháp bảo hộ, nếu một pháo này bắn tới tất nhiên là sẽ thương vong nặng nề.
Ma quang pháo phát sáng, sau đó có một tiếng động lớn, một luồng ma quang bắn về phía một khẩu ma quang pháo khác. Sau một tiếng nổ lớn, ma quang pháo đối diện nổ tung thành từng mảnh, cả mấy ngàn chiến binh Ma tộc xung quanh cũng tan thành mây khói, người bị thương lên tới hàng chục ngàn!
"Rút!"
Nguyên soái của Ma tộc ra lệnh một tiếng, đội quân Ma tộc lập tức rút lui.
Tuy nhiên, Ngô Bình rất hài lòng với sức mạnh của ma quang pháo. Anh vươn tay chộp lấy khẩu ma quang pháo thứ hai, tiếp tục bắn hai phát vào đội quân Ma tộc đang rút lui.
Khi đội quân rút lui, hàng vạn thi thể bị bỏ lại trên mặt đất, cùng với hàng vạn người bị thương không kịp rút lui.
Tề Vương cười “haha”: “Tốt lắm! Lý đan sư, không ngờ ma công mà ngươi tu luyện lại lợi hại như vậy, bội phục!”
Ngô Bình nói: "Vương gia, ta cần tiếp tục luyện hóa một ít Ma tộc."
"Không thành vấn đề! Bổn vương sẽ dốc hết sức hỗ trợ cho ngươi!"
Cứ như vậy, Ngô Bình sống dưới lòng đất một thời gian dài, không ngừng tu luyện, chớp mắt một tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Ám Ngục Ma Công của anh đã đạt đến tầng thứ 29!
Anh thực sự muốn tiếp tục tu luyện, nhưng dưới lòng đất này đã không có Ma tộc nào đủ mạnh để anh có thể trấn áp và luyện hoá.
Tuy nhiên, anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, ngưng tụ ra một hóa thân ma đạo, sức mạnh của hóa thân còn mạnh hơn anh ba phần.
Lúc này, thanh âm kia vang lên: "Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, mở ra tầng xiềng xích thứ tư!"
Sức mạnh của Ngô Bình trong phút chốc đã hồi phục đến một phần năm!
Anh cảm thấy chỉ cần cởi bỏ thêm hai tầng xiềng xích là có thể lấy lại toàn bộ tu vi, liền hỏi: “Nhiệm vụ thứ năm là gì?”
"Giết chết bản thể, loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn."
Ngô Bình giật mình: “Bản thể? Ý ngươi là muốn giết ta sao?”
"Đương nhiên không phải. Ngươi đến từ một thế giới chiều thấp, chỉ là hình chiếu trong vũ trụ chính, mà ngươi cũng có bản thể."
Ngô Bình nheo mắt lại: “Ngươi biết bản thể của ta ở đâu sao?”
"Bản thể của ngươi tồn tại ở tương lai, tức là nó còn chưa trưởng thành."
Lúc này, không khí trước mặt Ngô Bình vặn vẹo, một tấm gương ánh sáng xuất hiện, từ trong đó hiện ra hình dáng một cậu bé. Cậu bé chỉ mới sáu tuổi nhưng trông cậu giống hệt Ngô Bình khi còn nhỏ.
Ngô Bình nhìn đứa bé, hỏi: "Nó chính là bản thể của ta sao?"
"Đúng vậy, giết nó, ngươi có thể tiêu trừ nguy hiểm tiềm ẩn. Nếu không, một khi nó lớn lên, nó sẽ luyện hóa hấp thu ngươi. Hiện tại dù ngươi có mạnh mẽ đến đâu, sau này ngươi cũng không phải là đối thủ của nó."
Ngô Bình nheo mắt lại, anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nếu giết chết bản thể, tức là sau này bản thể sẽ không tồn tại trong tương lai, ‘hình chiếu’ như anh không phải cũng sẽ biến mất sao?
"Nó chỉ là một đứa trẻ mới mấy tuổi thôi, giết nó cũng không khó, vì sao phải là nhiệm vụ thứ năm?" Anh hỏi.
"Mặc dù nó là trẻ con, nhưng chung quanh nó có rất nhiều cao thủ, ngươi muốn giết nó sẽ rất khó khăn."
Ngô Bình: “Nếu ta từ bỏ nhiệm vụ này thì sao?”
"Từ bỏ nhiệm vụ, ngươi sẽ bỏ mạng."
Ngô Bình: “Ta không tin.”
Đối phương im lặng một lúc, sau một lúc lâu, môi trường xung quanh đột nhiên tối sầm lại, một cánh cửa màu đen xuất hiện, sau cánh cửa vang lên một tiếng cười sắc bén kỳ quái.
"Vậy mà lại không lừa được ngươi, ngươi thật sự rất khó đối phó." Một thanh âm từ trong cửa truyền đến.
Ngô Bình cười lạnh: "Sức mạnh của ngươi cũng không nhỏ, có thể tác động đến ý chí và trật tự của thế giới này. Chẳng lẽ ngươi chính là thứ được gọi là người kế thừa danh sách?"
"Đúng vậy, trong mắt ta, ngươi chỉ là một con rối để tập luyện, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào."
Ngô Bình: "Thật sao? Vì sao ta còn sống?"
"Ngươi còn sống là bởi vì ta còn chưa muốn ngươi chết." Người này bình tĩnh nói: "Khu vực này chỉ có một người có thể có được thân phận danh sách, mà người đó chính là ta."
Ngô Bình cười khinh thường: “Nếu đúng như những gì ngươi đã nói, ngươi sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với ta như vậy. Việc ngươi nói nhiều như vậy, còn lừa gạt ta muốn diệt trừ ta, chứng tỏ trong lòng ngươi cũng cảm thấy cuối cùng có thể ngươi sẽ thua ta.”
Đối phương trầm mặc mấy giây, sau đó phát ra những tiếng cười quái dị: "Ngươi đánh giá quá cao chính mình. Vậy chúng ta cứ chờ xem."
Cánh cửa đen biến mất, ánh sáng trở lại, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngô Bình lộ ra sát ý, anh đi tìm Tề Vương và hỏi: "Vương gia, làm thế nào mới có thể tìm thấy Ma tộc có thực lực mạnh hơn?"
Tề Vương cũng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Ngô Bình, hắn nói: "Nếu muốn gặp Ma tộc mạnh hơn, cách tốt nhất là để lộ chuyện ngươi đang tu luyện ma công cấp cao. Bằng cách này, những Ma tộc mạnh mẽ hơn sẽ dùng hết sức mạnh của mình để cố gắng lấy được ma công cấp cao."
Ngô Bình cảm thấy phương pháp này không tệ, anh suy nghĩ một chút, bắt đầu tu luyện loại ma công khó nhất trong sáu bộ ma công, Vô Tướng Ma Công!
Anh phải mất ba ngày để tu luyện Vô Tướng Ma Công lên đến tầng thứ năm. Sau đó, Tề Vương tuyên bố tin tức Ngô Bình đang tu luyện Vô Tướng Ma Công, sức mạnh đã tăng lên rất nhiều.
Cùng lúc tin tức được tung ra, Ngô Bình cũng giả vờ rời khỏi Hổ Đô.
Rời khỏi Hổ Đô chưa đầy nửa ngày, anh mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, thế là anh bay lên trên không, lạnh lùng nói: “Đi theo ta cả đoạn đường, xuất hiện đi.”
Mặt đất nứt ra, một đoá hoa màu đen khổng lồ trồi lên, bên trong đóa hoa có một cái miệng khổng lồ, tỏa ra mùi tanh hôi, nó cười một tiếng đầy kỳ quái và nói: "Trông ngươi rất ngon miệng, để ta nếm thử mùi vị của ngươi!"
Đóa hoa màu đen mở cái miệng lớn và cắn về phía Ngô Bình. Ngô Bình thậm chí còn không nhúc nhích, vươn tay ra bắt lấy, một bàn tay từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt đã đập nát đóa hoa.
Sau khi đóa hoa tan nát, anh đưa tay ra, nhặt một Ma tộc đang bất tỉnh trên mặt đất lên và dùng một chân nghiền nát nó. Ma tộc ở cấp bậc này đã không còn hấp dẫn được bất kỳ sự hứng thú nào của anh nữa, vì vậy dứt khoát đạp chết cho rồi.
Anh còn muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng mười hai luồng hơi thở đã khóa chặt anh, bọn họ tụ tập đến từ bốn phương tám hướng.
"Bùm!"
Ngô Bình nheo mắt lại: “Muốn dùng thủ đoạn gian lận để loại bỏ ta sao?”
Anh bấm tay niệm thần chú, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, hóa thành vô hình!
Mười hai Ma tộc xuất hiện trên bầu trời, bọn họ mở to mắt và tìm kiếm Ngô Bình khắp nơi nhưng không tìm thấy anh ở đâu cả.
"Lạ thật, hắn đi đâu rồi? Chẳng lẽ là sức mạnh của Vô Tướng Ma Công? Nghe đồn, nếu tu luyện Vô Tướng Ma Công là có thể trở nên vô hình vô tướng!"
"Tu luyện Vô Tướng Ma Công cực kỳ khó khăn, hắn không thể có được tu vi cao trong thời gian ngắn như vậy, tìm hắn và hỏi về Vô Tướng Ma Công!"
Đúng lúc này, đầu của Ma tộc đang nói chuyện đột nhiên rơi xuống đất, sau đó những người còn lại cũng cảm thấy cổ ớn lạnh, gần như mất đầu cùng một lúc!
Một lúc sau, Ngô Bình xuất hiện cách đó không xa, cầm Thần Tiêu Kiếm trong tay, nhẹ giọng nói: "Một đám rác rưởi còn muốn giết ta? Không biết tự lượng sức mình!"
Nói xong, anh thu hồi Thần Tiêu Kiếm, tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường đi, Ma tộc liên tục xuất hiện, muốn giết anh và chiếm lấy Vô Tướng Ma Công.
Không biết có bao nhiêu Ma tộc bị giết, nhưng những Ma tộc xuất hiện sau này càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức ngay cả Ngô Bình cũng phải nghiêm túc đối phó.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm sau khi rời khỏi Hổ Đô, anh đã gặp được một cường giả thực sự!
Có rất nhiều cao thủ của Ma tộc canh giữ xung quanh khẩu pháo khổng lồ, nhưng Ngô Bình chộp một cái, ngọn lửa ma quái ngập trời, ngay lập tức bao trùm những cao thủ này. Làm sao bọn họ có thể bảo vệ ma quang pháo được nữa, chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi.
Bằng cách này, Ngô Bình chộp lấy một khẩu ma quang pháo, sau đó chĩa nòng pháo vào đội quân Ma tộc và kích hoạt ma lực.
Ma quang pháo bắt đầu phát sáng, đội quân Ma tộc ở đối diện đều kinh hãi, bọn họ không có trận pháp bảo hộ, nếu một pháo này bắn tới tất nhiên là sẽ thương vong nặng nề.
Ma quang pháo phát sáng, sau đó có một tiếng động lớn, một luồng ma quang bắn về phía một khẩu ma quang pháo khác. Sau một tiếng nổ lớn, ma quang pháo đối diện nổ tung thành từng mảnh, cả mấy ngàn chiến binh Ma tộc xung quanh cũng tan thành mây khói, người bị thương lên tới hàng chục ngàn!
"Rút!"
Nguyên soái của Ma tộc ra lệnh một tiếng, đội quân Ma tộc lập tức rút lui.
Tuy nhiên, Ngô Bình rất hài lòng với sức mạnh của ma quang pháo. Anh vươn tay chộp lấy khẩu ma quang pháo thứ hai, tiếp tục bắn hai phát vào đội quân Ma tộc đang rút lui.
Khi đội quân rút lui, hàng vạn thi thể bị bỏ lại trên mặt đất, cùng với hàng vạn người bị thương không kịp rút lui.
Tề Vương cười “haha”: “Tốt lắm! Lý đan sư, không ngờ ma công mà ngươi tu luyện lại lợi hại như vậy, bội phục!”
Ngô Bình nói: "Vương gia, ta cần tiếp tục luyện hóa một ít Ma tộc."
"Không thành vấn đề! Bổn vương sẽ dốc hết sức hỗ trợ cho ngươi!"
Cứ như vậy, Ngô Bình sống dưới lòng đất một thời gian dài, không ngừng tu luyện, chớp mắt một tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Ám Ngục Ma Công của anh đã đạt đến tầng thứ 29!
Anh thực sự muốn tiếp tục tu luyện, nhưng dưới lòng đất này đã không có Ma tộc nào đủ mạnh để anh có thể trấn áp và luyện hoá.
Tuy nhiên, anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, ngưng tụ ra một hóa thân ma đạo, sức mạnh của hóa thân còn mạnh hơn anh ba phần.
Lúc này, thanh âm kia vang lên: "Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, mở ra tầng xiềng xích thứ tư!"
Sức mạnh của Ngô Bình trong phút chốc đã hồi phục đến một phần năm!
Anh cảm thấy chỉ cần cởi bỏ thêm hai tầng xiềng xích là có thể lấy lại toàn bộ tu vi, liền hỏi: “Nhiệm vụ thứ năm là gì?”
"Giết chết bản thể, loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn."
Ngô Bình giật mình: “Bản thể? Ý ngươi là muốn giết ta sao?”
"Đương nhiên không phải. Ngươi đến từ một thế giới chiều thấp, chỉ là hình chiếu trong vũ trụ chính, mà ngươi cũng có bản thể."
Ngô Bình nheo mắt lại: “Ngươi biết bản thể của ta ở đâu sao?”
"Bản thể của ngươi tồn tại ở tương lai, tức là nó còn chưa trưởng thành."
Lúc này, không khí trước mặt Ngô Bình vặn vẹo, một tấm gương ánh sáng xuất hiện, từ trong đó hiện ra hình dáng một cậu bé. Cậu bé chỉ mới sáu tuổi nhưng trông cậu giống hệt Ngô Bình khi còn nhỏ.
Ngô Bình nhìn đứa bé, hỏi: "Nó chính là bản thể của ta sao?"
"Đúng vậy, giết nó, ngươi có thể tiêu trừ nguy hiểm tiềm ẩn. Nếu không, một khi nó lớn lên, nó sẽ luyện hóa hấp thu ngươi. Hiện tại dù ngươi có mạnh mẽ đến đâu, sau này ngươi cũng không phải là đối thủ của nó."
Ngô Bình nheo mắt lại, anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nếu giết chết bản thể, tức là sau này bản thể sẽ không tồn tại trong tương lai, ‘hình chiếu’ như anh không phải cũng sẽ biến mất sao?
"Nó chỉ là một đứa trẻ mới mấy tuổi thôi, giết nó cũng không khó, vì sao phải là nhiệm vụ thứ năm?" Anh hỏi.
"Mặc dù nó là trẻ con, nhưng chung quanh nó có rất nhiều cao thủ, ngươi muốn giết nó sẽ rất khó khăn."
Ngô Bình: “Nếu ta từ bỏ nhiệm vụ này thì sao?”
"Từ bỏ nhiệm vụ, ngươi sẽ bỏ mạng."
Ngô Bình: “Ta không tin.”
Đối phương im lặng một lúc, sau một lúc lâu, môi trường xung quanh đột nhiên tối sầm lại, một cánh cửa màu đen xuất hiện, sau cánh cửa vang lên một tiếng cười sắc bén kỳ quái.
"Vậy mà lại không lừa được ngươi, ngươi thật sự rất khó đối phó." Một thanh âm từ trong cửa truyền đến.
Ngô Bình cười lạnh: "Sức mạnh của ngươi cũng không nhỏ, có thể tác động đến ý chí và trật tự của thế giới này. Chẳng lẽ ngươi chính là thứ được gọi là người kế thừa danh sách?"
"Đúng vậy, trong mắt ta, ngươi chỉ là một con rối để tập luyện, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào."
Ngô Bình: "Thật sao? Vì sao ta còn sống?"
"Ngươi còn sống là bởi vì ta còn chưa muốn ngươi chết." Người này bình tĩnh nói: "Khu vực này chỉ có một người có thể có được thân phận danh sách, mà người đó chính là ta."
Ngô Bình cười khinh thường: “Nếu đúng như những gì ngươi đã nói, ngươi sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với ta như vậy. Việc ngươi nói nhiều như vậy, còn lừa gạt ta muốn diệt trừ ta, chứng tỏ trong lòng ngươi cũng cảm thấy cuối cùng có thể ngươi sẽ thua ta.”
Đối phương trầm mặc mấy giây, sau đó phát ra những tiếng cười quái dị: "Ngươi đánh giá quá cao chính mình. Vậy chúng ta cứ chờ xem."
Cánh cửa đen biến mất, ánh sáng trở lại, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngô Bình lộ ra sát ý, anh đi tìm Tề Vương và hỏi: "Vương gia, làm thế nào mới có thể tìm thấy Ma tộc có thực lực mạnh hơn?"
Tề Vương cũng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của Ngô Bình, hắn nói: "Nếu muốn gặp Ma tộc mạnh hơn, cách tốt nhất là để lộ chuyện ngươi đang tu luyện ma công cấp cao. Bằng cách này, những Ma tộc mạnh mẽ hơn sẽ dùng hết sức mạnh của mình để cố gắng lấy được ma công cấp cao."
Ngô Bình cảm thấy phương pháp này không tệ, anh suy nghĩ một chút, bắt đầu tu luyện loại ma công khó nhất trong sáu bộ ma công, Vô Tướng Ma Công!
Anh phải mất ba ngày để tu luyện Vô Tướng Ma Công lên đến tầng thứ năm. Sau đó, Tề Vương tuyên bố tin tức Ngô Bình đang tu luyện Vô Tướng Ma Công, sức mạnh đã tăng lên rất nhiều.
Cùng lúc tin tức được tung ra, Ngô Bình cũng giả vờ rời khỏi Hổ Đô.
Rời khỏi Hổ Đô chưa đầy nửa ngày, anh mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, thế là anh bay lên trên không, lạnh lùng nói: “Đi theo ta cả đoạn đường, xuất hiện đi.”
Mặt đất nứt ra, một đoá hoa màu đen khổng lồ trồi lên, bên trong đóa hoa có một cái miệng khổng lồ, tỏa ra mùi tanh hôi, nó cười một tiếng đầy kỳ quái và nói: "Trông ngươi rất ngon miệng, để ta nếm thử mùi vị của ngươi!"
Đóa hoa màu đen mở cái miệng lớn và cắn về phía Ngô Bình. Ngô Bình thậm chí còn không nhúc nhích, vươn tay ra bắt lấy, một bàn tay từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt đã đập nát đóa hoa.
Sau khi đóa hoa tan nát, anh đưa tay ra, nhặt một Ma tộc đang bất tỉnh trên mặt đất lên và dùng một chân nghiền nát nó. Ma tộc ở cấp bậc này đã không còn hấp dẫn được bất kỳ sự hứng thú nào của anh nữa, vì vậy dứt khoát đạp chết cho rồi.
Anh còn muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng mười hai luồng hơi thở đã khóa chặt anh, bọn họ tụ tập đến từ bốn phương tám hướng.
"Bùm!"
Ngô Bình nheo mắt lại: “Muốn dùng thủ đoạn gian lận để loại bỏ ta sao?”
Anh bấm tay niệm thần chú, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, hóa thành vô hình!
Mười hai Ma tộc xuất hiện trên bầu trời, bọn họ mở to mắt và tìm kiếm Ngô Bình khắp nơi nhưng không tìm thấy anh ở đâu cả.
"Lạ thật, hắn đi đâu rồi? Chẳng lẽ là sức mạnh của Vô Tướng Ma Công? Nghe đồn, nếu tu luyện Vô Tướng Ma Công là có thể trở nên vô hình vô tướng!"
"Tu luyện Vô Tướng Ma Công cực kỳ khó khăn, hắn không thể có được tu vi cao trong thời gian ngắn như vậy, tìm hắn và hỏi về Vô Tướng Ma Công!"
Đúng lúc này, đầu của Ma tộc đang nói chuyện đột nhiên rơi xuống đất, sau đó những người còn lại cũng cảm thấy cổ ớn lạnh, gần như mất đầu cùng một lúc!
Một lúc sau, Ngô Bình xuất hiện cách đó không xa, cầm Thần Tiêu Kiếm trong tay, nhẹ giọng nói: "Một đám rác rưởi còn muốn giết ta? Không biết tự lượng sức mình!"
Nói xong, anh thu hồi Thần Tiêu Kiếm, tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường đi, Ma tộc liên tục xuất hiện, muốn giết anh và chiếm lấy Vô Tướng Ma Công.
Không biết có bao nhiêu Ma tộc bị giết, nhưng những Ma tộc xuất hiện sau này càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức ngay cả Ngô Bình cũng phải nghiêm túc đối phó.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm sau khi rời khỏi Hổ Đô, anh đã gặp được một cường giả thực sự!