-
Chương 3136: Lò đan dược đầu tiên
Mặc dù chất lượng than không tốt và sử dụng dược liệu thông thường, nhưng Ngô Bình vẫn luyện chế ra một lò đan dược thượng phẩm. Đan dược này được anh luyện chế dựa trên đan dược trong tay anh, nó có thể bồi bổ cơ thể và tăng cường thể chất.
Khi lò đan dược đầu tiên ra lò, anh lập tức nuốt một viên để cảm nhận sức mạnh của thuốc.
"Không tệ lắm, nếu mỗi ngày uống mấy viên, trong vài ngày thể chất của ta sẽ được cải thiện rõ rệt."
Lúc này trời đã xế trưa, anh cất đan dược và đến gặp Dương Đạo Mẫn.
Lúc này, Dương Đạo Mẫn đang gặp La Thái Hổ, La Thái Hổ là một người đàn ông mập mạp với thân hình cao lớn, con ông ta cũng là một người mập mạp, dáng người cường tráng, trời sinh có thần lực.
Nhìn thấy con trai mình đi ra, Dương Đạo Mẫn mỉm cười nói: "La huynh, đây là con trai ta, Dương Tử Minh. Tử Minh chào La bá bá và La thế huynh của con đi."
Ngô Bình bước tới chào hỏi: “La bá bá, La thế huynh.”
Vị La thế huynh này tên là La Lực, thực ra hắn đã biết "Dương Tử Minh" từ lâu, hơn nữa trong lòng hắn rất coi thường tên vô dụng này, vì vậy hắn cười toe toét và nói: "Tử Minh huynh, ta nghe nói ngươi bị đánh chết, sao vậy, chẳng lẽ ngươi đã sống lại sao?”
Ngô Bình nghe được sự mỉa mai của đối phương, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã chết một lần, không ngờ lại học được một ít công pháp và kỹ năng."
La Thái Hổ có chút kinh ngạc: "Ồ, ngươi học được công pháp và kỹ năng gì vậy?"
Ngô Bình cười nói: “Không có gì, chỉ là một bộ kiếm thuật và thuật luyện đan mà thôi.”
La Lực mở to mắt nhìn: "Ngươi biết luyện đan?"
Ngô Bình: “Hiểu sơ một chút, cũng không thể nói là biết được.”
La Lực cười lạnh: "Tử Minh huynh, cho dù là khoác lác, ngươi cũng nên nói một số chuyện không dễ kiểm chứng. Ngươi nói ngươi biết luyện đan, vậy ngươi có luyện chế đan dược nào có thể lấy ra cho mọi người xem thử không?"
Ngô Bình lấy ra một bình nhỏ, nói: “Ta vừa mới luyện chế được một lò, đang muốn đi tìm phụ thân xem thử.”
Anh đổ một viên đan dược ra và đặt vào tay Dương Đạo Mẫn. Nhìn đan dược trong tay, tay Dương Đạo Mẫn run lên vì kích động, giọng run run hỏi: "Tử Minh, đây thật sự là đan dược mà con luyện chế sao?"
Ngô Bình cười nói: "Phụ thân, không phải trước đó con đã xin tiền ngài để mua dược liệu sao? Con chỉ muốn thử xem mình thật sự có thể luyện chế đan dược hay không, cũng may là thành công."
Dương Đạo Mẫn lập tức nuốt viên đan dược này vào, sau một lúc, năm luồng khí phân biệt tiến vào các bộ phận khác nhau trong cơ thể anh, rèn luyện cơ thể, thanh lọc tinh thần, hiệu quả rất tốt!
"Tử Minh, đây là loại đan dược gì?" Ông ta hỏi.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Bồi Nguyên Cường Thần Đan, có tác dụng bồi dưỡng cơ thể, củng cố tinh thần.”
La Thái Hổ bỗng nhiên tỏ vẻ ghen tị, nói: "Có được một đứa con trai như thế này thì còn đòi hỏi gì hơn nữa! Thật đáng mừng!"
Lúc này, La Thái Hổ đã không còn muốn so sánh con trai với Dương Đạo Mẫn nữa, chỉ riêng việc luyện đan thì một mình Dương Tử Minh đã hạ gục La Lực trong nháy mắt, tiếp tục so sánh cũng vô nghĩa.
Dương Đạo Mẫn cười "haha": "La huynh quá khen. Tử Minh cũng chỉ biết luyện chế một ít đan dược thôi, nó còn phải tiếp tục cố gắng."
Trong miệng nói những lời khiêm tốn, nhưng vẻ mặt của Dương Đạo Mẫn lại không khiêm tốn chút nào, cười đến nổi miệng ngoác tới mang tai.
La Lực cũng phản ứng lại và dẹp đi sự khinh thường trong lòng, hắn hỏi: "Tử Minh huynh, ngươi có thể cho ta một viên đan dược mà ngươi đã luyện chế không?"
La Lực biết trở thành bằng hữu của một vị luyện đan sư là chuyện vinh dự đến cỡ nào, hắn ngay lập tức bắt đầu nịnh bợ Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Ta đã tiêu hao không ít nguyên liệu để luyện chế số đan dược này.”
La Lực vội vàng nói: “Tử Minh huynh cứ ra giá, ta tuyệt đối sẽ không trả giá.”
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì mười vạn quan một viên đi.”
La Lực suy nghĩ một chút, nói: "Ta mua ba viên!"
Ba mươi vạn quan cũng không phải là số tiền nhỏ, La Lực lại có thể trực tiếp lấy ra trong một lần, điều này chứng tỏ hắn có nguồn tài chính rất mạnh.
Ngô Bình luyện chế hai lò, có tám viên đan dược, còn lại sáu viên, anh bán cho La Lực ba viên.
La Lực nóng lòng nuốt vào một viên, hiệu quả rất rõ ràng, hai mắt hắn sáng ngời, nói: “Đan dược này thực sự rất lợi hại, tác dụng của viên ‘Đoán Cốt Đan’ mà ta dùng trước đó kém xa rất nhiều!"
Phải biết rằng, Đoán Cốt Đan trên thị trường cũng không hề rẻ, một viên có giá 3 vạn quan, nhưng hiệu quả của nó chưa bằng một phần mười viên Bồi Nguyên Cường Thần Đan, nên La Lực cũng không cho rằng Ngô Bình ra giá đắt, ngược lại còn cảm thấy khá rẻ.
Sau khi tiễn La Thái Hổ đi, Dương Đạo Mẫn kéo Ngô Bình vào thư phòng như bảo vệ kho báu, ông ta kích động hỏi: "Tử Minh, kỹ năng luyện đan mà con có được có thể luyện chế được bao nhiêu đan dược?"
Điểm này rất quan trọng, nếu như Ngô Bình có thể luyện chế được vài loại đan dược, thậm chí nhiều đan dược hơn thì nhà họ Dương sẽ trở nên giàu có.
Suy cho cùng, trong toàn bộ thành Nam Nguyệt, thậm chí không có lấy một người biết luyện đan, cũng chỉ có một vài vị dược sư biết về pha chế thuốc, nhưng so với đan sư thì dược sư pha chế thuốc chỉ như bùn nhơ so với ngôi sao, hoàn toàn không thể so sánh được!
Ngô Bình đã nghĩ tới lý do để đối phó từ trước, nói: "Phụ thân, hiện tại con có thể luyện chế ra ba năm loại đan dược, nhưng sau này khi kiến thức và tu vi của con tăng lên, nhất định có thể luyện chế càng nhiều đan dược cao cấp hơn.”
Dương Đạo Mẫn vui vẻ vỗ chân một cái thật mạnh, nói: "Được rồi! Tử Minh, từ nay về sau, cha sẽ tận lực bồi dưỡng con! Từ nay trở đi, tài nguyên của gia tộc cũng sẽ toàn bộ nghiêng về phía con!"
Ngô Bình chớp chớp mắt, nói: "Phụ thân, thế này không tốt lắm đâu? Dù sao thì đại ca và nhị ca cũng rất giỏi."
Dương Đạo Mẫn xua tay, nói: “Bọn họ đương nhiên cũng xem như ưu tú, nhưng so với con thì không đáng nhắc tới. Mặc dù nhà họ Dương của chúng ta là một gia tộc có địa vị tương đối cao ở thành Nam Nguyệt, nhưng thành Nam Nguyệt là một thành thị nhỏ, nguồn lực của nhà họ Dương chúng ta có hạn. Hiện tại nhất định phải dùng tài nguyên cho những chỗ cần thiết, dốc hết sức để giúp con phát triển. Tử Minh à, con nhất định phải phấn đấu, nhà họ Dương của chúng ta có thể tiến vào thành thị cấp hai ở trên, thậm chí là thành thị cấp cao hơn hay không là tùy thuộc vào con."
Ngô Bình dựa theo trí nhớ của Dương Tử Minh biết được, trên thế giới này, người có thực lực thấp chỉ có thể ở trong thành cấp thấp, chỉ có người có thực lực cao mới có thể vào thành cấp cao.
Đương nhiên, sức mạnh đến từ nhiều phương diện, bao gồm tài chính và sức chiến đấu. Hiện tại nhà họ Dương có luyện đan sư, tương lai đầy hứa hẹn, cho nên Dương Đạo Mẫn hy vọng nhà họ Dương có thể tiến vào thành cấp cao hơn là thành cấp hai!
Ngô Bình dùng sức gật đầu: "Phụ thân yên tâm, con sẽ không làm ngài thất vọng!"
Lúc này Dương Đạo Mẫn càng nhìn Ngô Bình càng thấy thuận mắt, cảm thấy con trai mình vừa thông minh, vừa có triển vọng, lại còn trông rất tuấn tú, ông ta cười "haha" nói: "Tử Minh, đây là 100 vạn quan, con cầm tiêu trước đi, nếu không đủ thì hỏi lại ta.”
Tất nhiên Ngô Bình không khách khí, lập tức cầm lấy 100 vạn quan, anh còn muốn mua thêm nhiều dược liệu.
"Phụ thân, có phải dược liệu ở trong thành cấp hai sẽ tốt hơn không?"
Dương Đạo Mẫn cười nói: "Đương nhiên rồi, không chỉ dược liệu, mà mọi thứ trong thành cấp hai đều tốt hơn thành cấp một, ngay cả cư dân trong thành!"
Ngô Bình: “Phụ thân, con muốn mua một ít than củi để luyện đan và đan dược cấp cao.”
Dương Đạo Mẫn im lặng vài giây rồi nói: "Vậy chỉ có thể đi đến thành cấp hai, phụ thân là người thứ năm trong bảy vị trưởng lão ở thành cấp một, tuy có thể vào thành cấp hai, nhưng cần phải nộp một khoản phí."
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: "Phụ thân, con muốn đi thành cấp hai mua than và dược liệu!"
Đối với đứa con trai này, Dương Đạo Mẫn đáp ứng mọi yêu cầu, ông ta cười nói: "Được! Buổi chiều cha sẽ đưa con đi đến thành cấp hai ở phụ cận, thành Thanh Mộc!"
Khi lò đan dược đầu tiên ra lò, anh lập tức nuốt một viên để cảm nhận sức mạnh của thuốc.
"Không tệ lắm, nếu mỗi ngày uống mấy viên, trong vài ngày thể chất của ta sẽ được cải thiện rõ rệt."
Lúc này trời đã xế trưa, anh cất đan dược và đến gặp Dương Đạo Mẫn.
Lúc này, Dương Đạo Mẫn đang gặp La Thái Hổ, La Thái Hổ là một người đàn ông mập mạp với thân hình cao lớn, con ông ta cũng là một người mập mạp, dáng người cường tráng, trời sinh có thần lực.
Nhìn thấy con trai mình đi ra, Dương Đạo Mẫn mỉm cười nói: "La huynh, đây là con trai ta, Dương Tử Minh. Tử Minh chào La bá bá và La thế huynh của con đi."
Ngô Bình bước tới chào hỏi: “La bá bá, La thế huynh.”
Vị La thế huynh này tên là La Lực, thực ra hắn đã biết "Dương Tử Minh" từ lâu, hơn nữa trong lòng hắn rất coi thường tên vô dụng này, vì vậy hắn cười toe toét và nói: "Tử Minh huynh, ta nghe nói ngươi bị đánh chết, sao vậy, chẳng lẽ ngươi đã sống lại sao?”
Ngô Bình nghe được sự mỉa mai của đối phương, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã chết một lần, không ngờ lại học được một ít công pháp và kỹ năng."
La Thái Hổ có chút kinh ngạc: "Ồ, ngươi học được công pháp và kỹ năng gì vậy?"
Ngô Bình cười nói: “Không có gì, chỉ là một bộ kiếm thuật và thuật luyện đan mà thôi.”
La Lực mở to mắt nhìn: "Ngươi biết luyện đan?"
Ngô Bình: “Hiểu sơ một chút, cũng không thể nói là biết được.”
La Lực cười lạnh: "Tử Minh huynh, cho dù là khoác lác, ngươi cũng nên nói một số chuyện không dễ kiểm chứng. Ngươi nói ngươi biết luyện đan, vậy ngươi có luyện chế đan dược nào có thể lấy ra cho mọi người xem thử không?"
Ngô Bình lấy ra một bình nhỏ, nói: “Ta vừa mới luyện chế được một lò, đang muốn đi tìm phụ thân xem thử.”
Anh đổ một viên đan dược ra và đặt vào tay Dương Đạo Mẫn. Nhìn đan dược trong tay, tay Dương Đạo Mẫn run lên vì kích động, giọng run run hỏi: "Tử Minh, đây thật sự là đan dược mà con luyện chế sao?"
Ngô Bình cười nói: "Phụ thân, không phải trước đó con đã xin tiền ngài để mua dược liệu sao? Con chỉ muốn thử xem mình thật sự có thể luyện chế đan dược hay không, cũng may là thành công."
Dương Đạo Mẫn lập tức nuốt viên đan dược này vào, sau một lúc, năm luồng khí phân biệt tiến vào các bộ phận khác nhau trong cơ thể anh, rèn luyện cơ thể, thanh lọc tinh thần, hiệu quả rất tốt!
"Tử Minh, đây là loại đan dược gì?" Ông ta hỏi.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Bồi Nguyên Cường Thần Đan, có tác dụng bồi dưỡng cơ thể, củng cố tinh thần.”
La Thái Hổ bỗng nhiên tỏ vẻ ghen tị, nói: "Có được một đứa con trai như thế này thì còn đòi hỏi gì hơn nữa! Thật đáng mừng!"
Lúc này, La Thái Hổ đã không còn muốn so sánh con trai với Dương Đạo Mẫn nữa, chỉ riêng việc luyện đan thì một mình Dương Tử Minh đã hạ gục La Lực trong nháy mắt, tiếp tục so sánh cũng vô nghĩa.
Dương Đạo Mẫn cười "haha": "La huynh quá khen. Tử Minh cũng chỉ biết luyện chế một ít đan dược thôi, nó còn phải tiếp tục cố gắng."
Trong miệng nói những lời khiêm tốn, nhưng vẻ mặt của Dương Đạo Mẫn lại không khiêm tốn chút nào, cười đến nổi miệng ngoác tới mang tai.
La Lực cũng phản ứng lại và dẹp đi sự khinh thường trong lòng, hắn hỏi: "Tử Minh huynh, ngươi có thể cho ta một viên đan dược mà ngươi đã luyện chế không?"
La Lực biết trở thành bằng hữu của một vị luyện đan sư là chuyện vinh dự đến cỡ nào, hắn ngay lập tức bắt đầu nịnh bợ Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Ta đã tiêu hao không ít nguyên liệu để luyện chế số đan dược này.”
La Lực vội vàng nói: “Tử Minh huynh cứ ra giá, ta tuyệt đối sẽ không trả giá.”
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì mười vạn quan một viên đi.”
La Lực suy nghĩ một chút, nói: "Ta mua ba viên!"
Ba mươi vạn quan cũng không phải là số tiền nhỏ, La Lực lại có thể trực tiếp lấy ra trong một lần, điều này chứng tỏ hắn có nguồn tài chính rất mạnh.
Ngô Bình luyện chế hai lò, có tám viên đan dược, còn lại sáu viên, anh bán cho La Lực ba viên.
La Lực nóng lòng nuốt vào một viên, hiệu quả rất rõ ràng, hai mắt hắn sáng ngời, nói: “Đan dược này thực sự rất lợi hại, tác dụng của viên ‘Đoán Cốt Đan’ mà ta dùng trước đó kém xa rất nhiều!"
Phải biết rằng, Đoán Cốt Đan trên thị trường cũng không hề rẻ, một viên có giá 3 vạn quan, nhưng hiệu quả của nó chưa bằng một phần mười viên Bồi Nguyên Cường Thần Đan, nên La Lực cũng không cho rằng Ngô Bình ra giá đắt, ngược lại còn cảm thấy khá rẻ.
Sau khi tiễn La Thái Hổ đi, Dương Đạo Mẫn kéo Ngô Bình vào thư phòng như bảo vệ kho báu, ông ta kích động hỏi: "Tử Minh, kỹ năng luyện đan mà con có được có thể luyện chế được bao nhiêu đan dược?"
Điểm này rất quan trọng, nếu như Ngô Bình có thể luyện chế được vài loại đan dược, thậm chí nhiều đan dược hơn thì nhà họ Dương sẽ trở nên giàu có.
Suy cho cùng, trong toàn bộ thành Nam Nguyệt, thậm chí không có lấy một người biết luyện đan, cũng chỉ có một vài vị dược sư biết về pha chế thuốc, nhưng so với đan sư thì dược sư pha chế thuốc chỉ như bùn nhơ so với ngôi sao, hoàn toàn không thể so sánh được!
Ngô Bình đã nghĩ tới lý do để đối phó từ trước, nói: "Phụ thân, hiện tại con có thể luyện chế ra ba năm loại đan dược, nhưng sau này khi kiến thức và tu vi của con tăng lên, nhất định có thể luyện chế càng nhiều đan dược cao cấp hơn.”
Dương Đạo Mẫn vui vẻ vỗ chân một cái thật mạnh, nói: "Được rồi! Tử Minh, từ nay về sau, cha sẽ tận lực bồi dưỡng con! Từ nay trở đi, tài nguyên của gia tộc cũng sẽ toàn bộ nghiêng về phía con!"
Ngô Bình chớp chớp mắt, nói: "Phụ thân, thế này không tốt lắm đâu? Dù sao thì đại ca và nhị ca cũng rất giỏi."
Dương Đạo Mẫn xua tay, nói: “Bọn họ đương nhiên cũng xem như ưu tú, nhưng so với con thì không đáng nhắc tới. Mặc dù nhà họ Dương của chúng ta là một gia tộc có địa vị tương đối cao ở thành Nam Nguyệt, nhưng thành Nam Nguyệt là một thành thị nhỏ, nguồn lực của nhà họ Dương chúng ta có hạn. Hiện tại nhất định phải dùng tài nguyên cho những chỗ cần thiết, dốc hết sức để giúp con phát triển. Tử Minh à, con nhất định phải phấn đấu, nhà họ Dương của chúng ta có thể tiến vào thành thị cấp hai ở trên, thậm chí là thành thị cấp cao hơn hay không là tùy thuộc vào con."
Ngô Bình dựa theo trí nhớ của Dương Tử Minh biết được, trên thế giới này, người có thực lực thấp chỉ có thể ở trong thành cấp thấp, chỉ có người có thực lực cao mới có thể vào thành cấp cao.
Đương nhiên, sức mạnh đến từ nhiều phương diện, bao gồm tài chính và sức chiến đấu. Hiện tại nhà họ Dương có luyện đan sư, tương lai đầy hứa hẹn, cho nên Dương Đạo Mẫn hy vọng nhà họ Dương có thể tiến vào thành cấp cao hơn là thành cấp hai!
Ngô Bình dùng sức gật đầu: "Phụ thân yên tâm, con sẽ không làm ngài thất vọng!"
Lúc này Dương Đạo Mẫn càng nhìn Ngô Bình càng thấy thuận mắt, cảm thấy con trai mình vừa thông minh, vừa có triển vọng, lại còn trông rất tuấn tú, ông ta cười "haha" nói: "Tử Minh, đây là 100 vạn quan, con cầm tiêu trước đi, nếu không đủ thì hỏi lại ta.”
Tất nhiên Ngô Bình không khách khí, lập tức cầm lấy 100 vạn quan, anh còn muốn mua thêm nhiều dược liệu.
"Phụ thân, có phải dược liệu ở trong thành cấp hai sẽ tốt hơn không?"
Dương Đạo Mẫn cười nói: "Đương nhiên rồi, không chỉ dược liệu, mà mọi thứ trong thành cấp hai đều tốt hơn thành cấp một, ngay cả cư dân trong thành!"
Ngô Bình: “Phụ thân, con muốn mua một ít than củi để luyện đan và đan dược cấp cao.”
Dương Đạo Mẫn im lặng vài giây rồi nói: "Vậy chỉ có thể đi đến thành cấp hai, phụ thân là người thứ năm trong bảy vị trưởng lão ở thành cấp một, tuy có thể vào thành cấp hai, nhưng cần phải nộp một khoản phí."
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: "Phụ thân, con muốn đi thành cấp hai mua than và dược liệu!"
Đối với đứa con trai này, Dương Đạo Mẫn đáp ứng mọi yêu cầu, ông ta cười nói: "Được! Buổi chiều cha sẽ đưa con đi đến thành cấp hai ở phụ cận, thành Thanh Mộc!"