-
Chương 3089: Chân lý bí ẩn tối thượng
Chân lý bí ẩn tối thượng
9991 bậc, 9992 bậc, Ngô Bình huy động sức mạnh của toàn thân, nỗ lực đi lên, anh muốn đi đến đỉnh cao nhất, tiến vào cung điện đó.
Nếu không phải anh đã sở hữu tám loại sức mạnh thần bí, thực hiện Thánh Thuế bảy lần, ngưng tụ tầng cấm thứ 21 thì lúc này anh đã không thể tiếp tục kiên trì được.
9999 bước, 10000 bước!
Khi anh bước lên đỉnh Thánh Sơn, một cơn gió thổi qua, mây mù tan đi, toà cung điện kia cũng hiện ra trước mặt anh. Cửa cung điện mở ra, hình như có người đang ngồi bên trong.
Ngô Bình rất mệt mỏi nhưng vẫn chậm rãi bước vào cung điện, đi tới chỗ người kia.
Người này để ngực trần, dáng người cao lớn, có rất nhiều ngân hà và thiên hà lơ lửng xung quanh ông ta, chúng nhỏ bé như những con ruồi trước mặt ông ta.
Người này trông rất giống Ngô Bình, có lẽ nếu người khác bước vào thì ông ta cũng sẽ biến thành bộ dạng giống người kia, mọi thứ chỉ là sự phản ánh suy nghĩ của anh mà thôi.
Ngô Bình chắp tay làm lễ, người này khẽ gật đầu nói: “Cuối cùng cũng có người tiến vào Thánh Sơn.”
Ngô Bình: “Ngài là ý chí của Thánh Sơn sao?”
Người này nói: “Thánh Sơn không có ý chí, chỉ có chân lý bí ẩn tối thượng vượt qua kỷ nguyên.”
Ngô Bình: "Ta có thể học được ý nghĩa thâm sau này không?"
Người này nói: "Ngươi có thể. Ngươi là vật dẫn của chân lý bí ẩn, không có ngươi, chân lý bí ẩn không thể phát huy được sức mạnh của nó."
"Ta nên gọi ngài là gì?"
"Ngươi có thể gọi ta là Thánh giả, ta là hình chiếu của những chân lý bí ẩn và cũng là hiện thân của suy nghĩ của ngươi."
Ngô Bình: “Thánh giả, chân lý bí ẩn là kinh văn mà ta đã học trước đó sao?”
Thánh giả: "Mỗi người đều nghe được những kinh văn khác nhau, dù sao thì mỗi người mỗi khác. Qua kinh văn, ngươi chỉ có thể quan sát được chân lý bí ẩn tối thượng từ một góc độ nhất định, cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, những gì ngươi nhìn thấy có thể chỉ là một điểm nhỏ mà không thể biết được toàn cảnh.
Ngô Bình: “Làm sao ta có thể học được chân lý bí ẩn?”
Thánh giả giơ tay chỉ, một lượng thông tin khổng lồ tràn vào trong đầu Ngô Bình, những thông tin này tuyệt vời không thể tả, nó tiến hành bổ sung và thăng hoa rất nhiều dựa trên cơ sở là kinh văn mà Ngô Bình đã hiểu ở 10000 bậc thang trước đó.
Những thông tin này quá phức tạp, sau khi Ngô Bình nhận được, anh đã gần như ngã xuống, nằm trên mặt đất như một người chết, khắp người đều có dòng điện đang chạy, nhưng ánh mắt anh lại rất sáng.
Chân lý bí ẩn tối thượng không hề tầm thường! Trước kia, mặc dù anh có 21 tầng cấm, thực lực ngang với cường giả kỷ nguyên, nhưng sự hiểu biết của anh đối với các cường giả kỷ nguyên lại quá hời hợt. Giờ đây, chân lý bí ẩn tối thượng đã cho phép anh nhìn thấy bức tranh toàn cảnh về các cường giả kỷ nguyên, anh hiểu sâu sắc về sức mạnh của các cường giả kỷ nguyên.
Anh cũng đã từng đối phó với những cường giả kỷ nguyên trước đây, nhưng họ đều là hóa thân hoặc sức mạnh của họ bị áp chế nên vẫn chưa thể hiện được sức mạnh vốn có.
Lúc này, Lục Hành Thiên vẫn đang cố gắng hết sức bước lên bậc thang trên núi, nhưng hắn không còn hiểu kinh văn đang nói gì nữa, đi một bậc đã phải nghỉ ngơi một hai tiếng.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một người đang đi từ trên núi xuống, ngọn núi quá cao, bên trên lại có sương mù nên hắn không biết Ngô Bình đã đi được bao xa. Ngô Bình đi xuống rất nhanh và chỉ trong chốc lát đã đến bên cạnh hắn.
Ngô Bình nhìn Lục Hành Thiên, bình tĩnh nói: “Không phải ngươi định giết ta trên Thánh Sơn sao?”
Lục Hành Thiên kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Ngô Bình: “Kế hoạch của ngươi khá tốt, nhưng với điều kiện là ngươi có thể theo kịp ta, đáng tiếc tư chất của ngươi quá tầm thường, bị ta ném lại ở phía sau.”
Hóa ra kế hoạch ban đầu của Lục Hành Thiên là hắn sẽ đi theo Ngô Bình sau khi Thánh Sơn mở ra, sau đó dùng bí pháp để giết anh một cách bất ngờ trong khi anh đang tập trung toàn bộ tinh thần vào kinh văn! Hắn đã đi qua Thánh Sơn này không dưới một lần, trước kia căn bản không cần phải suy nghĩ nên hắn chắc chắn 100% sẽ thành công.
Chỉ là hắn không thể ngờ được rằng Ngô Bình lại đi nhanh đến mức hắn không thể đuổi kịp.
"Ngươi đã đi tới bậc bao nhiêu rồi?" Sắc mặt Lục Hành Thiên âm trầm hỏi.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ta đã tới đỉnh núi.”
Lục Hành Thiên cực kỳ ngạc nhiên: "Không thể nào! Ngay cả Thiên Thánh cũng chỉ đi được 9.100 bậc!"
Hắn vừa dứt lời, chuông liền vang lên chín hồi, Điện chủ của Điện Thi Thư lớn tiếng nói: "Lý Huyền Bình đã lên tới đỉnh Thánh Sơn, Thiên Thánh chúc mừng! Tất cả Thánh Môn chúc mừng!"
Lên đến đỉnh Thánh Sơn có nghĩa là tiềm lực và địa vị của Ngô Bình đã vượt qua Thiên Thánh, vượt qua đại nhân vật sáng lập Thánh Môn!
Một tiếng sấm vang lên, mây mù trên đỉnh núi tan đi, cung điện mà Ngô Bình tiến vào từ từ chìm vào trong núi, sau đó toàn bộ Thánh Sơn đều rung chuyển.
Một luồng sức mạnh chấn động toàn bộ người trên Thánh Sơn bay lên không trung, Thánh Sơn bay lên trời sau đó trong nháy mắt thu nhỏ lại, biến thành một con dấu lớn cỡ lòng bàn tay! Trên con dấu lớn tràn đầy kinh văn, những kinh văn này đều được Ngô Bình lĩnh hội trước đó, vì vậy chỉ có anh mới có thể kiểm soát chúng!
"Ầm ầm ầm!"
Thánh Sơn bay vào lòng bàn tay của Ngô Bình, anh cảm thấy ngọn núi này có uy lực vô cùng mạnh mẽ và có mối liên hệ mật thiết với anh, giống như một bộ phận trong cơ thể anh.
Lúc này Ngô Bình phát hiện điểm của mình trực tiếp tăng lên một tỷ. Leo lên đỉnh Thánh Sơn sẽ được thưởng một tỷ điểm, hoàn toàn bỏ xa các Điện Thánh khác, bởi vì người đứng thứ hai chỉ có hơn 10 triệu điểm!
"Chúc mừng Đại điện hạ, chúc mừng Đại điện hạ!" Tất cả các Điện Thánh, Thánh Tử và Thánh Nữ đều đồng thanh chúc mừng anh. Ngay cả Lục Hành Thiên cũng ngoan ngoan làm lễ, không còn cách nào khác, Ngô Bình quá mạnh, hắn đành phải cúi đầu!
Điện chủ của Điện Thi Thư mỉm cười đi tới nói: “Đại điện hạ, lẽ ra phải mất một thời gian nữa ngài mới có thể tiến vào Thánh Các để tìm hiểu truyền thừa của tiền bối. Tuy nhiên leo lên đỉnh Thánh Sơn là một thành tựu to lớn, ngài có thể vào Thánh Các bất cứ lúc nào.
Sau khi tiến vào Thánh đạo, Ngô Bình chính là các lão của Thánh Môn, địa vị rất cao! Dù sao hiện tại trong toàn Thánh Môn cũng chỉ có mười hai vị các lão.
Ngô Bình đã không còn nhiều hứng thú với Thánh Các nữa, dù sao thì truyền thừa của các cường giả Thánh Môn này có thể mạnh hơn truyền thừa của Thánh Sơn không? Anh quyết định sẽ nói chuyện này sau, dù sao hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
"Ta hiểu rồi, còn chưa biết tên của Điện chủ."
Chủ nhân của Điện Thi Thư mỉm cười nói: “Lão phu là Khâu phu tử.”
Ngô Bình cười nói: “Ta thành lập quốc gia ở nhân gian, nhưng để giáo dục thiên hạ ta cần các loại sách vở thơ văn, có thể mời phu tử đến sống ở nhân gian một thời gian để dạy dỗ mấy đồ đệ được không?”
Khâu phu tử cười "ha ha": "Đây vốn là nhiệm vụ của ta, cho dù Đại điện hạ không nói thì ta cũng sẽ đi."
Ngô Bình cúi đầu thật sâu: “Làm phiền phu tử.”
Lúc này Lưu quản gia đi tới, cười nói: "Thiên Thánh mời ngài."
Ngô Bình đã đoán trước được điều này, gật đầu, đi vào Thánh Điện lần nữa. Lần này, anh đi tới một đại điện trang nghiêm, Thiên Thánh đang ngồi nghiêm chỉnh ở đây, xung quanh là hàng trăm hộ vệ mặc giáp vàng.
Ngô Bình ôm quyền: “Thiên Thánh.”
Thiên Thánh cười nói: "Ngươi thật sự không làm ta thất vọng, thành công leo lên đỉnh Thánh Sơn, ta có chuyện muốn nhờ, không biết ngươi có đồng ý giúp ta không?"
Ngô Bình: “Thiên Thánh, mời nói.”
Thiên Thánh: "Những tồn tại như Thánh Môn đều phải phái người vào chiến trường kỷ nguyên để đối đầu với những thiên tài của các thế lực lớn và lớn lên trong sự giết chóc. Nhưng trong vài trăm năm qua, các đệ tử của Thánh Môn đi vào đều đã chết, trong vài thập niên vừa qua, ta thậm chí còn không dám cử người đến chiến trường kỷ nguyên.
Ngô Bình cau mày: "Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Một người xui xẻo, chẳng lẽ tất cả mọi người đều xui xẻo sao?"
Thiên Thánh: "Có những thế lực thù địch nhắm vào Thánh Môn. Gần đây, không có ai đến chiến trường kỷ nguyên, điều này khiến cho các thế lực bên ngoài cho rằng Thánh Môn của chúng ta không có ai, họ dần dần trở nên khinh thường Thánh Môn. Vì vậy, Thánh Môn cần một người tiến vào chiến trường kỷ nguyên, giết chết tất cả, thể hiện uy nghiêm và khí phách của mình, mà ngươi chính là ứng cử viên sáng giá nhất lúc này!”
9991 bậc, 9992 bậc, Ngô Bình huy động sức mạnh của toàn thân, nỗ lực đi lên, anh muốn đi đến đỉnh cao nhất, tiến vào cung điện đó.
Nếu không phải anh đã sở hữu tám loại sức mạnh thần bí, thực hiện Thánh Thuế bảy lần, ngưng tụ tầng cấm thứ 21 thì lúc này anh đã không thể tiếp tục kiên trì được.
9999 bước, 10000 bước!
Khi anh bước lên đỉnh Thánh Sơn, một cơn gió thổi qua, mây mù tan đi, toà cung điện kia cũng hiện ra trước mặt anh. Cửa cung điện mở ra, hình như có người đang ngồi bên trong.
Ngô Bình rất mệt mỏi nhưng vẫn chậm rãi bước vào cung điện, đi tới chỗ người kia.
Người này để ngực trần, dáng người cao lớn, có rất nhiều ngân hà và thiên hà lơ lửng xung quanh ông ta, chúng nhỏ bé như những con ruồi trước mặt ông ta.
Người này trông rất giống Ngô Bình, có lẽ nếu người khác bước vào thì ông ta cũng sẽ biến thành bộ dạng giống người kia, mọi thứ chỉ là sự phản ánh suy nghĩ của anh mà thôi.
Ngô Bình chắp tay làm lễ, người này khẽ gật đầu nói: “Cuối cùng cũng có người tiến vào Thánh Sơn.”
Ngô Bình: “Ngài là ý chí của Thánh Sơn sao?”
Người này nói: “Thánh Sơn không có ý chí, chỉ có chân lý bí ẩn tối thượng vượt qua kỷ nguyên.”
Ngô Bình: "Ta có thể học được ý nghĩa thâm sau này không?"
Người này nói: "Ngươi có thể. Ngươi là vật dẫn của chân lý bí ẩn, không có ngươi, chân lý bí ẩn không thể phát huy được sức mạnh của nó."
"Ta nên gọi ngài là gì?"
"Ngươi có thể gọi ta là Thánh giả, ta là hình chiếu của những chân lý bí ẩn và cũng là hiện thân của suy nghĩ của ngươi."
Ngô Bình: “Thánh giả, chân lý bí ẩn là kinh văn mà ta đã học trước đó sao?”
Thánh giả: "Mỗi người đều nghe được những kinh văn khác nhau, dù sao thì mỗi người mỗi khác. Qua kinh văn, ngươi chỉ có thể quan sát được chân lý bí ẩn tối thượng từ một góc độ nhất định, cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, những gì ngươi nhìn thấy có thể chỉ là một điểm nhỏ mà không thể biết được toàn cảnh.
Ngô Bình: “Làm sao ta có thể học được chân lý bí ẩn?”
Thánh giả giơ tay chỉ, một lượng thông tin khổng lồ tràn vào trong đầu Ngô Bình, những thông tin này tuyệt vời không thể tả, nó tiến hành bổ sung và thăng hoa rất nhiều dựa trên cơ sở là kinh văn mà Ngô Bình đã hiểu ở 10000 bậc thang trước đó.
Những thông tin này quá phức tạp, sau khi Ngô Bình nhận được, anh đã gần như ngã xuống, nằm trên mặt đất như một người chết, khắp người đều có dòng điện đang chạy, nhưng ánh mắt anh lại rất sáng.
Chân lý bí ẩn tối thượng không hề tầm thường! Trước kia, mặc dù anh có 21 tầng cấm, thực lực ngang với cường giả kỷ nguyên, nhưng sự hiểu biết của anh đối với các cường giả kỷ nguyên lại quá hời hợt. Giờ đây, chân lý bí ẩn tối thượng đã cho phép anh nhìn thấy bức tranh toàn cảnh về các cường giả kỷ nguyên, anh hiểu sâu sắc về sức mạnh của các cường giả kỷ nguyên.
Anh cũng đã từng đối phó với những cường giả kỷ nguyên trước đây, nhưng họ đều là hóa thân hoặc sức mạnh của họ bị áp chế nên vẫn chưa thể hiện được sức mạnh vốn có.
Lúc này, Lục Hành Thiên vẫn đang cố gắng hết sức bước lên bậc thang trên núi, nhưng hắn không còn hiểu kinh văn đang nói gì nữa, đi một bậc đã phải nghỉ ngơi một hai tiếng.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một người đang đi từ trên núi xuống, ngọn núi quá cao, bên trên lại có sương mù nên hắn không biết Ngô Bình đã đi được bao xa. Ngô Bình đi xuống rất nhanh và chỉ trong chốc lát đã đến bên cạnh hắn.
Ngô Bình nhìn Lục Hành Thiên, bình tĩnh nói: “Không phải ngươi định giết ta trên Thánh Sơn sao?”
Lục Hành Thiên kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Ngô Bình: “Kế hoạch của ngươi khá tốt, nhưng với điều kiện là ngươi có thể theo kịp ta, đáng tiếc tư chất của ngươi quá tầm thường, bị ta ném lại ở phía sau.”
Hóa ra kế hoạch ban đầu của Lục Hành Thiên là hắn sẽ đi theo Ngô Bình sau khi Thánh Sơn mở ra, sau đó dùng bí pháp để giết anh một cách bất ngờ trong khi anh đang tập trung toàn bộ tinh thần vào kinh văn! Hắn đã đi qua Thánh Sơn này không dưới một lần, trước kia căn bản không cần phải suy nghĩ nên hắn chắc chắn 100% sẽ thành công.
Chỉ là hắn không thể ngờ được rằng Ngô Bình lại đi nhanh đến mức hắn không thể đuổi kịp.
"Ngươi đã đi tới bậc bao nhiêu rồi?" Sắc mặt Lục Hành Thiên âm trầm hỏi.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ta đã tới đỉnh núi.”
Lục Hành Thiên cực kỳ ngạc nhiên: "Không thể nào! Ngay cả Thiên Thánh cũng chỉ đi được 9.100 bậc!"
Hắn vừa dứt lời, chuông liền vang lên chín hồi, Điện chủ của Điện Thi Thư lớn tiếng nói: "Lý Huyền Bình đã lên tới đỉnh Thánh Sơn, Thiên Thánh chúc mừng! Tất cả Thánh Môn chúc mừng!"
Lên đến đỉnh Thánh Sơn có nghĩa là tiềm lực và địa vị của Ngô Bình đã vượt qua Thiên Thánh, vượt qua đại nhân vật sáng lập Thánh Môn!
Một tiếng sấm vang lên, mây mù trên đỉnh núi tan đi, cung điện mà Ngô Bình tiến vào từ từ chìm vào trong núi, sau đó toàn bộ Thánh Sơn đều rung chuyển.
Một luồng sức mạnh chấn động toàn bộ người trên Thánh Sơn bay lên không trung, Thánh Sơn bay lên trời sau đó trong nháy mắt thu nhỏ lại, biến thành một con dấu lớn cỡ lòng bàn tay! Trên con dấu lớn tràn đầy kinh văn, những kinh văn này đều được Ngô Bình lĩnh hội trước đó, vì vậy chỉ có anh mới có thể kiểm soát chúng!
"Ầm ầm ầm!"
Thánh Sơn bay vào lòng bàn tay của Ngô Bình, anh cảm thấy ngọn núi này có uy lực vô cùng mạnh mẽ và có mối liên hệ mật thiết với anh, giống như một bộ phận trong cơ thể anh.
Lúc này Ngô Bình phát hiện điểm của mình trực tiếp tăng lên một tỷ. Leo lên đỉnh Thánh Sơn sẽ được thưởng một tỷ điểm, hoàn toàn bỏ xa các Điện Thánh khác, bởi vì người đứng thứ hai chỉ có hơn 10 triệu điểm!
"Chúc mừng Đại điện hạ, chúc mừng Đại điện hạ!" Tất cả các Điện Thánh, Thánh Tử và Thánh Nữ đều đồng thanh chúc mừng anh. Ngay cả Lục Hành Thiên cũng ngoan ngoan làm lễ, không còn cách nào khác, Ngô Bình quá mạnh, hắn đành phải cúi đầu!
Điện chủ của Điện Thi Thư mỉm cười đi tới nói: “Đại điện hạ, lẽ ra phải mất một thời gian nữa ngài mới có thể tiến vào Thánh Các để tìm hiểu truyền thừa của tiền bối. Tuy nhiên leo lên đỉnh Thánh Sơn là một thành tựu to lớn, ngài có thể vào Thánh Các bất cứ lúc nào.
Sau khi tiến vào Thánh đạo, Ngô Bình chính là các lão của Thánh Môn, địa vị rất cao! Dù sao hiện tại trong toàn Thánh Môn cũng chỉ có mười hai vị các lão.
Ngô Bình đã không còn nhiều hứng thú với Thánh Các nữa, dù sao thì truyền thừa của các cường giả Thánh Môn này có thể mạnh hơn truyền thừa của Thánh Sơn không? Anh quyết định sẽ nói chuyện này sau, dù sao hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
"Ta hiểu rồi, còn chưa biết tên của Điện chủ."
Chủ nhân của Điện Thi Thư mỉm cười nói: “Lão phu là Khâu phu tử.”
Ngô Bình cười nói: “Ta thành lập quốc gia ở nhân gian, nhưng để giáo dục thiên hạ ta cần các loại sách vở thơ văn, có thể mời phu tử đến sống ở nhân gian một thời gian để dạy dỗ mấy đồ đệ được không?”
Khâu phu tử cười "ha ha": "Đây vốn là nhiệm vụ của ta, cho dù Đại điện hạ không nói thì ta cũng sẽ đi."
Ngô Bình cúi đầu thật sâu: “Làm phiền phu tử.”
Lúc này Lưu quản gia đi tới, cười nói: "Thiên Thánh mời ngài."
Ngô Bình đã đoán trước được điều này, gật đầu, đi vào Thánh Điện lần nữa. Lần này, anh đi tới một đại điện trang nghiêm, Thiên Thánh đang ngồi nghiêm chỉnh ở đây, xung quanh là hàng trăm hộ vệ mặc giáp vàng.
Ngô Bình ôm quyền: “Thiên Thánh.”
Thiên Thánh cười nói: "Ngươi thật sự không làm ta thất vọng, thành công leo lên đỉnh Thánh Sơn, ta có chuyện muốn nhờ, không biết ngươi có đồng ý giúp ta không?"
Ngô Bình: “Thiên Thánh, mời nói.”
Thiên Thánh: "Những tồn tại như Thánh Môn đều phải phái người vào chiến trường kỷ nguyên để đối đầu với những thiên tài của các thế lực lớn và lớn lên trong sự giết chóc. Nhưng trong vài trăm năm qua, các đệ tử của Thánh Môn đi vào đều đã chết, trong vài thập niên vừa qua, ta thậm chí còn không dám cử người đến chiến trường kỷ nguyên.
Ngô Bình cau mày: "Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Một người xui xẻo, chẳng lẽ tất cả mọi người đều xui xẻo sao?"
Thiên Thánh: "Có những thế lực thù địch nhắm vào Thánh Môn. Gần đây, không có ai đến chiến trường kỷ nguyên, điều này khiến cho các thế lực bên ngoài cho rằng Thánh Môn của chúng ta không có ai, họ dần dần trở nên khinh thường Thánh Môn. Vì vậy, Thánh Môn cần một người tiến vào chiến trường kỷ nguyên, giết chết tất cả, thể hiện uy nghiêm và khí phách của mình, mà ngươi chính là ứng cử viên sáng giá nhất lúc này!”