-
Chương 3085: Trận pháp truyền thừa của Thiên Thánh
Trận pháp truyền thừa của Thiên Thánh
Lục Hành Thiên thì không tốt bụng như Ngô Bình, hắn đã làm đối thủ của mình bị thương nặng chỉ sau một vài chiêu thức. Tử Thanh và Ngô Huân cũng đánh bại bốn Điện Thánh khiêu chiến họ, chính thức có được thân phận của Điện Thánh.
Ông lão béo gật đầu: “Từ giờ trở đi, bốn người các ngươi đều là Điện Thánh mới. Điện Thánh cũng có xếp hạng, có thể thông qua tu hành và hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Môn để kiếm điểm. Đương nhiên là điểm kiếm được trong thời gian làm Thánh Tử cũng sẽ chuyển đổi, đại khái chỉ còn lại một phần mười của số điểm ban đầu.”
Lúc này, có người lấy ra bốn tấm thẻ thân phận mới, lần lượt đưa cho đám người Ngô Bình và Tử Thanh. Trong thẻ thân phận có chứa trang phục Điện Thánh của bốn người và một số tài nguyên tu hành.
Ông lão béo: "Trên thẻ thân phận thể hiện thứ hạng điểm hiện tại của các ngươi. Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, các ngươi cần phải cố gắng hơn nữa."
Nói xong, bốn người lần lượt bị một luồng sức mạnh chuyển đến một thời không nhất định.
Ông lão béo cũng xuất hiện trước mặt bốn người, nói: "Các vị Điện Thánh mới thăng chức đều phải sống ở đây trong ba tháng. Sau ba tháng, các ngươi sẽ được điều chuyển đến các khu vực khác nhau dựa trên thứ hạng điểm của các ngươi."
Tử Thanh hỏi: “Những khu vực khác nhau có điểm khác biệt gì?”
Ông lão béo nói: “Năm Điện Thánh đứng đầu, từ người thứ năm đến thứ mười lăm, mười lăm đến ba mươi, ba mươi đến năm mươi, sẽ sống và tu luyện ở các khu vực khác nhau. Thứ hạng càng cao, tài nguyên trong khu vực càng nhiều.”
Tử Thanh: "Làm cách nào mới có thể nhanh chóng tăng lên thứ hạng của mình?"
Ông lão béo nói: “Nếu ngươi có đủ tài năng thì có thể tu luyện công pháp thâm sâu trong Thánh Điện. Nếu thực lực mạnh mẽ thì có thể hoàn thành một số nhiệm vụ khó khăn do Thánh Môn đưa ra. Ngoài ra, Thánh Sơn cũng sắp mở ra, leo càng cao thì điểm sẽ càng cao.”
Sau vài lời giải thích, ông lão béo rời đi, bốn người có mặt ở đó nhìn nhau, Lục Hành Thiên không nói lời nào, trực tiếp bay đến chỗ khác, rõ ràng là không muốn ở cùng những người này.
Ngô Huân cười nói: "Lý huynh, vậy ta cũng đi đến nơi khác đi dạo, gặp lại sau."
Ngô Bình gật đầu, nhìn Ngô Huân rời đi.
Tử Thanh nói: “Ông lão kia để tất cả chúng ta ở đây nhất định là có mục đích.”
Ngô Bình: “Đừng suy nghĩ nhiều, nếu chúng ta đã tới đây rồi, vậy thì đi thăm dò xung quanh thôi.”
Đúng lúc này, Lưu quản gia kia đột nhiên xuất hiện, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu nhân được Thiên Thánh phái đến giúp đỡ hai vị.”
Trong lòng Ngô Bình chuyển động: “Ồ, chẳng lẽ ở đây còn có gì đặc biệt à?”
Lưu quản gia gật đầu: “Ở đây có những thứ do các vị Thiên Thánh tiền nhiệm để lại, nhưng các vị chỉ có thể lấy được những thứ này nếu đáp ứng được một số yêu cầu nhất định và phải may mắn. Ta có thể giúp hai vị điện hạ nhanh chóng tìm được những thứ này.”
Ngô Bình: “Còn có chuyện như vậy sao, vậy tiếp theo ta phải làm sao mới tìm được đồ vật mà Thiên Thánh để lại?”
Lưu quản gia lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Ngô Bình, nói: “Trên bản đồ này chỗ nào có vòng tròn màu đỏ, đều có thể tìm được đồ vật của Thiên Thánh. Nhưng cuối cùng có lấy được hay không thì còn phải xem sự may mắn của hai vị điện hạ.”
Ngô Bình nhận lấy bản đồ nhìn lướt qua, phát hiện trên đó có năm chỗ vẽ vòng tròn màu đỏ, anh gật đầu: “Cám ơn Lưu quản gia.”
Lưu quản gia chắp tay nói: "Ta không quấy rầy hai người nữa, trong lúc này hai người có thể rời khỏi đây."
Sau khi Lưu quản gia rời đi, Ngô Bình và Tử Thanh theo bản đồ bay một quãng đường rất xa mới tìm được khu vực đầu tiên được khoanh tròn màu đỏ.
Ở đây có những ngọn núi thấp, nối liền với nhau, trên núi không có thảm thực vật, trơ trụi.
Tử Thanh: “Khu vực này rất rộng lớn, muốn tìm được đồ vật của Thiên Thánh cũng không dễ dàng.”
Ngô Bình cười nói: "Lưu quản gia nói muốn tìm được những thứ này thì phải đáp ứng một số yêu cầu nhất định mới được."
Anh cẩn thận quan sát xung quanh, nhìn một lúc rồi bay lên trời cao để kiểm tra. Khi ở trên cao anh mới phát hiện mỗi ngọn núi thấp giống như một quân cờ, chi chít như sao trên trời, tạo thành một đại trận huyền bí.
Ngô Bình có nghiên cứu sâu về sự trận pháp, rất nhanh anh đã phát hiện ra đại trận này là một trận ảo không gian, bề ngoài trông giống như một ngọn núi thấp, nhưng thực chất bên trong ẩn chứa rất nhiều bí ẩn. Nếu muốn tiến vào nơi mà mê trận không gian che giấu thì anh phải phá giải trận pháp này.
"Xem ra đây chính là yêu cầu của Thiên Thánh, phá vỡ ảo trận không gian." Anh thầm nghĩ.
Sau khi quan sát một lúc, Ngô Bình đột nhiên chỉ hai mươi bốn lần trong không trung, mỗi ngón tay đều phát ra từng luồng kiếm quang, đánh vào những ngọn núi thấp khác nhau với thứ tự và sức mạnh khác nhau.
Chẳng bao lâu, vùng núi thấp đã xuất hiện những thay đổi nhỏ, đại trận cũng cảm nhận được. Sau khi thử bảy lần liên tiếp, Ngô Bình đại khái đã biết cách phá vỡ trận pháp.
Lần này anh đồng thời phóng ra 36 luồng kiếm khí, kiếm khí đồng thời rơi xuống. Một tiếng “Ầm” vang lên, sáu ngọn núi thấp dịch chuyển ra xa, lộ ra một khoảng đất trống.
Ngô Bình và Tử Thanh đi đến mảnh đất trống, bên trong có sương mù bảy màu và họ chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng nửa mét.
Ngô Bình dẫn Tử Thanh đi về bên trái vài bước, bên phải vài bước, sau hơn mười lần thay đổi, anh đi tới một cánh cửa gỗ, đưa tay đẩy cửa ra.
Sau khi bước vào cánh cửa gỗ, bên trong là một khung cảnh khác. Một mặt đất bằng phẳng rộng lớn, những tảng đá hình vuông hoặc tròn khổng lồ được đặt nối tiếp nhau, trên mỗi tảng đá đều có khắc một số trận văn.
Nhìn thấy những trận văn này, Ngô Bình như được gợi ý, nói với Tử Thanh: "Tỷ tỷ, ngươi có thấy không những trận văn này đều rất độc đáo, chắc chắn không phải do người bình thường khắc lên, đây nhất định là đồ vật mà Thiên Thánh để lại."
Lúc này, Tử Thanh tìm được một tảng đá hình vuông, bên trên có khắc rất nhiều chữ. Những chữ này rất phức tạp, nhưng hai người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Những chữ này giới thiệu cuộc đời của một vị Thiên Thánh giỏi về trận pháp, vị Thiên Thánh đó giỏi về trận pháp, tài năng của ông ta không tốt lắm nên sử dụng trận pháp để cố đẩy bản thân lên, cuối cùng trở thành một thế hệ Thiên Thánh.
Vị Thiên Thánh này ngày càng tiến xa hơn trên con đường trận pháp. Cuối cùng, ông ta đã tạo ra một loại đại trận thần cơ và không ngừng tiếp tục cải tiến nó, muốn dùng nó để xây dựng trung tâm.
Kế hoạch của vị Thiên Thánh này chỉ mới thực hiện được một nửa thì ông ta đã mất trong trận chiến với Hoang. Việc kế thừa trận pháp tinh diệu này khó khăn đến mức không ai có thể kế thừa được. Cuối cùng, ông ta để lại những nghiên cứu và suy nghĩ của mình về trận pháp ở đây, hy vọng sau này có người có thể hiểu được kết quả nghiên cứu của ông ta!
Ngô Bình suy tư một chút, nói: "Cảnh giới thứ mười sáu là cảnh giới Thiên Mệnh, lên trên là cảnh giới thứ mười bảy gọi là cảnh giới Quy Tắc!"
Cảnh giới Quy Tắc là thiết lập các quy tắc của riêng mình giữa trời và đất. Hoặc thiết lập các quy tắc của riêng mình trong một không gian nhất định tại một thời điểm nhất định. Một khi các quy tắc được thiết lập, ngay cả những người đặt ra quy tắc cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt, nếu không sẽ bị các quy tắc phản công. Tất nhiên, trở thành người đặt ra quy tắc có lợi thế rất lớn, có thể dễ dàng mượn sức mạnh của quy tắc để đánh bại hoặc thậm chí tiêu diệt đối thủ.
Quy tắc được thành lập, trung tâm chính là các trận pháp bí ẩn khác nhau, nếu có đủ số lượng trận pháp liên tục được sinh ra, thay đổi và kết nối, cuối cùng có thể hình thành các quy tắc!
Hiện tại nhìn thấy Thiên Thánh để lại truyền thừa trận pháp, Ngô Bình biết đây là cơ hội, lập tức bắt đầu từ viên đá đầu tiên, tìm hiểu phù văn trên đó.
Tìm hiểu trận pháp là một quá trình rất khô khan, cũng may là có Tử Thanh đi cùng nên cũng không quá nhàm chán.
Nửa giờ sau, Ngô Bình lĩnh ngộ loại trận văn thứ nhất, sau đó đi lĩnh ngộ loại trận văn thứ hai. Anh nhận thấy rằng một khi anh hiểu được một loại trận van5, thì những loại trận văn khác cũng không khó lắm.
Lục Hành Thiên thì không tốt bụng như Ngô Bình, hắn đã làm đối thủ của mình bị thương nặng chỉ sau một vài chiêu thức. Tử Thanh và Ngô Huân cũng đánh bại bốn Điện Thánh khiêu chiến họ, chính thức có được thân phận của Điện Thánh.
Ông lão béo gật đầu: “Từ giờ trở đi, bốn người các ngươi đều là Điện Thánh mới. Điện Thánh cũng có xếp hạng, có thể thông qua tu hành và hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Môn để kiếm điểm. Đương nhiên là điểm kiếm được trong thời gian làm Thánh Tử cũng sẽ chuyển đổi, đại khái chỉ còn lại một phần mười của số điểm ban đầu.”
Lúc này, có người lấy ra bốn tấm thẻ thân phận mới, lần lượt đưa cho đám người Ngô Bình và Tử Thanh. Trong thẻ thân phận có chứa trang phục Điện Thánh của bốn người và một số tài nguyên tu hành.
Ông lão béo: "Trên thẻ thân phận thể hiện thứ hạng điểm hiện tại của các ngươi. Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, các ngươi cần phải cố gắng hơn nữa."
Nói xong, bốn người lần lượt bị một luồng sức mạnh chuyển đến một thời không nhất định.
Ông lão béo cũng xuất hiện trước mặt bốn người, nói: "Các vị Điện Thánh mới thăng chức đều phải sống ở đây trong ba tháng. Sau ba tháng, các ngươi sẽ được điều chuyển đến các khu vực khác nhau dựa trên thứ hạng điểm của các ngươi."
Tử Thanh hỏi: “Những khu vực khác nhau có điểm khác biệt gì?”
Ông lão béo nói: “Năm Điện Thánh đứng đầu, từ người thứ năm đến thứ mười lăm, mười lăm đến ba mươi, ba mươi đến năm mươi, sẽ sống và tu luyện ở các khu vực khác nhau. Thứ hạng càng cao, tài nguyên trong khu vực càng nhiều.”
Tử Thanh: "Làm cách nào mới có thể nhanh chóng tăng lên thứ hạng của mình?"
Ông lão béo nói: “Nếu ngươi có đủ tài năng thì có thể tu luyện công pháp thâm sâu trong Thánh Điện. Nếu thực lực mạnh mẽ thì có thể hoàn thành một số nhiệm vụ khó khăn do Thánh Môn đưa ra. Ngoài ra, Thánh Sơn cũng sắp mở ra, leo càng cao thì điểm sẽ càng cao.”
Sau vài lời giải thích, ông lão béo rời đi, bốn người có mặt ở đó nhìn nhau, Lục Hành Thiên không nói lời nào, trực tiếp bay đến chỗ khác, rõ ràng là không muốn ở cùng những người này.
Ngô Huân cười nói: "Lý huynh, vậy ta cũng đi đến nơi khác đi dạo, gặp lại sau."
Ngô Bình gật đầu, nhìn Ngô Huân rời đi.
Tử Thanh nói: “Ông lão kia để tất cả chúng ta ở đây nhất định là có mục đích.”
Ngô Bình: “Đừng suy nghĩ nhiều, nếu chúng ta đã tới đây rồi, vậy thì đi thăm dò xung quanh thôi.”
Đúng lúc này, Lưu quản gia kia đột nhiên xuất hiện, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu nhân được Thiên Thánh phái đến giúp đỡ hai vị.”
Trong lòng Ngô Bình chuyển động: “Ồ, chẳng lẽ ở đây còn có gì đặc biệt à?”
Lưu quản gia gật đầu: “Ở đây có những thứ do các vị Thiên Thánh tiền nhiệm để lại, nhưng các vị chỉ có thể lấy được những thứ này nếu đáp ứng được một số yêu cầu nhất định và phải may mắn. Ta có thể giúp hai vị điện hạ nhanh chóng tìm được những thứ này.”
Ngô Bình: “Còn có chuyện như vậy sao, vậy tiếp theo ta phải làm sao mới tìm được đồ vật mà Thiên Thánh để lại?”
Lưu quản gia lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Ngô Bình, nói: “Trên bản đồ này chỗ nào có vòng tròn màu đỏ, đều có thể tìm được đồ vật của Thiên Thánh. Nhưng cuối cùng có lấy được hay không thì còn phải xem sự may mắn của hai vị điện hạ.”
Ngô Bình nhận lấy bản đồ nhìn lướt qua, phát hiện trên đó có năm chỗ vẽ vòng tròn màu đỏ, anh gật đầu: “Cám ơn Lưu quản gia.”
Lưu quản gia chắp tay nói: "Ta không quấy rầy hai người nữa, trong lúc này hai người có thể rời khỏi đây."
Sau khi Lưu quản gia rời đi, Ngô Bình và Tử Thanh theo bản đồ bay một quãng đường rất xa mới tìm được khu vực đầu tiên được khoanh tròn màu đỏ.
Ở đây có những ngọn núi thấp, nối liền với nhau, trên núi không có thảm thực vật, trơ trụi.
Tử Thanh: “Khu vực này rất rộng lớn, muốn tìm được đồ vật của Thiên Thánh cũng không dễ dàng.”
Ngô Bình cười nói: "Lưu quản gia nói muốn tìm được những thứ này thì phải đáp ứng một số yêu cầu nhất định mới được."
Anh cẩn thận quan sát xung quanh, nhìn một lúc rồi bay lên trời cao để kiểm tra. Khi ở trên cao anh mới phát hiện mỗi ngọn núi thấp giống như một quân cờ, chi chít như sao trên trời, tạo thành một đại trận huyền bí.
Ngô Bình có nghiên cứu sâu về sự trận pháp, rất nhanh anh đã phát hiện ra đại trận này là một trận ảo không gian, bề ngoài trông giống như một ngọn núi thấp, nhưng thực chất bên trong ẩn chứa rất nhiều bí ẩn. Nếu muốn tiến vào nơi mà mê trận không gian che giấu thì anh phải phá giải trận pháp này.
"Xem ra đây chính là yêu cầu của Thiên Thánh, phá vỡ ảo trận không gian." Anh thầm nghĩ.
Sau khi quan sát một lúc, Ngô Bình đột nhiên chỉ hai mươi bốn lần trong không trung, mỗi ngón tay đều phát ra từng luồng kiếm quang, đánh vào những ngọn núi thấp khác nhau với thứ tự và sức mạnh khác nhau.
Chẳng bao lâu, vùng núi thấp đã xuất hiện những thay đổi nhỏ, đại trận cũng cảm nhận được. Sau khi thử bảy lần liên tiếp, Ngô Bình đại khái đã biết cách phá vỡ trận pháp.
Lần này anh đồng thời phóng ra 36 luồng kiếm khí, kiếm khí đồng thời rơi xuống. Một tiếng “Ầm” vang lên, sáu ngọn núi thấp dịch chuyển ra xa, lộ ra một khoảng đất trống.
Ngô Bình và Tử Thanh đi đến mảnh đất trống, bên trong có sương mù bảy màu và họ chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng nửa mét.
Ngô Bình dẫn Tử Thanh đi về bên trái vài bước, bên phải vài bước, sau hơn mười lần thay đổi, anh đi tới một cánh cửa gỗ, đưa tay đẩy cửa ra.
Sau khi bước vào cánh cửa gỗ, bên trong là một khung cảnh khác. Một mặt đất bằng phẳng rộng lớn, những tảng đá hình vuông hoặc tròn khổng lồ được đặt nối tiếp nhau, trên mỗi tảng đá đều có khắc một số trận văn.
Nhìn thấy những trận văn này, Ngô Bình như được gợi ý, nói với Tử Thanh: "Tỷ tỷ, ngươi có thấy không những trận văn này đều rất độc đáo, chắc chắn không phải do người bình thường khắc lên, đây nhất định là đồ vật mà Thiên Thánh để lại."
Lúc này, Tử Thanh tìm được một tảng đá hình vuông, bên trên có khắc rất nhiều chữ. Những chữ này rất phức tạp, nhưng hai người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Những chữ này giới thiệu cuộc đời của một vị Thiên Thánh giỏi về trận pháp, vị Thiên Thánh đó giỏi về trận pháp, tài năng của ông ta không tốt lắm nên sử dụng trận pháp để cố đẩy bản thân lên, cuối cùng trở thành một thế hệ Thiên Thánh.
Vị Thiên Thánh này ngày càng tiến xa hơn trên con đường trận pháp. Cuối cùng, ông ta đã tạo ra một loại đại trận thần cơ và không ngừng tiếp tục cải tiến nó, muốn dùng nó để xây dựng trung tâm.
Kế hoạch của vị Thiên Thánh này chỉ mới thực hiện được một nửa thì ông ta đã mất trong trận chiến với Hoang. Việc kế thừa trận pháp tinh diệu này khó khăn đến mức không ai có thể kế thừa được. Cuối cùng, ông ta để lại những nghiên cứu và suy nghĩ của mình về trận pháp ở đây, hy vọng sau này có người có thể hiểu được kết quả nghiên cứu của ông ta!
Ngô Bình suy tư một chút, nói: "Cảnh giới thứ mười sáu là cảnh giới Thiên Mệnh, lên trên là cảnh giới thứ mười bảy gọi là cảnh giới Quy Tắc!"
Cảnh giới Quy Tắc là thiết lập các quy tắc của riêng mình giữa trời và đất. Hoặc thiết lập các quy tắc của riêng mình trong một không gian nhất định tại một thời điểm nhất định. Một khi các quy tắc được thiết lập, ngay cả những người đặt ra quy tắc cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt, nếu không sẽ bị các quy tắc phản công. Tất nhiên, trở thành người đặt ra quy tắc có lợi thế rất lớn, có thể dễ dàng mượn sức mạnh của quy tắc để đánh bại hoặc thậm chí tiêu diệt đối thủ.
Quy tắc được thành lập, trung tâm chính là các trận pháp bí ẩn khác nhau, nếu có đủ số lượng trận pháp liên tục được sinh ra, thay đổi và kết nối, cuối cùng có thể hình thành các quy tắc!
Hiện tại nhìn thấy Thiên Thánh để lại truyền thừa trận pháp, Ngô Bình biết đây là cơ hội, lập tức bắt đầu từ viên đá đầu tiên, tìm hiểu phù văn trên đó.
Tìm hiểu trận pháp là một quá trình rất khô khan, cũng may là có Tử Thanh đi cùng nên cũng không quá nhàm chán.
Nửa giờ sau, Ngô Bình lĩnh ngộ loại trận văn thứ nhất, sau đó đi lĩnh ngộ loại trận văn thứ hai. Anh nhận thấy rằng một khi anh hiểu được một loại trận van5, thì những loại trận văn khác cũng không khó lắm.