Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1015
Chín tầng thiên kiếp, chín đạo kiếp lôi, đây là sự tình mà bất kỳ một người tu luyện nào cũng không dám nghĩ đến, thế nhưng Trương Dương lại cứng rắn mạnh mẽ vượt qua, bình an vượt qua thăng cấp ngũ tầng.
Phải biết rằng Linh Thú hùng mạnh nhất độ kiếp cũng chỉ có bảy đạo kiếp lôi mà thôi, ai cũng không biết, nếu một người tu luyện nội công vượt qua chín tầng kiếp lôi, sau này sẽ hùng mạnh tới trình độ nào.
Nhưng hiện tại Phác Thiên Ân ít nhất khẳng định một điểm, nếu quả thật để cho Trương Dương khôi phục linh khí hư không trong cơ thể, đến lúc đó cứ cho gã đạt được Vô căn Thuỷ tạm thời thoát khỏi sự trói buộc của thân thể chân chính trở thành cao thủ ngũ tầng, căn bản không thể là đối thủ của Trương Dương.
Trong lòng của Phác Thiên Ân lúc này có chút hối hận, gã đã kéo thời gian quá dài, sớm biết rằng cao thủ ngũ tầng kia của Trung Quốc giờ phút này không có ở Trung Quốc, gã nên sớm xuất hiện tại Côn Lôn, trực tiếp mang Trương Dương đi hoặc là chém giết ngay tại chỗ.
Có thể nói, Trương Dương gây cho ông ta chấn động càng lúc càng lớn.
Mà Trương Dương càng hùng mạnh, trong lòng Phác Thiên Ân lại càng sinh ra một loại chuyển biến.
Gã hiện tại không hề muốn mang Trương Dương đi, cho dù Trương Dương là người Hàn Quốc thật, gã cũng không hy vọng Trương Dương xuất hiện ở Hàn Quốc.
Một núi không thể chứa hai cọp, Phác Thiên Ân cũng không hy vọng tương lai ở Hàn Quốc có một cao thủ ngũ tầng mạnh hơn mình rất nhiều.
Phác Thiên Ân lắc tay, gã không có trải qua thiên kiếp, thân thể cũng không có được mạnh mẽ, mặc dù gã có thực lực cao thủ ngũ tầng, nhưng vẫn đã bị sự hạn chế thân thể. Lên mặt giao thủ với Trương Dương, sẽ hiện rõ chỗ thua kém của thân thể.
Ít nhất Trương Dương chỉ có điều vỡ nát băng kiếm do năng lượng thiên địa ngưng kết, còn thân thể hắn thí xuất hiện vấn đề rất nhỏ.
Sát ý tăng vọt.
Ánh mắt Phác Thiên Ân hoàn toàn lạnh xuống, gã đã vứt bỏ ý định đem Trương Dương về Hàn Quốc, mà là phải hoàn toàn chém giết Trương Dương, bóp chết Trương Dương một phần tử nguy hiểm sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao của Trung Quốc.
Sự tồn tại của Trương Dương ắt sẽ khiến cho giới tu luyện nội công của toàn thế giới, Phác Thiên Ân đến hiện tại cũng không ngờ. Ngoại trừ một số linh thú hùng mạnh nhất kia ra, còn có người tu luyện nào dám phân cao thấp với Trương Dương.
Trung Quốc chẳng phải còn có câu, gọi là mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian không muộn. Phác Thiên Ân hiện tại chính là bù lại sai lầm mà trước kia gã khinh thị Trương Dương, gã rút hẹp đao ngắn mang trên người.
- Rống.
Con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia phun ra một ngụm khói đen, khói đenxen lẫn kịch độc này trong giây lát đọng lại trên hẹp đao của Phác Thiên Ân, dường như thay gã khảm lên một tầng hào quang màu đen sáng bóng.
Sát ý cả người Phác Thiên Ân tăng vọt, con Tam Nhãn ma thú kia cũng bước ra trước một bước, một người một thú nhìn chằm chằm Trương Dương.
Sát khí bốn phía.
Trong núi sâu của Dã Nhân Sơn, hai con vẹt kia sớm dừng vui đùa. Chúng nó xốc lại cánh, chỉ hơi do dự một lát, sau lại vút thẳng lên trời, bay đảo qua đảo lại trên không trung nhìn xuống chân núi Dã Nhân Sơn.
Bọn chúng có vẻ rất lo lắng, không ngừng vỗ cánh. Dường như là hy vọng Trương Dương nhanh chóng tới đây.
Tuy nhiên Trương Dương đang chuyên tâm giằng co với Phác Thiên Ân nên không có thừa tinh lực bận tâm nơi này, nếu không hắn nhất định có thể cảm nhận được hai con vẹt kia đang không ngừng triệu tập hắn lập tức tới ngay.
Chúng nó dường như có biện pháp đối phó với Phác Thiên Ân và con Tam Nhãn ma thú sa đoạ ngũ tầng.
Dẫn Long Sơn, tiếng rồng gầm vang khắp trời, từ trong tiếng rồng gầm nơi này có thể thấy sự phẫn nộ cỡ nào của nó.
Sau khi Phác Thiên Ân không giấu giếm hơi thở của mình, hơi thở của gã và con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia đương nhiên trốn không thoát cảm nhận của linh thú chuột ảo ngũ tầng, sau khi cảm nhận được khí tức quỷ dị của Tam Nhãn ma thú ngũ tầng kia. Nó lập tức phẫn nộ.
Tuy nhiên, cùng phối hợp ăn ý với Dẫn Long Sơn, chính là tiếng sấm nổ vang của Trường Bạch Sơn.
Bên trong Trường Bạch Sơn Thiên Trì, Hoa Phi Thiên Đại viên mãn Hoa gia đã sớm lẻn vào Thiên Trì. Đi vào bên trong động được tạo ra bởi Vô Căn Thủy.
Đứng ở bên bờ thuỷ động, trên đỉnh đầu còn nổi lên một tầng Vô Căn Thuỷ, giống như một cái hồ nước nhỏ treo lơ lững giữa trời.
Nhiệt độ nơi này rất cao, Hoa Phi Thiên muốn lưu lại chỗ này gần như đã tiêu hao hết tất cả nội công để chống cự lại luồng nóng này. Với ông ta mà nói trí mạng không phải là sự cực nóng trong huyệt động này, mà là thân hình khổng lồ ở trong hang động sâu kia.
Kim Quan Mãng thập nhị quan ở tại bên trong chỗ sâu của hang động. Bên trong âm ám chỉ có cái lưỡi màu đỏ tươi khi thè ra lại thoáng hiện mảng đốm.
Hoa Phi Thiên ngây người trong này rất lâu, có thể nói sau khi ông ta và Phác Thiên Ân tách ra, liền lẻn vào nơi này.
Chỉ có điều Hoa Phi Thiên cũng không vụng trộm lẻn vào tìm cơ hội bắt liên lạc với con linh thú mười hai quan Kim Quan Mãng Xã ngũ tầng như Phác Thừa Ân nghĩ.
Ông ta căn bản không có giấu diếm Kim Quan Mãng thập nhị quan, sớm đem lời nói của Phác Thiên Ân nói cho Kim Quan Mãng thập nhị quan, đây cũng là nguyên nhân ông ta còn có thể lưu lại chỗ này.
Hoa Phi Thiên biết rất rõ con Kim Quan Mãng thập nhị quan này hùng mạnh cỡ nào, ông ta ngay từ đầu đã không cho rằng mình có thể tìm được cơ hội trộm được năng lực ngũ tầng từ trên người con Kim Quan Mãng thập nhị quan này.
Không ngờ chính là, Kim Quan Mãng thập nhị quan sau khi nghe xong không có phản ứng gì, nó chỉ để cho Hoa Phi Thiên ở lại trong huyệt động tạo thành từ Vô Căn Thuỷ, tĩnh tọa bế quan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Vietwriter.com
Nó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn phía trên không.
Mây đen trên bầu trời của Trường Bạch Sơn lại lần nữa dầy đặc, đột nhiên phát ra tiếng sấm không ngừng.
Lần trước Kim Quan Mãng thập nhị quan muốn rời khỏi Trường Bạch Sơn đi tới Côn Lôn, chính là Chuột ảo Dẫn Long Sơn tiền bối đã cảnh cáo, làm cho nó không thể không suy xét nặng nhẹ, cuối cùng không rời đi.
Mà lần này ngược lại nó đangcảnh cáo Huyễn Thử tiền bối của Dẫn Long Sơn, ép Huyễn Thử ở lại Dẫn Long Sơn.
********************************
Trương Dương toàn lực ứng đối Phác Thiên Ân và con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia, hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài.
Phác Thiên Ân không còn hồn nhiên như lúc trước, cả người ông ta tuôn ra tia sát ý lạnh lẽo chắc chắn muốn nói cho Trương Dương, hôm nay ông ta nhất định phải chém giết hắn.
Trương Dương cũng giống như thế, cái thanh băng kiếm vỡ vụn kia lại ngưng kết lần nữa.
Hắn chăm chú nhìn Phác Thiên Ân, đồng thời băng kiếm chỉ đã trù tính con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia.
Dùng sức một mình đối chiến Phác Thiên Ân đã không đủ, vậy mà Trương Dương không ngờ còn chuẩn bị đồng thời đối chiến với con Tam Nhãn ma thú ngũ tầng chân chính kia.
Con Tam Nhãn ma thú sa đoạ này lại không giống với Phác thiên Ân, mặc dù nó đã vượt qua một đạo kiếp lôi, nhưng chẳng khác gì là linh thú ngũ tầng đích thực vượt qua thiên kiếp, hoàn toàn không chịu sự hạn chế của thân thể, thực lực của nó so ra mạnh hơn nhiều so với con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn màu xám trắng kia, cho dù hiện giờ con Tam Nhãn Thú màu vàng đã đột phá thành công Đại Viên Mãn, cũng không mạnh bằng nó.
- Chít chít chít
- Xèo xèo xèo.
Tam đại Linh Thú Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong đứng sau Trương Dương rất lo lắng, nhưng chúng nó cũng không có bất kỳ phương pháp xử lý nào, Trương Dương và Phác Thiên Ân, Tam Nhãn ma thú khi giằng co đã tạo ra áp lực rất lớn, cũng đã khiến chúng nó có chút không thể chịu đựng, chớ đừng nói chi là tiến lên hỗ trợ.
Ba con linh thú chúng nó nếu có tiến lên, trong nháy mắt cũng bị giết chết, căn bản không có sinh ra tác dụng lớn.
- Lên.
Phác Thiên Ân nâng một bàn tay lên, nhấc mạnh về phía trước, ngay sau đó dùng sức nắm chặt các ngón tay.
Phía trước gã có một khối núi đá lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, mang theo vô số bùn đất cỏ dại, vỡ thành vô số hòn đá nhỏ trên không trung.
Vô số hòn đá nhỏ này, trong nháy mắt giống như viên đạn, lao thẳng về Trương Dương.
Phác Thiên Ân lần này học cách thông minh hơn rồi, gã không tự mình tiến lên giao thủ với Trương Dương, mà là lợi dụng năng lượng thiên địa tiến hành công kích Trương Dương từ xa.
Phá Thiên Nhất Kiếm, đệ nhị thức
Băng kiếm trong tay của Trương Dương vén lên một đạo kiếm hoa, vô số luồng sương màu trắng nhạt phun ra ở mũi kiếm, hóa thành vô số đạo kiếm quang phản kích trở lại.
Rầm rầm rầm.
Kiếm quang đụng vào khối hòn đá nhỏ, nổ ra tiếng vang lớn, giữa Trương Dương và Phác Thiên Ân lập tức nổi lên một trận mưa to, bụi bậm bất chấp mọi thứ bay lên tán loạn.
- Rống.
Một tiếng rống to, khắp người con Tam Nhãn ma thú đen kịt kia nhận được mệnh lệnh của Phác thiên Ân, trực tiếp xông vào trận mưa to bụi bậm phía trước, nó mặc cho thiên địa năng lượng mưa to bụi bậm nện vào người của nó, mục đích cũng chỉ có một người là Trương Dương.
Sắc mặt Trương Dương trầm xuống, hắn căn bản không định đối kháng trực diện với con Tam Nhãn ma thú này.
Nhược điểm của đối phương hắn biết rõ, con Tam Nhãn ma thú này chính là linh thú ngũ tầng đích thực, muốn chém giết nó thì rất khó khăn, nhưng Phác thiên Ân chẳng qua chỉ là một cao thủ nguỵ ngũ tầng mà thôi, muốn chém giết gã rất dễ dàng.
Oanh.
Ở giữa điện hóa hoả thạch, Tam Nhãn ma thú lao ra trận mưa to bụi bậm, nhanh chóng nhào vào người của Trương Dương, răng nanh và móng vuốt sắc bén của nó trong nháy mắt muốn xé nát Trương Dương, đồng thời bên ngoài khắp người nó mang theo màn sương đen kịch độc cũng muốn xâm nhập vào cơ thể của Trương Dương.
BA.
Trương Dương bị Tam Nhãn ma thú vồ xé nát đột nhiên hóa thành một làn khói trắng, phiêu tán bay đi.
- Rống.
Tam Nhãn ma thú lúc này ngây ngẩn cả người, nó dường như không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống như vậy, thân thể cũng trở nên có chút dại ra, ngẩng đầu lên, nó nhìn Trương Dương đang lơ lững trên không trung, hoàn toàn không biết vì sao Trương Dương vốn bị nó xé nát lại hiện lên ở phía trên.
Năng lượng phân thân.
Năng lượng phân thân của cao thủ ngũ tầng, đã đạt tới trình độ giả đánh tráo này, con Tam Nhãn ma thú này tuy rằng thăng cấp ngũ tầng, nhưng linh trí còn thấp, hoàn toàn không có phân biệt được.
Trương Dương vừa nhảy lên, lúc trước đối kháng với Phác Thiên Ân cùng với lúc cuối cùng dùng năng lượng phân thân thoát khỏi Tam Nhãn ma thú, năng lượng thiên địa bị tiêu hao trên cơ bản trong nháy mắt bằng với tiêu hao toàn bộ nội công của ba Đại viên mãn, tiêu hao lớn như thế cũng làm cho Trương Dương xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
Đây là cảm giác mệt mỏi đầu tiên sau khi hắn thăng cấp ngũ tầng. Tuy nhiên biểu hiện của con Tam Nhãn ma thú này cũng làm cho Trương Dương hiểu ra nhược điểm của nó.
Tam Nhãn ma thú không có linh chí, cho dù thực lực bản thân có mạnh đi chăng nữa, không có Phác Thiên Ân chỉ huy, thì cũng chỉ là một mãng phu cậy mạnh mà thôi
Đem linh thú luyện chế thành ma thú sa đoạ, ắt sẽ tổn thất linh trí của linh thú, giống với con chồn chín đuôi lúc trước, căn bản không hề có linh trí, đối mặt năng lượng mạnh mẽ tuyệt đối thậm chí cũng không biết tránh né.
- Đó mới là thân thật, nhanh chóng công kích hắn.
Quả nhiên, Phác Thiên Ân nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay chỉ Trương Dương ở trên không trung, lúc này con Tam Nhãn ma thú kia mới không do dự nữa, nhảy lên tiếp tục tấn công Trương Dương.
Khi Phác Thiên Ân đưa tay chỉ ra, toàn bộ lạc định mưa to bụi bậm lúc nãy còn chưa hết giờ lại lần nữa bay ra vô số cát sỏi nhỏ vụn, trong nháy mắt phân ra mấy luồng thổi quét Trương Dương.
Mục đích của ông ta rất rõ ràng, chính là muốn phong kín đường lui của Trương Dương để tạo cơ hội cho con Tam Nhãn ma thú kia lại lần nữa nhào tới, xé nát Trương Dương.
Phải biết rằng Linh Thú hùng mạnh nhất độ kiếp cũng chỉ có bảy đạo kiếp lôi mà thôi, ai cũng không biết, nếu một người tu luyện nội công vượt qua chín tầng kiếp lôi, sau này sẽ hùng mạnh tới trình độ nào.
Nhưng hiện tại Phác Thiên Ân ít nhất khẳng định một điểm, nếu quả thật để cho Trương Dương khôi phục linh khí hư không trong cơ thể, đến lúc đó cứ cho gã đạt được Vô căn Thuỷ tạm thời thoát khỏi sự trói buộc của thân thể chân chính trở thành cao thủ ngũ tầng, căn bản không thể là đối thủ của Trương Dương.
Trong lòng của Phác Thiên Ân lúc này có chút hối hận, gã đã kéo thời gian quá dài, sớm biết rằng cao thủ ngũ tầng kia của Trung Quốc giờ phút này không có ở Trung Quốc, gã nên sớm xuất hiện tại Côn Lôn, trực tiếp mang Trương Dương đi hoặc là chém giết ngay tại chỗ.
Có thể nói, Trương Dương gây cho ông ta chấn động càng lúc càng lớn.
Mà Trương Dương càng hùng mạnh, trong lòng Phác Thiên Ân lại càng sinh ra một loại chuyển biến.
Gã hiện tại không hề muốn mang Trương Dương đi, cho dù Trương Dương là người Hàn Quốc thật, gã cũng không hy vọng Trương Dương xuất hiện ở Hàn Quốc.
Một núi không thể chứa hai cọp, Phác Thiên Ân cũng không hy vọng tương lai ở Hàn Quốc có một cao thủ ngũ tầng mạnh hơn mình rất nhiều.
Phác Thiên Ân lắc tay, gã không có trải qua thiên kiếp, thân thể cũng không có được mạnh mẽ, mặc dù gã có thực lực cao thủ ngũ tầng, nhưng vẫn đã bị sự hạn chế thân thể. Lên mặt giao thủ với Trương Dương, sẽ hiện rõ chỗ thua kém của thân thể.
Ít nhất Trương Dương chỉ có điều vỡ nát băng kiếm do năng lượng thiên địa ngưng kết, còn thân thể hắn thí xuất hiện vấn đề rất nhỏ.
Sát ý tăng vọt.
Ánh mắt Phác Thiên Ân hoàn toàn lạnh xuống, gã đã vứt bỏ ý định đem Trương Dương về Hàn Quốc, mà là phải hoàn toàn chém giết Trương Dương, bóp chết Trương Dương một phần tử nguy hiểm sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao của Trung Quốc.
Sự tồn tại của Trương Dương ắt sẽ khiến cho giới tu luyện nội công của toàn thế giới, Phác Thiên Ân đến hiện tại cũng không ngờ. Ngoại trừ một số linh thú hùng mạnh nhất kia ra, còn có người tu luyện nào dám phân cao thấp với Trương Dương.
Trung Quốc chẳng phải còn có câu, gọi là mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian không muộn. Phác Thiên Ân hiện tại chính là bù lại sai lầm mà trước kia gã khinh thị Trương Dương, gã rút hẹp đao ngắn mang trên người.
- Rống.
Con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia phun ra một ngụm khói đen, khói đenxen lẫn kịch độc này trong giây lát đọng lại trên hẹp đao của Phác Thiên Ân, dường như thay gã khảm lên một tầng hào quang màu đen sáng bóng.
Sát ý cả người Phác Thiên Ân tăng vọt, con Tam Nhãn ma thú kia cũng bước ra trước một bước, một người một thú nhìn chằm chằm Trương Dương.
Sát khí bốn phía.
Trong núi sâu của Dã Nhân Sơn, hai con vẹt kia sớm dừng vui đùa. Chúng nó xốc lại cánh, chỉ hơi do dự một lát, sau lại vút thẳng lên trời, bay đảo qua đảo lại trên không trung nhìn xuống chân núi Dã Nhân Sơn.
Bọn chúng có vẻ rất lo lắng, không ngừng vỗ cánh. Dường như là hy vọng Trương Dương nhanh chóng tới đây.
Tuy nhiên Trương Dương đang chuyên tâm giằng co với Phác Thiên Ân nên không có thừa tinh lực bận tâm nơi này, nếu không hắn nhất định có thể cảm nhận được hai con vẹt kia đang không ngừng triệu tập hắn lập tức tới ngay.
Chúng nó dường như có biện pháp đối phó với Phác Thiên Ân và con Tam Nhãn ma thú sa đoạ ngũ tầng.
Dẫn Long Sơn, tiếng rồng gầm vang khắp trời, từ trong tiếng rồng gầm nơi này có thể thấy sự phẫn nộ cỡ nào của nó.
Sau khi Phác Thiên Ân không giấu giếm hơi thở của mình, hơi thở của gã và con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia đương nhiên trốn không thoát cảm nhận của linh thú chuột ảo ngũ tầng, sau khi cảm nhận được khí tức quỷ dị của Tam Nhãn ma thú ngũ tầng kia. Nó lập tức phẫn nộ.
Tuy nhiên, cùng phối hợp ăn ý với Dẫn Long Sơn, chính là tiếng sấm nổ vang của Trường Bạch Sơn.
Bên trong Trường Bạch Sơn Thiên Trì, Hoa Phi Thiên Đại viên mãn Hoa gia đã sớm lẻn vào Thiên Trì. Đi vào bên trong động được tạo ra bởi Vô Căn Thủy.
Đứng ở bên bờ thuỷ động, trên đỉnh đầu còn nổi lên một tầng Vô Căn Thuỷ, giống như một cái hồ nước nhỏ treo lơ lững giữa trời.
Nhiệt độ nơi này rất cao, Hoa Phi Thiên muốn lưu lại chỗ này gần như đã tiêu hao hết tất cả nội công để chống cự lại luồng nóng này. Với ông ta mà nói trí mạng không phải là sự cực nóng trong huyệt động này, mà là thân hình khổng lồ ở trong hang động sâu kia.
Kim Quan Mãng thập nhị quan ở tại bên trong chỗ sâu của hang động. Bên trong âm ám chỉ có cái lưỡi màu đỏ tươi khi thè ra lại thoáng hiện mảng đốm.
Hoa Phi Thiên ngây người trong này rất lâu, có thể nói sau khi ông ta và Phác Thiên Ân tách ra, liền lẻn vào nơi này.
Chỉ có điều Hoa Phi Thiên cũng không vụng trộm lẻn vào tìm cơ hội bắt liên lạc với con linh thú mười hai quan Kim Quan Mãng Xã ngũ tầng như Phác Thừa Ân nghĩ.
Ông ta căn bản không có giấu diếm Kim Quan Mãng thập nhị quan, sớm đem lời nói của Phác Thiên Ân nói cho Kim Quan Mãng thập nhị quan, đây cũng là nguyên nhân ông ta còn có thể lưu lại chỗ này.
Hoa Phi Thiên biết rất rõ con Kim Quan Mãng thập nhị quan này hùng mạnh cỡ nào, ông ta ngay từ đầu đã không cho rằng mình có thể tìm được cơ hội trộm được năng lực ngũ tầng từ trên người con Kim Quan Mãng thập nhị quan này.
Không ngờ chính là, Kim Quan Mãng thập nhị quan sau khi nghe xong không có phản ứng gì, nó chỉ để cho Hoa Phi Thiên ở lại trong huyệt động tạo thành từ Vô Căn Thuỷ, tĩnh tọa bế quan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Vietwriter.com
Nó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn phía trên không.
Mây đen trên bầu trời của Trường Bạch Sơn lại lần nữa dầy đặc, đột nhiên phát ra tiếng sấm không ngừng.
Lần trước Kim Quan Mãng thập nhị quan muốn rời khỏi Trường Bạch Sơn đi tới Côn Lôn, chính là Chuột ảo Dẫn Long Sơn tiền bối đã cảnh cáo, làm cho nó không thể không suy xét nặng nhẹ, cuối cùng không rời đi.
Mà lần này ngược lại nó đangcảnh cáo Huyễn Thử tiền bối của Dẫn Long Sơn, ép Huyễn Thử ở lại Dẫn Long Sơn.
********************************
Trương Dương toàn lực ứng đối Phác Thiên Ân và con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia, hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài.
Phác Thiên Ân không còn hồn nhiên như lúc trước, cả người ông ta tuôn ra tia sát ý lạnh lẽo chắc chắn muốn nói cho Trương Dương, hôm nay ông ta nhất định phải chém giết hắn.
Trương Dương cũng giống như thế, cái thanh băng kiếm vỡ vụn kia lại ngưng kết lần nữa.
Hắn chăm chú nhìn Phác Thiên Ân, đồng thời băng kiếm chỉ đã trù tính con Tam Nhãn ma thú sa đoạ kia.
Dùng sức một mình đối chiến Phác Thiên Ân đã không đủ, vậy mà Trương Dương không ngờ còn chuẩn bị đồng thời đối chiến với con Tam Nhãn ma thú ngũ tầng chân chính kia.
Con Tam Nhãn ma thú sa đoạ này lại không giống với Phác thiên Ân, mặc dù nó đã vượt qua một đạo kiếp lôi, nhưng chẳng khác gì là linh thú ngũ tầng đích thực vượt qua thiên kiếp, hoàn toàn không chịu sự hạn chế của thân thể, thực lực của nó so ra mạnh hơn nhiều so với con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn màu xám trắng kia, cho dù hiện giờ con Tam Nhãn Thú màu vàng đã đột phá thành công Đại Viên Mãn, cũng không mạnh bằng nó.
- Chít chít chít
- Xèo xèo xèo.
Tam đại Linh Thú Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong đứng sau Trương Dương rất lo lắng, nhưng chúng nó cũng không có bất kỳ phương pháp xử lý nào, Trương Dương và Phác Thiên Ân, Tam Nhãn ma thú khi giằng co đã tạo ra áp lực rất lớn, cũng đã khiến chúng nó có chút không thể chịu đựng, chớ đừng nói chi là tiến lên hỗ trợ.
Ba con linh thú chúng nó nếu có tiến lên, trong nháy mắt cũng bị giết chết, căn bản không có sinh ra tác dụng lớn.
- Lên.
Phác Thiên Ân nâng một bàn tay lên, nhấc mạnh về phía trước, ngay sau đó dùng sức nắm chặt các ngón tay.
Phía trước gã có một khối núi đá lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, mang theo vô số bùn đất cỏ dại, vỡ thành vô số hòn đá nhỏ trên không trung.
Vô số hòn đá nhỏ này, trong nháy mắt giống như viên đạn, lao thẳng về Trương Dương.
Phác Thiên Ân lần này học cách thông minh hơn rồi, gã không tự mình tiến lên giao thủ với Trương Dương, mà là lợi dụng năng lượng thiên địa tiến hành công kích Trương Dương từ xa.
Phá Thiên Nhất Kiếm, đệ nhị thức
Băng kiếm trong tay của Trương Dương vén lên một đạo kiếm hoa, vô số luồng sương màu trắng nhạt phun ra ở mũi kiếm, hóa thành vô số đạo kiếm quang phản kích trở lại.
Rầm rầm rầm.
Kiếm quang đụng vào khối hòn đá nhỏ, nổ ra tiếng vang lớn, giữa Trương Dương và Phác Thiên Ân lập tức nổi lên một trận mưa to, bụi bậm bất chấp mọi thứ bay lên tán loạn.
- Rống.
Một tiếng rống to, khắp người con Tam Nhãn ma thú đen kịt kia nhận được mệnh lệnh của Phác thiên Ân, trực tiếp xông vào trận mưa to bụi bậm phía trước, nó mặc cho thiên địa năng lượng mưa to bụi bậm nện vào người của nó, mục đích cũng chỉ có một người là Trương Dương.
Sắc mặt Trương Dương trầm xuống, hắn căn bản không định đối kháng trực diện với con Tam Nhãn ma thú này.
Nhược điểm của đối phương hắn biết rõ, con Tam Nhãn ma thú này chính là linh thú ngũ tầng đích thực, muốn chém giết nó thì rất khó khăn, nhưng Phác thiên Ân chẳng qua chỉ là một cao thủ nguỵ ngũ tầng mà thôi, muốn chém giết gã rất dễ dàng.
Oanh.
Ở giữa điện hóa hoả thạch, Tam Nhãn ma thú lao ra trận mưa to bụi bậm, nhanh chóng nhào vào người của Trương Dương, răng nanh và móng vuốt sắc bén của nó trong nháy mắt muốn xé nát Trương Dương, đồng thời bên ngoài khắp người nó mang theo màn sương đen kịch độc cũng muốn xâm nhập vào cơ thể của Trương Dương.
BA.
Trương Dương bị Tam Nhãn ma thú vồ xé nát đột nhiên hóa thành một làn khói trắng, phiêu tán bay đi.
- Rống.
Tam Nhãn ma thú lúc này ngây ngẩn cả người, nó dường như không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống như vậy, thân thể cũng trở nên có chút dại ra, ngẩng đầu lên, nó nhìn Trương Dương đang lơ lững trên không trung, hoàn toàn không biết vì sao Trương Dương vốn bị nó xé nát lại hiện lên ở phía trên.
Năng lượng phân thân.
Năng lượng phân thân của cao thủ ngũ tầng, đã đạt tới trình độ giả đánh tráo này, con Tam Nhãn ma thú này tuy rằng thăng cấp ngũ tầng, nhưng linh trí còn thấp, hoàn toàn không có phân biệt được.
Trương Dương vừa nhảy lên, lúc trước đối kháng với Phác Thiên Ân cùng với lúc cuối cùng dùng năng lượng phân thân thoát khỏi Tam Nhãn ma thú, năng lượng thiên địa bị tiêu hao trên cơ bản trong nháy mắt bằng với tiêu hao toàn bộ nội công của ba Đại viên mãn, tiêu hao lớn như thế cũng làm cho Trương Dương xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
Đây là cảm giác mệt mỏi đầu tiên sau khi hắn thăng cấp ngũ tầng. Tuy nhiên biểu hiện của con Tam Nhãn ma thú này cũng làm cho Trương Dương hiểu ra nhược điểm của nó.
Tam Nhãn ma thú không có linh chí, cho dù thực lực bản thân có mạnh đi chăng nữa, không có Phác Thiên Ân chỉ huy, thì cũng chỉ là một mãng phu cậy mạnh mà thôi
Đem linh thú luyện chế thành ma thú sa đoạ, ắt sẽ tổn thất linh trí của linh thú, giống với con chồn chín đuôi lúc trước, căn bản không hề có linh trí, đối mặt năng lượng mạnh mẽ tuyệt đối thậm chí cũng không biết tránh né.
- Đó mới là thân thật, nhanh chóng công kích hắn.
Quả nhiên, Phác Thiên Ân nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay chỉ Trương Dương ở trên không trung, lúc này con Tam Nhãn ma thú kia mới không do dự nữa, nhảy lên tiếp tục tấn công Trương Dương.
Khi Phác Thiên Ân đưa tay chỉ ra, toàn bộ lạc định mưa to bụi bậm lúc nãy còn chưa hết giờ lại lần nữa bay ra vô số cát sỏi nhỏ vụn, trong nháy mắt phân ra mấy luồng thổi quét Trương Dương.
Mục đích của ông ta rất rõ ràng, chính là muốn phong kín đường lui của Trương Dương để tạo cơ hội cho con Tam Nhãn ma thú kia lại lần nữa nhào tới, xé nát Trương Dương.