Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Âu Dương Vũ từ lúc đứng bên cạnh Dạ Trọng Hoa, nàng đã tận mắt chứng kiến Dạ Trọng Hoa từng bước ép sát uy hiếp Hoài An vương, nhìn khí thế bức nhân của hắn, cùng với việc chính tai mình nghe rõ ràng từng chữ từng chữ một những lời mà Dạ Trọng Hoa hắn nói ra.
Nếu nói trong lòng nàng không có một tia rung động thì đó là nói dối...
Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn Dạ Trọng Hoa, nhưng mà vào cái thời điểm đó Dạ Trọng Hoa đột nhiên quay lại nhìn vào nàng giống như đang bị hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng bây giờ. Nàng theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn, thế cho nên nàng không nhìn thấy trong mắt đối phương chợt lóe lên rồi ảm đạm biến mất .
Dao Hoa công chúa lúc này cũng đang đứng bên cạnh bọn họ , nàng chính bản thân mình nhìn thấy Dạ Trọng Hoa đối với Âu Dương Vũ rất quan tâm và che chở cho nàng. Nếu nói ngay từ đầu nàng tự mình đa tình nghĩ rằng Dạ Trọng Hoa sở dĩ chọn Âu Dương Vũ vì nguyên nhân là muốn vũ nhục Bắc Minh Dao Hoa nàng, nhưng ngay tại giờ khắc này, nàng mới rõ được mọi chuyện !
Nàng biết, Dạ Trọng Hoa hắn thật lòng thật tâm muốn cưới tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ này!
Dao Hoa công chúa giấu bàn tay đang nắm chặt thành quyền ở trong ống tay áo bào rộng thùng thình , đáy mắt hiện lên sự tức giận điên cuồng chưa từng có. Nàng - Bắc Minh Dao Hoa tuyệt đối không cho phép người khác cướp đi người mà nàng đã định!
Nàng âm thầm cười lạnh, phá vỡ giây phút " liếc mắt đưa tình" của Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ , âm thanh lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là gặp may thôi nên , Âu Dương Vũ, ngươi đừng tự mình đắc ý, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc đâu!"
Với những chuyện xảy ra vừa rồi, Dao Hoa công chúa đã không còn chút nào che dấu sự chán ghét của mình với Âu Dương Vũ nữa.
Đôi con ngươi của Âu Dương Vũ rõ ràng thản nhiên nhìn nàng, khóe môi cong lê trào phúng đáp lại: "Công chúa nói đùa rồi, người nghĩ xem thuyền hoa nhỏ dừng trước mặt ta, trống cũng ngừng hẳn, chẳng phải quá mức trùng hợp à? Sao công chúa lại dùng từ ăn may để hình dung?"
Đôi mắt đẹp của Dao Hoa công chúa chợt sắc nhọn , âm thanh lãnh đạm vô cùng: "Hay nói chính xác hơn là vận may của ngươi quá kém."
Dao Hoa công chúa giơ tay lên, cao giọng nói: "Âu Dương Hiên, tiếp tục đánh trống!"
Lúc này Âu Dương Vũ vẫn giữ vẻ điềm đạm, vừa dịu dàng vừa tiêu sái, ánh mắt trước sau như một đạm mạc vô ưu.
Muốn chơi cùng ta sao? Vậy Ta sẽ thỏa mãn các người
Thùng thùng thùng ....Tiếng trống lại vang lên.
Con thuyền hoa nhỏ lại theo đầu nguồn bắt đầu chậm rãi hướng phía trước mặt mà trôi đi .
Thùng thùng thùng --
Ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào thuyền hoa nhỏ , nhìn nó đi qua lại một vị trí, cách ngay chỗ đứng của Âu Dương Vũ rất gần .
Ngay thời điểm thuyền hoa ở trước mặt Âu Dương Vũ, trống dừng lại.
Bầu không khí xung quanh nhất thời im bặt
Âu Dương Vũ khóe miệng câu ra một chút ý cười hiểu rõ . Kết quả rõ ràng như thế sao nàng có thể không lường trước được? Mắt nhìn vào đám người vô sĩ kia đang bày trò kia, nàng cảm thấy nực cười.
"Sao lại vẫn là nàng ấy..." Trong đám người bắt đầu phát ra một tiếng hô lên kinh ngạc.
"Tại sao lại trùng hợp đến thế? Thật không thể tin được..."
"Này! Âu Dương Hiên rốt cuộc là ở phe nào ? Hắn ta không phải là huynh trưởng của Âu Dương Vũ sao?"
"Ài...các người không biết à? Bọn họ đâu phải anh em ruột thịt, hơn nữa ta còn nghe nói mẫu thân của Âu Dương Vũ bị mẫu thân của Âu Dương Hiên hại chết , hai người bọn họ đương nhiên phải mang thù với nhau rồi..."
"Ôi, đừng nói là huynh muội tương tàn đó chứ? Chúng ta lại có trò hay để xem rồi."
Mặc cho đám người kia dị nghị, Âu Dương Hiên vẫn không hề bị ảnh hưởng , một lòng một dạ đứng về phía Dao Hoa công chúa.
Dao Hoa công chúa cười lạnh nhìn Âu Dương Vũ, "Xem ra huynh trưởng của ngươi đối xử rất tốt với ngươi , lần này hắn ta lại muốn ngươi náo loạn thêm chút nữa rồi, đúng là huynh muội tình thâm."
Dao Hoa công chúa tất nhiên cũng nghe được những lời ra tiếng vào phía dưới, nhưng nàng lại cố ý xuyên tạc. Nói rằng Âu Dương Hiên có ý tốt nên mới chọn Âu Dương Vũ, quả thật là vô sỉ đến cực điểm.
Những người tỉnh táo liếc nhìn vị công chúa Dao Hoa này một cái sẽ nhận ra được có một sự chênh lệch rất lớn giữa bộ não với nhan sắc của nàng.
Còn những người có suy nghĩ mù quáng sùng bái vị công chúa này đương nhiên sẽ tin tưởng tuyệt đối nên họ liền phóng ánh mắt khinh bỉ cùng coi thường vào Âu Dương Vũ và Âu Dương Hiên.
Âu Dương Vũ lạnh lùng cười: "Ta có quyền không làm, đúng chứ?"
Ngay từ đầu ta đã không muốn tham gia .Đối với trò quá mức vô vị của các người, một chút ta cũng không có hứng thú!
Nhưng Dao Hoa công chúa làm sao dễ dàng buông tha cho Âu Dương Vũ, nàng lạnh lùng cười: "Thế nào? Bỏ cuộc? Hay là ngươi không dám ?"
Dao Hoa công chúa cố tình gây sự, cho dù Âu Dương Vũ có lựa chọn thế nào, thì nàng vẫn là người chịu trận. Nếu nàng bỏ quyền thi đấu thì chẳng phải mọi người sẽ nói nàng vì sợ hãi nên muốn lùi bước, còn nếu nàng tham gia, làm không được thơ thì sẽ mất mặt, nhưng nếu làm được, đến lúc đó người có công lao lớn nhất chẳng phải là Âu Dương Hiên sao?
Âu Dương Vũ lạnh lùng cười: "Chỉ là ngâm thơ thôi, có cái gì khó ?Có điều lượt đánh trống tiếp theo đổi người đi kẻo mọi người lại dị nghị."
Dao Hoa công chúa lạnh nhạt nói: "Không thành vấn đề, nhưng ván thứ hai đích thân bản công chúa sẽ là người ra đề."
"Vậy mời công chúa đưa ra đề mục , dân nữ sẽ chăm chú lắng nghe."
Dao Hoa công chúa đôi mắt hơi trầm xuống, nàng quyết định ra một cái đề cực khó làm cho Âu Dương Vũ phải mất mặt, một lúc lâu sau, nàng mới cười lạnh nói: "Bản công chúa cũng không làm khó dễ ngươi, nếu vừa rồi ngươi đã ngâm một bài thơ về hoa lan vô cùng xuất sắc như vậy thì bây giờ hiện tại đề tài ta đưa ra vẫn lấy chủ đề về hoa lan như đề trước thế nhưng tiêu chuẩn lại cao hơn nhiều sao với lần đầu! Hơn nữa, thời hạn trong vòng nửa nén hương! Còn nữa phải là thể thơ đối bốn chữ."
Câu chữ tuyệt thế , không phải muốn làm là có thể xuất khẩu được a? Đã thế lại giới hạn trong vòng nửa nén nhang? Hơn nữa không phải là thể thơ tự do mà lại là thể thơ đối bốn chữ ? Cái này rõ ràng là ép buộc người khác, dồn vào chân tường mà!
Nhưng những người bênh vực kẻ yếu như nàng lại không có, còn những kẻ vui sướng khi thấy nàng gặp họa, chờ xem Âu Dương Vũ nàng bị chê cười cũng không ít.
Ánh mắt Dao Hoa công chúa chăm chú nhìn về phía Âu Dương Vũ, đáy mắt lóng lánh, khiêu khích mà thị huyết.
Nàng ước gì ngay bây giờ Âu Dương Vũ lập tức nhận thua , một khi Âu Dương Vũ nhận thua, nàng sẽ có vô vàn biện pháp ném Âu Dương Vũ xuống địa ngục .
Nhưng Âu Dương Vũ chỉ thản nhiên cười nhẹ: "Thơ về U lan ? Quả thật có chút khó khăn a."
Lúc này, Dao Hoa công chúa sớm đã phân phó cho cung nữ thay vì đem cây hương dài nhất ra thì lại đem ra cây hương ngắn nhất ..ngắn đến nổi lửa vừa châm vào đã muốn cháy hết.
"Bắt đầu rồi Âu Dương Ngũ tiểu thư." Dao Hoa công chúa âm thầm cười lạnh.
Nàng cũng không tin, nửa nén hương thời gian, nàng Âu Dương Vũ còn có thể làm ra như vậy tuyệt thi. Cho dù thi tiên hạ phàm, hắn lão nhân gia tại đây dạng yêu cầu hạ cũng không nhất định có thể làm được.
Lúc này Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ, mang theo một loại ngạo khí ngút trời thiên hạ không ai sánh bằng. Âu Dương Vũ cũng bất giác nhìn về phía hắn .Cặp mắt của hắn nhìn vào ánh mắt của Âu Dương Vũ chợt nổi lên ý cười. Cái cười kia giống như là thiên sơn vạn thủy mang theo một loại kiểu như ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng tin tưởng ta, ý tứ vô cùng ái muội.
Nếu nói trong lòng nàng không có một tia rung động thì đó là nói dối...
Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn Dạ Trọng Hoa, nhưng mà vào cái thời điểm đó Dạ Trọng Hoa đột nhiên quay lại nhìn vào nàng giống như đang bị hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng bây giờ. Nàng theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn, thế cho nên nàng không nhìn thấy trong mắt đối phương chợt lóe lên rồi ảm đạm biến mất .
Dao Hoa công chúa lúc này cũng đang đứng bên cạnh bọn họ , nàng chính bản thân mình nhìn thấy Dạ Trọng Hoa đối với Âu Dương Vũ rất quan tâm và che chở cho nàng. Nếu nói ngay từ đầu nàng tự mình đa tình nghĩ rằng Dạ Trọng Hoa sở dĩ chọn Âu Dương Vũ vì nguyên nhân là muốn vũ nhục Bắc Minh Dao Hoa nàng, nhưng ngay tại giờ khắc này, nàng mới rõ được mọi chuyện !
Nàng biết, Dạ Trọng Hoa hắn thật lòng thật tâm muốn cưới tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ này!
Dao Hoa công chúa giấu bàn tay đang nắm chặt thành quyền ở trong ống tay áo bào rộng thùng thình , đáy mắt hiện lên sự tức giận điên cuồng chưa từng có. Nàng - Bắc Minh Dao Hoa tuyệt đối không cho phép người khác cướp đi người mà nàng đã định!
Nàng âm thầm cười lạnh, phá vỡ giây phút " liếc mắt đưa tình" của Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ , âm thanh lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là gặp may thôi nên , Âu Dương Vũ, ngươi đừng tự mình đắc ý, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc đâu!"
Với những chuyện xảy ra vừa rồi, Dao Hoa công chúa đã không còn chút nào che dấu sự chán ghét của mình với Âu Dương Vũ nữa.
Đôi con ngươi của Âu Dương Vũ rõ ràng thản nhiên nhìn nàng, khóe môi cong lê trào phúng đáp lại: "Công chúa nói đùa rồi, người nghĩ xem thuyền hoa nhỏ dừng trước mặt ta, trống cũng ngừng hẳn, chẳng phải quá mức trùng hợp à? Sao công chúa lại dùng từ ăn may để hình dung?"
Đôi mắt đẹp của Dao Hoa công chúa chợt sắc nhọn , âm thanh lãnh đạm vô cùng: "Hay nói chính xác hơn là vận may của ngươi quá kém."
Dao Hoa công chúa giơ tay lên, cao giọng nói: "Âu Dương Hiên, tiếp tục đánh trống!"
Lúc này Âu Dương Vũ vẫn giữ vẻ điềm đạm, vừa dịu dàng vừa tiêu sái, ánh mắt trước sau như một đạm mạc vô ưu.
Muốn chơi cùng ta sao? Vậy Ta sẽ thỏa mãn các người
Thùng thùng thùng ....Tiếng trống lại vang lên.
Con thuyền hoa nhỏ lại theo đầu nguồn bắt đầu chậm rãi hướng phía trước mặt mà trôi đi .
Thùng thùng thùng --
Ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào thuyền hoa nhỏ , nhìn nó đi qua lại một vị trí, cách ngay chỗ đứng của Âu Dương Vũ rất gần .
Ngay thời điểm thuyền hoa ở trước mặt Âu Dương Vũ, trống dừng lại.
Bầu không khí xung quanh nhất thời im bặt
Âu Dương Vũ khóe miệng câu ra một chút ý cười hiểu rõ . Kết quả rõ ràng như thế sao nàng có thể không lường trước được? Mắt nhìn vào đám người vô sĩ kia đang bày trò kia, nàng cảm thấy nực cười.
"Sao lại vẫn là nàng ấy..." Trong đám người bắt đầu phát ra một tiếng hô lên kinh ngạc.
"Tại sao lại trùng hợp đến thế? Thật không thể tin được..."
"Này! Âu Dương Hiên rốt cuộc là ở phe nào ? Hắn ta không phải là huynh trưởng của Âu Dương Vũ sao?"
"Ài...các người không biết à? Bọn họ đâu phải anh em ruột thịt, hơn nữa ta còn nghe nói mẫu thân của Âu Dương Vũ bị mẫu thân của Âu Dương Hiên hại chết , hai người bọn họ đương nhiên phải mang thù với nhau rồi..."
"Ôi, đừng nói là huynh muội tương tàn đó chứ? Chúng ta lại có trò hay để xem rồi."
Mặc cho đám người kia dị nghị, Âu Dương Hiên vẫn không hề bị ảnh hưởng , một lòng một dạ đứng về phía Dao Hoa công chúa.
Dao Hoa công chúa cười lạnh nhìn Âu Dương Vũ, "Xem ra huynh trưởng của ngươi đối xử rất tốt với ngươi , lần này hắn ta lại muốn ngươi náo loạn thêm chút nữa rồi, đúng là huynh muội tình thâm."
Dao Hoa công chúa tất nhiên cũng nghe được những lời ra tiếng vào phía dưới, nhưng nàng lại cố ý xuyên tạc. Nói rằng Âu Dương Hiên có ý tốt nên mới chọn Âu Dương Vũ, quả thật là vô sỉ đến cực điểm.
Những người tỉnh táo liếc nhìn vị công chúa Dao Hoa này một cái sẽ nhận ra được có một sự chênh lệch rất lớn giữa bộ não với nhan sắc của nàng.
Còn những người có suy nghĩ mù quáng sùng bái vị công chúa này đương nhiên sẽ tin tưởng tuyệt đối nên họ liền phóng ánh mắt khinh bỉ cùng coi thường vào Âu Dương Vũ và Âu Dương Hiên.
Âu Dương Vũ lạnh lùng cười: "Ta có quyền không làm, đúng chứ?"
Ngay từ đầu ta đã không muốn tham gia .Đối với trò quá mức vô vị của các người, một chút ta cũng không có hứng thú!
Nhưng Dao Hoa công chúa làm sao dễ dàng buông tha cho Âu Dương Vũ, nàng lạnh lùng cười: "Thế nào? Bỏ cuộc? Hay là ngươi không dám ?"
Dao Hoa công chúa cố tình gây sự, cho dù Âu Dương Vũ có lựa chọn thế nào, thì nàng vẫn là người chịu trận. Nếu nàng bỏ quyền thi đấu thì chẳng phải mọi người sẽ nói nàng vì sợ hãi nên muốn lùi bước, còn nếu nàng tham gia, làm không được thơ thì sẽ mất mặt, nhưng nếu làm được, đến lúc đó người có công lao lớn nhất chẳng phải là Âu Dương Hiên sao?
Âu Dương Vũ lạnh lùng cười: "Chỉ là ngâm thơ thôi, có cái gì khó ?Có điều lượt đánh trống tiếp theo đổi người đi kẻo mọi người lại dị nghị."
Dao Hoa công chúa lạnh nhạt nói: "Không thành vấn đề, nhưng ván thứ hai đích thân bản công chúa sẽ là người ra đề."
"Vậy mời công chúa đưa ra đề mục , dân nữ sẽ chăm chú lắng nghe."
Dao Hoa công chúa đôi mắt hơi trầm xuống, nàng quyết định ra một cái đề cực khó làm cho Âu Dương Vũ phải mất mặt, một lúc lâu sau, nàng mới cười lạnh nói: "Bản công chúa cũng không làm khó dễ ngươi, nếu vừa rồi ngươi đã ngâm một bài thơ về hoa lan vô cùng xuất sắc như vậy thì bây giờ hiện tại đề tài ta đưa ra vẫn lấy chủ đề về hoa lan như đề trước thế nhưng tiêu chuẩn lại cao hơn nhiều sao với lần đầu! Hơn nữa, thời hạn trong vòng nửa nén hương! Còn nữa phải là thể thơ đối bốn chữ."
Câu chữ tuyệt thế , không phải muốn làm là có thể xuất khẩu được a? Đã thế lại giới hạn trong vòng nửa nén nhang? Hơn nữa không phải là thể thơ tự do mà lại là thể thơ đối bốn chữ ? Cái này rõ ràng là ép buộc người khác, dồn vào chân tường mà!
Nhưng những người bênh vực kẻ yếu như nàng lại không có, còn những kẻ vui sướng khi thấy nàng gặp họa, chờ xem Âu Dương Vũ nàng bị chê cười cũng không ít.
Ánh mắt Dao Hoa công chúa chăm chú nhìn về phía Âu Dương Vũ, đáy mắt lóng lánh, khiêu khích mà thị huyết.
Nàng ước gì ngay bây giờ Âu Dương Vũ lập tức nhận thua , một khi Âu Dương Vũ nhận thua, nàng sẽ có vô vàn biện pháp ném Âu Dương Vũ xuống địa ngục .
Nhưng Âu Dương Vũ chỉ thản nhiên cười nhẹ: "Thơ về U lan ? Quả thật có chút khó khăn a."
Lúc này, Dao Hoa công chúa sớm đã phân phó cho cung nữ thay vì đem cây hương dài nhất ra thì lại đem ra cây hương ngắn nhất ..ngắn đến nổi lửa vừa châm vào đã muốn cháy hết.
"Bắt đầu rồi Âu Dương Ngũ tiểu thư." Dao Hoa công chúa âm thầm cười lạnh.
Nàng cũng không tin, nửa nén hương thời gian, nàng Âu Dương Vũ còn có thể làm ra như vậy tuyệt thi. Cho dù thi tiên hạ phàm, hắn lão nhân gia tại đây dạng yêu cầu hạ cũng không nhất định có thể làm được.
Lúc này Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ, mang theo một loại ngạo khí ngút trời thiên hạ không ai sánh bằng. Âu Dương Vũ cũng bất giác nhìn về phía hắn .Cặp mắt của hắn nhìn vào ánh mắt của Âu Dương Vũ chợt nổi lên ý cười. Cái cười kia giống như là thiên sơn vạn thủy mang theo một loại kiểu như ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng tin tưởng ta, ý tứ vô cùng ái muội.