Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Địa điểm tổ chức tiệc ngắm lan do Hoài An vương tổ chức chính là Ôm Bộc Viện.
Ôm Bộc Viện là một trong bốn địa danh xa hoa lộng lẫy nhất trong kinh thành, tọa lạc ở một khoảng không gian rộng lớn, bài trí xa hoa tinh mỹ, đình viện ồn ào náo nhiệt, bên trong vườn quả thực hoa lan vô cùng đẹp mắt, rất tươi mát lịch sự tao nhã nghiên lệ.
Âu Dương Vũ xuống xe ngựa được dừng ở ngoài viện , bởi vì trong tay có thiếp mời nên nàng cũng không bị người khác gây khó dễ thong thả đi vào bên trong.
Xuyên qua vườn hoa lớn kia đó là hai ngọn núi nhỏ phía dưới chính có một con suối nhỏ chảy róc rách trong suốt ,lần theo hai bên bờ chính là cả bầu trời lan, núi đá mọc khắp nơi, cấu trúc hai bên hòn đảo nhà bên cạnh vô cùng độc đáo ấn tượng, đi vào thêm chút nữa sẽ là có một cái hồ nhỏ bên trên có một tòa tháp nhỏ vô cùng hoành tráng.
Cứ thế đi thẳng vào trong sẽ thấy xung quanh chằng chịt người với người, thiên kim tiểu thư ôm tâm trạng hưng phấn ngồi tụ năm tụ bảy cười đùa với nhau , luận về thi ca nhạc họa.
Âu Dương Vũ đang có tâm trạng hứng thú để thưởng thức cảnh sắc bên trong vườn nhưng lúc này một vị cô nương thanh quý xung quanh được vây quanh bởi các nha hoàn đang đi về phía Âu Dương Vũ .
Nàng sắc mặt không tệ, mặt mày thanh tú mặc một bộ y phục màu vàng nhạt , dáng đi uyển chuyển thướt tha, mang theo vẻ phong tình
Vị cô nương kia khóe miệng chợt vẽ lên chút cười yếu ớt làm cho người ta có ấn tượng nàng là một cô nương lương thiện nhu mì, nàng nâng mắt lên liếc nhìn Âu Dương Vũ, đảo qua đảo lại, đôi mắt nhìn nàng như ngày xuân lưu thủy, khóe miệng vẽ một chút thiện ý tươi cười.
Lúc này ở trong mắt nàng, Âu Dương Vũ mặt mày như họa, khí chất như lan, như sương sớm của mặt trời mùa xuân, tươi mát linh hoạt. Chỉ nhìn liếc mắt một cái thì biết nàng có xuất thân phi phàm, cao quý thanh lịch, cũng không phải là thiên kim tiểu thư bình thường .
Nhưng cũng đúng lúc này, nha hoàn thân cận của nàng ghé sát vào tai nàng cúi đầu nói gì đó , vị cô nương này sau đó kinh ngạc lấy khăn tay che lại đôi môi anh đào đang mở to ra, cặp mắt đẹp đẽ từ thiện ý nháy mắt biến thành trào phúng.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng lại bắt đầu đánh giá kĩ Âu Dương Vũ trước mặt . Khóe miệng giơ lên một chút hèn mọn cười lạnh, nàng không có nói một câu nào, nhưng mỗi một ánh mắt đều là sự miệt thị cùng coi rẻ.
Âu Dương Vũ lạnh lùng đứng lại, bình tĩnh nhìn lại nàng. Giờ phút này trên mặt nàng mang theo vẻ điềm đạm cũng không siểm nịnh mỉm cười, ý xuân dạt dào, những cánh hoa anh đào xung quanh bất chợt theo cơn gió nhẹ rơi xuống khiến cho nhan sắc tuyệt mỹ của nàng tựa như tiên giáng trần, duy mỹ mà phiêu dật.
Khóe miệng của cô gái kia từ châm chọc lại chậm rãi đọng lại ý cười trên mặt, thần sắc có chút nghi hoặc, lại có chút mê hoặc, cuối cùng vẫn nhìn Âu Dương Vũ thản nhiên gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại rất nhanh rời đi.
Trên đường đi, cũng có nhiều vị cô nương ngưỡng mộ khí chất của Âu Dương Vũ, chủ động muốn đến chào hỏi nhưng khi nha hoàn bên cạnh lên tiếng nhắc nhở quá khứ của nàng ai nấy đều tranh thủ tránh ra xa cứ như nếu ở cạnh nàng thì vi khuẩn vi rút sẽ xâm nhập bọn họ vậy.
Âu Dương Vũ không khỏi đưa tay sờ mũi.
Nàng vốn đã biết rõ rằng khối thân thể lúc trước này không có một ai coi trọng cả, khiến cho người khác phải khinh bỉ xa lánh.
Âu Dương Vũ đương nhiên có thể từ chối, không tham gia tiệc ngắm lan lần này, nhưng nàng nếu như nàng đã xuyên không đến nơi cổ đại này thì nàng cần phải quen với cách sống ở đây. Tục ngữ có câu " Nhập gia tùy tục". Hơn nữa mẹ con Tôn thị nhất quyết bằng mọi cách ngăn cản nàng tham dự yến tiệc này, nàng lại càng muốn đi .
Bỗng nhiên, cách đó không xa ở núi giả lại truyền đến một âm thanh nhỏ vụn thì thầm bàn tán."Các cô nghe gì chưa? Tuy lần này nói là đến ngắm lan, nhưng thật ra mục đích chính không phải là như vậy!"
"Hả? Thế mục đích chính là gì?"
"Chẳng lẽ các cô chưa nghe nói nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc đến đây để cầu thân sao? Hôm nay lấy cớ là đến ngắm lan nhưng chủ yếu là là vì hôn sự của Dạ Nhị hoàng tử với Dao Hoa công chúa mà tổ chức a !"
"Không phải chứ? Chẳng phải nói hoàng tử Dạ Nhị đến Đông Tấn quốc chúng ta là để tìm một cô gái nào đó để cầu thân sao? Ai nói là cầu thân công chúa Dao Hoa ?" Một âm thanh vang lên tỏ ý không phục .
"Cô là khờ hay đang giả ngốc vậy? Dao Hoa công chúa dù gì cũng là một tài nữ số một thiên hạ, là đệ nhất của Đông Tấn quốc chúng ta , hơn nữa cô ấy lại là công chúa do chính hoàng hậu tôn quý sinh ra, Dạ Nhị hoàng tử không cưới cô ấy thì có thể cưới ai a?"
Lời này vừa nói ra, chung quanh nhất thời một trận trầm mặc, qua một hồi lâu, mới có một đạo âm thanh nghe có vẻ không cam lòng tinh tế nói: "Nếu là nói về dung mạo, quả thật... còn có một người không có thua kém gì công chúa Dao Hoa ."
"Ai?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
"Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói qua mỹ nữ của Đông Tấn quốc - mỹ nhân Âu Dương Vũ sao? Nghe nói dung mạo của cô ấy cũng là độc nhất vô nhị, thiên hạ vô địch nha."
"Cô điên à?Sao có thể so sánh Dao Hoa công chúa với cái loại phụ nữ vô dụng kia cơ chứ? Nếu nói Dao Hoa công chúa là thiên trì cửu thiên huyền nữ, thì Âu Dương Vũ kia chính là chó táp phải ruồi! Âu Dương Vũ ngay cả xách giày cho Dao Hoa công chúa cũng không xứng!"
"Đúng vậy! So ai không so, lại đi lấy kẻ háo sắc kia ra so sánh? Chẳng lẽ ngươi không nhớ cái lần mà cô ta nhìn chằm chằm Hoài An vương bằng ánh mắt thèm thuồng đến chảy nước miếng trông ghê tởm thế nào sao? Bây giờ nghĩ lại trông thật kinh tởm ! May mắn là Hoài An vương của chúng ta đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, trực tiếp chấm dứt cái hôn sự này bằng một tờ hủy hôn, nếu không toàn bộ con gái ở Đông Tấn quốc sẽ hận đến mức muốn giết chết cô ta!"
Trong lúc nhất thời,những âm thanh chửi rủa mang theo sự phẫn nộ cùng khinh thường đặt hết lên người Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia
A Tú nhất thời sắc mặt đỏ lên, nàng xoắn tay áo vọt lên về phía đám phụ nữ to mồm phía trước hận không thể đem những người đó đi dạy dỗ một chút.
Âu Dương Vũ giữ chặt nàng lại "Đừng ."
"Tiểu thư! Đám bà tám đó sao có thể dám buông lời xấu đến người..." A Tú nói xong đôi mắt liền đỏ lên tức giận, nàng thấy không cam lòng. Chính mẫu thân của chủ tử mình đã dùng cả tính mạng để đổi cái hôn ước này, sao bây giờ lại bị người khác chửi bới thành như vậy.
"Có ai mà không bị người nói xấu sau lưng đâu?" Đôi môi đỏ thẫm của Âu Dương Vũ nhẹ nhàng cười , đôi mắt giống như dòng suối trong suốt, dưới ánh mặt trời lấp lánh ấy, đôi mắt của nàng không một tia bận tâm ,thản nhiên như thường.
"Nhưng mà..." A Tú rất muốn nói cho mọi người biết tiểu thư nhà nàng vô cùng thông minh cơ trí tâm kế thủ đoạn có thể nói là không ai sánh bằng mặc dù trước đây nàng có hơi...nhưng bây giờ.......
"Sự thật sẽ chứng minh tất cả, em cứ kiên nhẫn chờ xem." Nếu có thể, Âu Dương Vũ muốn che giấu bản thân lâu một chút nhưng vì hôm nay Tôn thị rõ ràng đã hoài nghi đến sự khác thường của nàng.
Âu Dương Vũ cùng A Tú chính lúc này không nghĩ tới rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, toàn bộ những người ở đây sẽ được chứng kiến một vị công chúa từ lâu đã được người đời ca tụng xinh đẹp lương thiện phải bẽ mặt thế nào khi cùng so tài với Âu Dương Vũ - một Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia bị người đời phỉ nhổ vì thói háo sắc , bản tính vô lại ngu ngốc.
Ôm Bộc Viện là một trong bốn địa danh xa hoa lộng lẫy nhất trong kinh thành, tọa lạc ở một khoảng không gian rộng lớn, bài trí xa hoa tinh mỹ, đình viện ồn ào náo nhiệt, bên trong vườn quả thực hoa lan vô cùng đẹp mắt, rất tươi mát lịch sự tao nhã nghiên lệ.
Âu Dương Vũ xuống xe ngựa được dừng ở ngoài viện , bởi vì trong tay có thiếp mời nên nàng cũng không bị người khác gây khó dễ thong thả đi vào bên trong.
Xuyên qua vườn hoa lớn kia đó là hai ngọn núi nhỏ phía dưới chính có một con suối nhỏ chảy róc rách trong suốt ,lần theo hai bên bờ chính là cả bầu trời lan, núi đá mọc khắp nơi, cấu trúc hai bên hòn đảo nhà bên cạnh vô cùng độc đáo ấn tượng, đi vào thêm chút nữa sẽ là có một cái hồ nhỏ bên trên có một tòa tháp nhỏ vô cùng hoành tráng.
Cứ thế đi thẳng vào trong sẽ thấy xung quanh chằng chịt người với người, thiên kim tiểu thư ôm tâm trạng hưng phấn ngồi tụ năm tụ bảy cười đùa với nhau , luận về thi ca nhạc họa.
Âu Dương Vũ đang có tâm trạng hứng thú để thưởng thức cảnh sắc bên trong vườn nhưng lúc này một vị cô nương thanh quý xung quanh được vây quanh bởi các nha hoàn đang đi về phía Âu Dương Vũ .
Nàng sắc mặt không tệ, mặt mày thanh tú mặc một bộ y phục màu vàng nhạt , dáng đi uyển chuyển thướt tha, mang theo vẻ phong tình
Vị cô nương kia khóe miệng chợt vẽ lên chút cười yếu ớt làm cho người ta có ấn tượng nàng là một cô nương lương thiện nhu mì, nàng nâng mắt lên liếc nhìn Âu Dương Vũ, đảo qua đảo lại, đôi mắt nhìn nàng như ngày xuân lưu thủy, khóe miệng vẽ một chút thiện ý tươi cười.
Lúc này ở trong mắt nàng, Âu Dương Vũ mặt mày như họa, khí chất như lan, như sương sớm của mặt trời mùa xuân, tươi mát linh hoạt. Chỉ nhìn liếc mắt một cái thì biết nàng có xuất thân phi phàm, cao quý thanh lịch, cũng không phải là thiên kim tiểu thư bình thường .
Nhưng cũng đúng lúc này, nha hoàn thân cận của nàng ghé sát vào tai nàng cúi đầu nói gì đó , vị cô nương này sau đó kinh ngạc lấy khăn tay che lại đôi môi anh đào đang mở to ra, cặp mắt đẹp đẽ từ thiện ý nháy mắt biến thành trào phúng.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng lại bắt đầu đánh giá kĩ Âu Dương Vũ trước mặt . Khóe miệng giơ lên một chút hèn mọn cười lạnh, nàng không có nói một câu nào, nhưng mỗi một ánh mắt đều là sự miệt thị cùng coi rẻ.
Âu Dương Vũ lạnh lùng đứng lại, bình tĩnh nhìn lại nàng. Giờ phút này trên mặt nàng mang theo vẻ điềm đạm cũng không siểm nịnh mỉm cười, ý xuân dạt dào, những cánh hoa anh đào xung quanh bất chợt theo cơn gió nhẹ rơi xuống khiến cho nhan sắc tuyệt mỹ của nàng tựa như tiên giáng trần, duy mỹ mà phiêu dật.
Khóe miệng của cô gái kia từ châm chọc lại chậm rãi đọng lại ý cười trên mặt, thần sắc có chút nghi hoặc, lại có chút mê hoặc, cuối cùng vẫn nhìn Âu Dương Vũ thản nhiên gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại rất nhanh rời đi.
Trên đường đi, cũng có nhiều vị cô nương ngưỡng mộ khí chất của Âu Dương Vũ, chủ động muốn đến chào hỏi nhưng khi nha hoàn bên cạnh lên tiếng nhắc nhở quá khứ của nàng ai nấy đều tranh thủ tránh ra xa cứ như nếu ở cạnh nàng thì vi khuẩn vi rút sẽ xâm nhập bọn họ vậy.
Âu Dương Vũ không khỏi đưa tay sờ mũi.
Nàng vốn đã biết rõ rằng khối thân thể lúc trước này không có một ai coi trọng cả, khiến cho người khác phải khinh bỉ xa lánh.
Âu Dương Vũ đương nhiên có thể từ chối, không tham gia tiệc ngắm lan lần này, nhưng nàng nếu như nàng đã xuyên không đến nơi cổ đại này thì nàng cần phải quen với cách sống ở đây. Tục ngữ có câu " Nhập gia tùy tục". Hơn nữa mẹ con Tôn thị nhất quyết bằng mọi cách ngăn cản nàng tham dự yến tiệc này, nàng lại càng muốn đi .
Bỗng nhiên, cách đó không xa ở núi giả lại truyền đến một âm thanh nhỏ vụn thì thầm bàn tán."Các cô nghe gì chưa? Tuy lần này nói là đến ngắm lan, nhưng thật ra mục đích chính không phải là như vậy!"
"Hả? Thế mục đích chính là gì?"
"Chẳng lẽ các cô chưa nghe nói nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc đến đây để cầu thân sao? Hôm nay lấy cớ là đến ngắm lan nhưng chủ yếu là là vì hôn sự của Dạ Nhị hoàng tử với Dao Hoa công chúa mà tổ chức a !"
"Không phải chứ? Chẳng phải nói hoàng tử Dạ Nhị đến Đông Tấn quốc chúng ta là để tìm một cô gái nào đó để cầu thân sao? Ai nói là cầu thân công chúa Dao Hoa ?" Một âm thanh vang lên tỏ ý không phục .
"Cô là khờ hay đang giả ngốc vậy? Dao Hoa công chúa dù gì cũng là một tài nữ số một thiên hạ, là đệ nhất của Đông Tấn quốc chúng ta , hơn nữa cô ấy lại là công chúa do chính hoàng hậu tôn quý sinh ra, Dạ Nhị hoàng tử không cưới cô ấy thì có thể cưới ai a?"
Lời này vừa nói ra, chung quanh nhất thời một trận trầm mặc, qua một hồi lâu, mới có một đạo âm thanh nghe có vẻ không cam lòng tinh tế nói: "Nếu là nói về dung mạo, quả thật... còn có một người không có thua kém gì công chúa Dao Hoa ."
"Ai?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
"Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói qua mỹ nữ của Đông Tấn quốc - mỹ nhân Âu Dương Vũ sao? Nghe nói dung mạo của cô ấy cũng là độc nhất vô nhị, thiên hạ vô địch nha."
"Cô điên à?Sao có thể so sánh Dao Hoa công chúa với cái loại phụ nữ vô dụng kia cơ chứ? Nếu nói Dao Hoa công chúa là thiên trì cửu thiên huyền nữ, thì Âu Dương Vũ kia chính là chó táp phải ruồi! Âu Dương Vũ ngay cả xách giày cho Dao Hoa công chúa cũng không xứng!"
"Đúng vậy! So ai không so, lại đi lấy kẻ háo sắc kia ra so sánh? Chẳng lẽ ngươi không nhớ cái lần mà cô ta nhìn chằm chằm Hoài An vương bằng ánh mắt thèm thuồng đến chảy nước miếng trông ghê tởm thế nào sao? Bây giờ nghĩ lại trông thật kinh tởm ! May mắn là Hoài An vương của chúng ta đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, trực tiếp chấm dứt cái hôn sự này bằng một tờ hủy hôn, nếu không toàn bộ con gái ở Đông Tấn quốc sẽ hận đến mức muốn giết chết cô ta!"
Trong lúc nhất thời,những âm thanh chửi rủa mang theo sự phẫn nộ cùng khinh thường đặt hết lên người Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia
A Tú nhất thời sắc mặt đỏ lên, nàng xoắn tay áo vọt lên về phía đám phụ nữ to mồm phía trước hận không thể đem những người đó đi dạy dỗ một chút.
Âu Dương Vũ giữ chặt nàng lại "Đừng ."
"Tiểu thư! Đám bà tám đó sao có thể dám buông lời xấu đến người..." A Tú nói xong đôi mắt liền đỏ lên tức giận, nàng thấy không cam lòng. Chính mẫu thân của chủ tử mình đã dùng cả tính mạng để đổi cái hôn ước này, sao bây giờ lại bị người khác chửi bới thành như vậy.
"Có ai mà không bị người nói xấu sau lưng đâu?" Đôi môi đỏ thẫm của Âu Dương Vũ nhẹ nhàng cười , đôi mắt giống như dòng suối trong suốt, dưới ánh mặt trời lấp lánh ấy, đôi mắt của nàng không một tia bận tâm ,thản nhiên như thường.
"Nhưng mà..." A Tú rất muốn nói cho mọi người biết tiểu thư nhà nàng vô cùng thông minh cơ trí tâm kế thủ đoạn có thể nói là không ai sánh bằng mặc dù trước đây nàng có hơi...nhưng bây giờ.......
"Sự thật sẽ chứng minh tất cả, em cứ kiên nhẫn chờ xem." Nếu có thể, Âu Dương Vũ muốn che giấu bản thân lâu một chút nhưng vì hôm nay Tôn thị rõ ràng đã hoài nghi đến sự khác thường của nàng.
Âu Dương Vũ cùng A Tú chính lúc này không nghĩ tới rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, toàn bộ những người ở đây sẽ được chứng kiến một vị công chúa từ lâu đã được người đời ca tụng xinh đẹp lương thiện phải bẽ mặt thế nào khi cùng so tài với Âu Dương Vũ - một Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia bị người đời phỉ nhổ vì thói háo sắc , bản tính vô lại ngu ngốc.