Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Âu Dương Vũ rời khỏi Dạ Trọng Hoa, sau đó rất nhanh chóng về lại phủ. Một đêm không về, nếu như bị người khác phát hiện cái đang chờ đợi nàng là gì nàng rõ ràng biết được.
Nàng vừa bước vào sân liền nhìn thấy khuôn mắt tái nhợt mặt không còn chút máu của A Tú , nàng ngay lập tức bị A Tú kéo lại nhìn tới nhìn lui nhìn trên nhìn xuống sợ hãi lên tiếng : "Mới sáng sớm mà người đã đi đâu vậy ? Thực sự hù dọa nô tỳ chết đi được?."
Thì ra là nha đầu kia nghĩ rằng nàng chỉ đi ra ngoài vào buổi sáng thôi a. Tốt! Rất tốt nếu không nàng sẽ lại phải khổ sở vì phải tìm lý do để nói dối nàng.
Tối hôm qua là nàng đến Tôn phủ để ăn trộm , mới trải qua có một đêm mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện thế này , cùng Dạ Trọng Hoa ở chung một chỗ, khoảng thời gian đó với nàng mà nói thì vô cùng dài a.
Cầm lấy chén trà từ tay A Tú, đáy mắt Âu Dương Vũ hiện lên một tia giảo hoạt, lại ra vẻ không biết hỏi: "Phu nhân và hai vị tỷ tỷ của ta có phái người tới đây không?"
A tú khóe môi hiện lên ý cười cùng chút hưng phấn cười khúc khích khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên đến bên tai Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đám người bọn họ hôm nay không có đến a, các nàng đang gặp rắc rối lớn a ."
"Hả?" Âu Dương Vũ vờ làm ra vẻ kinh ngạc, lên tiếng hỏi thăm : "Sao lại thế này? Các nàng gặp phải chuyện rắc rối gì sao ?"
"Tiểu thư chắc vẫn chưa biết, sáng sớm hôm nay có rất nhiều người của Tôn phủ đến,không biết người nọ đã cùng phu nhân nói những gì, chỉ thấy phu nhân đột nhiên ngất xỉu." A tú chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ sung sướng khi thấy người như bà ta gặp tai họa như vậy , nàng tiếp tục nói, "Mời đại phu đến xem bệnh cho phu nhân cũng thật vất vả a, sau khi làm cho phu nhân tỉnh lại , phu nhân đột nhiên trở nên giận dữ đạp phá đồ đạc xung quanh , vừa khóc vừa nháo cả phòng, tình hình bây giờ rất hỗn độn."
"Thật sao? Thật sự là một chuyện cực kỳ thú vị".Âu Dương Vũ tinh tế đưa ngón tay cầm ly trà thưởng thức, hơi nước từ trà bốc lên dày đặc như sương mù che đi đôi mắt tràn đầy ý cười của nàng, "Đúng rồi, em ra ngoài hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ."
"Vâng , nô tỳ đi ngay." Nhận được mệnh lệnh của Âu Dương Vũ, A Tú mặt tươi cười chạy ra ngoài.
Không mất nhiều thời gian, A Tú tinh thần hưng trí bừng bừng trở về, mang thông tin mới nhất báo cáo với Âu Dương Vũ : "Tiểu thư, mọi người bên ngoài đồn rằng Tôn phủ hôm qua bị mất trộm !"
"Chỉ là trộm thôi, phu nhân vì cớ gì lại lên cơn điên như vậy?" Âu Dương Vũ bày ra vẻ nghi hoặc hỏi.
"Ai da tiểu thư không biết đó thôi, nghe nói --" A Tú lại gần bên tai Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói, "Tôn phủ hôm qua bị cướp rất nhiều bảo vật, hiện ở bên ngoài đều điên cuồng truyền miệng cho nhau rằng Tôn Đại tướng quân khi đóng quân ở Tây Bắc bóc lột người dân ở đó , đặt nặng sưu thuế , chém giết bóc lột bây giờ lại phát hiện có một kho chứa bảo vật như vậy nữa!"
Nghe A Tú tường thuật lại, Âu Dương Vũ không khỏi có chút buồn cười. Tôn phủ mất đi bảo vật như thế nào có bao nhiêu đâu, nàng khẳng định chuyện áp bức bóc lột người dân để hôi của hoàn toàn là sự thực nhưng việc hắn có nhiều bảo vật kho báu thì nàng chắc chắn lời đồn này quả thực hơi quá đó.
Bất quá, tin đồn đã lan truyền nhanh như vậy , Tôn phủ chẳng phải đang lâm vào thế bị động sao?
Nếu như bọn hắn thề thốt phủ nhận không có đống của cải thừa kia chẳng phải đang nói dối trắng trợn ?
Nếu bọn họ thừa nhận có tham ô cùng cường bạo như vậy thì liệu tương lai của hắn sẽ đi về đâu, liệu hoàng thượng có còn dám giao binh quyền cho hắn nữa không?
Người đưa ra lời đồn này hẳn chắc phải có mối thù hằn lớn với Tôn phủ lắm đây!? Đây không hẳn chỉ đơn giản là một sự trả thù mà là một âm mưu chính trị rõ ràng. Hắn sẽ lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, thừa nhận cũng khó mà phủ nhận cũng không dễ dàng .
Quả là một thủ đoạn cao minh, Âu Dương Vũ biết tin đồn này không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống mà có, nàng có thể nghe ra được mùi của âm mưu chính trị từ đây, bày mưu tính kế kế, quả thâm thúy.
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý của Dạ Trọng Hoa , Âu Dương Vũ trong lòng xuất hiện lên một tia hoài nghi: Có khi nào người đứng sau vụ này là hắn không?
Bất quá cũng chỉ là giả thiết của nàng thôi, nàng không có lá gan chạy tới chính miệng tra khảo hắn đâu. Đối với tên man nhân nguy hiểm như Dạ Trọng Hoa này, nàng đã quyết định phải cách xa hắn ra, bởi vì một khi đứng trước mặt hắn, nàng có một loại cảm giác thất bại chưa bao giờ có.
Mấy ngày sau khi tin đồn dần dần đã được lắng xuống ,Âu Dương Vũ cuối cùng cũng được bình yên. Để có thể bịt miệng dân chúng , tôn phủ đã phải cắn răng bỏ ra mấy nàng lượng bạc để chôn vùi nó.Hôm nay A Tú sau khi đi ra ngoài trở về thì tâm tình đột nhiên thay đổi, đáy mắt hưng phấn như thế nào đều che dấu không được.
"Có cái gì thì nói ra đi?" Âu Dương Vũ tức giận liếc nhìn nàng một cái.
A tú biểu tình nhất thời vui lên, nàng thao thao bất tuyệt nói: "Tiểu thư, người có biết không? Hoàng tử Dạ Nhị của Tây Lăng quốc đến Đông Tấn quốc của chúng ta rồi ,nghe nói là đến để cầu thân a!"
"Hoàng tử Dạ Nhị?" Âu Dương Vũ lắc đầu,cái tên này nàng chưa từng nghe qua mà căn bản nàng cũng không có hứng thú để quan tâm.
"Tiểu thư, sao người có thể không biết Hoàng tử Dạ Nhị nổi tiếng được cơ chứ ?" A Tú đưa vẻ mặt không đồng tình nhìn chủ tử nhà nàng, điệu bộ trở nên vô cùng đáng thương a.
"Hắn ta thực sự rất giỏi sao? Mà vì sao chủ tử em phải quan tâm hắn?" Âu Dương Vũ cảm thấy tâm trạng vui vẻ của A Tú liền cười hỏi.
"Ai, tiểu thư, trước kia lúc ngài còn mê luyến Hoài An vương, người còn chính mồm chính miệng mình nói nếu nói đến người đàn ông giỏi giang nhất thiên hạ đại lục là ai thì người đó chính là Hoàng tử Dạ Nhị của Tây Lăng quốc , sau đó ngay cả sắc mặt Hoài An vương cũng trở nên khó coi .Lúc trước người chẳng phải nói như vậy sao?" A Tú cố ý nhắc nhở Âu Dương Vũ, "Dạ Nhị hoàng tử là một người văn võ song toàn , hào hoa phong nhã , văn thao vũ lược, không có thứ gì mà không làm được , ngài ấy được mệnh danh là chiến thành trong truyền thuyết, đánh đuổi quân xâm lược ra khỏi tây Lăng quốc, nhân dân ở đó luôn sống trong ấm no hòa bình.Mọi người đều nói lão hoàng đế ở Tây Lăng quốc luôn duy trì được sự hưng thịnh cùng hùng mạnh như thế là nhờ sinh ra đứa con tài năng như vậy !
"Thật à?" Âu Dương Vũ chợt có một tia hứng thú, có thể nắm giữ một nửa giang sơn như hắn , tên Dạ Nhị này quả thật là một nhân tài "Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư sao lại có thể quên được chứ? Không chỉ có công chúa đoạn chỉ Nam Phong mà ngay cả công chúa Bắc Hoa xưa nay được người đời xưng là một mỹ nhân vừa tao nhã vừa lạnh lùng cũng đối với hoàng tử Dạ Nhị vừa gặp đã thương đã nhớ ." A Tú kích động nói liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , "Nhưng vị hoàng tử Dạ Nhị này đối với nữ nhân vô cùng khinh thường cùng chán ghét, ngay cả liếc mắt hắn cũng không thèm liếc luôn a!"
"Lợi hại như vậy sao? Thế cái tên hoàng tử Dạ Nhị tên gọi là gì?" Âu Dương Vũ thuận miệng hỏi.
"Dạ Phi Bạch, tên của hắn là Dạ Phi Bạch --" A Tú cười nói, "Tên này,toàn bộ đại lục chúng ta không ai không biết cả ."
Dạ Phi Bạch sao? Có cơ hội, phải cùng hắn mở mang kiến thức một chút
Nàng vừa bước vào sân liền nhìn thấy khuôn mắt tái nhợt mặt không còn chút máu của A Tú , nàng ngay lập tức bị A Tú kéo lại nhìn tới nhìn lui nhìn trên nhìn xuống sợ hãi lên tiếng : "Mới sáng sớm mà người đã đi đâu vậy ? Thực sự hù dọa nô tỳ chết đi được?."
Thì ra là nha đầu kia nghĩ rằng nàng chỉ đi ra ngoài vào buổi sáng thôi a. Tốt! Rất tốt nếu không nàng sẽ lại phải khổ sở vì phải tìm lý do để nói dối nàng.
Tối hôm qua là nàng đến Tôn phủ để ăn trộm , mới trải qua có một đêm mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện thế này , cùng Dạ Trọng Hoa ở chung một chỗ, khoảng thời gian đó với nàng mà nói thì vô cùng dài a.
Cầm lấy chén trà từ tay A Tú, đáy mắt Âu Dương Vũ hiện lên một tia giảo hoạt, lại ra vẻ không biết hỏi: "Phu nhân và hai vị tỷ tỷ của ta có phái người tới đây không?"
A tú khóe môi hiện lên ý cười cùng chút hưng phấn cười khúc khích khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên đến bên tai Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đám người bọn họ hôm nay không có đến a, các nàng đang gặp rắc rối lớn a ."
"Hả?" Âu Dương Vũ vờ làm ra vẻ kinh ngạc, lên tiếng hỏi thăm : "Sao lại thế này? Các nàng gặp phải chuyện rắc rối gì sao ?"
"Tiểu thư chắc vẫn chưa biết, sáng sớm hôm nay có rất nhiều người của Tôn phủ đến,không biết người nọ đã cùng phu nhân nói những gì, chỉ thấy phu nhân đột nhiên ngất xỉu." A tú chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ sung sướng khi thấy người như bà ta gặp tai họa như vậy , nàng tiếp tục nói, "Mời đại phu đến xem bệnh cho phu nhân cũng thật vất vả a, sau khi làm cho phu nhân tỉnh lại , phu nhân đột nhiên trở nên giận dữ đạp phá đồ đạc xung quanh , vừa khóc vừa nháo cả phòng, tình hình bây giờ rất hỗn độn."
"Thật sao? Thật sự là một chuyện cực kỳ thú vị".Âu Dương Vũ tinh tế đưa ngón tay cầm ly trà thưởng thức, hơi nước từ trà bốc lên dày đặc như sương mù che đi đôi mắt tràn đầy ý cười của nàng, "Đúng rồi, em ra ngoài hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ."
"Vâng , nô tỳ đi ngay." Nhận được mệnh lệnh của Âu Dương Vũ, A Tú mặt tươi cười chạy ra ngoài.
Không mất nhiều thời gian, A Tú tinh thần hưng trí bừng bừng trở về, mang thông tin mới nhất báo cáo với Âu Dương Vũ : "Tiểu thư, mọi người bên ngoài đồn rằng Tôn phủ hôm qua bị mất trộm !"
"Chỉ là trộm thôi, phu nhân vì cớ gì lại lên cơn điên như vậy?" Âu Dương Vũ bày ra vẻ nghi hoặc hỏi.
"Ai da tiểu thư không biết đó thôi, nghe nói --" A Tú lại gần bên tai Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói, "Tôn phủ hôm qua bị cướp rất nhiều bảo vật, hiện ở bên ngoài đều điên cuồng truyền miệng cho nhau rằng Tôn Đại tướng quân khi đóng quân ở Tây Bắc bóc lột người dân ở đó , đặt nặng sưu thuế , chém giết bóc lột bây giờ lại phát hiện có một kho chứa bảo vật như vậy nữa!"
Nghe A Tú tường thuật lại, Âu Dương Vũ không khỏi có chút buồn cười. Tôn phủ mất đi bảo vật như thế nào có bao nhiêu đâu, nàng khẳng định chuyện áp bức bóc lột người dân để hôi của hoàn toàn là sự thực nhưng việc hắn có nhiều bảo vật kho báu thì nàng chắc chắn lời đồn này quả thực hơi quá đó.
Bất quá, tin đồn đã lan truyền nhanh như vậy , Tôn phủ chẳng phải đang lâm vào thế bị động sao?
Nếu như bọn hắn thề thốt phủ nhận không có đống của cải thừa kia chẳng phải đang nói dối trắng trợn ?
Nếu bọn họ thừa nhận có tham ô cùng cường bạo như vậy thì liệu tương lai của hắn sẽ đi về đâu, liệu hoàng thượng có còn dám giao binh quyền cho hắn nữa không?
Người đưa ra lời đồn này hẳn chắc phải có mối thù hằn lớn với Tôn phủ lắm đây!? Đây không hẳn chỉ đơn giản là một sự trả thù mà là một âm mưu chính trị rõ ràng. Hắn sẽ lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, thừa nhận cũng khó mà phủ nhận cũng không dễ dàng .
Quả là một thủ đoạn cao minh, Âu Dương Vũ biết tin đồn này không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống mà có, nàng có thể nghe ra được mùi của âm mưu chính trị từ đây, bày mưu tính kế kế, quả thâm thúy.
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý của Dạ Trọng Hoa , Âu Dương Vũ trong lòng xuất hiện lên một tia hoài nghi: Có khi nào người đứng sau vụ này là hắn không?
Bất quá cũng chỉ là giả thiết của nàng thôi, nàng không có lá gan chạy tới chính miệng tra khảo hắn đâu. Đối với tên man nhân nguy hiểm như Dạ Trọng Hoa này, nàng đã quyết định phải cách xa hắn ra, bởi vì một khi đứng trước mặt hắn, nàng có một loại cảm giác thất bại chưa bao giờ có.
Mấy ngày sau khi tin đồn dần dần đã được lắng xuống ,Âu Dương Vũ cuối cùng cũng được bình yên. Để có thể bịt miệng dân chúng , tôn phủ đã phải cắn răng bỏ ra mấy nàng lượng bạc để chôn vùi nó.Hôm nay A Tú sau khi đi ra ngoài trở về thì tâm tình đột nhiên thay đổi, đáy mắt hưng phấn như thế nào đều che dấu không được.
"Có cái gì thì nói ra đi?" Âu Dương Vũ tức giận liếc nhìn nàng một cái.
A tú biểu tình nhất thời vui lên, nàng thao thao bất tuyệt nói: "Tiểu thư, người có biết không? Hoàng tử Dạ Nhị của Tây Lăng quốc đến Đông Tấn quốc của chúng ta rồi ,nghe nói là đến để cầu thân a!"
"Hoàng tử Dạ Nhị?" Âu Dương Vũ lắc đầu,cái tên này nàng chưa từng nghe qua mà căn bản nàng cũng không có hứng thú để quan tâm.
"Tiểu thư, sao người có thể không biết Hoàng tử Dạ Nhị nổi tiếng được cơ chứ ?" A Tú đưa vẻ mặt không đồng tình nhìn chủ tử nhà nàng, điệu bộ trở nên vô cùng đáng thương a.
"Hắn ta thực sự rất giỏi sao? Mà vì sao chủ tử em phải quan tâm hắn?" Âu Dương Vũ cảm thấy tâm trạng vui vẻ của A Tú liền cười hỏi.
"Ai, tiểu thư, trước kia lúc ngài còn mê luyến Hoài An vương, người còn chính mồm chính miệng mình nói nếu nói đến người đàn ông giỏi giang nhất thiên hạ đại lục là ai thì người đó chính là Hoàng tử Dạ Nhị của Tây Lăng quốc , sau đó ngay cả sắc mặt Hoài An vương cũng trở nên khó coi .Lúc trước người chẳng phải nói như vậy sao?" A Tú cố ý nhắc nhở Âu Dương Vũ, "Dạ Nhị hoàng tử là một người văn võ song toàn , hào hoa phong nhã , văn thao vũ lược, không có thứ gì mà không làm được , ngài ấy được mệnh danh là chiến thành trong truyền thuyết, đánh đuổi quân xâm lược ra khỏi tây Lăng quốc, nhân dân ở đó luôn sống trong ấm no hòa bình.Mọi người đều nói lão hoàng đế ở Tây Lăng quốc luôn duy trì được sự hưng thịnh cùng hùng mạnh như thế là nhờ sinh ra đứa con tài năng như vậy !
"Thật à?" Âu Dương Vũ chợt có một tia hứng thú, có thể nắm giữ một nửa giang sơn như hắn , tên Dạ Nhị này quả thật là một nhân tài "Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư sao lại có thể quên được chứ? Không chỉ có công chúa đoạn chỉ Nam Phong mà ngay cả công chúa Bắc Hoa xưa nay được người đời xưng là một mỹ nhân vừa tao nhã vừa lạnh lùng cũng đối với hoàng tử Dạ Nhị vừa gặp đã thương đã nhớ ." A Tú kích động nói liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , "Nhưng vị hoàng tử Dạ Nhị này đối với nữ nhân vô cùng khinh thường cùng chán ghét, ngay cả liếc mắt hắn cũng không thèm liếc luôn a!"
"Lợi hại như vậy sao? Thế cái tên hoàng tử Dạ Nhị tên gọi là gì?" Âu Dương Vũ thuận miệng hỏi.
"Dạ Phi Bạch, tên của hắn là Dạ Phi Bạch --" A Tú cười nói, "Tên này,toàn bộ đại lục chúng ta không ai không biết cả ."
Dạ Phi Bạch sao? Có cơ hội, phải cùng hắn mở mang kiến thức một chút