Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chuyện lúc nãy Âu Dương Tụ bị ngã là do vô tình sao? Âu Dương Vũ trong lòng cũng có chút nghi vấn. Chẳng lẽ quả thật là ngoài ý muốn?
Âu Dương Vũ không hề có ý định muốn ở cùng với bọn họ thêm một giây một phút nào nữa , đang định xoay người rời đi, lại bị Tôn Diệu Dương gọi lại.
"Ngũ biểu muội, thế nào? Chưa gì đã muốn rời đi rồi? Đừng nha, muội bồi biểu ca một ly đi. Nhanh nhanh nhanh, biểu ca qua đấy." Nói xong, Tôn Diệu Dương không hề kiêng kị những gì xung quanh nhanh chóng đi qua.
Ở cổ đại này cuộc sống của Âu Dương Vũ cũng không quá hiện đại, ở thế giới của nàng thì nam nữ có thể quàng vai bá cổ kề vai sát cánh đều xem là chuyện vô cùng bình thường,thế nhưng đây lại là thời cổ đại, này là ý gì ? Tôn Diệu Dương xem Âu Dương Vũ nàng thành cái loại người gì ?
Trong lòng Âu Dương Vũ không hề tức giận, trực giác mách bảo với nàng phải dù biện pháp mạnh để chỉnh đốn tên vô lại này cho đàng hoàng ! Nhưng lý trí nói cho nàng biết rằng, sai một ly đi một dặm, cần phải ẩn nhẫn bảo toàn lực lượng đợi đến thời cơ chín mùi nàng xử lý tên ngu ngốc này cũng không muộn, như thế mới có thể khiến người khác phải cúi đầu. Cho nên, cánh tay phải Âu Dương Vũ định giơ lên từ từ buông xuống.
Đối với người như thế, dùng trí là đủ rồi không cần phí lực!!
"Nam nữ thụ thụ bất thân, mong biểu ca tự trọng." Âu Dương Vũ khóe môi nhếch lên ,thản nhiên trào phúng, để mặc cho Tôn Diệu Dương đứng ngây người phía trước . Nàng thế nào lại không rõ tâm tư của tên Tôn Diệu Dương này? Hắn là vì vừa rồi Âu Dương Doanh bị tổn thương bị bẽ mặt cho nên muốn trả thù đàn áp nàng , kéo nàng xuống nước . Nếu lần này nàng nhân nhượng thì bọn họ sẽ có lần hai lần ba mặt sức hiếp đáp, đem nàng biến thành trò cười cho thiên hạ.
Chẳng lẽ Âu Dương Vũ nàng từ trước đến nay đã từng sợ ai bao giờ sao?
"Ngũ muội muội thật can đảm, có khí phách, ca ca vô cùng bội phục." Tôn Diệu Dương híp đôi mắt đào hoa dán sát vào Âu Dương Vũ đang đứng trước mặt.
"Muội nào dám!! Vẫn mong được biểu ca chỉ giáo nhiều hơn." Sắc mặt Âu Dương Vũ không có biến đổi nhiều, mày chỉ nhướng lên. Vừa không chủ động, cũng không lùi bước, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thong dong mà tự nhiên. Khí thế này không phải người bình thường có thể có được .
Hoài An vương nhìn thần thái người phụ nữ trước mắt mình mà chợt bừng tỉnh, mi mắt không khỏi nhíu chặt lại. Âu Dương Vũ không phải là cô gái vô dụng ,háo sắc sao, không học vấn, không nghề nghiệp, không biết liêm sỉ sao? Hắn sao lại không biết, cô gái nông cạn từ trước đến giờ luôn quấn quýt lấy hắn lại có thể hóa giải được âm mưu hãm hại của Âu Dương Doanh, còn có thể kéo theo Âu Dương Tụ bị liên lụy , thậm chí khiến cho hai chị em bọn họ trở mặt sinh thù?
Trong lòng Hoài An vương rối ren tơ mò, đưa đôi mắt đầy thâm thúy đánh giá người con gái trước mắt mình, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
Nhưng rõ ràng Âu Dương Vũ - cô gái từng bám theo gót giày hắn không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một lần, lại còn có thái độ khinh thường, xem hắn như không khí. Bị đối xử như vậy, hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, khiến cho hắn vô cùng tức giận hơn nữa trong lòng hắn chợt nảy sinh một tia cảm xúc khác thường mà dạt dào chính hắn cũng không biết đó là cảm giác gì.
Tôn Diệu Dương vốn nổi tiếng trong kinh thành là một tên cường bạo, không chuyện ác nào mà hắn không nhúng tay vào, không từ bỏ bất cứ việc xấu xa nào. Bây giờ hắn muốn lấy lại công đạo cho hai chị em thân thiết của hắn , nên hắn việc gì phải cố giữ cái bộ mặt giả tạo này thêm một chút nào nữa? Cho nên hắn âm thầm cười, một chân đạp xuống đất bay thẳng lên chiếc ghế đó gần đó,đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ từ trên xuống, đáy mắt lóe lên một tia dụ hoặc ,lưu manh: "Nhiều ngày không gặp, hôm nay thấy ngũ muội càng ngày càng đẹp mặn mà ra nha!! Nếu Hoài An vương không cần muội thì... thế này, muội đi theo ca ca đi?"
Quả nhiên là bản tính phong lưu , lời nói vô sỉ cùng thối nát đó mà hắn cũng dễ dàng nói ra trước mặt bao nhiêu người đây sao?.
Thấy muội muội bị biểu đệ đùa giỡn, về lý mà nói thân làm ca ca như Âu Dương Hiên phải đứng ra bảo vệ nàng sao? Khóe mắt Âu Dương Vũ liếc nhìn về phía Âu Dương Hiên, chỉ thấy hắn nói với Âu Dương Doanh cái gì đó, người kia sau đó gật gật đầu, hai người nói chuyện với nhau hăng say, dường như không hề quan tâm đến chuyện vừa mới phát sinh.
Vốn ngay từ đầu Âu Dương Vũ đã không hề hi vọng vào việc trông cậy vào cái tên ca ca khốn nạn này, nàng lạnh lùng cười, "Tôn Diệu Dương, ngươi muốn thế này sao? Nếu không ngại thì cứ ra tay, đã chiếm thế thượng phong vậy thì ta đây còn có thể làm được gì sao?"
"Rất hay!" Tôn Diệu Dương vỗ tay mà cười, "Ca ca rất hài lòng , đủ mềm, đủ chặt!"
"Nếu không còn gì để nói , ta xin cáo từ trước !" Âu Dương Vũ sợ lại phải ngồi xuống tiếp chuyện liền nhanh chóng chủ động đưa ra cái đáp án như thế cho hắn chủ yếu là để rời khỏi cái địa phận này càng nhanh càng tốt a.
Nhưng mà, Tôn Diệu Dương đâu có cho nàng dễ dàng rời đi như vậy?
"Đừng đi, ngũ muội muội, mới như vậy đã muốn đi rồi? Muội thật khiến cho Ca ca vô cùng mất mặt nha?" Tôn Diệu Dương vỗ tay, ngay lập tức bốn mỹ nữ thướt tha yểu điệu lần lượt đi ra, trong tay mỗi nàng đều mang một bát hồng rượu to.
Bát rượu vừa mang ra , mùi nồng của cồn lan tỏa xung quanh thật khó chịu.
Một hàng tám bát to ở trên bàn vừa dọn xong, bốn mỹ tỳ lần lượt cáo lui.
Tám bát to từ xa đã có thể ngửi được mùi cay nồng của rượu hương vị đặc loại rượu bình thường. Âu Dương Vũ oán thầm, căn bản nàng không có tính sẽ cùng tên này ngồi uống rượu, bây giờ cái gì cũng không thể thoát khỏi được.
Chưa kịp mắng thêm hắn mấy câu thì mắt đã thấy Tôn Diệu Dương ngồi đối diện nở nụ cười âm hiểm mà quỷ dị, "Ngũ muội muội, rượu này như thế nào? Muội tuyệt đối đừng coi thường rượu này, đây chính là rượu mà cha biểu ca mang từ mạc Bắc xa xôi về được bí mật ủ dưới lòng đất mấy trăm năm mà thành, người ngoài còn chưa có cơ hội nếm qua đâu.
Âu Dương Vũ yên lặng nhìn hắn một cái.
Tôn Diệu Dương cười không có ý tốt nói, "Ngũ muội muội, hôm nay ca ca muốn mời muội uống rượu, không có ý định ép buộc muội?"
Một bát to, ước chừng bằng cái thùng đựng rượu, muốn nàng một hơi đem uống hết, như thế còn không gọi là ép buộc thì là gì? Âu Dương Vũ thản nhiên đưa mắt nhìn lướt xung quanh, Âu Dương Hiên cố ý lẫn tránh ánh mắt của nàng, Âu Dương Doanh thì nén ý cười đến vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Âu Dương Tụ mặc dù ngoài mặt tỏ thái độ không đành lòng nhưng đáy mắt lại gian mãnh trào phúng, về phần Hoài An vương... Người đàn ông kia từng tự tay đẩy Âu Dương Vũ vào địa ngục thì giờ phút này Âu Dương Vũ đã hoàn toàn hiểu được sự vô lại của đàn ông là gì.
"Dựa vào cái gì?"Khóe môi Âu Dương Vũ cong lên,cười yếu ớt, không hoảng loạn, cũng không tức giận, chỉ đạm mạc nhìn về phía Tôn Diệu Dương. Dựa vào cái gì hắn bảo nàng uống thì nàng phải uống?
"Ngũ muội muội, muội có tin rằng nếu muội không uống hết mấy bát rượu này, ngày mai sẽ có người mang muội lên kiệu hoa rước về Tôn phủ..bằng cửa sau không?" Đáy mắt Tôn Diệu Dương hiện lên một tia âm ngoan, khuôn mặt mang theo vẻ tàn nhẫn độc ác, hắn không có nói đùa, ánh mắt vô cùng chân thật.
Rõ ràng đây là uy hiếp ? Âu Dương Vũ hoàn toàn tin, nếu Tôn Diệu Dương đã đưa ra yêu cầu này thì hậu quả nàng dám chắc sẽ là như thế.
Rước nàng bằng cửa sau mà không bằng cửa trước, hay nói cách khác nàng chắc chắn chỉ có thể làm thiếp mà không phải là vợ, Tôn thị nhất định sẽ tính toán như thế , ai có thể ngăn cản bà ta?
Lấy thanh danh của Âu Dương Vũ chỉ có thể để một tên vô lại hèn hạ như kẻ kia rước về làm thiếp sao?! Có phải phụ thân của nàng chắc chắn sẽ rất vui mừng khi hắn có thể quẳng đi một gánh nặng này hay không?
Âu Dương Vũ khẽ híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Mọi người ở đây đều hoàn toàn có thể xác định được bây giờ Ngũ tiểu thư nàng chỉ có hai con đường trước mắt đang chờ.
Một là phất áo rời đi, như vậy nàng sẽ tự mình chuẩn bị tốt việc đào hôn sau đó rời khỏi Âu Dương phủ . Hai là uống xong mấy bát rượu to này hoặc là trúng độc mà chết, hoặc là say rượu sau đó bị khi dễ lăng nhục.
Trước mắt xem ra cũng chỉ có này hai con đường này, dường như ai cũng đều nghĩ là như vậy.
Nhưng trên mặt Âu Dương Vũ lại vẫn giữ vẻ bình thản như không, ý cười nơi khóe môi trở nên thong dong, đáy mắt vô cùng bình tĩnh vô tư, giống như chuyện này không hề có bất kì khó khăn gì với nàng. Nàng chậm rãi đứng lên, vóc người nhỏ bé gầy gò, ánh mắt trong suốt , không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Diệu Dương, từng chữ một nói ra không có một tia lo lắng : "Tôn đại công tử, ngươi có dám cược một ván với ta không?"
"Hả? Đánh cược gì?" Tôn Diệu Dương hảo ngoạn, ham bài bạc, nghe vậy đôi mắt nháy mắt sáng ngời.
"Uống bát rượu lớn này của ngươi!" Âu Dương Vũ hào khí mười phần chỉ lên mặt bàn, "Nếu như ta có thể uống một hơi hết mấy bát rượu này, ta thắng ..còn nếu không , tùy ngươi xử trí nhưng nếu ta thắng -- "
"Thắng thì thế nào?"
"Nếu như ta thắng, từ nay về sau, ngươi phải cách xa ta ba trượng !" Âu Dương Vũ giương cằm, gằn từng tiếng một , khí thế mười phần.
Âu Dương Vũ không hề có ý định muốn ở cùng với bọn họ thêm một giây một phút nào nữa , đang định xoay người rời đi, lại bị Tôn Diệu Dương gọi lại.
"Ngũ biểu muội, thế nào? Chưa gì đã muốn rời đi rồi? Đừng nha, muội bồi biểu ca một ly đi. Nhanh nhanh nhanh, biểu ca qua đấy." Nói xong, Tôn Diệu Dương không hề kiêng kị những gì xung quanh nhanh chóng đi qua.
Ở cổ đại này cuộc sống của Âu Dương Vũ cũng không quá hiện đại, ở thế giới của nàng thì nam nữ có thể quàng vai bá cổ kề vai sát cánh đều xem là chuyện vô cùng bình thường,thế nhưng đây lại là thời cổ đại, này là ý gì ? Tôn Diệu Dương xem Âu Dương Vũ nàng thành cái loại người gì ?
Trong lòng Âu Dương Vũ không hề tức giận, trực giác mách bảo với nàng phải dù biện pháp mạnh để chỉnh đốn tên vô lại này cho đàng hoàng ! Nhưng lý trí nói cho nàng biết rằng, sai một ly đi một dặm, cần phải ẩn nhẫn bảo toàn lực lượng đợi đến thời cơ chín mùi nàng xử lý tên ngu ngốc này cũng không muộn, như thế mới có thể khiến người khác phải cúi đầu. Cho nên, cánh tay phải Âu Dương Vũ định giơ lên từ từ buông xuống.
Đối với người như thế, dùng trí là đủ rồi không cần phí lực!!
"Nam nữ thụ thụ bất thân, mong biểu ca tự trọng." Âu Dương Vũ khóe môi nhếch lên ,thản nhiên trào phúng, để mặc cho Tôn Diệu Dương đứng ngây người phía trước . Nàng thế nào lại không rõ tâm tư của tên Tôn Diệu Dương này? Hắn là vì vừa rồi Âu Dương Doanh bị tổn thương bị bẽ mặt cho nên muốn trả thù đàn áp nàng , kéo nàng xuống nước . Nếu lần này nàng nhân nhượng thì bọn họ sẽ có lần hai lần ba mặt sức hiếp đáp, đem nàng biến thành trò cười cho thiên hạ.
Chẳng lẽ Âu Dương Vũ nàng từ trước đến nay đã từng sợ ai bao giờ sao?
"Ngũ muội muội thật can đảm, có khí phách, ca ca vô cùng bội phục." Tôn Diệu Dương híp đôi mắt đào hoa dán sát vào Âu Dương Vũ đang đứng trước mặt.
"Muội nào dám!! Vẫn mong được biểu ca chỉ giáo nhiều hơn." Sắc mặt Âu Dương Vũ không có biến đổi nhiều, mày chỉ nhướng lên. Vừa không chủ động, cũng không lùi bước, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thong dong mà tự nhiên. Khí thế này không phải người bình thường có thể có được .
Hoài An vương nhìn thần thái người phụ nữ trước mắt mình mà chợt bừng tỉnh, mi mắt không khỏi nhíu chặt lại. Âu Dương Vũ không phải là cô gái vô dụng ,háo sắc sao, không học vấn, không nghề nghiệp, không biết liêm sỉ sao? Hắn sao lại không biết, cô gái nông cạn từ trước đến giờ luôn quấn quýt lấy hắn lại có thể hóa giải được âm mưu hãm hại của Âu Dương Doanh, còn có thể kéo theo Âu Dương Tụ bị liên lụy , thậm chí khiến cho hai chị em bọn họ trở mặt sinh thù?
Trong lòng Hoài An vương rối ren tơ mò, đưa đôi mắt đầy thâm thúy đánh giá người con gái trước mắt mình, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
Nhưng rõ ràng Âu Dương Vũ - cô gái từng bám theo gót giày hắn không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một lần, lại còn có thái độ khinh thường, xem hắn như không khí. Bị đối xử như vậy, hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, khiến cho hắn vô cùng tức giận hơn nữa trong lòng hắn chợt nảy sinh một tia cảm xúc khác thường mà dạt dào chính hắn cũng không biết đó là cảm giác gì.
Tôn Diệu Dương vốn nổi tiếng trong kinh thành là một tên cường bạo, không chuyện ác nào mà hắn không nhúng tay vào, không từ bỏ bất cứ việc xấu xa nào. Bây giờ hắn muốn lấy lại công đạo cho hai chị em thân thiết của hắn , nên hắn việc gì phải cố giữ cái bộ mặt giả tạo này thêm một chút nào nữa? Cho nên hắn âm thầm cười, một chân đạp xuống đất bay thẳng lên chiếc ghế đó gần đó,đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ từ trên xuống, đáy mắt lóe lên một tia dụ hoặc ,lưu manh: "Nhiều ngày không gặp, hôm nay thấy ngũ muội càng ngày càng đẹp mặn mà ra nha!! Nếu Hoài An vương không cần muội thì... thế này, muội đi theo ca ca đi?"
Quả nhiên là bản tính phong lưu , lời nói vô sỉ cùng thối nát đó mà hắn cũng dễ dàng nói ra trước mặt bao nhiêu người đây sao?.
Thấy muội muội bị biểu đệ đùa giỡn, về lý mà nói thân làm ca ca như Âu Dương Hiên phải đứng ra bảo vệ nàng sao? Khóe mắt Âu Dương Vũ liếc nhìn về phía Âu Dương Hiên, chỉ thấy hắn nói với Âu Dương Doanh cái gì đó, người kia sau đó gật gật đầu, hai người nói chuyện với nhau hăng say, dường như không hề quan tâm đến chuyện vừa mới phát sinh.
Vốn ngay từ đầu Âu Dương Vũ đã không hề hi vọng vào việc trông cậy vào cái tên ca ca khốn nạn này, nàng lạnh lùng cười, "Tôn Diệu Dương, ngươi muốn thế này sao? Nếu không ngại thì cứ ra tay, đã chiếm thế thượng phong vậy thì ta đây còn có thể làm được gì sao?"
"Rất hay!" Tôn Diệu Dương vỗ tay mà cười, "Ca ca rất hài lòng , đủ mềm, đủ chặt!"
"Nếu không còn gì để nói , ta xin cáo từ trước !" Âu Dương Vũ sợ lại phải ngồi xuống tiếp chuyện liền nhanh chóng chủ động đưa ra cái đáp án như thế cho hắn chủ yếu là để rời khỏi cái địa phận này càng nhanh càng tốt a.
Nhưng mà, Tôn Diệu Dương đâu có cho nàng dễ dàng rời đi như vậy?
"Đừng đi, ngũ muội muội, mới như vậy đã muốn đi rồi? Muội thật khiến cho Ca ca vô cùng mất mặt nha?" Tôn Diệu Dương vỗ tay, ngay lập tức bốn mỹ nữ thướt tha yểu điệu lần lượt đi ra, trong tay mỗi nàng đều mang một bát hồng rượu to.
Bát rượu vừa mang ra , mùi nồng của cồn lan tỏa xung quanh thật khó chịu.
Một hàng tám bát to ở trên bàn vừa dọn xong, bốn mỹ tỳ lần lượt cáo lui.
Tám bát to từ xa đã có thể ngửi được mùi cay nồng của rượu hương vị đặc loại rượu bình thường. Âu Dương Vũ oán thầm, căn bản nàng không có tính sẽ cùng tên này ngồi uống rượu, bây giờ cái gì cũng không thể thoát khỏi được.
Chưa kịp mắng thêm hắn mấy câu thì mắt đã thấy Tôn Diệu Dương ngồi đối diện nở nụ cười âm hiểm mà quỷ dị, "Ngũ muội muội, rượu này như thế nào? Muội tuyệt đối đừng coi thường rượu này, đây chính là rượu mà cha biểu ca mang từ mạc Bắc xa xôi về được bí mật ủ dưới lòng đất mấy trăm năm mà thành, người ngoài còn chưa có cơ hội nếm qua đâu.
Âu Dương Vũ yên lặng nhìn hắn một cái.
Tôn Diệu Dương cười không có ý tốt nói, "Ngũ muội muội, hôm nay ca ca muốn mời muội uống rượu, không có ý định ép buộc muội?"
Một bát to, ước chừng bằng cái thùng đựng rượu, muốn nàng một hơi đem uống hết, như thế còn không gọi là ép buộc thì là gì? Âu Dương Vũ thản nhiên đưa mắt nhìn lướt xung quanh, Âu Dương Hiên cố ý lẫn tránh ánh mắt của nàng, Âu Dương Doanh thì nén ý cười đến vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Âu Dương Tụ mặc dù ngoài mặt tỏ thái độ không đành lòng nhưng đáy mắt lại gian mãnh trào phúng, về phần Hoài An vương... Người đàn ông kia từng tự tay đẩy Âu Dương Vũ vào địa ngục thì giờ phút này Âu Dương Vũ đã hoàn toàn hiểu được sự vô lại của đàn ông là gì.
"Dựa vào cái gì?"Khóe môi Âu Dương Vũ cong lên,cười yếu ớt, không hoảng loạn, cũng không tức giận, chỉ đạm mạc nhìn về phía Tôn Diệu Dương. Dựa vào cái gì hắn bảo nàng uống thì nàng phải uống?
"Ngũ muội muội, muội có tin rằng nếu muội không uống hết mấy bát rượu này, ngày mai sẽ có người mang muội lên kiệu hoa rước về Tôn phủ..bằng cửa sau không?" Đáy mắt Tôn Diệu Dương hiện lên một tia âm ngoan, khuôn mặt mang theo vẻ tàn nhẫn độc ác, hắn không có nói đùa, ánh mắt vô cùng chân thật.
Rõ ràng đây là uy hiếp ? Âu Dương Vũ hoàn toàn tin, nếu Tôn Diệu Dương đã đưa ra yêu cầu này thì hậu quả nàng dám chắc sẽ là như thế.
Rước nàng bằng cửa sau mà không bằng cửa trước, hay nói cách khác nàng chắc chắn chỉ có thể làm thiếp mà không phải là vợ, Tôn thị nhất định sẽ tính toán như thế , ai có thể ngăn cản bà ta?
Lấy thanh danh của Âu Dương Vũ chỉ có thể để một tên vô lại hèn hạ như kẻ kia rước về làm thiếp sao?! Có phải phụ thân của nàng chắc chắn sẽ rất vui mừng khi hắn có thể quẳng đi một gánh nặng này hay không?
Âu Dương Vũ khẽ híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Mọi người ở đây đều hoàn toàn có thể xác định được bây giờ Ngũ tiểu thư nàng chỉ có hai con đường trước mắt đang chờ.
Một là phất áo rời đi, như vậy nàng sẽ tự mình chuẩn bị tốt việc đào hôn sau đó rời khỏi Âu Dương phủ . Hai là uống xong mấy bát rượu to này hoặc là trúng độc mà chết, hoặc là say rượu sau đó bị khi dễ lăng nhục.
Trước mắt xem ra cũng chỉ có này hai con đường này, dường như ai cũng đều nghĩ là như vậy.
Nhưng trên mặt Âu Dương Vũ lại vẫn giữ vẻ bình thản như không, ý cười nơi khóe môi trở nên thong dong, đáy mắt vô cùng bình tĩnh vô tư, giống như chuyện này không hề có bất kì khó khăn gì với nàng. Nàng chậm rãi đứng lên, vóc người nhỏ bé gầy gò, ánh mắt trong suốt , không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Diệu Dương, từng chữ một nói ra không có một tia lo lắng : "Tôn đại công tử, ngươi có dám cược một ván với ta không?"
"Hả? Đánh cược gì?" Tôn Diệu Dương hảo ngoạn, ham bài bạc, nghe vậy đôi mắt nháy mắt sáng ngời.
"Uống bát rượu lớn này của ngươi!" Âu Dương Vũ hào khí mười phần chỉ lên mặt bàn, "Nếu như ta có thể uống một hơi hết mấy bát rượu này, ta thắng ..còn nếu không , tùy ngươi xử trí nhưng nếu ta thắng -- "
"Thắng thì thế nào?"
"Nếu như ta thắng, từ nay về sau, ngươi phải cách xa ta ba trượng !" Âu Dương Vũ giương cằm, gằn từng tiếng một , khí thế mười phần.