root Tác Giả Staff member Chap-49 Add bookmark Chương 49 Chương 49: Thẩm thiếu gia tuyệt vọng Không ai có thể tin được những gì họ nhìn thấy. Nhiều người điên cuồng dụi mắt, hy vọng rằng tất cả những gì họ thấy trước mắt chỉ là ảo tưởng của chính mình. Bao gồm Thẩm Dị và giám đốc Hứa. Nhưng sự thật phũ phàng! “Chú… chú Hiên!” Thẩm Dị run rẩy kêu lên. Phùng Hiên không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng là bởi vì thân phận, cho dù là anh tacũng phải gọi Phùng Hiên là chú. Nhưng hôm nay. Người mà anh gọi là ‘Chú” … thật sự đã quỳ trước Phan Lâm? Điên rồi sao? Điều gì đã xảy ra với thế giới này thế? Phùng Hiên thật sự quỳ trước tên phế vật vô dụng này sao? Thẩm Dị Hằng cảm thấy đại não như sắp nổ tung! Những người trong sảnh tiệc không ai dám lên tiếng. Khung cảnh quá sốc, khiến nhiêu người không khỏi suy nghĩ. Mọi thứ dường như bị đóng băng. Tất nhiên, Ái Vân có ảnh hưởng lớn nhất. Cô ấy không biết Phùng Hiên. Nhưng cho dù là ai, dù là người thường, cũng không thể quỳ trước mặt Phan Lâm đúng không? Trong cả Giang Thành, ai mà không biết chồng cô là tên vô dụng, quỳ lạy một người như vậy sao? Sau này, còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Giang Thành? Nhưng Phùng Hiên không nghĩ như vậy! Dưới gối đàn ông là vàng bạc, quỳ xuống như vậy thật là một sự sỉ nhục, nhưng … ông ta bắt buộc phải quỳ! Bởi vì theo quan điểm của ông ấy là đang quỳ gối vì trung y! Nếu không quỳ xuống, một khi vị Lâm thần y này vì những lời chửi rủa, chế giễu trước đây mà nổi giận với ông ta, và được Hàn y tuyển mộ, gia nhập Hàn y, sẽ là một tổn thất rất lớn đối với Trung y Hoa quốc. Bản thân ông ta sẽ trở thành tội nhân! Ông ta đã tạo ra nghiệp này, ông ta phải gánh! Sự quỳ gối này, là đáng! Tuy nhiên, Phan Lâm không có hứng thú với Phùng Hiên. “Tránh ra!” Phan Lâm lạnh lùng nói. Phùng Hiên sửng sốt, nhìn thấy Phan Lâm mặt đầy lạnh lùng, liên nhận ra có gì đó không đúng, lập tức tránh sang một bên. Phan Lâm nắm tay Lý Ái Vân, sải bước đi ra ngoài. “Phan Lâm…” Lý Ái Vân ngẩn ra. Khi mọi chuyện đã đến mức không thể bàn chuyện làm ăn với Thẩm Dị, cô có chút mất hứng và cảm thấy bất lực. “Đứng lại! Ai cho cậu đi?”
Chương 49 Chương 49: Thẩm thiếu gia tuyệt vọng Không ai có thể tin được những gì họ nhìn thấy. Nhiều người điên cuồng dụi mắt, hy vọng rằng tất cả những gì họ thấy trước mắt chỉ là ảo tưởng của chính mình. Bao gồm Thẩm Dị và giám đốc Hứa. Nhưng sự thật phũ phàng! “Chú… chú Hiên!” Thẩm Dị run rẩy kêu lên. Phùng Hiên không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng là bởi vì thân phận, cho dù là anh tacũng phải gọi Phùng Hiên là chú. Nhưng hôm nay. Người mà anh gọi là ‘Chú” … thật sự đã quỳ trước Phan Lâm? Điên rồi sao? Điều gì đã xảy ra với thế giới này thế? Phùng Hiên thật sự quỳ trước tên phế vật vô dụng này sao? Thẩm Dị Hằng cảm thấy đại não như sắp nổ tung! Những người trong sảnh tiệc không ai dám lên tiếng. Khung cảnh quá sốc, khiến nhiêu người không khỏi suy nghĩ. Mọi thứ dường như bị đóng băng. Tất nhiên, Ái Vân có ảnh hưởng lớn nhất. Cô ấy không biết Phùng Hiên. Nhưng cho dù là ai, dù là người thường, cũng không thể quỳ trước mặt Phan Lâm đúng không? Trong cả Giang Thành, ai mà không biết chồng cô là tên vô dụng, quỳ lạy một người như vậy sao? Sau này, còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở Giang Thành? Nhưng Phùng Hiên không nghĩ như vậy! Dưới gối đàn ông là vàng bạc, quỳ xuống như vậy thật là một sự sỉ nhục, nhưng … ông ta bắt buộc phải quỳ! Bởi vì theo quan điểm của ông ấy là đang quỳ gối vì trung y! Nếu không quỳ xuống, một khi vị Lâm thần y này vì những lời chửi rủa, chế giễu trước đây mà nổi giận với ông ta, và được Hàn y tuyển mộ, gia nhập Hàn y, sẽ là một tổn thất rất lớn đối với Trung y Hoa quốc. Bản thân ông ta sẽ trở thành tội nhân! Ông ta đã tạo ra nghiệp này, ông ta phải gánh! Sự quỳ gối này, là đáng! Tuy nhiên, Phan Lâm không có hứng thú với Phùng Hiên. “Tránh ra!” Phan Lâm lạnh lùng nói. Phùng Hiên sửng sốt, nhìn thấy Phan Lâm mặt đầy lạnh lùng, liên nhận ra có gì đó không đúng, lập tức tránh sang một bên. Phan Lâm nắm tay Lý Ái Vân, sải bước đi ra ngoài. “Phan Lâm…” Lý Ái Vân ngẩn ra. Khi mọi chuyện đã đến mức không thể bàn chuyện làm ăn với Thẩm Dị, cô có chút mất hứng và cảm thấy bất lực. “Đứng lại! Ai cho cậu đi?”