Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
"Tôi phản đối!"
Trương Mẫn trực tiếp hét to lên, sau đó tỏ vẻ không vừa lòng: "Cậu ta có năng
lực và đức hạnh thế nào chứ? Dựa vào cái gì mà làm con rể của tôi, tên nghèo
hèn đó lại còn muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?"
Bà ta vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta.
"Mẹ! Yêu cầu của chúng ta đã nói ra rồi, người ta cũng đã làm được, bây giờ lại
trở mặt không chịu thừa nhận sao? Như thế sau này danh tiếng nhà họ Lý của
chúng ta cũng bị phá hủy mất.
" Lý Cảnh Điềm lên tiếng.
Lý Hữu Phú cũng thở dài một hơi, ông ta lên tiếng phụ họa: "Hơn nữa, căn
bệnh này của Vân Tịch cũng không phải được chữa khỏi dễ dàng như thế.
Hai đứa chúng nó nên xảy ra cái gì thì cũng xảy ra rồi, không nên xảy ra cũng đã
xảy ra rồi, bà không nghĩ xem sau này bệnh của con gái phải làm sao?"
Trương Mẫn đờ người đứng ở đó, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng.
Bà ta hiểu rất rõ!
Bây giờ mọi chuyện đều đã được đăng báo rồi, người nhà họ Lý làm kinh
doanh mà, thứ coi trọng nhất chính là uy tín.
Vậy thì sao có thể nói mà không giữ lời đây?
Hơn nữa, con gái vẫn còn phải tiếp tục chữa bệnh.
Kỳ thật nếu nghĩ lại, Lâm Trác Úy mặc dù hơi nghèo một chút, nhưng dù sao
cũng tốt hơn là gả con gái cho mấy ông già kia mà đúng không?
Cuối cùng, Trương Mẫn thật sự không còn cách nào khác, bà ta nhìn con gái
mình rồi hỏi: "Vân Tịch, ý của con thế nào?"
Lý Vân Tịch ngẩn người, nghĩ đến việc người ta hết lần này đến lần khác cứu
mình, bản thân cũng đã nói ra lời thề son sắt, lần này tuyệt đối không nuốt lời.
Cuối cùng cô cắn chặt răng rồi gật đầu: "Con gả!"
Trương Mẫn cực kỳ chán nản, thấy chuyện này quả thật là ván đã đóng thuyền,
còn nói được gì nữa chứ?
Nhưng rất nhanh, tròng mắt bà ta chợt xoay chuyển rồi hô lên: "Không được!
Có gả cũng là cậu ta gả vào nhà họ Lý.
Đường đường là con gái lớn nhà họ Lý,
làm sao có thể gả cho tên quỷ nghèo đó được chứ?"
Sau khi bà ta vừa dứt lời thì người trong nhà đều sửng sốt, tất cả đồng thanh
nói: "Ở rể ư?
"Đúng! Dù sao thì nhà chúng ta cũng không được tính là nuốt lời, để cậu ta tới
ở rể, cậu ta thích hay không thì tùy.
Còn về năm trăm vạn, nếu như cậu ta đã
tới ở rể trong nhà chúng ta, vậy thì đó đương nhiên là của Vân Tịch rồi.
"
Trương Mẫn quả thật đã tính toán rất hay.
Rất nhanh, người nhà họ Lý đã chạy đi tìm Lâm Trác Úy để thương lượng.
Thứ nhất, anh không thể cưới Lý Vân Tịch, chỉ có thể để Lý Vân Tịch cưới anh.
Thứ hai, hai người không thể chung phòng.
Dựa theo giao hẹn là chữa khỏi bệnh, một ngày Lý Vân Tịch còn chưa khỏe lại
thì anh không được phép động phòng.
Nói trắng ra, bọn họ yêu cầu Lâm Trác Úy nhất định phải chữa khỏi bệnh cho
con gái bọn họ.
Thứ ba, năm trăm vạn tiền của hồi môn là chia cho hai người.
Thế nhưng!
Phải do Lý Vân Tịch thu xếp.
Đồng ý được những điều này thì kết hôn, không đồng ý thì thôi.
Cũng không phải nhà họ Lý bọn họ nuốt lời.
Vậy thì!
Đối với điều kiện hà khắc như thế, Lâm Trác Úy sẽ đồng ý sao?
Đồng ý!
Đương nhiên là hoàn toàn đồng ý.
Đứng trên góc độ khác nhau, đương nhiên việc suy xét mọi chuyện cũng không
giống nhau.
Điều thứ nhất, ở rể nhà họ Lý.
Nhà người ta có điều kiện gì? Nhà Lâm Trác Úy có điều kiện gì?
Anh làm sao có thể không làm con rể nhà họ Lý?
Điều thứ hai, chữa khỏi bệnh cho Lý Vân Tịch.
Không cần bọn họ phải nói, vợ của mình, Lâm Trác Úy đương nhiên cũng phải
liều mạng mà cứu sống.
Điều thứ ba, năm trăm vạn là của hồi môn của Lý Vân Tịch.
Lâm Trác Úy cũng không mặt dày như thế, cha mẹ người ta cho hai người tiền,
anh làm sao có thể đòi hỏi được.
Thỏa thuận chính thức có hiệu lực.
Lâm Trác Úy chỉ có một điều kiện, một điều kiện vô cùng kỳ lạ.
Người nhà họ Lý kỳ quái hỏi anh muốn đưa ra điều kiện gì?
"Vào ngày tổ chức hôn lễ, tôi hy vọng mời toàn bộ gia đình nhà họ Trương đang
điều hành chuỗi siêu thị đến tham dự hôn lễ.
"
Người nhà họ Lý chẳng hiểu ra sao, cái này thì tính là điều kiện gì chứ?
Lý Hữu Phú là chủ cho thuê nhà, nhà họ Trương là khách thuê của ông ta, vốn
cũng coi như là có quan hệ hợp tác làm ăn.
Mời bọn họ tới cũng rất bình thường mà!
Cho nên, nhà họ Lý cũng không phản đối mà đáp ứng ngay lập tức.
Cứ như vậy!
Cơ hội ăn bám nhà vợ ngon nghẻ như thế đã thành công bị kẻ nghèo hèn Lâm
Trác Úy chộp đi mất!
Trương Mẫn trực tiếp hét to lên, sau đó tỏ vẻ không vừa lòng: "Cậu ta có năng
lực và đức hạnh thế nào chứ? Dựa vào cái gì mà làm con rể của tôi, tên nghèo
hèn đó lại còn muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?"
Bà ta vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta.
"Mẹ! Yêu cầu của chúng ta đã nói ra rồi, người ta cũng đã làm được, bây giờ lại
trở mặt không chịu thừa nhận sao? Như thế sau này danh tiếng nhà họ Lý của
chúng ta cũng bị phá hủy mất.
" Lý Cảnh Điềm lên tiếng.
Lý Hữu Phú cũng thở dài một hơi, ông ta lên tiếng phụ họa: "Hơn nữa, căn
bệnh này của Vân Tịch cũng không phải được chữa khỏi dễ dàng như thế.
Hai đứa chúng nó nên xảy ra cái gì thì cũng xảy ra rồi, không nên xảy ra cũng đã
xảy ra rồi, bà không nghĩ xem sau này bệnh của con gái phải làm sao?"
Trương Mẫn đờ người đứng ở đó, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng.
Bà ta hiểu rất rõ!
Bây giờ mọi chuyện đều đã được đăng báo rồi, người nhà họ Lý làm kinh
doanh mà, thứ coi trọng nhất chính là uy tín.
Vậy thì sao có thể nói mà không giữ lời đây?
Hơn nữa, con gái vẫn còn phải tiếp tục chữa bệnh.
Kỳ thật nếu nghĩ lại, Lâm Trác Úy mặc dù hơi nghèo một chút, nhưng dù sao
cũng tốt hơn là gả con gái cho mấy ông già kia mà đúng không?
Cuối cùng, Trương Mẫn thật sự không còn cách nào khác, bà ta nhìn con gái
mình rồi hỏi: "Vân Tịch, ý của con thế nào?"
Lý Vân Tịch ngẩn người, nghĩ đến việc người ta hết lần này đến lần khác cứu
mình, bản thân cũng đã nói ra lời thề son sắt, lần này tuyệt đối không nuốt lời.
Cuối cùng cô cắn chặt răng rồi gật đầu: "Con gả!"
Trương Mẫn cực kỳ chán nản, thấy chuyện này quả thật là ván đã đóng thuyền,
còn nói được gì nữa chứ?
Nhưng rất nhanh, tròng mắt bà ta chợt xoay chuyển rồi hô lên: "Không được!
Có gả cũng là cậu ta gả vào nhà họ Lý.
Đường đường là con gái lớn nhà họ Lý,
làm sao có thể gả cho tên quỷ nghèo đó được chứ?"
Sau khi bà ta vừa dứt lời thì người trong nhà đều sửng sốt, tất cả đồng thanh
nói: "Ở rể ư?
"Đúng! Dù sao thì nhà chúng ta cũng không được tính là nuốt lời, để cậu ta tới
ở rể, cậu ta thích hay không thì tùy.
Còn về năm trăm vạn, nếu như cậu ta đã
tới ở rể trong nhà chúng ta, vậy thì đó đương nhiên là của Vân Tịch rồi.
"
Trương Mẫn quả thật đã tính toán rất hay.
Rất nhanh, người nhà họ Lý đã chạy đi tìm Lâm Trác Úy để thương lượng.
Thứ nhất, anh không thể cưới Lý Vân Tịch, chỉ có thể để Lý Vân Tịch cưới anh.
Thứ hai, hai người không thể chung phòng.
Dựa theo giao hẹn là chữa khỏi bệnh, một ngày Lý Vân Tịch còn chưa khỏe lại
thì anh không được phép động phòng.
Nói trắng ra, bọn họ yêu cầu Lâm Trác Úy nhất định phải chữa khỏi bệnh cho
con gái bọn họ.
Thứ ba, năm trăm vạn tiền của hồi môn là chia cho hai người.
Thế nhưng!
Phải do Lý Vân Tịch thu xếp.
Đồng ý được những điều này thì kết hôn, không đồng ý thì thôi.
Cũng không phải nhà họ Lý bọn họ nuốt lời.
Vậy thì!
Đối với điều kiện hà khắc như thế, Lâm Trác Úy sẽ đồng ý sao?
Đồng ý!
Đương nhiên là hoàn toàn đồng ý.
Đứng trên góc độ khác nhau, đương nhiên việc suy xét mọi chuyện cũng không
giống nhau.
Điều thứ nhất, ở rể nhà họ Lý.
Nhà người ta có điều kiện gì? Nhà Lâm Trác Úy có điều kiện gì?
Anh làm sao có thể không làm con rể nhà họ Lý?
Điều thứ hai, chữa khỏi bệnh cho Lý Vân Tịch.
Không cần bọn họ phải nói, vợ của mình, Lâm Trác Úy đương nhiên cũng phải
liều mạng mà cứu sống.
Điều thứ ba, năm trăm vạn là của hồi môn của Lý Vân Tịch.
Lâm Trác Úy cũng không mặt dày như thế, cha mẹ người ta cho hai người tiền,
anh làm sao có thể đòi hỏi được.
Thỏa thuận chính thức có hiệu lực.
Lâm Trác Úy chỉ có một điều kiện, một điều kiện vô cùng kỳ lạ.
Người nhà họ Lý kỳ quái hỏi anh muốn đưa ra điều kiện gì?
"Vào ngày tổ chức hôn lễ, tôi hy vọng mời toàn bộ gia đình nhà họ Trương đang
điều hành chuỗi siêu thị đến tham dự hôn lễ.
"
Người nhà họ Lý chẳng hiểu ra sao, cái này thì tính là điều kiện gì chứ?
Lý Hữu Phú là chủ cho thuê nhà, nhà họ Trương là khách thuê của ông ta, vốn
cũng coi như là có quan hệ hợp tác làm ăn.
Mời bọn họ tới cũng rất bình thường mà!
Cho nên, nhà họ Lý cũng không phản đối mà đáp ứng ngay lập tức.
Cứ như vậy!
Cơ hội ăn bám nhà vợ ngon nghẻ như thế đã thành công bị kẻ nghèo hèn Lâm
Trác Úy chộp đi mất!