Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186 - Chương 186
"Đúng vậy! Cách thức chữa bệnh hôm nay của anh đúng thật là siêu việt lạ thường. Chúng tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói qua."
"Này, cậu nhóc Lâm Trác Úy! Cậu đã học ở đâu ra bản lĩnh này vậy?" Cổ Thế Diểu tò mò hỏi.
Lâm Trác Úy cười nhạt: "Tự học mà thành!"
Nói xong lời này, mọi người đều bất mãn.
Chắc chắn tên này không nói lời thật lòng!
Với tính phức tạp của Trung y, làm gì có tự học mà thành tài?
Nếu như đơn giản như vậy, bây giờ Trung y đã được tiêu chuẩn hóa không cần phải kế nghiệp thầy trong ba năm.
Tất nhiên, mỗi người đều có bí mật riêng, chuyện riêng của mình, người ta không muốn nói ra mà cứ theo gặng hỏi thì thật là thô lỗ.
Trần Biển Thước hơi ngượng ngùng trước bầu không khí đó, mỉm cười, nâng ly rẽ sang đề tài khác.
"Ông Cổ à! Sao ông lại đến thành phố Lâm Giang này thế?"
"Không phải là nghe nói đến chuyện của thần y Lâm nên mới đến xem thử sao!"
Khi Cổ Thế Diểu nói câu này, ông nhìn Lâm Trác Úy với vẻ khen ngợi và cười nói:
"Tôi cứ tưởng thần y Lâm sẽ là một ông già có phong thái thanh cao, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy. Ha ha ha... Trung y của chúng ta chỉ có thể nói là có người nối nghiệp! Có người nối nghiệp rồi."
Nói xong lời này, ông và Trần Biển Thước đều cười hả hê.
Nghe xong những lời này, Bộ Bình Phàm và Trần Nhược Liễu cảm thấy khá khó chịu trong lòng.
Đúng như cái gọi là người với người so sánh cho đến chết, hàng hóa với hàng hóa so đến khi bỏ đi.
Cũng là thuộc một thế hệ trẻ nhưng Lâm Trác Úy lại được coi trọng hơn như vậy, còn họ thì lại hơi yếu thế hơn.
Mọi người không lên tiếng và tự mình ăn cơm phần mình.
Những con người giỏi giang trò chuyện với nhau, họ không thích hợp tham gia vào.
“Ông Cổ, lão già ông chạy đến nơi này không chỉ đơn thuần là đến xem náo nhiệt đó chứ?” Trần Biển Thước và Cổ Thế Diểu quan hệ qua lại nhiều năm, họ quá hiểu tính cách của nhau.
Cổ Thế Diểu cười đáp: "Hiện tại không phải Trung y cần phải tiêu chuẩn hóa sao! Tôi muốn mời một số người gia nhập vào Hiệp hội Trung y. Chúng tôi đã lâu không có thành viên mới rồi."
Nói tới chỗ này, ông quay đầu nhìn Lâm Trác Úy, lập tức phát ra lời mời nồng nhiệt.
"Cậu nhóc Lâm Trác Úy, y thuật của cậu giỏi như vậy, có từng nghĩ tới việc gia nhập Hiệp hội Trung y không?"
Khi ông ấy nói ra câu hỏi này, Trần Biển Thước đã nháy mắt với Lâm Trác Úy.
Phải biết là, có thể gia nhập vào Hiệp hội Trung y là một chuyện vô cùng vinh dự!
Không quá lời khi nói rằng đây là sự công nhận y thuật của anh.
Lâm Trác Úy nhìn Cổ Thế Diểu, và hỏi ngược lại: "Vậy... tôi không có giấy hành nghề y, vậy cũng được sao?"
"..."
Sau khi lời này được nói ra, mặt Cổ Thế Diểu đầy vẻ không dám tin.
Ông cau mày, nhìn Lâm Trác Úy bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi sau đó tò mò hỏi: "Sao nào? Cậu có y thuật thần kỳ như vậy còn không tính là bác sĩ sao?"
"Hì hì... quy định là như vậy! Nhất định phải kế nghiệp thầy trong ba năm, hơn nữa người thầy này còn phải là một thầy thuốc nổi tiếng trong Trung y."
Lâm Trác Úy cười khổ.
Trần Biển Thước ở bên cạnh gật đầu, khẳng định câu nói này.
"Hết cách! Đó chính là quy định, tất cả mọi người đều từ đó mà đi ra."
Cứ nói đừng ngại! Có thể giúp một tay bọn họ chắc chắn sẽ giúp.
Lâm Trác Úy lúng túng: "Thực ra chính là chuyện về giấy phép kinh doanh! Ở bên này tôi đã bắc cầu với Trương Thắng Bưu. Nhưng... ông ta nói vì tôi không có chứng chỉ hành nghề y, trừ khi có người đồng ý đứng ra bảo đảm! Chứng minh tôi có thực lực chữa bệnh cứu người."
Sau khi anh nói ra điều này, cả hai người đều khó xử.
"Này, cậu nhóc Lâm Trác Úy! Cậu đã học ở đâu ra bản lĩnh này vậy?" Cổ Thế Diểu tò mò hỏi.
Lâm Trác Úy cười nhạt: "Tự học mà thành!"
Nói xong lời này, mọi người đều bất mãn.
Chắc chắn tên này không nói lời thật lòng!
Với tính phức tạp của Trung y, làm gì có tự học mà thành tài?
Nếu như đơn giản như vậy, bây giờ Trung y đã được tiêu chuẩn hóa không cần phải kế nghiệp thầy trong ba năm.
Tất nhiên, mỗi người đều có bí mật riêng, chuyện riêng của mình, người ta không muốn nói ra mà cứ theo gặng hỏi thì thật là thô lỗ.
Trần Biển Thước hơi ngượng ngùng trước bầu không khí đó, mỉm cười, nâng ly rẽ sang đề tài khác.
"Ông Cổ à! Sao ông lại đến thành phố Lâm Giang này thế?"
"Không phải là nghe nói đến chuyện của thần y Lâm nên mới đến xem thử sao!"
Khi Cổ Thế Diểu nói câu này, ông nhìn Lâm Trác Úy với vẻ khen ngợi và cười nói:
"Tôi cứ tưởng thần y Lâm sẽ là một ông già có phong thái thanh cao, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy. Ha ha ha... Trung y của chúng ta chỉ có thể nói là có người nối nghiệp! Có người nối nghiệp rồi."
Nói xong lời này, ông và Trần Biển Thước đều cười hả hê.
Nghe xong những lời này, Bộ Bình Phàm và Trần Nhược Liễu cảm thấy khá khó chịu trong lòng.
Đúng như cái gọi là người với người so sánh cho đến chết, hàng hóa với hàng hóa so đến khi bỏ đi.
Cũng là thuộc một thế hệ trẻ nhưng Lâm Trác Úy lại được coi trọng hơn như vậy, còn họ thì lại hơi yếu thế hơn.
Mọi người không lên tiếng và tự mình ăn cơm phần mình.
Những con người giỏi giang trò chuyện với nhau, họ không thích hợp tham gia vào.
“Ông Cổ, lão già ông chạy đến nơi này không chỉ đơn thuần là đến xem náo nhiệt đó chứ?” Trần Biển Thước và Cổ Thế Diểu quan hệ qua lại nhiều năm, họ quá hiểu tính cách của nhau.
Cổ Thế Diểu cười đáp: "Hiện tại không phải Trung y cần phải tiêu chuẩn hóa sao! Tôi muốn mời một số người gia nhập vào Hiệp hội Trung y. Chúng tôi đã lâu không có thành viên mới rồi."
Nói tới chỗ này, ông quay đầu nhìn Lâm Trác Úy, lập tức phát ra lời mời nồng nhiệt.
"Cậu nhóc Lâm Trác Úy, y thuật của cậu giỏi như vậy, có từng nghĩ tới việc gia nhập Hiệp hội Trung y không?"
Khi ông ấy nói ra câu hỏi này, Trần Biển Thước đã nháy mắt với Lâm Trác Úy.
Phải biết là, có thể gia nhập vào Hiệp hội Trung y là một chuyện vô cùng vinh dự!
Không quá lời khi nói rằng đây là sự công nhận y thuật của anh.
Lâm Trác Úy nhìn Cổ Thế Diểu, và hỏi ngược lại: "Vậy... tôi không có giấy hành nghề y, vậy cũng được sao?"
"..."
Sau khi lời này được nói ra, mặt Cổ Thế Diểu đầy vẻ không dám tin.
Ông cau mày, nhìn Lâm Trác Úy bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi sau đó tò mò hỏi: "Sao nào? Cậu có y thuật thần kỳ như vậy còn không tính là bác sĩ sao?"
"Hì hì... quy định là như vậy! Nhất định phải kế nghiệp thầy trong ba năm, hơn nữa người thầy này còn phải là một thầy thuốc nổi tiếng trong Trung y."
Lâm Trác Úy cười khổ.
Trần Biển Thước ở bên cạnh gật đầu, khẳng định câu nói này.
"Hết cách! Đó chính là quy định, tất cả mọi người đều từ đó mà đi ra."
Cứ nói đừng ngại! Có thể giúp một tay bọn họ chắc chắn sẽ giúp.
Lâm Trác Úy lúng túng: "Thực ra chính là chuyện về giấy phép kinh doanh! Ở bên này tôi đã bắc cầu với Trương Thắng Bưu. Nhưng... ông ta nói vì tôi không có chứng chỉ hành nghề y, trừ khi có người đồng ý đứng ra bảo đảm! Chứng minh tôi có thực lực chữa bệnh cứu người."
Sau khi anh nói ra điều này, cả hai người đều khó xử.