Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178 - Chương 178
“Gì? Tên Lâm Trác Úy đáng chết này, cho nó ăn, cho nó ở còn chưa đủ? Còn muốn cái gì? Nó vơ vét cái gì?”
Trương Mẫn rất tức giận và lớn tiếng hét lên.
Lý Cảnh Điềm cười nhạt, trả lời: “Trước kia người ta khám bệnh, thì đã sống chết muốn chị gả cho. Sau này cuối cùng cũng được như ý nguyện, còn không biết trân trọng, còn đòi sống chết! Là vì cái gì? Còn không phải là vì đã cầm được trên tay chén cơm ngon, nhưng kết quả lại không vét được lợi ích thực tế nào!”
Cô ta phân tích rõ ràng rành mạch, lại càng khiến cho Lý Hữu Phú và Trương Mẫn nổi trận lôi đình.
Nói như vậy, thực sự rất giống!
Trước kia nhà của Lâm Trác Úy rất nghèo, lúc trị bệnh nên muốn cùng Lý Vân Tịch kết hôn.
Anh ta toán tính điều gì?
Còn không phải là ham muốn tiền của nhà họ Lý sao?
Kết quả sau khi được như ý nguyện thì lại bắt đầu làm mình làm mẩy.
Vậy không phải rất giống như Lý Cảnh Điềm nói, bưng được chén cơm ngon, kết quả lại không vét được lợi ích thực tế nào?
“Lâm Trác Úy này! Quả thật là đáng ghét, cậu ta thật sự không phải là người làm việc lớn gì cả. Mới gả chưa bao lâu thì đã bắt đầu mưu tính gia sản rồi?” Lý Hữu Phú nói kháy, khá là không thoải mái.
Lý Cảnh Điềm trả lời: “Theo con thấy! Chúng ta nên nhanh chóng đá tên này ra khỏi nhà. Loại người tham của này, sau này sợ rằng sẽ giống anh minh tinh Bảo Cường, gặp phải loại người này thì sợ họ vì tiền của mà hại mình mất mạng!”
Chuyện này vốn dĩ đã vô cùng phiền lòng!
Chưa từng nghĩ qua, bây giờ lại bị con gái út nói như vậy, bọn họ nghĩ chuyện này thật sự có thể đi theo chiều hướng đó.
“Hay là... Để Lý Vân Tịch và anh ta chia tay?”
Trương Mẫn nhìn chồng hỏi.
Lý Hữu Phú không biết nên nói gì.
“Bệnh tình của con gái chúng ta thì sao? Còn có... Vừa mới kết hôn thì đã ly hôn, nếu lan truyền ra ngoài thì thật sự không còn danh tiếng gì nữa.”
“Bố! Nếu như con tìm được một người có thể chữa khỏi bệnh cho chị, có phải là có thể ly hôn không?” Lý Cảnh Điềm đảo mắt, đã nghĩ ra được một cách rất hay.
Lý Hữu Phú và Trương Mẫn nghe xong thì ngây người một lúc, sau đó thì hết sức vui mừng.
Dù sao thì cả nhà họ đều cảm thấy chướng mắt với Lâm Trác Úy này.
Điểm yếu duy nhất chính là bệnh của Lý Vân Tịch.
“Cảnh Điềm à! Con có thể tìm được cao thủ chữa khỏi bệnh cho chị của con sao?”
“Nhưng Tây y bọn họ đều xem qua rồi, căn bản không hiệu quả!” Lý Hữu Phú và Trương Mẫn tỏ vẻ khó hiểu.
“Không sao! Hi hi... Con có quen biết một người, cô ấy có thể giới thiệu cho con một vị Trung y giỏi!”
Lý Cảnh Điềm đã nói đến vậy rồi, cả nhà không còn gì để nói.
Lập tức thì cả nhà đều đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, từ sớm Lý Cảnh Điềm đã trở về trường, kiếm bạn học của cô ta hỏi về cách thức liên lạc với vị Trung y đó.
Mà ở bên Hội quán y học cổ truyền.
Hôm nay chỗ Lâm Trác Úy rất đông đúc, Trần Nhược Liễu và Triệu Bưu cũng đến, còn dẫn theo vài người học sinh, nói là đến để cổ vũ, phụ giúp phòng khám tiếp anh.
Nhưng thực sự thì...
Bọn người này học tập ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, Trần Biển Thước với tư cách là hiệu trưởng danh dự, muốn họ đến để thực tập một chút.
Bệnh viện lớn họ không vào được, đi vào được thì cũng không làm được, cho nên mới chạy đến chỗ của Lâm Trác Úy.
Lâm Trác Úy cũng đau đầu!
Trong số tất cả các bạn cùng lớp, người duy nhất có thể có được khả năng để thực tập là Trần Nhược Liễu và Bộ Bình Phàm, còn những người khác thực sự rất yếu.
Lâm Trác Úy cũng sợ những kẻ này chữa bệnh mà làm chết người, nên để cho bọn họ tham quan phòng thuốc, sau đó là dựa theo đơn thuốc mà bốc thuốc. Còn việc khám bệnh thì để cho bản thân anh làm.
Trần Nhược Liễu và Bộ Bình Phàm còn non, những căn bệnh nặng xem vẫn chưa được. Một vài thứ cảm lạnh, bệnh phong thấp các loại thì để cho bọn họ.
Còn lại những quan chức cấp cao từ xa xôi vạn dặm đến, các chứng bệnh khó trị đều do Lâm Trác Úy phụ trách.
Người đó nói nếu như chữa khỏi bệnh thì tiền không thành vấn đề, đưa thẳng cho Lâm Trác Úy một tờ chi phiếu trống, để anh tự điền.
Ung thư thật đáng sợ và anh thực sự không chữa được.
Trong Tây y điều trị ung thư như thế nào?
Trương Mẫn rất tức giận và lớn tiếng hét lên.
Lý Cảnh Điềm cười nhạt, trả lời: “Trước kia người ta khám bệnh, thì đã sống chết muốn chị gả cho. Sau này cuối cùng cũng được như ý nguyện, còn không biết trân trọng, còn đòi sống chết! Là vì cái gì? Còn không phải là vì đã cầm được trên tay chén cơm ngon, nhưng kết quả lại không vét được lợi ích thực tế nào!”
Cô ta phân tích rõ ràng rành mạch, lại càng khiến cho Lý Hữu Phú và Trương Mẫn nổi trận lôi đình.
Nói như vậy, thực sự rất giống!
Trước kia nhà của Lâm Trác Úy rất nghèo, lúc trị bệnh nên muốn cùng Lý Vân Tịch kết hôn.
Anh ta toán tính điều gì?
Còn không phải là ham muốn tiền của nhà họ Lý sao?
Kết quả sau khi được như ý nguyện thì lại bắt đầu làm mình làm mẩy.
Vậy không phải rất giống như Lý Cảnh Điềm nói, bưng được chén cơm ngon, kết quả lại không vét được lợi ích thực tế nào?
“Lâm Trác Úy này! Quả thật là đáng ghét, cậu ta thật sự không phải là người làm việc lớn gì cả. Mới gả chưa bao lâu thì đã bắt đầu mưu tính gia sản rồi?” Lý Hữu Phú nói kháy, khá là không thoải mái.
Lý Cảnh Điềm trả lời: “Theo con thấy! Chúng ta nên nhanh chóng đá tên này ra khỏi nhà. Loại người tham của này, sau này sợ rằng sẽ giống anh minh tinh Bảo Cường, gặp phải loại người này thì sợ họ vì tiền của mà hại mình mất mạng!”
Chuyện này vốn dĩ đã vô cùng phiền lòng!
Chưa từng nghĩ qua, bây giờ lại bị con gái út nói như vậy, bọn họ nghĩ chuyện này thật sự có thể đi theo chiều hướng đó.
“Hay là... Để Lý Vân Tịch và anh ta chia tay?”
Trương Mẫn nhìn chồng hỏi.
Lý Hữu Phú không biết nên nói gì.
“Bệnh tình của con gái chúng ta thì sao? Còn có... Vừa mới kết hôn thì đã ly hôn, nếu lan truyền ra ngoài thì thật sự không còn danh tiếng gì nữa.”
“Bố! Nếu như con tìm được một người có thể chữa khỏi bệnh cho chị, có phải là có thể ly hôn không?” Lý Cảnh Điềm đảo mắt, đã nghĩ ra được một cách rất hay.
Lý Hữu Phú và Trương Mẫn nghe xong thì ngây người một lúc, sau đó thì hết sức vui mừng.
Dù sao thì cả nhà họ đều cảm thấy chướng mắt với Lâm Trác Úy này.
Điểm yếu duy nhất chính là bệnh của Lý Vân Tịch.
“Cảnh Điềm à! Con có thể tìm được cao thủ chữa khỏi bệnh cho chị của con sao?”
“Nhưng Tây y bọn họ đều xem qua rồi, căn bản không hiệu quả!” Lý Hữu Phú và Trương Mẫn tỏ vẻ khó hiểu.
“Không sao! Hi hi... Con có quen biết một người, cô ấy có thể giới thiệu cho con một vị Trung y giỏi!”
Lý Cảnh Điềm đã nói đến vậy rồi, cả nhà không còn gì để nói.
Lập tức thì cả nhà đều đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, từ sớm Lý Cảnh Điềm đã trở về trường, kiếm bạn học của cô ta hỏi về cách thức liên lạc với vị Trung y đó.
Mà ở bên Hội quán y học cổ truyền.
Hôm nay chỗ Lâm Trác Úy rất đông đúc, Trần Nhược Liễu và Triệu Bưu cũng đến, còn dẫn theo vài người học sinh, nói là đến để cổ vũ, phụ giúp phòng khám tiếp anh.
Nhưng thực sự thì...
Bọn người này học tập ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, Trần Biển Thước với tư cách là hiệu trưởng danh dự, muốn họ đến để thực tập một chút.
Bệnh viện lớn họ không vào được, đi vào được thì cũng không làm được, cho nên mới chạy đến chỗ của Lâm Trác Úy.
Lâm Trác Úy cũng đau đầu!
Trong số tất cả các bạn cùng lớp, người duy nhất có thể có được khả năng để thực tập là Trần Nhược Liễu và Bộ Bình Phàm, còn những người khác thực sự rất yếu.
Lâm Trác Úy cũng sợ những kẻ này chữa bệnh mà làm chết người, nên để cho bọn họ tham quan phòng thuốc, sau đó là dựa theo đơn thuốc mà bốc thuốc. Còn việc khám bệnh thì để cho bản thân anh làm.
Trần Nhược Liễu và Bộ Bình Phàm còn non, những căn bệnh nặng xem vẫn chưa được. Một vài thứ cảm lạnh, bệnh phong thấp các loại thì để cho bọn họ.
Còn lại những quan chức cấp cao từ xa xôi vạn dặm đến, các chứng bệnh khó trị đều do Lâm Trác Úy phụ trách.
Người đó nói nếu như chữa khỏi bệnh thì tiền không thành vấn đề, đưa thẳng cho Lâm Trác Úy một tờ chi phiếu trống, để anh tự điền.
Ung thư thật đáng sợ và anh thực sự không chữa được.
Trong Tây y điều trị ung thư như thế nào?