Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168 - Chương 168
Thời gian một ngày này không đủ!
Ông gọi thân thích nhà ông, tôi gọi bạn bè của tôi, ngoài cửa đều là người nối hàng dài không dứt.
Thời gian mấy ngày không đủ!
Danh tiếng truyền ra ngoài, không ít quan to quý nhân từ tỉnh khác, thậm chí còn có người lái xe mấy trăm kilomet tới đây để khám bệnh.
Một thời gian sau, trên đường lớn trước cửa đều rất náo nhiệt.
Nguyên một dãy dài đều là xe, giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng!
Mỗi ngày cứ nhìn thấy dòng xe dòng người này đến đây, một mình Lâm Trác Úy bận rộn không thôi, sau đó cũng gọi bố Lâm Sử Chung đến đây giúp.
Anh phụ trách khám bệnh kê thuốc, bố thì phụ trách bốc thuốc.
Lâm Sử Chung lúc vừa bắt đầu cực kỳ buồn khổ, cảm thấy trong nhà đã chặt đứt hương khói rồi.
Nhưng con trai lại “gả” vào nhà giàu, cuộc sống thoải mãi, ông ấy không thể không tiến hành lựa chọn.
Nhưng hiện tại, hai người gộp lại với nhau, Lâm Sử Chung bận rộn từ sáng đến tối, ngoài miệng thì đều cười ha ha, tươi cười vô cùng rạng rỡ.
Đương nhiên, qua lại nhiều lần.
Lâm Sử Chung phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.
Đó chính là những bản lĩnh này của con trai rốt cuộc là học từ đâu ra?
Đây không phải là chuyện rất kỳ lạ à?
Chút y thuật nhỏ nhoi của Lâm Trác Úy là do Lâm Sử Chung dạy, nếu nói trò giỏi hơn thầy thì cũng không phải giả.
Nhưng có một số căn bệnh, ngay cả ông ấy cũng nhìn không hiểu tình trạng mà Lâm Trác Úy thì có thể chữa trị tốt.
Như vậy cũng lạ quá rồi!
Đây là việc riêng, Lâm Sử Chung cũng đã hỏi con trai rằng bản lĩnh của nó học từ đâu ra?
Lâm Trác Úy chỉ nói là học được thành tài trong nhà giam.
Lâm Sử Chung buồn bực: “Ở trong đó mà con còn học được y thuật à?"
Lâm Trác Úy cười đáp: “Bởi vì con cũng giúp mấy người trong đó xem bệnh mà! Người trông coi có thể là thấy con là người có tài, con muốn xem loại sách y nào thì bọn họ đều nghĩ cách kiếm cho con."
Lâm Sử Chung vui mừng, xem ra hai năm ngồi trong đó không hẳn đã là chuyện xấu.
Chí ít thì ở trong đó, thằng bé còn có thể chuyên tâm nghiên cứu học hỏi.
"Lâm Trác Úy! Lâm Trác Úy!"
Chính vào lúc hai bố con còn đang nói chuyện, đột nhiên có một loạt tiếng kêu vang lên.
Lâm Trác Úy quay đầu nhìn lại thì liền nhức đầu.
Cô gái Trương Linh Hạ này lại tới nữa rồi.
Vốn dĩ ông bố Lâm Sử Chung còn đang vui mừng hớn hở, ngay lúc này sắc mặt lập tức thay đổi, ông ấy xanh mét mặt mày hỏi:
“Sao cô gái này lại đến nữa rồi? Lâm Trác Úy, đừng để ý tới nó!"
Lâm Trác Úy lúng túng cười: “Thật đúng là không có cách nào không đếm xỉa đến cô ấy!"
"Ý gì hả?" Lâm Sử Chung vô cùng mờ mịt.
Lâm Trác Úy tiến đến bên tai ông ấy nhỏ giọng nói một câu: “Bố cô ấy là Trương Thắng Bưu!"
Anh vừa nói xong, Lâm Sử Chung liền trợn tròn mắt, ngượng ngùng cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Tại sao?
Rất đơn giản!
Bây giờ phòng khám của bọn họ đang phát triển, chưa có bằng cấp bác sĩ, không có giấy chứng nhận đủ điều kiện kinh doanh, sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ bị chú ý tới mà thôi.
Mà muốn nghĩ cách xử lý hai thứ này, một là phải nhờ vào Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, còn lại là phải dựa vào Trương Thắng Bưu.
"Bố! Con thấy số còn lại đều là mấy gương mặt quen thuộc. Bọn họ đều bị mấy bệnh kiểu phong thấp, thấp khớp, bố xem bệnh cho họ giúp con một lát đi."
Lâm Sử Chung gật đầu, nhìn con trai đi ra ngoài cửa tìm Trương Linh Hạ, ông còn không quên dặn dò một câu:
“Chú ý chừng mực một chút, đừng cho người ta có cớ ở lại."
Lâm Trác Úy lập tức cứng đờ người, xấu hổ cười một tiếng.
Bố già đây là đang nói với anh rằng làm chứng nhận thì có thể chứ đừng thân mật với Trương Linh Hạ quá.
"Ồ!"
Lâm Trác Úy lại gật đầu, sau đó nhìn cô ấy hỏi tiếp: “Tìm thôi làm gì?"
"Tôi mời anh ăn cơm, có đi không?"
Ông gọi thân thích nhà ông, tôi gọi bạn bè của tôi, ngoài cửa đều là người nối hàng dài không dứt.
Thời gian mấy ngày không đủ!
Danh tiếng truyền ra ngoài, không ít quan to quý nhân từ tỉnh khác, thậm chí còn có người lái xe mấy trăm kilomet tới đây để khám bệnh.
Một thời gian sau, trên đường lớn trước cửa đều rất náo nhiệt.
Nguyên một dãy dài đều là xe, giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng!
Mỗi ngày cứ nhìn thấy dòng xe dòng người này đến đây, một mình Lâm Trác Úy bận rộn không thôi, sau đó cũng gọi bố Lâm Sử Chung đến đây giúp.
Anh phụ trách khám bệnh kê thuốc, bố thì phụ trách bốc thuốc.
Lâm Sử Chung lúc vừa bắt đầu cực kỳ buồn khổ, cảm thấy trong nhà đã chặt đứt hương khói rồi.
Nhưng con trai lại “gả” vào nhà giàu, cuộc sống thoải mãi, ông ấy không thể không tiến hành lựa chọn.
Nhưng hiện tại, hai người gộp lại với nhau, Lâm Sử Chung bận rộn từ sáng đến tối, ngoài miệng thì đều cười ha ha, tươi cười vô cùng rạng rỡ.
Đương nhiên, qua lại nhiều lần.
Lâm Sử Chung phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.
Đó chính là những bản lĩnh này của con trai rốt cuộc là học từ đâu ra?
Đây không phải là chuyện rất kỳ lạ à?
Chút y thuật nhỏ nhoi của Lâm Trác Úy là do Lâm Sử Chung dạy, nếu nói trò giỏi hơn thầy thì cũng không phải giả.
Nhưng có một số căn bệnh, ngay cả ông ấy cũng nhìn không hiểu tình trạng mà Lâm Trác Úy thì có thể chữa trị tốt.
Như vậy cũng lạ quá rồi!
Đây là việc riêng, Lâm Sử Chung cũng đã hỏi con trai rằng bản lĩnh của nó học từ đâu ra?
Lâm Trác Úy chỉ nói là học được thành tài trong nhà giam.
Lâm Sử Chung buồn bực: “Ở trong đó mà con còn học được y thuật à?"
Lâm Trác Úy cười đáp: “Bởi vì con cũng giúp mấy người trong đó xem bệnh mà! Người trông coi có thể là thấy con là người có tài, con muốn xem loại sách y nào thì bọn họ đều nghĩ cách kiếm cho con."
Lâm Sử Chung vui mừng, xem ra hai năm ngồi trong đó không hẳn đã là chuyện xấu.
Chí ít thì ở trong đó, thằng bé còn có thể chuyên tâm nghiên cứu học hỏi.
"Lâm Trác Úy! Lâm Trác Úy!"
Chính vào lúc hai bố con còn đang nói chuyện, đột nhiên có một loạt tiếng kêu vang lên.
Lâm Trác Úy quay đầu nhìn lại thì liền nhức đầu.
Cô gái Trương Linh Hạ này lại tới nữa rồi.
Vốn dĩ ông bố Lâm Sử Chung còn đang vui mừng hớn hở, ngay lúc này sắc mặt lập tức thay đổi, ông ấy xanh mét mặt mày hỏi:
“Sao cô gái này lại đến nữa rồi? Lâm Trác Úy, đừng để ý tới nó!"
Lâm Trác Úy lúng túng cười: “Thật đúng là không có cách nào không đếm xỉa đến cô ấy!"
"Ý gì hả?" Lâm Sử Chung vô cùng mờ mịt.
Lâm Trác Úy tiến đến bên tai ông ấy nhỏ giọng nói một câu: “Bố cô ấy là Trương Thắng Bưu!"
Anh vừa nói xong, Lâm Sử Chung liền trợn tròn mắt, ngượng ngùng cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Tại sao?
Rất đơn giản!
Bây giờ phòng khám của bọn họ đang phát triển, chưa có bằng cấp bác sĩ, không có giấy chứng nhận đủ điều kiện kinh doanh, sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ bị chú ý tới mà thôi.
Mà muốn nghĩ cách xử lý hai thứ này, một là phải nhờ vào Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, còn lại là phải dựa vào Trương Thắng Bưu.
"Bố! Con thấy số còn lại đều là mấy gương mặt quen thuộc. Bọn họ đều bị mấy bệnh kiểu phong thấp, thấp khớp, bố xem bệnh cho họ giúp con một lát đi."
Lâm Sử Chung gật đầu, nhìn con trai đi ra ngoài cửa tìm Trương Linh Hạ, ông còn không quên dặn dò một câu:
“Chú ý chừng mực một chút, đừng cho người ta có cớ ở lại."
Lâm Trác Úy lập tức cứng đờ người, xấu hổ cười một tiếng.
Bố già đây là đang nói với anh rằng làm chứng nhận thì có thể chứ đừng thân mật với Trương Linh Hạ quá.
"Ồ!"
Lâm Trác Úy lại gật đầu, sau đó nhìn cô ấy hỏi tiếp: “Tìm thôi làm gì?"
"Tôi mời anh ăn cơm, có đi không?"