Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139 - Chương 139
Lâm Trác Úy tàn nhẫn như vậy sao? Muốn cô tự mình giết em ruột?
Đùa kiểu gì vậy!
"Anh... anh chắc chắn?" Cô ta hỏi lại, trên mặt hoài nghi.
Lâm Trác Úy tức giận: "Lý Vân Tịch, cô còn muốn gì nữa? Cô và gia đình cô đúng là bạch nhãn lang! Xem như tôi đã thấy rõ rồi. Cô có bệnh muốn tôi chữa, tôi nhanh chóng chữa. Bố cô muốn tôi đi tạo mối quan hệ với Triệu Hổ, tôi không nói hai lời liền đi ngay. Bây giờ nhà cô muốn mảnh đất kia, tôi cũng giúp nhà cô lấy được! À... Trở về một câu cảm ơn cũng không có, thái độ thay đổi hẳn vì em gái cô nhìn thấy tôi và bạn học đi uống trà, nói tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, nuôi tình nhân bên ngoài. Mẹ cô thì càng quá đáng hơn, còn nói đến cả nhà tôi nghèo, tôi nghèo, không xứng với cô! Đúng! Tôi không xứng với cô, cô tìm ai xứng với mình hơn mà ở đi."
Nói xong anh đạp chân ga: "Không gặp lại! Tôi không rảnh ở đây hầu hạ cô!"
Lý Vân Tịch bị dọa ngoài sức tưởng tưởng, không muốn tránh cũng phải tránh, Lâm Trác Úy đạp mạnh chân ga một cái, đi thẳng không quay đầu lại.
Nếu không tránh biết đâu anh đâm cô thật thì sao?
Đúng lúc này người nhà Lý Vân Tịch cũng đuổi tới, họ cũng nghe được hết mấy câu nói kia của Lâm Trác Úy.
Lý Hữu Phúc, Trương Mẫn mặt đỏ tía tai, lúng túng không thôi.
Nhưng trọng điểm là gì?
Đất! Lấy được rồi!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Lý Hữu Phúc cực kì vui mừng, nhanh chóng chạy tới.
Bố con hai người bọn họ mỗi người kéo một tay lái: "Ôi! Con rể, con rể! Con bình tĩnh lại đi, đều là người một nhà cả con nổi giận làm gì chứ! Chuyện này trách... trách... Đúng rồi! Trách Tiểu Điềm, con bé thối này không phân biệt tốt xấu đã chạy về nói hươu nói vượn rồi!"
"Hả?"
Lý Cảnh Điềm đứng ngẩn người.
Mẹ cô ta Trương Mẫn giờ này hóa thành mẹ kế, đi lên véo véo: "Con bé kia! Nói lung tung này! Nói lung tung này! Đây là chuyện con có thể nói lung tung được sao, đó là bạn học của anh rể con, con nói hươu nói vượn gì vậy? Bà già này cũng suýt chút nữa tin vào câu chuyện vớ vẩn đó của con rồi! Làm mẹ nghĩ linh tinh oan uổng cho con rể tốt rồi."
Vì để Lâm Trác Úy nguôi giận mà vị mẹ ruột này đối xử với con gái bảo bối của mình cũng đủ độc nha!
Véo đến mức tay Lý Cảnh Điềm thâm tím một chỗ, máu ứ đọng lại, nước mắt đầm đìa.
Trương Mẫn véo cô ta xong lại cười cười nhìn Lâm Trác Úy: "Ha ha... Con rể tốt! Con đừng tức giận, con xem mẹ đã mắng cho nó một trận rồi! Chuyện này là hiểu nhầm, hiểu lầm nha!"
Nói xong nhưng không thấy Lâm Trác Úy lên tiếng khiến đôi vợ chồng này cũng hoảng hồn.
Cuối cùng...
Lý Hữu Phúc đẩy đẩy Lý Vân Tịch chớp chớp mắt.
Lý Vân Tịch kéo tay Lâm Trác Úy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vui vẻ: "Đừng tức giận nữa! Lâm Trác Úy, đừng tức giận nữa có được không? Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Mọi người đều biết đó là cháu gái của Trần Biển Thước rồi mà."
"Hừ!"
Lâm Trác Úy hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng bình chân như vại trở về.
Lúc đi ngang qua Lý Cảnh Điềm, anh không ngừng trách móc cô ta: "Cô đó! Lần sau cô nhìn kỹ một chút, đừng có thấy đối tượng là phụ nữ liền về nói với mọi người, như thế thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch tội."
Người nhà họ Lý đi sau cũng không ngừng quở trách, dù sao tất cả cũng đều do Lý Cảnh Điềm, ai bảo cô ta nói linh tinh?
Lý Cảnh Điềm từ ban nãy đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt.
Đến cuối cùng người trong nhà cũng trách móc cô ta, cô ta không chịu nổi òa một tiếng khóc lên.
Tại sao lại do cô ta? Không phải cô ta lo cho chị của mình sao?
Lâm Trác Úy đáng chết! Cô ta nhất định sẽ không để cho anh yên!
Cô ta khóc lóc sướt mướt lao về phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Trác Úy!
Bản tiểu thư không đội trời chung với ngươi!
Ở cái nhà này có anh thì không có tôi! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi anh ra ngoài.
Đùa kiểu gì vậy!
"Anh... anh chắc chắn?" Cô ta hỏi lại, trên mặt hoài nghi.
Lâm Trác Úy tức giận: "Lý Vân Tịch, cô còn muốn gì nữa? Cô và gia đình cô đúng là bạch nhãn lang! Xem như tôi đã thấy rõ rồi. Cô có bệnh muốn tôi chữa, tôi nhanh chóng chữa. Bố cô muốn tôi đi tạo mối quan hệ với Triệu Hổ, tôi không nói hai lời liền đi ngay. Bây giờ nhà cô muốn mảnh đất kia, tôi cũng giúp nhà cô lấy được! À... Trở về một câu cảm ơn cũng không có, thái độ thay đổi hẳn vì em gái cô nhìn thấy tôi và bạn học đi uống trà, nói tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, nuôi tình nhân bên ngoài. Mẹ cô thì càng quá đáng hơn, còn nói đến cả nhà tôi nghèo, tôi nghèo, không xứng với cô! Đúng! Tôi không xứng với cô, cô tìm ai xứng với mình hơn mà ở đi."
Nói xong anh đạp chân ga: "Không gặp lại! Tôi không rảnh ở đây hầu hạ cô!"
Lý Vân Tịch bị dọa ngoài sức tưởng tưởng, không muốn tránh cũng phải tránh, Lâm Trác Úy đạp mạnh chân ga một cái, đi thẳng không quay đầu lại.
Nếu không tránh biết đâu anh đâm cô thật thì sao?
Đúng lúc này người nhà Lý Vân Tịch cũng đuổi tới, họ cũng nghe được hết mấy câu nói kia của Lâm Trác Úy.
Lý Hữu Phúc, Trương Mẫn mặt đỏ tía tai, lúng túng không thôi.
Nhưng trọng điểm là gì?
Đất! Lấy được rồi!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Lý Hữu Phúc cực kì vui mừng, nhanh chóng chạy tới.
Bố con hai người bọn họ mỗi người kéo một tay lái: "Ôi! Con rể, con rể! Con bình tĩnh lại đi, đều là người một nhà cả con nổi giận làm gì chứ! Chuyện này trách... trách... Đúng rồi! Trách Tiểu Điềm, con bé thối này không phân biệt tốt xấu đã chạy về nói hươu nói vượn rồi!"
"Hả?"
Lý Cảnh Điềm đứng ngẩn người.
Mẹ cô ta Trương Mẫn giờ này hóa thành mẹ kế, đi lên véo véo: "Con bé kia! Nói lung tung này! Nói lung tung này! Đây là chuyện con có thể nói lung tung được sao, đó là bạn học của anh rể con, con nói hươu nói vượn gì vậy? Bà già này cũng suýt chút nữa tin vào câu chuyện vớ vẩn đó của con rồi! Làm mẹ nghĩ linh tinh oan uổng cho con rể tốt rồi."
Vì để Lâm Trác Úy nguôi giận mà vị mẹ ruột này đối xử với con gái bảo bối của mình cũng đủ độc nha!
Véo đến mức tay Lý Cảnh Điềm thâm tím một chỗ, máu ứ đọng lại, nước mắt đầm đìa.
Trương Mẫn véo cô ta xong lại cười cười nhìn Lâm Trác Úy: "Ha ha... Con rể tốt! Con đừng tức giận, con xem mẹ đã mắng cho nó một trận rồi! Chuyện này là hiểu nhầm, hiểu lầm nha!"
Nói xong nhưng không thấy Lâm Trác Úy lên tiếng khiến đôi vợ chồng này cũng hoảng hồn.
Cuối cùng...
Lý Hữu Phúc đẩy đẩy Lý Vân Tịch chớp chớp mắt.
Lý Vân Tịch kéo tay Lâm Trác Úy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vui vẻ: "Đừng tức giận nữa! Lâm Trác Úy, đừng tức giận nữa có được không? Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Mọi người đều biết đó là cháu gái của Trần Biển Thước rồi mà."
"Hừ!"
Lâm Trác Úy hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng bình chân như vại trở về.
Lúc đi ngang qua Lý Cảnh Điềm, anh không ngừng trách móc cô ta: "Cô đó! Lần sau cô nhìn kỹ một chút, đừng có thấy đối tượng là phụ nữ liền về nói với mọi người, như thế thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch tội."
Người nhà họ Lý đi sau cũng không ngừng quở trách, dù sao tất cả cũng đều do Lý Cảnh Điềm, ai bảo cô ta nói linh tinh?
Lý Cảnh Điềm từ ban nãy đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt.
Đến cuối cùng người trong nhà cũng trách móc cô ta, cô ta không chịu nổi òa một tiếng khóc lên.
Tại sao lại do cô ta? Không phải cô ta lo cho chị của mình sao?
Lâm Trác Úy đáng chết! Cô ta nhất định sẽ không để cho anh yên!
Cô ta khóc lóc sướt mướt lao về phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Trác Úy!
Bản tiểu thư không đội trời chung với ngươi!
Ở cái nhà này có anh thì không có tôi! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi anh ra ngoài.