Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26 ngươi muốn chết như thế nào?
Khương Tường tới quá vội vàng, trên người còn mặc trang phục của hộ lý, dáng người thanh tú, thoạt nhìn giống như một học sinh, nhưng giờ phút này, trên mặt hắn tràn ngập sự hụt hẫng, trong mắt lóe ra một tia sát khía.
"Lôi ca, hắn tới rồi." Quách Thiếu Thông cười nói.
Lôi Hổ quay đầu nhìn, thấy Khương Tường đi vào, buông tóc Tiền Tĩnh Lan ra, hừ lạnh nói: "Chờ tôi xử lí con trai bà xong sẽ quay lại xử lí bà.”
Tiền Tĩnh Lan nhìn thấy Khương Tường, kéo cổ họng lớn tiếng hô: "Tường nhi mau chạy đi, bọn chúng muốn giết con. ”
“Lên!”
Lôi Hổ cũng sợ Khương Tường bỏ chạy, ra lệnh một tiếng, đám đàn em cầm gậy nhanh chóng chạy lên, vây quanh Khương Tường.
Khương Tường không để ý đến những người này, ánh mắt dừng trên mặt Tiền Tĩnh Lan, quan tâm hỏi: "Mẹ có bị thương không? ”
" Mẹ không sao. Tường nhi, con đi mau, bọn chúng muốn giết con..."
Ba!
Lôi Hổ tát một cái vào mặt Tiền Tĩnh Lan, mắng: "Còn la hét, ông đây giết chết bà.' ”
Trong nháy mắt, ánh mắt Khương Tường dừng trên người Lôi Hổ, lạnh như băng nói: "Dám đánh mẹ tao, mày chết chắc rồi.”
Lôi Hổ nhìn Khương Tường một cái, phát hiện trong ánh mắt Khương Tường tràn ngập sát ý, nhất thời trong lòng có chút căng thẳng.
Giờ khắc này, Lôi Hổ xuất hiện một loại ảo giác, giống như không phải bị Khương Tường nhìn trúng, mà là bị một con hung thú hung dữ đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, Không đến hai giây, người hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiếp theo, Lôi Hổ lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Nó chẳng qua chỉ là một hộ lý nhỏ nhoi không có quyền lực mà thôi, không có bất kỳ bối cảnh gì, sao mình phải sợ nó."
Nghĩ tới đây, Lôi Hổ cười lạnh: "Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là tự sát đi, có thể giảm bớt nổi đau gia thịt, nếu không, Quách thiếu sẽ phế mày trước, sau đó lại từ từ tra tấn mày đến chết.”
Mãi đến lúc này, ánh mắt tràn ngập lửa giận của Khương Tường mới chuyển đến trên người Quách Thiếu Thông.
Lúc này đây, hắn tức giận, vô cùng tức giận, Quách Thiếu Thông lại dám bắt cóc mẹ hắn, điều này đã vượt qua giới hạn trong lòng hắn.
"Khương Tường, không ngờ mày thật sự dám đến." Quách Thiếu Thông thoải mái cười nói, thoạt nhìn có chút vui vẻ, có lẽ cho rằng bản thân có thể lập báo được thù.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Khương Tường lạnh lùng hỏi.
“Không ngờ mày lại hỏi tao muốn như thế nào? Mày ngu thật hay giả vờ ngu thế? Tao gọi mày ra đương nhiên là không có việc gì...ngoài báo thù rồi! "Nụ cười trên mặt Quách Thiếu Thông dần dần trở nên dữ tợn, oán độc nói: "Khương Tường, mày phế tứ chi của tao, hôm nay, tao phải trả lại gấp bội cho mày.”
“Anh cho rằng gọi tới một đám phế vật, có thể đối phó với tôi?” Khóe miệng Khương Tường lộ ra vẻ khinh thường, căn bản không để đám người này vào mắt.
Đổi lại trước kia, đối mặt với nhiều người như vậy, Khương Tường quả thật chỉ có thể bị đánh, nhưng bây giờ hắn đã đả thông hai mạch nhậm đốc, đối phó với đám côn đồ này hắn vẫn có tự tin.
"Không ngờ tiểu từ này lại ngông cuồng như thế, ngươi tiểu tử còn rất cuồng, tao muốn xem xem mày còn ngông cuông đến khi nào?" Lôi Hổ hô: "Lão nhị, phế hắn đi.”
Lập tức, trong đám đám côn đồ có một thanh niên cầm gậy tiến về phía Khương Tường, kiêu ngạo hỏi: "Muốn tao ra tay ở chỗ nào trước? Chân phải hay chân trái? Hoặc, chân thứ ba?”
"Ha ha ha..."
Những tên côn đồ khác nghe xong thì cười vang.
Khương Tường liếc thanh niên một cái, mắng: "Rác rưởi! ”
"Mẹ kiếp, chết đến nơi mà còn dám mắng tao, xem ra mày chán sống rồi." Tên côn đồ giơ gậy bóng chày lên, hung hăng đập vào đầu Khương Tường.
“Tường nhi cẩn thận!”
Tiền Tĩnh Lan nhìn thấy một màn này, nước mắt tràn ra, quay sang một bên, không dám nhìn thấy con mình bị người ta hành hạ.
Tuy nhiên, gậy bóng chày đột nhiên dừng lại khi nó còn cách đầu Khương Tường 20 cm.
Tên côn đồ tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện, đầu kia của gậy bóng chày đã bị Khương Tường nắm trong tay.
"Yo, phản ứng còn rất nhanh nha." Tên côn đồ cười cười, dùng sức dựt lại gậy.
Thế nhưng, gậy bóng chày trong tay Khương Tường giống như đã mọc rễ, mặc kệ tên côn đồ dùng sức thế nào, cũng không lay động được.
"Có tí sức cỏn con mà cũng dám là người đầu tiên lao ra, định làm bia đỡ đạn sao?"
Cổ tay Khương Tường hơi dùng sức, gậy bóng chày đã nằm gọn trong tay hắn, sau đó trở tay đập một gậy vào ngực của tên côn đồ đó.
Phanh!
Thân thể của tên côn đồ bay ngang ra ngoài, nện xuống đấtcách đó hơn mười thước, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngất ngay tại chỗ.
Điều này ...
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Đặc biệt là Quách Thiếu Thông, giống như gặp quỷ nhìn Khương Tường, khiếp sợ nói: “Từ khi nào mày trở nên mạnh như vậy?”
Sắc mặt Lôi Hổ cũng âm trầm.
Không ngờ, chính Khương Tường cũng ngạc nhiên không kém.
Một côn vừa rồi, hắn chỉ dùng năm phần sức lực đã đánh cho tên côn đồ kia rơi vào hôn mê, nếu như dùng toàn bộ sức lực vậy hậu quả sẽ như thế nào?
E là gã đó đã đi gặp tổ tông luôn rồi!
Trong nháy mắt tự tin của Khương Tường bùng nổ, cầm gậy bóng chày chỉ vào Lôi Hổ, lạnh lùng quát: "Lại đây chịu chết đi.”
"Mày nghĩ rằng đánh ngất một trong những thằng em tao thì có thể thay đổi kết quả? Tao nói cho mày biết, hai tay có giỏi đến đâu cũng không địch lại bốn tay, mặc cho mày có mạnh hơn nữa thì hôm nay đi gặp diêm vương là không có gì bàn cãi. Sau đó, Lôi Hổ ra lệnh cho đám côn đồ đó, nói, "Các anh em, cùng nhau lên đi.”
“Vâng!”
Đám côn đồ kia tuy ngoài miệng trả lời rất to, nhưng lại không có ai xông về phía Khương Tường.
Vừa rồi anh em của bọn họ bị Khương Tường đánh bay, làm bọn họ đã ý thức được, nếu ai lại xông lên phía trước, khẳng định cũng sẽ giống như người anh em vừa rồi, thậm chí, kết quả có thể sẽ thảm hơn.
Vì vậy, không ai muốn là người đầu tiên tấn công.
Quách Thiếu Thông có chút bất mãn, hừ lạnh nói: "Lôi ca, anh nhìn đám thủ hạ của mình đi, toàn là lũ vô dụng. ”
"Quách thiếu, cái này cũng không trách các anh em được, chủ yếu là do một côn vừa rồi của tiểu tử kia quá mạnh, tôi cảm thấy như thế này, muốn cho các anh em lanh tay lanh chân một chút thì cần phải khích lệ."
"Ý anh là sao?"
Lôi Hổ nói: "Có làm ắt có thưởng.”
Quách Thiếu Thông hiểu ra, quát: "Chỉ cần các cậu giúp tôi giết chết Khương Tường, tôi sẽ cho mỗi người một vạn. ”
Trong nháy mắt, đám côn đồ kia giống như uống chất kích thích, vọt về phía Khương Tường như liều mạng, miệng còn "gào thét".
Ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện.
Chỉ thấy Khương Tường cầm gậy bóng chày, đập mạnh một trận, phàm là người tới gần hắn, toàn bộ đều bị ném bay, cả đám giống như bóng chày, bay ra ngoài hơn mười mét, hộc máu hôn mê.
Không đến ba phút đồng hồ, mười mấy tên côn đồ đã toàn bộ ngã xuống đất.
Quách Thiếu Thông sợ ngây người.
Điều này ... Đây có phải là con người không?
Lôi Hổ cũng sợ ngây người.
Vậy mà cũng được nữa hả, đang quay phim à?
Ngay cả Tiền Tĩnh Lan cũng ngơ ngác nhìn Khương Tường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là con trai tôi sao? Từ khi nào Tường nhi trở nên lợi hại như vậy?
"Một người có bản lĩnh cũng không có mà học đòi làm xã hội đen, toàn là phế vật." Khương Tường nói xong, cầm gậy bóng chày chỉ vào Lôi Hổ đang hiếp sợ hỏi: Mày tên là gì? ”
"Lôi, Lôi Hổ." Thanh âm Lôi Hổ run rẩy, một cỗ cảm xúc bất an từ đáy lòng bốc lên.
"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"
Chương 27 Chôn sống
Khương Tường nhìn Lôi Hổ, ánh mắt lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.
"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"
Từ giây phút Lôi Hổ tát Tiền Tĩnh Lan, Khương Tường đã động sát khí.
Lôi Hổ trong lòng có chút sợ hãi nhìn Khương Tường, nhưng ngoài miệng lại rất cường ngạnh, âm trầm nói: "Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không? ”
"Không biết, cũng không muốn biết." Khương Tường nói: "Động tới mẹ tao, kết quả chỉ có một, đó chính là chết. ”
"Mày muốn giết tao? Lôi Hổ bỗng nhiên nở nụ cười, "Chẳng lẽ mày không biết, giết người là phạm pháp sao? ”
Ba!
Khương Tường quỷ mị xuất hiện trước mặt Lôi Hổ, một cái tát giáng vào mặt hắn.
Sắc mặt Lôi Hổ đờ đẫn, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tin, mình lại bị đánh, hơn nữa còn bị một hộ lý không có quyền lực địa vị đánh!
Đây quả thực là...
Nhục nhã!
Tức giận! Tức giận!
Lôi Hổ chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ lửa giận đang thiêu đốt, hắn hận không thể đem Khương Tường băm thành nghìn mảnh.
"Mày có biết tao là ai không? Lôi Hổ rống lên.
"Mày là ai tao không cần quan tâm, tao hỏi mày một lần nữa, mày muốn chết như thế nào?” Ánh mắt Khương Tường càng lạnh hơn.
"Muốn tao chết, vậy trước tiên tao sẽ giết chết mày." Khi Lôi Hổ dứt lời, đột nhiên từ phía sau lấy ra một thanh chủy thủ, nhào mạnh về phía Khương Tường.
Không thể không nói, động tác của Lôi Hổ rất nhanh, trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt Khương Tường, đồng thời chủy thủ trong tay đâm vào ngực hắn.
Khương Tường đứng tại chỗ không nhúc nhích, một quyền đánh ra.
-Phanh!
Nắm đấm đập vào chủy thủ, chỉ nghe "Đương" một tiếng, chủy thủ đứt gãy, mà tay của Khương Tường lại không xuất hiện chút tổn thương nào.
Điều này ...
Lôi Hổ kinh hãi, mãi đến giờ phút này hắn mới ý thức được, mình đánh giá thấp Khương Tường, Khương Tường so với tưởng tượng còn mạnh hơn.
Nắm đấm đánh nát chủy thủ này, nhiều năm trước, Lôi Hổ từng tận mắt chứng kiến một vị cao thủ Hổ Bảng sử dụng qua, lúc ấy cũng là chủy thủ vỡ vụn, còn nắm tay của cao thủ Hổ Bảng bình yên vô sự.
Chẳng lẽ, tiểu tử này là một vị cao thủ hổ bảng?
Nhưng cũng còn quá trẻ!
Lôi Hổ nghĩ tới đây, xoay người bỏ chạy thoát thân. Nhưng Mà Khương Tường căn bản không cho hắn cơ hội, tiến lên một bước, một quyền nện lên vai Lôi Hổ.
Yo!
Xương bả vai bị vỡ.
"A..."
Lôi Hổ kêu lên thảm thiết, ở bên trong nơi yên tĩnh không có bóng người này, tiếng kêu thảm thiết có vẻ vô cùng chói tai, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu.
Khương Tường thuận thế bắt lấy cánh tay phải của Lôi Hổ, dùng sức gập lại, "răng rắc" một tiếng, cánh tay phải gãy đôi.
Phanh!
Khương Tường đưa chân lên đá một cước vào đầu gối Lôi Hổ, Lôi Hổ "bùm bùm" quỳ trên mặt đất.
"Cầu xin cậu, đừng giết tôi, đừng cần giết ta." Lôi Hổ vẻ mặt hoảng sợ cầu xin Khương Tường tha thứ.
"Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm ra chuyện như này." Khương Tường kẹt cổ Lôi Hổ.
Sinh tử chỉ trong cái chớp mắt.
Lôi Hổ lớn tiếng nói: "Cậu dám giết tôi, Long Vương sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Khương Tường nhíu mày, hỏi Lôi Hổ: "Mày quen biết Long Vương? ”
"Tôi biết Long Vương, Long Vương là lão đại tôi." Lôi Hổ vội vàng nói: "Tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay là tôi không đúng, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi nhất định sẽ tạ tội với cậu và mẹ cậu, xin cậu tha cho tôi.
Khương Tường nhíu mày càng chặt hơn. Tên này lại là thủ hạ của Long Vương, sự tình có chút khó xử.
Nếu giết, đó là không nể mặt Long Vương. Nếu như không giết, Khương Tường lại sợ hậu hoạn vô cùng.
Lần trước đánh Quách Thiếu Thông, Lâm Tinh Xảo đã nói Khương Tường ra tay không đủ tàn nhẫn, đồng thời nhắc nhở Khương Tường nói Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, muốn Khương Tường đề phòng Quách Thiếu Thông trả thù.
Khương Tường lúc ấy không để trong lòng, không ngờ, Quách Thiếu Thông động thủ nhanh như vậy, vì muốn giết mình, không chỉ gọi người tới bắt cóc mẹ hắn.
Khương Tường quay đầu nhìn thoáng qua Tiền Tĩnh Lan, Tiền Tĩnh Lan khóc nói: "Tường nhi, không nên giết người, không nên làm chuyện phạm tội được không? ”
"Được." Khương Tường buông tay ra.
Lôi Hổ giống như một đống bùn mềm, ngã xuống đất.
Khương Tường giúp Tiền Tĩnh Lan cởi dây thừng trên tay và chân, lại giúp Tiền Tĩnh Lan sửa sang lại tóc một chút, tự trách nói: "Mẹ, đều là do con không tốt, là con liên lụy mẹ.”
"Mẹ không sao." Tiền Tĩnh Lan được Khương Tường dìu, đứng lên.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Hai giây sau, Triệu Vân xuất hiện.
Triệu Vân một thân hắc y, khuôn mặt lãnh khốc, phía sau hắn có bốn người đàn ông to cao rắn chắc bận đồ đên thi theo.
Thấy Khương Tường và Tiền Tĩnh Lan đều không sao, Triệu Vân thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, nhìn lướt qua hiện trường.
Nhìn thấy trên mặt đất ngất xỉu mười mấy người, trên mặt Triệu Vân xuất hiện khiếp sợ, đang chuẩn bị nói chuyện, Lôi Hổ nhào tới, quỳ gối trước mặt Triệu Vân, thảm thiết nói: "Triệu ca, cứu mạng!”
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Triệu Vân hỏi.
“Là hắn! Lôi Hổ chỉ vào Khương Tường, nói với Triệu Vân: "Tiểu tử này đánh ngất xỉu các huynh đệ, còn muốn giết tôi. Triệu ca, anh phải cứu em!”
Triệu Vân căn bản không tin, nói: "Thân thể nhỏ bé của Khương Tường, có thể đánh ngất nhiều người các ngươi?”
"Chính là hắn làm, em tận mắt nhìn thấy, cánh tay của em cũng bị hắn đánh gãy." Lôi Hổ nói: "Triệu tiên sinh anh nếu không tin, có thể hỏi Quách thiếu. ”
Triệu Vân nhìn Quách Thiếu Thông một cái, mặt hắn trắng bệch, Lôi Hổ không biết sự thật, nhưng Quách Thiếu Thông biết, Triệu Vân và Khương Tường đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ không hề đơn giản.
“Chẳng lẽ trời muốn diệt ta? Quách Thiếu Thông hoảng sợ đến cực điểm, thân thể khẽ run rẩy.”
Lôi Hổ không chú ý tới chi tiết này, còn nói với Triệu Vân: "Triệu ca, anh nhất định phải cứu em..."
-Phanh!
Triệu Vân một cước đạp ngã Lôi Hổ.
"Triệu ca, anh đây là..?" Lôi Hổ có chút nghi hoặc, Triệu Vân đang yên đang lành vì sao phải đạp ngã mình?
Triệu Vân lạnh lùng nói: "Khương Tường là huynh đệ của tôi, cậu lại dám động đến hắn, tôi thấy cậu là không muốn sống!”
Cái gì, Khương Tường lại là anh em của Triệu tiên sinh, làm sao có thể chứ?
Cậu ta không phải là con ngoài giá thú không có chỗ dựa sao?
Trong đầu Lôi Hổ ong ong, một mảnh trống rỗng.
"Triệu ca, giúp ta trông chừng bọn họ, ta ra ngoài rồi sẽ trở lại ngay." Khương Tường chào Hỏi Triệu Vân, sau đó đỡ Tiền Tĩnh Lan đi ra ngoài.
Ba phút sau, Khương Tường một mình trở về.
"Lão đệ, cậu định xử lý hai tên này như thế nào?" Triệu Vân hỏi.
Khương Tường chỉ vào Lôi Hổ, nói: "Tôi chuẩn bị động thủ rồi, nhưng hắn nói hắn là thủ hạ của Long Vương, cho nên tôi không giết hắn. Hắn thật sự là thủ hạ của Long Vương sao?”
"Đã lâu trước đây hắn không còn là người của Long Vương." Triệu Vân giải thích: "Lôi Hổ vi phạm bang quy, nhiều lần dạy không sửa, hai năm trước, ban ngày ban mặt ban mặt cưỡng hiếp con gái nhà người ta, hơn nữa còn chụp ảnh uy hiếp, cuối cô gái kia không chịu nổi bị nhục nhã, nhảy lầu tự sát. Bởi vì việc này, bị Long Vương trục xuất khỏi bang. ”
“Thì ra là cặn bã, vậy tôi giết hắn, Long Vương sẽ không có ý kiến chứ?” Khương Tường nói.
"Sẽ không có ý kiến." Triệu Vân lại hỏi: "Lão đệ, cậu chuẩn bị xử lý bọn họ như thế nào? ”
“Chôn sống!”
Chương 28 Diệt tận gốc
Giang Châu có hai ngọn núi vô cùng nổi tiếng, một ngọn núi là Vân Vụ quyền quý tụ tập, ngọn còn lại là Nam Sơn hoang vắng không có người lui tới.
Tại thời điểm này.
Trên đỉnh núi Nam Sơn, mấy thủ hạ của Triệu Vân đang dùng xẻng ra sức đào hố.
Về phần Lôi Hổ, thì bị trói chặt, quỳ gối trước mặt Khương Tường cầu tình.
"Khương tiên sinh, cầu xin cậu đừng giết tôi, chuyện này đều là Do Quách Thiếu Thông sai khiến, Quách Thiếu Thông nói, chỉ cần tôi giết mẹ con cậu, hắn liền cho tôi một trăm vạn."
Lôi Hổ tuy rằng lớn lên thân hình to con, trên mặt còn có một vết sẹo, thoạt nhìn rất hung hãn, nhưng giờ phút này bị dọa đến cả người run rẩy.
"Hắn gọi mày giết người, mày liền đi giết người, vậy hắn gọi mày ăn cứt, có phải mày cũng sẽ ăn hay không?" Khương Tường sắc mặt lạnh lùng nói.
"Khương tiên sinh, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng, từ nay về sau, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu, không, tôi có thể làm chó, gâu gâu..." Lôi Hổ thế nhưng học tiếng chó sủa lên vài tiếng.
"Muốn làm chó của tao, mày không đủ tư cách." Khương Tường đã quyết định nhổ cỏ tận gốc, không lưu lại hậu hoạn.
"Khương tiên sinh, cậu và mẹ nương tựa lẫn nhau, mẹ cậu yêu cậu như vậy, nhưng cậu đã suy nghĩ cho bà ấy chưa? Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ vi phạm luật pháp, cậu sẽ bị trừng phạt bởi luật pháp, đến lúc đó, cậu đi tù, mẹ cậu ở bên ngoài một mình, cậu có nhẫn tâm không? ”
Lôi Hổ còn đang cố gắng chút cuối cùng, hắn biết tử huyệt của Khương Tường là Tiền Tĩnh Lan, muốn thông qua những lời này làm Khương Tường cảm động.
Chỉ tiếc, hắn đánh giá thấp sát ý của Khương Tường.
"Mặc kệ phải gánh chịu hậu quả gì, hôm nay, tôi cũng sẽ không để hai người các ngươi còn sống."
Lúc Khương Tường nói chuyện, liếc mắt nhìn Quách Thiếu Thông ngồi trên xe lăn, trong đầu không ngừng vang lên những lời Lâm Tinh Xảo nói với anh. Đàn ông muốn đứng vững, nhất định phải nhẫn tâm.
Nếu như hôm nay hắn chần chừ nương tay, như vậy, không chừng Quách Thiếu Thông và Lôi Hổ ngày sau sẽ còn tới trả thù.
Bởi vậy, chỉ có giết chết hai người họ, mới có thể triệt để giải quyết hậu hoạn.
"Giết tôi cậu sẽ vào tù!" Lôi Hổ lớn tiếng nói: "Diệp tiên sinh, Lôi Hổ tôi đê tiện bỉ ổi, giết tôi rồi cậu ngồi tù, đáng giá sao? ”
Khương Tường cười lạnh: "Tôi có nói là tự mình ra tay sao?
Lôi Hổ sửng sốt.
"Triệu ca, phiền anh." Khương Tường đột nhiên nói với Triệu Vân.
Triệu Vân cười nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí. ”
Lôi Hổ lúc này mới hiểu được, Khương Tường muốn Triệu Vân giết mình. Nếu thật sự là như vậy, như vậy mình chết không chỉ không ai biết, Khương Tường cũng không cần phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì.
Dù sao, dùng thủ đoạn của Triệu Vân, hoàn toàn có thể làm không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng, nếu cứ như vậy mà chết, hắn không cam lòng.
Lôi Hổ lại nói với Triệu Vân: "Triệu tiên sinh, tôi cầu xin anh, nể mặt ngày xưa chúng ta đều làm việc dưới tay Long Vương, anh nói với Diệp tiên sinh, tha cho tôi một con đường sống! Tôi hứa sau này sẽ làm người tốt!”
"Sau này? Những người như mày vẫn còn có thể có sau này? Nói thật với mày, Long Vương đã sớm muốn xử lí mày rồi.” Triệu Vân nói: "Hai năm nay, mỗi một việc mày làm, Long Vương đều biết rõ như lòng bàn tay. ”
"Xa không nói, chỉ nói tháng 3 năm nay, mày đã buộc các hộ gia đình di dời để giúp một tập đoàn xây dựng phá, một trong những cặp vợ chồng già không muốn di dời, mày đã đưa người đến đập chết cặp vợ chồng già bằng máy xúc. ”
"Còn nữa vào tháng 5, mày nhìn thấy một nữ giáo viên ở thành phố đại học, thấy người ta trẻ trung xinh đẹp, mày cưỡng bức người ta, vì phòng ngừa nữ giáo viên kiện, mày quay video uy hiếp, hơn nữa sau đó mày còn nhiều lần đi tìm cô ấy, khiến nữ giáo viên này cuối cùng phải vào bệnh viện tâm thần."
"Cách một tháng, ngươi đi hát ở câu lạc bộ, gọi không ít rượu ngoại cao cấp, cuối cùng không có tiền trả, anh em mày liền tìm cớ nói rượu ngoại là giả, đập phá câu lạc bộ, lại tống tiền chủ quán câu lạc bộ mười vạn tệ."
"Còn có..."
Triệu Vân một hơi nói hơn mười chuyện, tất cả đều là chuyện xấu Lôi Hổ làm.
"Sớm đã có các huynh đệ đem việc mày làm báo cáo cho Long vương, nếu không phải thân thể Long Vương không tốt, không rảnh để quản, mày cho rằng mày có thể sống đến bây giờ?"
Triệu Vân nói: "Chúng ta lăn lộn giang hồ, phải nói quy củ, phải nói nghĩa khí, càng phải nói đạo nghĩa giang hồ. Nhiều hành động bất nghĩa tất phải bị diệt. Lôi Hổ, kiếp sau làm người tốt đi!”
Lôi Hổ cả người lạnh như băng, Triệu Vân nói ra những lời này, cũng có nghĩa là hắn hôm nay phải chết ở đây.
"Triệu ca, đào hố xong rồi." Một thủ hạ nói.
“Lôi Hổ, còn có lời trăn trối nào không?” Triệu Vân hỏi.
Lôi Hổ thảm thiết cười nói: "Đi tới bước này, tất cả đều là tôi gieo gió gặt bão, Triệu ca, có thể để cho ta chết dễ chịu một chút hay không? Tôi không muốn bị chôn sống.”
Triệu Vân nhìn thoáng qua Khương Tường, thấy Khương Tường không phản đối, mới gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý.”
"Cảm ơn anh!" Lôi Hổ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị xong cho cái chết.
Triệu Vân lấy ra một thanh chủy thủ, tay phải vung lên, chủy thủ xẹt qua cổ họng Lôi Hổ:
Phốc phốc!
Trong khoảnh khắc, Lôi Hổ mất mạng.
"Chôn đi." Triệu Vân mặt không chút thay đổi nói.
“Vâng!” Mấy thủ hạ ném thi thể Lôi Hổ vào hố đất, nhanh chóng chôn lấp xong.
Quách Thiếu Thông ngồi một bên, làm bộ rất trấn định, hắn cho rằng Khương Tường chỉ dọa hắn, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh Lôi Hổ bị giết, hắn sợ hãi.
"Cứu mạng a, cứu mạng..." Quách Thiếu Thông kéo cổ họng hô to.
Ba!
Triệu Vân tát một cái vào mặt Quách Thiếu Thông, không kiên nhẫn mắng: "La hét cái gì! Vùng hoang dã này, cho dù anh có hô rách hầu họng, cũng không có ai đến cứu đâu.”
Quách Thiếu Thông rốt cục nhịn không được cầu xin Khương Tường tha thứ: "Khương Tường, tôi sai rồi, cậu đừng giết tôi được không? Tôi trả Trương Lỵ Lỵ cho cậu, tôi còn nói ba tôi chuyển cậu thành bác sĩ chính thức, chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn cái gì tôi đều có thể cho cậu ”
“Chôn đi!” Khương Tường không nói một câu nhảm nhí, trực tiếp phân phó thủ hạ của Triệu Vân chôn sống Quách Thiếu Thông.
Rất nhanh, Quách Thiếu Thông và chiếc xe lăn, bị ném vào trong hố đất.
"Khương Tường, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám đối đầu với cậu nữa, cầu xin cậu đừng giết tôi..." Quách Thiếu Thông khóc lóc hô lên, nước mắt và nước mũi trộn lẫn với nhau, chật vật đến cực điểm.
“Quách Thiếu Thông, vĩnh biệt!”
Khương Tường cười phất tay, sau đó phân phó thủ hạ của Triệu Vân, nói: "Lúc chôn chậm một chút, để cho hắn cảm nhận được nỗi sợ của cái chết.”
"Vâng." Mấy thủ hạ của Triệu Vân làm chậm tốc độ lấp đất.
Quách Thiếu Thông giãy dụa muốn bò ra khỏi hố đất, nhưng vết thương trên người hắn còn chưa khỏi, căn bản không có sức lực để vùng vẫy, không lâu sau, đất liền lấp vào cổ hắn, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra bên ngoài.
"Khương Tường, tha cho tôi đi. Tôi cầu xin cậu. Tôi không muốn chết. Tôi còn chưa cưới vợ, tôi còn muốn có một đứa con trai. Tôi chết rồi có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cậu!"
Sắc mặt Quách Thiếu Thông đột nhiên trở nên dữ tợn, oán độc gào thét.
"Sau khi làm quỷ tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ để cho anh hồn phi phách tán."
Chương 29 Có chuyện gì đó đã xảy ra
Khương Tường trở lại bệnh viện, trực tiếp đến khoa ngoại.
Vào cửa, thấy trên cổ tay Tiền Tĩnh Lan quấn băng gạc, vội vàng hỏi: "Mẹ thế nào rồi?”
"Mẹ không sao, một chút vết thương ngoài da, Bạch chủ nhiệm đều giúp mẹ xử lý xong." Tiền Tĩnh Lan tiếp tục hỏi: "Tường nhi, con không sao chứ? ”
"Con không sao." Khương Tường ném ánh mắt cảm kích qua Bạch Băng, nói: " Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô.”
"Không cần khách khí."
Khương Tường lại dặn dò Tiền Tĩnh Lan, nói: "Mẹ, sau này mặc kệ ai hỏi, mẹ đều phải nói hôm nay chưa từng gặp Qua Quách Thiếu Thông, mẹ biết không? ”
"Tường nhi, rốt cuộc làm sao vậy? Con nói cho tôi mẹ, có phải con đã là gì sai trái? "Tiền Tĩnh Lan rất khẩn trương.
"Mẹđừng suy nghĩ lung tung, tóm lại, nếu ai đó hỏi, mẹ cứ làm theo lời con dặn."
“Được rồi”!
Tiền Tĩnh Lan gật gật đầu, có vẻ tâm sự trùng trùng, tuy Khương Tường không nói rõ, nhưng Tiền Tĩnh Lan mơ hồ cảm giác được, khẳng định đã xảy ra đại sự.
"Đúng rồi Tường Nhi, vừa rồi Bạch chủ nhiệm nói với mẹ, phải điều con về lại khoa ngoại tiếp tục làm bác sĩ thời gian thử việc. Con phải làm thật tốt, tranh thủ sớm sửa chữa sai lầm, không thể phụ lòng Bạch chủ nhiệm."
"Yên tâm đi, con sẽ làm việc thật tốt. Mẹ, bây giờ con đưa mẹ về nhà nhé? ”
"Con làm việc đi, mẹ có thể về một mình." Tiền Tĩnh Lan lại cười ha hả nói với Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, hôm nay phiền cô rồi.”
"Không cần khách khí, dì về nghỉ ngơi sớm đi!"
"Được."
"Bạch chủ nhiệm, tôi đưa mẹ tôi về trước, sau đó sẽ lập tức trở lại." Khương Tường vẫn đưa Tiền Tĩnh Lan đến cửa bệnh viện.
Lúc chờ taxi, Tiền Tĩnh Lan dặn dò Khương Tường:
"Tường nhi, trên thế giới này có rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề, không nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan, nếu như không thể không dùng, vậy nhất định không nên lưu lại chút dấu vết nào. Còn nữa, nếu con gặp phải phiền phức, vậy nhất định phải nói cho mẹ biết, bất luận như thế nào, mẹ cho dù liều mạng này, cũng sẽ bảo vệ con.”
Tiền Tĩnh Lan ánh mắt kiên định, trên người toát ra một cỗ khí chất thong dong trấn định.
Khương Tường sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khí chất này từ trên người Tiền Tĩnh Lan, có chút xa lạ.
Tiền Tĩnh Lan tựa hồ cũng ý thức được biến hóa trên người mình, ho khan hai tiếng, nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng phụ nữ trung niên ngày xưa, nhỏ giọng hỏi: "Tường nhi, Bạch chủ nhiệm có bạn trai không? ”
"Mẹ hỏi điều này để làm gì?" Khương Tường vẻ mặt nghi hoặc.
Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ cảm thấy Bạch chủ nhiệm không tệ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng tốt, lại là trưởng khoa ngoại, nếu không, con theo đuổi cô ấy thử xem? ”
"Cái gì, mẹ bảo con theo đuổi Bạch chủ nhiệm?"
Khương Tường cả kinh đến tròng mắt sắp rớt ra. Loại chuyện này, anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Bạch Băng là ai? Cô là trưởng khoa ngoại của bệnh viện Giang Châu, bác sĩ y khoa, nữ thần băng trôi trong lòng vô số người.
Mình bất quá chỉ là một bác sĩ thử việc không quyền không thế, đi theo đuổi cấp trên của mình, điên rồi sao?
Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ cảm thấy Bạch chủ nhiệm rất tốt, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật là một người nhiệt tình, rất cẩn thận, cũng rất thiện lương, hơn nữa mẹ cẩn thận quan sát, dáng người của cô ấy khẳng định có thể sinh con trai.”
Choáng váng!
Khương Tường có chút không biết nói gì, nói: "Mẹ biết người theo đuổi bạch chủ nhiệm có những ai không? Không phải phú nhị đại chính thì là quan nhị đại, mỗi người đều là tuổi trẻ nhiều tiền, tài hoa hơn người, bọn họ đều không tán được Bạch chủ nhiệm, mẹ cảm thấy con có thể sao?”
"Mẹ cảm thấy con được, mẹ có niềm tin vào con." Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ là phụ nữ, mẹ có thể cảm nhận được, ánh mắt Bạch chủ nhiệm nhìn con không giống những người khác.”
"Sao lại không giống nhau?"
"Cụ thể mẹ nói cũng không được, dù sao mẹ cũng có thể cảm giác được con bé đối với con có hảo cảm." Tiền Tĩnh Lan cười ha hả nói: "Nếu Bạch chủ nhiệm có thể làm con dâu của mẹ thì tốt rồi.”
"Mẹ, con khuyên mẹ tốt nhất nên bỏ ý nghĩ này đi, bất kể là trình độ học vấn, tuổi tác, bối cảnh gia thế, địa vị xã hội, con và Bạch chủ nhiệm đều không thích hợp."
“Con chưa thử làm sao biết không thích hợp? Mẹ nói với con..."
"Mẹ, xe đã đến, mẹ về đi!" Khương Tường vội vàng đỡ Tĩnh Lan vào taxi.
"Tường nhi, chuyện này con phải để ý, mẹ tin tưởng con có thể." Tiền Tĩnh Lan đã gồi trong xe, còn không quên cổ vũ Khương Tường.
"Được rồi, con biết rồi, mẹ về đi!"
Nhìn xe taxi đi xa, Khương Tường bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mẹ hôm nay làm sao vậy, lại bảo mình theo đuổi Bạch chủ nhiệm, cũng không nhìn xem, mình có điểm nào xứng với Bạch chủ nhiệm?"
"Nhưng mà nói thật, Bạch chủ nhiệm là mỹ nữ, nếu có thể theo đuổi cô ấy, chết cũng đáng."
Khương Tường đến văn phòng trưởng khoa ngoại.
Vào cửa, thấy Bạch Băng đang uống nước.
Lúc này Bạch Băng cởi áo blu trắng trên người ra, lộ ra một bộ trang phục chuyên nghiệp, có lẽ là dáng người quá chuẩn, áo sơ mi bị lộ một khe hở. Từ góc độ của Khương Tường, vừa vặn có thể nhìn thấy một làn da trắng nõn bên trong.
Thật là trắng!
Trong đầu Khương Tường vừa hiện ra từ này, ánh mắt Bạch Băng liền quét qua, lạnh lùng hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Mặt Khương Tường đỏ bừng, vội vàng che dấu: "Không nhìn gì.”
Bạch Băng hồ nghi nhìn thoáng qua Khương Tường, ngồi xuống ghế văn phòng, nói: "Tôi đã chào hỏi phòng y tế rồi. ”
"Được."
“Cậu đi ra ngoài trước đi!”
Bạch Băng nói xong, cúi đầu xem hồ sơ bệnh án.
Khương Tường có chút sững sờ. Hắn cho rằng Bạch Băng sẽ hỏi chuyện của Quách Thiếu Thông, ai ngờ biết Bạch Băng căn bản không nhắc tới, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thật bất ngờ.
Khương Tường vội vàng đến phòng y tế làm xong thủ tục, sau đó đi tìm Lâm Tinh Xảo. Hắn cảm thấy chuyện rời khỏi vị trí hộ lý, vẫn phải nói với Lâm Tinh Xảo một tiếng.
Mặc dù thời gian quen biết Lâm Tinh Xảo không lâu, nhưng Lâm Tinh Xảo đối với hắn không tệ, cũng đã dạy cho hắn rất nhiều đạo lý làm người, đặc biệt là lần này xử lý Quách Thiếu Thông, nếu không phải Lâm Tinh Xảo nói những lời kia, giống như chuông báo động nhắc nhở hắn, Khương Tường còn sẽ không quyết đoán như vậy.
Từ xa, Khương Tường nhìn thấy cửa phòng bệnh của Lâm Tinh Xảo, trước cửa có hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen, đeo kính râm màu đen, tựa như hai vị thần cửa.
"Cũng không biết là ai đến thăm chị Lâm, xem ra lai lịch không nhỏ."
Khương Tường lẩm bẩm một câu, đi tới cửa phòng bệnh, không ngờ lại bị hai vệ sĩ ngăn lại.
"Tiền tổng có phân phó, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào." Một trong những vệ sĩ nói.
"Tôi là bác sĩ, phiền anh tránh ra." Khương Tường coi như khách khí nói.
"Tiền tổng phân phó, mặc kệ là người nào, cũng không được phép vào. Ngay cả khi cậu là giám đốc của bệnh viện này.”
“Còn không mau đi! Một vệ sĩ khác rất không khách khí quát Khương Tường.”
Khương Tường nhíu mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên, trong phòng bệnh truyền ra tiếng mắng chửi của một người phụ nữ: "Lâm Tinh Xảo, cô là một tiện nhân! ”
Ba!
Ngay sau đó, vang lên một tiếng bạt tai.
Chương 30 Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ
Sắc mặt Khương Tường khẽ biến đổi, hắn nhận ra trong phòng bệnh có người tát Lâm Tinh Xảo một cái.
“Tránh ra!”
Khương Tường nói với hai vệ sĩ.
"Cậu bị điếc à? Lão tử bảo là cậu cút đi.”
"Nếu không đi, cẩn thận ông đây không khí đâu."
Hai vệ sĩ ngữ khí trầm xuống, trên mặt lóe ra hung quang.
"Tôi nói lại một lần nữa, lập tức tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Giọng Khương Tường đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Không nghĩ tới, hai vệ sĩ sau khi nghe được lời của hắn, ngược lại nở nụ cười.
"Đối với chúng tôi không khách khí? Hahaha, cậu nghĩ rằng cậu là ai ah! Gầy như một cột điện, chẳng lẽ còn muốn động thủ với chúng tôi sao..."
Phanh!
Một vệ sĩ còn chưa dứt lời đã bị Khương Tường đấm một quyền choáng váng.
Một vệ sĩ khác phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng đá về phía Khương Tường.
Khương Tường hơi nghiêng người sang một bên, né tránh công kích, dung tay nắm lấy chân tên bảo tiêu kia, dùng sức kéo lại gần. Vệ sĩ kia nhất thời trọng tâm bất ổn, "bùm bùm" ngã xuống đất.
"A!"
Khương Tường nhanh như chớp, đá ngất tên vệ sĩ kia, sau đó bước nhanh vào phòng bệnh.
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, trang điểm đậm đứng ở bên giường bệnh.
Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc quý phái, tay trái xách một cái túi Hermes phiên bản giới hạn, tay phải thì chỉ vào Lâm Tinh Xảo tức giận mắng: "Tiện nhân nhà cô, nếu không phải do cô em trai tôi sẽ không chết thảm như vậy?”
"Em trai tôi yêu cô như vậy, không tiếc cắt đứt với gia tộc để cưới cô, cô lại đầu độc nó, Lâm Tinh Xảo, cô còn là người sao?"
“Cô còn có chút lương tâm nào không?”
Khương Tường đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bạch Băng từng nói, Lâm Tinh Xảo có một vị hôn phu, bị Lâm Tinh Xảo độc chết.
Xem ra, nữ nhân này hẳn là chịcủa vị hôn phu của Lâm Tinh Xảo!
Khương Tường lại nhìn thoáng qua Lâm Tinh Xảo, chỉ thấy Lâm Tinh Xảo ngồi trên giường bệnh, trên mặt trái có một dấu tay đỏ tươi, sắc mặt lạnh đến cực điểm.
Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Khương Tường lại xuất hiện cảm giác đau lòng.
Người phụ nữ vẫn tiếp tục mắng Lâm Tinh Xảo, hơn nữa càng mắng càng khó nghe.
"Lâm Tinh Xảo, cô cho rằng đầu độc em trai tôi, cô có thể sống tốt sao?"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy năm nay cô ở Giang Châu, một nữ nhân như cô sáng lập ra tập đoàn lớn như vậy, leo lên không ít giường của đản ổng nhỉ?"
“Cô biết những người ở kinh thành đều nói cô như thế nào không? Họ nói cô là kĩ nữ, không có giáo dục.”
"Tôi nghĩ họ nói còn khách khí, nếu là tôi nói, thì cô không khác gì một con gà.”
Trong nháy mắt, Lâm Tinh Xảo ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ nhân trang điểm đậm kia, nói: "Tiền Diễm Như, nếu không phải bởi vì cô là chị của Tiền Đông, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô còn sống đi ra khỏi cánh cửa này.”
"Sao, cô muốn đầu độc tôi giống như đầu độc Tiền Đông đúng không?”
Người phụ nữ cười lạnh: "Lâm Tinh Xảo, cô cũng quá coi trọng chính mình, chỉ dựa vào cô cũng muốn giết chết tôi, thật sự vọng tưởng. ”
"Trước không nói cô gãy một chân, cho dù thân thể cô còn nguyên vẹn, cô có thể giết tôi không?”
"Suýt quên, cô bị gãy một chân. Nếu như hiện tại tôi báo thù cho Tiền Đông, cô sẽ không có sức để chạy đâu nhỉ?”
Trên mặt nữ nhân xuất hiện sát khí nồng đậm, tiến về phía trước một bước, gần giường bệnh.
"Cô muốn làm gì?” Lâm Tinh Xảo hỏi.
"Tôi muốn báo thù cho Tiền Đông." Người phụ nữ nói xong, hai tay mạnh mẽ bóp cổ Lâm Tinh Xảo.
“Dừng tay!”
Khương Tường hét lớn một tiếng.
Người phụ nữ sợ hãi vội vàng buông tay ra. Tuy rằng cô ta rất muốn vì em ruột của mình báo thù, nhưng cô ta chưa từng giết người, lần đầu tiên làm, rất khẩn trương, cho nên chột dạ.
"Cậu là ai?” Người phụ nữ vội vàng hỏi.
"Tôi mặc chiếc áo blu trắng này, cô nói tôi là ai?" Khương Tường nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Ở phòng bệnh ầm ĩ như thế, thành thể thống gì nữa?”
Sắc mặt người phụ nữ hết xanh rồi lại trắng, trong mắt giống như muốn phun ra lửa, thân phận của cô không cho phép một tên bác sĩ hét vào mặt.
" Cậu có biết tôi là ai không?”
Nữ nhân nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, nếu như cậu bác sĩ này biết thân phận của mình, còn dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình sao?
"Tôi nói với cậu, tôi là ..."
"Mặc kệ cô là ai, cũng không được ở đây ồn ào, càng không cho phép làm tổn thương bệnh nhân của tôi." Khương Tường nghiêm túc nói.
“ Cậu——”
"Mời cô đi ra ngoài."
"Cậu muốn đuổi tôi đi? Người phụ nữ trợn mắt rất to, giống như quái mật muốn ăn tươi nuốt sống Khương Tường. Cô lại không ngờ cái tên bác sĩ nho nhỏ này lại dám đuổi cô.
"Nơi này là phòng đặc biệt, bệnh viện có quy định, người nhàn rỗi không được phép vào. Mặc dù tôi không biết cô làm sao vào được đây, nhưng với tư cách là bác sĩ của bệnh viện này, tôi có quyền đuổi cô ra ngoài.” Khương Tường nói tiếp: "Mời cô lập tức đi ra ngoài, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đến.”
Người phụ nữ tức đến nổ tung, chỉ vào Khương Tường giận dữ mắng: "Một bác sĩ nho nhỏ cũng dám coi thường tôi, cậu xong rồi! Cậu tiêu rồi!”
"A Long A Hổ, các ngươi còn không mau vào đây."
Người phụ nữ hét lên bên ngoài cửa.
Trước kia khi cô gặp phải phiền toái, hai vệ sĩ sẽ xuất hiện trước tiên, giúp cô giải quyết phiền toái, nhưng hôm nay, tên bác sĩ này đang sỉ nhục cô, A Long A Hổ sao còn chưa tiến vào?
Chẳng lẽ là đêm qua lăn qua lăn lại, thân thể hai người bọn họ còn chưa khôi phục lại.
Nói tóm lại, phụ nữ rất không hài lòng.
"Cô là đang gọi hai vệ sĩ ở cửa? Nếu vậy, họ sẽ không vào đâu.” Khương Tường nhắc nhở.
"Cậu có ý gì?”
"Cô tự mình đi ra ngoài xem là biết."
Người phụ nữ vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này Khương Tường mới quan tâm hỏi Lâm Tinh Xảo: "Chị không sao chứ?”
"Tôi không sao." Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Linh Xảo, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Không có việc gì là tốt rồi, tôi còn..." Khương Tường còn chưa dứt lời, người phụ nữ từ bên ngoài xông vào, chỉ vào Khương Tường quát: "Có phải ngươi làm không?”
" Cô hỏi chuyện nào?” Khương Tường biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Tinh Xảo còn chưa biết hai vệ sĩ của người phụ nữ bị Khương Tường đánh ngất xỉu, bị cuộc đối thoại giữa hai người họ làm cho có chút mơ hồ.
" ngươi biết những gì tôi đang nói về. Người phụ nữ phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Tường chất vấn: Ngươi vì sao lại đánh ngất vệ sĩ của tôi? ”
Khương Tường cười nói: "Thì ra bọn họ là vệ sĩ của ngươi, tôi còn tưởng là hai trông coi. ”
" ngươi, ngươi thật sự là muốn chết, lại dám đối đãi với vệ sĩ của ta như vậy, ta, ta... Tôi hiểu rồi. "Người phụ nữ đột nhiên lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào Lâm Tinh Xảo quát: "Có phải là ngươi hay không? ”
"Có phải ngươi sai khiến tiểu tử này, đánh ngất hai vệ sĩ của ta không?"
"Lâm Tinh Xảo, ngươi lại dám khi dễ đến trên đầu ta, ta cùng ngươi liều mạng."
Người phụ nữ như phát điên nhào về phía Lâm Tinh Tinh.
Tuy nhiên, cô còn chưa tới gần giường bệnh, đã bị Khương Tường tát bay, Khương Tường lạnh lùng nói: "Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng ngươi ngoại lệ! ”
Khương Tường tới quá vội vàng, trên người còn mặc trang phục của hộ lý, dáng người thanh tú, thoạt nhìn giống như một học sinh, nhưng giờ phút này, trên mặt hắn tràn ngập sự hụt hẫng, trong mắt lóe ra một tia sát khía.
"Lôi ca, hắn tới rồi." Quách Thiếu Thông cười nói.
Lôi Hổ quay đầu nhìn, thấy Khương Tường đi vào, buông tóc Tiền Tĩnh Lan ra, hừ lạnh nói: "Chờ tôi xử lí con trai bà xong sẽ quay lại xử lí bà.”
Tiền Tĩnh Lan nhìn thấy Khương Tường, kéo cổ họng lớn tiếng hô: "Tường nhi mau chạy đi, bọn chúng muốn giết con. ”
“Lên!”
Lôi Hổ cũng sợ Khương Tường bỏ chạy, ra lệnh một tiếng, đám đàn em cầm gậy nhanh chóng chạy lên, vây quanh Khương Tường.
Khương Tường không để ý đến những người này, ánh mắt dừng trên mặt Tiền Tĩnh Lan, quan tâm hỏi: "Mẹ có bị thương không? ”
" Mẹ không sao. Tường nhi, con đi mau, bọn chúng muốn giết con..."
Ba!
Lôi Hổ tát một cái vào mặt Tiền Tĩnh Lan, mắng: "Còn la hét, ông đây giết chết bà.' ”
Trong nháy mắt, ánh mắt Khương Tường dừng trên người Lôi Hổ, lạnh như băng nói: "Dám đánh mẹ tao, mày chết chắc rồi.”
Lôi Hổ nhìn Khương Tường một cái, phát hiện trong ánh mắt Khương Tường tràn ngập sát ý, nhất thời trong lòng có chút căng thẳng.
Giờ khắc này, Lôi Hổ xuất hiện một loại ảo giác, giống như không phải bị Khương Tường nhìn trúng, mà là bị một con hung thú hung dữ đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, Không đến hai giây, người hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiếp theo, Lôi Hổ lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Nó chẳng qua chỉ là một hộ lý nhỏ nhoi không có quyền lực mà thôi, không có bất kỳ bối cảnh gì, sao mình phải sợ nó."
Nghĩ tới đây, Lôi Hổ cười lạnh: "Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là tự sát đi, có thể giảm bớt nổi đau gia thịt, nếu không, Quách thiếu sẽ phế mày trước, sau đó lại từ từ tra tấn mày đến chết.”
Mãi đến lúc này, ánh mắt tràn ngập lửa giận của Khương Tường mới chuyển đến trên người Quách Thiếu Thông.
Lúc này đây, hắn tức giận, vô cùng tức giận, Quách Thiếu Thông lại dám bắt cóc mẹ hắn, điều này đã vượt qua giới hạn trong lòng hắn.
"Khương Tường, không ngờ mày thật sự dám đến." Quách Thiếu Thông thoải mái cười nói, thoạt nhìn có chút vui vẻ, có lẽ cho rằng bản thân có thể lập báo được thù.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Khương Tường lạnh lùng hỏi.
“Không ngờ mày lại hỏi tao muốn như thế nào? Mày ngu thật hay giả vờ ngu thế? Tao gọi mày ra đương nhiên là không có việc gì...ngoài báo thù rồi! "Nụ cười trên mặt Quách Thiếu Thông dần dần trở nên dữ tợn, oán độc nói: "Khương Tường, mày phế tứ chi của tao, hôm nay, tao phải trả lại gấp bội cho mày.”
“Anh cho rằng gọi tới một đám phế vật, có thể đối phó với tôi?” Khóe miệng Khương Tường lộ ra vẻ khinh thường, căn bản không để đám người này vào mắt.
Đổi lại trước kia, đối mặt với nhiều người như vậy, Khương Tường quả thật chỉ có thể bị đánh, nhưng bây giờ hắn đã đả thông hai mạch nhậm đốc, đối phó với đám côn đồ này hắn vẫn có tự tin.
"Không ngờ tiểu từ này lại ngông cuồng như thế, ngươi tiểu tử còn rất cuồng, tao muốn xem xem mày còn ngông cuông đến khi nào?" Lôi Hổ hô: "Lão nhị, phế hắn đi.”
Lập tức, trong đám đám côn đồ có một thanh niên cầm gậy tiến về phía Khương Tường, kiêu ngạo hỏi: "Muốn tao ra tay ở chỗ nào trước? Chân phải hay chân trái? Hoặc, chân thứ ba?”
"Ha ha ha..."
Những tên côn đồ khác nghe xong thì cười vang.
Khương Tường liếc thanh niên một cái, mắng: "Rác rưởi! ”
"Mẹ kiếp, chết đến nơi mà còn dám mắng tao, xem ra mày chán sống rồi." Tên côn đồ giơ gậy bóng chày lên, hung hăng đập vào đầu Khương Tường.
“Tường nhi cẩn thận!”
Tiền Tĩnh Lan nhìn thấy một màn này, nước mắt tràn ra, quay sang một bên, không dám nhìn thấy con mình bị người ta hành hạ.
Tuy nhiên, gậy bóng chày đột nhiên dừng lại khi nó còn cách đầu Khương Tường 20 cm.
Tên côn đồ tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện, đầu kia của gậy bóng chày đã bị Khương Tường nắm trong tay.
"Yo, phản ứng còn rất nhanh nha." Tên côn đồ cười cười, dùng sức dựt lại gậy.
Thế nhưng, gậy bóng chày trong tay Khương Tường giống như đã mọc rễ, mặc kệ tên côn đồ dùng sức thế nào, cũng không lay động được.
"Có tí sức cỏn con mà cũng dám là người đầu tiên lao ra, định làm bia đỡ đạn sao?"
Cổ tay Khương Tường hơi dùng sức, gậy bóng chày đã nằm gọn trong tay hắn, sau đó trở tay đập một gậy vào ngực của tên côn đồ đó.
Phanh!
Thân thể của tên côn đồ bay ngang ra ngoài, nện xuống đấtcách đó hơn mười thước, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngất ngay tại chỗ.
Điều này ...
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Đặc biệt là Quách Thiếu Thông, giống như gặp quỷ nhìn Khương Tường, khiếp sợ nói: “Từ khi nào mày trở nên mạnh như vậy?”
Sắc mặt Lôi Hổ cũng âm trầm.
Không ngờ, chính Khương Tường cũng ngạc nhiên không kém.
Một côn vừa rồi, hắn chỉ dùng năm phần sức lực đã đánh cho tên côn đồ kia rơi vào hôn mê, nếu như dùng toàn bộ sức lực vậy hậu quả sẽ như thế nào?
E là gã đó đã đi gặp tổ tông luôn rồi!
Trong nháy mắt tự tin của Khương Tường bùng nổ, cầm gậy bóng chày chỉ vào Lôi Hổ, lạnh lùng quát: "Lại đây chịu chết đi.”
"Mày nghĩ rằng đánh ngất một trong những thằng em tao thì có thể thay đổi kết quả? Tao nói cho mày biết, hai tay có giỏi đến đâu cũng không địch lại bốn tay, mặc cho mày có mạnh hơn nữa thì hôm nay đi gặp diêm vương là không có gì bàn cãi. Sau đó, Lôi Hổ ra lệnh cho đám côn đồ đó, nói, "Các anh em, cùng nhau lên đi.”
“Vâng!”
Đám côn đồ kia tuy ngoài miệng trả lời rất to, nhưng lại không có ai xông về phía Khương Tường.
Vừa rồi anh em của bọn họ bị Khương Tường đánh bay, làm bọn họ đã ý thức được, nếu ai lại xông lên phía trước, khẳng định cũng sẽ giống như người anh em vừa rồi, thậm chí, kết quả có thể sẽ thảm hơn.
Vì vậy, không ai muốn là người đầu tiên tấn công.
Quách Thiếu Thông có chút bất mãn, hừ lạnh nói: "Lôi ca, anh nhìn đám thủ hạ của mình đi, toàn là lũ vô dụng. ”
"Quách thiếu, cái này cũng không trách các anh em được, chủ yếu là do một côn vừa rồi của tiểu tử kia quá mạnh, tôi cảm thấy như thế này, muốn cho các anh em lanh tay lanh chân một chút thì cần phải khích lệ."
"Ý anh là sao?"
Lôi Hổ nói: "Có làm ắt có thưởng.”
Quách Thiếu Thông hiểu ra, quát: "Chỉ cần các cậu giúp tôi giết chết Khương Tường, tôi sẽ cho mỗi người một vạn. ”
Trong nháy mắt, đám côn đồ kia giống như uống chất kích thích, vọt về phía Khương Tường như liều mạng, miệng còn "gào thét".
Ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện.
Chỉ thấy Khương Tường cầm gậy bóng chày, đập mạnh một trận, phàm là người tới gần hắn, toàn bộ đều bị ném bay, cả đám giống như bóng chày, bay ra ngoài hơn mười mét, hộc máu hôn mê.
Không đến ba phút đồng hồ, mười mấy tên côn đồ đã toàn bộ ngã xuống đất.
Quách Thiếu Thông sợ ngây người.
Điều này ... Đây có phải là con người không?
Lôi Hổ cũng sợ ngây người.
Vậy mà cũng được nữa hả, đang quay phim à?
Ngay cả Tiền Tĩnh Lan cũng ngơ ngác nhìn Khương Tường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là con trai tôi sao? Từ khi nào Tường nhi trở nên lợi hại như vậy?
"Một người có bản lĩnh cũng không có mà học đòi làm xã hội đen, toàn là phế vật." Khương Tường nói xong, cầm gậy bóng chày chỉ vào Lôi Hổ đang hiếp sợ hỏi: Mày tên là gì? ”
"Lôi, Lôi Hổ." Thanh âm Lôi Hổ run rẩy, một cỗ cảm xúc bất an từ đáy lòng bốc lên.
"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"
Chương 27 Chôn sống
Khương Tường nhìn Lôi Hổ, ánh mắt lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.
"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"
Từ giây phút Lôi Hổ tát Tiền Tĩnh Lan, Khương Tường đã động sát khí.
Lôi Hổ trong lòng có chút sợ hãi nhìn Khương Tường, nhưng ngoài miệng lại rất cường ngạnh, âm trầm nói: "Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không? ”
"Không biết, cũng không muốn biết." Khương Tường nói: "Động tới mẹ tao, kết quả chỉ có một, đó chính là chết. ”
"Mày muốn giết tao? Lôi Hổ bỗng nhiên nở nụ cười, "Chẳng lẽ mày không biết, giết người là phạm pháp sao? ”
Ba!
Khương Tường quỷ mị xuất hiện trước mặt Lôi Hổ, một cái tát giáng vào mặt hắn.
Sắc mặt Lôi Hổ đờ đẫn, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tin, mình lại bị đánh, hơn nữa còn bị một hộ lý không có quyền lực địa vị đánh!
Đây quả thực là...
Nhục nhã!
Tức giận! Tức giận!
Lôi Hổ chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ lửa giận đang thiêu đốt, hắn hận không thể đem Khương Tường băm thành nghìn mảnh.
"Mày có biết tao là ai không? Lôi Hổ rống lên.
"Mày là ai tao không cần quan tâm, tao hỏi mày một lần nữa, mày muốn chết như thế nào?” Ánh mắt Khương Tường càng lạnh hơn.
"Muốn tao chết, vậy trước tiên tao sẽ giết chết mày." Khi Lôi Hổ dứt lời, đột nhiên từ phía sau lấy ra một thanh chủy thủ, nhào mạnh về phía Khương Tường.
Không thể không nói, động tác của Lôi Hổ rất nhanh, trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt Khương Tường, đồng thời chủy thủ trong tay đâm vào ngực hắn.
Khương Tường đứng tại chỗ không nhúc nhích, một quyền đánh ra.
-Phanh!
Nắm đấm đập vào chủy thủ, chỉ nghe "Đương" một tiếng, chủy thủ đứt gãy, mà tay của Khương Tường lại không xuất hiện chút tổn thương nào.
Điều này ...
Lôi Hổ kinh hãi, mãi đến giờ phút này hắn mới ý thức được, mình đánh giá thấp Khương Tường, Khương Tường so với tưởng tượng còn mạnh hơn.
Nắm đấm đánh nát chủy thủ này, nhiều năm trước, Lôi Hổ từng tận mắt chứng kiến một vị cao thủ Hổ Bảng sử dụng qua, lúc ấy cũng là chủy thủ vỡ vụn, còn nắm tay của cao thủ Hổ Bảng bình yên vô sự.
Chẳng lẽ, tiểu tử này là một vị cao thủ hổ bảng?
Nhưng cũng còn quá trẻ!
Lôi Hổ nghĩ tới đây, xoay người bỏ chạy thoát thân. Nhưng Mà Khương Tường căn bản không cho hắn cơ hội, tiến lên một bước, một quyền nện lên vai Lôi Hổ.
Yo!
Xương bả vai bị vỡ.
"A..."
Lôi Hổ kêu lên thảm thiết, ở bên trong nơi yên tĩnh không có bóng người này, tiếng kêu thảm thiết có vẻ vô cùng chói tai, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu.
Khương Tường thuận thế bắt lấy cánh tay phải của Lôi Hổ, dùng sức gập lại, "răng rắc" một tiếng, cánh tay phải gãy đôi.
Phanh!
Khương Tường đưa chân lên đá một cước vào đầu gối Lôi Hổ, Lôi Hổ "bùm bùm" quỳ trên mặt đất.
"Cầu xin cậu, đừng giết tôi, đừng cần giết ta." Lôi Hổ vẻ mặt hoảng sợ cầu xin Khương Tường tha thứ.
"Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm ra chuyện như này." Khương Tường kẹt cổ Lôi Hổ.
Sinh tử chỉ trong cái chớp mắt.
Lôi Hổ lớn tiếng nói: "Cậu dám giết tôi, Long Vương sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Khương Tường nhíu mày, hỏi Lôi Hổ: "Mày quen biết Long Vương? ”
"Tôi biết Long Vương, Long Vương là lão đại tôi." Lôi Hổ vội vàng nói: "Tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay là tôi không đúng, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi nhất định sẽ tạ tội với cậu và mẹ cậu, xin cậu tha cho tôi.
Khương Tường nhíu mày càng chặt hơn. Tên này lại là thủ hạ của Long Vương, sự tình có chút khó xử.
Nếu giết, đó là không nể mặt Long Vương. Nếu như không giết, Khương Tường lại sợ hậu hoạn vô cùng.
Lần trước đánh Quách Thiếu Thông, Lâm Tinh Xảo đã nói Khương Tường ra tay không đủ tàn nhẫn, đồng thời nhắc nhở Khương Tường nói Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, muốn Khương Tường đề phòng Quách Thiếu Thông trả thù.
Khương Tường lúc ấy không để trong lòng, không ngờ, Quách Thiếu Thông động thủ nhanh như vậy, vì muốn giết mình, không chỉ gọi người tới bắt cóc mẹ hắn.
Khương Tường quay đầu nhìn thoáng qua Tiền Tĩnh Lan, Tiền Tĩnh Lan khóc nói: "Tường nhi, không nên giết người, không nên làm chuyện phạm tội được không? ”
"Được." Khương Tường buông tay ra.
Lôi Hổ giống như một đống bùn mềm, ngã xuống đất.
Khương Tường giúp Tiền Tĩnh Lan cởi dây thừng trên tay và chân, lại giúp Tiền Tĩnh Lan sửa sang lại tóc một chút, tự trách nói: "Mẹ, đều là do con không tốt, là con liên lụy mẹ.”
"Mẹ không sao." Tiền Tĩnh Lan được Khương Tường dìu, đứng lên.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Hai giây sau, Triệu Vân xuất hiện.
Triệu Vân một thân hắc y, khuôn mặt lãnh khốc, phía sau hắn có bốn người đàn ông to cao rắn chắc bận đồ đên thi theo.
Thấy Khương Tường và Tiền Tĩnh Lan đều không sao, Triệu Vân thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, nhìn lướt qua hiện trường.
Nhìn thấy trên mặt đất ngất xỉu mười mấy người, trên mặt Triệu Vân xuất hiện khiếp sợ, đang chuẩn bị nói chuyện, Lôi Hổ nhào tới, quỳ gối trước mặt Triệu Vân, thảm thiết nói: "Triệu ca, cứu mạng!”
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Triệu Vân hỏi.
“Là hắn! Lôi Hổ chỉ vào Khương Tường, nói với Triệu Vân: "Tiểu tử này đánh ngất xỉu các huynh đệ, còn muốn giết tôi. Triệu ca, anh phải cứu em!”
Triệu Vân căn bản không tin, nói: "Thân thể nhỏ bé của Khương Tường, có thể đánh ngất nhiều người các ngươi?”
"Chính là hắn làm, em tận mắt nhìn thấy, cánh tay của em cũng bị hắn đánh gãy." Lôi Hổ nói: "Triệu tiên sinh anh nếu không tin, có thể hỏi Quách thiếu. ”
Triệu Vân nhìn Quách Thiếu Thông một cái, mặt hắn trắng bệch, Lôi Hổ không biết sự thật, nhưng Quách Thiếu Thông biết, Triệu Vân và Khương Tường đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ không hề đơn giản.
“Chẳng lẽ trời muốn diệt ta? Quách Thiếu Thông hoảng sợ đến cực điểm, thân thể khẽ run rẩy.”
Lôi Hổ không chú ý tới chi tiết này, còn nói với Triệu Vân: "Triệu ca, anh nhất định phải cứu em..."
-Phanh!
Triệu Vân một cước đạp ngã Lôi Hổ.
"Triệu ca, anh đây là..?" Lôi Hổ có chút nghi hoặc, Triệu Vân đang yên đang lành vì sao phải đạp ngã mình?
Triệu Vân lạnh lùng nói: "Khương Tường là huynh đệ của tôi, cậu lại dám động đến hắn, tôi thấy cậu là không muốn sống!”
Cái gì, Khương Tường lại là anh em của Triệu tiên sinh, làm sao có thể chứ?
Cậu ta không phải là con ngoài giá thú không có chỗ dựa sao?
Trong đầu Lôi Hổ ong ong, một mảnh trống rỗng.
"Triệu ca, giúp ta trông chừng bọn họ, ta ra ngoài rồi sẽ trở lại ngay." Khương Tường chào Hỏi Triệu Vân, sau đó đỡ Tiền Tĩnh Lan đi ra ngoài.
Ba phút sau, Khương Tường một mình trở về.
"Lão đệ, cậu định xử lý hai tên này như thế nào?" Triệu Vân hỏi.
Khương Tường chỉ vào Lôi Hổ, nói: "Tôi chuẩn bị động thủ rồi, nhưng hắn nói hắn là thủ hạ của Long Vương, cho nên tôi không giết hắn. Hắn thật sự là thủ hạ của Long Vương sao?”
"Đã lâu trước đây hắn không còn là người của Long Vương." Triệu Vân giải thích: "Lôi Hổ vi phạm bang quy, nhiều lần dạy không sửa, hai năm trước, ban ngày ban mặt ban mặt cưỡng hiếp con gái nhà người ta, hơn nữa còn chụp ảnh uy hiếp, cuối cô gái kia không chịu nổi bị nhục nhã, nhảy lầu tự sát. Bởi vì việc này, bị Long Vương trục xuất khỏi bang. ”
“Thì ra là cặn bã, vậy tôi giết hắn, Long Vương sẽ không có ý kiến chứ?” Khương Tường nói.
"Sẽ không có ý kiến." Triệu Vân lại hỏi: "Lão đệ, cậu chuẩn bị xử lý bọn họ như thế nào? ”
“Chôn sống!”
Chương 28 Diệt tận gốc
Giang Châu có hai ngọn núi vô cùng nổi tiếng, một ngọn núi là Vân Vụ quyền quý tụ tập, ngọn còn lại là Nam Sơn hoang vắng không có người lui tới.
Tại thời điểm này.
Trên đỉnh núi Nam Sơn, mấy thủ hạ của Triệu Vân đang dùng xẻng ra sức đào hố.
Về phần Lôi Hổ, thì bị trói chặt, quỳ gối trước mặt Khương Tường cầu tình.
"Khương tiên sinh, cầu xin cậu đừng giết tôi, chuyện này đều là Do Quách Thiếu Thông sai khiến, Quách Thiếu Thông nói, chỉ cần tôi giết mẹ con cậu, hắn liền cho tôi một trăm vạn."
Lôi Hổ tuy rằng lớn lên thân hình to con, trên mặt còn có một vết sẹo, thoạt nhìn rất hung hãn, nhưng giờ phút này bị dọa đến cả người run rẩy.
"Hắn gọi mày giết người, mày liền đi giết người, vậy hắn gọi mày ăn cứt, có phải mày cũng sẽ ăn hay không?" Khương Tường sắc mặt lạnh lùng nói.
"Khương tiên sinh, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng, từ nay về sau, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu, không, tôi có thể làm chó, gâu gâu..." Lôi Hổ thế nhưng học tiếng chó sủa lên vài tiếng.
"Muốn làm chó của tao, mày không đủ tư cách." Khương Tường đã quyết định nhổ cỏ tận gốc, không lưu lại hậu hoạn.
"Khương tiên sinh, cậu và mẹ nương tựa lẫn nhau, mẹ cậu yêu cậu như vậy, nhưng cậu đã suy nghĩ cho bà ấy chưa? Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ vi phạm luật pháp, cậu sẽ bị trừng phạt bởi luật pháp, đến lúc đó, cậu đi tù, mẹ cậu ở bên ngoài một mình, cậu có nhẫn tâm không? ”
Lôi Hổ còn đang cố gắng chút cuối cùng, hắn biết tử huyệt của Khương Tường là Tiền Tĩnh Lan, muốn thông qua những lời này làm Khương Tường cảm động.
Chỉ tiếc, hắn đánh giá thấp sát ý của Khương Tường.
"Mặc kệ phải gánh chịu hậu quả gì, hôm nay, tôi cũng sẽ không để hai người các ngươi còn sống."
Lúc Khương Tường nói chuyện, liếc mắt nhìn Quách Thiếu Thông ngồi trên xe lăn, trong đầu không ngừng vang lên những lời Lâm Tinh Xảo nói với anh. Đàn ông muốn đứng vững, nhất định phải nhẫn tâm.
Nếu như hôm nay hắn chần chừ nương tay, như vậy, không chừng Quách Thiếu Thông và Lôi Hổ ngày sau sẽ còn tới trả thù.
Bởi vậy, chỉ có giết chết hai người họ, mới có thể triệt để giải quyết hậu hoạn.
"Giết tôi cậu sẽ vào tù!" Lôi Hổ lớn tiếng nói: "Diệp tiên sinh, Lôi Hổ tôi đê tiện bỉ ổi, giết tôi rồi cậu ngồi tù, đáng giá sao? ”
Khương Tường cười lạnh: "Tôi có nói là tự mình ra tay sao?
Lôi Hổ sửng sốt.
"Triệu ca, phiền anh." Khương Tường đột nhiên nói với Triệu Vân.
Triệu Vân cười nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí. ”
Lôi Hổ lúc này mới hiểu được, Khương Tường muốn Triệu Vân giết mình. Nếu thật sự là như vậy, như vậy mình chết không chỉ không ai biết, Khương Tường cũng không cần phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì.
Dù sao, dùng thủ đoạn của Triệu Vân, hoàn toàn có thể làm không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng, nếu cứ như vậy mà chết, hắn không cam lòng.
Lôi Hổ lại nói với Triệu Vân: "Triệu tiên sinh, tôi cầu xin anh, nể mặt ngày xưa chúng ta đều làm việc dưới tay Long Vương, anh nói với Diệp tiên sinh, tha cho tôi một con đường sống! Tôi hứa sau này sẽ làm người tốt!”
"Sau này? Những người như mày vẫn còn có thể có sau này? Nói thật với mày, Long Vương đã sớm muốn xử lí mày rồi.” Triệu Vân nói: "Hai năm nay, mỗi một việc mày làm, Long Vương đều biết rõ như lòng bàn tay. ”
"Xa không nói, chỉ nói tháng 3 năm nay, mày đã buộc các hộ gia đình di dời để giúp một tập đoàn xây dựng phá, một trong những cặp vợ chồng già không muốn di dời, mày đã đưa người đến đập chết cặp vợ chồng già bằng máy xúc. ”
"Còn nữa vào tháng 5, mày nhìn thấy một nữ giáo viên ở thành phố đại học, thấy người ta trẻ trung xinh đẹp, mày cưỡng bức người ta, vì phòng ngừa nữ giáo viên kiện, mày quay video uy hiếp, hơn nữa sau đó mày còn nhiều lần đi tìm cô ấy, khiến nữ giáo viên này cuối cùng phải vào bệnh viện tâm thần."
"Cách một tháng, ngươi đi hát ở câu lạc bộ, gọi không ít rượu ngoại cao cấp, cuối cùng không có tiền trả, anh em mày liền tìm cớ nói rượu ngoại là giả, đập phá câu lạc bộ, lại tống tiền chủ quán câu lạc bộ mười vạn tệ."
"Còn có..."
Triệu Vân một hơi nói hơn mười chuyện, tất cả đều là chuyện xấu Lôi Hổ làm.
"Sớm đã có các huynh đệ đem việc mày làm báo cáo cho Long vương, nếu không phải thân thể Long Vương không tốt, không rảnh để quản, mày cho rằng mày có thể sống đến bây giờ?"
Triệu Vân nói: "Chúng ta lăn lộn giang hồ, phải nói quy củ, phải nói nghĩa khí, càng phải nói đạo nghĩa giang hồ. Nhiều hành động bất nghĩa tất phải bị diệt. Lôi Hổ, kiếp sau làm người tốt đi!”
Lôi Hổ cả người lạnh như băng, Triệu Vân nói ra những lời này, cũng có nghĩa là hắn hôm nay phải chết ở đây.
"Triệu ca, đào hố xong rồi." Một thủ hạ nói.
“Lôi Hổ, còn có lời trăn trối nào không?” Triệu Vân hỏi.
Lôi Hổ thảm thiết cười nói: "Đi tới bước này, tất cả đều là tôi gieo gió gặt bão, Triệu ca, có thể để cho ta chết dễ chịu một chút hay không? Tôi không muốn bị chôn sống.”
Triệu Vân nhìn thoáng qua Khương Tường, thấy Khương Tường không phản đối, mới gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý.”
"Cảm ơn anh!" Lôi Hổ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị xong cho cái chết.
Triệu Vân lấy ra một thanh chủy thủ, tay phải vung lên, chủy thủ xẹt qua cổ họng Lôi Hổ:
Phốc phốc!
Trong khoảnh khắc, Lôi Hổ mất mạng.
"Chôn đi." Triệu Vân mặt không chút thay đổi nói.
“Vâng!” Mấy thủ hạ ném thi thể Lôi Hổ vào hố đất, nhanh chóng chôn lấp xong.
Quách Thiếu Thông ngồi một bên, làm bộ rất trấn định, hắn cho rằng Khương Tường chỉ dọa hắn, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh Lôi Hổ bị giết, hắn sợ hãi.
"Cứu mạng a, cứu mạng..." Quách Thiếu Thông kéo cổ họng hô to.
Ba!
Triệu Vân tát một cái vào mặt Quách Thiếu Thông, không kiên nhẫn mắng: "La hét cái gì! Vùng hoang dã này, cho dù anh có hô rách hầu họng, cũng không có ai đến cứu đâu.”
Quách Thiếu Thông rốt cục nhịn không được cầu xin Khương Tường tha thứ: "Khương Tường, tôi sai rồi, cậu đừng giết tôi được không? Tôi trả Trương Lỵ Lỵ cho cậu, tôi còn nói ba tôi chuyển cậu thành bác sĩ chính thức, chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn cái gì tôi đều có thể cho cậu ”
“Chôn đi!” Khương Tường không nói một câu nhảm nhí, trực tiếp phân phó thủ hạ của Triệu Vân chôn sống Quách Thiếu Thông.
Rất nhanh, Quách Thiếu Thông và chiếc xe lăn, bị ném vào trong hố đất.
"Khương Tường, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám đối đầu với cậu nữa, cầu xin cậu đừng giết tôi..." Quách Thiếu Thông khóc lóc hô lên, nước mắt và nước mũi trộn lẫn với nhau, chật vật đến cực điểm.
“Quách Thiếu Thông, vĩnh biệt!”
Khương Tường cười phất tay, sau đó phân phó thủ hạ của Triệu Vân, nói: "Lúc chôn chậm một chút, để cho hắn cảm nhận được nỗi sợ của cái chết.”
"Vâng." Mấy thủ hạ của Triệu Vân làm chậm tốc độ lấp đất.
Quách Thiếu Thông giãy dụa muốn bò ra khỏi hố đất, nhưng vết thương trên người hắn còn chưa khỏi, căn bản không có sức lực để vùng vẫy, không lâu sau, đất liền lấp vào cổ hắn, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra bên ngoài.
"Khương Tường, tha cho tôi đi. Tôi cầu xin cậu. Tôi không muốn chết. Tôi còn chưa cưới vợ, tôi còn muốn có một đứa con trai. Tôi chết rồi có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cậu!"
Sắc mặt Quách Thiếu Thông đột nhiên trở nên dữ tợn, oán độc gào thét.
"Sau khi làm quỷ tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ để cho anh hồn phi phách tán."
Chương 29 Có chuyện gì đó đã xảy ra
Khương Tường trở lại bệnh viện, trực tiếp đến khoa ngoại.
Vào cửa, thấy trên cổ tay Tiền Tĩnh Lan quấn băng gạc, vội vàng hỏi: "Mẹ thế nào rồi?”
"Mẹ không sao, một chút vết thương ngoài da, Bạch chủ nhiệm đều giúp mẹ xử lý xong." Tiền Tĩnh Lan tiếp tục hỏi: "Tường nhi, con không sao chứ? ”
"Con không sao." Khương Tường ném ánh mắt cảm kích qua Bạch Băng, nói: " Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô.”
"Không cần khách khí."
Khương Tường lại dặn dò Tiền Tĩnh Lan, nói: "Mẹ, sau này mặc kệ ai hỏi, mẹ đều phải nói hôm nay chưa từng gặp Qua Quách Thiếu Thông, mẹ biết không? ”
"Tường nhi, rốt cuộc làm sao vậy? Con nói cho tôi mẹ, có phải con đã là gì sai trái? "Tiền Tĩnh Lan rất khẩn trương.
"Mẹđừng suy nghĩ lung tung, tóm lại, nếu ai đó hỏi, mẹ cứ làm theo lời con dặn."
“Được rồi”!
Tiền Tĩnh Lan gật gật đầu, có vẻ tâm sự trùng trùng, tuy Khương Tường không nói rõ, nhưng Tiền Tĩnh Lan mơ hồ cảm giác được, khẳng định đã xảy ra đại sự.
"Đúng rồi Tường Nhi, vừa rồi Bạch chủ nhiệm nói với mẹ, phải điều con về lại khoa ngoại tiếp tục làm bác sĩ thời gian thử việc. Con phải làm thật tốt, tranh thủ sớm sửa chữa sai lầm, không thể phụ lòng Bạch chủ nhiệm."
"Yên tâm đi, con sẽ làm việc thật tốt. Mẹ, bây giờ con đưa mẹ về nhà nhé? ”
"Con làm việc đi, mẹ có thể về một mình." Tiền Tĩnh Lan lại cười ha hả nói với Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, hôm nay phiền cô rồi.”
"Không cần khách khí, dì về nghỉ ngơi sớm đi!"
"Được."
"Bạch chủ nhiệm, tôi đưa mẹ tôi về trước, sau đó sẽ lập tức trở lại." Khương Tường vẫn đưa Tiền Tĩnh Lan đến cửa bệnh viện.
Lúc chờ taxi, Tiền Tĩnh Lan dặn dò Khương Tường:
"Tường nhi, trên thế giới này có rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề, không nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan, nếu như không thể không dùng, vậy nhất định không nên lưu lại chút dấu vết nào. Còn nữa, nếu con gặp phải phiền phức, vậy nhất định phải nói cho mẹ biết, bất luận như thế nào, mẹ cho dù liều mạng này, cũng sẽ bảo vệ con.”
Tiền Tĩnh Lan ánh mắt kiên định, trên người toát ra một cỗ khí chất thong dong trấn định.
Khương Tường sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khí chất này từ trên người Tiền Tĩnh Lan, có chút xa lạ.
Tiền Tĩnh Lan tựa hồ cũng ý thức được biến hóa trên người mình, ho khan hai tiếng, nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng phụ nữ trung niên ngày xưa, nhỏ giọng hỏi: "Tường nhi, Bạch chủ nhiệm có bạn trai không? ”
"Mẹ hỏi điều này để làm gì?" Khương Tường vẻ mặt nghi hoặc.
Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ cảm thấy Bạch chủ nhiệm không tệ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng tốt, lại là trưởng khoa ngoại, nếu không, con theo đuổi cô ấy thử xem? ”
"Cái gì, mẹ bảo con theo đuổi Bạch chủ nhiệm?"
Khương Tường cả kinh đến tròng mắt sắp rớt ra. Loại chuyện này, anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Bạch Băng là ai? Cô là trưởng khoa ngoại của bệnh viện Giang Châu, bác sĩ y khoa, nữ thần băng trôi trong lòng vô số người.
Mình bất quá chỉ là một bác sĩ thử việc không quyền không thế, đi theo đuổi cấp trên của mình, điên rồi sao?
Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ cảm thấy Bạch chủ nhiệm rất tốt, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật là một người nhiệt tình, rất cẩn thận, cũng rất thiện lương, hơn nữa mẹ cẩn thận quan sát, dáng người của cô ấy khẳng định có thể sinh con trai.”
Choáng váng!
Khương Tường có chút không biết nói gì, nói: "Mẹ biết người theo đuổi bạch chủ nhiệm có những ai không? Không phải phú nhị đại chính thì là quan nhị đại, mỗi người đều là tuổi trẻ nhiều tiền, tài hoa hơn người, bọn họ đều không tán được Bạch chủ nhiệm, mẹ cảm thấy con có thể sao?”
"Mẹ cảm thấy con được, mẹ có niềm tin vào con." Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ là phụ nữ, mẹ có thể cảm nhận được, ánh mắt Bạch chủ nhiệm nhìn con không giống những người khác.”
"Sao lại không giống nhau?"
"Cụ thể mẹ nói cũng không được, dù sao mẹ cũng có thể cảm giác được con bé đối với con có hảo cảm." Tiền Tĩnh Lan cười ha hả nói: "Nếu Bạch chủ nhiệm có thể làm con dâu của mẹ thì tốt rồi.”
"Mẹ, con khuyên mẹ tốt nhất nên bỏ ý nghĩ này đi, bất kể là trình độ học vấn, tuổi tác, bối cảnh gia thế, địa vị xã hội, con và Bạch chủ nhiệm đều không thích hợp."
“Con chưa thử làm sao biết không thích hợp? Mẹ nói với con..."
"Mẹ, xe đã đến, mẹ về đi!" Khương Tường vội vàng đỡ Tĩnh Lan vào taxi.
"Tường nhi, chuyện này con phải để ý, mẹ tin tưởng con có thể." Tiền Tĩnh Lan đã gồi trong xe, còn không quên cổ vũ Khương Tường.
"Được rồi, con biết rồi, mẹ về đi!"
Nhìn xe taxi đi xa, Khương Tường bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mẹ hôm nay làm sao vậy, lại bảo mình theo đuổi Bạch chủ nhiệm, cũng không nhìn xem, mình có điểm nào xứng với Bạch chủ nhiệm?"
"Nhưng mà nói thật, Bạch chủ nhiệm là mỹ nữ, nếu có thể theo đuổi cô ấy, chết cũng đáng."
Khương Tường đến văn phòng trưởng khoa ngoại.
Vào cửa, thấy Bạch Băng đang uống nước.
Lúc này Bạch Băng cởi áo blu trắng trên người ra, lộ ra một bộ trang phục chuyên nghiệp, có lẽ là dáng người quá chuẩn, áo sơ mi bị lộ một khe hở. Từ góc độ của Khương Tường, vừa vặn có thể nhìn thấy một làn da trắng nõn bên trong.
Thật là trắng!
Trong đầu Khương Tường vừa hiện ra từ này, ánh mắt Bạch Băng liền quét qua, lạnh lùng hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Mặt Khương Tường đỏ bừng, vội vàng che dấu: "Không nhìn gì.”
Bạch Băng hồ nghi nhìn thoáng qua Khương Tường, ngồi xuống ghế văn phòng, nói: "Tôi đã chào hỏi phòng y tế rồi. ”
"Được."
“Cậu đi ra ngoài trước đi!”
Bạch Băng nói xong, cúi đầu xem hồ sơ bệnh án.
Khương Tường có chút sững sờ. Hắn cho rằng Bạch Băng sẽ hỏi chuyện của Quách Thiếu Thông, ai ngờ biết Bạch Băng căn bản không nhắc tới, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thật bất ngờ.
Khương Tường vội vàng đến phòng y tế làm xong thủ tục, sau đó đi tìm Lâm Tinh Xảo. Hắn cảm thấy chuyện rời khỏi vị trí hộ lý, vẫn phải nói với Lâm Tinh Xảo một tiếng.
Mặc dù thời gian quen biết Lâm Tinh Xảo không lâu, nhưng Lâm Tinh Xảo đối với hắn không tệ, cũng đã dạy cho hắn rất nhiều đạo lý làm người, đặc biệt là lần này xử lý Quách Thiếu Thông, nếu không phải Lâm Tinh Xảo nói những lời kia, giống như chuông báo động nhắc nhở hắn, Khương Tường còn sẽ không quyết đoán như vậy.
Từ xa, Khương Tường nhìn thấy cửa phòng bệnh của Lâm Tinh Xảo, trước cửa có hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen, đeo kính râm màu đen, tựa như hai vị thần cửa.
"Cũng không biết là ai đến thăm chị Lâm, xem ra lai lịch không nhỏ."
Khương Tường lẩm bẩm một câu, đi tới cửa phòng bệnh, không ngờ lại bị hai vệ sĩ ngăn lại.
"Tiền tổng có phân phó, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào." Một trong những vệ sĩ nói.
"Tôi là bác sĩ, phiền anh tránh ra." Khương Tường coi như khách khí nói.
"Tiền tổng phân phó, mặc kệ là người nào, cũng không được phép vào. Ngay cả khi cậu là giám đốc của bệnh viện này.”
“Còn không mau đi! Một vệ sĩ khác rất không khách khí quát Khương Tường.”
Khương Tường nhíu mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên, trong phòng bệnh truyền ra tiếng mắng chửi của một người phụ nữ: "Lâm Tinh Xảo, cô là một tiện nhân! ”
Ba!
Ngay sau đó, vang lên một tiếng bạt tai.
Chương 30 Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ
Sắc mặt Khương Tường khẽ biến đổi, hắn nhận ra trong phòng bệnh có người tát Lâm Tinh Xảo một cái.
“Tránh ra!”
Khương Tường nói với hai vệ sĩ.
"Cậu bị điếc à? Lão tử bảo là cậu cút đi.”
"Nếu không đi, cẩn thận ông đây không khí đâu."
Hai vệ sĩ ngữ khí trầm xuống, trên mặt lóe ra hung quang.
"Tôi nói lại một lần nữa, lập tức tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Giọng Khương Tường đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Không nghĩ tới, hai vệ sĩ sau khi nghe được lời của hắn, ngược lại nở nụ cười.
"Đối với chúng tôi không khách khí? Hahaha, cậu nghĩ rằng cậu là ai ah! Gầy như một cột điện, chẳng lẽ còn muốn động thủ với chúng tôi sao..."
Phanh!
Một vệ sĩ còn chưa dứt lời đã bị Khương Tường đấm một quyền choáng váng.
Một vệ sĩ khác phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng đá về phía Khương Tường.
Khương Tường hơi nghiêng người sang một bên, né tránh công kích, dung tay nắm lấy chân tên bảo tiêu kia, dùng sức kéo lại gần. Vệ sĩ kia nhất thời trọng tâm bất ổn, "bùm bùm" ngã xuống đất.
"A!"
Khương Tường nhanh như chớp, đá ngất tên vệ sĩ kia, sau đó bước nhanh vào phòng bệnh.
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, trang điểm đậm đứng ở bên giường bệnh.
Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc quý phái, tay trái xách một cái túi Hermes phiên bản giới hạn, tay phải thì chỉ vào Lâm Tinh Xảo tức giận mắng: "Tiện nhân nhà cô, nếu không phải do cô em trai tôi sẽ không chết thảm như vậy?”
"Em trai tôi yêu cô như vậy, không tiếc cắt đứt với gia tộc để cưới cô, cô lại đầu độc nó, Lâm Tinh Xảo, cô còn là người sao?"
“Cô còn có chút lương tâm nào không?”
Khương Tường đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bạch Băng từng nói, Lâm Tinh Xảo có một vị hôn phu, bị Lâm Tinh Xảo độc chết.
Xem ra, nữ nhân này hẳn là chịcủa vị hôn phu của Lâm Tinh Xảo!
Khương Tường lại nhìn thoáng qua Lâm Tinh Xảo, chỉ thấy Lâm Tinh Xảo ngồi trên giường bệnh, trên mặt trái có một dấu tay đỏ tươi, sắc mặt lạnh đến cực điểm.
Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Khương Tường lại xuất hiện cảm giác đau lòng.
Người phụ nữ vẫn tiếp tục mắng Lâm Tinh Xảo, hơn nữa càng mắng càng khó nghe.
"Lâm Tinh Xảo, cô cho rằng đầu độc em trai tôi, cô có thể sống tốt sao?"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy năm nay cô ở Giang Châu, một nữ nhân như cô sáng lập ra tập đoàn lớn như vậy, leo lên không ít giường của đản ổng nhỉ?"
“Cô biết những người ở kinh thành đều nói cô như thế nào không? Họ nói cô là kĩ nữ, không có giáo dục.”
"Tôi nghĩ họ nói còn khách khí, nếu là tôi nói, thì cô không khác gì một con gà.”
Trong nháy mắt, Lâm Tinh Xảo ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ nhân trang điểm đậm kia, nói: "Tiền Diễm Như, nếu không phải bởi vì cô là chị của Tiền Đông, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô còn sống đi ra khỏi cánh cửa này.”
"Sao, cô muốn đầu độc tôi giống như đầu độc Tiền Đông đúng không?”
Người phụ nữ cười lạnh: "Lâm Tinh Xảo, cô cũng quá coi trọng chính mình, chỉ dựa vào cô cũng muốn giết chết tôi, thật sự vọng tưởng. ”
"Trước không nói cô gãy một chân, cho dù thân thể cô còn nguyên vẹn, cô có thể giết tôi không?”
"Suýt quên, cô bị gãy một chân. Nếu như hiện tại tôi báo thù cho Tiền Đông, cô sẽ không có sức để chạy đâu nhỉ?”
Trên mặt nữ nhân xuất hiện sát khí nồng đậm, tiến về phía trước một bước, gần giường bệnh.
"Cô muốn làm gì?” Lâm Tinh Xảo hỏi.
"Tôi muốn báo thù cho Tiền Đông." Người phụ nữ nói xong, hai tay mạnh mẽ bóp cổ Lâm Tinh Xảo.
“Dừng tay!”
Khương Tường hét lớn một tiếng.
Người phụ nữ sợ hãi vội vàng buông tay ra. Tuy rằng cô ta rất muốn vì em ruột của mình báo thù, nhưng cô ta chưa từng giết người, lần đầu tiên làm, rất khẩn trương, cho nên chột dạ.
"Cậu là ai?” Người phụ nữ vội vàng hỏi.
"Tôi mặc chiếc áo blu trắng này, cô nói tôi là ai?" Khương Tường nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Ở phòng bệnh ầm ĩ như thế, thành thể thống gì nữa?”
Sắc mặt người phụ nữ hết xanh rồi lại trắng, trong mắt giống như muốn phun ra lửa, thân phận của cô không cho phép một tên bác sĩ hét vào mặt.
" Cậu có biết tôi là ai không?”
Nữ nhân nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, nếu như cậu bác sĩ này biết thân phận của mình, còn dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình sao?
"Tôi nói với cậu, tôi là ..."
"Mặc kệ cô là ai, cũng không được ở đây ồn ào, càng không cho phép làm tổn thương bệnh nhân của tôi." Khương Tường nghiêm túc nói.
“ Cậu——”
"Mời cô đi ra ngoài."
"Cậu muốn đuổi tôi đi? Người phụ nữ trợn mắt rất to, giống như quái mật muốn ăn tươi nuốt sống Khương Tường. Cô lại không ngờ cái tên bác sĩ nho nhỏ này lại dám đuổi cô.
"Nơi này là phòng đặc biệt, bệnh viện có quy định, người nhàn rỗi không được phép vào. Mặc dù tôi không biết cô làm sao vào được đây, nhưng với tư cách là bác sĩ của bệnh viện này, tôi có quyền đuổi cô ra ngoài.” Khương Tường nói tiếp: "Mời cô lập tức đi ra ngoài, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đến.”
Người phụ nữ tức đến nổ tung, chỉ vào Khương Tường giận dữ mắng: "Một bác sĩ nho nhỏ cũng dám coi thường tôi, cậu xong rồi! Cậu tiêu rồi!”
"A Long A Hổ, các ngươi còn không mau vào đây."
Người phụ nữ hét lên bên ngoài cửa.
Trước kia khi cô gặp phải phiền toái, hai vệ sĩ sẽ xuất hiện trước tiên, giúp cô giải quyết phiền toái, nhưng hôm nay, tên bác sĩ này đang sỉ nhục cô, A Long A Hổ sao còn chưa tiến vào?
Chẳng lẽ là đêm qua lăn qua lăn lại, thân thể hai người bọn họ còn chưa khôi phục lại.
Nói tóm lại, phụ nữ rất không hài lòng.
"Cô là đang gọi hai vệ sĩ ở cửa? Nếu vậy, họ sẽ không vào đâu.” Khương Tường nhắc nhở.
"Cậu có ý gì?”
"Cô tự mình đi ra ngoài xem là biết."
Người phụ nữ vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này Khương Tường mới quan tâm hỏi Lâm Tinh Xảo: "Chị không sao chứ?”
"Tôi không sao." Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Linh Xảo, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Không có việc gì là tốt rồi, tôi còn..." Khương Tường còn chưa dứt lời, người phụ nữ từ bên ngoài xông vào, chỉ vào Khương Tường quát: "Có phải ngươi làm không?”
" Cô hỏi chuyện nào?” Khương Tường biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Tinh Xảo còn chưa biết hai vệ sĩ của người phụ nữ bị Khương Tường đánh ngất xỉu, bị cuộc đối thoại giữa hai người họ làm cho có chút mơ hồ.
" ngươi biết những gì tôi đang nói về. Người phụ nữ phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Tường chất vấn: Ngươi vì sao lại đánh ngất vệ sĩ của tôi? ”
Khương Tường cười nói: "Thì ra bọn họ là vệ sĩ của ngươi, tôi còn tưởng là hai trông coi. ”
" ngươi, ngươi thật sự là muốn chết, lại dám đối đãi với vệ sĩ của ta như vậy, ta, ta... Tôi hiểu rồi. "Người phụ nữ đột nhiên lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào Lâm Tinh Xảo quát: "Có phải là ngươi hay không? ”
"Có phải ngươi sai khiến tiểu tử này, đánh ngất hai vệ sĩ của ta không?"
"Lâm Tinh Xảo, ngươi lại dám khi dễ đến trên đầu ta, ta cùng ngươi liều mạng."
Người phụ nữ như phát điên nhào về phía Lâm Tinh Tinh.
Tuy nhiên, cô còn chưa tới gần giường bệnh, đã bị Khương Tường tát bay, Khương Tường lạnh lùng nói: "Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng ngươi ngoại lệ! ”