Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21 Cửu Chuyển Thần Long Quyết
Mỗi người khi còn bé đều có một giấc mộng anh hùng, đều muốn trở thành tuyệt thế cao thủ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa, cùng hồng nhan tri kĩ đi phiêu bạc khắp chân trời.
Ví dụ như Trương Vô Kỵ, Dương Quá, Lý Tầm Hoan...
Chỉ là năm dài tháng rộng trôi qua, con người chầm chậm lớn lên, mới dần dần hiểu được, giấc mộng anh hùng kia cách mình càng ngày càng xa.
Đặc biệt là áp lực của cuộc sống đè nặng trên vai, bạn sẽ cảm thấy giấc mơ anh hùng đó quá mờ nhạt.
Thậm chí, còn có chút buồn cười.
Nhưng, không thể phủ nhận.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất kể tuổi tác, bất cứ trong hoàn cảnh nào, đều biết rằng giấc mơ anh hùng là hư cấu, nhưng vẫn tràn đầy mong đợi.
Nếu như có một ngày?
Nếu như có một ngày nào đó đạt được kỳ ngộ, biến thành cao thủ thì sao?
Bằng cách đó, bạn có thể bay lên bầu trời, thay đổi vận mệnh và đi lên đỉnh cao của cuộc sống!
Khương Tường cũng không ngoại lệ.
Từ nhỏ hắn sống nương tựa vào mẹ, gia đình nghèo khó, lúc đi học thường xuyên bị bạn bè bắt nạt, từ lúc đó trở đi, Khương Tường đã có một giấc mơ.
Nhất định phải biến bản thân trở nên mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến nỗi không ai dám coi thường hắn!
Hắn cũng đã nhiều lần tưởng tượng rằng một ngày nào đó, hắn có thể giống như nhân vật chính trong bộ phim võ hiệp, bảo vệ gia đình, bảo vệ lợi ích của đất nước và nhân dân.
Nhưng mà sau khi lớn lên, hắn mới biết được, trong phim truyền hình đều là gạt người, trên thế giới này, căn bản không có cái gọi đại hiệp, cũng không ai biết đến Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Nhưng hôm nay, lời nói của Long Vương và Triệu Vân đã mở ra cho hắn một nhận thức mới.
Mặc dù trên thế giới này không có Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng lại có võ công cao thủ, chỉ là hắn không biết mà thôi.
Còn có Hổ bảng, Long Bảng, Thần Bảng...
Thu hút sự hiếu kì của con người.
Đặc biệt là quán quân hầu Tiêu Cửu đã được Khương Tường xem là mục tiêu mà mình theo đuổi.
Con người, một khi trong đầu có ý suy nghĩ, sẽ không khống chế được mong muốn.
Càng nghĩ càng kích động.
Khương Tường lập tức từ trong truyền thừa tìm kiếm bí tịch võ công.
Thế nhưng, trong truyền thừa của lão tổ Khương gia, bí tịch võ công lên tới mấy vạn quyển, Khương Tường chọn qua chọn lại hoa hết cả mắt.
Ngay khi hắn không biết nên chọn quyển bí tịch nào, một quyển sách mỏng bay đến hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trên bìa cuốn sách, viết vài chữ chữ triện, mang đến cho người ta một loại cảm giác tang thương cổ xưa.
“Cửu Chuyển Thần Long Quyết!”
Khương Tường nhìn một hồi lâu, mới nhận ra đây là chữ triện.
"Cái tên này nghe vẻ rất có khí phách!"
Khương Tường mở ra xem, chỉ thấy trên trang đầu tiên có lưu lại bút tích của lão tổ Khương gia.
“Ta tình cờ có được công pháp này, không biết đến từ đâu, cũng không biết do ai sáng tạo. Ta đã nghiên cứu, công pháp này vô cùng thần bí, nếu như tu luyện đến tầng cuối cùng có thể sánh ngang với trời đất."
"Nhưng, chỉ có người không có tu vi mới có thể tu luyện."
"Lúc ta có được quyển bí tịch này, tu vi đã cao, cho nên không thể tu luyện công pháp này, thật là tiếc nuối."
Xem xong, trong lòng Khương Tường âm thầm nở hoa .
"Lão tổ nói, người không có tu vi mới có thể tu luyện công pháp này, không phải mình rất thích hợp sao?"
Khương Tường lại mở trang thứ hai.
Trang này là giới thiệu chi tiết của Cửu Chuyển Thần Long Quyết.
Sau khi đọc xong, Khương Tường cảm thấy công phu này rất thích hợp với mình.
Bình thường luyện võ, cần phải bắt đầu từ việc đứng tấn, luyện công, trải qua mấy chục năm luyện tập mới có thể có chút thành tựu.
Mà công pháp này không giống vậy, có thể tu luyện thành công hay không, toàn bộ đều dựa vào thiên phú. Thiên phú cao đã thành công hơn một nữa, dễ dàng đột phá cảnh giới, mà người có thiên phú thấp, cả đời cũng khó có thể lĩnh ngộ cảnh giới thứ nhất.
“Cũng không biết thiên phú của ta thế nào?”
Khương Tường nóng lòng muốn thử.
Căn cứ theo lời giới thiệu trong sách viết, Cửu Chuyển Thần Long Quyết tổng cộng có chín cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là Luyện Thể Cảnh.
Bước đầu tiên luyện thể cảnh là dẫn dắt tiên thiên khí, đả thông hai mạch nhậm đốc. Bước thứ hai, là cảm ngộ thiên địa linh khí, dùng linh khí rèn luyện thân thể.
Linh khí càng tích tụ, sức mạnh thân thể của người tu luyện sẽ dần dần gia tăng, khi sức mạnh hai tay đạt tới ba ngàn cân, mới tính là thành công, sau đó mớicó thể tu luyện cảnh giới tiếp theo..
Kỳ quái là, sau khi Khương Tường xem xong phương pháp giới thiệu và tu luyện cảnh giới đầu tiên, muốn mở ra phía sau xem, phát hiện lại không mở ra được.
Một tờ giấy mỏng, nặng nề như núi Thái Sơn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khương Tường cân nhắc một hồi, hiểu rồi.
“Nếu như không cách nào lĩnh ngộ cảnh giới thứ nhất, thì sẽ không nhìn thấy cảnh giới phía sau, công pháp này cũng lắm trò thật!”
Mặc kệ, thử trước rồi nói sau.
Khương Tường dựa theo phương pháp tu luyện, khoanh chân ngồi xuống giường, sau đó đặt hai tay lên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ khí vận chuyển trong cơ thể.
Căn cứ vào công pháp giới thiệu nói, trong huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu mỗi người, đều cất giấu một cỗ "khí", cỗ khí này gọi là tiên thiên khí.
Chỉ có cảm giác được tiên thiên khí, sau đó dẫn dắt tiên thiên khí xông ra hai mạch nhậm đốc, mới tính là luyện được bước đầu tiên.
15 phút trôi qua.
Khương Tường không thu hoạch được gì, cái gì cũng không cảm nhận được.
“Chẳng lẽ cách của mình sai rồi?”
Khương Tường nhìn kỹ lại phương pháp tu luyện một lần nữa, tin chắc mình không nhầm lẫn, không khỏi nghi hoặc, sao lại không cảm nhận được tiên thiên khí tồn tại trong cơ thể?
"Thử lại một lần nữa."
Khương Tường tiếp tục tu luyện.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua.
Khương Tường mở mắt ra, vẫn không thu hoạch được gì, điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi về bản thân.
“Chẳng lẽ là thiên phú của mình rất kém, không thích hợp tu luyện Cửu Chuyển Thần Long Quyết?”
Khương Tường nào biết được, rất nhiều người cả đời cũng không cảm nhận được sự tồn tại của tiên thiên khí.
Huống chi, hắn luyện tập chưa tới một tiếng đồng hồ.
"Công pháp này nếu đã tồn tại trên đời, chắn chắn có cách tu luyện, nhất định là ta trong quá trình tu luyện xuất hiện sai lầm nào đó?"
Đột nhiên, Khương Tường nhớ tới lời Triệu Vân nói, chỉ cần ăn nhân sâm trăm tuổi là có thể trở thành cao thủ.
Nghĩ tới đây, hắn đem nhân sâm trăm tuổi lấy ra, không thèm đi rửa sạch đã trực tiếp đưa vào mồm gặm một miếng.
Chưa đầy ba phút sau, một luồng nhiệt từ đan điền dâng lên, toàn thân Khương Tường nóng lên.
Khương Tường lập tức nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ luồng nhiệt này, sau đó dựa theo công pháp tu luyện.
Thêm nửa tiếng nữa.
Đột nhiên, đầu óc Khương Tường chấn động, hắn cảm giác được rõ rang có một luồng khí mát mẻ từ trong huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu tản ra.
“Tiên Thiên khí!”
Khương Tường kìm chế cơn kích động, dựa theo phương pháp tu luyện, dẫn luồng khí này về phía hai mạch nhâm đốc.
Nhưng không nghĩ tới, hai mạch nhâm đốc giống như tường đồng vách sắt, tiên thiên khí căn bản không xông vào được.
Khương Tường chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tấn công lần nữa.
Đợi đến hừng đông, "rắc rắc" một tiếng, rốt cục tiên thiên khí cũng xông đến hai mạch nhậm đốc.
Trong nháy mắt, Khương Tường cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, loại cảm giác này rất sảng khoái.
Hơn nữa, trải qua một đêm tu luyện, hắn không có chút mệt mỏi nào, ngược lại cả người lại rất thoải mái dễ chịu.
Xuống giường đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời mọc, trên mặt Khương Tường có sự tự tin vô cùng mãnh liệt.
"Nếu có một ngày, mình có thể trở thành nhân vật như Tiêu Cửu, mình nhất định phải để cho gia tộc của mẹ, quỳ xuống cầu xin mẹ trở về!"
"Mình còn muốn tìm cha ruột, để cho ông ta quỳ gối trước mặt mẹ mà sám hối!"
"Còn muốn cho những người khinh thường mình, phải trầm trồ ngưỡng mộ !"
Chương 22 Khương Tường, muốn làm bạn trai tôi không?
Buổi sáng, Khương Tường đến bệnh viện, sau khi đến trạm hộ lý báo danh, liền đến căng tin mua bữa sáng cho Lâm Tinh Xảo.
Hộ lý, nói trắng ra chính là một bảo mẫu, chuyện gì cũng phải làm.
Khi hắn mua bữa sáng xong đi ra khỏi căng tin thì gặp Trương Lỵ Lỵ ở cửa.
Khương Tường lựa chọn không thèm để ý, lướt qua người cô ta.
“Đứng lại!”
Trương Lỵ Lỵ hét.
Khương Tường coi như không nghe thấy, trực tiếp rời đi.
"Khương Tường, anh đứng lại cho tôi!" Trương Lỵ Lỵ lại hét.
Khương Tường lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn Trương Lỵ Lỵ, hỏi: "Cô đang nói chuyện với tôi? ”
Trương Lỵ Lỵ tức giận không nhẹ: "Tôi không nói chuyện với anh, chẳng lẽ là đang nói chuyện với chó? ”
“Có rắm thì thả đi!” Khương Tường không khách khí nói.
Trương Lỵ Lỵ tức giận đến tái mét, trầm giọng nói: "Khương Tường, tôi khuyên anh lập tức đi xin lỗi Thiếu Thông, nếu không chết lúc nào không hay đấy. ”
"Cô đang lo lắng cho tôi à?” thanh âm Khương Tường dịu hơn lúc nãy, cho rằng Trương Lỵ Lỵ lo lắng hắn bị Quách Thiếu Thông trả thù.
Nhưng những lời tiếp theo của Trương Lỵ Lỵ làm cho hắn ý thức được, cmn là hắn mơ mộng hão huyền.
"Lo lắng cho anh? Hừ, một đứa con ngoài giá thú, có gì đáng để tôi lo lắng? Thiếu Thông hiện tại hận anh muốn chết, nếu như anh đi xin lỗi anh ấy, quỳ xuống xin anh ấy tha thứ, biết đâu anh ấy sẽ không tức giận, mà bình phục nhanh hơn.”
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ nói gì với anh? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì Thiếu Thông, tôi sẽ không nhìn lấy anh một cái.”
"Trương Lỵ Lỵ, tôi cũng có một câu muốn nói với cô, đừng tưởng mình là người cao quý rồi xem người khác không ra gì. Trước đây cô là bạn gái tôi, tôi có thể chịu đựng được sự phách lỗi của cô, cưng chiều cô như bảo bối, nhưng sau này, trong mắt tôi cô chỉ là chó má mà thôi, à... không đúng, đến chó cũng không bằng!”
Khương Tường nói xong, nghênh ngang rời đi.
Trương Lỵ Lỵ tức giận dậm chân tại chỗ, mắng bóng lưng Khương Tường: "Lúc trước tôi thật sự bị mù, mới nhìn trúng đồ khốn nạn như anh. ”
......
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Khương Tường nói: "Chị Lâm, em không biết chị thích ăn gì, nên mua cho chị mấy cái bánh bao pha lê.”
"Bánh bao pha lê hả, chị thích ăn nó lắm." Lâm Tinh Xảo vẻ mặt kinh hỉ, cảm kích nói: "Khương Tường, cảm ơn cậu.”
"Không cần khách khí, đây là việc em nên làm."
"Khương Tường! Chị còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, cậu có thể giúp tôi không?"
"Chị Lâm cứ nói."
“ Cậu đút cho chị được không? Lâm Tinh Xảo bĩu môi, đáng thương nhìn Khương Tường, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Khương Tường có chút đau đầu, nói: "Chị Lâm! Em có thể từ chối không? ”
"Không thể." Lâm Tinh Xảo híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp, có nụ cười mê người.
Khương Tường có chút bất đắc dĩ, đành phải ngồi bên giường, dùng đũa kẹp chiếc bánh nhỏ, đưa đến bên miệng Lâm Tinh Xảo.
Lâm Tinh Xảo ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm cắn nhỏ, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt quy*n rũ về Khương Tường, vẻ mặt cử chỉ rất giống với nữ chính trong một bộ phim nào đó.
Thật là đồ yêu tinh!
Khương Tường cũng không dám nhìn cô.
Sau khi ăn nửa túi bánh bao, Lâm Tinh Xảo lại nói: "Khương Tường, cậu có thể lại giúp chị một việc nữa được không, còn lại nửa túi bánh cậu giúp chị ăn nốt đi?”
Khương Tường cúi đầu nhìn thoáng qua túi bánh, phía trên còn có son môi còn sót lại của Lâm Tinh Xảo.
Nếu như ăn, vậy chẳng phải là...
Hôn gián tiếp?
Khương Tường do dự.
"Ăn nhanh đi." Lâm Tinh Xảo thúc giục.
"Chị Lâm, em ăn sáng rồi, hiện tại không đói."
Khương Tường cảm thấy như vậy không tốt. Hắn và Lâm Tinh Xảo chỉ là quan hệ giữa bệnh nhân và hộ lý, cũng không phải là quan hệ nam nữ yêu đương, lỡ như bị người ta nhìn thấy lại bị người khác đồn thổi không hay.
"Khương Tường, có phải tôi ăn một nửa nên cậu cảm thấy bẩn, cho nên cậu không muốn ăn?" Lâm Tinh Xảo hỏi.
"Chị Lâm ngươi hiểu lầm, tôi..."
“Cậu chính là ghét bỏ tôi!” Lâm Tinh Xảo tức giận, đôi mắt xinh đẹp ngậm nước mắt, giống như một giây sau nước mắt sẽ chảy ra.
Khương Tường vội vàng nói: "Chị Lâm, em thật sự không có ghét chị..."
"Vậy cậu ăn đi." Lâm Tinh Xinh nói: "Chỉ cần cậu ăn nửa túi này, chị liền tin cậu.”
Khương Tường vẫn có chút do dự.
"Chị đút cậu ăn nhé!" Lâm Tinh Xảo chủ động cầm đũa, kẹp một nửa túi bánh, đưa đến bên miệng Khương Tường.
Khương Tường có chút do dự không quyết.
Bà nó ăn hay là không ăn đây?
"Há miệng." Giọng hát của Lâm Tinh Xảo dịu dàng, giống như người vợ hiền lành đút cho chồng ăn.
Khương Tường đành phải há miệng ra.
Ăn xong bánh bao, Lâm Tinh Xảo lại dùng giấy rút ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Khương Tường, hỏi: "Ngon không? ”
"Ừm."
"Vậy cậu còn muốn ăn nữa không? Phần còn lại của túi bánh tôi ăn một nửa, cậu ăn một nửa, thế nào?”
"Chị Lâm..."
“Khụ khụ!
Đột nhiên, có một tiếng ho từ cửa vọng vào.
Khương Tường quay đầu, nhìn thấy Bạch Băng đứng trước cửa phòng bệnh, với khuôn mặt lạnh như băng.
"Bạch chủ nhiệm." Khương Tường vội vàng đứng lên, hỏi: “Cô đến từ khi nào?”
Bạch lạnh lùng liếc Khương Tường một cái, sau đó hỏi Lâm Tinh Xảo: "Vết thương của cô thế nào rồi?”
"Còn không chết được." Lâm Tinh Xảo mặc dù là cười nói chuyện, nhưng trong giọng nói, cũng tràn ngập vẻ hờ hững.
Khương Tường ngẩng đầu nhìn Bạch Băng, lại nhìn Lâm Tinh Xảo, hỏi: "Hai người có quen nhau? ”
“Không phải chuyện của cậu!”
Hai người phụ nữ đồng thanh.
Khương Tường tự dung làm mình mất mặt, dứt khoát im lặng chẳng nói thêm gì nữa.
"Bạch Băng, là cô đặc biệt đến thăm tôi sao?" Lâm Tinh Xảo cười hỏi.
"Đừng gọi tên tôi, tôi không quen cô.” Tôi tới tìm Khương Tường. Bạch Băng lạnh lùng nói: "Khương Tường, theo tôi đi ra ngoài.”
"À." Khương Tường đáp một tiếng, đi theo Bạch Băng ra ngoài cửa.
“Chờ một chút! Lâm Tinh Xảo mở miệng nói: " Bạch Chủ nhiệm, Khương Tường bây giờ là hộ lý của tôi. Cô gọi anh ta đi, có phải phải nên nói với tôi tiếng không?”
"Tôi là trưởng khoa ngoại, Khương Tường là bác sĩ đang trong thời gian thử việc trong khoa tôi. Tôi gọi cậu ấy, không cần chào hỏi bất cứ ai." Thái độ của Bạch Băng rất cứng rắn.
"Nhưng cậu ấy không còn là bác sĩ thử việc, hiện tại cậu ấy là hộ lý của tôi."
"Vậy thì sao? Mỗi nhân viên y tế trong bệnh viện này, tôi đều có quyền điều động. Bạch Băng nói tiếp: "Lâm Tinh Xảo, tôi muốn nhắc nhở cô, Khương Tường làm việc không đáng tin cậy, công việc không nghiêm túc, cô tốt nhất là đổi sang hộ lý khác. ”
Khương Tường ngạc nhiên nhìn Bạch Băng.
Ý cô ấy là sao?
Cô ấy không biết, nếu tôi mất việc tôi sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện sao?
Khương Tường trong lòng có chút bất mãn với Bạch Băng.
Lâm Tinh Xảo cười nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Bạch nhắc nhở, tôi rất thích Khương Tường, cậu ấy không chỉ đẹp trai, mà còn chăm sóc tôi rất tỉ mỉ.”
Bạch Băng nói: "Có lẽ tất cả những gì cô nhìn thấy đều là cậu ta giả vờ, đừng để cậu ta lừa gạt.”
Khương Tường lại nhìn Bạch Băng.
Hôm nay Bạch chủ nhiệm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nói xấu hắn hết lần này đến lần khác?
Cũng may, Lâm Tinh Xảo cũng không tin lời Bạch Băng, chỉ nghe Lâm Tinh Xảo nói: "Tôi tin vào mắt tôi. Thời buổi này, một người đàn ông tốt như Khương Tường thật sự quá ít, nếu cậu ấy là bạn trai tôi thì tốt rồi. Khương Tường, cậu muốn làm bạn trai tôi không?”
Khương Tường choáng váng, mặc dù hắn biết Lâm Tinh Xảo đang đùa giỡn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút rung động.
Nếu cô ấy nghiêm túc thì sao?
Thấy Khương Tường sững sờ, Bạch Băng nổi giận đùng đùng quát: "Khương Tường, cậu ra ngoài cho tôi!”
Chương 23: Vụ án bắt cóc
Khương Tường từ phòng chăm sóc đặc biệt đi theo sau lưng Bạch Băng vào văn phòng chủ nhiệm.
Sau khi vào cửa, Bạch Băng liền ngồi xuống ghế làm việc, gương mặt xinh đẹp như có một tảng băng đè lên.
Thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Khương Tường thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Chủ nhiệm, cô tìm tôi có việc?"
"Không có chuyện thì không thể tìm cậu?" Bạch Băng ngữ khí không tốt hỏi lại.
Khương Tường kiên trì, ngượng ngùng cười nói: "Chủ nhiệm nói đùa, cô là cấp trên của tôi, lúc nào cũng có thể gặp tôi."
"Tôi hỏi cậu, có phải cậu có ý với Lâm Tinh Xảo đúng không?" Bạch Băng xoa xoa trán hỏi.
"Không có, chủ nhiệm cô đừng hiểu lầm. . ."
"Hiểu lầm? Ý của cậu nói là mắt tôi bị mù?" Bạch Băng cả giận nói: "Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy, cô ta đút cho cậu ăn bánh bao, còn cậu thì ngồi đấy mà hưởng thụ."
"Chủ nhiệm, sự việc không phải như cô nhìn thấy, thật ra là. . ."
"Ngậm miệng!" Bạch Băng cắt ngang Khương Tường, nói ra: "Tôi nhắc nhở cậu, Lâm Tinh Xảo không phải là một cô gái tốt, tốt nhất cách xa cô ta một chút, nếu không cẩn thận chết mất xác lúc nào chả hay đâu."
Khương Tường kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Băng, chả hiểu gì, Bạch chủ nhiệm tức giận như vậy, chẳng lẽ cô và Lâm Tinh Xảo có chuyện hiểu lầm gì đó?
"Nhìn cái gì! Có phải cậu cảm thấy tôi và Lâm Tinh Xảo có ân oán cá nhân đúng không? Tôi nói cho cậu biết, không có. Tôi bảo cậu cách xa cô ta một chút, hoàn toàn là vì tốt cho cậu."
Khương Tường càng kinh ngạc.
Tuy nói Bạch Băng trước kia đối với hắn không tồi, rất ít khi nói chuyện với nhau, thậm chí một tuần lễ cả hai cũng không nói với nhau mấy câu, nhưng hôm nay, Bạch Băng dường như nói hơi nhiều!
Rất không bình thường.
Khương Tường nói ra: "Bạch chủ nhiệm, hiện tại tôi là hộ lý, chị Lâm là bệnh nhân của tôi, chăm sóc chị ấy là trách nhiệm của tôi."
"Chị Lâm? Cậu thế mà gọi Lâm Tinh Xảo là chị?" Bạch Băng phẫn nộ nói: "Cậu với cô ta quen biết bao lâu? Một chút về cô ta cậu cũng không hiểu rõ vậy mà dám gọi cô ta là chị?"
"Không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao?"
Khương Tường có chút không hiểu, hoàn toàn không hiểu rõ Bạch Băng vì sao lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Ba!
Bạch Băng hung hăng đập bàn một cái, cả giận nói: "Khương Tường, tôi nhắc nhở cậu lần nữa, không nên tới gần Lâm Tinh Xảo. Tôi là vì tốt cho cậu."
"Bạch chủ nhiệm, tôi biết cô là muốn tốt cho tôi, nhưng cô có thể giải thích rõ ràng được không, đừng để tôi mơ hồ cái gì cũng không biết chứ?"
Bạch Băng nói ra: "Lâm Tinh Xảo mặc dù dáng dấp xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác, cậu biết không, vị hôn phu của cô ta là do cô ta độc chết đấy."
Cái gì?
Khương Tường mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Thế nào, cậu không tin tôi?" Ánh mắt Bạch Băng lườm Khương Tường.
Khương Tường liền vội vàng lắc đầu, nói ra: "Lời của cô tôi đương nhiên sẽ tin, chỉ là, tôi có chút khó mà tin được chị Lâm là người như vậy."
"Cậu còn gọi cô ta là chị?" Bạch Băng lạnh giọng nói: "Ghi nhớ, về sau trước mặt của tôi, không cho phép cậu gọi cô ta là chị."
"Được rồi." Khương Tường gật gật đầu, lại hỏi: "Bạch chủ nhiệm, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn chị. . . tôi nhìn Lâm Tinh Xảo cũng không giống là người xấu, sao lại giết người?"
"Có một số người nhìn hình dáng là người, nhưng sau lưng ai biết là cái dạng gì, việc Lâm Tinh Xảo hạ độc chết vị hôn phu của cô ta, mấy năm trước lùm xùm dư luận một thời gian, ở thành phố cô ta sống mọi người đều biết, chỉ có điều, lúc ấy không tìm được chứng cứ, nếu không cô ta đã sớm vào tù bóc lịch rồi."
"Cũng chính bởi vì vậy lý do này, Lâm Tinh Xảo bị đuổi ra khỏi gia tộc, chạy đến Giang Châu lập nghiệp."
Bạch Băng nói: "Nữ nhân này rất có thủ đoạn, vừa đến Giang Châu đã trà trộn vào giới thượng lưu Giang Châu, cô ta dựa vào dung mạo và dáng người, thu hút rất nhiều người sùng bái, bất kể là đã lập gia đình hay là chưa lập gia đình đều vây quanh lấy cô ta."
"Trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, cô ta đã thành công đưa công ty ra thị trường, được tạp chí tài chính và kinh tế gọi là đệ nhất mỹ nữ tổng giám đốc ở Giang Châu."
Nói đến đây, Bạch Băng cười lạnh không thôi: "Người khác không biết lai lịch của cô ta, nhưng tôi thì rất rõ, không phải chỉ là gái ngành thôi sao, có cái gì tốt mà thổi phồng."
Khương Tường tò mò hỏi: "Bạch chủ nhiệm, vì sao cô lại hiểu rõ việc của Lâm Tinh Xảo như vậy?"
"Bởi vì tôi và cô ta. . ." Bạch Băng nói được nửa câu, đột nhiên im miệng, nói tiếp: "Dù sao cô ta cũng không phải người tốt lành gì, cậu nhớ cách xa cô ta một chút."
"Lúc nãy ở phòng bệnh, tôi ở trước mặt cô ta nói cậu làm việc không chăm chú, chính là muốn cậu với cô ta không phải gặp nhau nữa."
Thanh âm Bạch Băng nhu hòa một chút, nói tiếp: "Tôi sẽ nghĩ cách điều cậu về lại đây, tóm lại, cách Lâm Tinh Xảo càng xa càng tốt."
Hóa ra là như vậy.
Lúc trước Khương Tường còn có chút ý kiến đối với Bạch Băng, nhưng sau khi nghe giải thích, trong long hắn cũng thoải mái hơn nhiều.
"Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô." Khương Tường cảm kích nói.
"Không cần khách khí." Bạch Băng nói tiếp: "Sau này chỉ có hai chúng ta, cậu cũng có thể gọi tôi là chị."
"A!" Khương Tường ngây ngốc nhìn Bạch Băng, cho là mình nghe lầm.
"A cái gì mà a, vốn dĩ tôi lớn hơn cậu." Bạch Băng nghiêng mắt nhìn Khương Tường, nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Khương Tường nhạy cảm phát hiện trong ánh mắt Bạch Băng có chút xấu hổ.
Kỳ quái, đang yên đang lành sao Bạch chủ nhiệm lại xấu hổ?
"Đúng rồi, Quách Thiếu Thông và Quách Đại Nộ, có tìm cậu gây phiền phức không?" Bạch Băng đột nhiên hỏi lên.
Khương Tường lắc đầu: "Không có."
"Mặc dù bọn họ tạm thời không tìm cậu gây phiền phức, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận đề phòng, dù sao tâm phòng bị người không thể không có." Bạch Băng nhắc nhở.
"Tôi hiểu rồi."
"Đợi lát nữa tôi đến trạm hộ lý làm thủ tục điều cậu trở về khoa ngoại... mà thôi, tôi tự mình đi gặp Lâm Tinh Xảo nói với cô ta một tiếng, tránh đến lúc nào đó cô ta lại gây chuyện."
Bạch Băng làm việc mạnh mẽ quyết đoán, dẫn theo Khương Tường tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâm Tinh Xảo nhìn thấy Bạch Băng và Khương Tường vào cửa, cười tủm tỉm nói: "Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô đem Khương Tường trả lại cho tôi."
"Tôi đến là nói cho cô một tiếng, từ giờ trở đi, Khương Tường không còn là hộ lý nữa." Bạch Băng nói.
"Cô có ý gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo dập tắt.
Bạch Băng nói: "Từ giờ trở đi, Khương Tường trở về khoa ngoại, tiếp tục làm bác sĩ thử việc, bên hộ lý sẽ phái một người khác đến thay thế."
"Bạch Băng, cô có ý gì? Khương Tường là hộ lý của tôi, cô dựa vào đâu điều cậu ta đi nơi khác?" Lâm Tinh Xảo tức giận.
"Dựa vào tôi là chủ nhiệm khoa ngoại."
"Cô dám lạm dụng chức quyền, tôi sẽ đi khiếu nại cô."
"Tùy cô."
"Cô——" Lâm Tinh Xảo rất tức giận, thế nhưng một giây sau, lại nở nụ cười, "Tôi xém chút quên, lấy thân phận của cô, cho dù có bị khiếu nại, cái bệnh viện này cũng không có người nào dám động tới cô."
"Chẳng qua tôi rất hiếu kì, tại sao cô phải điều Khương Tường đi? Có phải là nhìn thấy Khương Tường ở cùng với tôi, cô ăn dấm rồi?"
"Lâm Tinh Xảo, cô đừng ở đây nói hươu nói vượn." Bạch Băng nghiêm nghị quát.
"Không phải thì không phải, phát cáu làm gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo càng đậm, dùng ngữ khí tận tình khuyên bảo nói: "Bạch Băng, không phải tôi nói gì cô, tính tình cô như thế, sớm tìm một người đàn ông giải tỏa đi, nếu không sẽ mất cân bằng nội tiết đấy."
Nói xong Lâm Tinh Xảo nhìn về phía Khương Tường chớp chớp mắt, hỏi: "Khương Tường, cậu cảm thấy tôi nói đúng không?"
Khương Tường làm sao dám đáp lời, làm bộ không nghe thấy.
"Hừ." Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, nói: "Khương Tường, chúng ta đi."
"Dừng lại!" Lâm Tinh Xảo đột nhiên trở mặt, nói: "Khương Tường là hộ lý của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai có quyền dẫn cậu ta đi."
"Tôi là cấp trên của cậu ta, tôi có quyền dẫn cậu ta đi ." Bạch Băng đáp lại.
"Tôi đã ký hợp đồng với Khương Tường, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Bạch Băng, cô muốn Khương Tường vi phạm hợp đồng sao?
"Vi phạm hợp đồng thì vi phạm hợp đồng, tất cả tôi thay cậu ta bồi thường."
"Bạch Băng, cô cố ý muốn đối đầu với tôi phải không?"
Sắc mặt Lâm Tinh Xảo rất khó coi, trên thân tản mát ra một cỗ khí, mặc dù ngồi ở trên giường, nhưng vẫn cho người ta cảm giác nàng là một Nữ Vương.
"Phải thì như thế nào!"
Bạch Băng không cam lòng yếu thế, trên thân cũng phóng xuất ra một cỗ khí đặc biệt, bên trong lạnh lùng bên ngoài cao quý, tựa như nữ thần cao cao tại thượng.
Hai người nhìn nhau, trong chốc lát nhiệt độ trong phòng bệnh chợt hạ xuống đến không độ.
Khương Tường ngẩng ngơ không hiểu gì.
Hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, định mở miệng khuyên nhủ hai người, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này ——
Tút tút tút.
Điện thoại Khương Tường đột nhiên vang lên, móc ra xem xét, là một dãy số xa lạ.
"Xin chào, là ai thế?" Khương Tường lễ phép hỏi.
"Cậu là Khương Tường sao?" Bên kia truyền tới một thanh âm khàn khàn.
"Là tôi." Khương Tường hỏi lần nữa: “ Là vị nào?"
"Cậu không cần phải để ý đến tôi là ai, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết Tiền Tĩnh Lan đang trong tay tôi." Thanh âm khàn khàn kia nói: "Nếu như cậu không muốn bà ta chết, lập tức đi tới bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ ở đường Trung Bắc Lộ."
"Các người chết chắc rồi!" Khương Tường chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền xông ra khỏi phòng bệnh.
Chương 24: Ngươi chết chắc
Lâm Tinh Xảo và Bạch Băng cùng nhau sững sờ, không biết Khương Tường lại xảy ra chuyện gì?
Đến lúc Bạch Băng đuổi kịp theo sau, nhìn thấy Khương Tường đã đi đến thang máy, tốc độ cực nhanh.
"Khương Tường, Khương Tường. . ." Bạch Băng chạy theo ở phía sau lớn tiếng hô.
Nhưng mà, Khương Tường cũng không để ý tới, trực tiếp chạy đến tầng khác của khu nội trú.
"Không xong rồi, Quách Thiếu Thông ở tầng này." Bạch Băng ý thức được Khương Tường là đang chạy đi tìm Quách Thiếu Thông, sắc mặt biến đen, ở phía sau một bên chạy một bên hô: Khương Tường, không được làm ẩu."
Nhưng vẫn muộn một bước.
"Ầm!"
Khương Tường dung một chân, đá văng cửa phòng bệnh đi vào bên trong, nhưng không nhìn thấy Quách Thiếu Thông đâu, chỉ thấy Trương Lỵ Lỵ ngồi ở trên ghế sofa chơi điện thoại.
"Quách Thiếu Thông đâu?" Khương Tường hỏi.
Đột nhiên có người xông tới, Trương Lỵ Lỵ giật mình nhảy cẩn lên, sau khi nhìn rõ là Khương Tường, trên mặt lập tức xuất hiện ý ghét bỏ, khinh thường nói: "Anh tới đây làm gì? Là đến nói xin lỗi với Thiếu Thông sao?"
"Tôi hỏi cô, Quách Thiếu Thông ở đâu?" Khương Tường quát to.
"Không thể trả lời." Trương Lỵ Lỵ chỉ vào sàn nhà nói ra: "Nếu như anh đến để xin lỗi Thiếu Thông thì quỳ gối ở đây đi!"
Cạch!
Khương Tường tiến lên một bước bóp cổ Trương Lỵ Lỵ sau đó nhấc bổng cô ta lên.
"Anh định làm gì? Mau thả tôi ra, thả tôi ra. . ." Trương Lỵ Lỵ liều mạng giãy dụa.
Bạch Băng tiến vào phòng bệnh đúng lúc thấy cảnh này, vội vàng nói: "Khương Tường, mau thả người ra."
"Nói cho tôi biết Quách Thiếu Thông ở đâu?" ánh mắt Khương Tường lạnh lùng, hai đầu lông mày tràn ngập lệ khí.
"Anh thả tôi ra. . . Có ai không. . . Giết người. . ." Trương Lỵ Lỵ kêu to.
Két ——
Cô ta càng hét Khương Tường càng dùng sức, trong nháy mắt hô hấp của cô ta càng lúc càng khó khăn, tròng mắt trắng bệch.
"Tôi hỏi cô một lần cuối cùng Quách Thiếu Thông ở đâu? Cô không nói, tôi giết cô!"
Nhìn Khương Tường giống như hung thần ác sát, căn bản không giống như là đang nói đùa.
Bạch Băng cũng phát hiện trạng thái Khương Tường lúc này không được bình tĩnh , nhanh chóng hỏi: "Trương Lỵ Lỵ, Quách Thiếu Thông ở đâu?"
"Anh ấy, anh ấy ra ngoài."
"Đi đâu rồi?"
"Thiếu Thông nói đợi trong phòng buồn bực khó chịu, bảo y tá đẩy anh ấy xuống vườn hoa dưới lầu tản bộ rồi."
Khương Tường không tin lời Trương Lỵ Lỵ nói, hỏi: "Tại sao cô không đi cùng Quách Thiếu Thông?"
"Thiếu Thông không cho tôi đi theo." Trương Lỵ Lỵ oan ức nói.
Buổi sáng Quách Thiếu Thông nói muốn đi dạo vườn hoa, Trương Lỵ Lỵ nói muốn đi cùng hắn, tự dưng Quách Thiếu Thông phát cáu mắng cô ta một trận.
Sau đấy Quách Thiếu Thông còn không cho Trương Lỵ Lỵ đi cùng, nhất định đòi y tá đẩy hắn xuống vườn hoa.
Trương Lỵ Lỵ hết cách, đành phải ngồi ở trên phòng đợi, ai mà biết, Khương Tường lại bỗng nhiên xông vào.
Trương Lỵ Lỵ cũng nhịn không được nữa, gào khóc.
"Ầm!"
Khương Tường một tay nem Trương Lỵ Lỵ ném xuống đất, quay đầu rời đi.
"Khương Tường, Khương Tường. . . Khương Tường cậu đứng lại đó cho tôi!" Bạch Băng đứng chắn trước mặt Khương Tường, mặt lạnh hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ tôi bị người ta bắt cóc."
"Cái gì?" Bạch Băng lấy làm kinh hãi, đến giờ phút này cô mới hiểu được vấn đề, khó trách Khương Tường lại xúc động như vậy, hóa ra mẹ hắn xảy ra chuyện.
"Cậu hoài nghi là Quách Thiếu Thông làm?" Bạch Băng hỏi tiếp.
"Tôi chỉ có một mình Quách Thiếu Thông là kẻ thù." Khương Tường vô cùng khẳng định chuyện Tiền Tĩnh Lan bị bắt cóc là có liên quan đến Quách Thiếu Thông.
"Đi, chúng ta đi tìm Quách Thiếu Thông." Bạch Băng cùng Khương Tường thẳng đến vườn hoa.
Trong hoa viên, có rất nhiều bệnh nhân đang tắm nắng, nhưng duy chỉ không nhìn thấy Quách Thiếu Thông.
"Khẳng định là tên khốn nạn này bắt cóc mẹ tôi." Khương Tường nổi giận đùng đùng mắng.
"Khương Tường, nếu không chúng ta báo cảnh đi?" Bạch Băng nói.
"Nếu thật là Quách Thiếu Thông làm, mục tiêu của hắn là nhằm vào tôi, chỉ cần nhìn thấy tôi, hắn sẽ không làm hại đến bà ấy. Nếu như báo cảnh sát, vậy không chừng hắn sẽ chó cùng rứt giậu sẽ gây bất lợi cho mẹ tôi." Sau đó Khương Tường nhìn Bạch Băng nói: "Bạch chủ nhiệm, làm phiền cô giải thích với chị Lâm, bây giờ tôi phải chạy đi cứu mẹ."
"Cậu biết mẹ cậu ở đâu sao?"
"Biết, bà ấy đang ở. . ."
Tút tút tút ——
Khương Tường lời còn chưa nói hết, điện thoại lần nữa vang lên, hắn vội vàng từ trong túi móc ra xem, là dãy số lạ lúc nãy.
Kết nối.
Cái âm thanh khàn khàn từ đầu dây bên kia nói: "Khương Tường, mày đến đâu rồi?"
"Rốt cuộc mày muốn như thế nào?" Khương Tường cả giận nói: "Có giỏi thì đụng đến tao đây này, đừng động tới mẹ tao."
"Không bắt mẹ mày, mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời của tao sao? Tao cảnh cáo mày, đừng có giỡ trò, nếu như mày dám báo cảnh sát, tao lập tức sẽ cho mày đi đầu thai."
Cái thanh âm khàn khan kia tiếp tục nói: "Cho mày mười lăm phút, lập tức tới bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, nếu như sau mười lăm phút không thấy người, ha ha ha, vậy hôm nay, sẽ trở thành ngày giỗ của mẹ mày."
"Mayff có phải Quách Thiếu Thông không?" Khương Tường nghiêm nghị hỏi.
"Ha ha, muốn biết tao là ai, mày đến chẳng phải sẽ biết sao?" Cái thanh âm khàn khàn cười lạnh.
"Tao không cần biết mày có phải Quách Thiếu Thông hay không, tao nói cho mày biết, dám đụng đến mẹ tao thì mày chết chắc."
Ba!
Khương Tường cúp điện thoại.
Bạch Băng đứng ở bên cạnh, nội dung cuộc trò chuyện cô nghe rõ ràng, nhìn Khương Tường nói: "Hiện tại là giờ cao điểm rất khó bắt xe, tôi đưa cậu qua đó."
"Được."
Cứu người quan trọng, Khương Tường không còn tâm trí mà già mồm.
Bạch Băng lái xe chở hắn thẳng đến đường Trung Bắc.
Trên đường.
Khương Tường gọi điện thoại cho Triệu Vân, sau khi điện thoại kết nối, Khương Tường đi thẳng vào vấn đề, nói : "Triệu Ca, tôi gặp chút phiền phức, nhờ anh giúp một tay."
Khương Tường suy đoán, bất kể là ai làm, đối phương khẳng định đã sớm bày ra cạm bẫy chờ hắn đến, nhờ Triệu Vân giúp đỡ để tránh sai sót xảy ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Vân hỏi.
"Mẹ tôi bị người ta bắt cóc."
"Cái gì?" Triệu Vân cũng rất kinh ngạc, hỏi: "Địa chỉ?"
"Ở bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, bọn cướp cho tôi trong vòng mười lăm phút phải đến đó, tôi sắp tới đó rồi." Khương Tường nói.
Triệu Vân nói: "Lão đệ, cậu ổn định tình hình trước, tôi lập tức tới."
"Được."
Cúp điện thoại, Khương Tường lại nói với Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, lát nữa đến nơi, sau khi tôi xuống xe cô lập tức rời đi."
"Vì sao?"
"Tôi sợ có nguy hiểm."
"Vậy tôi càng không thể rời đi." Bạch Băng nói: "Tôi cùng cậu đi gặp bọn cướp, nói không chừng còn khả năng giúp đỡ một tay."
Khương Tường nhìn Bạch Băng, trên người đang mặc đồng phục của bác sĩ, dáng người hiện lên linh lung tinh tế.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu như bị bọn cướp nhìn thấy, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện tồi tệ hơn.
"Bạch chủ nhiệm, cô nghe tôi, cô không được đi vào." Khương Tường nói: "Tôi không muốn cô gặp nguy hiểm, nếu như cô thực sự không yên tâm vậy thì chờ tôi ở bên ngoài đi!"
"Được, tôi chờ cậu ở bên ngoài, nhưng mà Khương Tường, cậu nhưng nhất định phải chú ý an toàn, cứu được dì thì lập tức chạy ra." Bạch Băng dặn dò.
"Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận."
Sau mười phút, xe chạy đến đường Trung Bắc.
Chương 25 Lôi Hổ
Tòa nhà Lạn Vĩ ở đường Trung Bắc là tòa nhà bị bỏ hoang lớn nhất ở Giang Châu.
Năm đó có một công ty bất động sản ra giá cao để mua mảnh đất này, nói là muốn xây một tòa nhà to nhất, cao nhất, đẹp nhất Giang Châu, nhưng mà công trình tiến hành được một nửa thì công ty đó đóng cửa, ông chủ chạy trốn, để lại cho Giang Châu một công trình đổ nát.
Những năm gần đây, chính phủ thành phố cũng tìm những công ty khác tới thay thế, nhưng cuối cùng bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau đều không có công ty nào nhận thầu.
Tòa nhà đổ nát này vẫn cứ sừng sững như thế.
Mặc dù tòa nhà này có chút ảnh hưởng đến quan cảnh thành phố, nhưng đối với mấy kẻ lang thang không nhà để về mà nói lại là một nơi tốt, dù sao bọn họ ở chỗ này, không sợ dầm mưa phơi nắng.
Sáng sớm hôm nay.
Tòa nhà bỏ đi này bỗng nhiên có một đám khách không mời mà đến, từng người đều là hung thần ác sát, cầm côn bổng gậy gộc gặp người liền đánh, đem đám ăn mày sống ở đây đuổi hết ra ngoài.
Lúc này, dưới tầng hầm có mười mấy người đàn ông đứng thành một hàng, trong tay đều cầm gậy, hình như đang chờ đợi gì đó.
Cách đó không xa, có hai người đang nói chuyện phiếm.
Một người trong đó, chính là Quách Thiếu Thông.
Quách Thiếu Thông ngồi ở trên xe lăn, toàn thân trên dưới quấn lấy băng gạc, chỉ để lộ ra một gương mặt ở bên ngoài, giống như xác ướp Ai Cập cổ đại.
"Quách Thiếu, mười lăm phút rất nhanh sẽ trôi qua, tên tiểu tử đó có đến không?" Người nói chuyện là một người đàn ông tóc đầu đinh hơn bốn mươi tuổi, bên má trái còn có một cái thẹo to chà bá.
"Nó chắc chắn tới, mẹ nó ở trong tay chúng ta, nó không dám không tới." Quách Thiếu Thông long rất tự tin nói.
Tên Mặt thẹo nhìn sang Tiền Tĩnh Lan đang hôn mê trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một vòng tà ác, nói ra: "Quách Thiếu, có thể thương lượng một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Quách Thiếu Thông cẩn thận nhìn chằm chằm tên mặt thẹo, hỏi: "Chẳng lẽ anh muốn tăng giá? Tôi nói cho anh biết, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận xong, anh giúp tôi xử lý Khương Tường, tôi đưa một trăm vạn, không thể nhiều hơn."
"Quách Thiếu đang nói gì thế, Lôi Hổ tôi là loại người không giữ chữ tín sao? Lúc trước nói việc giải quyết xong một trăm vạn là một trăm vạn, tôi tuyệt đối sẽ không lấy thêm của cậu một đồng." Mặt thẹo nói.
Quách Thiếu Thông nghi hoặc, hỏi: "Vậy anh muốn thương lượng chuyện gì?"
"Tôi muốn nói với Quách Thiếu là, chờ một lát nữa giải quyết xong tên tiểu tử đó thì để bà ta cho tôi được không?" Lôi Hổ chỉ vào Tiền Tĩnh Lan đang hôn mê nói.
Quách Thiếu Thông càng nghi ngờ: "Lôi ca, anh muốn bà già này làm gì?"
Lôi Hổ cười lớn, đáp lại: "Tôi có sở thích cá nhân tương đối khác người, đối với mấy cô gái trẻ đẹp không có hứng thú, ngược lại có hứng thú với những người phụ nữ như thế này."
Quách Thiếu Thông bỗng dưng cảm thấy buồn nôn, khẩu vị này cũng quá là nặng nha!
"Thế nào Quách Thiếu, đợi xử lý tiểu tử kia xong, đem người đàn bà này cho tôi được không?" Lôi Hổ nói ra: "Chỉ cần để người đàn bà này cho tôi, tôi có thể bớt cho cậu mười vạn, cậu đưa cho tôi chín mươi vạn là được."
"Dựa theo thỏa thuận trước đó, sau khi chuyện thành công cho anh một trăm vạn, về người đàn bà này, tặng cho anh."
"Cảm ơn Quách Thiếu."
"Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh, chơi xong phải xử lý bà ta cho sạch để tránh hậu họa về sau."
"Được, không thành vấn đề." Mặt mày Lôi Hổ hớn hở.
"Đây là đâu?" Đúng lúc này, Tiền Tĩnh Lan chậm rãi mở mắt ra, thần chí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Bà nhớ mình đi xuống lầu mua thức ăn, thế nhưng vừa tới dưới lầu, liền bị hai người đàn ông bịt miệng bắt vào một chiếc xe MiniBus, sau đó. . .
"Đây là thiên đường." Lôi Hổ đột nhiên tiến đến trước mặt Tiền Tĩnh Lan nói.
"A!" Tiền Tĩnh Lan bị vết thẹo trên mặt Lôi Hổhù dọa, thất kinh hỏi: "Mày là ai? Mày muốn làm gì?"
Lôi Hổ cười haha nói: "Đừng sợ, nơi này rất an toàn, chỉ cần bà ngoan ngoãn nghe lời tôi, rất nhanh sẽ không sao."
"Rốt cuộc mày là ai?" Tiền Tĩnh Lan nghiêm nghị hỏi.
Nhìn thấy xung qunh còn có mười mấy người đàn ông đang đứng thành hàng, tay cầm côn bổng, bà liền dự cảm thấy tình hình của mình rất không ổn.
"Bà già, ngay đến tôi bà cũng không nhận ra sao?" Quách Thiếu Thông quay đầu, lạnh lùng nhìn Tiền Tĩnh Lan.
"Quách...bác sĩ Quách? Tại sao là cậu? Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Tiền Tĩnh Lan vô cùng kinh ngạc.
"Vì sao tôi lại ở đây? Ha ha ha, vấn đề này hỏi rất hay, nói thật cho bà biết, tôi đang chờ con trai bảo bối của bà đến."
"Chờ Khương Tường? Bác sĩ Quách, các người chờ Khương Tường làm gì?" Tiền Tĩnh Lan nhất thời không kịp phản ứng.
"Chờ lát nữa bà sẽ biết." Quách Thiếu Thông trên mặt xuất hiện sự hung ác.
Tiền Tĩnh Lan ý thức được có chuyện không đúng, giãy dụa hô: "Các người mau thả tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Quách Thiếu Thông khinh thường cười lạnh: "Như bà bây giờ, có cơ hội báo cảnh sát không?"
Hai tay hai chân Tiền Tĩnh Lan đều bị dây thừng trói chặt, đừng nói báo cảnh sát, ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn.
"Các người bắt cóc tôi, đây là phạm tội có biết không?" Tiền Tĩnh Lan trầm giọng quát.
"Biết, đương nhiên biết." Lôi Hổ cười nói: "Việc Không phạm tội, tôi còn không làm đâu."
Tiền Tĩnh Lan trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, bà đã hiểu, hôm nay Quách Thiếu Thông là vì báo thù mà đến.
" Bác sĩ Quách, việc Khương Tường đánh cậu là nó không đúng, là Khương Tường sai, tôi thay nó xin lỗi cậu, van xin cậu đừng làm khó Khương Tường, tôi có thể bồi thường, bác sĩ Quách. . ."
"Bồi thường? Muốn bồi thườnG." Quách Thiếu Thông hung ác nói: "Lần trước Khương Tường phế tứ chi của tôi, hôm nay, tôi muốn hắn đền mạng cho tôi."
Tiền Tĩnh Lan sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: " Bác sĩ Quách, cậu đừng hại Khương Tường, tôi cầu xin cậu. . ."
"Bà đừng lãng phí nước bọt nữa, bà tự cầu phúc cho mình đi." Lôi Hổ nói xong, đi đến trước mặt chằm chằm nhìnTiền Tĩnh Lan.
"Mày, mày muốn làm gì?" Tiền Tĩnh Lan hoảng sợ mà hỏi.
"Lúc nãy không chú ý, vừa rồi mới nhìn kỹ một chút, tôi mới phát hiện, kỳ thật dáng dấp bà còn rất đẹp, chỉ cần ăn mặc một chút thì sẽ biến thành một quý bà quý phái rồi, tôi sắp không nhịn nổi hahaha." Lôi Hổ vừa cười nói, một tay hướng đùi đùi Tiền Tĩnh Lan sờ soạng.
"Đừng đụng vào ta." Tiền Tĩnh Lan lớn tiếng thét lên, thân thể liều mạng rụt về sau rụt, quát: "Nếu dám đụng vào tao, mày sẽ chết rất thê thảm."
"Ha ha ha, hôm nay người chết sẽ không phải là tôi, mà là con của bà, nếu như bà không nghe lời, vậy bà cũng sẽ không thọ được lâu đâu."
Nói đến đây, Lôi Hổ đột nhiên ra tay nắm lấy cằm của Tiền Tĩnh Lan, cười nham hiểm nói: "Tôi khuyên bà tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần bà nghe lời, chờ tôi giải quyết con bà xong chúng ta có thể vui sướng một trận rồi."
"Cút đi!" Tiền Tĩnh Lan phẫn nộ, dùng đầu mình đập vào đầu của Lôi Hổ.
Lôi Hổ không phòng bị, bị Tiền Tĩnh Lan đụng ngã trên mặt đất, hắn giận dữ, trong nháy mặt từ dưới đất bò dậy, dùng sức đánh thật mạnh vào mặt Tiền Tĩnh Lan, mắng: "Con đĩ khốn nạn, dám phản kháng, muốn chết phải không?"
Sau đó Lôi Hổ túm lấy tóc của Tiền Tĩnh Lan, hung tợn nói: "Chờ giết con trai bà xong, xem tôi làm sao xử lí bà."
Ngay lúc này, bóng dáng của Khương Tường xuất hiện ở cửa ra vào.
Mỗi người khi còn bé đều có một giấc mộng anh hùng, đều muốn trở thành tuyệt thế cao thủ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa, cùng hồng nhan tri kĩ đi phiêu bạc khắp chân trời.
Ví dụ như Trương Vô Kỵ, Dương Quá, Lý Tầm Hoan...
Chỉ là năm dài tháng rộng trôi qua, con người chầm chậm lớn lên, mới dần dần hiểu được, giấc mộng anh hùng kia cách mình càng ngày càng xa.
Đặc biệt là áp lực của cuộc sống đè nặng trên vai, bạn sẽ cảm thấy giấc mơ anh hùng đó quá mờ nhạt.
Thậm chí, còn có chút buồn cười.
Nhưng, không thể phủ nhận.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất kể tuổi tác, bất cứ trong hoàn cảnh nào, đều biết rằng giấc mơ anh hùng là hư cấu, nhưng vẫn tràn đầy mong đợi.
Nếu như có một ngày?
Nếu như có một ngày nào đó đạt được kỳ ngộ, biến thành cao thủ thì sao?
Bằng cách đó, bạn có thể bay lên bầu trời, thay đổi vận mệnh và đi lên đỉnh cao của cuộc sống!
Khương Tường cũng không ngoại lệ.
Từ nhỏ hắn sống nương tựa vào mẹ, gia đình nghèo khó, lúc đi học thường xuyên bị bạn bè bắt nạt, từ lúc đó trở đi, Khương Tường đã có một giấc mơ.
Nhất định phải biến bản thân trở nên mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến nỗi không ai dám coi thường hắn!
Hắn cũng đã nhiều lần tưởng tượng rằng một ngày nào đó, hắn có thể giống như nhân vật chính trong bộ phim võ hiệp, bảo vệ gia đình, bảo vệ lợi ích của đất nước và nhân dân.
Nhưng mà sau khi lớn lên, hắn mới biết được, trong phim truyền hình đều là gạt người, trên thế giới này, căn bản không có cái gọi đại hiệp, cũng không ai biết đến Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Nhưng hôm nay, lời nói của Long Vương và Triệu Vân đã mở ra cho hắn một nhận thức mới.
Mặc dù trên thế giới này không có Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng lại có võ công cao thủ, chỉ là hắn không biết mà thôi.
Còn có Hổ bảng, Long Bảng, Thần Bảng...
Thu hút sự hiếu kì của con người.
Đặc biệt là quán quân hầu Tiêu Cửu đã được Khương Tường xem là mục tiêu mà mình theo đuổi.
Con người, một khi trong đầu có ý suy nghĩ, sẽ không khống chế được mong muốn.
Càng nghĩ càng kích động.
Khương Tường lập tức từ trong truyền thừa tìm kiếm bí tịch võ công.
Thế nhưng, trong truyền thừa của lão tổ Khương gia, bí tịch võ công lên tới mấy vạn quyển, Khương Tường chọn qua chọn lại hoa hết cả mắt.
Ngay khi hắn không biết nên chọn quyển bí tịch nào, một quyển sách mỏng bay đến hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trên bìa cuốn sách, viết vài chữ chữ triện, mang đến cho người ta một loại cảm giác tang thương cổ xưa.
“Cửu Chuyển Thần Long Quyết!”
Khương Tường nhìn một hồi lâu, mới nhận ra đây là chữ triện.
"Cái tên này nghe vẻ rất có khí phách!"
Khương Tường mở ra xem, chỉ thấy trên trang đầu tiên có lưu lại bút tích của lão tổ Khương gia.
“Ta tình cờ có được công pháp này, không biết đến từ đâu, cũng không biết do ai sáng tạo. Ta đã nghiên cứu, công pháp này vô cùng thần bí, nếu như tu luyện đến tầng cuối cùng có thể sánh ngang với trời đất."
"Nhưng, chỉ có người không có tu vi mới có thể tu luyện."
"Lúc ta có được quyển bí tịch này, tu vi đã cao, cho nên không thể tu luyện công pháp này, thật là tiếc nuối."
Xem xong, trong lòng Khương Tường âm thầm nở hoa .
"Lão tổ nói, người không có tu vi mới có thể tu luyện công pháp này, không phải mình rất thích hợp sao?"
Khương Tường lại mở trang thứ hai.
Trang này là giới thiệu chi tiết của Cửu Chuyển Thần Long Quyết.
Sau khi đọc xong, Khương Tường cảm thấy công phu này rất thích hợp với mình.
Bình thường luyện võ, cần phải bắt đầu từ việc đứng tấn, luyện công, trải qua mấy chục năm luyện tập mới có thể có chút thành tựu.
Mà công pháp này không giống vậy, có thể tu luyện thành công hay không, toàn bộ đều dựa vào thiên phú. Thiên phú cao đã thành công hơn một nữa, dễ dàng đột phá cảnh giới, mà người có thiên phú thấp, cả đời cũng khó có thể lĩnh ngộ cảnh giới thứ nhất.
“Cũng không biết thiên phú của ta thế nào?”
Khương Tường nóng lòng muốn thử.
Căn cứ theo lời giới thiệu trong sách viết, Cửu Chuyển Thần Long Quyết tổng cộng có chín cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là Luyện Thể Cảnh.
Bước đầu tiên luyện thể cảnh là dẫn dắt tiên thiên khí, đả thông hai mạch nhậm đốc. Bước thứ hai, là cảm ngộ thiên địa linh khí, dùng linh khí rèn luyện thân thể.
Linh khí càng tích tụ, sức mạnh thân thể của người tu luyện sẽ dần dần gia tăng, khi sức mạnh hai tay đạt tới ba ngàn cân, mới tính là thành công, sau đó mớicó thể tu luyện cảnh giới tiếp theo..
Kỳ quái là, sau khi Khương Tường xem xong phương pháp giới thiệu và tu luyện cảnh giới đầu tiên, muốn mở ra phía sau xem, phát hiện lại không mở ra được.
Một tờ giấy mỏng, nặng nề như núi Thái Sơn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khương Tường cân nhắc một hồi, hiểu rồi.
“Nếu như không cách nào lĩnh ngộ cảnh giới thứ nhất, thì sẽ không nhìn thấy cảnh giới phía sau, công pháp này cũng lắm trò thật!”
Mặc kệ, thử trước rồi nói sau.
Khương Tường dựa theo phương pháp tu luyện, khoanh chân ngồi xuống giường, sau đó đặt hai tay lên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ khí vận chuyển trong cơ thể.
Căn cứ vào công pháp giới thiệu nói, trong huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu mỗi người, đều cất giấu một cỗ "khí", cỗ khí này gọi là tiên thiên khí.
Chỉ có cảm giác được tiên thiên khí, sau đó dẫn dắt tiên thiên khí xông ra hai mạch nhậm đốc, mới tính là luyện được bước đầu tiên.
15 phút trôi qua.
Khương Tường không thu hoạch được gì, cái gì cũng không cảm nhận được.
“Chẳng lẽ cách của mình sai rồi?”
Khương Tường nhìn kỹ lại phương pháp tu luyện một lần nữa, tin chắc mình không nhầm lẫn, không khỏi nghi hoặc, sao lại không cảm nhận được tiên thiên khí tồn tại trong cơ thể?
"Thử lại một lần nữa."
Khương Tường tiếp tục tu luyện.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua.
Khương Tường mở mắt ra, vẫn không thu hoạch được gì, điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi về bản thân.
“Chẳng lẽ là thiên phú của mình rất kém, không thích hợp tu luyện Cửu Chuyển Thần Long Quyết?”
Khương Tường nào biết được, rất nhiều người cả đời cũng không cảm nhận được sự tồn tại của tiên thiên khí.
Huống chi, hắn luyện tập chưa tới một tiếng đồng hồ.
"Công pháp này nếu đã tồn tại trên đời, chắn chắn có cách tu luyện, nhất định là ta trong quá trình tu luyện xuất hiện sai lầm nào đó?"
Đột nhiên, Khương Tường nhớ tới lời Triệu Vân nói, chỉ cần ăn nhân sâm trăm tuổi là có thể trở thành cao thủ.
Nghĩ tới đây, hắn đem nhân sâm trăm tuổi lấy ra, không thèm đi rửa sạch đã trực tiếp đưa vào mồm gặm một miếng.
Chưa đầy ba phút sau, một luồng nhiệt từ đan điền dâng lên, toàn thân Khương Tường nóng lên.
Khương Tường lập tức nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ luồng nhiệt này, sau đó dựa theo công pháp tu luyện.
Thêm nửa tiếng nữa.
Đột nhiên, đầu óc Khương Tường chấn động, hắn cảm giác được rõ rang có một luồng khí mát mẻ từ trong huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu tản ra.
“Tiên Thiên khí!”
Khương Tường kìm chế cơn kích động, dựa theo phương pháp tu luyện, dẫn luồng khí này về phía hai mạch nhâm đốc.
Nhưng không nghĩ tới, hai mạch nhâm đốc giống như tường đồng vách sắt, tiên thiên khí căn bản không xông vào được.
Khương Tường chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tấn công lần nữa.
Đợi đến hừng đông, "rắc rắc" một tiếng, rốt cục tiên thiên khí cũng xông đến hai mạch nhậm đốc.
Trong nháy mắt, Khương Tường cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, loại cảm giác này rất sảng khoái.
Hơn nữa, trải qua một đêm tu luyện, hắn không có chút mệt mỏi nào, ngược lại cả người lại rất thoải mái dễ chịu.
Xuống giường đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời mọc, trên mặt Khương Tường có sự tự tin vô cùng mãnh liệt.
"Nếu có một ngày, mình có thể trở thành nhân vật như Tiêu Cửu, mình nhất định phải để cho gia tộc của mẹ, quỳ xuống cầu xin mẹ trở về!"
"Mình còn muốn tìm cha ruột, để cho ông ta quỳ gối trước mặt mẹ mà sám hối!"
"Còn muốn cho những người khinh thường mình, phải trầm trồ ngưỡng mộ !"
Chương 22 Khương Tường, muốn làm bạn trai tôi không?
Buổi sáng, Khương Tường đến bệnh viện, sau khi đến trạm hộ lý báo danh, liền đến căng tin mua bữa sáng cho Lâm Tinh Xảo.
Hộ lý, nói trắng ra chính là một bảo mẫu, chuyện gì cũng phải làm.
Khi hắn mua bữa sáng xong đi ra khỏi căng tin thì gặp Trương Lỵ Lỵ ở cửa.
Khương Tường lựa chọn không thèm để ý, lướt qua người cô ta.
“Đứng lại!”
Trương Lỵ Lỵ hét.
Khương Tường coi như không nghe thấy, trực tiếp rời đi.
"Khương Tường, anh đứng lại cho tôi!" Trương Lỵ Lỵ lại hét.
Khương Tường lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn Trương Lỵ Lỵ, hỏi: "Cô đang nói chuyện với tôi? ”
Trương Lỵ Lỵ tức giận không nhẹ: "Tôi không nói chuyện với anh, chẳng lẽ là đang nói chuyện với chó? ”
“Có rắm thì thả đi!” Khương Tường không khách khí nói.
Trương Lỵ Lỵ tức giận đến tái mét, trầm giọng nói: "Khương Tường, tôi khuyên anh lập tức đi xin lỗi Thiếu Thông, nếu không chết lúc nào không hay đấy. ”
"Cô đang lo lắng cho tôi à?” thanh âm Khương Tường dịu hơn lúc nãy, cho rằng Trương Lỵ Lỵ lo lắng hắn bị Quách Thiếu Thông trả thù.
Nhưng những lời tiếp theo của Trương Lỵ Lỵ làm cho hắn ý thức được, cmn là hắn mơ mộng hão huyền.
"Lo lắng cho anh? Hừ, một đứa con ngoài giá thú, có gì đáng để tôi lo lắng? Thiếu Thông hiện tại hận anh muốn chết, nếu như anh đi xin lỗi anh ấy, quỳ xuống xin anh ấy tha thứ, biết đâu anh ấy sẽ không tức giận, mà bình phục nhanh hơn.”
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ nói gì với anh? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì Thiếu Thông, tôi sẽ không nhìn lấy anh một cái.”
"Trương Lỵ Lỵ, tôi cũng có một câu muốn nói với cô, đừng tưởng mình là người cao quý rồi xem người khác không ra gì. Trước đây cô là bạn gái tôi, tôi có thể chịu đựng được sự phách lỗi của cô, cưng chiều cô như bảo bối, nhưng sau này, trong mắt tôi cô chỉ là chó má mà thôi, à... không đúng, đến chó cũng không bằng!”
Khương Tường nói xong, nghênh ngang rời đi.
Trương Lỵ Lỵ tức giận dậm chân tại chỗ, mắng bóng lưng Khương Tường: "Lúc trước tôi thật sự bị mù, mới nhìn trúng đồ khốn nạn như anh. ”
......
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Khương Tường nói: "Chị Lâm, em không biết chị thích ăn gì, nên mua cho chị mấy cái bánh bao pha lê.”
"Bánh bao pha lê hả, chị thích ăn nó lắm." Lâm Tinh Xảo vẻ mặt kinh hỉ, cảm kích nói: "Khương Tường, cảm ơn cậu.”
"Không cần khách khí, đây là việc em nên làm."
"Khương Tường! Chị còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, cậu có thể giúp tôi không?"
"Chị Lâm cứ nói."
“ Cậu đút cho chị được không? Lâm Tinh Xảo bĩu môi, đáng thương nhìn Khương Tường, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Khương Tường có chút đau đầu, nói: "Chị Lâm! Em có thể từ chối không? ”
"Không thể." Lâm Tinh Xảo híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp, có nụ cười mê người.
Khương Tường có chút bất đắc dĩ, đành phải ngồi bên giường, dùng đũa kẹp chiếc bánh nhỏ, đưa đến bên miệng Lâm Tinh Xảo.
Lâm Tinh Xảo ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm cắn nhỏ, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt quy*n rũ về Khương Tường, vẻ mặt cử chỉ rất giống với nữ chính trong một bộ phim nào đó.
Thật là đồ yêu tinh!
Khương Tường cũng không dám nhìn cô.
Sau khi ăn nửa túi bánh bao, Lâm Tinh Xảo lại nói: "Khương Tường, cậu có thể lại giúp chị một việc nữa được không, còn lại nửa túi bánh cậu giúp chị ăn nốt đi?”
Khương Tường cúi đầu nhìn thoáng qua túi bánh, phía trên còn có son môi còn sót lại của Lâm Tinh Xảo.
Nếu như ăn, vậy chẳng phải là...
Hôn gián tiếp?
Khương Tường do dự.
"Ăn nhanh đi." Lâm Tinh Xảo thúc giục.
"Chị Lâm, em ăn sáng rồi, hiện tại không đói."
Khương Tường cảm thấy như vậy không tốt. Hắn và Lâm Tinh Xảo chỉ là quan hệ giữa bệnh nhân và hộ lý, cũng không phải là quan hệ nam nữ yêu đương, lỡ như bị người ta nhìn thấy lại bị người khác đồn thổi không hay.
"Khương Tường, có phải tôi ăn một nửa nên cậu cảm thấy bẩn, cho nên cậu không muốn ăn?" Lâm Tinh Xảo hỏi.
"Chị Lâm ngươi hiểu lầm, tôi..."
“Cậu chính là ghét bỏ tôi!” Lâm Tinh Xảo tức giận, đôi mắt xinh đẹp ngậm nước mắt, giống như một giây sau nước mắt sẽ chảy ra.
Khương Tường vội vàng nói: "Chị Lâm, em thật sự không có ghét chị..."
"Vậy cậu ăn đi." Lâm Tinh Xinh nói: "Chỉ cần cậu ăn nửa túi này, chị liền tin cậu.”
Khương Tường vẫn có chút do dự.
"Chị đút cậu ăn nhé!" Lâm Tinh Xảo chủ động cầm đũa, kẹp một nửa túi bánh, đưa đến bên miệng Khương Tường.
Khương Tường có chút do dự không quyết.
Bà nó ăn hay là không ăn đây?
"Há miệng." Giọng hát của Lâm Tinh Xảo dịu dàng, giống như người vợ hiền lành đút cho chồng ăn.
Khương Tường đành phải há miệng ra.
Ăn xong bánh bao, Lâm Tinh Xảo lại dùng giấy rút ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Khương Tường, hỏi: "Ngon không? ”
"Ừm."
"Vậy cậu còn muốn ăn nữa không? Phần còn lại của túi bánh tôi ăn một nửa, cậu ăn một nửa, thế nào?”
"Chị Lâm..."
“Khụ khụ!
Đột nhiên, có một tiếng ho từ cửa vọng vào.
Khương Tường quay đầu, nhìn thấy Bạch Băng đứng trước cửa phòng bệnh, với khuôn mặt lạnh như băng.
"Bạch chủ nhiệm." Khương Tường vội vàng đứng lên, hỏi: “Cô đến từ khi nào?”
Bạch lạnh lùng liếc Khương Tường một cái, sau đó hỏi Lâm Tinh Xảo: "Vết thương của cô thế nào rồi?”
"Còn không chết được." Lâm Tinh Xảo mặc dù là cười nói chuyện, nhưng trong giọng nói, cũng tràn ngập vẻ hờ hững.
Khương Tường ngẩng đầu nhìn Bạch Băng, lại nhìn Lâm Tinh Xảo, hỏi: "Hai người có quen nhau? ”
“Không phải chuyện của cậu!”
Hai người phụ nữ đồng thanh.
Khương Tường tự dung làm mình mất mặt, dứt khoát im lặng chẳng nói thêm gì nữa.
"Bạch Băng, là cô đặc biệt đến thăm tôi sao?" Lâm Tinh Xảo cười hỏi.
"Đừng gọi tên tôi, tôi không quen cô.” Tôi tới tìm Khương Tường. Bạch Băng lạnh lùng nói: "Khương Tường, theo tôi đi ra ngoài.”
"À." Khương Tường đáp một tiếng, đi theo Bạch Băng ra ngoài cửa.
“Chờ một chút! Lâm Tinh Xảo mở miệng nói: " Bạch Chủ nhiệm, Khương Tường bây giờ là hộ lý của tôi. Cô gọi anh ta đi, có phải phải nên nói với tôi tiếng không?”
"Tôi là trưởng khoa ngoại, Khương Tường là bác sĩ đang trong thời gian thử việc trong khoa tôi. Tôi gọi cậu ấy, không cần chào hỏi bất cứ ai." Thái độ của Bạch Băng rất cứng rắn.
"Nhưng cậu ấy không còn là bác sĩ thử việc, hiện tại cậu ấy là hộ lý của tôi."
"Vậy thì sao? Mỗi nhân viên y tế trong bệnh viện này, tôi đều có quyền điều động. Bạch Băng nói tiếp: "Lâm Tinh Xảo, tôi muốn nhắc nhở cô, Khương Tường làm việc không đáng tin cậy, công việc không nghiêm túc, cô tốt nhất là đổi sang hộ lý khác. ”
Khương Tường ngạc nhiên nhìn Bạch Băng.
Ý cô ấy là sao?
Cô ấy không biết, nếu tôi mất việc tôi sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện sao?
Khương Tường trong lòng có chút bất mãn với Bạch Băng.
Lâm Tinh Xảo cười nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Bạch nhắc nhở, tôi rất thích Khương Tường, cậu ấy không chỉ đẹp trai, mà còn chăm sóc tôi rất tỉ mỉ.”
Bạch Băng nói: "Có lẽ tất cả những gì cô nhìn thấy đều là cậu ta giả vờ, đừng để cậu ta lừa gạt.”
Khương Tường lại nhìn Bạch Băng.
Hôm nay Bạch chủ nhiệm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nói xấu hắn hết lần này đến lần khác?
Cũng may, Lâm Tinh Xảo cũng không tin lời Bạch Băng, chỉ nghe Lâm Tinh Xảo nói: "Tôi tin vào mắt tôi. Thời buổi này, một người đàn ông tốt như Khương Tường thật sự quá ít, nếu cậu ấy là bạn trai tôi thì tốt rồi. Khương Tường, cậu muốn làm bạn trai tôi không?”
Khương Tường choáng váng, mặc dù hắn biết Lâm Tinh Xảo đang đùa giỡn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút rung động.
Nếu cô ấy nghiêm túc thì sao?
Thấy Khương Tường sững sờ, Bạch Băng nổi giận đùng đùng quát: "Khương Tường, cậu ra ngoài cho tôi!”
Chương 23: Vụ án bắt cóc
Khương Tường từ phòng chăm sóc đặc biệt đi theo sau lưng Bạch Băng vào văn phòng chủ nhiệm.
Sau khi vào cửa, Bạch Băng liền ngồi xuống ghế làm việc, gương mặt xinh đẹp như có một tảng băng đè lên.
Thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Khương Tường thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Chủ nhiệm, cô tìm tôi có việc?"
"Không có chuyện thì không thể tìm cậu?" Bạch Băng ngữ khí không tốt hỏi lại.
Khương Tường kiên trì, ngượng ngùng cười nói: "Chủ nhiệm nói đùa, cô là cấp trên của tôi, lúc nào cũng có thể gặp tôi."
"Tôi hỏi cậu, có phải cậu có ý với Lâm Tinh Xảo đúng không?" Bạch Băng xoa xoa trán hỏi.
"Không có, chủ nhiệm cô đừng hiểu lầm. . ."
"Hiểu lầm? Ý của cậu nói là mắt tôi bị mù?" Bạch Băng cả giận nói: "Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy, cô ta đút cho cậu ăn bánh bao, còn cậu thì ngồi đấy mà hưởng thụ."
"Chủ nhiệm, sự việc không phải như cô nhìn thấy, thật ra là. . ."
"Ngậm miệng!" Bạch Băng cắt ngang Khương Tường, nói ra: "Tôi nhắc nhở cậu, Lâm Tinh Xảo không phải là một cô gái tốt, tốt nhất cách xa cô ta một chút, nếu không cẩn thận chết mất xác lúc nào chả hay đâu."
Khương Tường kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Băng, chả hiểu gì, Bạch chủ nhiệm tức giận như vậy, chẳng lẽ cô và Lâm Tinh Xảo có chuyện hiểu lầm gì đó?
"Nhìn cái gì! Có phải cậu cảm thấy tôi và Lâm Tinh Xảo có ân oán cá nhân đúng không? Tôi nói cho cậu biết, không có. Tôi bảo cậu cách xa cô ta một chút, hoàn toàn là vì tốt cho cậu."
Khương Tường càng kinh ngạc.
Tuy nói Bạch Băng trước kia đối với hắn không tồi, rất ít khi nói chuyện với nhau, thậm chí một tuần lễ cả hai cũng không nói với nhau mấy câu, nhưng hôm nay, Bạch Băng dường như nói hơi nhiều!
Rất không bình thường.
Khương Tường nói ra: "Bạch chủ nhiệm, hiện tại tôi là hộ lý, chị Lâm là bệnh nhân của tôi, chăm sóc chị ấy là trách nhiệm của tôi."
"Chị Lâm? Cậu thế mà gọi Lâm Tinh Xảo là chị?" Bạch Băng phẫn nộ nói: "Cậu với cô ta quen biết bao lâu? Một chút về cô ta cậu cũng không hiểu rõ vậy mà dám gọi cô ta là chị?"
"Không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao?"
Khương Tường có chút không hiểu, hoàn toàn không hiểu rõ Bạch Băng vì sao lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Ba!
Bạch Băng hung hăng đập bàn một cái, cả giận nói: "Khương Tường, tôi nhắc nhở cậu lần nữa, không nên tới gần Lâm Tinh Xảo. Tôi là vì tốt cho cậu."
"Bạch chủ nhiệm, tôi biết cô là muốn tốt cho tôi, nhưng cô có thể giải thích rõ ràng được không, đừng để tôi mơ hồ cái gì cũng không biết chứ?"
Bạch Băng nói ra: "Lâm Tinh Xảo mặc dù dáng dấp xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác, cậu biết không, vị hôn phu của cô ta là do cô ta độc chết đấy."
Cái gì?
Khương Tường mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Thế nào, cậu không tin tôi?" Ánh mắt Bạch Băng lườm Khương Tường.
Khương Tường liền vội vàng lắc đầu, nói ra: "Lời của cô tôi đương nhiên sẽ tin, chỉ là, tôi có chút khó mà tin được chị Lâm là người như vậy."
"Cậu còn gọi cô ta là chị?" Bạch Băng lạnh giọng nói: "Ghi nhớ, về sau trước mặt của tôi, không cho phép cậu gọi cô ta là chị."
"Được rồi." Khương Tường gật gật đầu, lại hỏi: "Bạch chủ nhiệm, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn chị. . . tôi nhìn Lâm Tinh Xảo cũng không giống là người xấu, sao lại giết người?"
"Có một số người nhìn hình dáng là người, nhưng sau lưng ai biết là cái dạng gì, việc Lâm Tinh Xảo hạ độc chết vị hôn phu của cô ta, mấy năm trước lùm xùm dư luận một thời gian, ở thành phố cô ta sống mọi người đều biết, chỉ có điều, lúc ấy không tìm được chứng cứ, nếu không cô ta đã sớm vào tù bóc lịch rồi."
"Cũng chính bởi vì vậy lý do này, Lâm Tinh Xảo bị đuổi ra khỏi gia tộc, chạy đến Giang Châu lập nghiệp."
Bạch Băng nói: "Nữ nhân này rất có thủ đoạn, vừa đến Giang Châu đã trà trộn vào giới thượng lưu Giang Châu, cô ta dựa vào dung mạo và dáng người, thu hút rất nhiều người sùng bái, bất kể là đã lập gia đình hay là chưa lập gia đình đều vây quanh lấy cô ta."
"Trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, cô ta đã thành công đưa công ty ra thị trường, được tạp chí tài chính và kinh tế gọi là đệ nhất mỹ nữ tổng giám đốc ở Giang Châu."
Nói đến đây, Bạch Băng cười lạnh không thôi: "Người khác không biết lai lịch của cô ta, nhưng tôi thì rất rõ, không phải chỉ là gái ngành thôi sao, có cái gì tốt mà thổi phồng."
Khương Tường tò mò hỏi: "Bạch chủ nhiệm, vì sao cô lại hiểu rõ việc của Lâm Tinh Xảo như vậy?"
"Bởi vì tôi và cô ta. . ." Bạch Băng nói được nửa câu, đột nhiên im miệng, nói tiếp: "Dù sao cô ta cũng không phải người tốt lành gì, cậu nhớ cách xa cô ta một chút."
"Lúc nãy ở phòng bệnh, tôi ở trước mặt cô ta nói cậu làm việc không chăm chú, chính là muốn cậu với cô ta không phải gặp nhau nữa."
Thanh âm Bạch Băng nhu hòa một chút, nói tiếp: "Tôi sẽ nghĩ cách điều cậu về lại đây, tóm lại, cách Lâm Tinh Xảo càng xa càng tốt."
Hóa ra là như vậy.
Lúc trước Khương Tường còn có chút ý kiến đối với Bạch Băng, nhưng sau khi nghe giải thích, trong long hắn cũng thoải mái hơn nhiều.
"Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô." Khương Tường cảm kích nói.
"Không cần khách khí." Bạch Băng nói tiếp: "Sau này chỉ có hai chúng ta, cậu cũng có thể gọi tôi là chị."
"A!" Khương Tường ngây ngốc nhìn Bạch Băng, cho là mình nghe lầm.
"A cái gì mà a, vốn dĩ tôi lớn hơn cậu." Bạch Băng nghiêng mắt nhìn Khương Tường, nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Khương Tường nhạy cảm phát hiện trong ánh mắt Bạch Băng có chút xấu hổ.
Kỳ quái, đang yên đang lành sao Bạch chủ nhiệm lại xấu hổ?
"Đúng rồi, Quách Thiếu Thông và Quách Đại Nộ, có tìm cậu gây phiền phức không?" Bạch Băng đột nhiên hỏi lên.
Khương Tường lắc đầu: "Không có."
"Mặc dù bọn họ tạm thời không tìm cậu gây phiền phức, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận đề phòng, dù sao tâm phòng bị người không thể không có." Bạch Băng nhắc nhở.
"Tôi hiểu rồi."
"Đợi lát nữa tôi đến trạm hộ lý làm thủ tục điều cậu trở về khoa ngoại... mà thôi, tôi tự mình đi gặp Lâm Tinh Xảo nói với cô ta một tiếng, tránh đến lúc nào đó cô ta lại gây chuyện."
Bạch Băng làm việc mạnh mẽ quyết đoán, dẫn theo Khương Tường tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâm Tinh Xảo nhìn thấy Bạch Băng và Khương Tường vào cửa, cười tủm tỉm nói: "Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô đem Khương Tường trả lại cho tôi."
"Tôi đến là nói cho cô một tiếng, từ giờ trở đi, Khương Tường không còn là hộ lý nữa." Bạch Băng nói.
"Cô có ý gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo dập tắt.
Bạch Băng nói: "Từ giờ trở đi, Khương Tường trở về khoa ngoại, tiếp tục làm bác sĩ thử việc, bên hộ lý sẽ phái một người khác đến thay thế."
"Bạch Băng, cô có ý gì? Khương Tường là hộ lý của tôi, cô dựa vào đâu điều cậu ta đi nơi khác?" Lâm Tinh Xảo tức giận.
"Dựa vào tôi là chủ nhiệm khoa ngoại."
"Cô dám lạm dụng chức quyền, tôi sẽ đi khiếu nại cô."
"Tùy cô."
"Cô——" Lâm Tinh Xảo rất tức giận, thế nhưng một giây sau, lại nở nụ cười, "Tôi xém chút quên, lấy thân phận của cô, cho dù có bị khiếu nại, cái bệnh viện này cũng không có người nào dám động tới cô."
"Chẳng qua tôi rất hiếu kì, tại sao cô phải điều Khương Tường đi? Có phải là nhìn thấy Khương Tường ở cùng với tôi, cô ăn dấm rồi?"
"Lâm Tinh Xảo, cô đừng ở đây nói hươu nói vượn." Bạch Băng nghiêm nghị quát.
"Không phải thì không phải, phát cáu làm gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo càng đậm, dùng ngữ khí tận tình khuyên bảo nói: "Bạch Băng, không phải tôi nói gì cô, tính tình cô như thế, sớm tìm một người đàn ông giải tỏa đi, nếu không sẽ mất cân bằng nội tiết đấy."
Nói xong Lâm Tinh Xảo nhìn về phía Khương Tường chớp chớp mắt, hỏi: "Khương Tường, cậu cảm thấy tôi nói đúng không?"
Khương Tường làm sao dám đáp lời, làm bộ không nghe thấy.
"Hừ." Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, nói: "Khương Tường, chúng ta đi."
"Dừng lại!" Lâm Tinh Xảo đột nhiên trở mặt, nói: "Khương Tường là hộ lý của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai có quyền dẫn cậu ta đi."
"Tôi là cấp trên của cậu ta, tôi có quyền dẫn cậu ta đi ." Bạch Băng đáp lại.
"Tôi đã ký hợp đồng với Khương Tường, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Bạch Băng, cô muốn Khương Tường vi phạm hợp đồng sao?
"Vi phạm hợp đồng thì vi phạm hợp đồng, tất cả tôi thay cậu ta bồi thường."
"Bạch Băng, cô cố ý muốn đối đầu với tôi phải không?"
Sắc mặt Lâm Tinh Xảo rất khó coi, trên thân tản mát ra một cỗ khí, mặc dù ngồi ở trên giường, nhưng vẫn cho người ta cảm giác nàng là một Nữ Vương.
"Phải thì như thế nào!"
Bạch Băng không cam lòng yếu thế, trên thân cũng phóng xuất ra một cỗ khí đặc biệt, bên trong lạnh lùng bên ngoài cao quý, tựa như nữ thần cao cao tại thượng.
Hai người nhìn nhau, trong chốc lát nhiệt độ trong phòng bệnh chợt hạ xuống đến không độ.
Khương Tường ngẩng ngơ không hiểu gì.
Hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, định mở miệng khuyên nhủ hai người, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này ——
Tút tút tút.
Điện thoại Khương Tường đột nhiên vang lên, móc ra xem xét, là một dãy số xa lạ.
"Xin chào, là ai thế?" Khương Tường lễ phép hỏi.
"Cậu là Khương Tường sao?" Bên kia truyền tới một thanh âm khàn khàn.
"Là tôi." Khương Tường hỏi lần nữa: “ Là vị nào?"
"Cậu không cần phải để ý đến tôi là ai, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết Tiền Tĩnh Lan đang trong tay tôi." Thanh âm khàn khàn kia nói: "Nếu như cậu không muốn bà ta chết, lập tức đi tới bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ ở đường Trung Bắc Lộ."
"Các người chết chắc rồi!" Khương Tường chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền xông ra khỏi phòng bệnh.
Chương 24: Ngươi chết chắc
Lâm Tinh Xảo và Bạch Băng cùng nhau sững sờ, không biết Khương Tường lại xảy ra chuyện gì?
Đến lúc Bạch Băng đuổi kịp theo sau, nhìn thấy Khương Tường đã đi đến thang máy, tốc độ cực nhanh.
"Khương Tường, Khương Tường. . ." Bạch Băng chạy theo ở phía sau lớn tiếng hô.
Nhưng mà, Khương Tường cũng không để ý tới, trực tiếp chạy đến tầng khác của khu nội trú.
"Không xong rồi, Quách Thiếu Thông ở tầng này." Bạch Băng ý thức được Khương Tường là đang chạy đi tìm Quách Thiếu Thông, sắc mặt biến đen, ở phía sau một bên chạy một bên hô: Khương Tường, không được làm ẩu."
Nhưng vẫn muộn một bước.
"Ầm!"
Khương Tường dung một chân, đá văng cửa phòng bệnh đi vào bên trong, nhưng không nhìn thấy Quách Thiếu Thông đâu, chỉ thấy Trương Lỵ Lỵ ngồi ở trên ghế sofa chơi điện thoại.
"Quách Thiếu Thông đâu?" Khương Tường hỏi.
Đột nhiên có người xông tới, Trương Lỵ Lỵ giật mình nhảy cẩn lên, sau khi nhìn rõ là Khương Tường, trên mặt lập tức xuất hiện ý ghét bỏ, khinh thường nói: "Anh tới đây làm gì? Là đến nói xin lỗi với Thiếu Thông sao?"
"Tôi hỏi cô, Quách Thiếu Thông ở đâu?" Khương Tường quát to.
"Không thể trả lời." Trương Lỵ Lỵ chỉ vào sàn nhà nói ra: "Nếu như anh đến để xin lỗi Thiếu Thông thì quỳ gối ở đây đi!"
Cạch!
Khương Tường tiến lên một bước bóp cổ Trương Lỵ Lỵ sau đó nhấc bổng cô ta lên.
"Anh định làm gì? Mau thả tôi ra, thả tôi ra. . ." Trương Lỵ Lỵ liều mạng giãy dụa.
Bạch Băng tiến vào phòng bệnh đúng lúc thấy cảnh này, vội vàng nói: "Khương Tường, mau thả người ra."
"Nói cho tôi biết Quách Thiếu Thông ở đâu?" ánh mắt Khương Tường lạnh lùng, hai đầu lông mày tràn ngập lệ khí.
"Anh thả tôi ra. . . Có ai không. . . Giết người. . ." Trương Lỵ Lỵ kêu to.
Két ——
Cô ta càng hét Khương Tường càng dùng sức, trong nháy mắt hô hấp của cô ta càng lúc càng khó khăn, tròng mắt trắng bệch.
"Tôi hỏi cô một lần cuối cùng Quách Thiếu Thông ở đâu? Cô không nói, tôi giết cô!"
Nhìn Khương Tường giống như hung thần ác sát, căn bản không giống như là đang nói đùa.
Bạch Băng cũng phát hiện trạng thái Khương Tường lúc này không được bình tĩnh , nhanh chóng hỏi: "Trương Lỵ Lỵ, Quách Thiếu Thông ở đâu?"
"Anh ấy, anh ấy ra ngoài."
"Đi đâu rồi?"
"Thiếu Thông nói đợi trong phòng buồn bực khó chịu, bảo y tá đẩy anh ấy xuống vườn hoa dưới lầu tản bộ rồi."
Khương Tường không tin lời Trương Lỵ Lỵ nói, hỏi: "Tại sao cô không đi cùng Quách Thiếu Thông?"
"Thiếu Thông không cho tôi đi theo." Trương Lỵ Lỵ oan ức nói.
Buổi sáng Quách Thiếu Thông nói muốn đi dạo vườn hoa, Trương Lỵ Lỵ nói muốn đi cùng hắn, tự dưng Quách Thiếu Thông phát cáu mắng cô ta một trận.
Sau đấy Quách Thiếu Thông còn không cho Trương Lỵ Lỵ đi cùng, nhất định đòi y tá đẩy hắn xuống vườn hoa.
Trương Lỵ Lỵ hết cách, đành phải ngồi ở trên phòng đợi, ai mà biết, Khương Tường lại bỗng nhiên xông vào.
Trương Lỵ Lỵ cũng nhịn không được nữa, gào khóc.
"Ầm!"
Khương Tường một tay nem Trương Lỵ Lỵ ném xuống đất, quay đầu rời đi.
"Khương Tường, Khương Tường. . . Khương Tường cậu đứng lại đó cho tôi!" Bạch Băng đứng chắn trước mặt Khương Tường, mặt lạnh hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ tôi bị người ta bắt cóc."
"Cái gì?" Bạch Băng lấy làm kinh hãi, đến giờ phút này cô mới hiểu được vấn đề, khó trách Khương Tường lại xúc động như vậy, hóa ra mẹ hắn xảy ra chuyện.
"Cậu hoài nghi là Quách Thiếu Thông làm?" Bạch Băng hỏi tiếp.
"Tôi chỉ có một mình Quách Thiếu Thông là kẻ thù." Khương Tường vô cùng khẳng định chuyện Tiền Tĩnh Lan bị bắt cóc là có liên quan đến Quách Thiếu Thông.
"Đi, chúng ta đi tìm Quách Thiếu Thông." Bạch Băng cùng Khương Tường thẳng đến vườn hoa.
Trong hoa viên, có rất nhiều bệnh nhân đang tắm nắng, nhưng duy chỉ không nhìn thấy Quách Thiếu Thông.
"Khẳng định là tên khốn nạn này bắt cóc mẹ tôi." Khương Tường nổi giận đùng đùng mắng.
"Khương Tường, nếu không chúng ta báo cảnh đi?" Bạch Băng nói.
"Nếu thật là Quách Thiếu Thông làm, mục tiêu của hắn là nhằm vào tôi, chỉ cần nhìn thấy tôi, hắn sẽ không làm hại đến bà ấy. Nếu như báo cảnh sát, vậy không chừng hắn sẽ chó cùng rứt giậu sẽ gây bất lợi cho mẹ tôi." Sau đó Khương Tường nhìn Bạch Băng nói: "Bạch chủ nhiệm, làm phiền cô giải thích với chị Lâm, bây giờ tôi phải chạy đi cứu mẹ."
"Cậu biết mẹ cậu ở đâu sao?"
"Biết, bà ấy đang ở. . ."
Tút tút tút ——
Khương Tường lời còn chưa nói hết, điện thoại lần nữa vang lên, hắn vội vàng từ trong túi móc ra xem, là dãy số lạ lúc nãy.
Kết nối.
Cái âm thanh khàn khàn từ đầu dây bên kia nói: "Khương Tường, mày đến đâu rồi?"
"Rốt cuộc mày muốn như thế nào?" Khương Tường cả giận nói: "Có giỏi thì đụng đến tao đây này, đừng động tới mẹ tao."
"Không bắt mẹ mày, mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời của tao sao? Tao cảnh cáo mày, đừng có giỡ trò, nếu như mày dám báo cảnh sát, tao lập tức sẽ cho mày đi đầu thai."
Cái thanh âm khàn khan kia tiếp tục nói: "Cho mày mười lăm phút, lập tức tới bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, nếu như sau mười lăm phút không thấy người, ha ha ha, vậy hôm nay, sẽ trở thành ngày giỗ của mẹ mày."
"Mayff có phải Quách Thiếu Thông không?" Khương Tường nghiêm nghị hỏi.
"Ha ha, muốn biết tao là ai, mày đến chẳng phải sẽ biết sao?" Cái thanh âm khàn khàn cười lạnh.
"Tao không cần biết mày có phải Quách Thiếu Thông hay không, tao nói cho mày biết, dám đụng đến mẹ tao thì mày chết chắc."
Ba!
Khương Tường cúp điện thoại.
Bạch Băng đứng ở bên cạnh, nội dung cuộc trò chuyện cô nghe rõ ràng, nhìn Khương Tường nói: "Hiện tại là giờ cao điểm rất khó bắt xe, tôi đưa cậu qua đó."
"Được."
Cứu người quan trọng, Khương Tường không còn tâm trí mà già mồm.
Bạch Băng lái xe chở hắn thẳng đến đường Trung Bắc.
Trên đường.
Khương Tường gọi điện thoại cho Triệu Vân, sau khi điện thoại kết nối, Khương Tường đi thẳng vào vấn đề, nói : "Triệu Ca, tôi gặp chút phiền phức, nhờ anh giúp một tay."
Khương Tường suy đoán, bất kể là ai làm, đối phương khẳng định đã sớm bày ra cạm bẫy chờ hắn đến, nhờ Triệu Vân giúp đỡ để tránh sai sót xảy ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Vân hỏi.
"Mẹ tôi bị người ta bắt cóc."
"Cái gì?" Triệu Vân cũng rất kinh ngạc, hỏi: "Địa chỉ?"
"Ở bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, bọn cướp cho tôi trong vòng mười lăm phút phải đến đó, tôi sắp tới đó rồi." Khương Tường nói.
Triệu Vân nói: "Lão đệ, cậu ổn định tình hình trước, tôi lập tức tới."
"Được."
Cúp điện thoại, Khương Tường lại nói với Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, lát nữa đến nơi, sau khi tôi xuống xe cô lập tức rời đi."
"Vì sao?"
"Tôi sợ có nguy hiểm."
"Vậy tôi càng không thể rời đi." Bạch Băng nói: "Tôi cùng cậu đi gặp bọn cướp, nói không chừng còn khả năng giúp đỡ một tay."
Khương Tường nhìn Bạch Băng, trên người đang mặc đồng phục của bác sĩ, dáng người hiện lên linh lung tinh tế.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu như bị bọn cướp nhìn thấy, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện tồi tệ hơn.
"Bạch chủ nhiệm, cô nghe tôi, cô không được đi vào." Khương Tường nói: "Tôi không muốn cô gặp nguy hiểm, nếu như cô thực sự không yên tâm vậy thì chờ tôi ở bên ngoài đi!"
"Được, tôi chờ cậu ở bên ngoài, nhưng mà Khương Tường, cậu nhưng nhất định phải chú ý an toàn, cứu được dì thì lập tức chạy ra." Bạch Băng dặn dò.
"Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận."
Sau mười phút, xe chạy đến đường Trung Bắc.
Chương 25 Lôi Hổ
Tòa nhà Lạn Vĩ ở đường Trung Bắc là tòa nhà bị bỏ hoang lớn nhất ở Giang Châu.
Năm đó có một công ty bất động sản ra giá cao để mua mảnh đất này, nói là muốn xây một tòa nhà to nhất, cao nhất, đẹp nhất Giang Châu, nhưng mà công trình tiến hành được một nửa thì công ty đó đóng cửa, ông chủ chạy trốn, để lại cho Giang Châu một công trình đổ nát.
Những năm gần đây, chính phủ thành phố cũng tìm những công ty khác tới thay thế, nhưng cuối cùng bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau đều không có công ty nào nhận thầu.
Tòa nhà đổ nát này vẫn cứ sừng sững như thế.
Mặc dù tòa nhà này có chút ảnh hưởng đến quan cảnh thành phố, nhưng đối với mấy kẻ lang thang không nhà để về mà nói lại là một nơi tốt, dù sao bọn họ ở chỗ này, không sợ dầm mưa phơi nắng.
Sáng sớm hôm nay.
Tòa nhà bỏ đi này bỗng nhiên có một đám khách không mời mà đến, từng người đều là hung thần ác sát, cầm côn bổng gậy gộc gặp người liền đánh, đem đám ăn mày sống ở đây đuổi hết ra ngoài.
Lúc này, dưới tầng hầm có mười mấy người đàn ông đứng thành một hàng, trong tay đều cầm gậy, hình như đang chờ đợi gì đó.
Cách đó không xa, có hai người đang nói chuyện phiếm.
Một người trong đó, chính là Quách Thiếu Thông.
Quách Thiếu Thông ngồi ở trên xe lăn, toàn thân trên dưới quấn lấy băng gạc, chỉ để lộ ra một gương mặt ở bên ngoài, giống như xác ướp Ai Cập cổ đại.
"Quách Thiếu, mười lăm phút rất nhanh sẽ trôi qua, tên tiểu tử đó có đến không?" Người nói chuyện là một người đàn ông tóc đầu đinh hơn bốn mươi tuổi, bên má trái còn có một cái thẹo to chà bá.
"Nó chắc chắn tới, mẹ nó ở trong tay chúng ta, nó không dám không tới." Quách Thiếu Thông long rất tự tin nói.
Tên Mặt thẹo nhìn sang Tiền Tĩnh Lan đang hôn mê trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một vòng tà ác, nói ra: "Quách Thiếu, có thể thương lượng một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Quách Thiếu Thông cẩn thận nhìn chằm chằm tên mặt thẹo, hỏi: "Chẳng lẽ anh muốn tăng giá? Tôi nói cho anh biết, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận xong, anh giúp tôi xử lý Khương Tường, tôi đưa một trăm vạn, không thể nhiều hơn."
"Quách Thiếu đang nói gì thế, Lôi Hổ tôi là loại người không giữ chữ tín sao? Lúc trước nói việc giải quyết xong một trăm vạn là một trăm vạn, tôi tuyệt đối sẽ không lấy thêm của cậu một đồng." Mặt thẹo nói.
Quách Thiếu Thông nghi hoặc, hỏi: "Vậy anh muốn thương lượng chuyện gì?"
"Tôi muốn nói với Quách Thiếu là, chờ một lát nữa giải quyết xong tên tiểu tử đó thì để bà ta cho tôi được không?" Lôi Hổ chỉ vào Tiền Tĩnh Lan đang hôn mê nói.
Quách Thiếu Thông càng nghi ngờ: "Lôi ca, anh muốn bà già này làm gì?"
Lôi Hổ cười lớn, đáp lại: "Tôi có sở thích cá nhân tương đối khác người, đối với mấy cô gái trẻ đẹp không có hứng thú, ngược lại có hứng thú với những người phụ nữ như thế này."
Quách Thiếu Thông bỗng dưng cảm thấy buồn nôn, khẩu vị này cũng quá là nặng nha!
"Thế nào Quách Thiếu, đợi xử lý tiểu tử kia xong, đem người đàn bà này cho tôi được không?" Lôi Hổ nói ra: "Chỉ cần để người đàn bà này cho tôi, tôi có thể bớt cho cậu mười vạn, cậu đưa cho tôi chín mươi vạn là được."
"Dựa theo thỏa thuận trước đó, sau khi chuyện thành công cho anh một trăm vạn, về người đàn bà này, tặng cho anh."
"Cảm ơn Quách Thiếu."
"Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh, chơi xong phải xử lý bà ta cho sạch để tránh hậu họa về sau."
"Được, không thành vấn đề." Mặt mày Lôi Hổ hớn hở.
"Đây là đâu?" Đúng lúc này, Tiền Tĩnh Lan chậm rãi mở mắt ra, thần chí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Bà nhớ mình đi xuống lầu mua thức ăn, thế nhưng vừa tới dưới lầu, liền bị hai người đàn ông bịt miệng bắt vào một chiếc xe MiniBus, sau đó. . .
"Đây là thiên đường." Lôi Hổ đột nhiên tiến đến trước mặt Tiền Tĩnh Lan nói.
"A!" Tiền Tĩnh Lan bị vết thẹo trên mặt Lôi Hổhù dọa, thất kinh hỏi: "Mày là ai? Mày muốn làm gì?"
Lôi Hổ cười haha nói: "Đừng sợ, nơi này rất an toàn, chỉ cần bà ngoan ngoãn nghe lời tôi, rất nhanh sẽ không sao."
"Rốt cuộc mày là ai?" Tiền Tĩnh Lan nghiêm nghị hỏi.
Nhìn thấy xung qunh còn có mười mấy người đàn ông đang đứng thành hàng, tay cầm côn bổng, bà liền dự cảm thấy tình hình của mình rất không ổn.
"Bà già, ngay đến tôi bà cũng không nhận ra sao?" Quách Thiếu Thông quay đầu, lạnh lùng nhìn Tiền Tĩnh Lan.
"Quách...bác sĩ Quách? Tại sao là cậu? Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Tiền Tĩnh Lan vô cùng kinh ngạc.
"Vì sao tôi lại ở đây? Ha ha ha, vấn đề này hỏi rất hay, nói thật cho bà biết, tôi đang chờ con trai bảo bối của bà đến."
"Chờ Khương Tường? Bác sĩ Quách, các người chờ Khương Tường làm gì?" Tiền Tĩnh Lan nhất thời không kịp phản ứng.
"Chờ lát nữa bà sẽ biết." Quách Thiếu Thông trên mặt xuất hiện sự hung ác.
Tiền Tĩnh Lan ý thức được có chuyện không đúng, giãy dụa hô: "Các người mau thả tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Quách Thiếu Thông khinh thường cười lạnh: "Như bà bây giờ, có cơ hội báo cảnh sát không?"
Hai tay hai chân Tiền Tĩnh Lan đều bị dây thừng trói chặt, đừng nói báo cảnh sát, ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn.
"Các người bắt cóc tôi, đây là phạm tội có biết không?" Tiền Tĩnh Lan trầm giọng quát.
"Biết, đương nhiên biết." Lôi Hổ cười nói: "Việc Không phạm tội, tôi còn không làm đâu."
Tiền Tĩnh Lan trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, bà đã hiểu, hôm nay Quách Thiếu Thông là vì báo thù mà đến.
" Bác sĩ Quách, việc Khương Tường đánh cậu là nó không đúng, là Khương Tường sai, tôi thay nó xin lỗi cậu, van xin cậu đừng làm khó Khương Tường, tôi có thể bồi thường, bác sĩ Quách. . ."
"Bồi thường? Muốn bồi thườnG." Quách Thiếu Thông hung ác nói: "Lần trước Khương Tường phế tứ chi của tôi, hôm nay, tôi muốn hắn đền mạng cho tôi."
Tiền Tĩnh Lan sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: " Bác sĩ Quách, cậu đừng hại Khương Tường, tôi cầu xin cậu. . ."
"Bà đừng lãng phí nước bọt nữa, bà tự cầu phúc cho mình đi." Lôi Hổ nói xong, đi đến trước mặt chằm chằm nhìnTiền Tĩnh Lan.
"Mày, mày muốn làm gì?" Tiền Tĩnh Lan hoảng sợ mà hỏi.
"Lúc nãy không chú ý, vừa rồi mới nhìn kỹ một chút, tôi mới phát hiện, kỳ thật dáng dấp bà còn rất đẹp, chỉ cần ăn mặc một chút thì sẽ biến thành một quý bà quý phái rồi, tôi sắp không nhịn nổi hahaha." Lôi Hổ vừa cười nói, một tay hướng đùi đùi Tiền Tĩnh Lan sờ soạng.
"Đừng đụng vào ta." Tiền Tĩnh Lan lớn tiếng thét lên, thân thể liều mạng rụt về sau rụt, quát: "Nếu dám đụng vào tao, mày sẽ chết rất thê thảm."
"Ha ha ha, hôm nay người chết sẽ không phải là tôi, mà là con của bà, nếu như bà không nghe lời, vậy bà cũng sẽ không thọ được lâu đâu."
Nói đến đây, Lôi Hổ đột nhiên ra tay nắm lấy cằm của Tiền Tĩnh Lan, cười nham hiểm nói: "Tôi khuyên bà tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần bà nghe lời, chờ tôi giải quyết con bà xong chúng ta có thể vui sướng một trận rồi."
"Cút đi!" Tiền Tĩnh Lan phẫn nộ, dùng đầu mình đập vào đầu của Lôi Hổ.
Lôi Hổ không phòng bị, bị Tiền Tĩnh Lan đụng ngã trên mặt đất, hắn giận dữ, trong nháy mặt từ dưới đất bò dậy, dùng sức đánh thật mạnh vào mặt Tiền Tĩnh Lan, mắng: "Con đĩ khốn nạn, dám phản kháng, muốn chết phải không?"
Sau đó Lôi Hổ túm lấy tóc của Tiền Tĩnh Lan, hung tợn nói: "Chờ giết con trai bà xong, xem tôi làm sao xử lí bà."
Ngay lúc này, bóng dáng của Khương Tường xuất hiện ở cửa ra vào.