Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 56: Tụ bảo hội
Lúc Diệp Lăng Nguyệt đi xuống lầu thì nghe được tin hiệp hội Phương Sĩ đã đồng ý mua quặng sắt Lục Thành của Diệp gia.
Trải qua nhiều năm như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên hiệp hội Phương Sĩ công nhận quặng sắt của Diệp gia.
"Quá tốt rồi, ta trở về sẽ viết thư nói cho cha biết tin, lần này, Diệp gia chúng ta cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt.” Vẻ mặt của Diệp Hoàng Hiên kích động đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
“Ngũ cữu, số tiền mà hiệp hội Phương Sĩ trả thấp hơn các thương hội khác đến hai lần, như vậy không phải là vụ mua bán thua lỗ sao.” Diệp Thánh nghe thấy giá tiền liền tỏ vẻ không vui.
Những quặng sắt Lục Thành này là cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới phí biết bao tâm tư và sức lực mới luyện chế được.
“Tiểu tử ngốc, việc được hiệp hội Phương Sĩ công nhận so với tiền còn quan trọng hơn nhiều. Chỉ cần có được đơn hàng cung ứng của hiệp hội Phương Sĩ, thì sau này khi mua vũ khí và đan dược ở hiệp hội Phương Sĩ sẽ có thể hưởng ưu đãi giảm giá hai mươi phần trăm. Các ngươi bây giờ có thể sẽ không hiểu, nhưng khi các ngươi lớn lên, các ngươi sẽ hiểu được tác dụng của đan dược và vũ khí của hiệp hội Phương Sĩ.” Diệp Hoàng Hiên vừa nói vừa cùng với hai người đi ra khỏi hiệp hội Phương Sĩ.
Thấy Diệp Hoàng Hiên đang cao hứng, Diệp Lăng Nguyệt liền nói muốn tự mình đi dạo quanh thành một lát, tiện thể mua một chút quà mang về cho mấy người tỷ muội trong nhà.
Diệp Hoàng Hiên cũng không suy nghĩ nhiều, liền cùng Diệp Thánh đi về phủ trước.
Diệp Lăng Nguyệt đi loanh quanh một vòng ở trên đường, chọn mua một ít đặc sản cùng son phấn của Ngọc Thành, nhân tiện cũng dò la được vị trí lầu Cư Kỳ của thương hội lớn nhất trong thành.
Trước đó ngũ cữu Diệp Hoàng Hiên cũng từng nói, hiệp hội Phương Sĩ chỉ cung cấp đan dược đã thành phẩm và vũ khí, nếu muốn mua một số lượng lớn dược thảo hoặc muốn bán đan dược của mình thì sẽ phải đến lầu Cư Kỳ.
Khác với phong cách cổ xưa của hiệp hội Phương Sĩ, lầu Cư Kỳ ở Ngọc Thành nằm trên một con phố buôn bán phồn hoa nhất, khắp nơi đều đông nghịt người và ngựa, hạng người nào cũng có, nhiều không kể siết.
“Tiểu nhị, ta muốn mua những dược liệu này, xin hỏi lầu Cư Kỳ có bán hay không?” Diệp Lăng Nguyệt vừa vào cửa, liền đi thẳng vào vấn đề, đưa cho tiểu nhị một bảng danh sách.
Bên trên viết tên tầm ba mươi bốn mươi loại dược thảo.
Vừa nhìn thấy tên của dược liệu, tên tiểu nhị kia liền ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Nguyệt, chỉ thấy đối phương là một cô gái thanh tú xinh đẹp.
Nhưng những loại dược thảo được viết trên mảnh giấy kia đều không phải là những loại dược thảo bình thường, nào là trùng độc, cỏ độc, hơn nữa nàng còn mua một số lượng không nhỏ, nhưng dù nhìn như thế nào cũng không thấy số thuốc độc này và cô gái trước mặt có liên quan gì đến nhau.
"Chẳng lẽ đường đường là lầu Cư Kỳ, ngay cả một ít thuốc như vậy cũng không có sao?" Thấy tiểu nhị cứ ậm ừ không lên tiếng, Diệp Lăng Nguyệt bèn bất mãn nói.
"Khách quan, thật không dám giấu giếm, những loại dược thảo bình thường đều có trong lầu Cư Kỳ, nhưng những loại người muốn mua, nhất là trứng của rắn hổ mang lửa, lầu Cư Kỳ quả thực không có." Tiểu nhị khó xử trả lời.
"Nếu ta chịu mua với giá cao thì sao?" Diệp Lăng Nguyệt một tay móc ra mấy miếng vàng lá, ném qua bên phía của tiểu nhị.
Lá vàng óng ánh ai mà không thích chứ, tên tiểu nhị kia suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra đề nghị.
"Khách quan, trứng của rắn hổ mang lửa trong lầu Cư Kỳ thật sự không có. Nhưng trong lầu Cư Kỳ có một nơi gọi là Tụ Bảo Đường, hôm nay vừa hay có một đại hội tụ bảo nhỏ, đúng lúc có một người mang đến một lô trứng rắn hổ mang lửa."
Tụ Bảo Đường, đó là một nơi đặc biệt của lầu Cư Kỳ.
Chỉ cần là vật phẩm có giá trị, đều có thể gửi bán trong Tụ Bảo Đường của lầu Cư Kỳ.
Lầu Cư Kỳ là nơi cung cấp xưa nay không hỏi xuất xứ, nhưng sau khi vật phẩm được bán thì cần nộp lại tiền phí cho lầu Cư Kỳ, lầu Cư Kỳ sẽ hỗ trợ để giữ bí mật toàn bộ thông tin liên quan đến khách hàng.
Ngoài việc nhận gửi bán, Tụ Bảo Đường còn cung cấp các dịch vụ giám định bảo vật, sau khi giám định bảo vật xong thì phải nộp phí, còn việc khách hàng có muốn bán vật phẩm đó không thì do người đó hoàn toàn tự quyết định.
Nghe tiểu nhị nói như thế, tim Diệp Lăng Nguyệt đập nhanh thêm vài nhịp, đúng lúc nàng đang có thứ đồ cần được giám định
Khối khoáng thạch thần bí mà nàng lấy được từ Tàng Bảo Các của Diệp gia đến nay vẫn chưa biết đó là loại khoáng thạch gì.
Trước đó, mặc dù Diệp Lăng Nguyệt dùng Đỉnh Tức để tìm hiểu cấu tạo nội bộ của nó, nhưng khi nàng thử dùng Càn Đỉnh để tinh luyện thì lại không tài nào tinh luyện được.
Nàng lại không muốn đưa khối khoáng thạch này đến hiệp hội Phương Sĩ, nói không chừng, Tụ Bảo Đường có thể giúp được nàng.
Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một lát, liền lấy khối khoáng thạch thần bí ấy ra, lại lấy thêm mấy viên Huyền Âm Đan mà nàng luyện chế được giao cho lầu Cư Kỳ, sau đó nàng được đưa đến Tụ Bảo Đường nằm ở tầng thứ năm của lầu Cư Kỳ.
Tụ Bảo Đường là những gian phòng khách khoảng bốn năm trăm mét vuông, bên trong được thiết kế vô cùng hoa lệ, trên nền đất được trải loại thảm làm từ lông thú thượng đẳng, còn bày biện cả san hô Hồng Ngọc của Nam Hải.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt đi vào, bên trong đã có khoảng năm mươi, sáu mươi người, già trẻ đều có.
Ngoài những người khách hàng ra, Diệp Lăng Nguyệt còn cảm nhận được vài người có Nguyên Lực rất mạnh, đứng ở bốn phía của Tụ Bảo Đường.
Hơi thở này so với những cao thủ của Hậu Thiên Đỉnh Phong như Diệp Cô, Tống Vạn Sư đều không hề thua kém một chút nào, xem ra trong lầu Cư Kỳ này cũng giấu không ít cao thủ.
Diệp Lăng Nguyệt chọn một chỗ ngồi xuống, ngồi bên cạnh là một vị hồng y nữ tử, người này tầm hơn hai mươi tuổi, dung mạo rất là xinh đẹp.
Hồng y nữ tử nhìn Diệp Lăng Nguyệt gật đầu một cái, lúc này cách thời gian bắt đầu của Tụ Bảo hội vẫn còn một khắc đồng hồ, hai người liền trò chuyện với nhau.
"Vị muội muội này là lần đầu tiên tới lầu Cư Kỳ sao?" Hồng y nữ tử thấy Diệp Lăng Nguyệt tuổi còn trẻ, cũng không có trưởng bối đi cùng, không khỏi có chút hiếu kỳ đối với nàng.
'Ta mới tới LyThành, nghe nói trong lầu Cư Kỳ có không ít đồ tốt, cho nên tới để thưởng thức." Diệp Lăng Nguyệt thuận miệng đáp.
"Vậy là ngươi đến đúng nơi rồi, trong lầu Cư Kỳ có không ít đồ tốt. Còn có Tụ Bảo Đường này, nếu như trong người muội muội không thiếu tiền thì những thứ tốt trong Tụ Bảo Đường thật sự là không ít." Kiến thức của vị hồng y nữ tử đúng là hơn người, chỉ vài ba lời nói đã giải thích được tình hình đại khái của LyThành.
Hai người đang nói chuyện thì thấy một tên chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ từ trong phòng khách đi ra.
"Chư vị, hoan nghênh tới tham gia đại hội Giám Bảo, hai mươi ba vật phẩm được bày biện trong căn phòng này là do khách hàng gửi bán trong Tụ Bảo Đường, mỗi vật phẩm đều có qui định đấu giá của mình, nếu ai có hứng thú thì đều có thể tham gia đấu giá, một lần đấu giá cần một trăm lượng."
Vật phầm được đưa ra đấu giá đầu tiên chính là mấy viên Huyền Âm Đan mà lúc nãy Diệp Lăng Nguyệt thuận tay lấy ra.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết giá trị cụ thể của những viên Huyền Âm Đan này, trong tay nàng có một số lượng lớn quặng sắt đen, gần đây thủ pháp luyện đan đã thuần thục hơn nên Huyền Âm Đan được luyện ra đều có chất lượng cao hơn trước đây.
Trừ đi số lượng nàng và mẫu thân dùng thì vẫn còn dư một ít, nên nàng muốn thử đem bán xem có thể bán được bao nhiêu tiền.
Thấy Huyền Âm Đan được mang ra, những khách hàng đang có mặt đều có vẻ hậm hực không vui. Huyền Âm Đan này tuy là đan dược nhị phẩm, nhưng trên thị trường cũng không hiểm thấy, trong hiệp hội Phương Sĩ chỉ cần hai trăm lạng bạc ròng thì đã có thể mua được một viên.
"Lần đấu giá thứ nhất là năm viên Huyền Âm Đan, trong nhà có người đang trong thời kỳ trưởng thành hoặc là có người đang trong thời kỳ luyện võ thì nên chú ý. Không nên xem thường những viên Huyền Âm Đan này, nó không giống với các viên Huyền Âm Đan trong hiệp hội Phương Sĩ, đây đều là Lam Văn Huyền Âm Đan." Thấy sự thờ ở trong đáy mắt của vài người khách hàng, chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ không chút hoang mang, cầm lên một viên Huyền Âm Đan và nói.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt đi xuống lầu thì nghe được tin hiệp hội Phương Sĩ đã đồng ý mua quặng sắt Lục Thành của Diệp gia.
Trải qua nhiều năm như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên hiệp hội Phương Sĩ công nhận quặng sắt của Diệp gia.
"Quá tốt rồi, ta trở về sẽ viết thư nói cho cha biết tin, lần này, Diệp gia chúng ta cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt.” Vẻ mặt của Diệp Hoàng Hiên kích động đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
“Ngũ cữu, số tiền mà hiệp hội Phương Sĩ trả thấp hơn các thương hội khác đến hai lần, như vậy không phải là vụ mua bán thua lỗ sao.” Diệp Thánh nghe thấy giá tiền liền tỏ vẻ không vui.
Những quặng sắt Lục Thành này là cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới phí biết bao tâm tư và sức lực mới luyện chế được.
“Tiểu tử ngốc, việc được hiệp hội Phương Sĩ công nhận so với tiền còn quan trọng hơn nhiều. Chỉ cần có được đơn hàng cung ứng của hiệp hội Phương Sĩ, thì sau này khi mua vũ khí và đan dược ở hiệp hội Phương Sĩ sẽ có thể hưởng ưu đãi giảm giá hai mươi phần trăm. Các ngươi bây giờ có thể sẽ không hiểu, nhưng khi các ngươi lớn lên, các ngươi sẽ hiểu được tác dụng của đan dược và vũ khí của hiệp hội Phương Sĩ.” Diệp Hoàng Hiên vừa nói vừa cùng với hai người đi ra khỏi hiệp hội Phương Sĩ.
Thấy Diệp Hoàng Hiên đang cao hứng, Diệp Lăng Nguyệt liền nói muốn tự mình đi dạo quanh thành một lát, tiện thể mua một chút quà mang về cho mấy người tỷ muội trong nhà.
Diệp Hoàng Hiên cũng không suy nghĩ nhiều, liền cùng Diệp Thánh đi về phủ trước.
Diệp Lăng Nguyệt đi loanh quanh một vòng ở trên đường, chọn mua một ít đặc sản cùng son phấn của Ngọc Thành, nhân tiện cũng dò la được vị trí lầu Cư Kỳ của thương hội lớn nhất trong thành.
Trước đó ngũ cữu Diệp Hoàng Hiên cũng từng nói, hiệp hội Phương Sĩ chỉ cung cấp đan dược đã thành phẩm và vũ khí, nếu muốn mua một số lượng lớn dược thảo hoặc muốn bán đan dược của mình thì sẽ phải đến lầu Cư Kỳ.
Khác với phong cách cổ xưa của hiệp hội Phương Sĩ, lầu Cư Kỳ ở Ngọc Thành nằm trên một con phố buôn bán phồn hoa nhất, khắp nơi đều đông nghịt người và ngựa, hạng người nào cũng có, nhiều không kể siết.
“Tiểu nhị, ta muốn mua những dược liệu này, xin hỏi lầu Cư Kỳ có bán hay không?” Diệp Lăng Nguyệt vừa vào cửa, liền đi thẳng vào vấn đề, đưa cho tiểu nhị một bảng danh sách.
Bên trên viết tên tầm ba mươi bốn mươi loại dược thảo.
Vừa nhìn thấy tên của dược liệu, tên tiểu nhị kia liền ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Nguyệt, chỉ thấy đối phương là một cô gái thanh tú xinh đẹp.
Nhưng những loại dược thảo được viết trên mảnh giấy kia đều không phải là những loại dược thảo bình thường, nào là trùng độc, cỏ độc, hơn nữa nàng còn mua một số lượng không nhỏ, nhưng dù nhìn như thế nào cũng không thấy số thuốc độc này và cô gái trước mặt có liên quan gì đến nhau.
"Chẳng lẽ đường đường là lầu Cư Kỳ, ngay cả một ít thuốc như vậy cũng không có sao?" Thấy tiểu nhị cứ ậm ừ không lên tiếng, Diệp Lăng Nguyệt bèn bất mãn nói.
"Khách quan, thật không dám giấu giếm, những loại dược thảo bình thường đều có trong lầu Cư Kỳ, nhưng những loại người muốn mua, nhất là trứng của rắn hổ mang lửa, lầu Cư Kỳ quả thực không có." Tiểu nhị khó xử trả lời.
"Nếu ta chịu mua với giá cao thì sao?" Diệp Lăng Nguyệt một tay móc ra mấy miếng vàng lá, ném qua bên phía của tiểu nhị.
Lá vàng óng ánh ai mà không thích chứ, tên tiểu nhị kia suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra đề nghị.
"Khách quan, trứng của rắn hổ mang lửa trong lầu Cư Kỳ thật sự không có. Nhưng trong lầu Cư Kỳ có một nơi gọi là Tụ Bảo Đường, hôm nay vừa hay có một đại hội tụ bảo nhỏ, đúng lúc có một người mang đến một lô trứng rắn hổ mang lửa."
Tụ Bảo Đường, đó là một nơi đặc biệt của lầu Cư Kỳ.
Chỉ cần là vật phẩm có giá trị, đều có thể gửi bán trong Tụ Bảo Đường của lầu Cư Kỳ.
Lầu Cư Kỳ là nơi cung cấp xưa nay không hỏi xuất xứ, nhưng sau khi vật phẩm được bán thì cần nộp lại tiền phí cho lầu Cư Kỳ, lầu Cư Kỳ sẽ hỗ trợ để giữ bí mật toàn bộ thông tin liên quan đến khách hàng.
Ngoài việc nhận gửi bán, Tụ Bảo Đường còn cung cấp các dịch vụ giám định bảo vật, sau khi giám định bảo vật xong thì phải nộp phí, còn việc khách hàng có muốn bán vật phẩm đó không thì do người đó hoàn toàn tự quyết định.
Nghe tiểu nhị nói như thế, tim Diệp Lăng Nguyệt đập nhanh thêm vài nhịp, đúng lúc nàng đang có thứ đồ cần được giám định
Khối khoáng thạch thần bí mà nàng lấy được từ Tàng Bảo Các của Diệp gia đến nay vẫn chưa biết đó là loại khoáng thạch gì.
Trước đó, mặc dù Diệp Lăng Nguyệt dùng Đỉnh Tức để tìm hiểu cấu tạo nội bộ của nó, nhưng khi nàng thử dùng Càn Đỉnh để tinh luyện thì lại không tài nào tinh luyện được.
Nàng lại không muốn đưa khối khoáng thạch này đến hiệp hội Phương Sĩ, nói không chừng, Tụ Bảo Đường có thể giúp được nàng.
Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một lát, liền lấy khối khoáng thạch thần bí ấy ra, lại lấy thêm mấy viên Huyền Âm Đan mà nàng luyện chế được giao cho lầu Cư Kỳ, sau đó nàng được đưa đến Tụ Bảo Đường nằm ở tầng thứ năm của lầu Cư Kỳ.
Tụ Bảo Đường là những gian phòng khách khoảng bốn năm trăm mét vuông, bên trong được thiết kế vô cùng hoa lệ, trên nền đất được trải loại thảm làm từ lông thú thượng đẳng, còn bày biện cả san hô Hồng Ngọc của Nam Hải.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt đi vào, bên trong đã có khoảng năm mươi, sáu mươi người, già trẻ đều có.
Ngoài những người khách hàng ra, Diệp Lăng Nguyệt còn cảm nhận được vài người có Nguyên Lực rất mạnh, đứng ở bốn phía của Tụ Bảo Đường.
Hơi thở này so với những cao thủ của Hậu Thiên Đỉnh Phong như Diệp Cô, Tống Vạn Sư đều không hề thua kém một chút nào, xem ra trong lầu Cư Kỳ này cũng giấu không ít cao thủ.
Diệp Lăng Nguyệt chọn một chỗ ngồi xuống, ngồi bên cạnh là một vị hồng y nữ tử, người này tầm hơn hai mươi tuổi, dung mạo rất là xinh đẹp.
Hồng y nữ tử nhìn Diệp Lăng Nguyệt gật đầu một cái, lúc này cách thời gian bắt đầu của Tụ Bảo hội vẫn còn một khắc đồng hồ, hai người liền trò chuyện với nhau.
"Vị muội muội này là lần đầu tiên tới lầu Cư Kỳ sao?" Hồng y nữ tử thấy Diệp Lăng Nguyệt tuổi còn trẻ, cũng không có trưởng bối đi cùng, không khỏi có chút hiếu kỳ đối với nàng.
'Ta mới tới LyThành, nghe nói trong lầu Cư Kỳ có không ít đồ tốt, cho nên tới để thưởng thức." Diệp Lăng Nguyệt thuận miệng đáp.
"Vậy là ngươi đến đúng nơi rồi, trong lầu Cư Kỳ có không ít đồ tốt. Còn có Tụ Bảo Đường này, nếu như trong người muội muội không thiếu tiền thì những thứ tốt trong Tụ Bảo Đường thật sự là không ít." Kiến thức của vị hồng y nữ tử đúng là hơn người, chỉ vài ba lời nói đã giải thích được tình hình đại khái của LyThành.
Hai người đang nói chuyện thì thấy một tên chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ từ trong phòng khách đi ra.
"Chư vị, hoan nghênh tới tham gia đại hội Giám Bảo, hai mươi ba vật phẩm được bày biện trong căn phòng này là do khách hàng gửi bán trong Tụ Bảo Đường, mỗi vật phẩm đều có qui định đấu giá của mình, nếu ai có hứng thú thì đều có thể tham gia đấu giá, một lần đấu giá cần một trăm lượng."
Vật phầm được đưa ra đấu giá đầu tiên chính là mấy viên Huyền Âm Đan mà lúc nãy Diệp Lăng Nguyệt thuận tay lấy ra.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết giá trị cụ thể của những viên Huyền Âm Đan này, trong tay nàng có một số lượng lớn quặng sắt đen, gần đây thủ pháp luyện đan đã thuần thục hơn nên Huyền Âm Đan được luyện ra đều có chất lượng cao hơn trước đây.
Trừ đi số lượng nàng và mẫu thân dùng thì vẫn còn dư một ít, nên nàng muốn thử đem bán xem có thể bán được bao nhiêu tiền.
Thấy Huyền Âm Đan được mang ra, những khách hàng đang có mặt đều có vẻ hậm hực không vui. Huyền Âm Đan này tuy là đan dược nhị phẩm, nhưng trên thị trường cũng không hiểm thấy, trong hiệp hội Phương Sĩ chỉ cần hai trăm lạng bạc ròng thì đã có thể mua được một viên.
"Lần đấu giá thứ nhất là năm viên Huyền Âm Đan, trong nhà có người đang trong thời kỳ trưởng thành hoặc là có người đang trong thời kỳ luyện võ thì nên chú ý. Không nên xem thường những viên Huyền Âm Đan này, nó không giống với các viên Huyền Âm Đan trong hiệp hội Phương Sĩ, đây đều là Lam Văn Huyền Âm Đan." Thấy sự thờ ở trong đáy mắt của vài người khách hàng, chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ không chút hoang mang, cầm lên một viên Huyền Âm Đan và nói.