Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Hàn chứng ly kỳ
Ban đêm ở Ly Thành đèn đóm đều tắt hết.
Một chú Phương Hạc bay vào trong một con phố quanh co tĩnh mịch, hai bên đường phố là những hàng trúc Tương Phi màu tím, cả một con đường như thế nhưng chỉ có một tòa phủ đệ.
Phủ đệ được lợp ngói lưu ly, nước sơn đỏ thắm, nhìn sơ qua chỉ thấy những mảnh sân nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở mỗi ngóc ngách đều có ám vệ canh giữ.
Có khí thế như thế, nếu không phải ở trước cửa phủ đệ có treo một cái bảng đề chữ “Phượng phủ”, thật sự sẽ khiến cho người ta lầm tưởng đây là phủ Thái Thú của Ngọc Thành
Bên trong Phượng phủ, một vị tiên phong đạo cốt Thanh Sam đang chẩn bệnh cho thiếu niên nằm trêm giường, thân hình của ông ta gầy gò, râu tóc bạc trắng, từ con ngươi lúc nào cũng ánh lên những tia nhìn trí tuệ.
“Hội trưởng, sức khỏe của thiếu gia thế nào?” Đứng bên cạnh giường là Thanh Sam lão giả - người mà lúc ban ngày Diệp Lăng Nguyệt gặp được ở bờ sông, nằm trên giường chính là là một thiếu niên đang mắc bệnh nặng - Phượng Tân.
“Yên tâm, Phượng thiếu gia chỉ là thỉnh thoảng bị cảm phong hàn, cộng thêm trong cơ thể cậu ta có hàn chứng, nên thân thể mới khó chịu, ở đây ta có mười viên dưỡng tâm đan, mỗi ngày vào lúc sáng sớm, khi bụng rỗng thì dùng rượu ấm với một viên, trong vòng mười ngày, nhất định sẽ có chuyển biến tốt.” Thanh Sam lão giả chính là hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ ở Ly Thành tên là Liêu Trần, đồng thời cũng là một vị Bát Đỉnh Phương Sĩ mà Diệp Hoàng Hiên đã từng nhắc đến.
Ông và Mục lão tiên sinh là bạn tốt nhiều năm, vì Phượng Tân sức khỏe không tốt nên được mời đến Phượng phủ.
“Trên người thiếu gia có hàn chứng sao?” Mục lão tiên sinh mặt đầy nghi hoặc nhìn hội trưởng.
Liêu hội trưởng lắc đầu một cái, vẻ mặt như muốn nói ông cũng lực bất tòng tâm.
Phượng Tân này cũng thật là đáng thương, tuy là thân phận cao quý, nhưng từ lúc sinh lại bị mắc hàn chứng, nhìn bộ dạng hắn như thế, chỉ sợ là không sống nổi qua hai mươi tuổi.
Khó trách Bắc Thanh Đế lại để cho hắn sống tạm ở Đại Hạ khí hậu ấm áp để điều dưỡng thân thể.
“Lão sư, người cũng đừng làm khó Liêu hội trưởng, cơ thể của ta ta tự biết rõ.” Phượng Tân gượng dậy, lông mi rủ xuống, gương mặt đầy vẻ u ám.
Cho dù là đệ nhất phương sĩ Bắc Thanh Tôn Trần Hồng Nho thì đối với bệnh của hắn cũng là lực bất tòng tâm, huống chi là hiệp hội Phương Sĩ của Ly Thành chứ.
Chợt nghe thấy tiếng của cánh chim bên trong căn phòng, sau đó một con hạc nhỏ linh hoạt khéo léo bay vào, dưới ánh đèn nó không ngừng bay quanh Liêu hội trưởng.
Phượng Tân đã sớm nghe nói, phương sĩ của hiệp hội Phương Sĩ không giống với các võ giả bình thường, phương thức đưa tin của bọn họ là sử dụng Phương Hạc, bên trong Phương Hạc được truyền vào một ít tinh lực, chỉ khi tìm thấy người được chỉ định thì nó mới báo tin.
“Là Phượng Hạc đưa tin của hiệp hội Phương Sĩ.” Liêu hội trưởng cười cười, một con Phương Hạc liền sà vào tay của ông.
“Một người họ Hoàng trong hiệp hội Phương Sĩ không biết trúng kỳ độc gì, xin hội trưởng mau trở về hiệp hội Phương Sĩ.” Sau khi mở Phương Hạc ra, bên trong có viết một hàng chữ nhỏ.
Sau khi xem thư xong, con Phương Hạc nhỏ liền bốc cháy, biến thành tro bụi.
Phương Hạc do Tam Đỉnh phương sĩ của Tống phương sĩ ngưng tụ thần lực mà thành, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi.
Phượng Tân nhìn rất chăm chú, vẻ mặt đầy hứng thú.
Hắn từ nhỏ đã ốm yếu, bởi vì trong người mắc hàn chứng nên rất ít khi đi ra ngoài, lần này đến Đại Hạ tĩnh dưỡng xem như là lần hắn đi xa nhất.
Chỉ tiếc là đi đường vất vả, hắn lại bị rơi xuống nước, khiến cho hàn chứng phát tác.
Sau khi nghe tin từ Phương Hạc, Liêu hội trưởng không khỏi lộ vẻ xúc động.
“Xin lỗi hai vị, trong hiệp hội có chút gấp chuyện, lão phu phải trở về ngay. Phượng Tân đối với Phương Hạc có chút hứng thú, ở đây lão phu có một con Phương Hạc không dùng đến, nếu thiếu gia không chê, lão phu có thể tặng cho người.” Liêu hội trưởng cũng là một người biết quan sát sắc mặt người khác, hắn biết vị Phượng Tân thiếu gia này thân thể yếu đuối nhiều bệnh, ở Bắc Thanh và Đại Hạ đều có địa vị rất đặc biệt, có thể kết giao, ông đương nhiên cũng mong có thể tạo được mối quan hệ tốt.
Liêu hội trưởng đưa Phương Hạc ra, đương nhiên không phải là Phương Hạc do Tống phương sĩ tạo ra, con Phương Hạc này là dùng giấy vàng tạo thành, bên dưới có ánh đèn sáng lấp lánh rất là đẹp mắt.
Phượng Tân không hề từ chối, đưa tay ra nhận lấy Phương Hạc.
Liêu hội trưởng nhớ đến việc trong hiệp hội nên vội vã trở về.
Hoàng Chí lúc này đang thoi thóp, nửa người dưới chỉ còn là bộ xương.
“Hội trưởng, người đã về.” Đám người Tống phương sĩ nhìn thấy Liêu hội trưởng thì giống như là thấy vị cứu tinh.
“Đây là? Tà phương chi độc của khu vực Trung Nguyên?” Liêu hội trưởng nhìn một hồi, trên mặt nhất thời u ám, cuối cùng cũng nhận ra độc trên người của Hoàng phượng sĩ.
Tà phương?
Mấy người phương sĩ đang đứng nghe thấy thế đều kinh ngạc biến sắc.
Mọi người đều biết, phương sĩ ở đại lục cũng phân thành mấy loại, có chuyên về luyện đan, cũng có chuyện về luyện khí, còn có chuyên về luyện cổ độc được gọi là Tà phương, chính là hội Phương Sĩ tà ác chuyên dùng độc hại người.
Chỉ là những tên tà phương tu luyện tà pháp này phần lớn đều hoạt động ở khu vực Trung Nguyên, tại sao bây giờ lại đến Ly thành.
“Hoàng Chí, ngươi còn không mau nói, ngươi rốt cuộc là đã đụng chạm đến ai rồi?” Tống phương sĩ nhìn rồi chất vấn Hoàng Chí
“Hội trưởng, oan uổng quá, ta có đụng chạm đến ai đâu, ta chỉ là ở Túy Tiên cư ăn một bữa cơm, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy.” Hoàng Chí sắc mặt trắng bệch, nói chuyện uể oải, hắn nào dám đi đụng chạm với Tà phương của Trung Nguyên. “Hội trưởng, người nhất định phải mau cứu ta.”
“Độc ngươi trúng là chất kịch độc âm nhu không gì sánh bằng, độc đã ngấm vào tận xương, rất khó để loại bỏ. Nếu muốn bảo vệ tính mạng, cách duy nhất chính là chặt bỏ nửa người dưới.” Liêu hội trưởng bây giờ cũng là lực bất tòng tâm, hắn cũng biết Hoàng Chí xưa nay không biết kiềm chế hành vi, đắc tội với không ít người, lần này xem như là cho hắn một bài học.
Chỉ là không biết, rốt cuộc là môn hạ nào của Tà giáo ở trung nguyên lại có thể luyện chế ra chất kịch độc như vậy.
Hoàng Chí nghe thấy thế, không thể nào chấp nhận được nên đã ngất lịm đi.
Điều Liêu hội trưởng không ngờ tới là vị “phương sĩ tà ác” mà hắn nhắc đến vào lúc này cũng vừa đến nhà của Diệp Hoàng Hiên.
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên hắt xì một cái, nàng sờ sờ mũi rồi đi vào trong phòng.
Diệp Hoàng Hiên đã sớm lập nghiệp ở Ly Thành, nên bọn người Diệp Lăng Nguyệt sau khi từ Túy Tiên cư ra ngoài liền đi đến phủ của hắn.
Cả nhà ngũ cữu đều rất nhiệt tình, sau khi Diệp Lăng Nguyệt hàn huyên mấy câu với bọn họ thì trở về phòng.
“Cũng không biết vị Hoàng phương sĩ kia như thế nào rồi.”Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại tình hình lúc Hoàng Chí trúng độc, chớp chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt dùng độc trên cơ thể người, cũng không thể không nói độc của Ngọc Thủ Độc Tôn cũng thật là.
Nếu có thể nắm rõ cách dùng độc thì lúc gặp phải đối thủ lợi hại vẫn có thể được xem là một cách để bảo vệ tính mạng.
Trước đó vì ở Thu Phong trấn, các loại dược liệu được bán trong tiệm thuốc chủng loại không nhiều, nên Diệp Lăng Nguyệt không có cơ hội để luyện thử độc.
Nhưng từ sau khi nàng đến Ly Thành thì không còn giống như vậy nữa.
Trong Ly Thành không thứ gì là không có, đủ các loại dược thảo cao cấp, chỉ cần có tiền là cái gì cũng có thể mua được.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định, sáng sớm ngày mai, nàng phải đi dạo quanh Ly Thành vài vòng, chuẩn bị luyện chế thêm chút độc dược để phòng thân.
Ban đêm ở Ly Thành đèn đóm đều tắt hết.
Một chú Phương Hạc bay vào trong một con phố quanh co tĩnh mịch, hai bên đường phố là những hàng trúc Tương Phi màu tím, cả một con đường như thế nhưng chỉ có một tòa phủ đệ.
Phủ đệ được lợp ngói lưu ly, nước sơn đỏ thắm, nhìn sơ qua chỉ thấy những mảnh sân nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở mỗi ngóc ngách đều có ám vệ canh giữ.
Có khí thế như thế, nếu không phải ở trước cửa phủ đệ có treo một cái bảng đề chữ “Phượng phủ”, thật sự sẽ khiến cho người ta lầm tưởng đây là phủ Thái Thú của Ngọc Thành
Bên trong Phượng phủ, một vị tiên phong đạo cốt Thanh Sam đang chẩn bệnh cho thiếu niên nằm trêm giường, thân hình của ông ta gầy gò, râu tóc bạc trắng, từ con ngươi lúc nào cũng ánh lên những tia nhìn trí tuệ.
“Hội trưởng, sức khỏe của thiếu gia thế nào?” Đứng bên cạnh giường là Thanh Sam lão giả - người mà lúc ban ngày Diệp Lăng Nguyệt gặp được ở bờ sông, nằm trên giường chính là là một thiếu niên đang mắc bệnh nặng - Phượng Tân.
“Yên tâm, Phượng thiếu gia chỉ là thỉnh thoảng bị cảm phong hàn, cộng thêm trong cơ thể cậu ta có hàn chứng, nên thân thể mới khó chịu, ở đây ta có mười viên dưỡng tâm đan, mỗi ngày vào lúc sáng sớm, khi bụng rỗng thì dùng rượu ấm với một viên, trong vòng mười ngày, nhất định sẽ có chuyển biến tốt.” Thanh Sam lão giả chính là hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ ở Ly Thành tên là Liêu Trần, đồng thời cũng là một vị Bát Đỉnh Phương Sĩ mà Diệp Hoàng Hiên đã từng nhắc đến.
Ông và Mục lão tiên sinh là bạn tốt nhiều năm, vì Phượng Tân sức khỏe không tốt nên được mời đến Phượng phủ.
“Trên người thiếu gia có hàn chứng sao?” Mục lão tiên sinh mặt đầy nghi hoặc nhìn hội trưởng.
Liêu hội trưởng lắc đầu một cái, vẻ mặt như muốn nói ông cũng lực bất tòng tâm.
Phượng Tân này cũng thật là đáng thương, tuy là thân phận cao quý, nhưng từ lúc sinh lại bị mắc hàn chứng, nhìn bộ dạng hắn như thế, chỉ sợ là không sống nổi qua hai mươi tuổi.
Khó trách Bắc Thanh Đế lại để cho hắn sống tạm ở Đại Hạ khí hậu ấm áp để điều dưỡng thân thể.
“Lão sư, người cũng đừng làm khó Liêu hội trưởng, cơ thể của ta ta tự biết rõ.” Phượng Tân gượng dậy, lông mi rủ xuống, gương mặt đầy vẻ u ám.
Cho dù là đệ nhất phương sĩ Bắc Thanh Tôn Trần Hồng Nho thì đối với bệnh của hắn cũng là lực bất tòng tâm, huống chi là hiệp hội Phương Sĩ của Ly Thành chứ.
Chợt nghe thấy tiếng của cánh chim bên trong căn phòng, sau đó một con hạc nhỏ linh hoạt khéo léo bay vào, dưới ánh đèn nó không ngừng bay quanh Liêu hội trưởng.
Phượng Tân đã sớm nghe nói, phương sĩ của hiệp hội Phương Sĩ không giống với các võ giả bình thường, phương thức đưa tin của bọn họ là sử dụng Phương Hạc, bên trong Phương Hạc được truyền vào một ít tinh lực, chỉ khi tìm thấy người được chỉ định thì nó mới báo tin.
“Là Phượng Hạc đưa tin của hiệp hội Phương Sĩ.” Liêu hội trưởng cười cười, một con Phương Hạc liền sà vào tay của ông.
“Một người họ Hoàng trong hiệp hội Phương Sĩ không biết trúng kỳ độc gì, xin hội trưởng mau trở về hiệp hội Phương Sĩ.” Sau khi mở Phương Hạc ra, bên trong có viết một hàng chữ nhỏ.
Sau khi xem thư xong, con Phương Hạc nhỏ liền bốc cháy, biến thành tro bụi.
Phương Hạc do Tam Đỉnh phương sĩ của Tống phương sĩ ngưng tụ thần lực mà thành, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi.
Phượng Tân nhìn rất chăm chú, vẻ mặt đầy hứng thú.
Hắn từ nhỏ đã ốm yếu, bởi vì trong người mắc hàn chứng nên rất ít khi đi ra ngoài, lần này đến Đại Hạ tĩnh dưỡng xem như là lần hắn đi xa nhất.
Chỉ tiếc là đi đường vất vả, hắn lại bị rơi xuống nước, khiến cho hàn chứng phát tác.
Sau khi nghe tin từ Phương Hạc, Liêu hội trưởng không khỏi lộ vẻ xúc động.
“Xin lỗi hai vị, trong hiệp hội có chút gấp chuyện, lão phu phải trở về ngay. Phượng Tân đối với Phương Hạc có chút hứng thú, ở đây lão phu có một con Phương Hạc không dùng đến, nếu thiếu gia không chê, lão phu có thể tặng cho người.” Liêu hội trưởng cũng là một người biết quan sát sắc mặt người khác, hắn biết vị Phượng Tân thiếu gia này thân thể yếu đuối nhiều bệnh, ở Bắc Thanh và Đại Hạ đều có địa vị rất đặc biệt, có thể kết giao, ông đương nhiên cũng mong có thể tạo được mối quan hệ tốt.
Liêu hội trưởng đưa Phương Hạc ra, đương nhiên không phải là Phương Hạc do Tống phương sĩ tạo ra, con Phương Hạc này là dùng giấy vàng tạo thành, bên dưới có ánh đèn sáng lấp lánh rất là đẹp mắt.
Phượng Tân không hề từ chối, đưa tay ra nhận lấy Phương Hạc.
Liêu hội trưởng nhớ đến việc trong hiệp hội nên vội vã trở về.
Hoàng Chí lúc này đang thoi thóp, nửa người dưới chỉ còn là bộ xương.
“Hội trưởng, người đã về.” Đám người Tống phương sĩ nhìn thấy Liêu hội trưởng thì giống như là thấy vị cứu tinh.
“Đây là? Tà phương chi độc của khu vực Trung Nguyên?” Liêu hội trưởng nhìn một hồi, trên mặt nhất thời u ám, cuối cùng cũng nhận ra độc trên người của Hoàng phượng sĩ.
Tà phương?
Mấy người phương sĩ đang đứng nghe thấy thế đều kinh ngạc biến sắc.
Mọi người đều biết, phương sĩ ở đại lục cũng phân thành mấy loại, có chuyên về luyện đan, cũng có chuyện về luyện khí, còn có chuyên về luyện cổ độc được gọi là Tà phương, chính là hội Phương Sĩ tà ác chuyên dùng độc hại người.
Chỉ là những tên tà phương tu luyện tà pháp này phần lớn đều hoạt động ở khu vực Trung Nguyên, tại sao bây giờ lại đến Ly thành.
“Hoàng Chí, ngươi còn không mau nói, ngươi rốt cuộc là đã đụng chạm đến ai rồi?” Tống phương sĩ nhìn rồi chất vấn Hoàng Chí
“Hội trưởng, oan uổng quá, ta có đụng chạm đến ai đâu, ta chỉ là ở Túy Tiên cư ăn một bữa cơm, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy.” Hoàng Chí sắc mặt trắng bệch, nói chuyện uể oải, hắn nào dám đi đụng chạm với Tà phương của Trung Nguyên. “Hội trưởng, người nhất định phải mau cứu ta.”
“Độc ngươi trúng là chất kịch độc âm nhu không gì sánh bằng, độc đã ngấm vào tận xương, rất khó để loại bỏ. Nếu muốn bảo vệ tính mạng, cách duy nhất chính là chặt bỏ nửa người dưới.” Liêu hội trưởng bây giờ cũng là lực bất tòng tâm, hắn cũng biết Hoàng Chí xưa nay không biết kiềm chế hành vi, đắc tội với không ít người, lần này xem như là cho hắn một bài học.
Chỉ là không biết, rốt cuộc là môn hạ nào của Tà giáo ở trung nguyên lại có thể luyện chế ra chất kịch độc như vậy.
Hoàng Chí nghe thấy thế, không thể nào chấp nhận được nên đã ngất lịm đi.
Điều Liêu hội trưởng không ngờ tới là vị “phương sĩ tà ác” mà hắn nhắc đến vào lúc này cũng vừa đến nhà của Diệp Hoàng Hiên.
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên hắt xì một cái, nàng sờ sờ mũi rồi đi vào trong phòng.
Diệp Hoàng Hiên đã sớm lập nghiệp ở Ly Thành, nên bọn người Diệp Lăng Nguyệt sau khi từ Túy Tiên cư ra ngoài liền đi đến phủ của hắn.
Cả nhà ngũ cữu đều rất nhiệt tình, sau khi Diệp Lăng Nguyệt hàn huyên mấy câu với bọn họ thì trở về phòng.
“Cũng không biết vị Hoàng phương sĩ kia như thế nào rồi.”Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại tình hình lúc Hoàng Chí trúng độc, chớp chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt dùng độc trên cơ thể người, cũng không thể không nói độc của Ngọc Thủ Độc Tôn cũng thật là.
Nếu có thể nắm rõ cách dùng độc thì lúc gặp phải đối thủ lợi hại vẫn có thể được xem là một cách để bảo vệ tính mạng.
Trước đó vì ở Thu Phong trấn, các loại dược liệu được bán trong tiệm thuốc chủng loại không nhiều, nên Diệp Lăng Nguyệt không có cơ hội để luyện thử độc.
Nhưng từ sau khi nàng đến Ly Thành thì không còn giống như vậy nữa.
Trong Ly Thành không thứ gì là không có, đủ các loại dược thảo cao cấp, chỉ cần có tiền là cái gì cũng có thể mua được.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định, sáng sớm ngày mai, nàng phải đi dạo quanh Ly Thành vài vòng, chuẩn bị luyện chế thêm chút độc dược để phòng thân.