Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Tác dụng kỳ diệu của không gian
Hoàn thành chữa trị đỉnh tức lần thứ nhất cho mẫu thân xong, Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới yên tâm trở về phòng mình.
Nàng ngồi xếp bằng xuống, hấp thu một phần dược hiệu của Xích Dương Sâm trong Càn Đỉnh, khôi phục nguyên lực.
Diệp Lăng Nguyệt cũng phát hiện rằng ngoài lần đầu tiên hấp thu Xích Dương Sâm thì tu vi của nàng trực tiếp đột phá hai tầng, sau đó khi hấp thu tiếp lần nữa thì dược hiệu đã yếu hơn nhiều, nhưng dược hiệu của phần Xích Dương Sâm còn lại này chắc cũng đủ để hỗ trợ nàng đột phá Luyện Thể tầng chín rồi.
Thần thức nàng chuyển động, tiến vào trong Hồng Mông Thiên.
Chỉ mấy ngày không đến mà trong Hồng Mông Thiên lại xảy ra thay đổi không nhỏ.
Trên cây quả thanh mộc, quả tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, trong ruộng đồng thì các loại hoa cỏ trái cây mà trước đây Diệp Lăng Nguyệt trồng cũng đều sinh trưởng đúng vụ.
Diệp Lăng Nguyệt tiện tay hái một quả đào giòn rồi cắn một miếng, phát hiện so với quả đào mua ở bên ngoài thì ngon và nhiều nước hơn nhiều.
Tuyệt diệu hơn là trong những quả đào này còn có một luồng nguyên khí, xem ra những trái cây được cải tạo bởi Hồng Mông Thiên cũng đều thành linh quả, con người nếu ăn những linh quả này thường xuyên chắc chắn sẽ có lợi bất kể là đối với thân thể hay tu luyện.
Chỉ đáng tiếc kích thước của Hồng Mông Thiên lại có hạn, linh quả linh thảo sản xuất ra cũng bị hạn chế về số lượng.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nghĩ trái cây hoa cỏ thông thường trồng ở trong Hồng Mông Thiên sẽ xảy ra biến đổi lạ, vậy thì nuôi những con vật sống như Đại Hoàng ở trong Hồng Mông Thiên thì sẽ thế nào?
Nhớ lại tiểu Chi Ước nhanh nhẹn tinh quái, Diệp Lăng Nguyệt lập tức ra khỏi Hồng Mông Thiên, rồi lại đưa Đại Hoàng vào đó.
Vừa vào môi trường lạ, Đại Hoàng còn có hơi bất an nhưng ngay sau đó nó đã phát hiện nguyên khí trong Hồng Mông Thiên dồi dào thì nó rất vui mừng, tung tăng chạy trong đó.
“Chít chít!” Tiểu Chi Ước vừa thấy Đại Hoàng đang chạy loạn trên địa bàn của mình thì lập tức nhảy ra, xông về phía Đại Hoàng kêu la một trận.
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì rất buồn cười, từ sau khi gặp người đeo mặt nạ vàng đó thì tiểu Chi Ước đã an phận được một thời gian, giờ thì tốt rồi, lại trở lại nguyên hình rồi.
Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng chạy đi chạy lại trong Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt có cảm giác thanh thản dễ chịu không diễn tả được.
Sau khi nhìn hai con vật một lớn một nhỏ chơi đùa một lúc, Diệp Lăng Nguyệt nhớ ra lại đến thời gian đưa quả thanh mộc đến tiệm dược rồi.
Hái một lô quả thanh mộc xong, Diệp Lăng Nguyệt lại hái một số linh quả và rau xanh tươi giao cho bà Lưu rồi đi đến tiệm dược thảo.
Vẫn như mọi khi, sau khi Diệp Lăng Nguyệt cải trang đến tiệm dược liệu, ông chủ tiệm không tránh khỏi chào hỏi nhiệt tình một phen.
Sau khi giao quả thanh mộc, Diệp Lăng Nguyệt lại hỏi thăm về việc của đan dược ngũ phẩm, tuy nàng đã có đỉnh tức nhưng nếu có đan dược thì thời gian khỏi bệnh của mẫu thân sẽ sớm hơn.
Chỉ tiếc là ông chủ tiệm vẫn không nghe ngóng được tin tức của đan dược ngũ phẩm.
“Ông chủ, Băng Ngưng Thảo ta cần đâu?” Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt và ông chủ tiệm hàn huyên thì một giọng nói ngạo mạn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Có hai người đi vào trong tiệm dược liệu.
Khi nghe thấy giọng nói của hai người, Diệp Lăng Nguyệt giả vờ quay lưng lại đi xem dược thảo khác, ông chủ nói tiếng xin lỗi rồi vội đi nghênh tiếp.
Người vào tiệm dược liệu chính là Tống Quảng Nghĩa, người mà trước đây Diệp Lăng Nguyệt đã từng gặp, còn có Liên đại sư có duyên gặp mặt trên buổi thọ yến.
Thân phận của Liên đại sư thì Diệp Lăng Nguyệt tạm thời không biết, nhưng Tống Quảng Nghĩa là đại thiếu gia của Tống gia, Tống gia ở trong Thu Phong Trấn nhà to nghiệp lớn không ai không biết, hắn đến tiệm dược liệu làm gì?
“Tống đại thiếu gia, Liên đại sư, Băng Ngưng Thảo đã chuẩn bị xong rồi, muốn đích thân mang đi hay là đưa đến Tống phủ?” Ông chủ tiệm nói một cách cung kính.
Băng Ngưng Thảo?
Diệp Lăng Nguyệt nhớ trong điển tịch dược liệu mà Hồng Mông Phương Tiên để lại có ghi chép loại cỏ này.
Dược thảo trên đại lục đều có phân biệt thuộc tính, giống như Xích Dương Sâm thuộc hỏa, môi trường sinh trưởng chắc chắn vô cùng nóng nực.
Còn Băng Ngưng Thảo là một loại linh thảo nhất phẩm thuộc tính thủy.
Loại linh thảo này có thể thanh nhiệt hạ hỏa, ngày hè trồng ở trong sân vườn hoặc trong phòng thì có thể ngưng tụ thủy khí, làm cho xung quanh mát mẻ rất nhiều.
Vì vậy không ít nhà giàu có sẽ trồng Băng Ngưng Thảo ở sân vườn vào mùa hè.
Nhưng lúc này mới chỉ là mùa xuân, thời tiết không hề nóng nực, hơn nữa Băng Ngưng Thảo bình thường đó thì đâu cần Tống Quảng Nghĩa đích thân ra ngoài đi mua.
Trong này chắc chắn có điều kỳ lạ, Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy thì âm thầm nghi hoặc.
“Một ngàn cây Băng Ngưng Thảo, tất cả đều đưa đến Tống phủ, hãy nhớ việc này không được tiết lộ ra ngoài.” Sau khi Tống Quảng Nghĩa trả tiền thì cùng Liên đại sư định ra khỏi cửa.
“Khoan đã.” Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt tưởng hai người đã rời khỏi thì Liên đại sư đó bỗng quay người bước nhanh đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt căng thẳng, lẽ nào thân phận của nàng bị nhận ra rồi, đáy mắt lóe qua một vẻ lo âu, phi đao giấu trong ngực đã sẵn sàng bay ra.
“Số quả thanh mộc này tốt đấy, bổn đại gia mua hết, nhớ đưa đến Tống phủ cùng với Băng Ngưng Thảo.” Liên đại sư không cho người khác giải thích, chỉ vào lô quả thanh mộc mà Diệp Lăng Nguyệt vừa chuyển đến.
Liên đại sư là chuẩn phương sĩ, năng lực phân biệt tốt xấu rất giỏi, phẩm chất của số quả thanh mộc này không giống bình thường, ngay cả ở huyện thành cũng chưa chắc có quả thanh mộc tốt như thế.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thả lỏng, xem ra chỉ là vừa ý với quả thanh mộc của nàng thôi.
Ông chủ tiệm mặt mày rầu rĩ, nhưng ông ta lại không dễ từ chối, chỉ có thể bán hết lô quả thanh mộc này và Băng Ngưng Thảo cho Tống phủ.
Chờ sau khi Tống Quảng Nghĩa và Liên đại sư đi khỏi, ông chủ tiệm còn than vắn thở dài.
“Ông chủ tiệm, việc của quả thanh mộc ông không cần sốt ruột, qua hai ngày nữa ta lại bán một lô cho ông. Nhưng vừa nãy người ở bên cạnh Tống đại thiếu gia là ai? Tại sao ông và Tống đại thiếu gia lại cung kính với hắn ta như vậy?” Đề nghị của Diệp Lăng Nguyệt khiến ông chủ vui mừng khôn xiết, nếu không có quả thanh mộc thì Điệt Đả Tửu trong tiệm dược liệu lại phải đứt hàng rồi.
“Quý khách, chắc nàng có điều không biết, vị Liên đại sư đó là người của hiệp hội phương sĩ ở huyện thành, địa vị xã hội thấp như chúng ta không thể đắc tội đâu.” Hợp tác được một thời gian nên ông chủ tiệm cũng đã rất tín nhiệm Diệp Lăng Nguyệt, ông ta đã nói đại khái về tình hình của hiệp hội phương sĩ và Liên đại sư.
Nghe ông chủ tiệm nói thì Diệp Lăng Nguyệt mới biết, hiệp hội phương sĩ này cũng rất lợi hại.
Nó là thế lực duy nhất ở Đại Hạ có thể so sánh với quân đội Đại Hạ, địa vị của các đại nhân phương sĩ trong đó có thể so với quan lại Đại Hạ. Nhưng việc tuyển chọn phương sĩ cũng rất hà khắc, giống như trên Thu Phong Trấn đã nhiều năm như vậy cũng chưa xuất hiện một phương sĩ nào.
“Quý khách, nếu nàng thật sự có hứng thú thì sau này có cơ hội có thể đến huyện thành xem thử, ở đó có phân hội của hiệp hội phương sĩ. Dược thảo, đan dược và vũ khí bán trong đó mạnh hơn nhiều so với nơi nhỏ bé của chúng ta.” Sau khi ông chủ tiệm nói xong thì Diệp Lăng Nguyệt gật đầu, lúc đó mới rời khỏi tiệm dược.
Lúc này, xe ngựa của Tống gia đã đi xa, Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại những lời vừa nãy của ông chủ tiệm, nàng đi về phía Diệp phủ mà hình như đang nghĩ gì đó.
Hoàn thành chữa trị đỉnh tức lần thứ nhất cho mẫu thân xong, Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới yên tâm trở về phòng mình.
Nàng ngồi xếp bằng xuống, hấp thu một phần dược hiệu của Xích Dương Sâm trong Càn Đỉnh, khôi phục nguyên lực.
Diệp Lăng Nguyệt cũng phát hiện rằng ngoài lần đầu tiên hấp thu Xích Dương Sâm thì tu vi của nàng trực tiếp đột phá hai tầng, sau đó khi hấp thu tiếp lần nữa thì dược hiệu đã yếu hơn nhiều, nhưng dược hiệu của phần Xích Dương Sâm còn lại này chắc cũng đủ để hỗ trợ nàng đột phá Luyện Thể tầng chín rồi.
Thần thức nàng chuyển động, tiến vào trong Hồng Mông Thiên.
Chỉ mấy ngày không đến mà trong Hồng Mông Thiên lại xảy ra thay đổi không nhỏ.
Trên cây quả thanh mộc, quả tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, trong ruộng đồng thì các loại hoa cỏ trái cây mà trước đây Diệp Lăng Nguyệt trồng cũng đều sinh trưởng đúng vụ.
Diệp Lăng Nguyệt tiện tay hái một quả đào giòn rồi cắn một miếng, phát hiện so với quả đào mua ở bên ngoài thì ngon và nhiều nước hơn nhiều.
Tuyệt diệu hơn là trong những quả đào này còn có một luồng nguyên khí, xem ra những trái cây được cải tạo bởi Hồng Mông Thiên cũng đều thành linh quả, con người nếu ăn những linh quả này thường xuyên chắc chắn sẽ có lợi bất kể là đối với thân thể hay tu luyện.
Chỉ đáng tiếc kích thước của Hồng Mông Thiên lại có hạn, linh quả linh thảo sản xuất ra cũng bị hạn chế về số lượng.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nghĩ trái cây hoa cỏ thông thường trồng ở trong Hồng Mông Thiên sẽ xảy ra biến đổi lạ, vậy thì nuôi những con vật sống như Đại Hoàng ở trong Hồng Mông Thiên thì sẽ thế nào?
Nhớ lại tiểu Chi Ước nhanh nhẹn tinh quái, Diệp Lăng Nguyệt lập tức ra khỏi Hồng Mông Thiên, rồi lại đưa Đại Hoàng vào đó.
Vừa vào môi trường lạ, Đại Hoàng còn có hơi bất an nhưng ngay sau đó nó đã phát hiện nguyên khí trong Hồng Mông Thiên dồi dào thì nó rất vui mừng, tung tăng chạy trong đó.
“Chít chít!” Tiểu Chi Ước vừa thấy Đại Hoàng đang chạy loạn trên địa bàn của mình thì lập tức nhảy ra, xông về phía Đại Hoàng kêu la một trận.
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì rất buồn cười, từ sau khi gặp người đeo mặt nạ vàng đó thì tiểu Chi Ước đã an phận được một thời gian, giờ thì tốt rồi, lại trở lại nguyên hình rồi.
Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng chạy đi chạy lại trong Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt có cảm giác thanh thản dễ chịu không diễn tả được.
Sau khi nhìn hai con vật một lớn một nhỏ chơi đùa một lúc, Diệp Lăng Nguyệt nhớ ra lại đến thời gian đưa quả thanh mộc đến tiệm dược rồi.
Hái một lô quả thanh mộc xong, Diệp Lăng Nguyệt lại hái một số linh quả và rau xanh tươi giao cho bà Lưu rồi đi đến tiệm dược thảo.
Vẫn như mọi khi, sau khi Diệp Lăng Nguyệt cải trang đến tiệm dược liệu, ông chủ tiệm không tránh khỏi chào hỏi nhiệt tình một phen.
Sau khi giao quả thanh mộc, Diệp Lăng Nguyệt lại hỏi thăm về việc của đan dược ngũ phẩm, tuy nàng đã có đỉnh tức nhưng nếu có đan dược thì thời gian khỏi bệnh của mẫu thân sẽ sớm hơn.
Chỉ tiếc là ông chủ tiệm vẫn không nghe ngóng được tin tức của đan dược ngũ phẩm.
“Ông chủ, Băng Ngưng Thảo ta cần đâu?” Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt và ông chủ tiệm hàn huyên thì một giọng nói ngạo mạn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Có hai người đi vào trong tiệm dược liệu.
Khi nghe thấy giọng nói của hai người, Diệp Lăng Nguyệt giả vờ quay lưng lại đi xem dược thảo khác, ông chủ nói tiếng xin lỗi rồi vội đi nghênh tiếp.
Người vào tiệm dược liệu chính là Tống Quảng Nghĩa, người mà trước đây Diệp Lăng Nguyệt đã từng gặp, còn có Liên đại sư có duyên gặp mặt trên buổi thọ yến.
Thân phận của Liên đại sư thì Diệp Lăng Nguyệt tạm thời không biết, nhưng Tống Quảng Nghĩa là đại thiếu gia của Tống gia, Tống gia ở trong Thu Phong Trấn nhà to nghiệp lớn không ai không biết, hắn đến tiệm dược liệu làm gì?
“Tống đại thiếu gia, Liên đại sư, Băng Ngưng Thảo đã chuẩn bị xong rồi, muốn đích thân mang đi hay là đưa đến Tống phủ?” Ông chủ tiệm nói một cách cung kính.
Băng Ngưng Thảo?
Diệp Lăng Nguyệt nhớ trong điển tịch dược liệu mà Hồng Mông Phương Tiên để lại có ghi chép loại cỏ này.
Dược thảo trên đại lục đều có phân biệt thuộc tính, giống như Xích Dương Sâm thuộc hỏa, môi trường sinh trưởng chắc chắn vô cùng nóng nực.
Còn Băng Ngưng Thảo là một loại linh thảo nhất phẩm thuộc tính thủy.
Loại linh thảo này có thể thanh nhiệt hạ hỏa, ngày hè trồng ở trong sân vườn hoặc trong phòng thì có thể ngưng tụ thủy khí, làm cho xung quanh mát mẻ rất nhiều.
Vì vậy không ít nhà giàu có sẽ trồng Băng Ngưng Thảo ở sân vườn vào mùa hè.
Nhưng lúc này mới chỉ là mùa xuân, thời tiết không hề nóng nực, hơn nữa Băng Ngưng Thảo bình thường đó thì đâu cần Tống Quảng Nghĩa đích thân ra ngoài đi mua.
Trong này chắc chắn có điều kỳ lạ, Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy thì âm thầm nghi hoặc.
“Một ngàn cây Băng Ngưng Thảo, tất cả đều đưa đến Tống phủ, hãy nhớ việc này không được tiết lộ ra ngoài.” Sau khi Tống Quảng Nghĩa trả tiền thì cùng Liên đại sư định ra khỏi cửa.
“Khoan đã.” Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt tưởng hai người đã rời khỏi thì Liên đại sư đó bỗng quay người bước nhanh đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt căng thẳng, lẽ nào thân phận của nàng bị nhận ra rồi, đáy mắt lóe qua một vẻ lo âu, phi đao giấu trong ngực đã sẵn sàng bay ra.
“Số quả thanh mộc này tốt đấy, bổn đại gia mua hết, nhớ đưa đến Tống phủ cùng với Băng Ngưng Thảo.” Liên đại sư không cho người khác giải thích, chỉ vào lô quả thanh mộc mà Diệp Lăng Nguyệt vừa chuyển đến.
Liên đại sư là chuẩn phương sĩ, năng lực phân biệt tốt xấu rất giỏi, phẩm chất của số quả thanh mộc này không giống bình thường, ngay cả ở huyện thành cũng chưa chắc có quả thanh mộc tốt như thế.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thả lỏng, xem ra chỉ là vừa ý với quả thanh mộc của nàng thôi.
Ông chủ tiệm mặt mày rầu rĩ, nhưng ông ta lại không dễ từ chối, chỉ có thể bán hết lô quả thanh mộc này và Băng Ngưng Thảo cho Tống phủ.
Chờ sau khi Tống Quảng Nghĩa và Liên đại sư đi khỏi, ông chủ tiệm còn than vắn thở dài.
“Ông chủ tiệm, việc của quả thanh mộc ông không cần sốt ruột, qua hai ngày nữa ta lại bán một lô cho ông. Nhưng vừa nãy người ở bên cạnh Tống đại thiếu gia là ai? Tại sao ông và Tống đại thiếu gia lại cung kính với hắn ta như vậy?” Đề nghị của Diệp Lăng Nguyệt khiến ông chủ vui mừng khôn xiết, nếu không có quả thanh mộc thì Điệt Đả Tửu trong tiệm dược liệu lại phải đứt hàng rồi.
“Quý khách, chắc nàng có điều không biết, vị Liên đại sư đó là người của hiệp hội phương sĩ ở huyện thành, địa vị xã hội thấp như chúng ta không thể đắc tội đâu.” Hợp tác được một thời gian nên ông chủ tiệm cũng đã rất tín nhiệm Diệp Lăng Nguyệt, ông ta đã nói đại khái về tình hình của hiệp hội phương sĩ và Liên đại sư.
Nghe ông chủ tiệm nói thì Diệp Lăng Nguyệt mới biết, hiệp hội phương sĩ này cũng rất lợi hại.
Nó là thế lực duy nhất ở Đại Hạ có thể so sánh với quân đội Đại Hạ, địa vị của các đại nhân phương sĩ trong đó có thể so với quan lại Đại Hạ. Nhưng việc tuyển chọn phương sĩ cũng rất hà khắc, giống như trên Thu Phong Trấn đã nhiều năm như vậy cũng chưa xuất hiện một phương sĩ nào.
“Quý khách, nếu nàng thật sự có hứng thú thì sau này có cơ hội có thể đến huyện thành xem thử, ở đó có phân hội của hiệp hội phương sĩ. Dược thảo, đan dược và vũ khí bán trong đó mạnh hơn nhiều so với nơi nhỏ bé của chúng ta.” Sau khi ông chủ tiệm nói xong thì Diệp Lăng Nguyệt gật đầu, lúc đó mới rời khỏi tiệm dược.
Lúc này, xe ngựa của Tống gia đã đi xa, Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại những lời vừa nãy của ông chủ tiệm, nàng đi về phía Diệp phủ mà hình như đang nghĩ gì đó.
Bình luận facebook