-
Chương 208-210
Chương 208: Góp vốn vào Đường Thị
Trong số những người này, kẻ đi đầu chính là Cơ Như Yên.
“Mấy người là ai? Sao dám...
Tên giám đốc Vương kia lập tức chỉ tay về phía nhóm Cơ Như Yên, quát lớn, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị người của Bách Hoa Lâu ấn cho nằm bẹp dí xuống đất.
“Không phải cô...”
'Về phần Hà Thiên, vừa nhìn thấy Cơ Như Yên, anh ta lập tức biến sắc. Là khách quen của Bách Hoa Lâu, tất nhiên Hà Thiên có quen biết với hoa khôi hàng đầu của Bách Hoa Lâu rồi.
“Sao hôm nay tiểu thư Như Yên lại đích thân đến thăm thế này? Chẳng lẽ là có chuyện gì muốn bàn sao?”
Hà Thiên nhìn Cơ Như Yên, ra vẻ nhún nhường hỏi. Là ông chủ của công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc, đương nhiên Hà Thiên cũng biết đôi chút về bối cảnh phía sau Bách Hoa Lâu, là sự tồn tại mà anh ta tuyệt đối không thể đắc tội.
Nếu không thì làm gì có chuyện mãi đến tận bây giờ mà vị hoa khôi đứng đầu Bách Hoa Lâu vẫn chưa bị bắt cơ chứ.
“Ảnh nóng bị lan truyền rầm rộ trên mạng hôm nay của Tô Nhược Tuyết là do anh thuê người photoshop ra đúng không?” Cơ Như Yên nhìn Hà Thiên, hỏi thẳng.
“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả, có phải †iểu thư Như Yên đã hiểu lầm gì đó rồi không?” Mặt mày. Hà Thiên hơi biến sắc, vội thoái thác.
“Không thừa nhận? Thế ném thẳng xuống dưới đi!” Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, Hà Thiên đã bị người túm lấy, xách thẳng tới trước cửa sổ. Người đó mở tung cửa, dúi hẳn nửa người của Hà Thiên ra bên ngoài.
Nơi này là một tòa nhà cao mấy chục tầng đấy, lỡ mà té xuống thật thì có khi chỉ còn lại một đống thịt nát thôi.
“Tiểu thư Như Yên, đừng mài” Hà Thiên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn hét lớn.
“Vẫn không chịu nói thật sao? Ném xuống đi!” Cơ Như Yên dứt khoát nói.
Ngay sau đó, Hà Thiên chợt có cảm giác cả người như sắp rơi ra ngoài.
“Tôi nói, tôi nói mà!” Hà Thiên vội vàng đầu hàng. Cơ Như Yên phất tay ra hiệu, Hà Thiên cũng được thả ra, ngã ngồi xuống nền nhà, miệng thở hồng hộc, đũng quần có hơi ẩm ướt.
“Nói đi!” Cơ Như Yên lạnh lùng ra lệnh.
“Chuyện lần này là do tôi làm, nhưng là có người đã ra lệnh cho tôi, tôi chỉ làm theo thôi, thật sự không liên quan gì đến tôi đâu!” Hà Thiên hổn hển nói hết câu.
“Là ai ra lệnh?” Cơ Như Yên hỏi.
“Không biết, họ không để lộ thân phận cho tôi biết, chỉ ép tôi phải làm theo lời họ, còn nói nếu xảy ra chuyện họ sẽ bao che giúp tôi.” Hà Thiên run rẩy trả lời.
“Tốt lắm, kế tiếp tôi cần anh phối hợp với tôi mở một cuộc họp báo! Hoàn thành tốt thì anh sẽ được sống, còn nếu chẳng ra hồn thì anh chết chắc!”
Cơ Như Yên nở nụ cười quyến rũ, nhưng lời cô ấy thốt ra lại khiến người ta không rét mà run.
Chẳng bao lâu sau, giải trí Đế Vương mở cuộc họp báo ở Đế Đô thật. Trong cuộc họp báo, chủ tịch và tổng giám đốc của giải trí Đế Vương đã đứng ra thừa nhận rằng ảnh nóng bị tung lên mạng hôm nay của Tô Nhược. Tuyết, tất cả là sản phẩm do bọn họ photoshop, mục. đích là vì muốn đổ oan cho Tô Nhược Tuyết, khiến cô ấy thân bại danh liệt ngay trước mặt cánh báo chí và truyền thông!
Thông báo vừa dứt, lượng tin tức khủng bố lập tức oanh tạc tất cả ký giả truyền thông có mặt tại hiện trường. Buổi họp báo lần này nhanh chóng bò lên hotsearch, hấp dẫn vô số người tiến vào tranh luận.
Ngay sau đó, bên phía công ty của Tô Nhược Tuyết cũng vội mời phóng viên tới tham gia họp báo để làm sáng tỏ chân tướng đằng sau bê bối lần này của Tô Nhược Tuyết, đồng thời đưa ra lời cảnh cáo tới các trang báo mạng răng nếu không kịp thời gỡ bỏ tin đồn thất thiệt thì họ sẽ gửi đơn tố cáo hết một lượt.
Trong chớp mắt, tất cả các blogger lớn, trang báo. mạng, cũng như đài truyền hình tức tốc thu hồi và hủy bỏ toàn bộ bản tin về sự việc của Tô Nhược Tuyết, thanh danh bị vấy bẩn của cô ấy cũng được rửa sạch chỉ trong một đêm, thậm chí có không ít người qua đường vì thương xót cô ấy bị bịa đặt, nói xấu mà chuyển thành fan.
Nhất thời, lượng fan của Tô Nhược Tuyết không giảm lại tăng, hơn nữa còn thu hoạch một làn sóng fan hâm mộ từ người qua đường, độ nổi tiếng cũng theo đó mà tăng vọt.
Advertisements
Về phần giải trí Đế Vương, trải qua chuyện lần này, giá cổ phiếu của họ tụt dốc không phanh, cuối cùng phải tuyên bố phá sản, toàn bộ quản lý cấp cao của công ty bị bắt vào tù, các nghệ sĩ của họ cũng phải chịu ảnh hưởng lớn.
“Tô Nhược Tuyết, tôi và cô thề không đội trời chung!!!"
Ở một nơi nào đó trong Đế Đô, sau khi biết giải trí Đế Vương đã biến mất, Chu Doãn Nhi tức giận thét lớn.
Giờ giải trí Đế Vương đã không còn, toàn bộ núi dựa của cô ta cũng lập tức biến mất theo, thử sao không cô ta lại không căm hận Tô Nhược Tuyết cho được?
Vì thế, như một lẽ đương nhiên, bên phía Chu Doãn Nhi có thể nói là nổi trận lôi đình.
Còn bên Thiên Hải thì... sau khi Tô Nhược Tuyết biết sự việc đã được giải quyết ổn thỏa thì ngạc nhiên hỏi: “Giải trí Đế Vương thật sự thừa nhận tất cả là do họ làm hả? Sao lại như thế được?”
“Tôi đã nói có thể xử lý tốt chuyện lần này thì nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho cô mài!” Diệp Phàm ngồi trên ghế sofa, cười nói.
“Chuyện này là do anh làm hả? Năng lực của anh cao tới vậy sao?” Tô Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
“Tô tiểu thư, cô chớ xem thường anh Tiểu Phàm, anh ấy lợi hại lắm đấy!" Đường Sở Sở mỉm cười.
“Cảm ơn anh! Anh vừa cứu tôi một bàn thua trông thấy đấy! Tôi cũng không biết phải báo đáp anh thế nào mới đủ nữa!” Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.
“Hay là lấy thân báo đáp đi?” Diệp Phàm cười ngả ngớn.
Nghe vậy, hai gò má Tô Nhược Tuyết lập tức đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Anh nói bậy gì thế, tổng giám đốc Đường còn đang ngồi đây mà?”
“Tôi thấy không sao hết!” Đường Sở Sở phản bác.
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Sở Sở reo vang, sau khi nhận cuộc gọi, cô quay sang nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, cha gọi chúng ta về nhà họ Đường một chuyến!”
Vừa nghe phải quay về nhà họ Đường, Diệp Phàm cau mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy đi thôi!”
“Tô tiểu thư, bọn tôi xin phép về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho chúng tôi!” Đường Sở Sở nói lời tạm biệt với Tô Nhược Tuyết rồi cùng Diệp Phàm rời khỏi phòng khách sạn.
Về phần Tô Nhược Tuyết, biểu cảm trên mặt cô liên tục thay đổi, không biết đang nghĩ chuyện gì nữa.
“Con nhóc này, đang nghĩ gì đấy hả?” Hồ Cầm nhìn Tô Nhược Tuyết, nói.
*À, không có gì đâu!” Tô Nhược Tuyết vội lắc đầu.
“Nhóc con, chị đã theo em nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không biết em đang nghĩ gì chứ! Có phải em đã thấy rung động với Diệp Phàm rồi không?” Hồ Cầm hỏi thẳng Tô Nhược Tuyết.
“Chị Hồ nghĩ nhiều rồi đó!” Tô Nhược Tuyết vội vàng giải thích.
“Thế em có dám nhìn thẳng vào mắt chị mà nói em không hề cảm thấy rung động trước cậu ta không?” Hồ Cầm nói tiếp.
Lần này, Tô Nhược Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hồ Cầm.
“Nhược Tuyết, đúng là cậu Diệp Phàm kia không tệ thật, nhưng người ta đã có bạn gái rồi, em và cậu ta không thể nào đến với nhau được đâu. Em nghĩ gia chủ và ông cụ trong nhà sẽ để mặc cho em đi làm người thứ ba sao? Trừ khi cậu ta chia tay với cô Đường Sở Sở kia thì may ra em mới có cơ hội, nhưng theo như chị thấy thì mối quan hệ giữa hai người họ rất bền chắc, e là không thể nào khiến họ chia tay được đâu.” Hồ Cầm khuyên nhủ.
“Chị Hồ, em hiểu rồi.” Tô Nhược Tuyết gật đầu.
Quay lại nhà họ Đường, Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa về tới nơi đã nhìn thấy mấy người bà cụ Đường, Dương Ngọc Lan, Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa ngồi chờ sẵn, trong số đó còn có một người đàn ông xa lạ mặc tây trang.
Lúc phát hiện ra người đàn ông kia, trong mắt Đường Sở Sở lóe lên vẻ ngạc nhiên, ngay lúc cô định mở miệng nói chuyện thì lại bị mẹ mình, bà Dương Ngọc Lan cắt ngang. Bà ta chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, hét lớn: “Tên đáng chết này, cậu dám làm chuyện có lỗi với Sở Sở hả? Hôm nay tôi phải đánh chết cậu!”
Dương Ngọc Lan vội cầm lấy cây chổi lông gà, lao về phía Diệp Phàm, vung ta đánh tới tấp.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Anh Tiểu Phàm không làm gì có lỗi với con hết!” Đường Sở Sở lập tức xông lên trước, chặn bà ta lại.
“Con còn nói đỡ cho cậu ta nữa hả, mẹ đã nhìn thấy †in tức hôm nay rồi, tên trời đánh này thế mà lại dan díu với cô minh tỉnh kia, còn chụp ảnh lại nữa chứ, giờ thì hay rồi, bị bại lộ hết trơn, mặt mũi nhà họ Đường chúng †a cũng mất sạch luôn rồi. Sở Sở, con phải chia tay cậu †a ngay, tuyệt đối không thể để loại người trăng hoa này. trở thành con rể nhà mình được!” Dương Ngọc Lan nhìn thẳng vào mặt Đường Sở Sở, nghiêm giọng nói.
“Mẹ ơi, mẹ hiểu lầm cả rồi, ảnh chụp là giả đó, mọi người không xem tin tức sao? Có người cố tình cắt ghép. chỉnh sửa lại đấy.” Đường Sở Sở mở miệng giải thích.
“Vợ, là thật đó!” Đường Chính Nhân lướt xem điện thoại, rồi quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Dù lời con nói là thật thì sao người ta không cắt ghép ảnh của những người khác mà lại cố tình làm giả ảnh chụp của cậu ta và cô minh tinh kia chứ? Điều này chứng tỏ hai người họ chắc chắn có một chân với nhau rồi! Sở Sở, con tuyệt đối đừng để cậu ta lừa!” Dương Ngọc Lan liến thoăng một tràng.
“Đủ rồi đó, nói xong chưa vậy?” Diệp Phàm ngoáy lỗ tai, nhịn hết nổi mà mở miệng.
Nếu không phải nể mặt bà già này là mẹ vợ tương lai của mình thì chắc chắn anh sẽ quăng cho bà ta một bạt tai để đóng cái họng đó lại ngay!
“Mấy người gọi bọn tôi về là để nói chuyện này hả? Nếu nói xong rồi thì giờ bọn tôi có thể đi được chưa?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Sở Sở, hôm nay gọi cháu về là vì có chuyện khác cần báo! Đây là cậu Sở, hẳn là cháu cũng biết rồi nhỉ?” Đúng lúc này, bà cụ Đường bỗng chỉ tay về phía người đàn ông mặc tây trang rồi giới thiệu anh ta với Đường Sở Sở.
Và người đàn ông đó chính là Sở Hà.
“Anh Sở, sao hôm nay anh lại xuất hiện ở nhà họ Đường bọn tôi thế?” Đường Sở Sở nhìn Sở Hà, cau mày hỏi.
“Cậu Sở đây là khách hàng của bà, hôm nay cậu Sở. đã đồng ý bỏ ba mươi tỉ ra để góp vốn vào tập đoàn Đường Thị nhà ta, bà đã chấp nhận, cũng ký hợp đồng luôn rồi. Ngoài ra, cậu Sở nghe người khác nói dạo gần đây cháu đang chạy đôn chạy đáo tìm một mảnh đất để xây dựng nhà xưởng sản xuất mới nên đã cố tình chuyển nhượng vô điều kiện mảnh đất trị giá năm tỉ ở phía đông thành phố cho Đường Thị đấy, từ nay về sau cậu Sở chính là thành viên hội đồng quản trị mới của Đường Thị!" Bà cụ Đường nói với Đường Sở Sở.
“Cái gì? Bà nội, bà cho phép anh ta góp vốn vào Đường Thị ư? Tại sao bà không bàn bạc trước chuyện này với cháu chứ?”
Vừa hay tin, Đường Sở Sở lập tức biến sắc, vội chất vấn.
Còn bà cụ Đường khi nghe thấy Đường Sở Sở hỏi ngược lại mình thì lập tức để lộ biểu cảm lạnh lùng, nói: “Sao đây? Ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc Đường Thị lâu quá nên tự cảm thấy Đường Thị đã là của riêng bản thân cháu rồi đúng không? Vậy là mỗi lần chủ tịch Ú Đường Thị nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần công ty như bà mà đưa ra quyết định gì đều phải báo. cáo trước với cháu chứ gì?”
“Bà nội, cháu không có ý đó, nhưng mà...”
“Nếu không có ý đó thì thôi, đừng nói nữa! Hôm nay bà gọi cháu tới đây là để báo cho cháu biết tin này, mai 3_ mốt nhớ qua lại với cậu Sở nhiều hơn. Có sự ủng hộ của cậu Sở, chắc chắn Đường Thị sẽ ngày một tốt hơn cho xem. Với cả cậu Sở biết cảm thông cho tình hình cấp. bách của cháu mà tặng miễn phí mảnh đất năm tỉ cho công ty nữa đó thôi, cháu nhất định phải cảm ơn cậu Sở cho tốt đấy!” Bà cụ Đường cắt ngang lời Đường Sở Sở, lạnh lùng quát lớn.
“Anh Sở, cảm ơn anh!" Đường Sở Sở hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn quay sang cảm ơn Sở Hà.
“Tổng giám đốc Đường khách khí quá, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi!” Sở Hà bước tới trước mặt Đường Sở Sở, khách sáo vài câu rồi vươn tay ra.
Ngay lúc Đường Sở Sở tính bắt tay đối phương thì Diệp Phàm đã giành trước một bước, nắm lấy tay Sở Hà.
“Anh là bạn trai của tổng giám đốc Đường đúng không?” Thấy Diệp Phàm xong lên bắt tay mình, Sở Hà thoáng sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười n¡
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đừng dòm ngó gì vợ tôi, bằng không tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đến với thế giới này đấy!”
Diệp Phàm lạnh lùng đe dọa, đồng thời dồn lực, siết chặt lấy bàn tay của đối phương, cơn đau ập tới bất ngờ khiến Sở Hà phải mặt nhăn mày nhó, thậm chí là để lộ vẻ đau khổ.
“Thằng nhãi này này, cậu đang làm gì vậy? Cậu Sở là khách quý của nhà họ Đường chúng ta đó, mau buông tay!" Dương Ngọc Lan hét lớn vào mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm tức khắc thả tay Sở Hà ra, tay phải anh ta liên tục run lên, cảm giác như nứt cả xương luôn rồi: “Nhớ kỹ lời tôi nói đấy!”
Diệp Phàm liếc nhìn Sở Hà, sau đó nghênh ngang dẫn Đường Sở Sở rời đi.
Sở Hà ngước mắt dõi theo Diệp Phàm, lúc này, mặt mày anh ta tái nhợt, nhưng trong con ngươi tăm tối chợt ánh lên vẻ cay nghiệt.
Phía bên kia, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, tò mò hỏi: “Anh Tiểu Phàm ơi, anh nói như vậy là vì đã phát hiện ra điều gì sao?”
“Tân đó vừa nhìn đã biết không tốt lành gì rồi!” Diệp Phàm cười khẩy nói: “Có điều vợ à, dựa theo phản ứng của em thì hình như giữa em và anh ta đã xảy ra mâu thuẫn thì phải, có phải hai người có quen biết với nhau không?”
Đường Sở Sở lập tức kể lại từ đầu đến đuôi những chuyện đã xảy ra lúc trước giữa cô và Sở Hà, rồi nói: “Lai lịch của tên này cực kỳ bí ẩn, thế nên hồi trước em đã từ chối không cho anh ta góp vốn vào công ty, thật không ngờ anh ta lại chạy đi tìm bà nội!”
“Quả nhiên thằng nhãi này có âm mưu gì đó mà, ban nãy anh đã quá khách sáo với anh ta rồi!” Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiêng.
Anh lôi điện thoại ra, gọi cho Xuân Lan, bảo đối phương đi điều tra thân phận của tên Sở Hà này.
“Vợ, nếu tên đó dám làm chuyện xằng bậy, em nhất định phải nói ngay cho anh biết đấy!" Diệp Phàm quay sang căn dặn Đường Sở Sở. Sau đó, anh chở Đường Sở Sở tới Đường Thị, còn cẩn thận sai U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ cho Sở Sở. Có U Ảnh bên cạnh, Diệp Phàm cũng yên tâm hơn.
Đưa Đường Sở Sở đi làm xong thì anh quay về biệt thự.
Lúc này, trong biệt thự số ba, Khương Vân Hi e dè đứng yên một chỗ, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Sao cô lại tới đây? Lại muốn bái tôi làm thầy đó hả?” Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hị, hỏi.
“Tên u Dương Mục kia...”
“Là do tôi giết!”
Khương Vân Hi trông thấy Diệp Phàm, vừa mới mở miệng nói được mấy chữ thì đã bị anh giành mất quyền trả lời.
Chương 209: Bảo tao cút, mày là đứa nào?
“Người nhà Âu Dương?”
Diệp Phàm liếc nhìn người này, nói.
“Dám giết đại thiếu gia gia tộc Âu Dương, mày tới số rồi!”
Hai vị cao thủ Huyền cảnh thất trọng của gia tộc Âu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cả người tản ra hơi thở đáng sợ.
“Không chừa lại một tên nào!”
Không chờ đám người này ra tay, Diệp Phàm nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chỉ trong nháy mắt, ba người Huyết Đồ, Lôi Chiến, Bắc Cực xuất hiện, lao thẳng về phía đám người của gia tộc Âu Dương.
Chưa đầy 10 giây, đám cao thủ của gia tộc Âu Dương đã bị giết không còn ai.
“Thực lực rác rưởi như vậy cũng dám đòi giết thiếu chủ, ai cho bọn họ lá gan đó?”
Lôi Chiến khinh thường, nói.
“Thiếu chủ, có cần tôi đi tiêu diệt gia tộc Âu Dương kia không?”
Vua Bắc Cực hỏi Diệp Phàm, trên người tản ra khí lạnh thấu xương.
“Thiếu chủ, để tôi ra tay cho!”
Lôi Chiến nói.
“Không gấp, xử lý thi thể của bọn họ đã!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, nhìn về phía Khương Vân Hi, nói: “Cô còn có vấn đề gì không?”
Khương Vân Hi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm chấn động: “Xin lỗi!”
“Cô xin lỗi tôi làm gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Bởi vì tôi nên Âu Dương Mục mới thù ghét anh, mới xảy ra chuyện ngày hôm qua, cho nên tôi muốn nói một câu xin lỗi với anh!”
Khương Vân Hi nói.
“Tôi và tên kia vốn đã không đội trời chung, không liên quan đến cô, cô không cần để trong lòng!”
“Còn chuyện bái sư, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, tôi sẽ không nhận cô làm đồ đệ!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Lúc này, điện thoại của Khương Vân Hi vang lên.
“Tử Huyên, cậu đến Thiên Hải?”
Sau khi bắt máy, Khương Vân Hi ngạc nhiên nói.
Nửa tiếng sau.
Trong biệt thự cạnh nhà Diệp Phàm.
Một người phụ nữ thắt bím tóc, mặc một bộ quần áo da, lộ ra thân hình gợi cảm nóng bỏng ngồi trước mặt Khương Vân Hi, ngạc nhiên nói: “Chính vị thần y kia đã giết Âu Dương Mục?”
“Đúng vậy, thực lực của anh ta rất mạnh, cách đây không lâu, người của gia tộc Âu Dương đến báo thù nhưng đã bị thuộc hạ của anh ta giết chết!”
Khương Vân Hi gật đầu.
“Không phải cậu nói anh ta là thần y chữa bệnh cứu người sao? Sao lại biến thành kẻ cuồng giết người rồi?”
“Vân Hi, loại người này quá nguy hiểm, không thể bái làm thấy!”
Người phụ nữ mặc áo da nói.
“Tớ cảm thấy anh ta không xấu, anh ta giết người bởi vì có người muốn giết anh ta, anh ta chỉ đang tự bảo vệ bản thân mà thôi!”
Khương Vân Hi nói.
“Vân Hi, sao tớ cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ cậu thật sự yêu tên kia? Anh ta đã có bạn gái rồi đó!”
Người phụ nữ mặc áo da trêu chọc.
“Đâu có!”
Khương Vân Hi xấu hổ nói.
“Không phải là tốt, tớ cố ý chạy đến Thiên Hải vì cậu đó, đêm nay cậu phải đi chơi với tớ!”
Người phụ nữ áo da cười nói.
Màn đêm buông xuống.
Trong một quán bar ở Thiên Hải.
Khương Vân Hi và người phụ nữ áo da kia đang ngồi ở đây.
“Tử Huyên, nơi này không phù hợp với tớ lắm, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Khương Vân Hi nghe tiếng nhạc ồn ào, nhìn đám người cuồng ma loạn vũ trên sân nhảy, nhíu mày nói.
“Có gì không phù hợp chứ, cậu quá ngoan, đây mới là chỗ người trẻ tuổi chúng ta đến chơi!”
“Cậu cũng nên tiếp xúc chơi thử, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chữa bệnh cứu người!”
“Nào, uống một ngụm!”
Người phụ nữ áo da rót một ly rượu cho Khương Vân Hi.
“Tớ không biết uống rượu!”
Khương Vân Hi nói.
“Đến quán bar không thể nói không uống rượu, nào, uống một ngụm.”
“Có tớ ở đây, cậu yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì!”
Người phụ nữ mặc áo da cười nói.
Khương Vân Hi đành phải cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sặc rượu ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Trịnh, anh nhìn xem, ở đó có hai người đẹp xuất sắc!”
Có mấy người trẻ tuổi ngồi ở bên kia quầy bar, một người trong đó chỉ vào Khương Vân Hi và người phụ nữ mặc áo da.
Thanh niên được gọi là anh Trịnh liếc nhìn qua đó, khi hắn ta nhìn thấy Khương Vân Hi cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt ngây thơ, hai mắt lóe sáng.
“Không ngờ ở Thiên Hải cũng có vẻ đẹp xuất sắc này, xem ra lần này đến Thiên Hải là lựa chọn đúng đắn!”
Thanh niên này nở nụ cười xấu xa, cầm ly rượu đi qua.
“Hai người đẹp, tôi có thể mời các cô uống một ly không?”
Thanh niên đi đến trước mặt hai người, mỉm cười nói.
“Không được!”
Người phụ nữ áo da từ chối.
“Hai người đẹp muốn uống gì, cứ nói, đêm nay tôi bao hết!”
Thanh niên hào phóng nói.
“Anh rất có tiền hả?”
Người phụ nữ áo da hỏi.
“Ở Long Quốc, rất ít người có nhiều tiền hơn tôi!”
Thanh niên tự hào nói.
“Vậy cầm tiền của anh đi tìm người khác uống, đừng làm phiền chúng tôi.”
Người phụ nữ mặc áo da lạnh lùng nói.
“Cô bé, sao lại ăn nói với anh Trịnh như vậy, em biết anh Trịnh là ai không?”
Người đàn ông phát hiện ra hai người Khương Vân Hi đứng lên nói.
“Ai quan tâm anh ta là ai, nhanh cút đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Người phụ nữ áo da tức giận nói.
“Một ngây thơ, một nóng bỏng, tôi thích!”
“Người đây, dẫn hết đi cho tôi, đêm nay thiếu gia đây muốn chơi threesome!”
Thanh niên nhìn hai người Khương Vân Hi, búng tay nói.
Ngay lập tức có người bước lên muốn dẫn hai bọn họ đi.
“Tìm chết!”
Người phụ nữ mặc áo da lạnh mặt lại, tung ra một đấm, đánh bay một người trong số đó, mấy người còn lại lao thẳng về phía người phụ nữ áo da.
“Mấy người làm gì? Nhanh dừng tay!”
Khương Vân Hi kêu lên, vội vàng gọi điện.
“Alo!”
Đầu máy bên kia vang lên giọng nói của Diệp Phàm.
“Diệp thần y, anh có thể đến quán bar Hoa Hồng không? Bên chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện!”
Khương Vân Hi nói.
“Người đẹp, hôm nay em gọi cho ai cũng vậy, đêm nay em đã được định sẵn là của anh!”
Thanh niên được gọi là anh Trịnh nhìn Khương Vân Hi gọi điện thoại, không hề hốt hoảng, sợ hãi.
Đầu bên kia, Diệp Phàm nghe thấy thanh niên kia nói gậy, nhăn mặt lại.
“Sao vậy?’
Đường Sở Sở tò mò hỏi.
“Bạn của anh có chút việc, anh đi ra ngoài một lát!”
Diệp Phàm nói.
Mặc dù anh và Khương Vân Hi mới quen biết mất ngày, nhưng cũng coi như có quen biết.
Hơn nữa cô nhóc kia cũng không tồi, bây giờ đối phương gặp rắc rối, cầu cứu anh, Diệp Phàm cũng không thể bỏ mặc.
Tất nhiên, có lẽ trong lòng anh cũng không muốn một bắp cải trắng như Khương Vân Hi bị heo ngậm đi!
Chưa đầy 10 phút, Diệp Phàm đi vào quán bar kia.
Hắn vừa bước vào quán bar đã nhìn thấy Khương Vân Hi và một người phụ nữ bị một đám người dẫn ra ngoài.
“Mấy người thả tôi ra!”
Khương Vân Hi và người phụ nữ áo da kia không ngừng kêu.
“Hai người đẹp, đừng giãy giụa, đêm nay anh sẽ yêu thương chăm sóc các em!”
Thanh niên họ Trịnh kia cười nói.
“Thả bọn họ ra.”
Diệp Phàm bước đến, lạnh nhạt nói.
“Diệp Phàm y!”
Khương Vân Hi thấy Diệp Phàm xuất hiện, vui sướng nói.
“Chó con, dám xen vào chuyện của tao, cút!”
Thanh niên họ Trịnh kia kiêu ngạo nói.
Ầm!
Diệp Phàm nhấc chân đá bay tên này ra ngoài.
“Bảo tao cút, mày là cái thá gì?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Anh Trịnh!”
Đám vệ sĩ đi theo thanh niên họ Trịnh biến sắc, kêu lên.
“Giết thằng chó đó cho tao!”
Thanh niên họ Trịnh kia nằm trên mặt đất, ôm bụng, đau khổ kêu to.
Đám vệ sĩ kia xông vào Diệp Phàm, kết quả còn chưa đến gần hắn đã bị hắn đánh ngã trên mặt đất.
Thanh niên họ Trịnh thấy vậy thay đổi sắc mặt.
“Cô không sao chứ?”
Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi.
“Diệp thần y, cảm ơn anh.”
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói xong lời cảm ơn, trực tiếp dựa lên người Diệp Phàm ngủ gục.
“Say rượu?”
Diệp Phàm sửng sốt.
“Anh là Diệp thần y kia?”
Người phụ nữ áo da nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
“Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn về phía đối phương.
“Tôi là bạn thân của Vân Hi, tên là Lý Tử Huyên!”
Người phụ nữ áo da nói.
“Rời khỏi đây đã!”
Diệp Phàm đỡ Khương Vân Hi rời khỏi đây.
“Chó chết!”
Thanh niên họ Trịnh trơ mắt nhìn hai người đẹp không cánh mà bay, sắc mặt tràn đầy tức giận.
Sau đó, Diệp Phàm đưa Khương Vân Hi về biệt thự.
Diệp Phàm và Lý Tử Huyên đỡ Khương Vân Hi đến, đặt cô nằm trên giường.
“Anh chăm sóc cô ấy một chút, tôi đi pha trà giải rượu cho cô ấy, không ngờ tửu lượng của cô nhóc này kém vậy!”
Lý Tử Huyên nói xong đi ra phòng bên ngoài.
Diệp Phàm liếc nhìn Khương Vân Hi, đắp chăn cho cô, định rời đi.
“Diệp thần y!”
Khương Vân Hi mở mắt, mơ màng nhìn Diệp Phàm.
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Phàm hỏi.
“Diệp thần y, cảm ơn anh!”
Khương Vân Hi nói, đột nhiên lôi ké tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm không đứng vững, bị lôi ngã thẳng xuống giường.
Không biết vô tình hay cố ý, Khương Vân Hi vòng tay ôm cổ Diệp Phàm, hai người môi chạm môi.
Chương 210: Bắt giữ Thánh Nữ Huyết tộc!
“Vân…”
Trùng hợp hơn Lý Tử Huyên cũng đi vào.
“Hai người…”
Khi Lý Tử Huyên nhìn thấy hình ảnh Khương Vân Hi ôm lấy cổ của Diệp Phàm, hai người đang hôn nhau, ngạc nhiên đứng ngây ra ở cửa.
Diệp Phàm vội vàng đẩy Khương Vân Hi ra, đứng dậy nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi đi trước, cô chăm sóc cô ấy đi!”
Diệp Phàm vội vàng rời khỏi đây.
Lúc này Khương Vân Hi cũng tỉnh lại, nhìn Lý Tử Huyên nói: “Tử Huyên, tớ làm sao vậy?”
“Con nhóc này, cậu biết cậu vừa làm gì không?”
Lý Tử Huyên đi vào, kinh ngạc cảm thán nói.
“Tớ làm gì?”
Khương Vân Hi mơ hồ hỏi lại.
Lý Tử Huyên kể lại chuyện vừa rồi cho Khương Vân Hi.
“Cái gì? Tớ…”
Khương Vân Hi biết được chính mình và Diệp Phàm hôn nhau, cả người dại ra.
Lý Tử Huyên trêu chọc: “Con nhóc này, không ngờ sau khi say rượu lá gan lại lớn vậy!”
Mặt của Khương Vân Hi đỏ bừng, vùi đầu vào trong chăn.
Bên kia, Diệp Phàm cũng trở về biệt thự, sắc mặt cũng hơi xấu hổ.
Mặc dù đây không phải nụ hôn đầu tiên của hắn, nhưng đây là người phụ nữ thứ ba mà hắn tiếp xúc thân mật ngoài Sở Sở và đại sư phụ, hơn nữa còn là người phụ nữ mới quen được mấy ngày, trong lòng hơi mất tự nhiên!”
Cùng lúc đó.
Trong một căn biệt thự tráng lệ nào đó ở Long quốc.
Thanh niên mặc sơ mi trắng nghe thuộc hạ báo cáo, nhăn mày lại: “Ngươi nói lão Bát và lão Cửu đều bị tên Diệp thiếu này giết chết?”
“Chủ nhân, theo điều tra thì đúng vậy!”
“Hơn nữa chúng tôi còn tra được, đối phương tên là Diệp Phàm, đến từ Thiên Hải, bối cảnh lai lịch rất thần bí!”
Người đàn ông đứng trước mặt thanh niên nói.
“Tuổi còn trẻ đã có thể giết được lão Bát lão Cửu và Trần đại sư kia, khi nào thì Long quốc có một thiên tài như vậy? Không lẽ là đệ tử của một trong các thế lực lánh đời?”
Ánh mắt của thanh niên này lóe lên.
“Ngươi đi điều tra rõ cho ta, dám giết người của ta, chuyện này không thể để yên được!”
Thanh niên lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Người đàn ông kia gật đầu: “Đúng rồi chủ nhân, đại hội y đạo năm nay sắp bắt đầu rồi, hơn nữa người bên Quỷ Cốc cũng tham gia, ngay cả mấy tông môn y đạo lớn kia cũng định tham gia, phái m Dương của nước Anh, Vu Môn nước Mạn… đều muốn tham gia!”
“Một đại hội y đạo thôi cũng có nhiều thế lực tham gia như vậy?”
“Đại hội năm nay có gì đặc biệt sao?”
Thanh niên nhíu mày, lạnh nhạt nói.
“Nghe nói phần thưởng của đại hội lần này rất phong phú, phần thưởng không không chỉ có ngọc Rồng trong truyền thuyết của Long quốc, nghe đòn còn có một chí bảo được dùng làm phần thưởng!”
Người đàn ông này nói.
“Dùng ngọc Rồng làm phần thưởng?”
Thanh niên này nói: “Chí bảo còn lại là gì?”
“Cái này thì chưa xác định!”
Người đàn ông kia nói.
“Nếu đã vậy ta cũng đến tham gia, thuận tiện nhìn xem trình độ y thuật của đám Quỷ Cốc kia đạt đến trình tự nào, liệu có đạt được chân truyền của sư phụ ta không!”
Trong mắt thanh niên này lóe lên một tia sáng kỳ dị, cười nói.
Nước ngoài, tổng bộ Thiên Phạt!
“Ngay cả phán quan Hắc Bạch cũng không phải đối thủ của hắn?”
“Con trai của Diệp Thiên Long mạnh đến vậy sao?”
Một giọng nói lạnh băng trầm thấp vang lên từ một người mặc áo choàng đen.
Một đám cao thủ Thiên Phạt đang quỳ trước mặt người này.
“Tôi nguyện ý đi tróc nã tên nhóc đó!”
Đám cao thủ Thiên Phạt này lên tiếng.
“Truyền xuống, triệu tập 3000 tinh anh Thiên Phạt, gọi bốn thiên tướng Phong Hỏa Lôi Băng đến, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang con trai của Diệp Thiên Long về đây, nếu không mang về được, lập tức xử quyết, tóm lại sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Bóng người bị bao phủ dưới lớp áo đen lạnh lùng quát.
“Rõ!”
Đám cao thủ Thiên Phạt đáp.
Hôm sau!”
Diệp Phàm vừa ăn xong bữa sáng, Huyết Đồ liền xuất hiện, khom người nói: “Thiếu chủ, tối qua bắt được một ninja nước Anh!”
“Ninja nước Anh?”
Diệp Phàm nói.
“Vâng, theo lời khai, hắn đến từ hội Hắc Long nước Anh, là đại tiểu thư của hội Hắc Long sai hắn đến bắt thiếu phu nhân!”
Huyết Đồ nói.
“Đại tiểu thư hội Hắc Long?”
Diệp Phàm nhíu mày.
Đại tiểu thư hội Hắc Long muốn bắt Sở Sở làm gì?
“Đi điều tra xem đại tiểu thư hội Hắc Long là ai?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Đứng lại!”
Lúc này bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng quát của Lôi Chiến.
Diệp Phàm đứng dậy chạy ra ngoài.
Trong sân, Lôi Chiến và Vua Bắc Cực đứng đó, trước mặt bọn họ là một đám người mặc trang phục giống nhau.
Hai người cầm đầu, một người lạnh như băng, tràn đầy sát ý, người còn lại là một người đàn ông trung niên, nhìn qua rất trung thực.
“Mấy người là ai? Sở giám sát làm việc, tránh ra!”
Người đàn ông lạnh như văng nhìn Lôi Chiến và Vua Bắc Cực, nói.
“Ai thèm quan tâm các người là ai, còn dám bước lên một bước, giết!!!”
Lôi Chiến quát to.
“Sở giám sát các người lại muốn bắt tôi?”
“Vị này chắc là Diệp thiếu đúng không.”
“Tôi là Từ Thành, người phụ trách tứ bộ của sở giám sát, người này là Giang Phong, người phụ trách tam bộ của sở giám sát!”
Người đàn ông trung niên nói.
“Dương Phong phái các người đến?”
Diệp Phàm nói.
“Không phải, chúng tôi vâng lệnh cấp trên đến mang Thánh Nữ Huyết tộc đi, không phải đến đối địch với Diệp thiếu, xin Diệp thiếu tránh ra!”
Từ Thành nói.
“Thánh Nữ Huyết tộc?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Chính là cô ta!”
Từ Thành chỉ về phía A Cơ.
“Vì sao các người phải dẫn cô ta đi?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Diệp thiếu, cô ta chính là Thánh Nữ Huyết tộc, nếu Long quốc có thể khống chế được cô ta, điều này sẽ có tác dụng rất lớn với Long quốc!”
“Xin Diệp thiếu tránh đường!”
Từ Thành nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Diệp Phàm nói.
“Vậy chết đi!”
Giang Phong nhìn Diệp Phàm, nói.
Ngay lập tức, Huyết Đồ, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực lao ra, nhìn chằm chằm đám người này, sẵn sàng ra tay.
Giang Phong bị ba cao thủ nhìn chằm chằm, trong lòng hơi giật mình, sắc mặt thay đổi.
“Diệp thiếu, cô ta rất quan trọng, xin Diệp thiếu giao cho chúng tôi!”
“Đến lúc đó bên trên chắc chắn sẽ rất biết ơn Diệp thiếu!”
Từ Thành nói.
“Ai dám động đến Thánh Nữ Huyết tộc?”
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh băng vang lên, một đám cao thủ mang theo mùi máu xuất hiện.
“Huyết tộc!”
Từ Thành và Giang Phong nhìn về phía đám người này, hai người biến sắc.
“Long quốc các người muốn bắt Thánh Nữ Huyết tộc của chúng ta, thật to gan!”
“Giết cho ta!”
Ánh mắt của người đàn ông cầm đầu Huyết tộc lóe lên màu đỏ, lạnh lùng nói.
“Huyết tộc dám bước vào lãnh thổ của Long quốc, lá gan không nhỏ, giết!”
Giang Phong quát to.
“Ai dám ra tay ở đây, giết không tha!”
Hai bên đang định ra tay, Diệp Phàm lên tiếng.
“Thánh Nữ Huyết tộc, cuối cùng cũng tìm được cô!”
“Trốn rất kỹ!”
Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Một người đàn ông mặc áo dài trắng, tay cầm một quyển Kinh Thánh xuất hiện, cả người tản ra hơi thở thần thánh.
“Thánh Điện!”
Đám người Huyết tộc nhìn thấy người này, sắc mặt thay đổi.
“Thánh Điện?”
Từ Thành và Giang Phong nhìn người này, lập tức kinh sợ, sắc mặt nghiêm lại.
Ngay cả ba người Huyết Đồ cũng cảnh giác nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông này vừa xuất hiện, không khí ở đây trở nên vô cùng nặng nề.
Trong số những người này, kẻ đi đầu chính là Cơ Như Yên.
“Mấy người là ai? Sao dám...
Tên giám đốc Vương kia lập tức chỉ tay về phía nhóm Cơ Như Yên, quát lớn, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị người của Bách Hoa Lâu ấn cho nằm bẹp dí xuống đất.
“Không phải cô...”
'Về phần Hà Thiên, vừa nhìn thấy Cơ Như Yên, anh ta lập tức biến sắc. Là khách quen của Bách Hoa Lâu, tất nhiên Hà Thiên có quen biết với hoa khôi hàng đầu của Bách Hoa Lâu rồi.
“Sao hôm nay tiểu thư Như Yên lại đích thân đến thăm thế này? Chẳng lẽ là có chuyện gì muốn bàn sao?”
Hà Thiên nhìn Cơ Như Yên, ra vẻ nhún nhường hỏi. Là ông chủ của công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc, đương nhiên Hà Thiên cũng biết đôi chút về bối cảnh phía sau Bách Hoa Lâu, là sự tồn tại mà anh ta tuyệt đối không thể đắc tội.
Nếu không thì làm gì có chuyện mãi đến tận bây giờ mà vị hoa khôi đứng đầu Bách Hoa Lâu vẫn chưa bị bắt cơ chứ.
“Ảnh nóng bị lan truyền rầm rộ trên mạng hôm nay của Tô Nhược Tuyết là do anh thuê người photoshop ra đúng không?” Cơ Như Yên nhìn Hà Thiên, hỏi thẳng.
“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả, có phải †iểu thư Như Yên đã hiểu lầm gì đó rồi không?” Mặt mày. Hà Thiên hơi biến sắc, vội thoái thác.
“Không thừa nhận? Thế ném thẳng xuống dưới đi!” Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, Hà Thiên đã bị người túm lấy, xách thẳng tới trước cửa sổ. Người đó mở tung cửa, dúi hẳn nửa người của Hà Thiên ra bên ngoài.
Nơi này là một tòa nhà cao mấy chục tầng đấy, lỡ mà té xuống thật thì có khi chỉ còn lại một đống thịt nát thôi.
“Tiểu thư Như Yên, đừng mài” Hà Thiên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn hét lớn.
“Vẫn không chịu nói thật sao? Ném xuống đi!” Cơ Như Yên dứt khoát nói.
Ngay sau đó, Hà Thiên chợt có cảm giác cả người như sắp rơi ra ngoài.
“Tôi nói, tôi nói mà!” Hà Thiên vội vàng đầu hàng. Cơ Như Yên phất tay ra hiệu, Hà Thiên cũng được thả ra, ngã ngồi xuống nền nhà, miệng thở hồng hộc, đũng quần có hơi ẩm ướt.
“Nói đi!” Cơ Như Yên lạnh lùng ra lệnh.
“Chuyện lần này là do tôi làm, nhưng là có người đã ra lệnh cho tôi, tôi chỉ làm theo thôi, thật sự không liên quan gì đến tôi đâu!” Hà Thiên hổn hển nói hết câu.
“Là ai ra lệnh?” Cơ Như Yên hỏi.
“Không biết, họ không để lộ thân phận cho tôi biết, chỉ ép tôi phải làm theo lời họ, còn nói nếu xảy ra chuyện họ sẽ bao che giúp tôi.” Hà Thiên run rẩy trả lời.
“Tốt lắm, kế tiếp tôi cần anh phối hợp với tôi mở một cuộc họp báo! Hoàn thành tốt thì anh sẽ được sống, còn nếu chẳng ra hồn thì anh chết chắc!”
Cơ Như Yên nở nụ cười quyến rũ, nhưng lời cô ấy thốt ra lại khiến người ta không rét mà run.
Chẳng bao lâu sau, giải trí Đế Vương mở cuộc họp báo ở Đế Đô thật. Trong cuộc họp báo, chủ tịch và tổng giám đốc của giải trí Đế Vương đã đứng ra thừa nhận rằng ảnh nóng bị tung lên mạng hôm nay của Tô Nhược. Tuyết, tất cả là sản phẩm do bọn họ photoshop, mục. đích là vì muốn đổ oan cho Tô Nhược Tuyết, khiến cô ấy thân bại danh liệt ngay trước mặt cánh báo chí và truyền thông!
Thông báo vừa dứt, lượng tin tức khủng bố lập tức oanh tạc tất cả ký giả truyền thông có mặt tại hiện trường. Buổi họp báo lần này nhanh chóng bò lên hotsearch, hấp dẫn vô số người tiến vào tranh luận.
Ngay sau đó, bên phía công ty của Tô Nhược Tuyết cũng vội mời phóng viên tới tham gia họp báo để làm sáng tỏ chân tướng đằng sau bê bối lần này của Tô Nhược Tuyết, đồng thời đưa ra lời cảnh cáo tới các trang báo mạng răng nếu không kịp thời gỡ bỏ tin đồn thất thiệt thì họ sẽ gửi đơn tố cáo hết một lượt.
Trong chớp mắt, tất cả các blogger lớn, trang báo. mạng, cũng như đài truyền hình tức tốc thu hồi và hủy bỏ toàn bộ bản tin về sự việc của Tô Nhược Tuyết, thanh danh bị vấy bẩn của cô ấy cũng được rửa sạch chỉ trong một đêm, thậm chí có không ít người qua đường vì thương xót cô ấy bị bịa đặt, nói xấu mà chuyển thành fan.
Nhất thời, lượng fan của Tô Nhược Tuyết không giảm lại tăng, hơn nữa còn thu hoạch một làn sóng fan hâm mộ từ người qua đường, độ nổi tiếng cũng theo đó mà tăng vọt.
Advertisements
Về phần giải trí Đế Vương, trải qua chuyện lần này, giá cổ phiếu của họ tụt dốc không phanh, cuối cùng phải tuyên bố phá sản, toàn bộ quản lý cấp cao của công ty bị bắt vào tù, các nghệ sĩ của họ cũng phải chịu ảnh hưởng lớn.
“Tô Nhược Tuyết, tôi và cô thề không đội trời chung!!!"
Ở một nơi nào đó trong Đế Đô, sau khi biết giải trí Đế Vương đã biến mất, Chu Doãn Nhi tức giận thét lớn.
Giờ giải trí Đế Vương đã không còn, toàn bộ núi dựa của cô ta cũng lập tức biến mất theo, thử sao không cô ta lại không căm hận Tô Nhược Tuyết cho được?
Vì thế, như một lẽ đương nhiên, bên phía Chu Doãn Nhi có thể nói là nổi trận lôi đình.
Còn bên Thiên Hải thì... sau khi Tô Nhược Tuyết biết sự việc đã được giải quyết ổn thỏa thì ngạc nhiên hỏi: “Giải trí Đế Vương thật sự thừa nhận tất cả là do họ làm hả? Sao lại như thế được?”
“Tôi đã nói có thể xử lý tốt chuyện lần này thì nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho cô mài!” Diệp Phàm ngồi trên ghế sofa, cười nói.
“Chuyện này là do anh làm hả? Năng lực của anh cao tới vậy sao?” Tô Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
“Tô tiểu thư, cô chớ xem thường anh Tiểu Phàm, anh ấy lợi hại lắm đấy!" Đường Sở Sở mỉm cười.
“Cảm ơn anh! Anh vừa cứu tôi một bàn thua trông thấy đấy! Tôi cũng không biết phải báo đáp anh thế nào mới đủ nữa!” Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.
“Hay là lấy thân báo đáp đi?” Diệp Phàm cười ngả ngớn.
Nghe vậy, hai gò má Tô Nhược Tuyết lập tức đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Anh nói bậy gì thế, tổng giám đốc Đường còn đang ngồi đây mà?”
“Tôi thấy không sao hết!” Đường Sở Sở phản bác.
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Sở Sở reo vang, sau khi nhận cuộc gọi, cô quay sang nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, cha gọi chúng ta về nhà họ Đường một chuyến!”
Vừa nghe phải quay về nhà họ Đường, Diệp Phàm cau mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy đi thôi!”
“Tô tiểu thư, bọn tôi xin phép về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho chúng tôi!” Đường Sở Sở nói lời tạm biệt với Tô Nhược Tuyết rồi cùng Diệp Phàm rời khỏi phòng khách sạn.
Về phần Tô Nhược Tuyết, biểu cảm trên mặt cô liên tục thay đổi, không biết đang nghĩ chuyện gì nữa.
“Con nhóc này, đang nghĩ gì đấy hả?” Hồ Cầm nhìn Tô Nhược Tuyết, nói.
*À, không có gì đâu!” Tô Nhược Tuyết vội lắc đầu.
“Nhóc con, chị đã theo em nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không biết em đang nghĩ gì chứ! Có phải em đã thấy rung động với Diệp Phàm rồi không?” Hồ Cầm hỏi thẳng Tô Nhược Tuyết.
“Chị Hồ nghĩ nhiều rồi đó!” Tô Nhược Tuyết vội vàng giải thích.
“Thế em có dám nhìn thẳng vào mắt chị mà nói em không hề cảm thấy rung động trước cậu ta không?” Hồ Cầm nói tiếp.
Lần này, Tô Nhược Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hồ Cầm.
“Nhược Tuyết, đúng là cậu Diệp Phàm kia không tệ thật, nhưng người ta đã có bạn gái rồi, em và cậu ta không thể nào đến với nhau được đâu. Em nghĩ gia chủ và ông cụ trong nhà sẽ để mặc cho em đi làm người thứ ba sao? Trừ khi cậu ta chia tay với cô Đường Sở Sở kia thì may ra em mới có cơ hội, nhưng theo như chị thấy thì mối quan hệ giữa hai người họ rất bền chắc, e là không thể nào khiến họ chia tay được đâu.” Hồ Cầm khuyên nhủ.
“Chị Hồ, em hiểu rồi.” Tô Nhược Tuyết gật đầu.
Quay lại nhà họ Đường, Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa về tới nơi đã nhìn thấy mấy người bà cụ Đường, Dương Ngọc Lan, Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa ngồi chờ sẵn, trong số đó còn có một người đàn ông xa lạ mặc tây trang.
Lúc phát hiện ra người đàn ông kia, trong mắt Đường Sở Sở lóe lên vẻ ngạc nhiên, ngay lúc cô định mở miệng nói chuyện thì lại bị mẹ mình, bà Dương Ngọc Lan cắt ngang. Bà ta chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, hét lớn: “Tên đáng chết này, cậu dám làm chuyện có lỗi với Sở Sở hả? Hôm nay tôi phải đánh chết cậu!”
Dương Ngọc Lan vội cầm lấy cây chổi lông gà, lao về phía Diệp Phàm, vung ta đánh tới tấp.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Anh Tiểu Phàm không làm gì có lỗi với con hết!” Đường Sở Sở lập tức xông lên trước, chặn bà ta lại.
“Con còn nói đỡ cho cậu ta nữa hả, mẹ đã nhìn thấy †in tức hôm nay rồi, tên trời đánh này thế mà lại dan díu với cô minh tỉnh kia, còn chụp ảnh lại nữa chứ, giờ thì hay rồi, bị bại lộ hết trơn, mặt mũi nhà họ Đường chúng †a cũng mất sạch luôn rồi. Sở Sở, con phải chia tay cậu †a ngay, tuyệt đối không thể để loại người trăng hoa này. trở thành con rể nhà mình được!” Dương Ngọc Lan nhìn thẳng vào mặt Đường Sở Sở, nghiêm giọng nói.
“Mẹ ơi, mẹ hiểu lầm cả rồi, ảnh chụp là giả đó, mọi người không xem tin tức sao? Có người cố tình cắt ghép. chỉnh sửa lại đấy.” Đường Sở Sở mở miệng giải thích.
“Vợ, là thật đó!” Đường Chính Nhân lướt xem điện thoại, rồi quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Dù lời con nói là thật thì sao người ta không cắt ghép ảnh của những người khác mà lại cố tình làm giả ảnh chụp của cậu ta và cô minh tinh kia chứ? Điều này chứng tỏ hai người họ chắc chắn có một chân với nhau rồi! Sở Sở, con tuyệt đối đừng để cậu ta lừa!” Dương Ngọc Lan liến thoăng một tràng.
“Đủ rồi đó, nói xong chưa vậy?” Diệp Phàm ngoáy lỗ tai, nhịn hết nổi mà mở miệng.
Nếu không phải nể mặt bà già này là mẹ vợ tương lai của mình thì chắc chắn anh sẽ quăng cho bà ta một bạt tai để đóng cái họng đó lại ngay!
“Mấy người gọi bọn tôi về là để nói chuyện này hả? Nếu nói xong rồi thì giờ bọn tôi có thể đi được chưa?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Sở Sở, hôm nay gọi cháu về là vì có chuyện khác cần báo! Đây là cậu Sở, hẳn là cháu cũng biết rồi nhỉ?” Đúng lúc này, bà cụ Đường bỗng chỉ tay về phía người đàn ông mặc tây trang rồi giới thiệu anh ta với Đường Sở Sở.
Và người đàn ông đó chính là Sở Hà.
“Anh Sở, sao hôm nay anh lại xuất hiện ở nhà họ Đường bọn tôi thế?” Đường Sở Sở nhìn Sở Hà, cau mày hỏi.
“Cậu Sở đây là khách hàng của bà, hôm nay cậu Sở. đã đồng ý bỏ ba mươi tỉ ra để góp vốn vào tập đoàn Đường Thị nhà ta, bà đã chấp nhận, cũng ký hợp đồng luôn rồi. Ngoài ra, cậu Sở nghe người khác nói dạo gần đây cháu đang chạy đôn chạy đáo tìm một mảnh đất để xây dựng nhà xưởng sản xuất mới nên đã cố tình chuyển nhượng vô điều kiện mảnh đất trị giá năm tỉ ở phía đông thành phố cho Đường Thị đấy, từ nay về sau cậu Sở chính là thành viên hội đồng quản trị mới của Đường Thị!" Bà cụ Đường nói với Đường Sở Sở.
“Cái gì? Bà nội, bà cho phép anh ta góp vốn vào Đường Thị ư? Tại sao bà không bàn bạc trước chuyện này với cháu chứ?”
Vừa hay tin, Đường Sở Sở lập tức biến sắc, vội chất vấn.
Còn bà cụ Đường khi nghe thấy Đường Sở Sở hỏi ngược lại mình thì lập tức để lộ biểu cảm lạnh lùng, nói: “Sao đây? Ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc Đường Thị lâu quá nên tự cảm thấy Đường Thị đã là của riêng bản thân cháu rồi đúng không? Vậy là mỗi lần chủ tịch Ú Đường Thị nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần công ty như bà mà đưa ra quyết định gì đều phải báo. cáo trước với cháu chứ gì?”
“Bà nội, cháu không có ý đó, nhưng mà...”
“Nếu không có ý đó thì thôi, đừng nói nữa! Hôm nay bà gọi cháu tới đây là để báo cho cháu biết tin này, mai 3_ mốt nhớ qua lại với cậu Sở nhiều hơn. Có sự ủng hộ của cậu Sở, chắc chắn Đường Thị sẽ ngày một tốt hơn cho xem. Với cả cậu Sở biết cảm thông cho tình hình cấp. bách của cháu mà tặng miễn phí mảnh đất năm tỉ cho công ty nữa đó thôi, cháu nhất định phải cảm ơn cậu Sở cho tốt đấy!” Bà cụ Đường cắt ngang lời Đường Sở Sở, lạnh lùng quát lớn.
“Anh Sở, cảm ơn anh!" Đường Sở Sở hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn quay sang cảm ơn Sở Hà.
“Tổng giám đốc Đường khách khí quá, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi!” Sở Hà bước tới trước mặt Đường Sở Sở, khách sáo vài câu rồi vươn tay ra.
Ngay lúc Đường Sở Sở tính bắt tay đối phương thì Diệp Phàm đã giành trước một bước, nắm lấy tay Sở Hà.
“Anh là bạn trai của tổng giám đốc Đường đúng không?” Thấy Diệp Phàm xong lên bắt tay mình, Sở Hà thoáng sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười n¡
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đừng dòm ngó gì vợ tôi, bằng không tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đến với thế giới này đấy!”
Diệp Phàm lạnh lùng đe dọa, đồng thời dồn lực, siết chặt lấy bàn tay của đối phương, cơn đau ập tới bất ngờ khiến Sở Hà phải mặt nhăn mày nhó, thậm chí là để lộ vẻ đau khổ.
“Thằng nhãi này này, cậu đang làm gì vậy? Cậu Sở là khách quý của nhà họ Đường chúng ta đó, mau buông tay!" Dương Ngọc Lan hét lớn vào mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm tức khắc thả tay Sở Hà ra, tay phải anh ta liên tục run lên, cảm giác như nứt cả xương luôn rồi: “Nhớ kỹ lời tôi nói đấy!”
Diệp Phàm liếc nhìn Sở Hà, sau đó nghênh ngang dẫn Đường Sở Sở rời đi.
Sở Hà ngước mắt dõi theo Diệp Phàm, lúc này, mặt mày anh ta tái nhợt, nhưng trong con ngươi tăm tối chợt ánh lên vẻ cay nghiệt.
Phía bên kia, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, tò mò hỏi: “Anh Tiểu Phàm ơi, anh nói như vậy là vì đã phát hiện ra điều gì sao?”
“Tân đó vừa nhìn đã biết không tốt lành gì rồi!” Diệp Phàm cười khẩy nói: “Có điều vợ à, dựa theo phản ứng của em thì hình như giữa em và anh ta đã xảy ra mâu thuẫn thì phải, có phải hai người có quen biết với nhau không?”
Đường Sở Sở lập tức kể lại từ đầu đến đuôi những chuyện đã xảy ra lúc trước giữa cô và Sở Hà, rồi nói: “Lai lịch của tên này cực kỳ bí ẩn, thế nên hồi trước em đã từ chối không cho anh ta góp vốn vào công ty, thật không ngờ anh ta lại chạy đi tìm bà nội!”
“Quả nhiên thằng nhãi này có âm mưu gì đó mà, ban nãy anh đã quá khách sáo với anh ta rồi!” Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiêng.
Anh lôi điện thoại ra, gọi cho Xuân Lan, bảo đối phương đi điều tra thân phận của tên Sở Hà này.
“Vợ, nếu tên đó dám làm chuyện xằng bậy, em nhất định phải nói ngay cho anh biết đấy!" Diệp Phàm quay sang căn dặn Đường Sở Sở. Sau đó, anh chở Đường Sở Sở tới Đường Thị, còn cẩn thận sai U Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ cho Sở Sở. Có U Ảnh bên cạnh, Diệp Phàm cũng yên tâm hơn.
Đưa Đường Sở Sở đi làm xong thì anh quay về biệt thự.
Lúc này, trong biệt thự số ba, Khương Vân Hi e dè đứng yên một chỗ, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Sao cô lại tới đây? Lại muốn bái tôi làm thầy đó hả?” Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hị, hỏi.
“Tên u Dương Mục kia...”
“Là do tôi giết!”
Khương Vân Hi trông thấy Diệp Phàm, vừa mới mở miệng nói được mấy chữ thì đã bị anh giành mất quyền trả lời.
Chương 209: Bảo tao cút, mày là đứa nào?
“Người nhà Âu Dương?”
Diệp Phàm liếc nhìn người này, nói.
“Dám giết đại thiếu gia gia tộc Âu Dương, mày tới số rồi!”
Hai vị cao thủ Huyền cảnh thất trọng của gia tộc Âu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cả người tản ra hơi thở đáng sợ.
“Không chừa lại một tên nào!”
Không chờ đám người này ra tay, Diệp Phàm nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chỉ trong nháy mắt, ba người Huyết Đồ, Lôi Chiến, Bắc Cực xuất hiện, lao thẳng về phía đám người của gia tộc Âu Dương.
Chưa đầy 10 giây, đám cao thủ của gia tộc Âu Dương đã bị giết không còn ai.
“Thực lực rác rưởi như vậy cũng dám đòi giết thiếu chủ, ai cho bọn họ lá gan đó?”
Lôi Chiến khinh thường, nói.
“Thiếu chủ, có cần tôi đi tiêu diệt gia tộc Âu Dương kia không?”
Vua Bắc Cực hỏi Diệp Phàm, trên người tản ra khí lạnh thấu xương.
“Thiếu chủ, để tôi ra tay cho!”
Lôi Chiến nói.
“Không gấp, xử lý thi thể của bọn họ đã!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, nhìn về phía Khương Vân Hi, nói: “Cô còn có vấn đề gì không?”
Khương Vân Hi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm chấn động: “Xin lỗi!”
“Cô xin lỗi tôi làm gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Bởi vì tôi nên Âu Dương Mục mới thù ghét anh, mới xảy ra chuyện ngày hôm qua, cho nên tôi muốn nói một câu xin lỗi với anh!”
Khương Vân Hi nói.
“Tôi và tên kia vốn đã không đội trời chung, không liên quan đến cô, cô không cần để trong lòng!”
“Còn chuyện bái sư, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, tôi sẽ không nhận cô làm đồ đệ!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Lúc này, điện thoại của Khương Vân Hi vang lên.
“Tử Huyên, cậu đến Thiên Hải?”
Sau khi bắt máy, Khương Vân Hi ngạc nhiên nói.
Nửa tiếng sau.
Trong biệt thự cạnh nhà Diệp Phàm.
Một người phụ nữ thắt bím tóc, mặc một bộ quần áo da, lộ ra thân hình gợi cảm nóng bỏng ngồi trước mặt Khương Vân Hi, ngạc nhiên nói: “Chính vị thần y kia đã giết Âu Dương Mục?”
“Đúng vậy, thực lực của anh ta rất mạnh, cách đây không lâu, người của gia tộc Âu Dương đến báo thù nhưng đã bị thuộc hạ của anh ta giết chết!”
Khương Vân Hi gật đầu.
“Không phải cậu nói anh ta là thần y chữa bệnh cứu người sao? Sao lại biến thành kẻ cuồng giết người rồi?”
“Vân Hi, loại người này quá nguy hiểm, không thể bái làm thấy!”
Người phụ nữ mặc áo da nói.
“Tớ cảm thấy anh ta không xấu, anh ta giết người bởi vì có người muốn giết anh ta, anh ta chỉ đang tự bảo vệ bản thân mà thôi!”
Khương Vân Hi nói.
“Vân Hi, sao tớ cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ cậu thật sự yêu tên kia? Anh ta đã có bạn gái rồi đó!”
Người phụ nữ mặc áo da trêu chọc.
“Đâu có!”
Khương Vân Hi xấu hổ nói.
“Không phải là tốt, tớ cố ý chạy đến Thiên Hải vì cậu đó, đêm nay cậu phải đi chơi với tớ!”
Người phụ nữ áo da cười nói.
Màn đêm buông xuống.
Trong một quán bar ở Thiên Hải.
Khương Vân Hi và người phụ nữ áo da kia đang ngồi ở đây.
“Tử Huyên, nơi này không phù hợp với tớ lắm, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Khương Vân Hi nghe tiếng nhạc ồn ào, nhìn đám người cuồng ma loạn vũ trên sân nhảy, nhíu mày nói.
“Có gì không phù hợp chứ, cậu quá ngoan, đây mới là chỗ người trẻ tuổi chúng ta đến chơi!”
“Cậu cũng nên tiếp xúc chơi thử, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chữa bệnh cứu người!”
“Nào, uống một ngụm!”
Người phụ nữ áo da rót một ly rượu cho Khương Vân Hi.
“Tớ không biết uống rượu!”
Khương Vân Hi nói.
“Đến quán bar không thể nói không uống rượu, nào, uống một ngụm.”
“Có tớ ở đây, cậu yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì!”
Người phụ nữ mặc áo da cười nói.
Khương Vân Hi đành phải cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sặc rượu ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Trịnh, anh nhìn xem, ở đó có hai người đẹp xuất sắc!”
Có mấy người trẻ tuổi ngồi ở bên kia quầy bar, một người trong đó chỉ vào Khương Vân Hi và người phụ nữ mặc áo da.
Thanh niên được gọi là anh Trịnh liếc nhìn qua đó, khi hắn ta nhìn thấy Khương Vân Hi cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt ngây thơ, hai mắt lóe sáng.
“Không ngờ ở Thiên Hải cũng có vẻ đẹp xuất sắc này, xem ra lần này đến Thiên Hải là lựa chọn đúng đắn!”
Thanh niên này nở nụ cười xấu xa, cầm ly rượu đi qua.
“Hai người đẹp, tôi có thể mời các cô uống một ly không?”
Thanh niên đi đến trước mặt hai người, mỉm cười nói.
“Không được!”
Người phụ nữ áo da từ chối.
“Hai người đẹp muốn uống gì, cứ nói, đêm nay tôi bao hết!”
Thanh niên hào phóng nói.
“Anh rất có tiền hả?”
Người phụ nữ áo da hỏi.
“Ở Long Quốc, rất ít người có nhiều tiền hơn tôi!”
Thanh niên tự hào nói.
“Vậy cầm tiền của anh đi tìm người khác uống, đừng làm phiền chúng tôi.”
Người phụ nữ mặc áo da lạnh lùng nói.
“Cô bé, sao lại ăn nói với anh Trịnh như vậy, em biết anh Trịnh là ai không?”
Người đàn ông phát hiện ra hai người Khương Vân Hi đứng lên nói.
“Ai quan tâm anh ta là ai, nhanh cút đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Người phụ nữ áo da tức giận nói.
“Một ngây thơ, một nóng bỏng, tôi thích!”
“Người đây, dẫn hết đi cho tôi, đêm nay thiếu gia đây muốn chơi threesome!”
Thanh niên nhìn hai người Khương Vân Hi, búng tay nói.
Ngay lập tức có người bước lên muốn dẫn hai bọn họ đi.
“Tìm chết!”
Người phụ nữ mặc áo da lạnh mặt lại, tung ra một đấm, đánh bay một người trong số đó, mấy người còn lại lao thẳng về phía người phụ nữ áo da.
“Mấy người làm gì? Nhanh dừng tay!”
Khương Vân Hi kêu lên, vội vàng gọi điện.
“Alo!”
Đầu máy bên kia vang lên giọng nói của Diệp Phàm.
“Diệp thần y, anh có thể đến quán bar Hoa Hồng không? Bên chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện!”
Khương Vân Hi nói.
“Người đẹp, hôm nay em gọi cho ai cũng vậy, đêm nay em đã được định sẵn là của anh!”
Thanh niên được gọi là anh Trịnh nhìn Khương Vân Hi gọi điện thoại, không hề hốt hoảng, sợ hãi.
Đầu bên kia, Diệp Phàm nghe thấy thanh niên kia nói gậy, nhăn mặt lại.
“Sao vậy?’
Đường Sở Sở tò mò hỏi.
“Bạn của anh có chút việc, anh đi ra ngoài một lát!”
Diệp Phàm nói.
Mặc dù anh và Khương Vân Hi mới quen biết mất ngày, nhưng cũng coi như có quen biết.
Hơn nữa cô nhóc kia cũng không tồi, bây giờ đối phương gặp rắc rối, cầu cứu anh, Diệp Phàm cũng không thể bỏ mặc.
Tất nhiên, có lẽ trong lòng anh cũng không muốn một bắp cải trắng như Khương Vân Hi bị heo ngậm đi!
Chưa đầy 10 phút, Diệp Phàm đi vào quán bar kia.
Hắn vừa bước vào quán bar đã nhìn thấy Khương Vân Hi và một người phụ nữ bị một đám người dẫn ra ngoài.
“Mấy người thả tôi ra!”
Khương Vân Hi và người phụ nữ áo da kia không ngừng kêu.
“Hai người đẹp, đừng giãy giụa, đêm nay anh sẽ yêu thương chăm sóc các em!”
Thanh niên họ Trịnh kia cười nói.
“Thả bọn họ ra.”
Diệp Phàm bước đến, lạnh nhạt nói.
“Diệp Phàm y!”
Khương Vân Hi thấy Diệp Phàm xuất hiện, vui sướng nói.
“Chó con, dám xen vào chuyện của tao, cút!”
Thanh niên họ Trịnh kia kiêu ngạo nói.
Ầm!
Diệp Phàm nhấc chân đá bay tên này ra ngoài.
“Bảo tao cút, mày là cái thá gì?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Anh Trịnh!”
Đám vệ sĩ đi theo thanh niên họ Trịnh biến sắc, kêu lên.
“Giết thằng chó đó cho tao!”
Thanh niên họ Trịnh kia nằm trên mặt đất, ôm bụng, đau khổ kêu to.
Đám vệ sĩ kia xông vào Diệp Phàm, kết quả còn chưa đến gần hắn đã bị hắn đánh ngã trên mặt đất.
Thanh niên họ Trịnh thấy vậy thay đổi sắc mặt.
“Cô không sao chứ?”
Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi.
“Diệp thần y, cảm ơn anh.”
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói xong lời cảm ơn, trực tiếp dựa lên người Diệp Phàm ngủ gục.
“Say rượu?”
Diệp Phàm sửng sốt.
“Anh là Diệp thần y kia?”
Người phụ nữ áo da nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
“Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn về phía đối phương.
“Tôi là bạn thân của Vân Hi, tên là Lý Tử Huyên!”
Người phụ nữ áo da nói.
“Rời khỏi đây đã!”
Diệp Phàm đỡ Khương Vân Hi rời khỏi đây.
“Chó chết!”
Thanh niên họ Trịnh trơ mắt nhìn hai người đẹp không cánh mà bay, sắc mặt tràn đầy tức giận.
Sau đó, Diệp Phàm đưa Khương Vân Hi về biệt thự.
Diệp Phàm và Lý Tử Huyên đỡ Khương Vân Hi đến, đặt cô nằm trên giường.
“Anh chăm sóc cô ấy một chút, tôi đi pha trà giải rượu cho cô ấy, không ngờ tửu lượng của cô nhóc này kém vậy!”
Lý Tử Huyên nói xong đi ra phòng bên ngoài.
Diệp Phàm liếc nhìn Khương Vân Hi, đắp chăn cho cô, định rời đi.
“Diệp thần y!”
Khương Vân Hi mở mắt, mơ màng nhìn Diệp Phàm.
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Phàm hỏi.
“Diệp thần y, cảm ơn anh!”
Khương Vân Hi nói, đột nhiên lôi ké tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm không đứng vững, bị lôi ngã thẳng xuống giường.
Không biết vô tình hay cố ý, Khương Vân Hi vòng tay ôm cổ Diệp Phàm, hai người môi chạm môi.
Chương 210: Bắt giữ Thánh Nữ Huyết tộc!
“Vân…”
Trùng hợp hơn Lý Tử Huyên cũng đi vào.
“Hai người…”
Khi Lý Tử Huyên nhìn thấy hình ảnh Khương Vân Hi ôm lấy cổ của Diệp Phàm, hai người đang hôn nhau, ngạc nhiên đứng ngây ra ở cửa.
Diệp Phàm vội vàng đẩy Khương Vân Hi ra, đứng dậy nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi đi trước, cô chăm sóc cô ấy đi!”
Diệp Phàm vội vàng rời khỏi đây.
Lúc này Khương Vân Hi cũng tỉnh lại, nhìn Lý Tử Huyên nói: “Tử Huyên, tớ làm sao vậy?”
“Con nhóc này, cậu biết cậu vừa làm gì không?”
Lý Tử Huyên đi vào, kinh ngạc cảm thán nói.
“Tớ làm gì?”
Khương Vân Hi mơ hồ hỏi lại.
Lý Tử Huyên kể lại chuyện vừa rồi cho Khương Vân Hi.
“Cái gì? Tớ…”
Khương Vân Hi biết được chính mình và Diệp Phàm hôn nhau, cả người dại ra.
Lý Tử Huyên trêu chọc: “Con nhóc này, không ngờ sau khi say rượu lá gan lại lớn vậy!”
Mặt của Khương Vân Hi đỏ bừng, vùi đầu vào trong chăn.
Bên kia, Diệp Phàm cũng trở về biệt thự, sắc mặt cũng hơi xấu hổ.
Mặc dù đây không phải nụ hôn đầu tiên của hắn, nhưng đây là người phụ nữ thứ ba mà hắn tiếp xúc thân mật ngoài Sở Sở và đại sư phụ, hơn nữa còn là người phụ nữ mới quen được mấy ngày, trong lòng hơi mất tự nhiên!”
Cùng lúc đó.
Trong một căn biệt thự tráng lệ nào đó ở Long quốc.
Thanh niên mặc sơ mi trắng nghe thuộc hạ báo cáo, nhăn mày lại: “Ngươi nói lão Bát và lão Cửu đều bị tên Diệp thiếu này giết chết?”
“Chủ nhân, theo điều tra thì đúng vậy!”
“Hơn nữa chúng tôi còn tra được, đối phương tên là Diệp Phàm, đến từ Thiên Hải, bối cảnh lai lịch rất thần bí!”
Người đàn ông đứng trước mặt thanh niên nói.
“Tuổi còn trẻ đã có thể giết được lão Bát lão Cửu và Trần đại sư kia, khi nào thì Long quốc có một thiên tài như vậy? Không lẽ là đệ tử của một trong các thế lực lánh đời?”
Ánh mắt của thanh niên này lóe lên.
“Ngươi đi điều tra rõ cho ta, dám giết người của ta, chuyện này không thể để yên được!”
Thanh niên lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Người đàn ông kia gật đầu: “Đúng rồi chủ nhân, đại hội y đạo năm nay sắp bắt đầu rồi, hơn nữa người bên Quỷ Cốc cũng tham gia, ngay cả mấy tông môn y đạo lớn kia cũng định tham gia, phái m Dương của nước Anh, Vu Môn nước Mạn… đều muốn tham gia!”
“Một đại hội y đạo thôi cũng có nhiều thế lực tham gia như vậy?”
“Đại hội năm nay có gì đặc biệt sao?”
Thanh niên nhíu mày, lạnh nhạt nói.
“Nghe nói phần thưởng của đại hội lần này rất phong phú, phần thưởng không không chỉ có ngọc Rồng trong truyền thuyết của Long quốc, nghe đòn còn có một chí bảo được dùng làm phần thưởng!”
Người đàn ông này nói.
“Dùng ngọc Rồng làm phần thưởng?”
Thanh niên này nói: “Chí bảo còn lại là gì?”
“Cái này thì chưa xác định!”
Người đàn ông kia nói.
“Nếu đã vậy ta cũng đến tham gia, thuận tiện nhìn xem trình độ y thuật của đám Quỷ Cốc kia đạt đến trình tự nào, liệu có đạt được chân truyền của sư phụ ta không!”
Trong mắt thanh niên này lóe lên một tia sáng kỳ dị, cười nói.
Nước ngoài, tổng bộ Thiên Phạt!
“Ngay cả phán quan Hắc Bạch cũng không phải đối thủ của hắn?”
“Con trai của Diệp Thiên Long mạnh đến vậy sao?”
Một giọng nói lạnh băng trầm thấp vang lên từ một người mặc áo choàng đen.
Một đám cao thủ Thiên Phạt đang quỳ trước mặt người này.
“Tôi nguyện ý đi tróc nã tên nhóc đó!”
Đám cao thủ Thiên Phạt này lên tiếng.
“Truyền xuống, triệu tập 3000 tinh anh Thiên Phạt, gọi bốn thiên tướng Phong Hỏa Lôi Băng đến, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang con trai của Diệp Thiên Long về đây, nếu không mang về được, lập tức xử quyết, tóm lại sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Bóng người bị bao phủ dưới lớp áo đen lạnh lùng quát.
“Rõ!”
Đám cao thủ Thiên Phạt đáp.
Hôm sau!”
Diệp Phàm vừa ăn xong bữa sáng, Huyết Đồ liền xuất hiện, khom người nói: “Thiếu chủ, tối qua bắt được một ninja nước Anh!”
“Ninja nước Anh?”
Diệp Phàm nói.
“Vâng, theo lời khai, hắn đến từ hội Hắc Long nước Anh, là đại tiểu thư của hội Hắc Long sai hắn đến bắt thiếu phu nhân!”
Huyết Đồ nói.
“Đại tiểu thư hội Hắc Long?”
Diệp Phàm nhíu mày.
Đại tiểu thư hội Hắc Long muốn bắt Sở Sở làm gì?
“Đi điều tra xem đại tiểu thư hội Hắc Long là ai?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Đứng lại!”
Lúc này bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng quát của Lôi Chiến.
Diệp Phàm đứng dậy chạy ra ngoài.
Trong sân, Lôi Chiến và Vua Bắc Cực đứng đó, trước mặt bọn họ là một đám người mặc trang phục giống nhau.
Hai người cầm đầu, một người lạnh như băng, tràn đầy sát ý, người còn lại là một người đàn ông trung niên, nhìn qua rất trung thực.
“Mấy người là ai? Sở giám sát làm việc, tránh ra!”
Người đàn ông lạnh như văng nhìn Lôi Chiến và Vua Bắc Cực, nói.
“Ai thèm quan tâm các người là ai, còn dám bước lên một bước, giết!!!”
Lôi Chiến quát to.
“Sở giám sát các người lại muốn bắt tôi?”
“Vị này chắc là Diệp thiếu đúng không.”
“Tôi là Từ Thành, người phụ trách tứ bộ của sở giám sát, người này là Giang Phong, người phụ trách tam bộ của sở giám sát!”
Người đàn ông trung niên nói.
“Dương Phong phái các người đến?”
Diệp Phàm nói.
“Không phải, chúng tôi vâng lệnh cấp trên đến mang Thánh Nữ Huyết tộc đi, không phải đến đối địch với Diệp thiếu, xin Diệp thiếu tránh ra!”
Từ Thành nói.
“Thánh Nữ Huyết tộc?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Chính là cô ta!”
Từ Thành chỉ về phía A Cơ.
“Vì sao các người phải dẫn cô ta đi?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Diệp thiếu, cô ta chính là Thánh Nữ Huyết tộc, nếu Long quốc có thể khống chế được cô ta, điều này sẽ có tác dụng rất lớn với Long quốc!”
“Xin Diệp thiếu tránh đường!”
Từ Thành nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Diệp Phàm nói.
“Vậy chết đi!”
Giang Phong nhìn Diệp Phàm, nói.
Ngay lập tức, Huyết Đồ, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực lao ra, nhìn chằm chằm đám người này, sẵn sàng ra tay.
Giang Phong bị ba cao thủ nhìn chằm chằm, trong lòng hơi giật mình, sắc mặt thay đổi.
“Diệp thiếu, cô ta rất quan trọng, xin Diệp thiếu giao cho chúng tôi!”
“Đến lúc đó bên trên chắc chắn sẽ rất biết ơn Diệp thiếu!”
Từ Thành nói.
“Ai dám động đến Thánh Nữ Huyết tộc?”
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh băng vang lên, một đám cao thủ mang theo mùi máu xuất hiện.
“Huyết tộc!”
Từ Thành và Giang Phong nhìn về phía đám người này, hai người biến sắc.
“Long quốc các người muốn bắt Thánh Nữ Huyết tộc của chúng ta, thật to gan!”
“Giết cho ta!”
Ánh mắt của người đàn ông cầm đầu Huyết tộc lóe lên màu đỏ, lạnh lùng nói.
“Huyết tộc dám bước vào lãnh thổ của Long quốc, lá gan không nhỏ, giết!”
Giang Phong quát to.
“Ai dám ra tay ở đây, giết không tha!”
Hai bên đang định ra tay, Diệp Phàm lên tiếng.
“Thánh Nữ Huyết tộc, cuối cùng cũng tìm được cô!”
“Trốn rất kỹ!”
Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Một người đàn ông mặc áo dài trắng, tay cầm một quyển Kinh Thánh xuất hiện, cả người tản ra hơi thở thần thánh.
“Thánh Điện!”
Đám người Huyết tộc nhìn thấy người này, sắc mặt thay đổi.
“Thánh Điện?”
Từ Thành và Giang Phong nhìn người này, lập tức kinh sợ, sắc mặt nghiêm lại.
Ngay cả ba người Huyết Đồ cũng cảnh giác nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông này vừa xuất hiện, không khí ở đây trở nên vô cùng nặng nề.
Bình luận facebook