-
Chương 202-206
Chương 202: Sở Sở bị bắt
Chớp mắt màn đêm đã buông xuống.
Đế Đô, Chiến Bộ.
"Mấy lão già kia quá gấp gáp, ngay cả tổ Long cũng điều động!"
Long Chiến Thiên giận dữ đập bàn.
"Long Soái, lần này cậu ta đã giết người của tổ Long, e là sẽ gặp rắc rối!"
Người đàn ông mặc trường sam màu đen đứng trước mặt Long Chiến Thiên nói.
"Đi cảnh cáo mấy lão già kia cho tôi. Nếu bọn họ còn dám động đến Diệp Phàm thì đừng trách tôi ác!"
Long Chiến Thiên quát.
Trong một căn phòng ở trụ sở chính của sở giám sát.
"Thiên Phạt phái Hắc Bạch Phán Quan đi đối phó cậu ta?"
"Thú vị thật!"
Trong phòng, một người đàn ông tóc hoa râm ngồi trên xe lăn, mặc áo bào màu đen khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ bí hiểm.
"Tiếp tục theo dõi cậu ta!"
Người đàn ông này nói tiếp.
"Vâng!"
Một người quỳ gối trước người đàn ông này, y đáp lời rồi rảo bước rời đi.
"Xem ra Long quốc sắp nổi sóng gió mới rồi!"
Người đàn ông này vừa mân mê hai hạt châu trong tay vừa nói.
Một nơi nào đó ở Thiên Hải.
Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu ngồi đó lau thanh kiếm trong tay.
"Chủ nhân, không tìm được tên Diệp Phàm kia!"
Một bóng người xuất hiện, quỳ xuống báo cáo.
"Không tìm được?"
Nét mặt người đàn ông kia trở nên lạnh lùng, một luồng khí thế sát phạt cực kỳ đáng sợ phát ra làm đối phương hộc máu.
"Xin lỗi chủ nhân. Mặc dù không tìm thấy Diệp Phàm, nhưng tôi đã điều tra được cậu ta có một cô bạn gái ở Thiên Hải. Nếu bắt cô bạn gái này của cậu ta thì có thể tìm được Diệp Phàm!"
Người kia vội vàng nói.
"Vậy còn không làm đi!"
"Phải tìm ra Diệp Phàm bằng bất cứ giá nào!"
"Tôi đã chờ đợi lâu như vậy, lần này nhất định phải gặp được Tu La để rửa nỗi nhục ngày xưa!"
Hai mắt của người đàn ông mặc bộ đồ dính máu đỏ ngầu như máu, giọng điệu tràn đầy sát ý.
"Vâng!"
Người kia gật đầu.
Trong một quán bar ở Thiên Hải.
"Thiếu gia, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, ngày mai có thể hành động!"
Một người đàn ông đứng trước mặt u Dương Mục nói.
"Ngày mai tôi phải khiến tên Diệp Phàm kia tận mắt chứng kiến bạn gái của nó bị tôi chơi thế nào, tôi phải khiến hắn sống không bằng chết!"
"Đám đối chọi với bản thiếu gia à, đúng là không biết tự lượng sức mình!:
u Dương Mục lạnh lùng hừ mũi, sau đó cười gằn.
Ngày hôm sau.
Trong Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.
Diệp Phàm gỡ thuốc cao dán trên cánh tay Mục Kình Thiên ra.
"Quân đoàn trưởng Mục, bây giờ ông có thể thử cử động cánh tay rồi!"
Sau đó hắn nói với Mục Kình Thiên.
Mục Kình Thiên cử động tay phải một cách cẩn thận.
Không lâu sau, cánh tay phải vốn bị dập xương đứt gân của Mục Kình Thiên bắt đầu cử động.
Mục Kình Thiên khẽ dùng sức, tay phải siết lại thành nắm đấm.
Ông ta tung ra một quyền, tức thì không khí chấn động!
"Lành rồi, tay phải của tôi lành lại rồi!"
"Ha ha ha!"
Mục Kình Thiên nhìn tay phải nguyên vẹn như xưa, reo lên đầy vui mừng.
"Kình Thiên, chúc mừng ông!"
Mộ Bạch và Đồ Phu thấy vậy cũng vui thay cho Mục Kình Thiên.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Xin thiếu quân chủ hãy nhận một lạy của tôi!"
Mục Kình Thiên lập tức quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Quân đoàn trưởng Mục, ông làm thế này thì vãn bối giảm thọ mất!"
"Ông là thuộc hạ của Lục sư phụ, đây là việc tôi nên làm."
Diệp Phàm vội vàng nâng Mục Kình Thiên dậy.
"Hiện giờ quân đoàn trưởng Mục và quân đoàn trưởng Đồ Phu đều đã hồi phục, các ông cũng nên trở về quân Thiên Sách chuẩn bị cho đại hội đấu võ giữa các quân đoàn. Còn các vị quân đoàn trưởng khác, tôi cũng phải mau chóng tìm họ!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Rõ, thưa thiếu quân chủ!"
Ba quân đoàn trưởng sôi nổi gật đầu.
"À đúng rồi, đây là mấy tâm pháp tu luyện mà tôi chép lại tối qua, các ông cầm lấy tu luyện cho tốt. Chúng có thể giúp các ông nâng cao thực lực đấy."
"Ngoài ra tôi cũng tạo riêng một phương pháp nâng cao thực lực cho Thiên Sách Vệ, tất cả đều ở đây, các ông cầm đi!"
Diệp Phàm lấy ra một cuốn sách đưa cho Mộ Bạch.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng!"
Mộ Bạch trịnh trọng hứa hẹn.
"Thiếu quân chủ, khi nào thì ngài trở về quân thiên Sách? Nếu ngài trở về quân Thiên Sách thì nhất định có thể giúp quân Thiên Sách sục sôi ý chí chiến đấu!"
Đồ Phu hỏi Diệp Phàm.
"Chờ khi nào đại hội đấu võ giữa các quân đoàn bắt đầu, tôi sẽ trở về quân Thiên Sách một chuyến!"
Diệp Phàm trả lời.
"Được, chúng tôi ở quân Thiên Sách chờ thiếu quân chủ!"
Đồ Phu mỉm cười đáp.
"Thiếu quân chủ, nếu ngài cần gì thì hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, quân Thiên Sách vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh nhất của ngài!"
Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm và nói.
"Ừm!"
Diệp Phàm nở nụ cười.
Sau đó, đám Mộ Bạch dẫn Thiên Sách Vệ rời khỏi Kim Lăng.
Còn Diệp Phàm thì về thẳng Thiên Hải.
Có điều khi Diệp Phàm vừa mới trở lại Thiên Hải, hắn lập tức nhận được điện thoại của Xuân Lan.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân bị bắt rồi!"
Xuân Lan nói.
Tức thì trên người Diệp Phàm tỏa ra sát khí ngập trời khiến thiên địa biến sắc!
Chương 203: Nếu mày lại đây thì tao sẽ giết cô ta
Trong biệt thự xa hoa nào đó ở Thiên Hải.
Đường Sở Sở bị trói chặt hai tay, ngồi trên ghế sofa.
u Dương Mục ngồi đối diện, tay cầm một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư, mắt nhìn Đường Sở Sở với vẻ tán thưởng.
"Đúng là sắc nước hương trời, không thua kém gì Vân Hi!"
"Nhưng thằng nhãi kia cũng háo sắc thật đấy, đã có bạn gái xinh đẹp như cô rồi mà còn cặp kè với người phụ nữ của tôi!"
u Dương Mục nhìn Đường Sở Sở, lạnh lùng hừ mũi.
"Thằng nhãi kia dám dụ dỗ người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi muốn cho gã chống mắt nhìn bạn gái của mình bị tôi chơi thế nào!"
"Người đẹp à, hôm nay bản thiếu gia sẽ để cho cô hưởng thụ sung sướng, để xem giữa tôi và thằng nhãi Diệp Phàm kia rốt cuộc ai lợi hại hơn!"
u Dương Mục vươn tay nâng cằm Đường Sở Sở, nở nụ cười dâm dê.
Đường Sở Sở lạnh lùng nhìn u Dương Mục, trên người phát ra khí tức lạnh như băng.
"Thiếu gia, thực lực của cô ả này không thấp, ngài phải cẩn thận chút!"
Lúc này, một lão giả mang vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
Người này có thực lực Huyền Cảnh, hơn nữa còn là cường giả Huyền Cảnh tầng ba trở nên. Lão ta là cường giả phục vụ cho gia tộc u Dương.
Cũng chính lão ta là người đã bắt Đường Sở Sở.
Nếu không, với thực lực hiện tại của Đường Sở Sở thì không đời nào có chuyện cô bị bắt dễ dàng như vậy!
"Còn là một người đẹp biết võ công cơ à, tôi thích!"
u Dương Mục cười gằn.
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên tiếng nổ.
Ngay sau đó, cánh cổng được làm bằng kim loại cứng vỡ tan tành, mảnh vụn văng tung tóe, gió lớn nổi lên.
Một luồng khí thế sát phạt ngút trời ập tới.
Diệp Phàm hừng hực sát khí đi vào.
"Anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm xuất hiện, lập tức ho to.
"Nhãi ranh, mày đến nhanh đấy!"
Thấy Diệp Phàm xuất hiện, u Dương Mục hừ lạnh.
Hơn trăm người mặc đồ đen cầm súng từ trong biệt thự xông ra.
Vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.
Trong đó còn có mười mấy võ giả thực lực Nhân Cảnh và Huyền Cảnh.
Rõ ràng là u Dương Mục đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ để đối phó với Diệp Phàm.
"Mày muốn tìm chết thật à?"
Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, hờ hững cất lời.
"Nhãi ranh, kẻ dám đối địch với bản thiếu gia đều phải chết, bao gồm cả mày!"
u Dương Mục hừ mũi nhìn Diệp Phàm.
Anh ta duỗi một tay bóp cổ Đường Sở Sở, lạnh lùng nói: "Bây giờ mày tự phế hai chân đi, không thì tao sẽ giết bạn gái của mày ngay lập tức!"
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trên người tỏa ra sát ý khiến người ta khó thở.
"Không ai có thể uy hiếp tao!"
Trong khi nói ra câu này, Diệp Phàm xông thẳng đến chỗ u Dương Mục với tốc độ nhanh tột cùng!
Ầm!
Lão giả làm việc cho gia tộc u Dương đanh mặt, chắn trước người u Dương Mục, đồng thời tung ra một chưởng tấn công Diệp Phàm.
Theo một tiếng sấm vang lên, lão giả này bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường cách mấy chục mét làm bức tường kia của biệt thự phát ra tiếng vang ầm ầm, mảnh vỡ của bức tường chồng chất lên cơ thể. Lão ta đã chết thẳng cẳng.
Nổ súng!"
Cảnh tượng này khiến u Dương Mục biến sắc, lập tức hét to.
Pằng pằng pằng!
Hơn trăm tay súng thẳng thừng bắt Diệp Phàm.
Làn đạn rợp trời bắn về phía hắn.
Diệp Phàm duỗi tay, làn đạn rợp trời bỗng dừng lại!
Không sai, đạn cứ thế dừng giữa không trung!
Khoảnh khắc này, u Dương Mục tưởng như mình đang xem phim khoa học viễn tưởng.
Các tay súng và nhóm võ giả đều sững sờ!
Một giây sau, Diệp Phàm vung tay, làn đàn rợp trời kia bắn ngược trở về, xuyên thủng cơ thể hơn trăm tay súng và nhóm võ giả.
Đám người này còn chưa kịp phản ứng đã nằm dưới đất, chết không nhắm mắt!
Lúc này, u Dương Mục trợn tròn mắt, trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi chưa từng có.
Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, bước từng bước đi tới.
"Mày, mày không được lại đây, nếu mày lại đây thì tao sẽ giết cô ta!"
u Dương Mục bóp cổ Đường Sở Sở, hét lên với Diệp Phàm.
Đúng lúc này, một bóng đen thình lình xuất hiện phía sau u Dương Mục, tóm lấy gã ném ra ngoài.
Phụt!
u Dương Mục bị ném xuống đất hộc máu.
Bóng đen này chính thị U Ảnh!
Chương 204: Sống không bằng chết
"Bà xã ơi em sao rồi?"
Diệp Phàm đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, ân cần hỏi han.
"Anh Tiểu Phàm, em không sao!"
Đường Sở Sở nắm tay Diệp Phàm, nở nụ cười nhẹ.
Diệp Phàm nhìn dấu ngón tay hằn trên cổ Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: "Kẻ nào dám làm người của anh bị thương thì anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"
Sau đó, hắn đi về phía u Dương Mục.
"Mày, mày không được đến đây!"
Thấy Diệp Phàm đi tới, u Dương Mục đang nằm trên đất không ngừng lùi về sau.
"Mày không nên động vào bạn gái của tao!"
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.
"Tao là đại thiếu gia nhà u Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Nếu mày..."
Á!
u Dương Mục còn chưa nói hết câu, Diệp Phàm đã vung đoản kiếm màu đen xẻo mất một miếng thịt trên người anh ta.
Tiếp đó, hắn không ngừng vung thanh đoản kiếm màu đen trong tay xẻo từng miếng thịt trên người u Dương Mục.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của u Dương Mục chưa từng dừng lại.
Nhiều lần anh ta ngất đi vì đau, nhưng lại bị Diệp Phàm châm cho một kim đánh thức, sau đó tiếp tục phải chịu sự tra tấn sống không bằng chết này!
"Mày giết tao đi, giết tao đi!"
Cuối cùng u Dương Mục thật sự không chịu nổi nữa, hét lên với Diệp Phàm.
Lúc này anh ta chỉ muốn chết thật nhanh, không còn muốn sống nữa.
Trơ mắt nhìn thịt trên người bị xẻo từng miếng, cảm giác này đau khổ tột cùng!
"Muốn chết hả, không dễ như vậy đâu!"
Diệp Phàm tiếp tục xẻo thịt trên người u Dương Mục một cách lạnh lùng vô tình.
Hơn nữa thủ pháp của hắn cực kỳ chuyên nghiệp, không để cho u Dương Mục chết hẳn, chỉ có thể lẳng lặng chịu nỗi đau đớn này.
Cuối cùng, sau khi Diệp Phàm xẻo hơn một nghìn nhát, u Dương Mục chết trong đau đớn!
Trước khi u Dương Mục chết, gương mặt vô cùng dữ tợn vặn vẹo, đủ thấy anh ta đã phải chịu đau đớn cỡ nào!
Trên người không còn mấy miếng thịt, chỉ còn lại bộ xương.
HÌnh ảnh này máu me và tàn nhẫn, có thể nói là hình phạt dưới địa ngục!
"Thú vị thật!"
Lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ dính máu xách một thanh kiếm đi tới, trên người nồng đậm khí thế sát phạt vô tận!
Diệp Phàm đưa mắt nhìn đối phương, ánh mắt lấp lóe.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
"Cậu có thể gọi tôi là Huyết Sát!"
Người đàn ông mặc bồ đồ dính máu hờ hững cất lời.
"Huyết Sát?"
"Ông chính là Huyết Sát nằm trong top 3 bảng Sát Thủ, tung hoành thế giới ngầm ngày xưa?"
U Ảnh kinh ngạc nhìn người đàn ông này.
"Không ngờ đến giờ vẫn còn người nhận ra tôi!"
Người đàn ông mặc bộ đồ dính máu cười khẩy.
"Huyết Sát? Ông đến tìm tôi à?"
Diệp Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói.
"Tu La đang ở đâu?"
Huyết Sát nhìn Diệp Phàm, hỏi thẳng.
"Thì ra là tới tìm Tứ sư phụ của tôi. Coi bộ ông và sư phụ của tôi có thù oán hả?"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Cậu là đệ tử của Tu La? Hèn chi ông ta lên tiếng vì cậu!"
"Nói đi, Tu La đang ở đâu?"
"Tôi đã tìm ông ta suốt mấy chục năm ròng, lần này tôi nhất định phải đánh một trận sống mái với ông ta để rửa nỗi nhục hồi trước!"
Huyết Sát vừa chỉ kiếm vào Diệp Phàm vừa lạnh lùng quát, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ.
"Huyết Sát, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn đánh một trận với chủ nhân á? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng tràn đầy khinh thường vang lên bên ngoài.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc kình trang màu trắng đi tới. Người này mang gương mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra hàn khí lạnh thấu xương khiến người ta rùng mình ớn lạnh!
Chương 205: Người hầu của Tu La!
“Cậu là ai?”
Huyết Sát liếc mắt về phía người đàn ông, lạnh giọng nói.
“Vua Bắc Cực!”
Người đàn ông hờ hững đáp.
“Không ngờ lại là Vua Bắc Cực?”
U Ảnh ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện.
“Vua Bắc Cực là ai?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Vua Bắc Cực là một cường giả tối cao ở khu vực Bắc Âu. Hắn ta đã sáng lập ra quân đoàn Bắc Cực, được xưng là quân đoàn số một ở Bắc Âu, thực lực rất mạnh!”
U Ảnh giới thiệu.
“Hắn gọi Tứ sư phụ là chủ nhân, lẽ nào hắn ta cũng là một trong chín người hầu của ông ấy?”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào người được xưng là Vua Bắc Cực!
“Vua Bắc Cực, cậu là người của Tu La?”
Huyết Sát lạnh nhạt nhìn Vua Bắc Cực.
“Tôi chính là người của chủ nhân!”
Vua Bắc Cực lạnh lùng đáp.
“Hừ, một người hầu cỏn con, sao nào? Còn muốn bất bình thay chủ nhân à?”
“Chỉ dựa vào cậu, nghĩ mình đủ tư cách sao?”
Huyết Sát khinh thường nhìn Vua Bắc Cực.
“Cậu ta không đủ tư cách, tôi đủ không?”
Đáp lại Huyết Sát là một giọng nói vang dội như sấm truyền đến.
Ngay sau đó một người đàn ông thân hình to lớn, mạnh mẽ cường tráng, đôi mắt lóe tia chớp màu tím bước vào.
Mỗi một bước giẫm xuống đều khiến mặt đất nổ vang như động đất, trên người tản ra một cỗ hơi thở cuồng bạo như sấm sét!
“Lại ai nữa vậy?”
Huyết Sát lạnh giọng nhìn người đàn ông.
“Người đứng đầu của liên minh Cuồng Chiến – Lôi Chiến!”
Người đàn ông quát lớn về phía Huyết Sát, giọng nói như sấm, khiến màng nhĩ người ta như ù đi!
Hơi thở tản ra từ trên người này còn kinh khủng hơn cả Vua Cực Bắc, không hề kém cạnh so với Huyết Sát.
“Không ngờ, người đứng đầu của liên minh Cuồng Chiến cũng xuất hiện, lẽ nào hắn ta cũng là người hầu của chủ nhân?”
U Ảnh khiếp sợ nói.
Mặc dù ông biết chủ nhân đã thu nhận chín người hầu, nhưng lại không biết rõ thông tin của những người hầu khác, Tu La cũng chưa từng tập hợp bọn họ lại một chỗ!
“Liên minh Cuồng Chiến? Ngầu lắm à?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Chủ nhân, liên minh Cuồng Chiến là một tổ chức liên minh vô cùng to lớn ở khu vực Trung Phi, hơn nữa tất cả các quốc gia giàu có về kim cương và dầu mỏ ở đó đều phải phụ thuộc vào liên minh này!”
“Không ngoa khi nói các quốc gia ở Trung Phi phải tuân theo mệnh lệnh của người đứng đầu liên minh Cuồng Chiến, liên minh này cũng được web đen chọn là tổ chức SS đỉnh cấp!”
“Giữa thế lực cấp SS thông thường và đỉnh cấp có khoảng cách rất lớn!”
“Chỉ có thế lực cấp SS đỉnh cấp thì mới có cơ hội trở thành cấp SSS!”
“Còn về minh chủ của liên minh Cuồng Chiến, người này đứng thứ mười một trong danh sách Hắc Bảng!”
U Ảnh giải thích.
“Tứ sư phụ của tôi trâu bò thế sao? Người hầu nào cũng đỉnh như vậy!”
Diệp Phàm cảm thán nói.
“Cậu cũng là người hầu của Tu La?”
Huyết Sát nhíu mày, ông ta nhìn chằm chằm Lôi Chiến.
“Đúng thế!”
Lôi Chiến lạnh giọng quát.
“Hôm nay tôi lại muốn xem thử, người hầu của Tu La mạnh tới đây!”
Huyết Sát quát một tiếng, ông ta cầm kiếm đâm thẳng về phía Lôi Chiến.
Kiếm mang theo sát khí vô tận chém tới, hóa thành kiếm quang màu máu, xé toạc không gian như muốn giết chết Lôi Chiến.
Ầm !!!
Lôi Chiến nổi giận tung quyền, đón lấy kiếm của Huyết Sát ngay tại chỗ.
Trên nắm đấm như mang theo tia chớp lập lòe vô cùng kinh hãi, cú va chạm giữa nắm đấm và kiếm của Huyết Sát đã tạo ra tiếng nổ đến chói tai.
Bịch bịch bịch!!!
Sau khi va chạm, Huyết Sát và Lôi Chiến đều lùi về phía sau
Ầm!!!
Lúc này, Vua Bắc Cực bước lên, trên người hắn tản ra khí lạnh đến thấu xương, hắn vung cây trường đao bổ thẳng về phía Huyết Sát.
Ngay sau đó là một tiếng vang lớn.
Cơ thể Huyết Sát lùi lại mấy bước, Vua Cực Bắc cũng liên tiếp lui về phía sau.
Huyết Sát được xếp top 3 trong bảng sát thủ, thực lực quả thật là mạnh mẽ, ngay cả hai cường giả nằm trong top 20 của Hắc Bảng cũng không thể đánh bại!”
“Hôm nay tôi sẽ giết hai người các cậu trước rồi sẽ đi tìm Tu La báo thù!”
Huyết Sát nhìn chằm chằm Vua Bắc Cực và Lôi Chiến bằng ánh mắt lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra sát ý vô tận!
“Huyết Sát, chín năm không gặp, khẩu khí của ông càng ngày càng lớn nhỉ!”
Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm vang lên.
Người đàn ông mang mặt nạ màu máu bước tới, đôi mắt lạnh lẽo vô tình, không thể nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi hay cảm xúc nào trong ánh mắt đó!
“Huyết Đồ!”
Huyết Sát trông thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia, gương mặt của ông ta thay đổi, kinh sợ nói.
“Huyết Đồ!”
U Ảnh, Lôi Chiến, Vua Cực Bắc, cả ba người đều nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ nghiêm túc.
“Người này lại là ai vậy?”
Diệp Phàm tò mò nhìn người đàn ông.
Người này có hơi thở rất mạnh, còn đáng sợ hơn cả Huyết Sát, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh cộng lại!
Kể từ khi xuống núi, đây là một trong số ít cường giả có thực lực mạnh mà Diệp Phàm gặp được!
“Hắn ta là Huyết Phu, người đứng đầu trong bảng sát thủ, được xưng là vua sát thủ, hắn ta chỉ mất mười năm để vượt qua tất cả những sát thủ thế hệ trước, vươn lên vị trí đầu bảng.”
“Người này rất mạnh, chỉ mình hắn đã có thể so ngang với thế lực cấp SSS, được giới sát thủ xưng là sát thần Tu La thứ hai!”
U Ảnh đáp với vẻ mặt trầm ngâm.
“Đồ Phu? Sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?”
“Lẽ nào cậu...”
Huyết Sát khiếp sợ khi trông thấy Đồ Phu.
Trước kia, ông ta đã từng đánh một trận với Đồ Phu.
Trận chiến đó, ông ta không chiếm được lợi thế nào, thậm chí còn bị lép vế.
Đối với thiếu niên mới vào nghề được mười năm này, Huyết Sát có một áp lực không thể giải thích được!
“Không sai, tôi cũng là người hầu của Tu La!”
Đồ Phu lạnh giọng đáp.
Răng rắc!
Vừa dứt lời, cơ thể của hắn ta đã xuất hiện trước mặt Huyết Sát, tay hắn như tia chớp tóm lấy cổ họng đối phương, bóp nát ngay tại chỗ!
Huyết Sát còn chưa kịp phản ứng đã chết trong tay Huyết Đồ, hai mắt ông ta mở thật to, chết không nhắm mắt.
Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh trông thấy cảnh tượng này thì đều hoảng sợ!
Vua sát thủ quả thật là đáng sợ!
Sát thủ đứng trong ba người mạnh nhất lại không đỡ nổi một chiêu của hắn ta!
Lúc này, bầu không khí trực tiếp đóng băng!
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
Huyết Đồ nửa quỳ trên mặt đất, hành lễ với Diệp Phàm.
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
Ngay lập tức, cả Lôi Chiến và vua Bắc Cực cũng quỳ xuống.
Ba người họ đều là một trong chín người hầu mà tứ sư phụ của Diệp Phàm thu nhận!
Bất kỳ ai trong số họ đều là chấn danh một phương, cường giả siêu cấp có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng chẳng ai ngờ bọn họ lại là người hầu của Tu La.
Tin tức này mà truyền ra ngoài thì sẽ khiến cả thế giới ngầm chấn động!
“Đều đứng dậy cả đi!”
Diệp Phàm nhìn ba người, hắn thản nhiên đáp.
Ba người lập tức đứng lên.
“Các người tới đây vì tin tức mà sư phụ tôi đăng trên web đen đúng không?”
Diệp Phàm hỏi ba người họ.
“Đúng thế!”
Cả ba đều gật đầu.
“Không nghĩ tới Tu La lại thu nhận được mấy thủ hạ không tồi!”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, lạnh như băng vang lên từ bên ngoài biệt thự.
Đám người Diệp Phàm nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng mặc áo choàng đỏ đang đi tới.
Ngay khi người này xuất hiện.
Bầu không khí bên trong biệt thự vốn đang đông cứng, đột nhiên lại có thêm một loại áp lực đè nén!
“Ông lại là ai?”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.
“Cậu là đệ tử của Tu La?”
Người khoác áo choàng đỏ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trên cơ thể hắn ta được bao phủ bởi một chỗ uy áp khủng bố!
“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
“Ngoại vực!”
Người đàn ông khoác áo choàng đỏ lạnh nhạt đáp.
Nghe được hai chữ đối phương nói ra.
Vẻ mặt của Đồ Phu, Lôi Chiến, vua Bắc Cực và U Ảnh đều thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Diệp Phàm nghe thấy ngoại vực, ánh mắt hắn lóe lên.
Hắn đã từng nghe tứ sư phụ nhắc tới Ngoại Vực, đó là chiến trường hung hiểm nhất trên thế giới!
So sánh với những cường giả ở chiến trường Ngoại Vực, cái gọi là cường giả của thế giới ngầm càng không đáng nhắc tới!
Không ngờ hôm nay, người của Ngoại Vực lại tới đây!
Chương 206: Cường giả Ngoại Vực cũng chỉ đến vậy!
“Hôm nay, ông tới đây muốn làm gì?”
Diệp Phàm nhìn người đàn ông khoác áo choảng đỏ.
“Tu La ở đâu?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Vì sao tôi phải nói cho ông biết?”
Diệp Phàm lạnh giọng đáp.
“Không nói, vậy thì chết!”
Người đàn ông quát lên với vẻ mặt lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra hơi thở vô cùng đáng sợ, đè ép toàn bộ không khí bên trong biệt thự, mọi thứ như ngưng đọng lại!
“Thiếu chủ, tôi lên trước!”
Đồ Phu trầm giọng nói, hắn trực tiếp chắn trước người Diệp Phàm, dáng vẻ như muốn đánh một trận với người đàn ông này!
“Đám hầu các người cũng trung thành đấy chứ nhỉ!”
“Đáng tiếc là không biết lượng sức mình!”
Người đàn ông khoác áo choàng đỏ khinh thường nhìn bốn người bọn họ.
Ông ta bước từng bước tới, uy áp tản ra từ trên cơ thể ngày càng đáng sợ, chèn ép khiến cho cả bốn người Huyết Đồ có một cảm giác hít thở không thông!
“Ông có tư cách gặp Tứ sư phụ của tôi sao?”
Lúc này, Diệp Phàm đi tới trước mặt bốn người kia, hắn lạnh giọng nhìn người đàn ông.
“Không hổ là đồ đệ của Tu La, quả nhiên là ngông cuồng!”
Người đàn ông hừ một tiếng, một tay ông ta hóa thành móng vuốt, trực tiếp chộp về phía Diệp Phàm.
Vụt!
Vẻ mặt Diệp Phàm thờ ơ, thanh kiếm trong tay vung lên, luồng sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện.
Lập tức, móng vuốt của người đàn ông đã bị kiếm của Diệp Phàm chặt đứt.
Kiếm của Diệp Phạm nhanh đến mức đối phương không kịp phản ứng, khi nhận ra, ông ta bịt lấy cánh tay bị cụt rồi liên tục lùi về sau.
“Cậu...”
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
Ông ta nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó. Kết quả, đối phương như ma quỷ xuất hiện ngay trước mặt, đâm một kiếm xuyên ngực!
Người đàn ông đến từ Ngoại Vực trừng hai mắt nhìn Diệp Phàm, không nói một lời, ông ta trực tiếp ngã xuống mặt đất, chết không nhắm mắt!
“Cường giả Ngoại Vực cũng chỉ có vậy!”
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Trước kia, Tứ tư phụ đã nói với hắn, gặp được cường giả Ngoại Vực thì phải cẩn thận.
Nhưng hiện tại xem ra, cường giả Ngoại Vực này cũng không mang đến cho hắn bất ngờ quá lớn!
Bốn người Đồ Phu nhìn thấy vị cường giả Ngoại Vực cứ vậy mà bị Diệp Phàm giết chết, trong lòng mỗi người đều vô cùng chấn động!
“Thật là mạnh!”
Bọn họ nhìn Diệp Phàm, trên mặt lộ ra vẻ kính nể.
Vừa rồi bọn họ cung kính với Diệp Phàm là bởi vì thân phận đồ đệ Tu La của hắn.
Nhưng hiện tại sự cung kính này là do thực lực cường hãn thuyết phục!
“Mấy người không có chuyện gì thì quay trở về đi!”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía ba người.
“Thiếu chủ, cậu có việc gì muốn giao cho chúng tôi đi làm không?”
Lôi Chiến mở lời.
“Tạm thời vẫn chưa cần!”
“Thiếu chủ, vừa rồi người kia tới từ Ngoại Vực, có lẽ là kẻ thù của chủ nhân, hơn nữa không chỉ có một người mà là một tổ chức.”
“Hiện tại, đối phương đã biết được sự tồn tại của cậu, sợ là bọn họ sẽ còn tiếp tục ra tay với thiếu chủ để tìm tung tích của chủ nhân.”
“Tôi hy vọng có thể đi theo cạnh thiếu chủ, mặc dù với thực lực của thiếu chủ sẽ không cần tôi bảo vệ, nhưng tôi có thể giúp thiếu chủ một tay!”
Đồ Phu nói với Diệp Phàm.
“Chúng tôi cũng muốn ở lại!”
Lôi Chiến và vua Bắc Cực cũng lần lượt lên tiếng.
“Mặc dù là người hầu của Tứ sư phụ, nhưng sư phụ tôi đã biến mất nhiều năm, các người còn trung thành với ông ấy như vậy sao?”
Diệp Phàm hỏi ba người.
“Nếu không có chủ thân thì cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay!”
Đồ Phu hờ hững nói.
“Năm đó, tôi suýt chút nữa đã mất mạng, nếu như không gặp được chủ nhân, sợ là tôi là chết từ lâu rồi, ân huệ này, Lôi Chiến cả đời không quên!”
Lôi Chiến trầm ngâm nói.
“Chủ nhân có ơn với tôi, tôi đã thề cả đời trung thành với chủ nhân!
Vua Bắc Cực trực tiếp nói.
Diệp Phàm nhìn ba người, hắn lại cảm thấy khâm phục Tứ sư phụ mình.
Tất cả thuộc hạ đều rất trung thành!
“Nếu các người đã nói như vậy, muốn ở lại thì ở lại thôi!”
“Nhưng mà, hình như hai người đều có thế lực riêng, mấy người ở đây rồi thì thế lực kia phải làm thế nào?”
Diệp Phàm lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Lôi Chiến và vua Bắc Cực.
“Thiếu chủ yên tâm, cho dù tôi không trở về, liên minh Cuồng Chiến cũng sẽ không xảy ra chuyện!”
Lôi Chiến tự tin nói.
“Quân đoàn Bắc Cực hiện đang nghỉ ngơi, nên tôi không ở đây cũng không sao cả!”
Vua Bắc Cực cũng lên tiếng.
“À đúng rồi, mọi người có biết những người hầu khác của Tứ sư phụ tôi là ai không?”
Diệp Phạm có chút tò mò về những người hầu còn lại của sư phụ nhà mình.
“Không biết, chúng tôi chỉ biết chủ nhân có tổng cộng chín người hầu, nhưng chưa từng gặp bọn họ!”
“Hôm nay là lần đầu tiên gặp được!”
Lôi Chiến trầm giọng nói.
“À đúng rồi, giới thiệu với các người, U Ảnh cũng là người hầu của Tứ sư phụ!”
Diệp Phàm chỉ tay về phía U Ảnh.
U Ảnh cũng cung kính chào hỏi với ba người kia.
Mặc dù thân phận và thực lực kém, nhưng so với ba vị kia thì ông ta vẫn thấp hơn!
Ngay sau đó, mọi người trực tiếp rời đi.
Đường Sở Sở quay về công ty xử lý công việc còn lại, sau đó theo Diệp Phàm trở về biệt thự.
“Chị họ, nghe nói xảy ra chuyện rồi, không sao chứ?”
Trong biệt thự, Trần Tiểu Manh trông thấy Đường Sở Sở trở về, cô lo lắng nói.
“Không sao!”
Đường Sở Sở khẽ cười đáp.
“Bà xã, tối nay lại giúp em nâng cao thực lực!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
“!”
Đường Sở sở gật đầu: “Đúng rồi, anh Tiểu Phàm, cô Tô đã tới Thiên Hải làm người đại diện phát ngôn cho Đường thị!”
“Thế nào? Hợp tác được chứ?”
Diệp Phàm hỏi.
“Vâng, cô Tô rất phối hợp làm việc!”
“Nhưng mà, cô ấy thường hay nhắc tới anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở trêu ghẹo nhìn Diệp Phàm.
“Vậy cũng chỉ có thể là do anh quá đẹp trai nên mới khiến cô ta nhớ thương!”
Diệp Phàm cười nói.
“Anh rể, da mặt của anh cũng dày quá đấy!”
Trần Tiểu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
Chớp mắt, màn đêm buông xuống.
Mà Khương Vân Hi ở sát vách Diệp Phàm, sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt của ông lập tức thay đổi: “Chắc chắn chưa? Âu Dương Mục chết thật?”
“Đương nhiên, hiện tại tin tức đã truyền khắp Đế Đô khiến cho tất cả mọi người chấn động biết không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng của con gái.
“Chết thật rồi? Ai giết?”
Khương Vân Hi nhíu mày hỏi.
“Âu Dương Mục bắt cóc cái gì mà chủ tịch tập đoàn Đường thị, sau đó bị giết!”
Người phụ nữ kia nói.
“Chủ tịch Đường thị!”
Ngay sau đó, vẻ mặt Khương Vân Hi thay đổi: “Biết rồi!”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, ánh mắt lóe lên.
Gia tộc Âu Dương ở Đế Đô lúc này.
“Đường thị kia phải hoàn toàn hủy diệt, còn có hung thủ sát hại kia phải chết không có chỗ chôn!”
Âu Dương Khắc – người đứng đầu gia tộc Âu Dương tức giận quát lớn, trên người ông ta bộc phát ra cơn giận ngút trời.
Bởi vì cái chết của Âu Dương Mục mà cả Đế Đô đã dấy lên một cơn sóng gió.
Dù sao thì Âu Dương Mục cũng là đại thiếu đỉnh cấp ở Đế Đô, hơn nữa lại là con ông cháu cha, bây giờ bị giết chết, đương nhiên sẽ gây ra náo động không nhỏ!
Một nơi nào đó ở Đế Đô.
“Đi điều tra xem người giết Âu Dương Mục là ai?”
Giọng nói tràn ngập từ tính truyền tới.
“Rõ!”
Tiếng trả lời vang lên.
Rất nhanh ngày mới đã đến!
Sáng sớm, tin tức này đã gây chấn động giới giải trí Long Quốc, nhanh chóng chiếm lĩnh trang nhất các kênh truyền hình, internet Long Quốc!
Chớp mắt màn đêm đã buông xuống.
Đế Đô, Chiến Bộ.
"Mấy lão già kia quá gấp gáp, ngay cả tổ Long cũng điều động!"
Long Chiến Thiên giận dữ đập bàn.
"Long Soái, lần này cậu ta đã giết người của tổ Long, e là sẽ gặp rắc rối!"
Người đàn ông mặc trường sam màu đen đứng trước mặt Long Chiến Thiên nói.
"Đi cảnh cáo mấy lão già kia cho tôi. Nếu bọn họ còn dám động đến Diệp Phàm thì đừng trách tôi ác!"
Long Chiến Thiên quát.
Trong một căn phòng ở trụ sở chính của sở giám sát.
"Thiên Phạt phái Hắc Bạch Phán Quan đi đối phó cậu ta?"
"Thú vị thật!"
Trong phòng, một người đàn ông tóc hoa râm ngồi trên xe lăn, mặc áo bào màu đen khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ bí hiểm.
"Tiếp tục theo dõi cậu ta!"
Người đàn ông này nói tiếp.
"Vâng!"
Một người quỳ gối trước người đàn ông này, y đáp lời rồi rảo bước rời đi.
"Xem ra Long quốc sắp nổi sóng gió mới rồi!"
Người đàn ông này vừa mân mê hai hạt châu trong tay vừa nói.
Một nơi nào đó ở Thiên Hải.
Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu ngồi đó lau thanh kiếm trong tay.
"Chủ nhân, không tìm được tên Diệp Phàm kia!"
Một bóng người xuất hiện, quỳ xuống báo cáo.
"Không tìm được?"
Nét mặt người đàn ông kia trở nên lạnh lùng, một luồng khí thế sát phạt cực kỳ đáng sợ phát ra làm đối phương hộc máu.
"Xin lỗi chủ nhân. Mặc dù không tìm thấy Diệp Phàm, nhưng tôi đã điều tra được cậu ta có một cô bạn gái ở Thiên Hải. Nếu bắt cô bạn gái này của cậu ta thì có thể tìm được Diệp Phàm!"
Người kia vội vàng nói.
"Vậy còn không làm đi!"
"Phải tìm ra Diệp Phàm bằng bất cứ giá nào!"
"Tôi đã chờ đợi lâu như vậy, lần này nhất định phải gặp được Tu La để rửa nỗi nhục ngày xưa!"
Hai mắt của người đàn ông mặc bộ đồ dính máu đỏ ngầu như máu, giọng điệu tràn đầy sát ý.
"Vâng!"
Người kia gật đầu.
Trong một quán bar ở Thiên Hải.
"Thiếu gia, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, ngày mai có thể hành động!"
Một người đàn ông đứng trước mặt u Dương Mục nói.
"Ngày mai tôi phải khiến tên Diệp Phàm kia tận mắt chứng kiến bạn gái của nó bị tôi chơi thế nào, tôi phải khiến hắn sống không bằng chết!"
"Đám đối chọi với bản thiếu gia à, đúng là không biết tự lượng sức mình!:
u Dương Mục lạnh lùng hừ mũi, sau đó cười gằn.
Ngày hôm sau.
Trong Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.
Diệp Phàm gỡ thuốc cao dán trên cánh tay Mục Kình Thiên ra.
"Quân đoàn trưởng Mục, bây giờ ông có thể thử cử động cánh tay rồi!"
Sau đó hắn nói với Mục Kình Thiên.
Mục Kình Thiên cử động tay phải một cách cẩn thận.
Không lâu sau, cánh tay phải vốn bị dập xương đứt gân của Mục Kình Thiên bắt đầu cử động.
Mục Kình Thiên khẽ dùng sức, tay phải siết lại thành nắm đấm.
Ông ta tung ra một quyền, tức thì không khí chấn động!
"Lành rồi, tay phải của tôi lành lại rồi!"
"Ha ha ha!"
Mục Kình Thiên nhìn tay phải nguyên vẹn như xưa, reo lên đầy vui mừng.
"Kình Thiên, chúc mừng ông!"
Mộ Bạch và Đồ Phu thấy vậy cũng vui thay cho Mục Kình Thiên.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Xin thiếu quân chủ hãy nhận một lạy của tôi!"
Mục Kình Thiên lập tức quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Quân đoàn trưởng Mục, ông làm thế này thì vãn bối giảm thọ mất!"
"Ông là thuộc hạ của Lục sư phụ, đây là việc tôi nên làm."
Diệp Phàm vội vàng nâng Mục Kình Thiên dậy.
"Hiện giờ quân đoàn trưởng Mục và quân đoàn trưởng Đồ Phu đều đã hồi phục, các ông cũng nên trở về quân Thiên Sách chuẩn bị cho đại hội đấu võ giữa các quân đoàn. Còn các vị quân đoàn trưởng khác, tôi cũng phải mau chóng tìm họ!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Rõ, thưa thiếu quân chủ!"
Ba quân đoàn trưởng sôi nổi gật đầu.
"À đúng rồi, đây là mấy tâm pháp tu luyện mà tôi chép lại tối qua, các ông cầm lấy tu luyện cho tốt. Chúng có thể giúp các ông nâng cao thực lực đấy."
"Ngoài ra tôi cũng tạo riêng một phương pháp nâng cao thực lực cho Thiên Sách Vệ, tất cả đều ở đây, các ông cầm đi!"
Diệp Phàm lấy ra một cuốn sách đưa cho Mộ Bạch.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng!"
Mộ Bạch trịnh trọng hứa hẹn.
"Thiếu quân chủ, khi nào thì ngài trở về quân thiên Sách? Nếu ngài trở về quân Thiên Sách thì nhất định có thể giúp quân Thiên Sách sục sôi ý chí chiến đấu!"
Đồ Phu hỏi Diệp Phàm.
"Chờ khi nào đại hội đấu võ giữa các quân đoàn bắt đầu, tôi sẽ trở về quân Thiên Sách một chuyến!"
Diệp Phàm trả lời.
"Được, chúng tôi ở quân Thiên Sách chờ thiếu quân chủ!"
Đồ Phu mỉm cười đáp.
"Thiếu quân chủ, nếu ngài cần gì thì hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, quân Thiên Sách vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh nhất của ngài!"
Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm và nói.
"Ừm!"
Diệp Phàm nở nụ cười.
Sau đó, đám Mộ Bạch dẫn Thiên Sách Vệ rời khỏi Kim Lăng.
Còn Diệp Phàm thì về thẳng Thiên Hải.
Có điều khi Diệp Phàm vừa mới trở lại Thiên Hải, hắn lập tức nhận được điện thoại của Xuân Lan.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân bị bắt rồi!"
Xuân Lan nói.
Tức thì trên người Diệp Phàm tỏa ra sát khí ngập trời khiến thiên địa biến sắc!
Chương 203: Nếu mày lại đây thì tao sẽ giết cô ta
Trong biệt thự xa hoa nào đó ở Thiên Hải.
Đường Sở Sở bị trói chặt hai tay, ngồi trên ghế sofa.
u Dương Mục ngồi đối diện, tay cầm một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư, mắt nhìn Đường Sở Sở với vẻ tán thưởng.
"Đúng là sắc nước hương trời, không thua kém gì Vân Hi!"
"Nhưng thằng nhãi kia cũng háo sắc thật đấy, đã có bạn gái xinh đẹp như cô rồi mà còn cặp kè với người phụ nữ của tôi!"
u Dương Mục nhìn Đường Sở Sở, lạnh lùng hừ mũi.
"Thằng nhãi kia dám dụ dỗ người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi muốn cho gã chống mắt nhìn bạn gái của mình bị tôi chơi thế nào!"
"Người đẹp à, hôm nay bản thiếu gia sẽ để cho cô hưởng thụ sung sướng, để xem giữa tôi và thằng nhãi Diệp Phàm kia rốt cuộc ai lợi hại hơn!"
u Dương Mục vươn tay nâng cằm Đường Sở Sở, nở nụ cười dâm dê.
Đường Sở Sở lạnh lùng nhìn u Dương Mục, trên người phát ra khí tức lạnh như băng.
"Thiếu gia, thực lực của cô ả này không thấp, ngài phải cẩn thận chút!"
Lúc này, một lão giả mang vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
Người này có thực lực Huyền Cảnh, hơn nữa còn là cường giả Huyền Cảnh tầng ba trở nên. Lão ta là cường giả phục vụ cho gia tộc u Dương.
Cũng chính lão ta là người đã bắt Đường Sở Sở.
Nếu không, với thực lực hiện tại của Đường Sở Sở thì không đời nào có chuyện cô bị bắt dễ dàng như vậy!
"Còn là một người đẹp biết võ công cơ à, tôi thích!"
u Dương Mục cười gằn.
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên tiếng nổ.
Ngay sau đó, cánh cổng được làm bằng kim loại cứng vỡ tan tành, mảnh vụn văng tung tóe, gió lớn nổi lên.
Một luồng khí thế sát phạt ngút trời ập tới.
Diệp Phàm hừng hực sát khí đi vào.
"Anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm xuất hiện, lập tức ho to.
"Nhãi ranh, mày đến nhanh đấy!"
Thấy Diệp Phàm xuất hiện, u Dương Mục hừ lạnh.
Hơn trăm người mặc đồ đen cầm súng từ trong biệt thự xông ra.
Vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.
Trong đó còn có mười mấy võ giả thực lực Nhân Cảnh và Huyền Cảnh.
Rõ ràng là u Dương Mục đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ để đối phó với Diệp Phàm.
"Mày muốn tìm chết thật à?"
Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, hờ hững cất lời.
"Nhãi ranh, kẻ dám đối địch với bản thiếu gia đều phải chết, bao gồm cả mày!"
u Dương Mục hừ mũi nhìn Diệp Phàm.
Anh ta duỗi một tay bóp cổ Đường Sở Sở, lạnh lùng nói: "Bây giờ mày tự phế hai chân đi, không thì tao sẽ giết bạn gái của mày ngay lập tức!"
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trên người tỏa ra sát ý khiến người ta khó thở.
"Không ai có thể uy hiếp tao!"
Trong khi nói ra câu này, Diệp Phàm xông thẳng đến chỗ u Dương Mục với tốc độ nhanh tột cùng!
Ầm!
Lão giả làm việc cho gia tộc u Dương đanh mặt, chắn trước người u Dương Mục, đồng thời tung ra một chưởng tấn công Diệp Phàm.
Theo một tiếng sấm vang lên, lão giả này bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường cách mấy chục mét làm bức tường kia của biệt thự phát ra tiếng vang ầm ầm, mảnh vỡ của bức tường chồng chất lên cơ thể. Lão ta đã chết thẳng cẳng.
Nổ súng!"
Cảnh tượng này khiến u Dương Mục biến sắc, lập tức hét to.
Pằng pằng pằng!
Hơn trăm tay súng thẳng thừng bắt Diệp Phàm.
Làn đạn rợp trời bắn về phía hắn.
Diệp Phàm duỗi tay, làn đạn rợp trời bỗng dừng lại!
Không sai, đạn cứ thế dừng giữa không trung!
Khoảnh khắc này, u Dương Mục tưởng như mình đang xem phim khoa học viễn tưởng.
Các tay súng và nhóm võ giả đều sững sờ!
Một giây sau, Diệp Phàm vung tay, làn đàn rợp trời kia bắn ngược trở về, xuyên thủng cơ thể hơn trăm tay súng và nhóm võ giả.
Đám người này còn chưa kịp phản ứng đã nằm dưới đất, chết không nhắm mắt!
Lúc này, u Dương Mục trợn tròn mắt, trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi chưa từng có.
Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, bước từng bước đi tới.
"Mày, mày không được lại đây, nếu mày lại đây thì tao sẽ giết cô ta!"
u Dương Mục bóp cổ Đường Sở Sở, hét lên với Diệp Phàm.
Đúng lúc này, một bóng đen thình lình xuất hiện phía sau u Dương Mục, tóm lấy gã ném ra ngoài.
Phụt!
u Dương Mục bị ném xuống đất hộc máu.
Bóng đen này chính thị U Ảnh!
Chương 204: Sống không bằng chết
"Bà xã ơi em sao rồi?"
Diệp Phàm đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, ân cần hỏi han.
"Anh Tiểu Phàm, em không sao!"
Đường Sở Sở nắm tay Diệp Phàm, nở nụ cười nhẹ.
Diệp Phàm nhìn dấu ngón tay hằn trên cổ Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: "Kẻ nào dám làm người của anh bị thương thì anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"
Sau đó, hắn đi về phía u Dương Mục.
"Mày, mày không được đến đây!"
Thấy Diệp Phàm đi tới, u Dương Mục đang nằm trên đất không ngừng lùi về sau.
"Mày không nên động vào bạn gái của tao!"
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.
"Tao là đại thiếu gia nhà u Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Nếu mày..."
Á!
u Dương Mục còn chưa nói hết câu, Diệp Phàm đã vung đoản kiếm màu đen xẻo mất một miếng thịt trên người anh ta.
Tiếp đó, hắn không ngừng vung thanh đoản kiếm màu đen trong tay xẻo từng miếng thịt trên người u Dương Mục.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của u Dương Mục chưa từng dừng lại.
Nhiều lần anh ta ngất đi vì đau, nhưng lại bị Diệp Phàm châm cho một kim đánh thức, sau đó tiếp tục phải chịu sự tra tấn sống không bằng chết này!
"Mày giết tao đi, giết tao đi!"
Cuối cùng u Dương Mục thật sự không chịu nổi nữa, hét lên với Diệp Phàm.
Lúc này anh ta chỉ muốn chết thật nhanh, không còn muốn sống nữa.
Trơ mắt nhìn thịt trên người bị xẻo từng miếng, cảm giác này đau khổ tột cùng!
"Muốn chết hả, không dễ như vậy đâu!"
Diệp Phàm tiếp tục xẻo thịt trên người u Dương Mục một cách lạnh lùng vô tình.
Hơn nữa thủ pháp của hắn cực kỳ chuyên nghiệp, không để cho u Dương Mục chết hẳn, chỉ có thể lẳng lặng chịu nỗi đau đớn này.
Cuối cùng, sau khi Diệp Phàm xẻo hơn một nghìn nhát, u Dương Mục chết trong đau đớn!
Trước khi u Dương Mục chết, gương mặt vô cùng dữ tợn vặn vẹo, đủ thấy anh ta đã phải chịu đau đớn cỡ nào!
Trên người không còn mấy miếng thịt, chỉ còn lại bộ xương.
HÌnh ảnh này máu me và tàn nhẫn, có thể nói là hình phạt dưới địa ngục!
"Thú vị thật!"
Lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ dính máu xách một thanh kiếm đi tới, trên người nồng đậm khí thế sát phạt vô tận!
Diệp Phàm đưa mắt nhìn đối phương, ánh mắt lấp lóe.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
"Cậu có thể gọi tôi là Huyết Sát!"
Người đàn ông mặc bồ đồ dính máu hờ hững cất lời.
"Huyết Sát?"
"Ông chính là Huyết Sát nằm trong top 3 bảng Sát Thủ, tung hoành thế giới ngầm ngày xưa?"
U Ảnh kinh ngạc nhìn người đàn ông này.
"Không ngờ đến giờ vẫn còn người nhận ra tôi!"
Người đàn ông mặc bộ đồ dính máu cười khẩy.
"Huyết Sát? Ông đến tìm tôi à?"
Diệp Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói.
"Tu La đang ở đâu?"
Huyết Sát nhìn Diệp Phàm, hỏi thẳng.
"Thì ra là tới tìm Tứ sư phụ của tôi. Coi bộ ông và sư phụ của tôi có thù oán hả?"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Cậu là đệ tử của Tu La? Hèn chi ông ta lên tiếng vì cậu!"
"Nói đi, Tu La đang ở đâu?"
"Tôi đã tìm ông ta suốt mấy chục năm ròng, lần này tôi nhất định phải đánh một trận sống mái với ông ta để rửa nỗi nhục hồi trước!"
Huyết Sát vừa chỉ kiếm vào Diệp Phàm vừa lạnh lùng quát, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ.
"Huyết Sát, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn đánh một trận với chủ nhân á? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng tràn đầy khinh thường vang lên bên ngoài.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc kình trang màu trắng đi tới. Người này mang gương mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra hàn khí lạnh thấu xương khiến người ta rùng mình ớn lạnh!
Chương 205: Người hầu của Tu La!
“Cậu là ai?”
Huyết Sát liếc mắt về phía người đàn ông, lạnh giọng nói.
“Vua Bắc Cực!”
Người đàn ông hờ hững đáp.
“Không ngờ lại là Vua Bắc Cực?”
U Ảnh ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện.
“Vua Bắc Cực là ai?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Vua Bắc Cực là một cường giả tối cao ở khu vực Bắc Âu. Hắn ta đã sáng lập ra quân đoàn Bắc Cực, được xưng là quân đoàn số một ở Bắc Âu, thực lực rất mạnh!”
U Ảnh giới thiệu.
“Hắn gọi Tứ sư phụ là chủ nhân, lẽ nào hắn ta cũng là một trong chín người hầu của ông ấy?”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào người được xưng là Vua Bắc Cực!
“Vua Bắc Cực, cậu là người của Tu La?”
Huyết Sát lạnh nhạt nhìn Vua Bắc Cực.
“Tôi chính là người của chủ nhân!”
Vua Bắc Cực lạnh lùng đáp.
“Hừ, một người hầu cỏn con, sao nào? Còn muốn bất bình thay chủ nhân à?”
“Chỉ dựa vào cậu, nghĩ mình đủ tư cách sao?”
Huyết Sát khinh thường nhìn Vua Bắc Cực.
“Cậu ta không đủ tư cách, tôi đủ không?”
Đáp lại Huyết Sát là một giọng nói vang dội như sấm truyền đến.
Ngay sau đó một người đàn ông thân hình to lớn, mạnh mẽ cường tráng, đôi mắt lóe tia chớp màu tím bước vào.
Mỗi một bước giẫm xuống đều khiến mặt đất nổ vang như động đất, trên người tản ra một cỗ hơi thở cuồng bạo như sấm sét!
“Lại ai nữa vậy?”
Huyết Sát lạnh giọng nhìn người đàn ông.
“Người đứng đầu của liên minh Cuồng Chiến – Lôi Chiến!”
Người đàn ông quát lớn về phía Huyết Sát, giọng nói như sấm, khiến màng nhĩ người ta như ù đi!
Hơi thở tản ra từ trên người này còn kinh khủng hơn cả Vua Cực Bắc, không hề kém cạnh so với Huyết Sát.
“Không ngờ, người đứng đầu của liên minh Cuồng Chiến cũng xuất hiện, lẽ nào hắn ta cũng là người hầu của chủ nhân?”
U Ảnh khiếp sợ nói.
Mặc dù ông biết chủ nhân đã thu nhận chín người hầu, nhưng lại không biết rõ thông tin của những người hầu khác, Tu La cũng chưa từng tập hợp bọn họ lại một chỗ!
“Liên minh Cuồng Chiến? Ngầu lắm à?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Chủ nhân, liên minh Cuồng Chiến là một tổ chức liên minh vô cùng to lớn ở khu vực Trung Phi, hơn nữa tất cả các quốc gia giàu có về kim cương và dầu mỏ ở đó đều phải phụ thuộc vào liên minh này!”
“Không ngoa khi nói các quốc gia ở Trung Phi phải tuân theo mệnh lệnh của người đứng đầu liên minh Cuồng Chiến, liên minh này cũng được web đen chọn là tổ chức SS đỉnh cấp!”
“Giữa thế lực cấp SS thông thường và đỉnh cấp có khoảng cách rất lớn!”
“Chỉ có thế lực cấp SS đỉnh cấp thì mới có cơ hội trở thành cấp SSS!”
“Còn về minh chủ của liên minh Cuồng Chiến, người này đứng thứ mười một trong danh sách Hắc Bảng!”
U Ảnh giải thích.
“Tứ sư phụ của tôi trâu bò thế sao? Người hầu nào cũng đỉnh như vậy!”
Diệp Phàm cảm thán nói.
“Cậu cũng là người hầu của Tu La?”
Huyết Sát nhíu mày, ông ta nhìn chằm chằm Lôi Chiến.
“Đúng thế!”
Lôi Chiến lạnh giọng quát.
“Hôm nay tôi lại muốn xem thử, người hầu của Tu La mạnh tới đây!”
Huyết Sát quát một tiếng, ông ta cầm kiếm đâm thẳng về phía Lôi Chiến.
Kiếm mang theo sát khí vô tận chém tới, hóa thành kiếm quang màu máu, xé toạc không gian như muốn giết chết Lôi Chiến.
Ầm !!!
Lôi Chiến nổi giận tung quyền, đón lấy kiếm của Huyết Sát ngay tại chỗ.
Trên nắm đấm như mang theo tia chớp lập lòe vô cùng kinh hãi, cú va chạm giữa nắm đấm và kiếm của Huyết Sát đã tạo ra tiếng nổ đến chói tai.
Bịch bịch bịch!!!
Sau khi va chạm, Huyết Sát và Lôi Chiến đều lùi về phía sau
Ầm!!!
Lúc này, Vua Bắc Cực bước lên, trên người hắn tản ra khí lạnh đến thấu xương, hắn vung cây trường đao bổ thẳng về phía Huyết Sát.
Ngay sau đó là một tiếng vang lớn.
Cơ thể Huyết Sát lùi lại mấy bước, Vua Cực Bắc cũng liên tiếp lui về phía sau.
Huyết Sát được xếp top 3 trong bảng sát thủ, thực lực quả thật là mạnh mẽ, ngay cả hai cường giả nằm trong top 20 của Hắc Bảng cũng không thể đánh bại!”
“Hôm nay tôi sẽ giết hai người các cậu trước rồi sẽ đi tìm Tu La báo thù!”
Huyết Sát nhìn chằm chằm Vua Bắc Cực và Lôi Chiến bằng ánh mắt lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra sát ý vô tận!
“Huyết Sát, chín năm không gặp, khẩu khí của ông càng ngày càng lớn nhỉ!”
Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm vang lên.
Người đàn ông mang mặt nạ màu máu bước tới, đôi mắt lạnh lẽo vô tình, không thể nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi hay cảm xúc nào trong ánh mắt đó!
“Huyết Đồ!”
Huyết Sát trông thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia, gương mặt của ông ta thay đổi, kinh sợ nói.
“Huyết Đồ!”
U Ảnh, Lôi Chiến, Vua Cực Bắc, cả ba người đều nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ nghiêm túc.
“Người này lại là ai vậy?”
Diệp Phàm tò mò nhìn người đàn ông.
Người này có hơi thở rất mạnh, còn đáng sợ hơn cả Huyết Sát, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh cộng lại!
Kể từ khi xuống núi, đây là một trong số ít cường giả có thực lực mạnh mà Diệp Phàm gặp được!
“Hắn ta là Huyết Phu, người đứng đầu trong bảng sát thủ, được xưng là vua sát thủ, hắn ta chỉ mất mười năm để vượt qua tất cả những sát thủ thế hệ trước, vươn lên vị trí đầu bảng.”
“Người này rất mạnh, chỉ mình hắn đã có thể so ngang với thế lực cấp SSS, được giới sát thủ xưng là sát thần Tu La thứ hai!”
U Ảnh đáp với vẻ mặt trầm ngâm.
“Đồ Phu? Sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?”
“Lẽ nào cậu...”
Huyết Sát khiếp sợ khi trông thấy Đồ Phu.
Trước kia, ông ta đã từng đánh một trận với Đồ Phu.
Trận chiến đó, ông ta không chiếm được lợi thế nào, thậm chí còn bị lép vế.
Đối với thiếu niên mới vào nghề được mười năm này, Huyết Sát có một áp lực không thể giải thích được!
“Không sai, tôi cũng là người hầu của Tu La!”
Đồ Phu lạnh giọng đáp.
Răng rắc!
Vừa dứt lời, cơ thể của hắn ta đã xuất hiện trước mặt Huyết Sát, tay hắn như tia chớp tóm lấy cổ họng đối phương, bóp nát ngay tại chỗ!
Huyết Sát còn chưa kịp phản ứng đã chết trong tay Huyết Đồ, hai mắt ông ta mở thật to, chết không nhắm mắt.
Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và U Ảnh trông thấy cảnh tượng này thì đều hoảng sợ!
Vua sát thủ quả thật là đáng sợ!
Sát thủ đứng trong ba người mạnh nhất lại không đỡ nổi một chiêu của hắn ta!
Lúc này, bầu không khí trực tiếp đóng băng!
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
Huyết Đồ nửa quỳ trên mặt đất, hành lễ với Diệp Phàm.
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
Ngay lập tức, cả Lôi Chiến và vua Bắc Cực cũng quỳ xuống.
Ba người họ đều là một trong chín người hầu mà tứ sư phụ của Diệp Phàm thu nhận!
Bất kỳ ai trong số họ đều là chấn danh một phương, cường giả siêu cấp có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng chẳng ai ngờ bọn họ lại là người hầu của Tu La.
Tin tức này mà truyền ra ngoài thì sẽ khiến cả thế giới ngầm chấn động!
“Đều đứng dậy cả đi!”
Diệp Phàm nhìn ba người, hắn thản nhiên đáp.
Ba người lập tức đứng lên.
“Các người tới đây vì tin tức mà sư phụ tôi đăng trên web đen đúng không?”
Diệp Phàm hỏi ba người họ.
“Đúng thế!”
Cả ba đều gật đầu.
“Không nghĩ tới Tu La lại thu nhận được mấy thủ hạ không tồi!”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, lạnh như băng vang lên từ bên ngoài biệt thự.
Đám người Diệp Phàm nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng mặc áo choàng đỏ đang đi tới.
Ngay khi người này xuất hiện.
Bầu không khí bên trong biệt thự vốn đang đông cứng, đột nhiên lại có thêm một loại áp lực đè nén!
“Ông lại là ai?”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.
“Cậu là đệ tử của Tu La?”
Người khoác áo choàng đỏ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trên cơ thể hắn ta được bao phủ bởi một chỗ uy áp khủng bố!
“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
“Ngoại vực!”
Người đàn ông khoác áo choàng đỏ lạnh nhạt đáp.
Nghe được hai chữ đối phương nói ra.
Vẻ mặt của Đồ Phu, Lôi Chiến, vua Bắc Cực và U Ảnh đều thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Diệp Phàm nghe thấy ngoại vực, ánh mắt hắn lóe lên.
Hắn đã từng nghe tứ sư phụ nhắc tới Ngoại Vực, đó là chiến trường hung hiểm nhất trên thế giới!
So sánh với những cường giả ở chiến trường Ngoại Vực, cái gọi là cường giả của thế giới ngầm càng không đáng nhắc tới!
Không ngờ hôm nay, người của Ngoại Vực lại tới đây!
Chương 206: Cường giả Ngoại Vực cũng chỉ đến vậy!
“Hôm nay, ông tới đây muốn làm gì?”
Diệp Phàm nhìn người đàn ông khoác áo choảng đỏ.
“Tu La ở đâu?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Vì sao tôi phải nói cho ông biết?”
Diệp Phàm lạnh giọng đáp.
“Không nói, vậy thì chết!”
Người đàn ông quát lên với vẻ mặt lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra hơi thở vô cùng đáng sợ, đè ép toàn bộ không khí bên trong biệt thự, mọi thứ như ngưng đọng lại!
“Thiếu chủ, tôi lên trước!”
Đồ Phu trầm giọng nói, hắn trực tiếp chắn trước người Diệp Phàm, dáng vẻ như muốn đánh một trận với người đàn ông này!
“Đám hầu các người cũng trung thành đấy chứ nhỉ!”
“Đáng tiếc là không biết lượng sức mình!”
Người đàn ông khoác áo choàng đỏ khinh thường nhìn bốn người bọn họ.
Ông ta bước từng bước tới, uy áp tản ra từ trên cơ thể ngày càng đáng sợ, chèn ép khiến cho cả bốn người Huyết Đồ có một cảm giác hít thở không thông!
“Ông có tư cách gặp Tứ sư phụ của tôi sao?”
Lúc này, Diệp Phàm đi tới trước mặt bốn người kia, hắn lạnh giọng nhìn người đàn ông.
“Không hổ là đồ đệ của Tu La, quả nhiên là ngông cuồng!”
Người đàn ông hừ một tiếng, một tay ông ta hóa thành móng vuốt, trực tiếp chộp về phía Diệp Phàm.
Vụt!
Vẻ mặt Diệp Phàm thờ ơ, thanh kiếm trong tay vung lên, luồng sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện.
Lập tức, móng vuốt của người đàn ông đã bị kiếm của Diệp Phàm chặt đứt.
Kiếm của Diệp Phạm nhanh đến mức đối phương không kịp phản ứng, khi nhận ra, ông ta bịt lấy cánh tay bị cụt rồi liên tục lùi về sau.
“Cậu...”
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
Ông ta nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó. Kết quả, đối phương như ma quỷ xuất hiện ngay trước mặt, đâm một kiếm xuyên ngực!
Người đàn ông đến từ Ngoại Vực trừng hai mắt nhìn Diệp Phàm, không nói một lời, ông ta trực tiếp ngã xuống mặt đất, chết không nhắm mắt!
“Cường giả Ngoại Vực cũng chỉ có vậy!”
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Trước kia, Tứ tư phụ đã nói với hắn, gặp được cường giả Ngoại Vực thì phải cẩn thận.
Nhưng hiện tại xem ra, cường giả Ngoại Vực này cũng không mang đến cho hắn bất ngờ quá lớn!
Bốn người Đồ Phu nhìn thấy vị cường giả Ngoại Vực cứ vậy mà bị Diệp Phàm giết chết, trong lòng mỗi người đều vô cùng chấn động!
“Thật là mạnh!”
Bọn họ nhìn Diệp Phàm, trên mặt lộ ra vẻ kính nể.
Vừa rồi bọn họ cung kính với Diệp Phàm là bởi vì thân phận đồ đệ Tu La của hắn.
Nhưng hiện tại sự cung kính này là do thực lực cường hãn thuyết phục!
“Mấy người không có chuyện gì thì quay trở về đi!”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía ba người.
“Thiếu chủ, cậu có việc gì muốn giao cho chúng tôi đi làm không?”
Lôi Chiến mở lời.
“Tạm thời vẫn chưa cần!”
“Thiếu chủ, vừa rồi người kia tới từ Ngoại Vực, có lẽ là kẻ thù của chủ nhân, hơn nữa không chỉ có một người mà là một tổ chức.”
“Hiện tại, đối phương đã biết được sự tồn tại của cậu, sợ là bọn họ sẽ còn tiếp tục ra tay với thiếu chủ để tìm tung tích của chủ nhân.”
“Tôi hy vọng có thể đi theo cạnh thiếu chủ, mặc dù với thực lực của thiếu chủ sẽ không cần tôi bảo vệ, nhưng tôi có thể giúp thiếu chủ một tay!”
Đồ Phu nói với Diệp Phàm.
“Chúng tôi cũng muốn ở lại!”
Lôi Chiến và vua Bắc Cực cũng lần lượt lên tiếng.
“Mặc dù là người hầu của Tứ sư phụ, nhưng sư phụ tôi đã biến mất nhiều năm, các người còn trung thành với ông ấy như vậy sao?”
Diệp Phàm hỏi ba người.
“Nếu không có chủ thân thì cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay!”
Đồ Phu hờ hững nói.
“Năm đó, tôi suýt chút nữa đã mất mạng, nếu như không gặp được chủ nhân, sợ là tôi là chết từ lâu rồi, ân huệ này, Lôi Chiến cả đời không quên!”
Lôi Chiến trầm ngâm nói.
“Chủ nhân có ơn với tôi, tôi đã thề cả đời trung thành với chủ nhân!
Vua Bắc Cực trực tiếp nói.
Diệp Phàm nhìn ba người, hắn lại cảm thấy khâm phục Tứ sư phụ mình.
Tất cả thuộc hạ đều rất trung thành!
“Nếu các người đã nói như vậy, muốn ở lại thì ở lại thôi!”
“Nhưng mà, hình như hai người đều có thế lực riêng, mấy người ở đây rồi thì thế lực kia phải làm thế nào?”
Diệp Phàm lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Lôi Chiến và vua Bắc Cực.
“Thiếu chủ yên tâm, cho dù tôi không trở về, liên minh Cuồng Chiến cũng sẽ không xảy ra chuyện!”
Lôi Chiến tự tin nói.
“Quân đoàn Bắc Cực hiện đang nghỉ ngơi, nên tôi không ở đây cũng không sao cả!”
Vua Bắc Cực cũng lên tiếng.
“À đúng rồi, mọi người có biết những người hầu khác của Tứ sư phụ tôi là ai không?”
Diệp Phạm có chút tò mò về những người hầu còn lại của sư phụ nhà mình.
“Không biết, chúng tôi chỉ biết chủ nhân có tổng cộng chín người hầu, nhưng chưa từng gặp bọn họ!”
“Hôm nay là lần đầu tiên gặp được!”
Lôi Chiến trầm giọng nói.
“À đúng rồi, giới thiệu với các người, U Ảnh cũng là người hầu của Tứ sư phụ!”
Diệp Phàm chỉ tay về phía U Ảnh.
U Ảnh cũng cung kính chào hỏi với ba người kia.
Mặc dù thân phận và thực lực kém, nhưng so với ba vị kia thì ông ta vẫn thấp hơn!
Ngay sau đó, mọi người trực tiếp rời đi.
Đường Sở Sở quay về công ty xử lý công việc còn lại, sau đó theo Diệp Phàm trở về biệt thự.
“Chị họ, nghe nói xảy ra chuyện rồi, không sao chứ?”
Trong biệt thự, Trần Tiểu Manh trông thấy Đường Sở Sở trở về, cô lo lắng nói.
“Không sao!”
Đường Sở Sở khẽ cười đáp.
“Bà xã, tối nay lại giúp em nâng cao thực lực!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
“!”
Đường Sở sở gật đầu: “Đúng rồi, anh Tiểu Phàm, cô Tô đã tới Thiên Hải làm người đại diện phát ngôn cho Đường thị!”
“Thế nào? Hợp tác được chứ?”
Diệp Phàm hỏi.
“Vâng, cô Tô rất phối hợp làm việc!”
“Nhưng mà, cô ấy thường hay nhắc tới anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở trêu ghẹo nhìn Diệp Phàm.
“Vậy cũng chỉ có thể là do anh quá đẹp trai nên mới khiến cô ta nhớ thương!”
Diệp Phàm cười nói.
“Anh rể, da mặt của anh cũng dày quá đấy!”
Trần Tiểu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
Chớp mắt, màn đêm buông xuống.
Mà Khương Vân Hi ở sát vách Diệp Phàm, sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt của ông lập tức thay đổi: “Chắc chắn chưa? Âu Dương Mục chết thật?”
“Đương nhiên, hiện tại tin tức đã truyền khắp Đế Đô khiến cho tất cả mọi người chấn động biết không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng của con gái.
“Chết thật rồi? Ai giết?”
Khương Vân Hi nhíu mày hỏi.
“Âu Dương Mục bắt cóc cái gì mà chủ tịch tập đoàn Đường thị, sau đó bị giết!”
Người phụ nữ kia nói.
“Chủ tịch Đường thị!”
Ngay sau đó, vẻ mặt Khương Vân Hi thay đổi: “Biết rồi!”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, ánh mắt lóe lên.
Gia tộc Âu Dương ở Đế Đô lúc này.
“Đường thị kia phải hoàn toàn hủy diệt, còn có hung thủ sát hại kia phải chết không có chỗ chôn!”
Âu Dương Khắc – người đứng đầu gia tộc Âu Dương tức giận quát lớn, trên người ông ta bộc phát ra cơn giận ngút trời.
Bởi vì cái chết của Âu Dương Mục mà cả Đế Đô đã dấy lên một cơn sóng gió.
Dù sao thì Âu Dương Mục cũng là đại thiếu đỉnh cấp ở Đế Đô, hơn nữa lại là con ông cháu cha, bây giờ bị giết chết, đương nhiên sẽ gây ra náo động không nhỏ!
Một nơi nào đó ở Đế Đô.
“Đi điều tra xem người giết Âu Dương Mục là ai?”
Giọng nói tràn ngập từ tính truyền tới.
“Rõ!”
Tiếng trả lời vang lên.
Rất nhanh ngày mới đã đến!
Sáng sớm, tin tức này đã gây chấn động giới giải trí Long Quốc, nhanh chóng chiếm lĩnh trang nhất các kênh truyền hình, internet Long Quốc!
Bình luận facebook