-
Chương 6-10
Chương 6: Dám tơ tưởng vợ tao, đúng là thiếu đòn mà!
Trước cửa tập đoàn Đường Thị, hai bảo vệ gác cửa vẫn đứng bất động ở đó.
Đường Sở Sở đi ra cửa, nhìn hai người này: "Họ..."
"Bọn họ không tin em là vợ anh, không cho anh vào trong, vì vậy anh đành phải châm kim vào bọn họ."
Nói xong Diệp Phàm rút kim bạc trên người bọn họ ra.
Kim bạc được rút ra, hai bảo vệ lập tức xụi lơ ra đất, thở hổn hển.
"Chủ tịch!"
Hai người cuống quít đứng dậy chào Đường Sở Sở.
"Anh ấy là chồng tôi. Lần sau đừng cản anh ấy nữa."
Đường Sở Sở chỉ vào Diệp Phàm và nói.
"Vâng, vâng."
Đầu tiên hai bảo vệ thoáng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu lia lịa.
Sau đó, Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi Đường Thị.
"Anh ta là chồng của chủ tịch thật à?"
"Sao có thể chứ? Chủ tịch là nữ thần trong lòng tôi, vậy mà cô ấy có chồng rồi!"
Hai bảo vệ lộ vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Không chỉ hai anh bảo vệ này tan nát cõi lòng.
Vô số nhân viên trong tập đoàn Đường Thị coi Đường Sở Sở là nữ thần trong mộng cũng tan nát cõi lòng sau khi biết tin tức này.
Trong một văn phòng khác của tập đoàn Đường Thị, Mã Yến bị Diệp Phàm làm bẽ mặt đang gọi điện thoại kể khổ.
"Đường thiếu, anh nhất định phải phân xử cho tôi, mặt tôi bị tát chảy máu đó, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này như vậy được!"
Mã Yến gọi điện thoại, nói với vẻ mặt dữ tợn.
Sau đó Mã Yến cúp điện thoại, lấy tay che mặt, biểu cảm lạnh lùng, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo như rắn độc.
Nhà họ Đường.
Sau khi cúp máy, Đường Phong tức đại thiếu gia nhà họ Đường đi thẳng vào một căn phòng, hét to với người đàn ông trung niên trong phòng: "Ba ơi xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Vội vội vàng vàng còn ra thể thống gì!"
Người đàn ông trung niên này là Đường Chính Nghĩa - nhị gia nhà họ Đường.
Lúc này ông ta đang thảnh thơi pha trà. Thấy bộ dạng nóng nảy của Đường Phong, ông ta trách mắng.
"Ba à, giờ là lúc nào rồi mà ba còn tâm trạng pha trà."
Đường Phong đi tới trước mặt Đường Chính Nghĩa, uống hết tách trà ba mình vừa pha xong.
"Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Đường Sở Sở bị bãi nhiệm rồi?"
Đường Chính Nghĩa hờ hững nói.
"Không phải, là chồng của Đường Sở Sở. Hơn nữa hôm nay tên này còn đại náo cuộc họp của tập đoàn, đánh lão Hứa và Mã Yến trước mặt mọi người!"
Đường Phong lập tức kể lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện xả ra trong phòng họp Đường Thị ngày hôm nay.
Nghe Đường Phong nói xong, Đường Chính Nghĩa nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng: "Còn có chuyện này hả?"
"Đúng vậy! Con cũng không ngờ đấy. Bình thường Đường Sở Sở có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, không gần gũi với đàn ông, ai dè cô ta đã tằng tịu với người ta từ lâu rồi, vậy mà còn giả vờ cao quý thuần khiết. Thật nực cười!"
Đường Phong châm chọc.
"Nhị gia!"
Lúc này, một người giúp việc của nhà họ Đường đi đến gọi Đường Chính Nghĩa.
"Sao vậy?"
Đường Chính Nghĩa nhìn đối phương.
"Gia chủ nhà họ Cung dẫn theo con trai đến cầu thân!"
Người giúp việc nói.
"Ha ha ha, xem ra hôm nay có trò hay để xem rồi đây!"
"Đi thôi!"
Đường Chính Nghĩa đặt tách trà xuống, cười khẽ.
Trong khi đó, ở cửa trung tâm thương mại.
Đường Sở Sở vừa mới mua cho Diệp Phàm một bộ quần áo thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cô lập tức nhíu mày.
"Bà xã sao thế?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở và hỏi.
"Đại thiếu gia nhà họ Cung tới nhà hỏi cưới em."
Đường Sở Sở trả lời.
"Hỏi cưới? Tên này to gan thật, dám tranh bà xã với anh!"
Diệp Phàm bĩu môi hừ lạnh.
"Anh Tiểu Phàm yên tâm đi, em sẽ không đồng ý."
Đường Sở Sở cầm tay Diệp Phàm, kiên định nói.
"Đồ ngốc, đương nhiên là anh tin tưởng em. Nhưng có người tơ tưởng vợ anh, anh không cho phép. Đi nào, tới nhà họ Đường!"
Diệp Phàm vuốt mũi Đường Sở Sở, đi thẳng tới nhà họ Đường.
Nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại thành Thiên Hải, diện tích hơn trăm mẫu, là một trang viên bao gồm nhiều biệt thự, cực kỳ xa hoa, phô bày khí thế của nhà họ Đường!
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Đường.
Bà cụ Đường ngồi trên ghế thái sư ở chủ vị, tinh thần quắc thước, rất có khí thế.
Bên phải là Đường Chính Nhân - lão đại nhà họ Đường, cũng là ba của Đường Sở Sở. Nhưng Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy. Tiếp nữa là Đường Chính Nghĩa và con trai Đường Phong.
Bên trái bà cụ Đường là một người đàn ông trung niên và một cậu thanh niên. Bọn họ là gia chủ Cung Thắng của nhà họ Cung - một trong năm gia tộc lớn nhất Thiên Hải, và đại thiếu gia nhà họ Cung tên Cung Thanh.
"Ông chủ Cung, hiện nay Cung Thị các ông đã nghiên cứu ra Hồi Xuân Sương khiến thành tích của Đường Thị chúng tôi tuột dốc không phanh. Lúc này ông đến nhà họ Đường chúng tôi cầu thân, e là không thích hợp!"
Bà cụ Đường nhìn Cung Thắng và nói.
"Bà cụ Đường, nếu nhà họ Đường chịu gả Đường tiểu thư cho nhà họ Cung chúng tôi, thì sau này Đường Thị và Cung Thị là người một nhà, chúng tôi sẽ hợp tác với Đường Thị cùng mở rộng việc kinh doanh Hồi Xuân Sương, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?"
Cung Thắng mỉm cười đáp lời.
"Chuyện này..."
Trong mắt bà cụ Đường lóe lên tia sáng.
"Thưa bà Đường, chú Đường, dì Đường, cháu đã đem lòng yêu mến Sở Sở từ lâu. Chỉ cần Sở Sở làm vợ cháu, cháu đảm bảo nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hơn nữa, đến lúc đó hai nhà chúng ta kết thông gia chắc chắn sẽ phát triển mạnh hơn. Đây là chuyện tốt, một mũi tên bắn hai đích!"
Cung Thanh vội vàng lên tiếng.
"Sở Sở nhà chúng tôi được Cung thiếu yêu mến như vậy là vinh hạnh của con bé. Tôi cảm thấy mối hôn sự này rất tốt!"
Mẹ của Đường Sở Sở là Dương Ngọc Lan tươi cười nói.
"Con không đồng ý."
Đúng lúc này, giọng nói của Đường Sở Sở đột ngột vang lên.
Cô dẫn theo Diệp Phàm đi thẳng vào phòng.
"Sở Sở!"
Cung Thanh nhìn Đường Sở Sở, trong mắt tràn ngập dục vọng.
"Cung Thanh, tôi đã nói với anh là tôi không thích anh, anh đừng có dây dưa nữa cơ mà!"
Đường Sở Sở nhìn Cung Thanh, lạnh lùng quát.
"Sở Sở à, anh nghe nói hôm nay một đám thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị bắt tay nhau muốn bãi miễn em. Nếu em không lấy anh thì e là không lâu nữa, Đường Thị sẽ càng ngày càng thảm!"
Cung Thanh híp mắt nói.
"Anh đang uy hiếp tôi đấy à?"
Sắc mặt Đường Sở Sở trở nên lạnh lùng.
"Anh chỉ đang nói cho em biết em lấy anh mới là lối thoát duy nhất của em và cả Đường Thị ở thời điểm hiện tại."
Cung Thanh ngạo nghễ nói.
Bốp!
Đột nhiên, một cái bạt tai đánh bay Cung Thanh. Anh ta đập vào ghế, làm chiếc ghế kia vỡ vụn.
"Dám tơ tưởng vợ tao, đúng là thiếu đòn mà!"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Con trai!"
Cung Thắng thấy con trai bị đánh, tức thì mặt biến sắc, vội vàng hét lên.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhà họ Đường đều đổ dồn vào Diệp Phàm.
"Thằng nhóc chết tiệt, mày dám đánh con trai tao?"
Cung Thắng nhìn con trai bị đánh sưng mặt, tức giận chỉ vào Diệp Phàm hét lên.
"Tôi không thích người khác chỉ tay vào tôi."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Rắc!
Một giây sau, ngón tay của Cung Thắng bị Diệp Phàm bẻ gãy.
"Á!"
Cung Thắng ôm ngón tay gãy, kêu gào thảm thiết.
Chương 7: Không có nhà, không có xe, không có tiền!
Cung Thắng bị bẻ gãy ngón tay, sắc mặt của mọi người nhà họ Đường cũng thay đổi, lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ không ngờ thằng nhãi này lại ra tay ác như vậy!
"Bà cụ Đường, thằng nhãi này là người nhà họ Đường ư? Nhà họ Đường các người muốn khai chiến với nhà họ Cung chúng tôi sao?"
Cung Thắng ôm ngón tay gãi, nhìn bà cụ Đường với vẻ mặt dữ tợn.
"Xin lỗi ông chủ Cung, kẻ này không phải người nhà họ Đường chúng tôi. Cậu ta ra tay với ông tuyệt đối không liên quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi."
Bà cụ Đường vội vàng nói.
"Thằng nhãi kia, rốt cuộc mày là ai?"
Cung Thắng nhìn Diệp Phàm chòng chọc.
"Anh ấy là chồng tôi."
Đường Sở Sở thẳng thắn nói.
Sắc mặt của mọi người nhà họ Đường và Cung Thắng, Cung Thanh đều thay đổi.
"Sở Sở, con nói linh tinh gì thế?"
Dương Ngọc Lan, mẹ của Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
"Đường Sở Sở, em có chồng rồi ư? Không thể nào!"
Cung Thanh che mặt, nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt khó tin.
"Nhớ cho kỹ, mày còn dám tơ tưởng vợ tao thì lần sau không chỉ ăn một cái tát như vậy đâu!"
Diệp Phàm liếc nhìn Cung Thanh, lạnh lùng nói.
"Mày..."
Cung Thanh giận dữ nhìn Diệp Phàm, định ra tay nhưng bị ba mình kéo lại.
"Nhãi ranh, tao ghim mày rồi đó!"
Cung Thắng nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát một câu rồi kéo con trai ra khỏi nhà họ Đường.
"Cậu chính là thằng nhóc hôm nay đại náo phòng họp của tập đoàn Đường Thị, còn ra tay đánh người, tự xưng là chồng của Sở Sở phải không?"
Lúc này, bà cụ Đường nghiêm nghị nhìn Diệp Phàm.
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm trả lời, thái độ tùy ý.
"Nói đi, rốt cuộc cậu và Sở Sở có quan hệ gì?"
Bà cụ Đường chất vấn.
"Sở Sở là vợ tôi, bà nói xem chúng tôi có quan hệ gì?"
Diệp Phàm khẽ nhún vai, hờ hững trả lời.
"Cậu đừng nói bậy, Sở Sở nhà chúng tôi vẫn chưa kết hôn, sao lại là vợ cậu được?"
Dương Ngọc Lan chỉ vào Diệp Phàm, hét lên.
"Thưa bà, thưa ba mẹ, đây là anh Tiểu Phàm, đệ tử của thầy thuốc đã chữa bệnh cho con lúc trước. Trong ba năm con ở trên núi, anh Tiểu Phàm vẫn luôn chăm sóc con. Con và anh Tiểu Phàm đã đính ước với nhau từ lâu."
Đường Sở Sở giải thích. Bởi vì không tiện tiết lộ danh hiệu của tam sư phụ của Diệp Phàm nên cô không nói ra.
Cả nhà họ Đường chỉ có ông cụ Đường và Đường Sở Sở biết tam sư phụ của Diệp Phàm chính là Y Thánh Quỷ Cốc nổi tiếng khắp Trung Quốc. Những người khác chỉ biết năm xưa ông cụ giao Đường Sở Sở cho một vị cao nhân trên núi chữa trị, không biết người chữa trị là ai!
"Thú vị thật! Thằng nhãi này giỏi lắm, không ngờ cậu lại bắt được đại tiểu thư nhà họ Đường chúng tôi."
Đường Phong ở bên cạnh cười khẩy.
"Sở Sở, sao con không nói cho mọi người biết chuyện này? Còn nữa, sao con có thể đính ước với thằng nhóc này chỉ vì cậu ta chăm sóc con vài năm?"
Dương Ngọc Lan bất mãn nói với Đường Sở Sở.
"Thưa mẹ, con thật lòng thích anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Đường Sở Sở, Dương Ngọc Lan nhìn sang Diệp Phàm: "Chàng trai à, cậu có nhà không?"
"Không có!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cậu có xe không?"
Dương Ngọc Lan tiếp tục hỏi.
"Cậu có tiền không?"
Dương Ngọc Lan lại hỏi tiếp.
"Không có!"
Diệp Phàm trả lời.
"Cậu không có nhà, không có xe, không có tiền, vậy cậu dựa vào đâu mà bắt Sở Sở nhà chúng tôi làm vợ cậu? Nếu Sở Sở nhà chúng tôi chung sống với cậu thì cậu lấy gì nuôi con bé?"
Mặt Dương Ngọc Lan lập tức biến sắc. Bà ta hét lên, ánh mắt nhìn Diệp Phàm tràn đầy bất mãn.
"Tôi biết y thuật!"
Diệp Phàm nói.
"Y thuật? Cậu có giấy phép hành nghề y không?"
Dương Ngọc Lan lạnh lùng chất vấn.
“Giấy phép hành nghề y? Tôi không có!”
Diệp Phàm lắc đầu. Anh đường đường là truyền nhân của Y Thánh Quỷ Cốc, đâu cần thứ kia.
"Ngay cả giấy phép hành nghề y cũng không có, vậy mà cậu còn dám nói mình biết y thuật? Tôi thấy cậu là thầy thuốc nông thôn thì có. Cậu cảm thấy hạng người như cậu có xứng đôi với Sở Sở nhà chúng tôi không?"
Dương Ngọc Lan chỉ trích bằng lời lẽ sắc bén.
"Mẹ đừng nói nữa, anh Tiểu Phàm rất tốt."
Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
"Sở Sở à, con còn trẻ, vẫn chưa biết gì hết. Hơn nữa, trước đây con ở cùng cậu ta lâu như vậy, khó tránh khỏi bị cậu ta lừa. Mẹ tuyệt đối không thể để con hồ hồ. Thằng nhóc này không có gì cả, đến công việc đàng hoàng cũng chẳng có. Cậu ta không xứng với con. Nếu con thành đôi với cậu ta thì sau này nhất định sẽ hối hận!"
Dương Ngọc Lan không ngừng nói với Đường Sở Sở.
"Sở Sở à, mẹ cháu nói rất đúng. Cháu là đại tiểu thư nhà họ Đường, giờ còn là chủ tịch Đường Thị, cháu đại diện cho mặt mũi của cả nhà họ Đường ta. Nếu cháu kết hôn với cậu ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Đường ta còn mặt mũi nào nữa? Đến lúc đó, cả nhà họ Đường và Đường Thị đều trở thành trò cười trong miệng người khác!"
Bà cụ Đường nghiêm mặt nói.
"Chàng trai đã nghe thấy chưa? Cậu không phải là đối tượng kết hôn phù hợp của nó, mau biến đi!"
Dương Ngọc Lan quát Diệp Phàm.
"Tôi muốn ở cùng ai, không ai có thể quản được! Tôi đã nhận định Sở Sở là vợ tôi thì không ai có thể thay đổi!"
Diệp Phàm bình tĩnh cất lời.
"Cậu..."
Dương Ngọc Lan tức nổ phổi.
"Sở Sở, con nhất quyết muốn ở bên người này sao?"
Bà cụ Đường nhìn Đường Sở Sở, gằn giọng nói.
"Thưa bà, thưa mẹ, con đã nhận định anh Tiểu Phàm là người chồng duy nhất trong đời này."
Đường Sở Sở kiên quyết nói.
"Đường Sở Sở, cô muốn ở bên thằng nhãi này thì đừng có làm chủ tịch Đường Thị nữa, nếu không chuyện chủ tịch Đường Thị kết hôn với một tên nhà quê mà đồn ra ngoài thì nhà họ Đường sẽ mất hết thể diện!"
Đường Phong nhân cơ hội xen lời.
"Đúng thế, nếu Sở Sở kết hôn với người này thì cháu không được làm chủ tịch Đường Thị nữa!"
Bà cụ Đường dứt khoát nói.
"Thưa bà, cháu đã có cách đối phó với Hồi Xuân Sương của Cung Thị, vì vậy hiện tại cháu không thể từ chức chủ tịch. Cháu xin lỗi."
Nói xong Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Lan và Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn: "Thưa ba mẹ, con biết ba mẹ không thích anh Tiểu Phàm, nhưng con sẽ cho ba mẹ thấy sự lựa chọn của con không sai!"
Sau đó, Đường Sở Sở dẫn theo Diệp Phàm rời đi.
"Sở Sở! Con nhóc này muốn chọc tôi tức chết mà!"
Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận.
"Thôi mà Ngọc Lan, Sở Sở đã lớn rồi, chúng ta không nên can thiệp nhiều vào chuyện của con bé!"
Đường Chính Nhân nói.
"Ông thì biết cái gì? Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, nếu Sở Sở kết hôn với thằng nhà quê kia thì tôi còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người khác? Đến lúc đó, ông bảo tôi ăn nói với người thân bạn bè thế nào? Nói con rể tôi là một thằng vô dụng không có xe, không có nhà, không có tiền, không có việc làm sao? Ông đã biến thành một kẻ vô dụng, lẽ nào còn muốn con gái tìm một thằng chồng vô dụng?"
Dương Ngọc Lan chỉ vào Đường Chính Nhân, mắng mỏ không kiêng nể gì.
Đường Chính Nhân không phản bác, chỉ thở dài một hơi, không nói gì nữa, nét mặt đượm nỗi cô đơn.
"Đủ rồi!"
Bà cụ Đường nghiêm nghị quát.
"Chính Nghĩa, con đi điều tra lai lịch của thằng nhóc kia! Còn nữa, con đi giải thích với nhà họ Cung, nói người này không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Đường chúng ta."
Bà cụ Đường nói với Đường Chính Nghĩa.
"Vâng thưa mẹ."
Đường Chính Nghĩa gật đầu.
...
Khu biệt thự Tử Kinh là khu biệt thự cao cấp ở Thiên Hải, người sống ở đó ai ai cũng quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý.
Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào căn biệt thự số 3 trong khu biệt thự này.
"Đây là căn biệt thự dạo trước em mua lúc chuyển ra khỏi nhà họ Đường. Sau này anh Tiểu Phàm sống ở đây nhé!"
Đường Sở Sở nói.
"Vậy có phải là chúng ta ở chung một phòng không?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười sâu xa.
Đường Sở Sở đỏ mặt, cúi đầu đáp: "Nếu anh Tiểu Phàm đồng ý thì Sở Sở..."
"Cô bé ngốc nghếch, anh đùa em thôi! Em chuẩn bị một căn phòng khác cho anh đi!"
Diệp Phàm trêu ghẹo.
"Ồ!"
Đường Sở Sở thoáng ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
Chương 8: Nợ máu diệt môn
Chương 8: Nợ máu diệt môn
"Anh Tiểu Phàm, đây là phòng của anh, anh cần gì cứ nói với em!"
Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào một căn phòng.
Có giường, tủ, máy tính, đầy đủ mọi thứ!
"Thế này là quá đủ rồi!"
Diệp Phàm cảm thán nói.
Lúc này, điện thoại Đường Sở Sở vang lên, cô nghe máy, nói: "Được, tôi lập tức trở về!"
"Anh Tiểu Phàm, em cần xử lý một số việc trong công ty. Anh nghỉ ngơi trước đi, xong việc em sẽ về!"
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Đi đi, có gì không giải quyết được thì nói với anh!"
"Nhớ kỹ, em là vợ của Diệp Phàm này, không ai có thể bắt nạt em!"
Diệp Phàm nói.
Đường Sở Sở trực tiếp hôn nhẹ lên môi Diệp Phàm, sau đó quay người rời đi.
"Cô gái nhỏ này trưởng thành thật rồi!"
Diệp Phàm sờ môi, cười nhẹ.
Xoạc!
Sau đó, biểu cảm của Diệp Phàm thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Hắn lấy ngọc bội đeo trên cổ xuống.
Ngọc bội này một mặt khắc hình dị thú, một mặt khắc chữ Diệp, chất liệu xem ra cũng không tầm thường!
Đây chính là tín vật gia truyền của nhà họ Diệp!
Diệp Phàm nắm chặt ngọc bội, hình ảnh đêm đẫm máu mười tám năm trước hiện lên trong đầu.
Mười tám năm trước,
Diệp Phàm chỉ mới ba tuổi.
Đêm hôm đó, một nhóm người bí ẩn đã đột nhập vào nhà họ Diệp giết chết hàng trăm thành viên nhà họ Diệp, để che chở cho hắn và mẹ hắn chạy trốn, ba hắn đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của bọn chúng.
Mẹ của Diệp Phàm dẫn hắn chạy trốn, nhưng chúng vẫn đuổi giết không tha.
Vì sự an toàn của Diệp Phàm, mẹ Diệp đã để hắn vào thùng rác, bản thân dẫn dụ đám người kia, cuối cùng một đi không trở lại!
"Tiểu Phàm, sau này con phải tự chăm sóc bản thân, đặc biệt là ngọc bội trên người con, là tín vật gia truyền của nhà họ Diệp, con nhất định không được làm mất, càng không được để người khác phát hiện!"
Đêm đó, mây đen dày đặc, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt!
Mẹ của Diệp Phàm bỏ hắn vào thùng rác, nói những lời cuối cùng với hắn rồi rời đi.
Mà hắn ở trong thùng rác ba ngày ba đêm, đến khi sắp chết, sư phụ của hắn xuất hiện đưa hắn đến núi Cửu Long!
Nhớ lại cảnh tượng đêm đó của mười tám năm trước, Diệp Phàm siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay chảy máu, hắn cũng không hề nhận ra!
Một cỗ sát ý đáng sợ toát ra từ khắp người hắn, ngưng tụ thành máu tươi, tràn ngập cả căn phòng, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong địa ngục Tu La!
"Ba, mẹ!"
"Con nhất định sẽ báo thù cho hai người!"
"Món nợ máu của một trăm lẻ tám người nhà họ Diệp, nhất định phải trả!"
Diệp Phàm vẻ mặt kiên quyết, hét lên từng chữ.
Suốt những năm qua Diệp Phàm chưa bao giờ quên món nợ máu của nhà họ Diệp.
Lần này hắn xuống núi một là để chữa bệnh cho Sở Sở, hai là để tìm ra kẻ sát nhân đã giết sạch cả nhà họ Diệp năm đó, bắt chúng nợ máu phải trả bằng máu!
Chỉ là chuyện này đã qua mười tám năm, muốn điều tra hung thủ là ai cũng không dễ dàng!
"Xem ra chỉ có thể mượn thế lực của Thất sư phụ!"
Diệp Phàm lấy ra một cái lệnh bài, trên đó viết hai chữ “Bách Hoa”!
Đây là Bách Hoa Lệnh năm đó Thất sư phụ cho hắn, có thể huy động lực lượng của toàn bộ Lầu Bách Hoa.
Lầu Bách Hoa bề ngoài là địa điểm bắn pháo hoa lớn nhất Trung Quốc, nhưng thực ra là tổ chức tình báo lớn nhất Trung Quốc!
Đủ loại tình báo, miễn là có thể trả nổi, Lầu Bách Hoa đều có thể điều tra ra!
Khả năng tình báo này thậm chí đến cả phía chính phủ Trung Quốc cũng không sánh bằng!
Tuy nhiên, những người biết sự thật về Lầu Bách Hoa đều là những chức sắc hoặc lão đại giang hồ đứng trên đỉnh cao ở Trung Quốc, người bình thường chỉ biết Lầu Bách Hoa là nơi đàn ông thích đi nhất!
Diệp Phàm định huy động sức mạnh của Bách Hoa Lâu để điều tra kẻ sát nhân đã giết cả gia đình hắn mười tám năm trước!
Cùng lúc đó, Thiên Hải, trong nhà họ Cung, một trong năm gia tộc lớn.
Cung Thắng ngón tay bị quấn băng gạc, vẻ mặt u ám, con trai Cung Thanh mặt sưng vù, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
"Ba, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy."
"Con muốn ả tiện nhân Đường Sở Sở và tiểu tử kia phải trả giá đắt, còn có nhà họ Đường, con muốn bọn chúng phải sụp đổ hoàn toàn!"
Cung Thanh hét lên với vẻ mặt hung dữ.
"Phế vật!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Một người đàn ông tóc rối bù, mặc áo choàng đen đi tới, nhìn Cung Thanh lạnh lùng nói.
"Hạ đại sư!"
Cung Thắng và Cung Thanh vội vàng đứng dậy cung kính chào người đàn ông.
"Bảo hai người đi cầu hôn, vậy mà lại bị người ta đánh thành như vậy, đúng là phế vật!"
Vị Hạ đại sư này không chút khách khí quở trách.
Tuy nhiên, Cung Thắng và con trai ông ta Cung Thanh không dám phản bác.
"Đại sư, lần này là lỗi của chúng tôi, chủ yếu là do một ngươi đàn ông đột nhiên xuất hiện, tự nhận là chồng của Đường Sở Sở, là hắn đả thương chúng tôi!"
Cung Thắng nói.
"Chồng?"
Đột nhiên, sắc mặt Hạ đại sư trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: "Đường Sở Sở cư nhiên có đàn ông? Xem ra chúng ta không thể chờ được nữa!"
"Đại sư, ngươi định làm gì?"
Cung Thắng hỏi.
"Hai người mau đi, trực tiếp mang Đường Sở Sở về cho ta!"
"Bất luận dùng h gì!"
Hạ đại sư vẻ mặt u ám nói.
"Cái này……"
Cung Thắng cau mày.
"Sao? Có vấn đề à?"
“Hay là đã chiếm được Hồi Xuân Sương nên không muốn làm việc cho ta nữa?”
Hạ đại sư lạnh lùng liếc nhìn Cung Thắng.
"Đương nhiên không phải, chỉ là Đường Sở Sở dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Đường, chúng ta nếu trực tiếp ra tay với cô ta, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt!"
Công Thắng đáp.
Hạ đại sư đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ Cung Thắng, lạnh lùng nói: “Ông muốn làm trái lệnh của ta sao?”
"Không dám!"
Cung Thắng lập tức nói với vẻ mặt đau khổ.
"Sư phụ, đừng mà, chúng tôi sẽ làm theo lời ngài!"
Cung Thanh vội vàng quỳ xuống đất nói.
Bịch!
Ngay lập tức, Hạ đại sư vung tay, Cung Thắng ngã xuống đất nôn ra máu.
"Nhớ kỹ, ta muốn Đường Sở Sở nguyên vẹn xuất hiện ở trước mặt ta, nếu không. . . "
Khi Hạ đại sư nói câu cuối cùng, ông ta liếc nhìn Cung Thắng và Cung Thanh.
"Đã rõ!"
"Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ!"
Cung Thắng run lên, vội vàng gật đầu rồi cùng con trai rời đi.
"Có cơ thể Huyền m này, ta hoàn toàn có thể chữa trị nội thương, thực lực lại tiến thêm một bước!"
Đôi mắt của Hạ đại sư lóe sáng, lẩm bẩm một mình.
Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống!
Trong phòng Diệp Phàm.
Lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi ở trên giường, toàn thân xuất hiện một ít màu xám tạp chất.
"Không ngờ trong cơ thể của mình còn có rất nhiều tạp chất, xem ra cần phải tiếp tục nỗ lực, mới có thể đạt tới trình độ phi phàm như Nhị sư phụ nói!"
Diệp Phàm lẩm bẩm một mình.
Anh đứng dậy và đi về phía phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.
"Mình thích tắm~"
Chỉ là khi Diệp Phàm mở cửa phòng tắm ra, liền sửng sốt.
Trong phòng tắm, một cô gái đang ngâm mình trong bồn tắm, vừa hát vừa thổi bong bóng xà phòng.
Nhưng cô gái này không phải Đường Sở Sở!
Lúc này, cô gái liếc nhìn Diệp Phàm, hai người nhìn nhau.
A!!!
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, một tiếng hét đột nhiên vang lên, vang vọng khắp biệt thự.
Chương 9: Diệp Phàm không được?
"Tôi không biết trong phòng tắm có người!"
Diệp Phàm hoàn hồn, nhìn cô gái nói.
"Anh là ai? Ra ngoài mau!"
Trần Tiểu Manh kéo khăn tắm che trước mặt, quát Diệp Phàm.
"Sao vậy?"
Lúc này, Đường Sở Sở chạy vào.
"Chị họ, trong nhà có lưu manh, báo cảnh sát đi!"
Trần Tiểu Manh kêu lên với Đường Sở Sở.
"Cái đó, tôi không biết trong phòng có người đang tắm, tôi không phải lưu manh!"
Diệp Phàm giải thích.
"Tiểu Manh, đừng sợ, anh Tiểu Phàm không phải lưu manh, trước mặc quần áo đi!"
Đường Sở Sở kéo Diệp Phàm ra khỏi phòng tắm.
Tại đại sảnh lầu một.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Đường Sở Sở: "Bà xã, sao trong nhà em còn có người phụ nữ khác vậy?"
"Em quên nói với anh, em họ em đến Thiên Hải học đại học, nên mới ở cùng em!"
"Xin lỗi, là em sơ suất!"
Đường Sở Sở nói.
"Em họ của em?"
"Ừm, em ấy tên là Trần Tiểu Manh, là em họ xa của em!"
Đường Sở Sở gật đầu.
"Chị họ, sao chị không báo cảnh sát bắt tên lưu manh này đi!"
Lúc này, Trần Tiểu Manh mặc một bộ đồ ngủ pikachu đi ra, nhìn Diệp Phàm phẫn nộ nói.
"Vóc dáng không tệ!"
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh, cô ấy có một gương mặt trong sáng ngây thơ, chỉ cao 1m65 nhưng chỗ cần phát triển đều đã phát triển đầy đủ!
"Này, tên lưu manh kia, anh nhìn cái gì?"
Trần Tiểu Manh che thân, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Tiểu Manh, em hiểu lầm rồi. Anh Tiểu Phàm không phải lưu manh, anh ấy là chồng của chị!"
Đường Sở Sở vội vàng nói.
"Chồng của chị?"
"Cái gì?"
"Chị họ, chị có bạn trai lúc nào vậy?"
"Sao em lại không biết?"
Trần Tiểu Manh sửng sốt một lúc, sau đó hét lên kinh ngạc.
"Không phải bạn trai, mà là chồng!"
"Sở Sở là vợ của anh!"
Diệp Phàm đính chính.
"Cái này……"
Nhất thời, Trần Tiểu Manh ngây ra.
"Những chuyện này chị sẽ từ từ nói cho ngươi biết!"
"Hiện giờ anh Tiểu Phàm cũng sẽ ở với chúng ta, trước đây chị không kịp nói cho em biết, khiến mọi người xấu hổ, xin lỗi, Tiểu Manh!"
Đường Sở Sở nói.
"Chị họ, chuyện này không liên quan gì đến chị, là tên này nhìn em tắm, anh phải xin lỗi em!"
Trần Tiểu Manh chỉ vào Diệp Phàm nói.
"Em đi tắm không khóa cửa, sao có thể trách anh?"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Trước đây trong nhà chỉ có tôi và chị họ, sao tôi phải khóa cửa?"
Trần Tiểu Manh chống tay nói:
"Cho nên đây là lỗi của anh, không liên quan đến tôi!"
"Được rồi, anh đi tắm đây!"
Diệp Phàm nói một câu rồi rời đi.
"Chị họ, chị tìm chồng kiểu gì vậy? Thật đáng ghét!"
Trần Tiểu Manh tức giận kêu lên, bờ vai nhỏ run run!
"Được rồi, Tiểu Manh, đừng tức giận, hai người mới biết nhau còn chưa quen thân, sau khi thân thiết em sẽ biết anh Tiểu Phàm là người thế nào!"
Đường Sở Sở giải thích nói.
"Chị họ, mau nói cho em biết giữa chị và anh ta rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trần Tiểu Manh kéo Đường Sở Sở hỏi.
Nửa giờ sau, Đường Sở Sở giải thích đại khái mọi chuyện,
"Em hiểu rồi!"
Trần Tiểu Manh hiểu ra, nói: "Chị họ, mặc dù anh ta rất tốt với chị, nhưng em cảm thấy anh ta không phải người tốt, chị phải cẩn thận!"
"Chị tin tưởng anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở mỉm cười.
"Ôi? Mùi thơm quá!"
Trần Tiểu Manh bỗng khịt mũi, cô ấy đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Chỉ thấy Diệp Phàm bưng hai bát mì cà chua trứng bước ra.
"Anh nấu sao?"
Trần Tiểu Manh nhìn món mì cà chua trứng thơm ngon, ngạc nhiên nói.
"Không phải anh nấu thì em nấu chắc!"
"Nào, bà xã mau ăn đi, trong tủ lạnh không có gì, anh làm chút mì, ngày mai mua ít nguyên liệu, nấu cho em một bữa thịnh soạn!"
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh một cái rồi nói với Đường Sở Sở.
"Tôi trước nếm thử một chút!"
Trần Tiểu Manh cầm đũa lên muốn ănmột miếng, Diệp Phàm lại nói: "Không phải em nói anh là lưu manh sao? Sao anh dám ăn đồ do lưu manh làm?"
"Hừ, có chị họ ở đây, tôi sợ gì chứ?"
Ngay lập tức, Trần Tiểu Manh khịt mũi bắt đầu ăn.
"Mì này ăn ngon quá?"
Trần Tiểu Manh lên tiếng khen ngợi.
"Anh thực sự biết nấu ăn à!"
Trần Tiểu Manh tò mò nhìn Diệp Phàm bằng đôi mắt to tròn.
"Đương nhiên, anh chính là đầu bếp!"
Diệp Phàm khoe khoang.
Những năm tháng ở núi Cửu Long, Diệp Phàm đều phụ trách đồ ăn của sư phụ, mà những lão già đó khẩu vị tệ lắm, buộc Diệp Phàm trực tiếp luyện kỹ năng nấu ăn có thể so sánh với thần bếp!
"Thôi đi, mới cho anh ba lọ màu nhuộm anh đã dám mở xưởng nhuộm rồi!"
Trần Tiểu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm, còn chưa nói hết, một bát mì đã hết.
"Còn nữa không?"
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm.
"Ăn nhiều thế này, khó trách lớn như vậy!"
Diệp Phàm nói đùa.
Mà Trần Tiểu Manh sửng sốt một chút, sau đó nhìn ngực mới hiểu ra, lập tức ủy khuất nhìn Đường Sở Sở: "Chị họ, người đàn ông của chị dám trêu chọc em kìa!"
"Được rồi, để chị đi lấy thêm mì cho em!"
Đường Sở Sở bất đắc dĩ nói.
Tiếp theo, ba người ngồi cùng nhau ăn tối, Diệp Phàm thu dọn sạch sẽ, định trở về phòng.
"Anh Tiểu Phàm, anh có muốn đến phòng em không?"
Lúc này, Đường Sở Sở tắm xong mặc một bộ đồ ngủ ren nhìn Diệp Phàm, mặt có chút đỏ, ánh mắt thẹn thùng, dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến người ta phải loạn nhịp!
"Cái gì? Bà xã, em muốn ngủ cùng anh à!"
Diệp Phàm hai tay ôm eo Đường Sở Sở, cười nói.
"Em..."
Đường Sở Sở sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở vào phòng cô, đặt cô lên giường.
Mà hơi thở Đường Sở Sở có chút dồn dập, hai mắt hơi hơi nhắm lại, mặc cho Diệp Phàm muốn làm gì thì làm.
"Bà xã, ngủ ngon!"
Nhưng mà, Diệp Phàm cũng không làm gì, chỉ hôn lên trán Đường Sở Sở rồi rời khỏi phòng.
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm rời đi, có chút cảm giác mất mát.
Ngay sau đó, Trần Tiểu Manh lẻn vào phòng, leo lên giường của Đường Sở Sở.
"Tiểu Manh, sao em lại tới đây?"
Đường Sở Sở hỏi.
"Em thấy anh ta bế chị vào phòng, còn tưởng đêm nay chị họ sẽ rơi vào tay giặc, nhưng mà sao anh ta lại bỏ đi rồi?"
Trần Tiểu Manh nói.
"Không biết!"
Đường Sở Sở lắc đầu.
Từ lâu trong lòng cô đã coi Diệp Phàm là chồng của mình.
Vốn dĩ cô dự định đêm nay sẽ trao thân cho Diệp Phàm, trở thành vợ thật của hắn, không ngờ đối phương lại không làm như vậy, điều này khiến Đường Sở Sở cảm thấy có chút trống rỗng, cô cũng không biết Diệp Phàm đang nghĩ gì.
"Đối mặt với người đẹp như chị, lại ngỏ ý đưa tới cửa, mà còn có thể dửng dưng như vậy, người này không có vấn đề gì chứ?"
Trần Tiểu Manh suy nghĩ rồi nói.
"Em đang nói bậy gì đó?"
Đường Sở Sở mặt u ám nhìn Trần Tiểu Manh.
"EM không nói bậy, chị họ, với vẻ đẹp và dáng người của chị, người đàn ông kia có thể không bị hấp dẫn, trừ khi là do anh ta không được!"
"Chị họ, em phải nói với chị, nếu anh ta thật sự không được, chị cũng đừng ở bên anh ta nữa, nếu không phải thủ tiết cả đời đó!"
Trần Tiểu Manh vội vàng khuyên nhủ.
Mà nếu Diệp Phàm biết Trần Tiểu Manh nói mấy lời này, sợ là sẽ tức đến hộc máu
Hắm đường đường là một người đàn ông oai phong, nhưng lại bị nói là không được, đó không phải là một cái tát vào mặt sao? Nói không chừng hắn sẽ lập tức làm cho con nhóc kia biết rốt cuộc hắn có được hay không!
Chương 10: Đại thiếu gia nhà họ Bạch, mơ ước Sở Sở!
Hôm sau!
Diệp Phàm làm xong bữa sáng, Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh đi xuống.
“Bã xã, xuống ăn bữa sáng!”
Diệp Phàm gọi.
“Anh Tiểu Phàm hôm nay anh có chuyện gì cần phải làm không, có cần em đi cùng không?”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không cần, em đi xử lý công việc của em là được, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Lúc này điện thoại của Trần Tiểu Manh vang lên.
Cô nghe máy, mày nhăn lại, nói: “Tôi đã biết!” Sau đó cúp điện thoại.
Trần Tiểu Manh đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm: “Lát nữa anh đi đến trường học với tôi!”
“Đi trường học của em làm gì? Không đi, anh còn có việc!”
Diệp Phàm nói, hắn còn phải đi liên lạc với Bách Hoa Lâu điều tra hung thủ.
“Anh đi với tôi một chút thôi, tôi có việc muốn anh giúp!”
Trần Tiểu Manh trực tiếp nắm lấy tay Diệp Phàm, đáng thương nói.
“Không đi!”
Diệp Phàm kiên quyết nói.
“Chị họ, chị xem người đàn ông của chị kìa!”
Trần Tiểu Mạnh tủi thân nhìn Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, nếu không anh……”
“Được rồi, anh đi là được!”
Diệp Phàm không thể từ chối lời nói của Đường Sở Sở, chỉ có thể đồng ý.
“Chị họ tốt nhất!”
Giây tiếp theo, Trần Tiểu Manh cười hì hì ăn sáng.
“Con nhóc này……”
Diệp Phàm nhìn cô nhóc lém lỉnh này, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh đi đến đại học Thiên Hải.
Hôm nay, một tin tức sốt dẻo chấn động Thiên Hải!
Đường Sở Sở, nữ chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải có người yêu?
Ngày hôm qua, người đàn ông này còn làm náo loạn hội nghị của tập đoàn Đường thị, Đường Sở Sở cũng chính miệng thừa nhận quan hệ với người đàn ông này!
Tin tức này vừa truyền ra, trực tiếp khiến Thiên Hải nổ tung nồi!
Dù sao Đường Sở Sở cũng là nữ chủ tịch xinh đẹp đứng đầu Thiên Hải, các thiếu gia theo đuổi cô rất đông, nhưng nữ thần lại từ chối tất cả bọn họ, một bộ không gần nam sắc.
Hiện giờ đột nhiên người đẹp lạnh lùng này lại truyền ra tin tức có người yêu, hiển nhiên cực kỳ chấn động!
Không ít thiếu gia tan nát cõi lòng, bọn họ hận không thể xử lý tên nhãi làm bẩn nữ thần của bọn họ!
Rất nhanh, tin tức này nhanh chóng khuếch tán khắp quận Giang Nam.
Quận Giang Nam.
Bên trong nhà họ Bạch, một trong bốn hào môn lớn.
Ầm!!!
Trong một căn phòng truyền ra tiếng đập vỡ.
Một thanh niên mặc quần áo màu trắng đứng ở đó, trước mặt là một đống mảnh nhỏ, sắc mặt nặng nề, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
“Thiếu gia, xin ngài bớt giận!”
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đi đến, sợ hãi nhìn người thanh niên này.
“Người phụ nữ mà Bạch Cảnh Thiên này nhìn trúng lại bị tên đàn ông khác giành trước một bước, thực sự vô cùng nhục nhã!”
Thanh niên tức giận quát to.
Gã chính là Bạch Cảnh Thiên, đại thiếu gia nhà họ Bạch, một trong bốn hào môn lớn của quận Giang Nam, đại thiếu gia đỉnh cấp chân chính của quận Giang Nam!
“Thiếu gia, ai dám cướp người phụ nữ ngài coi trọng? Khẳng định đầu óc tên kia bị nước vào, hiện tại tôi đi giải quyết tên đó!”
Người đàn ông mặc vest vội vàng nói.
“Vốn định chờ đến khi Đường thị bị Cung thị chèn ép hoàn toàn, tôi sẽ ra tay cứu Đường thị, bắt được trái tim của Đường Sở Sở, không ngờ nửa đường lại có một Trình Giảo Kim chen vào, nếu đã như vậy, không cần thiết lãng phí thời gian!”
“Thông báo cho các nhà ở Thiên Hải, đêm nay tôi sẽ xuống Thiên Hải, tổ chức một buổi tiệc tối ở đó, bảo bọn họ đến tham gia, đặc biệt là Đường Sở Sở!”
“Tôi muốn bắt lấy Đường Sở Sở trong bữa tiệc tối lần này, làm tất cả mọi người biết Đường Sở Sở là người phụ nữ bị Bạch Cảnh Thiên này coi trọng!”
Bạch Cảnh Thiên cường thế bá đạo quát.
“Thiếu gia, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”
Người đàn ông mặc vest vội vàng nói.
“Đường Sở Sở, cô là con mồi của Bạch Cảnh Thiên này, không ai có thể cướp đi được!”
Trong mắt Bạch Cảnh Thiên hiện lên tia sáng u ám, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Ở cổng đại học Thiên Hải, tụ tập mấy chục chiếc siêu xe hơn trăm vạn.
Trên siêu xe lấp đầy hoa hồng, hợp thành hình trái tim.
Phía trước chiếc xe thể thao Lamborghini, một thanh niên mặc vest trắng đứng ở đó, tay cầm một bó hoa, phong độ nhẹ nhàng, đẹp trai lắm tiền.
Sinh viên Thiên Hải tụ tập bốn phía, phụ nữ nhìn thanh niên với ánh mắt đầy si mê, còn trong mắt đàn ông thì tràn ngập hâm mộ ghen ghét!
“Đỗ thiếu, anh nói hôm nay anh có thể bắt được cô nàng Trần Tiểu Manh này không?”
Bên cạnh thanh niên vest trắng này đứng vài vị thiếu gia nhà giàu ăn mặc hàng hiệu, một người trong số đó nhìn thanh niên, trêu chọc.
“Yên tâm, hôm nay chắc chắn tôi sẽ bắt lấy cô ấy!”
Đỗ Vũ tự tin nói.
“Dáng người của Trần Tiểu Manh cực kỳ hoàn mỹ, Đỗ thiếu chiếm lời rồi!”
Mấy thiếu gia khác hâm mộ, nói.
Cách đó không xa, một nữ sinh đeo kính đen sốt ruột chờ đợi ai đó.
Rất nhanh, một chiếc xe Beetle màu vàng chạy đến.
Người lái xe là Trần Tiểu Manh, Diệp Phàm ngồi một bên.
“Tiểu Manh, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Nữ sinh đeo kính đen kia nhìn Trần Tiểu Manh, ánh mắt liếc về phía Diệp Phàm vừa xuống xe: “Đây là?”
“A, anh ta là……”
“Tôi là chồng chị họ con bé!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Chồng chị họ? Tiểu Manh, không phải chị họ cậu……”
Nữ sinh kính đen biết chị họ của Trần Tiểu Manh chính là nữ chủ tịch đứng đầu Thiên Hải, nên khi nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt không thể tin được.
“Sau này sẽ kể cho cậu sau!”
“Trước tiên giải quyết chuyện trước mắt đã!”
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
“Tiểu Manh, cậu định làm gì?”
“Tớ thấy lần này Đỗ Vũ quyết tâm muốn để cậu làm bạn gái cậu ta!”
Nữ sinh mở miệng nói.
“Hừ, muốn tớ làm bạn gái cậu ta, nằm mơ!”
Trần Tiểu Manh kiêu căng nói, nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh rể, đi thôi!”
“Rốt cuộc em bảo anh đến đây làm gì?”
Diệp Phàm hỏi.
“Anh đừng hỏi, lát nữa tôi nói gì anh làm theo là được!”
Trần Tiểu Manh trực tiếp kéo cánh tay của Diệp Phàm đi đến trước cổng trường.
“Tiểu Manh!”
Đỗ Vũ nhìn thấy Trần Tiểu Manh xuất hiện, mỉm cười, những người khác cũng nhìn về phía Trần Tiểu Manh, nói thầm cuối cùng nữ chính hôm nay cũng xuất hiện!
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Trần Tiểu Manh lôi kéo cánh tay của một người đàn ông xa lạ, tất cả đều sửng sốt!
Đỗ Vũ cũng thay đổi sắc mặt!
“Đỗ Vũ, anh bày trận to như vậy để làm gì?”
Trần Tiểu Manh đi đến trước mặt Đỗ Vũ, nói.
“Tiểu Manh, anh ta là ai?”
Đỗ Vũ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt tối tăm.
“Anh ấy là bạn trai tôi!”
Trần Tiểu Manh nói thẳng.
Hả!
Ngay lập tức Đỗ Vũ và các sinh viên đứng vây xem ở đây đều kinh sợ.
Trần Tiểu Manh chính là một trong bốn người đẹp của đại học Thiên Hải, mặc dù không ít người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ gặp cô thân mật với nam sinh nào, sao hiện tại lại nhảy ra một bạn trai?
“Em có bạn trai? Sao có thể? Sao tôi lại không biết?”
Sắc mặt Đỗ Vũ âm u, lớn tiếng nói.
“Tôi tìm bạn trai còn phải thông báo với anh?”
“Nhưng bây giờ anh biết cũng không muộn, sau này đừng quấn lấy tôi!”
Trần Tiểu Manh lạnh lùng nói, lôi kéo Diệp Phàm đi vào trường học.
“Đứng lại!”
Đỗ Vũ kêu lên.
Trước cửa tập đoàn Đường Thị, hai bảo vệ gác cửa vẫn đứng bất động ở đó.
Đường Sở Sở đi ra cửa, nhìn hai người này: "Họ..."
"Bọn họ không tin em là vợ anh, không cho anh vào trong, vì vậy anh đành phải châm kim vào bọn họ."
Nói xong Diệp Phàm rút kim bạc trên người bọn họ ra.
Kim bạc được rút ra, hai bảo vệ lập tức xụi lơ ra đất, thở hổn hển.
"Chủ tịch!"
Hai người cuống quít đứng dậy chào Đường Sở Sở.
"Anh ấy là chồng tôi. Lần sau đừng cản anh ấy nữa."
Đường Sở Sở chỉ vào Diệp Phàm và nói.
"Vâng, vâng."
Đầu tiên hai bảo vệ thoáng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu lia lịa.
Sau đó, Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi Đường Thị.
"Anh ta là chồng của chủ tịch thật à?"
"Sao có thể chứ? Chủ tịch là nữ thần trong lòng tôi, vậy mà cô ấy có chồng rồi!"
Hai bảo vệ lộ vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Không chỉ hai anh bảo vệ này tan nát cõi lòng.
Vô số nhân viên trong tập đoàn Đường Thị coi Đường Sở Sở là nữ thần trong mộng cũng tan nát cõi lòng sau khi biết tin tức này.
Trong một văn phòng khác của tập đoàn Đường Thị, Mã Yến bị Diệp Phàm làm bẽ mặt đang gọi điện thoại kể khổ.
"Đường thiếu, anh nhất định phải phân xử cho tôi, mặt tôi bị tát chảy máu đó, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này như vậy được!"
Mã Yến gọi điện thoại, nói với vẻ mặt dữ tợn.
Sau đó Mã Yến cúp điện thoại, lấy tay che mặt, biểu cảm lạnh lùng, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo như rắn độc.
Nhà họ Đường.
Sau khi cúp máy, Đường Phong tức đại thiếu gia nhà họ Đường đi thẳng vào một căn phòng, hét to với người đàn ông trung niên trong phòng: "Ba ơi xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Vội vội vàng vàng còn ra thể thống gì!"
Người đàn ông trung niên này là Đường Chính Nghĩa - nhị gia nhà họ Đường.
Lúc này ông ta đang thảnh thơi pha trà. Thấy bộ dạng nóng nảy của Đường Phong, ông ta trách mắng.
"Ba à, giờ là lúc nào rồi mà ba còn tâm trạng pha trà."
Đường Phong đi tới trước mặt Đường Chính Nghĩa, uống hết tách trà ba mình vừa pha xong.
"Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Đường Sở Sở bị bãi nhiệm rồi?"
Đường Chính Nghĩa hờ hững nói.
"Không phải, là chồng của Đường Sở Sở. Hơn nữa hôm nay tên này còn đại náo cuộc họp của tập đoàn, đánh lão Hứa và Mã Yến trước mặt mọi người!"
Đường Phong lập tức kể lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện xả ra trong phòng họp Đường Thị ngày hôm nay.
Nghe Đường Phong nói xong, Đường Chính Nghĩa nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng: "Còn có chuyện này hả?"
"Đúng vậy! Con cũng không ngờ đấy. Bình thường Đường Sở Sở có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, không gần gũi với đàn ông, ai dè cô ta đã tằng tịu với người ta từ lâu rồi, vậy mà còn giả vờ cao quý thuần khiết. Thật nực cười!"
Đường Phong châm chọc.
"Nhị gia!"
Lúc này, một người giúp việc của nhà họ Đường đi đến gọi Đường Chính Nghĩa.
"Sao vậy?"
Đường Chính Nghĩa nhìn đối phương.
"Gia chủ nhà họ Cung dẫn theo con trai đến cầu thân!"
Người giúp việc nói.
"Ha ha ha, xem ra hôm nay có trò hay để xem rồi đây!"
"Đi thôi!"
Đường Chính Nghĩa đặt tách trà xuống, cười khẽ.
Trong khi đó, ở cửa trung tâm thương mại.
Đường Sở Sở vừa mới mua cho Diệp Phàm một bộ quần áo thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cô lập tức nhíu mày.
"Bà xã sao thế?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở và hỏi.
"Đại thiếu gia nhà họ Cung tới nhà hỏi cưới em."
Đường Sở Sở trả lời.
"Hỏi cưới? Tên này to gan thật, dám tranh bà xã với anh!"
Diệp Phàm bĩu môi hừ lạnh.
"Anh Tiểu Phàm yên tâm đi, em sẽ không đồng ý."
Đường Sở Sở cầm tay Diệp Phàm, kiên định nói.
"Đồ ngốc, đương nhiên là anh tin tưởng em. Nhưng có người tơ tưởng vợ anh, anh không cho phép. Đi nào, tới nhà họ Đường!"
Diệp Phàm vuốt mũi Đường Sở Sở, đi thẳng tới nhà họ Đường.
Nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại thành Thiên Hải, diện tích hơn trăm mẫu, là một trang viên bao gồm nhiều biệt thự, cực kỳ xa hoa, phô bày khí thế của nhà họ Đường!
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Đường.
Bà cụ Đường ngồi trên ghế thái sư ở chủ vị, tinh thần quắc thước, rất có khí thế.
Bên phải là Đường Chính Nhân - lão đại nhà họ Đường, cũng là ba của Đường Sở Sở. Nhưng Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy. Tiếp nữa là Đường Chính Nghĩa và con trai Đường Phong.
Bên trái bà cụ Đường là một người đàn ông trung niên và một cậu thanh niên. Bọn họ là gia chủ Cung Thắng của nhà họ Cung - một trong năm gia tộc lớn nhất Thiên Hải, và đại thiếu gia nhà họ Cung tên Cung Thanh.
"Ông chủ Cung, hiện nay Cung Thị các ông đã nghiên cứu ra Hồi Xuân Sương khiến thành tích của Đường Thị chúng tôi tuột dốc không phanh. Lúc này ông đến nhà họ Đường chúng tôi cầu thân, e là không thích hợp!"
Bà cụ Đường nhìn Cung Thắng và nói.
"Bà cụ Đường, nếu nhà họ Đường chịu gả Đường tiểu thư cho nhà họ Cung chúng tôi, thì sau này Đường Thị và Cung Thị là người một nhà, chúng tôi sẽ hợp tác với Đường Thị cùng mở rộng việc kinh doanh Hồi Xuân Sương, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?"
Cung Thắng mỉm cười đáp lời.
"Chuyện này..."
Trong mắt bà cụ Đường lóe lên tia sáng.
"Thưa bà Đường, chú Đường, dì Đường, cháu đã đem lòng yêu mến Sở Sở từ lâu. Chỉ cần Sở Sở làm vợ cháu, cháu đảm bảo nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hơn nữa, đến lúc đó hai nhà chúng ta kết thông gia chắc chắn sẽ phát triển mạnh hơn. Đây là chuyện tốt, một mũi tên bắn hai đích!"
Cung Thanh vội vàng lên tiếng.
"Sở Sở nhà chúng tôi được Cung thiếu yêu mến như vậy là vinh hạnh của con bé. Tôi cảm thấy mối hôn sự này rất tốt!"
Mẹ của Đường Sở Sở là Dương Ngọc Lan tươi cười nói.
"Con không đồng ý."
Đúng lúc này, giọng nói của Đường Sở Sở đột ngột vang lên.
Cô dẫn theo Diệp Phàm đi thẳng vào phòng.
"Sở Sở!"
Cung Thanh nhìn Đường Sở Sở, trong mắt tràn ngập dục vọng.
"Cung Thanh, tôi đã nói với anh là tôi không thích anh, anh đừng có dây dưa nữa cơ mà!"
Đường Sở Sở nhìn Cung Thanh, lạnh lùng quát.
"Sở Sở à, anh nghe nói hôm nay một đám thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị bắt tay nhau muốn bãi miễn em. Nếu em không lấy anh thì e là không lâu nữa, Đường Thị sẽ càng ngày càng thảm!"
Cung Thanh híp mắt nói.
"Anh đang uy hiếp tôi đấy à?"
Sắc mặt Đường Sở Sở trở nên lạnh lùng.
"Anh chỉ đang nói cho em biết em lấy anh mới là lối thoát duy nhất của em và cả Đường Thị ở thời điểm hiện tại."
Cung Thanh ngạo nghễ nói.
Bốp!
Đột nhiên, một cái bạt tai đánh bay Cung Thanh. Anh ta đập vào ghế, làm chiếc ghế kia vỡ vụn.
"Dám tơ tưởng vợ tao, đúng là thiếu đòn mà!"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Con trai!"
Cung Thắng thấy con trai bị đánh, tức thì mặt biến sắc, vội vàng hét lên.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhà họ Đường đều đổ dồn vào Diệp Phàm.
"Thằng nhóc chết tiệt, mày dám đánh con trai tao?"
Cung Thắng nhìn con trai bị đánh sưng mặt, tức giận chỉ vào Diệp Phàm hét lên.
"Tôi không thích người khác chỉ tay vào tôi."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Rắc!
Một giây sau, ngón tay của Cung Thắng bị Diệp Phàm bẻ gãy.
"Á!"
Cung Thắng ôm ngón tay gãy, kêu gào thảm thiết.
Chương 7: Không có nhà, không có xe, không có tiền!
Cung Thắng bị bẻ gãy ngón tay, sắc mặt của mọi người nhà họ Đường cũng thay đổi, lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ không ngờ thằng nhãi này lại ra tay ác như vậy!
"Bà cụ Đường, thằng nhãi này là người nhà họ Đường ư? Nhà họ Đường các người muốn khai chiến với nhà họ Cung chúng tôi sao?"
Cung Thắng ôm ngón tay gãi, nhìn bà cụ Đường với vẻ mặt dữ tợn.
"Xin lỗi ông chủ Cung, kẻ này không phải người nhà họ Đường chúng tôi. Cậu ta ra tay với ông tuyệt đối không liên quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi."
Bà cụ Đường vội vàng nói.
"Thằng nhãi kia, rốt cuộc mày là ai?"
Cung Thắng nhìn Diệp Phàm chòng chọc.
"Anh ấy là chồng tôi."
Đường Sở Sở thẳng thắn nói.
Sắc mặt của mọi người nhà họ Đường và Cung Thắng, Cung Thanh đều thay đổi.
"Sở Sở, con nói linh tinh gì thế?"
Dương Ngọc Lan, mẹ của Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
"Đường Sở Sở, em có chồng rồi ư? Không thể nào!"
Cung Thanh che mặt, nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt khó tin.
"Nhớ cho kỹ, mày còn dám tơ tưởng vợ tao thì lần sau không chỉ ăn một cái tát như vậy đâu!"
Diệp Phàm liếc nhìn Cung Thanh, lạnh lùng nói.
"Mày..."
Cung Thanh giận dữ nhìn Diệp Phàm, định ra tay nhưng bị ba mình kéo lại.
"Nhãi ranh, tao ghim mày rồi đó!"
Cung Thắng nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát một câu rồi kéo con trai ra khỏi nhà họ Đường.
"Cậu chính là thằng nhóc hôm nay đại náo phòng họp của tập đoàn Đường Thị, còn ra tay đánh người, tự xưng là chồng của Sở Sở phải không?"
Lúc này, bà cụ Đường nghiêm nghị nhìn Diệp Phàm.
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm trả lời, thái độ tùy ý.
"Nói đi, rốt cuộc cậu và Sở Sở có quan hệ gì?"
Bà cụ Đường chất vấn.
"Sở Sở là vợ tôi, bà nói xem chúng tôi có quan hệ gì?"
Diệp Phàm khẽ nhún vai, hờ hững trả lời.
"Cậu đừng nói bậy, Sở Sở nhà chúng tôi vẫn chưa kết hôn, sao lại là vợ cậu được?"
Dương Ngọc Lan chỉ vào Diệp Phàm, hét lên.
"Thưa bà, thưa ba mẹ, đây là anh Tiểu Phàm, đệ tử của thầy thuốc đã chữa bệnh cho con lúc trước. Trong ba năm con ở trên núi, anh Tiểu Phàm vẫn luôn chăm sóc con. Con và anh Tiểu Phàm đã đính ước với nhau từ lâu."
Đường Sở Sở giải thích. Bởi vì không tiện tiết lộ danh hiệu của tam sư phụ của Diệp Phàm nên cô không nói ra.
Cả nhà họ Đường chỉ có ông cụ Đường và Đường Sở Sở biết tam sư phụ của Diệp Phàm chính là Y Thánh Quỷ Cốc nổi tiếng khắp Trung Quốc. Những người khác chỉ biết năm xưa ông cụ giao Đường Sở Sở cho một vị cao nhân trên núi chữa trị, không biết người chữa trị là ai!
"Thú vị thật! Thằng nhãi này giỏi lắm, không ngờ cậu lại bắt được đại tiểu thư nhà họ Đường chúng tôi."
Đường Phong ở bên cạnh cười khẩy.
"Sở Sở, sao con không nói cho mọi người biết chuyện này? Còn nữa, sao con có thể đính ước với thằng nhóc này chỉ vì cậu ta chăm sóc con vài năm?"
Dương Ngọc Lan bất mãn nói với Đường Sở Sở.
"Thưa mẹ, con thật lòng thích anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Đường Sở Sở, Dương Ngọc Lan nhìn sang Diệp Phàm: "Chàng trai à, cậu có nhà không?"
"Không có!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cậu có xe không?"
Dương Ngọc Lan tiếp tục hỏi.
"Cậu có tiền không?"
Dương Ngọc Lan lại hỏi tiếp.
"Không có!"
Diệp Phàm trả lời.
"Cậu không có nhà, không có xe, không có tiền, vậy cậu dựa vào đâu mà bắt Sở Sở nhà chúng tôi làm vợ cậu? Nếu Sở Sở nhà chúng tôi chung sống với cậu thì cậu lấy gì nuôi con bé?"
Mặt Dương Ngọc Lan lập tức biến sắc. Bà ta hét lên, ánh mắt nhìn Diệp Phàm tràn đầy bất mãn.
"Tôi biết y thuật!"
Diệp Phàm nói.
"Y thuật? Cậu có giấy phép hành nghề y không?"
Dương Ngọc Lan lạnh lùng chất vấn.
“Giấy phép hành nghề y? Tôi không có!”
Diệp Phàm lắc đầu. Anh đường đường là truyền nhân của Y Thánh Quỷ Cốc, đâu cần thứ kia.
"Ngay cả giấy phép hành nghề y cũng không có, vậy mà cậu còn dám nói mình biết y thuật? Tôi thấy cậu là thầy thuốc nông thôn thì có. Cậu cảm thấy hạng người như cậu có xứng đôi với Sở Sở nhà chúng tôi không?"
Dương Ngọc Lan chỉ trích bằng lời lẽ sắc bén.
"Mẹ đừng nói nữa, anh Tiểu Phàm rất tốt."
Đường Sở Sở vội vàng lên tiếng.
"Sở Sở à, con còn trẻ, vẫn chưa biết gì hết. Hơn nữa, trước đây con ở cùng cậu ta lâu như vậy, khó tránh khỏi bị cậu ta lừa. Mẹ tuyệt đối không thể để con hồ hồ. Thằng nhóc này không có gì cả, đến công việc đàng hoàng cũng chẳng có. Cậu ta không xứng với con. Nếu con thành đôi với cậu ta thì sau này nhất định sẽ hối hận!"
Dương Ngọc Lan không ngừng nói với Đường Sở Sở.
"Sở Sở à, mẹ cháu nói rất đúng. Cháu là đại tiểu thư nhà họ Đường, giờ còn là chủ tịch Đường Thị, cháu đại diện cho mặt mũi của cả nhà họ Đường ta. Nếu cháu kết hôn với cậu ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Đường ta còn mặt mũi nào nữa? Đến lúc đó, cả nhà họ Đường và Đường Thị đều trở thành trò cười trong miệng người khác!"
Bà cụ Đường nghiêm mặt nói.
"Chàng trai đã nghe thấy chưa? Cậu không phải là đối tượng kết hôn phù hợp của nó, mau biến đi!"
Dương Ngọc Lan quát Diệp Phàm.
"Tôi muốn ở cùng ai, không ai có thể quản được! Tôi đã nhận định Sở Sở là vợ tôi thì không ai có thể thay đổi!"
Diệp Phàm bình tĩnh cất lời.
"Cậu..."
Dương Ngọc Lan tức nổ phổi.
"Sở Sở, con nhất quyết muốn ở bên người này sao?"
Bà cụ Đường nhìn Đường Sở Sở, gằn giọng nói.
"Thưa bà, thưa mẹ, con đã nhận định anh Tiểu Phàm là người chồng duy nhất trong đời này."
Đường Sở Sở kiên quyết nói.
"Đường Sở Sở, cô muốn ở bên thằng nhãi này thì đừng có làm chủ tịch Đường Thị nữa, nếu không chuyện chủ tịch Đường Thị kết hôn với một tên nhà quê mà đồn ra ngoài thì nhà họ Đường sẽ mất hết thể diện!"
Đường Phong nhân cơ hội xen lời.
"Đúng thế, nếu Sở Sở kết hôn với người này thì cháu không được làm chủ tịch Đường Thị nữa!"
Bà cụ Đường dứt khoát nói.
"Thưa bà, cháu đã có cách đối phó với Hồi Xuân Sương của Cung Thị, vì vậy hiện tại cháu không thể từ chức chủ tịch. Cháu xin lỗi."
Nói xong Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Lan và Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn: "Thưa ba mẹ, con biết ba mẹ không thích anh Tiểu Phàm, nhưng con sẽ cho ba mẹ thấy sự lựa chọn của con không sai!"
Sau đó, Đường Sở Sở dẫn theo Diệp Phàm rời đi.
"Sở Sở! Con nhóc này muốn chọc tôi tức chết mà!"
Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận.
"Thôi mà Ngọc Lan, Sở Sở đã lớn rồi, chúng ta không nên can thiệp nhiều vào chuyện của con bé!"
Đường Chính Nhân nói.
"Ông thì biết cái gì? Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, nếu Sở Sở kết hôn với thằng nhà quê kia thì tôi còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người khác? Đến lúc đó, ông bảo tôi ăn nói với người thân bạn bè thế nào? Nói con rể tôi là một thằng vô dụng không có xe, không có nhà, không có tiền, không có việc làm sao? Ông đã biến thành một kẻ vô dụng, lẽ nào còn muốn con gái tìm một thằng chồng vô dụng?"
Dương Ngọc Lan chỉ vào Đường Chính Nhân, mắng mỏ không kiêng nể gì.
Đường Chính Nhân không phản bác, chỉ thở dài một hơi, không nói gì nữa, nét mặt đượm nỗi cô đơn.
"Đủ rồi!"
Bà cụ Đường nghiêm nghị quát.
"Chính Nghĩa, con đi điều tra lai lịch của thằng nhóc kia! Còn nữa, con đi giải thích với nhà họ Cung, nói người này không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Đường chúng ta."
Bà cụ Đường nói với Đường Chính Nghĩa.
"Vâng thưa mẹ."
Đường Chính Nghĩa gật đầu.
...
Khu biệt thự Tử Kinh là khu biệt thự cao cấp ở Thiên Hải, người sống ở đó ai ai cũng quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý.
Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào căn biệt thự số 3 trong khu biệt thự này.
"Đây là căn biệt thự dạo trước em mua lúc chuyển ra khỏi nhà họ Đường. Sau này anh Tiểu Phàm sống ở đây nhé!"
Đường Sở Sở nói.
"Vậy có phải là chúng ta ở chung một phòng không?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười sâu xa.
Đường Sở Sở đỏ mặt, cúi đầu đáp: "Nếu anh Tiểu Phàm đồng ý thì Sở Sở..."
"Cô bé ngốc nghếch, anh đùa em thôi! Em chuẩn bị một căn phòng khác cho anh đi!"
Diệp Phàm trêu ghẹo.
"Ồ!"
Đường Sở Sở thoáng ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
Chương 8: Nợ máu diệt môn
Chương 8: Nợ máu diệt môn
"Anh Tiểu Phàm, đây là phòng của anh, anh cần gì cứ nói với em!"
Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào một căn phòng.
Có giường, tủ, máy tính, đầy đủ mọi thứ!
"Thế này là quá đủ rồi!"
Diệp Phàm cảm thán nói.
Lúc này, điện thoại Đường Sở Sở vang lên, cô nghe máy, nói: "Được, tôi lập tức trở về!"
"Anh Tiểu Phàm, em cần xử lý một số việc trong công ty. Anh nghỉ ngơi trước đi, xong việc em sẽ về!"
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Đi đi, có gì không giải quyết được thì nói với anh!"
"Nhớ kỹ, em là vợ của Diệp Phàm này, không ai có thể bắt nạt em!"
Diệp Phàm nói.
Đường Sở Sở trực tiếp hôn nhẹ lên môi Diệp Phàm, sau đó quay người rời đi.
"Cô gái nhỏ này trưởng thành thật rồi!"
Diệp Phàm sờ môi, cười nhẹ.
Xoạc!
Sau đó, biểu cảm của Diệp Phàm thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Hắn lấy ngọc bội đeo trên cổ xuống.
Ngọc bội này một mặt khắc hình dị thú, một mặt khắc chữ Diệp, chất liệu xem ra cũng không tầm thường!
Đây chính là tín vật gia truyền của nhà họ Diệp!
Diệp Phàm nắm chặt ngọc bội, hình ảnh đêm đẫm máu mười tám năm trước hiện lên trong đầu.
Mười tám năm trước,
Diệp Phàm chỉ mới ba tuổi.
Đêm hôm đó, một nhóm người bí ẩn đã đột nhập vào nhà họ Diệp giết chết hàng trăm thành viên nhà họ Diệp, để che chở cho hắn và mẹ hắn chạy trốn, ba hắn đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của bọn chúng.
Mẹ của Diệp Phàm dẫn hắn chạy trốn, nhưng chúng vẫn đuổi giết không tha.
Vì sự an toàn của Diệp Phàm, mẹ Diệp đã để hắn vào thùng rác, bản thân dẫn dụ đám người kia, cuối cùng một đi không trở lại!
"Tiểu Phàm, sau này con phải tự chăm sóc bản thân, đặc biệt là ngọc bội trên người con, là tín vật gia truyền của nhà họ Diệp, con nhất định không được làm mất, càng không được để người khác phát hiện!"
Đêm đó, mây đen dày đặc, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt!
Mẹ của Diệp Phàm bỏ hắn vào thùng rác, nói những lời cuối cùng với hắn rồi rời đi.
Mà hắn ở trong thùng rác ba ngày ba đêm, đến khi sắp chết, sư phụ của hắn xuất hiện đưa hắn đến núi Cửu Long!
Nhớ lại cảnh tượng đêm đó của mười tám năm trước, Diệp Phàm siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay chảy máu, hắn cũng không hề nhận ra!
Một cỗ sát ý đáng sợ toát ra từ khắp người hắn, ngưng tụ thành máu tươi, tràn ngập cả căn phòng, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong địa ngục Tu La!
"Ba, mẹ!"
"Con nhất định sẽ báo thù cho hai người!"
"Món nợ máu của một trăm lẻ tám người nhà họ Diệp, nhất định phải trả!"
Diệp Phàm vẻ mặt kiên quyết, hét lên từng chữ.
Suốt những năm qua Diệp Phàm chưa bao giờ quên món nợ máu của nhà họ Diệp.
Lần này hắn xuống núi một là để chữa bệnh cho Sở Sở, hai là để tìm ra kẻ sát nhân đã giết sạch cả nhà họ Diệp năm đó, bắt chúng nợ máu phải trả bằng máu!
Chỉ là chuyện này đã qua mười tám năm, muốn điều tra hung thủ là ai cũng không dễ dàng!
"Xem ra chỉ có thể mượn thế lực của Thất sư phụ!"
Diệp Phàm lấy ra một cái lệnh bài, trên đó viết hai chữ “Bách Hoa”!
Đây là Bách Hoa Lệnh năm đó Thất sư phụ cho hắn, có thể huy động lực lượng của toàn bộ Lầu Bách Hoa.
Lầu Bách Hoa bề ngoài là địa điểm bắn pháo hoa lớn nhất Trung Quốc, nhưng thực ra là tổ chức tình báo lớn nhất Trung Quốc!
Đủ loại tình báo, miễn là có thể trả nổi, Lầu Bách Hoa đều có thể điều tra ra!
Khả năng tình báo này thậm chí đến cả phía chính phủ Trung Quốc cũng không sánh bằng!
Tuy nhiên, những người biết sự thật về Lầu Bách Hoa đều là những chức sắc hoặc lão đại giang hồ đứng trên đỉnh cao ở Trung Quốc, người bình thường chỉ biết Lầu Bách Hoa là nơi đàn ông thích đi nhất!
Diệp Phàm định huy động sức mạnh của Bách Hoa Lâu để điều tra kẻ sát nhân đã giết cả gia đình hắn mười tám năm trước!
Cùng lúc đó, Thiên Hải, trong nhà họ Cung, một trong năm gia tộc lớn.
Cung Thắng ngón tay bị quấn băng gạc, vẻ mặt u ám, con trai Cung Thanh mặt sưng vù, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
"Ba, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy."
"Con muốn ả tiện nhân Đường Sở Sở và tiểu tử kia phải trả giá đắt, còn có nhà họ Đường, con muốn bọn chúng phải sụp đổ hoàn toàn!"
Cung Thanh hét lên với vẻ mặt hung dữ.
"Phế vật!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Một người đàn ông tóc rối bù, mặc áo choàng đen đi tới, nhìn Cung Thanh lạnh lùng nói.
"Hạ đại sư!"
Cung Thắng và Cung Thanh vội vàng đứng dậy cung kính chào người đàn ông.
"Bảo hai người đi cầu hôn, vậy mà lại bị người ta đánh thành như vậy, đúng là phế vật!"
Vị Hạ đại sư này không chút khách khí quở trách.
Tuy nhiên, Cung Thắng và con trai ông ta Cung Thanh không dám phản bác.
"Đại sư, lần này là lỗi của chúng tôi, chủ yếu là do một ngươi đàn ông đột nhiên xuất hiện, tự nhận là chồng của Đường Sở Sở, là hắn đả thương chúng tôi!"
Cung Thắng nói.
"Chồng?"
Đột nhiên, sắc mặt Hạ đại sư trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: "Đường Sở Sở cư nhiên có đàn ông? Xem ra chúng ta không thể chờ được nữa!"
"Đại sư, ngươi định làm gì?"
Cung Thắng hỏi.
"Hai người mau đi, trực tiếp mang Đường Sở Sở về cho ta!"
"Bất luận dùng h gì!"
Hạ đại sư vẻ mặt u ám nói.
"Cái này……"
Cung Thắng cau mày.
"Sao? Có vấn đề à?"
“Hay là đã chiếm được Hồi Xuân Sương nên không muốn làm việc cho ta nữa?”
Hạ đại sư lạnh lùng liếc nhìn Cung Thắng.
"Đương nhiên không phải, chỉ là Đường Sở Sở dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Đường, chúng ta nếu trực tiếp ra tay với cô ta, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt!"
Công Thắng đáp.
Hạ đại sư đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ Cung Thắng, lạnh lùng nói: “Ông muốn làm trái lệnh của ta sao?”
"Không dám!"
Cung Thắng lập tức nói với vẻ mặt đau khổ.
"Sư phụ, đừng mà, chúng tôi sẽ làm theo lời ngài!"
Cung Thanh vội vàng quỳ xuống đất nói.
Bịch!
Ngay lập tức, Hạ đại sư vung tay, Cung Thắng ngã xuống đất nôn ra máu.
"Nhớ kỹ, ta muốn Đường Sở Sở nguyên vẹn xuất hiện ở trước mặt ta, nếu không. . . "
Khi Hạ đại sư nói câu cuối cùng, ông ta liếc nhìn Cung Thắng và Cung Thanh.
"Đã rõ!"
"Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ!"
Cung Thắng run lên, vội vàng gật đầu rồi cùng con trai rời đi.
"Có cơ thể Huyền m này, ta hoàn toàn có thể chữa trị nội thương, thực lực lại tiến thêm một bước!"
Đôi mắt của Hạ đại sư lóe sáng, lẩm bẩm một mình.
Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống!
Trong phòng Diệp Phàm.
Lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi ở trên giường, toàn thân xuất hiện một ít màu xám tạp chất.
"Không ngờ trong cơ thể của mình còn có rất nhiều tạp chất, xem ra cần phải tiếp tục nỗ lực, mới có thể đạt tới trình độ phi phàm như Nhị sư phụ nói!"
Diệp Phàm lẩm bẩm một mình.
Anh đứng dậy và đi về phía phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.
"Mình thích tắm~"
Chỉ là khi Diệp Phàm mở cửa phòng tắm ra, liền sửng sốt.
Trong phòng tắm, một cô gái đang ngâm mình trong bồn tắm, vừa hát vừa thổi bong bóng xà phòng.
Nhưng cô gái này không phải Đường Sở Sở!
Lúc này, cô gái liếc nhìn Diệp Phàm, hai người nhìn nhau.
A!!!
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, một tiếng hét đột nhiên vang lên, vang vọng khắp biệt thự.
Chương 9: Diệp Phàm không được?
"Tôi không biết trong phòng tắm có người!"
Diệp Phàm hoàn hồn, nhìn cô gái nói.
"Anh là ai? Ra ngoài mau!"
Trần Tiểu Manh kéo khăn tắm che trước mặt, quát Diệp Phàm.
"Sao vậy?"
Lúc này, Đường Sở Sở chạy vào.
"Chị họ, trong nhà có lưu manh, báo cảnh sát đi!"
Trần Tiểu Manh kêu lên với Đường Sở Sở.
"Cái đó, tôi không biết trong phòng có người đang tắm, tôi không phải lưu manh!"
Diệp Phàm giải thích.
"Tiểu Manh, đừng sợ, anh Tiểu Phàm không phải lưu manh, trước mặc quần áo đi!"
Đường Sở Sở kéo Diệp Phàm ra khỏi phòng tắm.
Tại đại sảnh lầu một.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Đường Sở Sở: "Bà xã, sao trong nhà em còn có người phụ nữ khác vậy?"
"Em quên nói với anh, em họ em đến Thiên Hải học đại học, nên mới ở cùng em!"
"Xin lỗi, là em sơ suất!"
Đường Sở Sở nói.
"Em họ của em?"
"Ừm, em ấy tên là Trần Tiểu Manh, là em họ xa của em!"
Đường Sở Sở gật đầu.
"Chị họ, sao chị không báo cảnh sát bắt tên lưu manh này đi!"
Lúc này, Trần Tiểu Manh mặc một bộ đồ ngủ pikachu đi ra, nhìn Diệp Phàm phẫn nộ nói.
"Vóc dáng không tệ!"
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh, cô ấy có một gương mặt trong sáng ngây thơ, chỉ cao 1m65 nhưng chỗ cần phát triển đều đã phát triển đầy đủ!
"Này, tên lưu manh kia, anh nhìn cái gì?"
Trần Tiểu Manh che thân, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Tiểu Manh, em hiểu lầm rồi. Anh Tiểu Phàm không phải lưu manh, anh ấy là chồng của chị!"
Đường Sở Sở vội vàng nói.
"Chồng của chị?"
"Cái gì?"
"Chị họ, chị có bạn trai lúc nào vậy?"
"Sao em lại không biết?"
Trần Tiểu Manh sửng sốt một lúc, sau đó hét lên kinh ngạc.
"Không phải bạn trai, mà là chồng!"
"Sở Sở là vợ của anh!"
Diệp Phàm đính chính.
"Cái này……"
Nhất thời, Trần Tiểu Manh ngây ra.
"Những chuyện này chị sẽ từ từ nói cho ngươi biết!"
"Hiện giờ anh Tiểu Phàm cũng sẽ ở với chúng ta, trước đây chị không kịp nói cho em biết, khiến mọi người xấu hổ, xin lỗi, Tiểu Manh!"
Đường Sở Sở nói.
"Chị họ, chuyện này không liên quan gì đến chị, là tên này nhìn em tắm, anh phải xin lỗi em!"
Trần Tiểu Manh chỉ vào Diệp Phàm nói.
"Em đi tắm không khóa cửa, sao có thể trách anh?"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Trước đây trong nhà chỉ có tôi và chị họ, sao tôi phải khóa cửa?"
Trần Tiểu Manh chống tay nói:
"Cho nên đây là lỗi của anh, không liên quan đến tôi!"
"Được rồi, anh đi tắm đây!"
Diệp Phàm nói một câu rồi rời đi.
"Chị họ, chị tìm chồng kiểu gì vậy? Thật đáng ghét!"
Trần Tiểu Manh tức giận kêu lên, bờ vai nhỏ run run!
"Được rồi, Tiểu Manh, đừng tức giận, hai người mới biết nhau còn chưa quen thân, sau khi thân thiết em sẽ biết anh Tiểu Phàm là người thế nào!"
Đường Sở Sở giải thích nói.
"Chị họ, mau nói cho em biết giữa chị và anh ta rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trần Tiểu Manh kéo Đường Sở Sở hỏi.
Nửa giờ sau, Đường Sở Sở giải thích đại khái mọi chuyện,
"Em hiểu rồi!"
Trần Tiểu Manh hiểu ra, nói: "Chị họ, mặc dù anh ta rất tốt với chị, nhưng em cảm thấy anh ta không phải người tốt, chị phải cẩn thận!"
"Chị tin tưởng anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở mỉm cười.
"Ôi? Mùi thơm quá!"
Trần Tiểu Manh bỗng khịt mũi, cô ấy đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Chỉ thấy Diệp Phàm bưng hai bát mì cà chua trứng bước ra.
"Anh nấu sao?"
Trần Tiểu Manh nhìn món mì cà chua trứng thơm ngon, ngạc nhiên nói.
"Không phải anh nấu thì em nấu chắc!"
"Nào, bà xã mau ăn đi, trong tủ lạnh không có gì, anh làm chút mì, ngày mai mua ít nguyên liệu, nấu cho em một bữa thịnh soạn!"
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh một cái rồi nói với Đường Sở Sở.
"Tôi trước nếm thử một chút!"
Trần Tiểu Manh cầm đũa lên muốn ănmột miếng, Diệp Phàm lại nói: "Không phải em nói anh là lưu manh sao? Sao anh dám ăn đồ do lưu manh làm?"
"Hừ, có chị họ ở đây, tôi sợ gì chứ?"
Ngay lập tức, Trần Tiểu Manh khịt mũi bắt đầu ăn.
"Mì này ăn ngon quá?"
Trần Tiểu Manh lên tiếng khen ngợi.
"Anh thực sự biết nấu ăn à!"
Trần Tiểu Manh tò mò nhìn Diệp Phàm bằng đôi mắt to tròn.
"Đương nhiên, anh chính là đầu bếp!"
Diệp Phàm khoe khoang.
Những năm tháng ở núi Cửu Long, Diệp Phàm đều phụ trách đồ ăn của sư phụ, mà những lão già đó khẩu vị tệ lắm, buộc Diệp Phàm trực tiếp luyện kỹ năng nấu ăn có thể so sánh với thần bếp!
"Thôi đi, mới cho anh ba lọ màu nhuộm anh đã dám mở xưởng nhuộm rồi!"
Trần Tiểu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm, còn chưa nói hết, một bát mì đã hết.
"Còn nữa không?"
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm.
"Ăn nhiều thế này, khó trách lớn như vậy!"
Diệp Phàm nói đùa.
Mà Trần Tiểu Manh sửng sốt một chút, sau đó nhìn ngực mới hiểu ra, lập tức ủy khuất nhìn Đường Sở Sở: "Chị họ, người đàn ông của chị dám trêu chọc em kìa!"
"Được rồi, để chị đi lấy thêm mì cho em!"
Đường Sở Sở bất đắc dĩ nói.
Tiếp theo, ba người ngồi cùng nhau ăn tối, Diệp Phàm thu dọn sạch sẽ, định trở về phòng.
"Anh Tiểu Phàm, anh có muốn đến phòng em không?"
Lúc này, Đường Sở Sở tắm xong mặc một bộ đồ ngủ ren nhìn Diệp Phàm, mặt có chút đỏ, ánh mắt thẹn thùng, dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến người ta phải loạn nhịp!
"Cái gì? Bà xã, em muốn ngủ cùng anh à!"
Diệp Phàm hai tay ôm eo Đường Sở Sở, cười nói.
"Em..."
Đường Sở Sở sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở vào phòng cô, đặt cô lên giường.
Mà hơi thở Đường Sở Sở có chút dồn dập, hai mắt hơi hơi nhắm lại, mặc cho Diệp Phàm muốn làm gì thì làm.
"Bà xã, ngủ ngon!"
Nhưng mà, Diệp Phàm cũng không làm gì, chỉ hôn lên trán Đường Sở Sở rồi rời khỏi phòng.
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm rời đi, có chút cảm giác mất mát.
Ngay sau đó, Trần Tiểu Manh lẻn vào phòng, leo lên giường của Đường Sở Sở.
"Tiểu Manh, sao em lại tới đây?"
Đường Sở Sở hỏi.
"Em thấy anh ta bế chị vào phòng, còn tưởng đêm nay chị họ sẽ rơi vào tay giặc, nhưng mà sao anh ta lại bỏ đi rồi?"
Trần Tiểu Manh nói.
"Không biết!"
Đường Sở Sở lắc đầu.
Từ lâu trong lòng cô đã coi Diệp Phàm là chồng của mình.
Vốn dĩ cô dự định đêm nay sẽ trao thân cho Diệp Phàm, trở thành vợ thật của hắn, không ngờ đối phương lại không làm như vậy, điều này khiến Đường Sở Sở cảm thấy có chút trống rỗng, cô cũng không biết Diệp Phàm đang nghĩ gì.
"Đối mặt với người đẹp như chị, lại ngỏ ý đưa tới cửa, mà còn có thể dửng dưng như vậy, người này không có vấn đề gì chứ?"
Trần Tiểu Manh suy nghĩ rồi nói.
"Em đang nói bậy gì đó?"
Đường Sở Sở mặt u ám nhìn Trần Tiểu Manh.
"EM không nói bậy, chị họ, với vẻ đẹp và dáng người của chị, người đàn ông kia có thể không bị hấp dẫn, trừ khi là do anh ta không được!"
"Chị họ, em phải nói với chị, nếu anh ta thật sự không được, chị cũng đừng ở bên anh ta nữa, nếu không phải thủ tiết cả đời đó!"
Trần Tiểu Manh vội vàng khuyên nhủ.
Mà nếu Diệp Phàm biết Trần Tiểu Manh nói mấy lời này, sợ là sẽ tức đến hộc máu
Hắm đường đường là một người đàn ông oai phong, nhưng lại bị nói là không được, đó không phải là một cái tát vào mặt sao? Nói không chừng hắn sẽ lập tức làm cho con nhóc kia biết rốt cuộc hắn có được hay không!
Chương 10: Đại thiếu gia nhà họ Bạch, mơ ước Sở Sở!
Hôm sau!
Diệp Phàm làm xong bữa sáng, Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh đi xuống.
“Bã xã, xuống ăn bữa sáng!”
Diệp Phàm gọi.
“Anh Tiểu Phàm hôm nay anh có chuyện gì cần phải làm không, có cần em đi cùng không?”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không cần, em đi xử lý công việc của em là được, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Lúc này điện thoại của Trần Tiểu Manh vang lên.
Cô nghe máy, mày nhăn lại, nói: “Tôi đã biết!” Sau đó cúp điện thoại.
Trần Tiểu Manh đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm: “Lát nữa anh đi đến trường học với tôi!”
“Đi trường học của em làm gì? Không đi, anh còn có việc!”
Diệp Phàm nói, hắn còn phải đi liên lạc với Bách Hoa Lâu điều tra hung thủ.
“Anh đi với tôi một chút thôi, tôi có việc muốn anh giúp!”
Trần Tiểu Manh trực tiếp nắm lấy tay Diệp Phàm, đáng thương nói.
“Không đi!”
Diệp Phàm kiên quyết nói.
“Chị họ, chị xem người đàn ông của chị kìa!”
Trần Tiểu Mạnh tủi thân nhìn Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, nếu không anh……”
“Được rồi, anh đi là được!”
Diệp Phàm không thể từ chối lời nói của Đường Sở Sở, chỉ có thể đồng ý.
“Chị họ tốt nhất!”
Giây tiếp theo, Trần Tiểu Manh cười hì hì ăn sáng.
“Con nhóc này……”
Diệp Phàm nhìn cô nhóc lém lỉnh này, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh đi đến đại học Thiên Hải.
Hôm nay, một tin tức sốt dẻo chấn động Thiên Hải!
Đường Sở Sở, nữ chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải có người yêu?
Ngày hôm qua, người đàn ông này còn làm náo loạn hội nghị của tập đoàn Đường thị, Đường Sở Sở cũng chính miệng thừa nhận quan hệ với người đàn ông này!
Tin tức này vừa truyền ra, trực tiếp khiến Thiên Hải nổ tung nồi!
Dù sao Đường Sở Sở cũng là nữ chủ tịch xinh đẹp đứng đầu Thiên Hải, các thiếu gia theo đuổi cô rất đông, nhưng nữ thần lại từ chối tất cả bọn họ, một bộ không gần nam sắc.
Hiện giờ đột nhiên người đẹp lạnh lùng này lại truyền ra tin tức có người yêu, hiển nhiên cực kỳ chấn động!
Không ít thiếu gia tan nát cõi lòng, bọn họ hận không thể xử lý tên nhãi làm bẩn nữ thần của bọn họ!
Rất nhanh, tin tức này nhanh chóng khuếch tán khắp quận Giang Nam.
Quận Giang Nam.
Bên trong nhà họ Bạch, một trong bốn hào môn lớn.
Ầm!!!
Trong một căn phòng truyền ra tiếng đập vỡ.
Một thanh niên mặc quần áo màu trắng đứng ở đó, trước mặt là một đống mảnh nhỏ, sắc mặt nặng nề, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
“Thiếu gia, xin ngài bớt giận!”
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đi đến, sợ hãi nhìn người thanh niên này.
“Người phụ nữ mà Bạch Cảnh Thiên này nhìn trúng lại bị tên đàn ông khác giành trước một bước, thực sự vô cùng nhục nhã!”
Thanh niên tức giận quát to.
Gã chính là Bạch Cảnh Thiên, đại thiếu gia nhà họ Bạch, một trong bốn hào môn lớn của quận Giang Nam, đại thiếu gia đỉnh cấp chân chính của quận Giang Nam!
“Thiếu gia, ai dám cướp người phụ nữ ngài coi trọng? Khẳng định đầu óc tên kia bị nước vào, hiện tại tôi đi giải quyết tên đó!”
Người đàn ông mặc vest vội vàng nói.
“Vốn định chờ đến khi Đường thị bị Cung thị chèn ép hoàn toàn, tôi sẽ ra tay cứu Đường thị, bắt được trái tim của Đường Sở Sở, không ngờ nửa đường lại có một Trình Giảo Kim chen vào, nếu đã như vậy, không cần thiết lãng phí thời gian!”
“Thông báo cho các nhà ở Thiên Hải, đêm nay tôi sẽ xuống Thiên Hải, tổ chức một buổi tiệc tối ở đó, bảo bọn họ đến tham gia, đặc biệt là Đường Sở Sở!”
“Tôi muốn bắt lấy Đường Sở Sở trong bữa tiệc tối lần này, làm tất cả mọi người biết Đường Sở Sở là người phụ nữ bị Bạch Cảnh Thiên này coi trọng!”
Bạch Cảnh Thiên cường thế bá đạo quát.
“Thiếu gia, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”
Người đàn ông mặc vest vội vàng nói.
“Đường Sở Sở, cô là con mồi của Bạch Cảnh Thiên này, không ai có thể cướp đi được!”
Trong mắt Bạch Cảnh Thiên hiện lên tia sáng u ám, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Ở cổng đại học Thiên Hải, tụ tập mấy chục chiếc siêu xe hơn trăm vạn.
Trên siêu xe lấp đầy hoa hồng, hợp thành hình trái tim.
Phía trước chiếc xe thể thao Lamborghini, một thanh niên mặc vest trắng đứng ở đó, tay cầm một bó hoa, phong độ nhẹ nhàng, đẹp trai lắm tiền.
Sinh viên Thiên Hải tụ tập bốn phía, phụ nữ nhìn thanh niên với ánh mắt đầy si mê, còn trong mắt đàn ông thì tràn ngập hâm mộ ghen ghét!
“Đỗ thiếu, anh nói hôm nay anh có thể bắt được cô nàng Trần Tiểu Manh này không?”
Bên cạnh thanh niên vest trắng này đứng vài vị thiếu gia nhà giàu ăn mặc hàng hiệu, một người trong số đó nhìn thanh niên, trêu chọc.
“Yên tâm, hôm nay chắc chắn tôi sẽ bắt lấy cô ấy!”
Đỗ Vũ tự tin nói.
“Dáng người của Trần Tiểu Manh cực kỳ hoàn mỹ, Đỗ thiếu chiếm lời rồi!”
Mấy thiếu gia khác hâm mộ, nói.
Cách đó không xa, một nữ sinh đeo kính đen sốt ruột chờ đợi ai đó.
Rất nhanh, một chiếc xe Beetle màu vàng chạy đến.
Người lái xe là Trần Tiểu Manh, Diệp Phàm ngồi một bên.
“Tiểu Manh, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Nữ sinh đeo kính đen kia nhìn Trần Tiểu Manh, ánh mắt liếc về phía Diệp Phàm vừa xuống xe: “Đây là?”
“A, anh ta là……”
“Tôi là chồng chị họ con bé!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Chồng chị họ? Tiểu Manh, không phải chị họ cậu……”
Nữ sinh kính đen biết chị họ của Trần Tiểu Manh chính là nữ chủ tịch đứng đầu Thiên Hải, nên khi nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt không thể tin được.
“Sau này sẽ kể cho cậu sau!”
“Trước tiên giải quyết chuyện trước mắt đã!”
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
“Tiểu Manh, cậu định làm gì?”
“Tớ thấy lần này Đỗ Vũ quyết tâm muốn để cậu làm bạn gái cậu ta!”
Nữ sinh mở miệng nói.
“Hừ, muốn tớ làm bạn gái cậu ta, nằm mơ!”
Trần Tiểu Manh kiêu căng nói, nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh rể, đi thôi!”
“Rốt cuộc em bảo anh đến đây làm gì?”
Diệp Phàm hỏi.
“Anh đừng hỏi, lát nữa tôi nói gì anh làm theo là được!”
Trần Tiểu Manh trực tiếp kéo cánh tay của Diệp Phàm đi đến trước cổng trường.
“Tiểu Manh!”
Đỗ Vũ nhìn thấy Trần Tiểu Manh xuất hiện, mỉm cười, những người khác cũng nhìn về phía Trần Tiểu Manh, nói thầm cuối cùng nữ chính hôm nay cũng xuất hiện!
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Trần Tiểu Manh lôi kéo cánh tay của một người đàn ông xa lạ, tất cả đều sửng sốt!
Đỗ Vũ cũng thay đổi sắc mặt!
“Đỗ Vũ, anh bày trận to như vậy để làm gì?”
Trần Tiểu Manh đi đến trước mặt Đỗ Vũ, nói.
“Tiểu Manh, anh ta là ai?”
Đỗ Vũ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt tối tăm.
“Anh ấy là bạn trai tôi!”
Trần Tiểu Manh nói thẳng.
Hả!
Ngay lập tức Đỗ Vũ và các sinh viên đứng vây xem ở đây đều kinh sợ.
Trần Tiểu Manh chính là một trong bốn người đẹp của đại học Thiên Hải, mặc dù không ít người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ gặp cô thân mật với nam sinh nào, sao hiện tại lại nhảy ra một bạn trai?
“Em có bạn trai? Sao có thể? Sao tôi lại không biết?”
Sắc mặt Đỗ Vũ âm u, lớn tiếng nói.
“Tôi tìm bạn trai còn phải thông báo với anh?”
“Nhưng bây giờ anh biết cũng không muộn, sau này đừng quấn lấy tôi!”
Trần Tiểu Manh lạnh lùng nói, lôi kéo Diệp Phàm đi vào trường học.
“Đứng lại!”
Đỗ Vũ kêu lên.
Last edited: