-
Chương 41-45
Chương 41: Thẳng thừng đốp chát
Ngày hôm sau, tập đoàn Đường Thị.
Diệp Phàm đi cùng Đường Sở Sở quay lại đây.
Người của tập đoàn Đường Thị đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Đường Sở Sở trở về.
"Ôi chao, đây chẳng phải là chủ tịch Đường của chúng ta đấy ư? Ồ không đúng, phải là Đường tiểu thư chứ, hiện tại chức chủ tịch Đường Thị đã không còn liên quan gì đến Đường tiểu thư rồi. Hôm nay Đường tiểu thư ghé thăm tập đoàn Đường Thị có chuyện gì vậy?"
Lúc này, một giọng nói cạnh khóe vang lên.
Một cô gái ăn mặc diêm dúa đi tới, nhìn Đường Sở Sở bằng ánh mắt chế giễu.
Người này là Mã Yến lúc trước bị Diệp Phàm tát trong phòng họp.
"Lại là cô à, cô còn muốn ăn tát hả?"
Diệp Phàm nhìn Mã Yến, lạnh lùng nói.
"Nhãi ranh! Hiện tại Đường Sở Sở không chống lưng cho cậu được nữa, nếu cậu dám làm bậy, có tin tôi..."
Bốp!
Mã Yến nhìn Diệp Phàm, hừ mũi một cách kiêu ngạo. Chẳng qua cô ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm tát bay.
Lần này Mã Yến bị tát gãy một đống răng, nằm trên mặt đất rên rỉ.
"Anh... Anh dám đánh tôi!"
"Người đâu!"
Mã Yến hét to!
"Tổng giám đốc Mã!"
Một đám nhân viên bảo vệ lao tới.
"Bắt thằng nhãi này lại cho tôi!"
Mã Yến hung dữ chỉ vào Diệp Phàm.
"Tôi xem ai dám?"
Đám nhân viên bảo vệ đang định ra tay với Diệp Phàm thì bị Đường Sở Sở quát dừng.
"Các người còn ngây ra đó làm gì? Cô ta không còn là chủ tịch Đường Thị nữa rồi!"
Thấy đám nhân viên bảo vệ dừng lại, Mã Yến lập tức la lên.
"Ai nói tôi không phải chủ tịch Đường Thị?"
Đường Sở Sở lạnh nhạt cất lời, trên người toát ra khí thế của nữ chủ tịch số một Thiên Hải, cực kỳ khí phách!
"Đường Sở Sở, cô đã bị lão phu nhân cách chức đuổi đi rồi, hiện tại chủ tịch Đường Thị là nhị gia, liên quan gì đến cô?"
Mã Yến hừ mũi coi thường.
"Im miệng!"
Đột nhiên một tiếng quát vang lên.
Đường Chính Nghĩa và Đường Phong sầm mặt đi tới.
"Chủ tịch, Đường thiếu, người đàn ông của con khốn này đánh tôi, hơn nữa cô ta còn nói mình là chủ tịch Đường thị, hai người nhất định phải phân xử cho tôi!"
Mã Yến thấy Đường Chính Nghĩa và và Đường Phong xuất hiện, lập tức tỏ vẻ tủi thân ai oán.
"Cô im đi!"
Đường Phong nhìn Mã Yến, không nhịn được mắng.
"Đường thiếu, anh..."
Mã Yến bị Đường Phong dọa sợ, không hiểu ra sao.
"Chú hai, xem ra chú vẫn chưa tuyên bố quyết định của bà nội nhỉ!"
Đường Sở Sở nhìn Đường Chính Nghĩa và nói.
"Chẳng phải chú định hôm nay sẽ chính thức tuyên bố chuyện này sao!"
Đường Chính Nghĩa lúng túng trả lời.
Sau đó, ông ta nói với các nhân viên Đường Thị xung quanh: "Theo quyết định mới nhất của chủ tịch hội đồng quản trị Đường, từ hôm nay chủ tịch của tập đoàn Đường Thị lại một lần nữa do Đường Sở Sở tiểu thư đảm nhiệm!"
Ông ta nói xong, tất cả nhân viên Đường Thị đều kinh ngạc.
Mới qua vài ngày mà chủ tịch lại đổi người hả?
Có điều các nhân viên Đường Thị đều hết sức vui vẻ về chuyện Đường Sở Sở tái nhậm chức chủ tịch. Dù sao họ cũng vô cùng tán thưởng Đường Sở Sở.
Trong khi đó, sắc mặt Mã Yến cực kỳ khó coi, cả người cứ đờ ra.
"Sao có thể chứ? Vì sao?"
Mã Yến thốt lên đầy khó tin.
"Sở Sở à, bà nội đã ký giấy cam đoan, để ở phòng làm việc của cháu đấy! Có cần chú lập tức liên lạc với chủ tịch Nhậm tập đoàn Thiên Dương để bàn chuyện hợp tác không?"
Đường Chính Nghĩa nói với Đường Sở Sở.
"Cảm ơn chú hai. Về chuyện hợp tác, cháu sẽ đích thân trao đổi với chủ tịch Nhậm, không làm phiền chú đâu ạ!"
Đường Sở Sở khẽ mỉm cười.
"Được."
Sắc mặt Đường Chính Nghĩa hơi thay đổi, ông ta gật đầu.
"À đúng rồi, còn cô nữa, bắt đầu từ bây giờ cô bị sa thải.
Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không cho phép cô ta bước vào Đường Thị nửa bước!"
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn sang Mã Yến, lạnh lùng cất lời.
"Vâng, thưa chủ tịch!"
Đám nhân viên bảo vệ gật đầu, lập tức đi đến lôi Mã Yến ra ngoài.
"Đừng mà chủ tịch, đừng sa thải tôi!"
Mã Yến hoảng sợ, không ngừng kêu la.
"Đường thiếu giúp tôi với!"
Thấy Đường Sở Sở thờ ơ, Mã Yến bèn nhìn Đường Phong. Ánh mắt Đường Phong lấp lóe, anh ta nói với Đường Sở Sở: "Sở Sở à, Mã Yến..."
"Tôi là chủ tịch, muốn sa thải một nhân viên mà còn phải thông qua sự đồng ý của anh sao?"
Đường Sở Sở thẳng thừng đốp chát lại Đường Phong, không cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Sắc mặt Đường Phong lập tức tối sầm, tràn đầy giận dữ.
Sau đó, Mã Yến bị lôi ra ngoài.
Đường Sở Sở và Diệp Phàm đi thẳng lên lầu.
Bên ngoài tập đoàn Đường Thị, Đường Phong ngồi trong chiếc xe Maybach mắng to: "Con khốn Đường Sở Sở, sớm muộn gì con cũng phải cho cô ta đẹp mặt!"
"Xem ra đã đến lúc phải ra tay rồi!"
Đường Chính Nghĩa ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng.
"Ba định làm gì?"
Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa.
"Chỉ khi Đường Sở Sở hoàn toàn biến mất, tập đoàn Đường Thị mới thuộc về chúng ta."
Đường Chính Nghĩa lạnh lùng nói..
Đường Phong biến sắc, nhìn Đường Chính Nghĩa: "Ba muốn ra tay với Đường Sở Sở sao?"
"Vốn dĩ ba không muốn động đến nó, nhưng nó làm như vậy thì đừng trách ba!"
Trong mắt Đường Chính Nghĩa lóe lên sát khí lạnh lẽo.
"Con khốn này quả thật đáng chết! Còn Diệp Phàm nữa, nó cũng đáng chết!"
Đường Phong lạnh lùng nói.
"Chú ba của con sẽ xử lý thằng nhóc kia."
Đường Chính Nghĩa tiếp lời.
Trong văn phòng chủ tịch Đường Thị.
"Bà xã ơi, biểu hiện của em lúc nãy rất tuyệt!"
Diệp Phàm mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
"Không cho bọn họ thấy chút uy phong, thì làm sao trấn áp được bọn họ? Còn Mã Yến, từ lâu em đã biết cô ta là người của chú hai, chẳng qua trước kia em không thể làm gì cô ta mà thôi. Bây giờ vừa hay nhân cơ hội này xử lý cô ta!"
Đường Sở Sở giải thích.
"Không hổ là vợ của anh, giỏi quá!
Hôn cái nào!"
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở, muốn hôn cô.
Kết quả...
"Chủ tịch, cuối cùng thì cô cũng trở về rồi!"
Tôn Tiểu Tiểu, thư ký của Đường Sở Sở đột nhiên chạy vào văn phòng, kích động nói.
Có điều cô ấy vừa mới xông vào đã nhìn thấy Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở định hôn.
Ba người đều sững sờ, bầu không khí có phần lúng túng!
Đường Sở Sở tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Diệp Phàm ra.
"À thì... chủ tịch, có phải tôi vào không đúng lúc không?"
Tôn Tiểu Tiểu lúng túng nói.
"Cô còn biết là không đúng lúc cơ đấy!"
Diệp Phàm lườm Tôn Tiểu Tiểu.
Tôn Tiểu Tiểu cũng lườm lại Diệp Phàm không chút khách khí.
"Ờm, anh Tiểu Phàm về trước đi. Để cảm ơn anh đã giúp em trở lại vị trí chủ tịch, tối nay em sẽ chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ!"
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Niềm vui bất ngờ? Được."
Hai mắt Diệp Phàm sáng ngời, hắn cười híp mắt đi ra khỏi văn phòng.
"Chủ tịch, cô vừa mới nói là tên kia giúp cô lấy lại vị trí chủ tịch?"
Lúc này, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt khó tin.
"Ừm. Không có anh Tiểu Phàm thì tôi không thể trở lại vị trí này."
Đường Sở Sở cảm thán.
"Sao có thể chứ? Tên ăn bám vợ kia có năng lực lớn như vậy ư?"
Tôn Tiểu Tiểu lẩm bẩm. Cô ấy cho rằng Diệp Phàm chỉ là một tên ăn bám vợ, chẳng được tích sự gì.
Về phần Diệp Phàm, sau khi rời khỏi Đường Thị, hắn đi dạo trên đường.
"Đại lý 4S?"
Sau đó, Diệp Phàm nhìn thấy một đại lý 4S, bèn đi thẳng vào trong.
Tuy Diệp Phàm chưa từng học lái xe, nhưng hắn đã lái xe của Đường Sở Sở một lần và nảy sinh hứng thú với thứ này.
Đúng lúc gặp đại lý 4S này, Diệp Phàm định mua một chiếc lái chơi!
"Vương tiểu thư, hôm nay chỉ cần cô đồng ý đi uống với tôi một ly, thì tôi sẽ mua chiếc Ferrari này, cô thấy sao?"
"Xin lỗi tiên sinh, tôi chỉ là một nhân viên bán hàng, không phụ trách tiếp rượu!"
"Tôi là khách vip của đại lý, cô không nể mặt tôi ư? Cô có tin tôi nói một câu là có thể khiến cô cuốn xéo không?"
Diệp Phàm vừa bước vào đại lý thì nghe thấy một giọng nói bất mãn.
Hắn nhìn sang thì thấy phía trước một chiếc Ferrari có một người đàn ông bụng phệ đang bất mãn quát mắng một cô gái.
Cô gái này là Vương Băng Thanh, bạn thân của Trần Tiểu Manh.
Vương Băng mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót màu đen, đeo kính, tràn đầy khí chất ngự tỷ.
Còn người đàn ông bụng phệ kia miệng thì quát tháo, nhưng ánh mắt lại khó giấu dục vọng đối với Vương Băng Thanh.
Lúc này, một quản lý đi tới, nịnh nọt lấy lòng người đàn ông bụng phệ kia: "Tôn tổng, ai chọc giận anh thế này? Anh bớt giận nhé!"
"Quản lý Thái, anh nhìn coi đại lý các anh tìm nhân viên bán hàng kiểu gì thế? Tôi có lòng tốt đến đây mua xe, cũng chỉ muốn cô gái bán hàng này uống với tôi một ly, thế mà cô ta thẳng thừng từ chối tôi. Tôi thấy các anh không cần vị khách là tôi đây nữa có phải không?"
Người đàn ông bụng phệ kiêu căng nói.
"Tôn tổng bớt giận, nhân viên này vừa tới nên không biết gì cả."
Quản lý không ngừng cười làm lành, sau đó nhìn sang Vương Băng Thanh: "Vương Băng Thanh, có chuyện gì vậy? Tôn tổng là khách quen của chúng ta, ông ấy mời cô uống một ly thì có sao đâu. Hơn nữa, nếu Tôn tổng mua chiếc xe này thì cô sẽ được trích phần trăm mấy chục nghìn lận. Chẳng phải cô nói với tôi là cô thiếu tiền ư? Sao bây giờ có cơ hội kiếm tiền, cô lại không biết quý trọng!"
"Quản lý, mặc dù tôi thiếu tiền, nhưng tôi sẽ không bán mình vì tiền! Rượu này tôi không thể uống!"
Vương Băng Thanh kiên quyết nói.
"Cô..."
Giám đốc sa sầm sắc mặt, biểu cảm giận dữ. Anh ta đang định nói gì đó thì giọng nói của Diệp Phàm lập tức truyền tới.
"Mua Ferrari mà muốn cua gái á? Quá keo kiệt!"
Diệp Phàm đi tới, lạnh lùng hừ mũi.
Chương 42: Quá giàu!
“Là anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, kinh sợ.
“Nhãi ranh, chui đâu ra vậy? Nơi này đến lượt mày nói chuyện hả?”
Tên đàn ông đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, quát.
Tên giám đốc kia liếc nhìn Diệp Phàm: “Quý ông, ngài đến đây có chuyện gì không ạ?”
“Tôi đến mua xe!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Mua xe? Với bộ dáng này của mày cũng dám đến đây mua xe? Nhãi ranh, chỗ này không phải nơi để mày thể hiện đâu!”
Tên đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.
“Cô Vương, chiếc xe đắt nhất nơi này của cô là gì?”
Diệp Phàm nhìn về phía Vương Băng Thanh, hỏi.
“Xe đắt nhất?”
Vương Băng Thanh sửng sốt.
“Đúng vậy!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Chiếc xe đắt nhất là chiếu McLaren P1 này, giá một ngàn hai trăm vạn!”
Vương Băng Thanh chỉ vào chiếc xe thể thao cực ngầu, giới thiệu.
“Vậy lấy nó, quét thẻ đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua chiếc McLaren này, lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho Vương Băng Thanh.
Chiếc thẻ đen này do Khương Uyên đưa cho hắn, nói đây là chiếc thẻ đen cao cấp nhất của ngân hàng Hắc Kỳ, ngân hàng đứng đầu Long quốc. Tiền lời của các loại sản nghiệp của phân điện điện Long Vương quận Giang Nam đều chuyển vào chiếc thẻ này, lúc trước người sở hữu chiếc thẻ này là Tả Thiên Dương, bây giờ thuộc về Diệp Phàm!
“Anh muốn mua chiếc xe này?”
Vương Băng Thanh thấy Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua đã mua luôn chiếc xe thể thao này, kinh ngạc đến ngây người!
Chiếc xe thể thao một ngàn hai trăm vạn, liếc một cái đã mua?
Cũng quá giàu rồi đó?
Lúc này tên đầu trọc và giám đốc cửa hàng 4S đều ngạc nhiên đến ngây người.
“Quý ông, ngài xác định muốn mua chiếc McLaren P1 này?”
Lúc này, giám đốc đi đến trước mặt Diệp Phàm, chấn động nói.
“Sao vậy? Ông sợ tôi không trả được tiền?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nói với Vương Băng Thanh: “Đi quẹt thẻ đi!”
“Băng Thanh, nhanh đi quẹt thẻ đi!”
Tên giám đốc kia vội vàng nói với Vương Băng Thanh, người sau gật đầu, xoay người rời đi.
“Giám đốc Thái, ông đừng bị tên này lừa, với bộ dáng này của hắn, sao có thể mua nổi chiếc xe thể thao đắt như vậy cơ chứ. Tôi thấy hắn đang phồng má giả làm người mập thôi!”
Tên đầu trọc nhìn Diệp Phàm, châm chọc nói, hắn ta không tin Diệp Phàm có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe.
Rất nhanh, Vương Băng Thanh đã quay trở lại.
“Sao rồi?”
Giám đốc sốt ruột nhìn Vương Băng Thanh!
“Quẹt thẻ thành công!”
Vương Băng Thanh thở gấp, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.
“Thành công?”
Giám đốc khiếp sợ.
“Sao có thể?”
Tên đầu trọc sợ ngây người.
Lúc này, nhân viên cố vấn tiêu thụ và các người mua khác trong cửa hàng 4S đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt chấn động.
Những nữ tiêu thụ trong đó nhìn Diệp Phàm, hai tròng mắt bắn ra ngôi sao nhỏ.
“Xin hỏi tôi đang phồng má giả làm người mập sao?”
“Có cần tôi đánh anh sưng mặt thành mập mạp không?”
Diệp Phàm mỉm cười, nhìn tên đàn ông đầu trọc kia.
Tên đầu trọc xấu hổ, xoay người muốn rời khỏi.
“Với thân thể ba giây bắn như mày, sau này đừng đi ra ngoài tai họa các em gái!”
Đúng lúc tên đàn ông muốn rời khỏi tiệm, đột nhiên Diệp Phàm nói một câu.
Tên đầu trọc lảo đảo suýt chút nữa trượt chân ngã xuống đất, xấu hổ không thể phản bác, bởi vì sự thật hắn ta ba giây bắn, nhưng tại sao tên chết tiệt này lại biết được?
Rất nhanh tên đầu trọc này bỏ trốn mất dạng!
“Cảm ơn anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Diệp Phàm nhìn Vương Băng Thanh.
“Cảm ơn anh đã giải vây cho em, nhưng anh thật sự không cần tốn nhiều tiền như vậy chỉ vì giúp em!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Em đừng nghĩ nhiều, đúng lúc anh cũng muốn mua xe mà thôi!”
“Đúng rồi, không phải em là sinh viên sao? Sao lại đến đây bán xe?”
Diệp Phàm nói.
“Nhà em có chút việc cần tiền nên em làm thêm ở đây!”
Vương Băng Thanh cúi đầu nói.
“Anh mua chiếc xe này, chắc em sẽ được trích phần trăm không ít đúng không!”
“Có thể giúp được em không?”
Diệp Phàm dò hỏi.
“Lần này trích phần trăm em sẽ có được mười mấy vạn, vừa đủ, cảm ơn anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không cần khách khí, nếu em là bạn thân của Trần Tiểu Manh, chúng ta cũng coi như là bạn.”
Diệp Phàm nói.
Tiếp theo chỉ cần làm xong thủ tục, Diệp Phàm có thể lái chiếc xe thể thao này rời đi.
“Không ngờ Băng Thanh còn quen biết với thiếu gia nhà giàu như vậy!”
Lúc này thái độ của giám đốc với Vương Bang Thanh hoàn toàn khác lúc trước.
“Băng Thanh, đại thiếu gia vừa rồi là công tử nhà ai vậy, giới thiệu cho chúng tôi với!”
Ngay sau đó, một đám nhân viên nữ chạy đến trước mặt Vương Băng Thanh, hâm mộ nói.
Ánh mắt Vương Băng Thanh lóe lên, không biết suy nghĩ gì.
Bên khác, Diệp Phàm lái chiếc siêu xe giá ngàn vạn đi trên đường, nhận được tiếng hô kinh ngạc cảm thán của người qua đường.
“Là tên khốn kia!”
Ở ngã rẽ nào đó, Triệu Hữu Dung đang dán hóa đơn phạt nhìn thấy Diệp Phàm đang lái chiếc McLaren chạy như bay qua, kêu lên.
Triệu Hữu Dung lái xe máy đuổi theo.
Nhưng với tốc độ xe máy của Triệu Hữu Dung sao có thể đuổi kịp chiếc McLaren của Diệp Phàm, nhưng ở ngã rẽ tiếp theo là đèn đỏ, Diệp Phàm dừng lại.
Lúc này, Diệp Phàm hất đuôi xe máy chặn đầu xe của Diệp Phàm.
Triệu Hữu Dung cởi mũ bảo hiểm, đi đến gần xe của Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: “Xuống xe!”
“Có việc gì không?”
Diệp Phàm nhìn nữ cảnh sát này, nói.
“Mời anh đưa ra giấy phép lái xe?”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói.
“Không có!”
Diệp Phàm nói.
“Không có? Anh không có giấy phép lái xe?”
Ánh mắt của Triệu Hữu Dung nghiêm lại, lộ ra sự vui mừng, nghĩ thầm: Nhãi ranh, lần này cậu đã rơi vào tay tôi.
Hiển nhiên cô vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước gọi Diệp Phàm dừng xe nhưng đối phương lại để cô hít một bụng khói xe, cuối cùng lần này cô cũng bắt được tên này.
“Có vấn đề gì không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên là có, lập tức xuống xe cho tôi!”
Triệu Hữu Dung quát.
Diệp Phàm đành phải xuống xe, nhìn Triệu Hữu Dung, vừa định mở miệng, kết quả đối phương quát lên: “Anh không có giấy phép lái xe, bây giờ thì đi theo tôi!”
“Nếu tôi không đi thì sao!”
Diệp Phàm nhăn mày lại.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói, lao đến chỗ Diệp Phàm, thi triển chiêu bẻ tay ra sau.
Nhưng Diệp Phàm chỉ nghiêng người tránh sang một bên, tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, Triệu Hữu Dung tiếp tục lao dền tấn công hắn.
Diệp Phàm trực tiếp ra tay, khống chế được Triệu Hữu Dung. Đè lên trên thân xe McLaren.
“Tên khốn……”
Lúc này, Triệu Hữu Dung bị đè trên thân xe, tức giận nói.
Cô không ngờ võ công của tên khốn này lại tốt như vậy, với thực lực của cô vậy mà lại bị chế phục trong nháy mắt!
Đột nhiên điện thoại của Diệp Phàm vang lên, là Trần Tiểu Manh gọi đến.
“Alo, anh rể, anh nhanh đến trường học đi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Trần Tiểu Manh hét lớn.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh đến rồi biết!”
Trần Tiểu Manh vội vàng nói.
Diệp Phàm tưởng Trần Tiểu Manh xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy Triệu Hữu Dung ra, bước vào xe nhấn chân ga biến mất.
“Tên khốn chết tiệt, đợi đó cho tôi!”
Lúc này, Triệu Hữu Dung cực kỳ tức giận, bộ phận trước ngực tức giận đến mức phập phồng lên xuống.
** Đây là truyện độc quyền trên Readme.
Chương 43: Muốn sống không?
Đại học Thiên Hải.
Tiếng gầm rú chói tai của ô tô vang lên.
Một chiếc xe thể thao cực ngầu dừng trước cổng trường.
“Đây là xe của anh?”
Trần Tiểu Manh đi đến, nhìn chiếc xe thể thao này, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Vừa mới mua!”
Diệp Phàm nói.
“Chiếc xe này không rẻ, anh lấy đâu ra tiền vậy?”
“Không phải là chị họ tôi đưa cho chứ!”
“Anh càng ngày càng ăn cơm mềm không chút khách khí nhỉ!”
Trần Tiểu Manh tặng cho Diệp Phàm một ánh mắt khinh bỉ xem thường!
“Đừng nhiều lời, em vội vàng gọi anh đến đây làm gì? Anh còn tưởng rằng em lại bị bắt cóc!”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh.
“Có phải lần trước anh đánh Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Tae Kwon Do đúng không?”
Trần Tiểu Manh nói.
“Câu lạc bộ Tae Kwon Do? Hình như có chuyện như vậy? Sao vậy?”
Diệp Phàm nói.
“Bây giờ Kim Tú Thành cầm ảnh của anh đi tìm anh khắp trường kìa.”
“Anh ta còn tưởng anh là sinh viên của đại học Thiên Hải, kết quả anh ta không tìm thấy anh, nổi trận lôi đình, dẫn theo người đi thẳng đến câu lạc bộ võ đạo, dọn sạch câu lạc bộ võ đạo.”
“Tất cả thành viên câu lạc bộ võ đạo bị anh ta gọi người đến đánh bị thương, bọn họ còn nói võ thuật của Long quốc chúng ta không bằng nước Lưu Ly bọn họ, còn luôn miệng khiêu khích khinh thường chúng ta, sau khi biết chuyện này tôi lập tức gọi cho anh!”
Trần Tiểu Manh kể đầu đuôi câu chuyện.
“Đám người nước Lưu Ly này chết cũng không biết hối hận!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Anh rể, hôm nay anh phải xả giận cho chúng ta!”
“Không thể để đám Lưu Ly này đạp lên đầu chúng ta!”
Trần Tiểu Manh nói với Diệp Phàm.
“Đi thôi!”
Diệp Phàm nói.
Bởi vì sự thống hận của Lục sư phụ với Lưu Ly, Diệp Phàm cũng rất phản cảm với đám người Lưu Ly ngạo mạn, lúc nào cũng khiêu khích Long quốc này.
Bây giờ người Lưu Ly chạy đến địa bàn Long quốc khiêu khích khinh bỉ người Long quốc, Diệp Phàm không thể ngồi xem mặc kê, nếu không nếu để Lục sư phụ biết, khẳng định sẽ đánh chết hắn!
Đại học Thiên Hải, trong câu lạc bộ võ đạo.
Lúc này tầng ngoài tầng trong của câu lạc bộ tụ tập một đống sinh viên của đại học Thiên Hải.
Trong xã đoàn, một đám thành viên của câu lạc bộ võ đạo đại học Thiên Hải nằm rên rỉ ôm tay ôm chân trên mặt đất, ngay cả Tạ Hạo, chủ tịch câu lạc bộ võ đạo cũng nằm trên mặt đất, sắc mặt dữ tợn, khóe miệng rỉ máu, gãy một chân.
Một người đàn ông mặc vest, lạnh lùng đứng trước mặt các thành viên câu lạc bộ võ đạo, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo đến tận xương, trong mắt tràn đầy sự miệt thị!
Còn Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Tae Kwon Do bó thạch cao một chân, chống gậy đứng một bên, khinh thường nói:
“Quả nhiên đám người Long quốc đều là phế vật, với thực lực rác rưởi của bọn mày, sớm hay muộn Long quốc cũng bị Lưu Ly thâu tóm, đến lúc đó đám rác rưởi bọn mày đều trở thành nô lệ của Lưu Ly bọn tao!”
“Kim Tú Thành, mày…”
Tạ Hạo nằm trên mặt đất, tức giận nhìn chằm chằm Kim Tú Thành.
“Sao hả? Tao nói sai hả?”
“Rất nhanh thôi Long quốc bọn mày sẽ bị Lưu Ly tiêu diệt, đến lúc đó bọn mày chỉ là đám nô lệ đê tiện!”
“Còn không bằng bây giờ đổi giọng gọi tao là chủ nhân, làm quen trước đi, ha ha ha!!!”
Kim Tú Thành điên cuồng cười to, ánh mắt lạnh lẽo.
Tất cả sinh viên đại học Thiên Hải có mặt ở đây, nghe gã ta nói như vậy, tất cả đều cực kỳ tức giận. Đám sinh viên nam tức giận trừng mắt nhìn Kim Tú Thành, hận không thể lập tức xông lên đánh tơi bời đám người này!
“Thiếu chủ, có cần ra tay không?”
Trong đám người này có một thanh niên mặc quần áo trắng đứng ở đó, một người đàn ông mặc vest đen đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Từ hơi thở này của đối phương, có lẽ đối phương là người của chiến bộ Lưu Ly, không vội!”
Thanh niên mặc đồ trắng lắc đầu.
“Nước Lưu Ly, một đất nước nhỏ bé, mấy trăm năm trước là nước thuộc địa của Long quốc, cũng dám mở miệng ngông cuồng, muốn tiêu diệt Long quốc, sợ rằng nằm mơ chưa tỉnh!”
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, truyền khắp câu lạc bộ võ đạo!
Diệp Phàm bước ra.
Diệp Phàm xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều dõi theo hắn.
“Là anh ta!”
“Là người lúc trước đánh tơi bời hơn một trăm người của câu lạc bộ Tae Kwon Do, còn đãnh gãy một chân của Kim Tú Thành!”
Không ít sinh viên Thiên Hải nhận ra Diệp Phàm, tất cả cực kỳ kích động.
“Cuối cùng mày cũng xuất hiện!”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, sắc mặt tối lại, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Lần trước đánh gãy một chân của mày, xem ra mày vẫn chưa nhận được bài học!”
“Lục sư phụ nói rất đúng, đám người Lưu Ly bọn mày thật sự không biết hối cải!”
Diệp Phàm đi đến, nhìn Kim Tú Thành, lạnh nhạt nói.
“Nhãi ranh, lúc trước mày đánh đứt một chân của tao, hôm nay tao muốn mày sống không bằng chết!”
“A Khôn!”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh lẽo, quát lên.
Ngay sau đó gã ta gọi người đàn ông lạnh lùng, mặc vest bên cạnh.
Ánh mắt của người đàn ông này lộ ra sự hung ác, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, di chuyển thân thể, nhấc một chân đánh về phía Diệp Phàm, khí thế hung ác, nhanh như chớp.
Trên người người này tản ra sát khí dày đặc, là một kẻ tàn nhẫn độc ác, giết người không nương tay!
Bốp!!!
Một chân đẩy ra, trong hư không truyền đến tiếng va chạm mạnh bạo, ngay cả không khí cũng bị thổi bay, có thể thấy được uy lực của nó mạnh cỡ nào!
Đám sinh viên này nhìn thấy đòn này, bị dọa sợ trắng bệch mặt.
Nhưng rất nhanh cái chân kia đã bị Diệp Phàm bắt lại, không thể động đậy.
Tên A Khôn kia còn chưa lấy lại phản ứng.
Rắc rắc!
Diệp Phàm vung tay, cái chân này của đối phương bị hắn bóp nát.
A!
A Khôn không nhịn được kêu lên thảm thiết, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hắn ta chịu đựng cơn đau, một tay hóa thành móng vuốt, lao thẳng về phía Diệp Phàm, đánh thẳng vào chỗ yếu hại.
Đùng!!!
Diệp Phàm tung ra một quyền, hai nắm tay va chạm với nhau!
Trong nháy mắt, tay phải của A Khôn nổ tung, cả người hắn ta bay ra ngoài, nện trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu, trừng to mắt nhìn Diệp Phàm, tắt thở tại chỗ!
“A Khôn!”
Kim Tú Thành nhìn A Khôn bị giết, thay đổi sắc mặt, hét lớn.
“Sao mày có thể ~”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.
A Khôn chính là binh vương được chú hai phái đến, đã từng chém giết hơn ngàn người, là một cao thủ ở chiến bộ Lưu Ly, bây giờ lại chết như vậy?
Điều này làm Kim Tú Thành không thể tin được!
Lúc này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kim Tú Thành, hắn bước từng bước đến chỗ gã ta.
“Bảo vệ thiếu gia!”
Ngay lập tức mấy người đàn ông mặc đồ đen hét lên, bọn họ cùng lao đến chỗ Diệp Phàm.
Mấy người này đều là người của chú hai của Kim Tú Thành, mặc dù không bằng A Khôn nhưng sức chiến đấu không hề thấp!
Bịch bịch bịch!
Mấy người này bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất kêu thảm thiết.
“Mày…… Mày đừng đến đây!”
Kim Tú Thành thấy Diệp Phàm đi đến, sắc mặt biến đổi, không ngừng lùi về sau, cái chân gãy làm gã ta ngã xuống mặt đất.
“Mày muốn sống không?”
Diệp Phàm nhìn Kim Tú Thành, lạnh lùng nói.
“Mày muốn làm gì?”
Trong mắt Kim Tú Thành hiện lên sự sợ hãi.
Chương 44: Người không cùng loại với ta, lòng dạ ắt sẽ khác
“Quỳ xuống, dập đầu với những người này một trăm cái, đồng thời nói một trăm lần Lưu Ly Quốc rác rưởi, Long Quốc vô địch!”
Diệp Phàm chỉ tay vào những thành viên bị thương của câu lạc bộ võ đạo, hắn lạnh nhạt nói với Kim Tú Thành.
“Không bao giờ!”
Kim Tú Thành thẳng thừng từ chối.
Răng rắc!
Lúc này, Diệp Phàm đạp gãy cái chân còn lại của Kim Tú Thành.
A!
Kim Tú Thành kêu gào thảm thiết.
“Tao không muốn nhắc lại lần thứ hai!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tao chính là...”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm chằm chằm, muốn báo ra thân phận của mình, kết quả gã ta còn chưa nói xong thì Diệp Phàm lại đạp gãy cái chân đang bó bột, toàn bộ thạch cao vỡ vụt!
A!!!
Lần này, Kim Tú Thành hét lên cực kỳ lớn, giống như tiếng giết lợn.
Đám học sinh kia nhìn thấy vậy thì rợn cả tóc gáy.
“Nếu tao làm theo những gì mày nói thì mày có bỏ qua cho tao không?”
Lúc này, gương mặt Kim Tú Thành vặn vẹo, biểu cảm thống khổ nhìn Diệp Phàm.
Giờ phút này gã không còn nghĩ tới những thứ khác, chỉ muốn được sống, tên này quả thực là một kẻ điên!
Diệp Phàm không đáp, chỉ nhấc chân lên.
“Ta dập đầu, ta dập đầu!”
Vẻ mặt Kim Tú Thành thay đổi, sợ hãi vội vàng nói.
Hắn chật vật xoay người nằm úp xuống, chịu đựng cơn đau đớn ở hai chân, vừa dập đầu với thành viên của câu lạc bộ võ đạo, vừa nói Lưu Ly Quốc rác rưởi, Long Quốc vô địch!
Cảnh tượng này đã bị rất nhiều học sinh dùng điện thoại quay lại.
Những thành viên câu lạc bộ nhìn Kim Tú Thành vừa rồi còn cao ngạo hung ác, bây giờ lại đang dập đầu với bọn họ, ai nấy đều vui vẻ không thôi, quên luôn cả cơn đau đớn.
Cuối cùng, Kim Tú Thành cũng dập xong một trăm cái, đầu cũng chảy cả máu.
Sau khi Kim Tú Thành dập đầu một trăm cái, nói một trăm câu theo Diệp Phàm yêu cầu, gã ta xụi lơ nằm trên mặt đất thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy căm phẫn, cũng không cam lòng, mang theo chút xấu hổ và giận dữ!
“Xem ra, mày rất không cam chịu nhỉ!”
Lúc nay, Diệp Phàm nhìn Kim Tú Thành nói.
“Không, không có!”
Kim Tú Thành vội vàng lắc đầu.
Răng rắc!
Diệp Phàm bỗng nhiên giẫm một chân lên ngực Kim Tú Thành, khiến cho lồng ngực của gã ta sụp xuống, trái tim như nứt ra.
Phụt!
Kim Tú Thành phun ra một ngụm máu, hai mắt trừng lớn nhìn Diệp Phàm: “Mày...mày nuốt lời!”
Hiển nhiên là Kim Tú Thành không ngờ, gã đã dập đầu xong mà đối phương vẫn không định tha cho mình!
“Tao đâu có đáp ứng là sẽ tha cho mày!”
“Hơn nữa, người Lưu Ly Quốc chúng mày cũng nói cái gì mà giữ lời cơ à!”
“Lúc trước tao đã tha cho mày một mạng, nhưng mày lại không biết điều, còn dám chạy tới địa bàn Long Quốc khiêu khích dương oai, mày cũng không cần phải sống thêm nữa!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mày...”
Kim Tú Thành nhìn chằm chằm Diệp Phàm, chưa kịp nói gì đã tắt thở!”
“Người không giống ta thì không thể tin được!”
Diệp Phàm hờ hững nói ra tám chữ.
Ngay sau đó, hắn đi tới trước mặt các thành viên câu lạc bộ, tay vung ngân châm chữa lành tất cả vết thương trên chân họ.
“Đa tạ người anh em, không biết nên xưng hô thế nào? Về sau Tạ Hào tôi sẽ báo đáp!”
Xã trưởng Tạ Hào cảm kích Diệp Phàm.
“Diệp Phàm!”
Diệp Phàm nói ra hai chữ rồi rời đi.
Lúc này, học sinh có mặt ở hiện trường đều reo hò phấn khích.
Bọn họ đều có một loại cảm hãnh diện và sảng khoái!
“Không ngờ người này lại còn đẹp trai như vậy!”
Ánh mắt của Trần Tiểu Manh lúc này đầy ánh sao lấp lánh, gương mặt lộ ra vẻ sùng bái.
Diệp Phàm vừa đi ra mấy bước, đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm.
“Công tử, xin dừng bước!”
Diệp Phàm xoay người nhìn, một niên áo trắng dẫn theo người đàn ông mặc đồ đen đi tới trước mặt hắn.
“Có chuyện gì?”
Diệp Phàm hỏi.
“Công tử tuổi còn trẻ đã có thực lực can đảm và lòng yêu nước như vậy, thật đúng là anh tài của Long Quốc ta!”
Thanh niên áo trắng mỉm cười nói.
“Tôi không muốn nghe mấy lời vô ích!”
Diệp Phàm nói.
“Tại hạ Mộc Thần, muốn được kết bạn với công tử, không biết có thể cùng ăn bữa cơm không?”
Mộc Thần nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói.
“Tôi không thích ăn cơm với đàn ông!” Diệp Phàm trực tiếp nói.
“To gan, cậu dám từ chối thiếu chủ nhà chúng tôi!”
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm quát.
“Làm sao? Tôi còn không thể từ chối?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Công tử chớ hiểu nhầm, tại hạ chỉ muốn làm bạn với công tử mà thôi.”
“Hơn nữa theo tôi được biết, lai lịch của gã Kim Tú Thành này không đơn giản, cao thủ bên cạnh kia có lẽ là người của chiến bộ Lưu Ly Quốc, có thể điều động được người của chiến bộ ở Lưu Ly Quốc chỉ có một trong gia tộc lớn – nhà họ Kim.
“Nhà họ Kim có thế lực rất lớn ở Lục Ly Quốc, thống lĩnh một phương, hiện tại công tử giết người của Kim gia, bọn họ nhất định sẽ không buông tha.”
“Nhà họ Kim ra tay, sợ là công tử sẽ gặp nguy hiểm, nếu công tử nguyện ý, Mộc Thần tôi bằng lòng ra sức bảo vệ, nhất định sẽ không để nhà họ Kim tổn hại tới công tử!”
Mộc Thần nhìn Diệp Phàm nói.
“Cậu nghĩ người như tôi cần người khác tới bảo vệ sao?”
Diệp Phàm khẽ cười nhìn về phía Mộc Thần, hắn xoay người rời đi.
“Thiếu chủ, thằng ranh này đúng là không biết điều, cậu ta cho là chút công phu đó chống lại được nhà họ Kim sao? Cho dù có thêm cả nhà họ Đường thì cũng không đáng một cái nhấc tay của nhà họ Kim!”
“Tôi thấy chúng ta không cần phải mời chào loại người không xem ai ra gì thế này!”
Người mặc đồ đen cạnh Mộ Thần nói.
“Trực giác nói cho tôi biết, cậu ta không hề đơn giản, tiếp tục điều tra, thân phận của cậu ta chắc chắn không chỉ có như vậy!”
“Có lẽ người này là một cơ hội để tôi trở về Mộc vương phủ!”
Ánh mắt Mộc Thần khẽ lóe lên.
Bên kia, Diệp Phàm đang chuẩn bị rời khỏi Đại học Thiên Hải thì đột nhiên nghe thấy tiếng đàn du dương.
Ồ?
Diệp Phàm nghe được tiếng đàn, ánh mắt lóe lên, trực tiếp đi về phía phía phát ra âm thanh.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi tới một phòng học, hắn nhìn vào trong qua ô cửa sổ.
Bên trong phòng học.
Một cô gái với mái tóc dài như thác nước, ăn mặc giản dị đang chơi đàn, những ngón tay thon thả nhảy múa trên phím đàn, vô cùng linh động!
Nhưng đối phương nghiêng mặt, Diệp Phàm không nhìn rõ được chính diện.
“Tiếng đàn như nước chảy mây trôi, êm tai dễ nghe, không ngờ dưới chân núi lại có người chơi đàn hay như vậy!”
Diệp Phàm không khỏi cảm thán.
Những năm trên núi này, hắn thường xuyên nghe đại sư phụ đánh đàn nên cũng thông hiểu âm luật.
Mặc dù kỹ năng chơi đàn của cô gái này kém xa đại sư phụ, nhưng chắc chắn là người đứng đầu trong những người bình thường, hay hơn rất nhiều so với tiếng đàn mà hắn nghe được ở Bách Hoa Lâu.
Đối phương chỉ là một người bình thường, nhưng tiếng đàn đánh ra lại có thể ảnh hưởng tới tinh thần của người khác, khiến cho người ta chìm đắm vào bên trong, điều này đủ chứng minh thiên phú rất cao, cộng thêm được trau dồi và truyền lại những kỹ năng đỉnh cao của cầm nghệ, tương lai vô hạn!
“Nếu như đại sư phụ nhìn thấy cô gái này, hẳn là sẽ thích!”
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
Ầm!!!
Lúc này, cánh cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, một nhóm học sinh nữ ăn mặc diêm dúa xông vào, phá vỡ tiếng đàn đẹp đẽ!
Cô gái đang đánh đàn trông thấy nhóm học sinh kia xông vào thì bị dọa tới mức run lên, vội vàng đứng dậy.
“Ayyo, đây không phải ma lem nổi tiếng ở trường chúng ta sao?"
Nhóm học sinh nữ vây quay cô gái kia, người cầm đầu buộc tóc đuôi sam cười lạnh nói.
“Đúng là đồ xấu xí, cô cho rằng mình vẫn là hoa hậu giảng đường của đại học Thiên Hải hay sao, còn dám lén chạy tới đây đánh đàn, người xấu xí như cô thì có tư cách gì mà chơi đàn!”
“Không sai, xấu xí như vậy thì mau thôi học đi, đừng có dọa người khác nữa!”
Những học sinh nữ khác bắt đầu giễu cợt cô gái kia.
Lúc này, Diệp Phàm mới nhìn rõ gương mặt của cô gái, má trái của đối lương lại có một vết sẹo rất lớn, làm cho khuôn mặt vốn dĩ thanh tú trở nên gớm ghiếc và xấu xí!
“Xin lỗi, tôi đi ngay đây!”
Cô gái vừa nói vừa cúi đầu định rời đi.
“Cô muốn đi đâu!”
Học sinh nữ tết đuôi sam túm lấy mái tóc của cô gái kia rồi quăng người ngã xuống đất.
“Con đĩ này, mặt cũng bị hủy rồi còn không chịu thành thật, còn lén chạy tới chơi đàn, sao nào? Cô muốn dựa vào tiếng đàn kia để thu hút ánh mắt của đàn ông sao?”
Cô gái thắt đuôi sam kia không vừa lòng, bắt đầu mắng chửi.
“Chị Yến, em thấy nên hủy luôn đôi tay kia đi, xem sau này cô ta còn đánh đàn hấp dẫn người khác thế nào!”
Lúc này, một học sinh nữ bên cạnh lên tiếng.
“Được!”
“Cứ làm vậy đi!”
Cô gái thắt bím đuôi sam cười khẩy.
“Đừng, không muốn!”
Cô gái chơi đàn nghe thấy họ nói như vậy thì vội vàng che lấy hai tay, muốn đứng dậy bỏ chạy!
“Giữa cô ta lại cho tao!”
Cô gái cầm đầu la lên, những học sinh nữ khác liền xông tới, đè cô gái kia xuống dưới đất, giữ tay cô lại.
“Xin cô đừng phá hủy tay tôi, tôi bảo đảm sau này sẽ không chơi đàn nữa, cầu xin cô!”
Ánh mắt của cô gái đẫm nước mắt, không ngừng van xin người cầm đầu kia.
“Cô càng không cho tôi hủy thì bản tiểu thư đây lại càng phải hủy!”
“Phá đi đôi tay này, để xem cô còn quyến rũ đàn ông thế nào!”
Cô gái thắt bím vừa nói vừa giẫm thẳng lên bàn tay kia, ánh mắt người sau hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Chương 45: Nổi tiếng trong nháy mắt
Bịch!
Dưới hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm bỗng nhiên xuất hiện, cô gái thắt bím đuôi sam kia trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đất kêu lên đau đớn.
“Chị Yến!”
Những học sinh khác nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt thay đổi.
Bịch bịch bịch !!!
Diệp Phàm đạp từng người từng người, không có chút thương hoa tiếc ngọc, đá bay tất cả đám học sinh nữ kia ra ngoài, hắn đỡ cô gái chơi đàn dậy.
“Cảm ơn!”
Cô gái nhìn Diệp Phàm, cúi đầu nói cảm ơn, một bên tay che khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, không muốn Diệp Phàm nhìn thấy.
“Thằng khốn, mày dám...”
Lúc này, cô gái thắt bím giận dữ hét về phía Diệp Phàm.
“Tuổi còn trẻ đã có tâm địa độc ác như vậy, đúng là đáng chết!”
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía cô gái thắt bím đuôi sam.
“Mày biết tao là ai không? Mày...”
“A!!!”
Cô gái thắt đuôi sam còn đang định mắng chửi Diệp Phàm thì đột nhiên hét thảm, tay phải của cô ta đã bị Diệp Phàm giẫm tới máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn vỡ nát!
“Cô muốn phế đi tay của người khác, vậy thì tự mình trải nghiệm cảm giác hai tay bị phế bỏ đi!”
Diệp Phàm lành lùng nói, hắn quay sang giẫm nát luôn trai bên trái còn lại, máu thịt lẫn lộn.
Cô gái kia phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương.
Những người kia nhìn thấy cảnh này thì bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Lúc này, bên ngoài đã có rất nhiều người tụ tập.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều đang thảo luận ầm ĩ.
“Chúng ta đi thôi!”
Diệp Phạm nhìn sang cô gái chơi đàn, nhẹ nhàng nói.
Cô gái gật đầu, đi theo Diệp Phàm ra bên ngoài.
“Tao sẽ không tha cho chúng mày!”
Gương mặt cô gái thắt đuôi sam đầy dữ tợn.
Vút!
Lúc này, một cây ngân châm bay vút tới, cắm thẳng vào trong cơ thể cô gái kia, hai mắt cô ta trừng lớn, trực tiếp mất đi hơi thở.
“Chị Yến!”
Đám học sinh nữ nhìn thấy cô gái kia chết thì bị dọa phát khiếp.
Bên ngoài.
Cô gái chơi đàn kia cúi đầu nói với Diệp Phàm: “Hôm nay cảm ơn anh!”
“Mặt của cô cũng bị cô gái kia hủy sao?”
Diệp Phàm hỏi cô gái.
“Ừm!”
Cô gái gật gật đầu.
“Tôi...”
“Tôi đi trước đây!”
Diệp Phàm nhìn đối phương, đang định hắn nói có thể chữa lành vết sẹo trên mặt cho cô, kết quả cô chỉ bỏ lại một câu rồi chạy mất.
“Đó không phải Lâm Thi Âm sao?”
Lúc này, Trần Tiểu Manh xuất hiện, ngạc nhiên nhìn cô gái kia.
“Em biết cô ấy?”
Diệp Phàm nhìn sang Trần Tiểu Manh.
“Biết, lúc trước cô ấy là một trong những hoa hậu giảng đường của đại học Thiên Hải, dáng dấp không chỉ xinh đẹp mà tài đánh đàn còn rất cao siêu, trở thành nữ thần trong lòng rất nhiều người, không ít bạn học nam theo đuổi!”
Trần Tiểu Manh đáp.
“Mặt của cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Phàm hỏi.
“Là Yến Phi Phi kia làm, lúc trước cô ta tỏ tình với một bạn nam, kết quả bạn nam đó lại đi theo đuổi Lâm Thi Âm, Yến Phi Phi ghen ghét, hận Lâm Thi Âm.”
“Thế là có một hôm, Yến Phi Phi dẫn người bắt Lâm Thi Âm rồi hủy đi gương mặt của cô ấy!”
Trần Tiểu Manh nói.
“Mấy loại chuyện như vậy, lẽ nào không ai quản sao?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Gia cảnh Lâm Thi Âm rất bình thường, không có người chống lưng, còn phía sau Yến Phi Phi kia là nhà họ Yến, hình như là một trong năm dòng họ lớn nhất ở Thiên Hải, không thua kém gì nhà chị họ, ai dám quản?”
“Haizz, đáng tiếc cho một người đẹp như vậy!”
“À đúng rồi, sao anh lại ở chung một chỗ với cô ấy?”
Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Tiểu Manh quét tới phía Diệp Phàm.
“Vừa vặn gặp phải!”
Diệp Phàm bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi!
Diệp Phàm không biết, hắn vừa đi khỏi đại học Thiên Hải không bao lâu thì đã nổi danh trên mạng.
Lúc trước, video Kim Tú Thành làm ầm ĩ ở câu lạc bộ võ đạo, sau đó Diệp Phàm ra sân đánh cho gã ta nằm xuống, ép dập đầu cầu xin, rất nhiều sinh viên đại học Thiên Hải đã quay lại rồi đăng lên mạng, đoạn video này đã bùng nổ internet, gây ra một cơn sốt mạng.
Trong lúc nhất thời, dân cư mạng đã khen ngợi Diệp Phàm vả mặt Lưu Ly Quốc rất tốt, chiến đấu vì Long Quốc, bọn họ đều nói hắn là anh hùng thế hệ mới của Long Quốc, còn có không ít người cảm thán, hóa ra võ thuật Long Quốc thật sự tồn tại!
Diệp Phạm nháy mắt trở thành người nổi tiếng trên mạng, không ít người coi hắn như thần tượng, thậm chí còn có nhiều người đang truy tìm thân phận thực sự của Diệp Phàm!
Đoạn video này rất nhanh đã truyền tới những quốc gia khác, nhất là Lưu Ly Quốc, khiến cho dân chúng ở đây vô cùng căm tức và bất mãn.
Nhà họ Kim – Một trong bốn dòng họ lớn ở Lưu Ly Quốc.
Ầm!!!
Âm thanh đập vỡ chén van lên.
“Khốn kiếp !!!”
“Lại dám ép cháu ta làm ra loại chuyện sỉ nhục quốc gia như vậy, còn giết chết nó, ta muốn thằng nhãi con Long Quốc này phải chết!!!”
Lúc này, một lão già tóc trắng đập cái chén xuống nền nhà gương mặt vô cùng giận dữ, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Đây chính là gia chủ nhà họ Kim, ông nội của Kim Tú Thành, một trong những người đứng đầu Lưu Ly Quốc.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc y phục bước nhanh tới, vẻ mặt âm trầm, người này chính là chú hai của Kim Tú Thành – Kim Thiên Dật.
“Ba!”
Kim Thiên Dật gọi ông cụ Kim.
“Con biết chuyện của Tú Thành rồi?”
Ông cụ Kim nhìn Kim Thiên Dật nói.
“Vâng, lúc trước Tú Thành nói bị người ta đánh, con đã phái mấy cao thủ của biến bộ đi giúp thằng bé, không ngờ đều chết cả, còn hại chết Tú Thành!”
“Anh cả con chỉ có mỗi một đứa con trai là Tú Thành, bây giờ con lại không bảo vệ tốt cho thằng bé, đều là lỗi của con!”
Kim Thiên Dật cúi đầu nói.
“Thằng nhãi ranh ở Long Quốc kia không chỉ làm nhục Lưu Ly Quốc ta, còn giết chết Tú Thành, hắn ta nhất định phải chết!”
Ông cụ Kim lạnh lùng quát.
“Ba cứ yên tâm, con đã phái người đi rồi, nhất định sẽ báo thù cho Tú Thành!”
Kim Thiên Dật nói.
“Không, trực tiếp lấy danh nghĩa chiến bộ Lưu Ly Quốc thông báo cho Long Quốc, để bọn họ giao người ra, nếu không thì đừng trách Lưu Ly Quốc chúng ta xé bỏ hiệp ước đồng minh!”
Ông cụ Kim nói.
“Nhưng nếu bọn họ không giao người thì sao?”
Kim Thiên Dật nhíu mày.
“Vậy thì vừa vặn có lý do xé bỏ hiệp ước, liên hợp với những nước khác, xâm chiếm Long Quốc!”
“Dù sao thì chiến thần Thiên Sách đã biến mất mười mấy năm, có khi đã chết từ lâu rồi, nếu đã vậy thì hiệp ước ông ta định ra năm đó cũng không còn tác dụng, chúng ta còn đang lo tìm cớ gì để phá bỏ liên minh, bây giờ thì có rồi!”
Ông cụ Kim lạnh lùng nói.
“Ba nói đúng, ý kiến rất hay!”
“Vậy con lập tức đi làm!”
Ánh mắt Kim Thiên Dật lóe lên tia sáng, ông ta gật đầu.
Thiên Hải.
Diệp Phàm vừa trở lại biệt thự đã nhận được điện thoại của Xuân Lan, lúc đó mới biết được chuyện ở trên mạng.
“Mấy người này quay gì thế không biết!”
Trong lúc nhất thời, Diệp Phàm hơi đau đầu, hắn không muốn trở thành người nổi tiếng gì đó trên mạng, sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Thiếu chủ, chúng ta có cần xóa hết những video này không?"
Xuân Lan nói.
“Có thể xóa được sao?”
“Xóa hết đi, tôi không muốn thu hút nhiều sự chú ý như vậy!”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Vâng, tôi sẽ tìm người xóa toàn bộ tin tức liên quan tới thiếu chủ!”
“Nhưng mà đoạn video kia đã truyền tới những quốc gia khác, bao gồm cả Lưu Ly quốc, muốn xóa video ở các nước kia thì e là phải cần chút thời gian!”
Xuân Lan nói.
“Các nước khác không quan trọng!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
Hắn chỉ không muốn nổi tiếng ở Long Quốc, còn ở các quốc gia kia thì hắn cũng lười quan tâm!
Rất nhanh, màn đêm buông xuống.
Diệp Phàm đã nấu xong cơm tối, chuẩn bị đợi Đường Sở Sở về cùng ăn cơm.
Nhưng qua nửa giờ đồng hồ mà Đường Sở Sở vẫn chưa trở về.
Hắn bấm số gọi cho Đường Sở Sở nhưng không một ai nghe máy!
Đột nhiên, Diệp Phàm có một loại trực giác không lành!
“Alo, Xuân Lan, giúp tôi điều tra xem, Sở Sở vợ tôi đang ở đâu?”
Diệp Phàm lập tức liên hệ với Xuân Lan.
Với năng lực tình báo của Bách Hoa Lâu, chưa tới một phút, Xuân Lan đã gửi thông tin cho hắn.
“Thiếu chủ, sau khi thiếu phu nhân tan làm, rời khỏi Đường thị thì bị một nhóm người bắt đi rồi mang tới nhà họ Cung!”
Xuân Lan đáp.
“Nhà họ Cung!”
Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ sát khí nồng đậm.
Hắn trực tiếp lao ra khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao đến nhà họ Cung với tốc độ nhanh nhất có thể.
Ngày hôm sau, tập đoàn Đường Thị.
Diệp Phàm đi cùng Đường Sở Sở quay lại đây.
Người của tập đoàn Đường Thị đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Đường Sở Sở trở về.
"Ôi chao, đây chẳng phải là chủ tịch Đường của chúng ta đấy ư? Ồ không đúng, phải là Đường tiểu thư chứ, hiện tại chức chủ tịch Đường Thị đã không còn liên quan gì đến Đường tiểu thư rồi. Hôm nay Đường tiểu thư ghé thăm tập đoàn Đường Thị có chuyện gì vậy?"
Lúc này, một giọng nói cạnh khóe vang lên.
Một cô gái ăn mặc diêm dúa đi tới, nhìn Đường Sở Sở bằng ánh mắt chế giễu.
Người này là Mã Yến lúc trước bị Diệp Phàm tát trong phòng họp.
"Lại là cô à, cô còn muốn ăn tát hả?"
Diệp Phàm nhìn Mã Yến, lạnh lùng nói.
"Nhãi ranh! Hiện tại Đường Sở Sở không chống lưng cho cậu được nữa, nếu cậu dám làm bậy, có tin tôi..."
Bốp!
Mã Yến nhìn Diệp Phàm, hừ mũi một cách kiêu ngạo. Chẳng qua cô ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm tát bay.
Lần này Mã Yến bị tát gãy một đống răng, nằm trên mặt đất rên rỉ.
"Anh... Anh dám đánh tôi!"
"Người đâu!"
Mã Yến hét to!
"Tổng giám đốc Mã!"
Một đám nhân viên bảo vệ lao tới.
"Bắt thằng nhãi này lại cho tôi!"
Mã Yến hung dữ chỉ vào Diệp Phàm.
"Tôi xem ai dám?"
Đám nhân viên bảo vệ đang định ra tay với Diệp Phàm thì bị Đường Sở Sở quát dừng.
"Các người còn ngây ra đó làm gì? Cô ta không còn là chủ tịch Đường Thị nữa rồi!"
Thấy đám nhân viên bảo vệ dừng lại, Mã Yến lập tức la lên.
"Ai nói tôi không phải chủ tịch Đường Thị?"
Đường Sở Sở lạnh nhạt cất lời, trên người toát ra khí thế của nữ chủ tịch số một Thiên Hải, cực kỳ khí phách!
"Đường Sở Sở, cô đã bị lão phu nhân cách chức đuổi đi rồi, hiện tại chủ tịch Đường Thị là nhị gia, liên quan gì đến cô?"
Mã Yến hừ mũi coi thường.
"Im miệng!"
Đột nhiên một tiếng quát vang lên.
Đường Chính Nghĩa và Đường Phong sầm mặt đi tới.
"Chủ tịch, Đường thiếu, người đàn ông của con khốn này đánh tôi, hơn nữa cô ta còn nói mình là chủ tịch Đường thị, hai người nhất định phải phân xử cho tôi!"
Mã Yến thấy Đường Chính Nghĩa và và Đường Phong xuất hiện, lập tức tỏ vẻ tủi thân ai oán.
"Cô im đi!"
Đường Phong nhìn Mã Yến, không nhịn được mắng.
"Đường thiếu, anh..."
Mã Yến bị Đường Phong dọa sợ, không hiểu ra sao.
"Chú hai, xem ra chú vẫn chưa tuyên bố quyết định của bà nội nhỉ!"
Đường Sở Sở nhìn Đường Chính Nghĩa và nói.
"Chẳng phải chú định hôm nay sẽ chính thức tuyên bố chuyện này sao!"
Đường Chính Nghĩa lúng túng trả lời.
Sau đó, ông ta nói với các nhân viên Đường Thị xung quanh: "Theo quyết định mới nhất của chủ tịch hội đồng quản trị Đường, từ hôm nay chủ tịch của tập đoàn Đường Thị lại một lần nữa do Đường Sở Sở tiểu thư đảm nhiệm!"
Ông ta nói xong, tất cả nhân viên Đường Thị đều kinh ngạc.
Mới qua vài ngày mà chủ tịch lại đổi người hả?
Có điều các nhân viên Đường Thị đều hết sức vui vẻ về chuyện Đường Sở Sở tái nhậm chức chủ tịch. Dù sao họ cũng vô cùng tán thưởng Đường Sở Sở.
Trong khi đó, sắc mặt Mã Yến cực kỳ khó coi, cả người cứ đờ ra.
"Sao có thể chứ? Vì sao?"
Mã Yến thốt lên đầy khó tin.
"Sở Sở à, bà nội đã ký giấy cam đoan, để ở phòng làm việc của cháu đấy! Có cần chú lập tức liên lạc với chủ tịch Nhậm tập đoàn Thiên Dương để bàn chuyện hợp tác không?"
Đường Chính Nghĩa nói với Đường Sở Sở.
"Cảm ơn chú hai. Về chuyện hợp tác, cháu sẽ đích thân trao đổi với chủ tịch Nhậm, không làm phiền chú đâu ạ!"
Đường Sở Sở khẽ mỉm cười.
"Được."
Sắc mặt Đường Chính Nghĩa hơi thay đổi, ông ta gật đầu.
"À đúng rồi, còn cô nữa, bắt đầu từ bây giờ cô bị sa thải.
Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không cho phép cô ta bước vào Đường Thị nửa bước!"
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn sang Mã Yến, lạnh lùng cất lời.
"Vâng, thưa chủ tịch!"
Đám nhân viên bảo vệ gật đầu, lập tức đi đến lôi Mã Yến ra ngoài.
"Đừng mà chủ tịch, đừng sa thải tôi!"
Mã Yến hoảng sợ, không ngừng kêu la.
"Đường thiếu giúp tôi với!"
Thấy Đường Sở Sở thờ ơ, Mã Yến bèn nhìn Đường Phong. Ánh mắt Đường Phong lấp lóe, anh ta nói với Đường Sở Sở: "Sở Sở à, Mã Yến..."
"Tôi là chủ tịch, muốn sa thải một nhân viên mà còn phải thông qua sự đồng ý của anh sao?"
Đường Sở Sở thẳng thừng đốp chát lại Đường Phong, không cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Sắc mặt Đường Phong lập tức tối sầm, tràn đầy giận dữ.
Sau đó, Mã Yến bị lôi ra ngoài.
Đường Sở Sở và Diệp Phàm đi thẳng lên lầu.
Bên ngoài tập đoàn Đường Thị, Đường Phong ngồi trong chiếc xe Maybach mắng to: "Con khốn Đường Sở Sở, sớm muộn gì con cũng phải cho cô ta đẹp mặt!"
"Xem ra đã đến lúc phải ra tay rồi!"
Đường Chính Nghĩa ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng.
"Ba định làm gì?"
Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa.
"Chỉ khi Đường Sở Sở hoàn toàn biến mất, tập đoàn Đường Thị mới thuộc về chúng ta."
Đường Chính Nghĩa lạnh lùng nói..
Đường Phong biến sắc, nhìn Đường Chính Nghĩa: "Ba muốn ra tay với Đường Sở Sở sao?"
"Vốn dĩ ba không muốn động đến nó, nhưng nó làm như vậy thì đừng trách ba!"
Trong mắt Đường Chính Nghĩa lóe lên sát khí lạnh lẽo.
"Con khốn này quả thật đáng chết! Còn Diệp Phàm nữa, nó cũng đáng chết!"
Đường Phong lạnh lùng nói.
"Chú ba của con sẽ xử lý thằng nhóc kia."
Đường Chính Nghĩa tiếp lời.
Trong văn phòng chủ tịch Đường Thị.
"Bà xã ơi, biểu hiện của em lúc nãy rất tuyệt!"
Diệp Phàm mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
"Không cho bọn họ thấy chút uy phong, thì làm sao trấn áp được bọn họ? Còn Mã Yến, từ lâu em đã biết cô ta là người của chú hai, chẳng qua trước kia em không thể làm gì cô ta mà thôi. Bây giờ vừa hay nhân cơ hội này xử lý cô ta!"
Đường Sở Sở giải thích.
"Không hổ là vợ của anh, giỏi quá!
Hôn cái nào!"
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở, muốn hôn cô.
Kết quả...
"Chủ tịch, cuối cùng thì cô cũng trở về rồi!"
Tôn Tiểu Tiểu, thư ký của Đường Sở Sở đột nhiên chạy vào văn phòng, kích động nói.
Có điều cô ấy vừa mới xông vào đã nhìn thấy Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở định hôn.
Ba người đều sững sờ, bầu không khí có phần lúng túng!
Đường Sở Sở tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Diệp Phàm ra.
"À thì... chủ tịch, có phải tôi vào không đúng lúc không?"
Tôn Tiểu Tiểu lúng túng nói.
"Cô còn biết là không đúng lúc cơ đấy!"
Diệp Phàm lườm Tôn Tiểu Tiểu.
Tôn Tiểu Tiểu cũng lườm lại Diệp Phàm không chút khách khí.
"Ờm, anh Tiểu Phàm về trước đi. Để cảm ơn anh đã giúp em trở lại vị trí chủ tịch, tối nay em sẽ chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ!"
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
"Niềm vui bất ngờ? Được."
Hai mắt Diệp Phàm sáng ngời, hắn cười híp mắt đi ra khỏi văn phòng.
"Chủ tịch, cô vừa mới nói là tên kia giúp cô lấy lại vị trí chủ tịch?"
Lúc này, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt khó tin.
"Ừm. Không có anh Tiểu Phàm thì tôi không thể trở lại vị trí này."
Đường Sở Sở cảm thán.
"Sao có thể chứ? Tên ăn bám vợ kia có năng lực lớn như vậy ư?"
Tôn Tiểu Tiểu lẩm bẩm. Cô ấy cho rằng Diệp Phàm chỉ là một tên ăn bám vợ, chẳng được tích sự gì.
Về phần Diệp Phàm, sau khi rời khỏi Đường Thị, hắn đi dạo trên đường.
"Đại lý 4S?"
Sau đó, Diệp Phàm nhìn thấy một đại lý 4S, bèn đi thẳng vào trong.
Tuy Diệp Phàm chưa từng học lái xe, nhưng hắn đã lái xe của Đường Sở Sở một lần và nảy sinh hứng thú với thứ này.
Đúng lúc gặp đại lý 4S này, Diệp Phàm định mua một chiếc lái chơi!
"Vương tiểu thư, hôm nay chỉ cần cô đồng ý đi uống với tôi một ly, thì tôi sẽ mua chiếc Ferrari này, cô thấy sao?"
"Xin lỗi tiên sinh, tôi chỉ là một nhân viên bán hàng, không phụ trách tiếp rượu!"
"Tôi là khách vip của đại lý, cô không nể mặt tôi ư? Cô có tin tôi nói một câu là có thể khiến cô cuốn xéo không?"
Diệp Phàm vừa bước vào đại lý thì nghe thấy một giọng nói bất mãn.
Hắn nhìn sang thì thấy phía trước một chiếc Ferrari có một người đàn ông bụng phệ đang bất mãn quát mắng một cô gái.
Cô gái này là Vương Băng Thanh, bạn thân của Trần Tiểu Manh.
Vương Băng mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót màu đen, đeo kính, tràn đầy khí chất ngự tỷ.
Còn người đàn ông bụng phệ kia miệng thì quát tháo, nhưng ánh mắt lại khó giấu dục vọng đối với Vương Băng Thanh.
Lúc này, một quản lý đi tới, nịnh nọt lấy lòng người đàn ông bụng phệ kia: "Tôn tổng, ai chọc giận anh thế này? Anh bớt giận nhé!"
"Quản lý Thái, anh nhìn coi đại lý các anh tìm nhân viên bán hàng kiểu gì thế? Tôi có lòng tốt đến đây mua xe, cũng chỉ muốn cô gái bán hàng này uống với tôi một ly, thế mà cô ta thẳng thừng từ chối tôi. Tôi thấy các anh không cần vị khách là tôi đây nữa có phải không?"
Người đàn ông bụng phệ kiêu căng nói.
"Tôn tổng bớt giận, nhân viên này vừa tới nên không biết gì cả."
Quản lý không ngừng cười làm lành, sau đó nhìn sang Vương Băng Thanh: "Vương Băng Thanh, có chuyện gì vậy? Tôn tổng là khách quen của chúng ta, ông ấy mời cô uống một ly thì có sao đâu. Hơn nữa, nếu Tôn tổng mua chiếc xe này thì cô sẽ được trích phần trăm mấy chục nghìn lận. Chẳng phải cô nói với tôi là cô thiếu tiền ư? Sao bây giờ có cơ hội kiếm tiền, cô lại không biết quý trọng!"
"Quản lý, mặc dù tôi thiếu tiền, nhưng tôi sẽ không bán mình vì tiền! Rượu này tôi không thể uống!"
Vương Băng Thanh kiên quyết nói.
"Cô..."
Giám đốc sa sầm sắc mặt, biểu cảm giận dữ. Anh ta đang định nói gì đó thì giọng nói của Diệp Phàm lập tức truyền tới.
"Mua Ferrari mà muốn cua gái á? Quá keo kiệt!"
Diệp Phàm đi tới, lạnh lùng hừ mũi.
Chương 42: Quá giàu!
“Là anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, kinh sợ.
“Nhãi ranh, chui đâu ra vậy? Nơi này đến lượt mày nói chuyện hả?”
Tên đàn ông đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, quát.
Tên giám đốc kia liếc nhìn Diệp Phàm: “Quý ông, ngài đến đây có chuyện gì không ạ?”
“Tôi đến mua xe!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Mua xe? Với bộ dáng này của mày cũng dám đến đây mua xe? Nhãi ranh, chỗ này không phải nơi để mày thể hiện đâu!”
Tên đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.
“Cô Vương, chiếc xe đắt nhất nơi này của cô là gì?”
Diệp Phàm nhìn về phía Vương Băng Thanh, hỏi.
“Xe đắt nhất?”
Vương Băng Thanh sửng sốt.
“Đúng vậy!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Chiếc xe đắt nhất là chiếu McLaren P1 này, giá một ngàn hai trăm vạn!”
Vương Băng Thanh chỉ vào chiếc xe thể thao cực ngầu, giới thiệu.
“Vậy lấy nó, quét thẻ đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua chiếc McLaren này, lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho Vương Băng Thanh.
Chiếc thẻ đen này do Khương Uyên đưa cho hắn, nói đây là chiếc thẻ đen cao cấp nhất của ngân hàng Hắc Kỳ, ngân hàng đứng đầu Long quốc. Tiền lời của các loại sản nghiệp của phân điện điện Long Vương quận Giang Nam đều chuyển vào chiếc thẻ này, lúc trước người sở hữu chiếc thẻ này là Tả Thiên Dương, bây giờ thuộc về Diệp Phàm!
“Anh muốn mua chiếc xe này?”
Vương Băng Thanh thấy Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua đã mua luôn chiếc xe thể thao này, kinh ngạc đến ngây người!
Chiếc xe thể thao một ngàn hai trăm vạn, liếc một cái đã mua?
Cũng quá giàu rồi đó?
Lúc này tên đầu trọc và giám đốc cửa hàng 4S đều ngạc nhiên đến ngây người.
“Quý ông, ngài xác định muốn mua chiếc McLaren P1 này?”
Lúc này, giám đốc đi đến trước mặt Diệp Phàm, chấn động nói.
“Sao vậy? Ông sợ tôi không trả được tiền?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nói với Vương Băng Thanh: “Đi quẹt thẻ đi!”
“Băng Thanh, nhanh đi quẹt thẻ đi!”
Tên giám đốc kia vội vàng nói với Vương Băng Thanh, người sau gật đầu, xoay người rời đi.
“Giám đốc Thái, ông đừng bị tên này lừa, với bộ dáng này của hắn, sao có thể mua nổi chiếc xe thể thao đắt như vậy cơ chứ. Tôi thấy hắn đang phồng má giả làm người mập thôi!”
Tên đầu trọc nhìn Diệp Phàm, châm chọc nói, hắn ta không tin Diệp Phàm có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe.
Rất nhanh, Vương Băng Thanh đã quay trở lại.
“Sao rồi?”
Giám đốc sốt ruột nhìn Vương Băng Thanh!
“Quẹt thẻ thành công!”
Vương Băng Thanh thở gấp, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.
“Thành công?”
Giám đốc khiếp sợ.
“Sao có thể?”
Tên đầu trọc sợ ngây người.
Lúc này, nhân viên cố vấn tiêu thụ và các người mua khác trong cửa hàng 4S đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt chấn động.
Những nữ tiêu thụ trong đó nhìn Diệp Phàm, hai tròng mắt bắn ra ngôi sao nhỏ.
“Xin hỏi tôi đang phồng má giả làm người mập sao?”
“Có cần tôi đánh anh sưng mặt thành mập mạp không?”
Diệp Phàm mỉm cười, nhìn tên đàn ông đầu trọc kia.
Tên đầu trọc xấu hổ, xoay người muốn rời khỏi.
“Với thân thể ba giây bắn như mày, sau này đừng đi ra ngoài tai họa các em gái!”
Đúng lúc tên đàn ông muốn rời khỏi tiệm, đột nhiên Diệp Phàm nói một câu.
Tên đầu trọc lảo đảo suýt chút nữa trượt chân ngã xuống đất, xấu hổ không thể phản bác, bởi vì sự thật hắn ta ba giây bắn, nhưng tại sao tên chết tiệt này lại biết được?
Rất nhanh tên đầu trọc này bỏ trốn mất dạng!
“Cảm ơn anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Diệp Phàm nhìn Vương Băng Thanh.
“Cảm ơn anh đã giải vây cho em, nhưng anh thật sự không cần tốn nhiều tiền như vậy chỉ vì giúp em!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Em đừng nghĩ nhiều, đúng lúc anh cũng muốn mua xe mà thôi!”
“Đúng rồi, không phải em là sinh viên sao? Sao lại đến đây bán xe?”
Diệp Phàm nói.
“Nhà em có chút việc cần tiền nên em làm thêm ở đây!”
Vương Băng Thanh cúi đầu nói.
“Anh mua chiếc xe này, chắc em sẽ được trích phần trăm không ít đúng không!”
“Có thể giúp được em không?”
Diệp Phàm dò hỏi.
“Lần này trích phần trăm em sẽ có được mười mấy vạn, vừa đủ, cảm ơn anh!”
Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.
“Không cần khách khí, nếu em là bạn thân của Trần Tiểu Manh, chúng ta cũng coi như là bạn.”
Diệp Phàm nói.
Tiếp theo chỉ cần làm xong thủ tục, Diệp Phàm có thể lái chiếc xe thể thao này rời đi.
“Không ngờ Băng Thanh còn quen biết với thiếu gia nhà giàu như vậy!”
Lúc này thái độ của giám đốc với Vương Bang Thanh hoàn toàn khác lúc trước.
“Băng Thanh, đại thiếu gia vừa rồi là công tử nhà ai vậy, giới thiệu cho chúng tôi với!”
Ngay sau đó, một đám nhân viên nữ chạy đến trước mặt Vương Băng Thanh, hâm mộ nói.
Ánh mắt Vương Băng Thanh lóe lên, không biết suy nghĩ gì.
Bên khác, Diệp Phàm lái chiếc siêu xe giá ngàn vạn đi trên đường, nhận được tiếng hô kinh ngạc cảm thán của người qua đường.
“Là tên khốn kia!”
Ở ngã rẽ nào đó, Triệu Hữu Dung đang dán hóa đơn phạt nhìn thấy Diệp Phàm đang lái chiếc McLaren chạy như bay qua, kêu lên.
Triệu Hữu Dung lái xe máy đuổi theo.
Nhưng với tốc độ xe máy của Triệu Hữu Dung sao có thể đuổi kịp chiếc McLaren của Diệp Phàm, nhưng ở ngã rẽ tiếp theo là đèn đỏ, Diệp Phàm dừng lại.
Lúc này, Diệp Phàm hất đuôi xe máy chặn đầu xe của Diệp Phàm.
Triệu Hữu Dung cởi mũ bảo hiểm, đi đến gần xe của Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: “Xuống xe!”
“Có việc gì không?”
Diệp Phàm nhìn nữ cảnh sát này, nói.
“Mời anh đưa ra giấy phép lái xe?”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói.
“Không có!”
Diệp Phàm nói.
“Không có? Anh không có giấy phép lái xe?”
Ánh mắt của Triệu Hữu Dung nghiêm lại, lộ ra sự vui mừng, nghĩ thầm: Nhãi ranh, lần này cậu đã rơi vào tay tôi.
Hiển nhiên cô vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước gọi Diệp Phàm dừng xe nhưng đối phương lại để cô hít một bụng khói xe, cuối cùng lần này cô cũng bắt được tên này.
“Có vấn đề gì không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên là có, lập tức xuống xe cho tôi!”
Triệu Hữu Dung quát.
Diệp Phàm đành phải xuống xe, nhìn Triệu Hữu Dung, vừa định mở miệng, kết quả đối phương quát lên: “Anh không có giấy phép lái xe, bây giờ thì đi theo tôi!”
“Nếu tôi không đi thì sao!”
Diệp Phàm nhăn mày lại.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói, lao đến chỗ Diệp Phàm, thi triển chiêu bẻ tay ra sau.
Nhưng Diệp Phàm chỉ nghiêng người tránh sang một bên, tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, Triệu Hữu Dung tiếp tục lao dền tấn công hắn.
Diệp Phàm trực tiếp ra tay, khống chế được Triệu Hữu Dung. Đè lên trên thân xe McLaren.
“Tên khốn……”
Lúc này, Triệu Hữu Dung bị đè trên thân xe, tức giận nói.
Cô không ngờ võ công của tên khốn này lại tốt như vậy, với thực lực của cô vậy mà lại bị chế phục trong nháy mắt!
Đột nhiên điện thoại của Diệp Phàm vang lên, là Trần Tiểu Manh gọi đến.
“Alo, anh rể, anh nhanh đến trường học đi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Trần Tiểu Manh hét lớn.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh đến rồi biết!”
Trần Tiểu Manh vội vàng nói.
Diệp Phàm tưởng Trần Tiểu Manh xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy Triệu Hữu Dung ra, bước vào xe nhấn chân ga biến mất.
“Tên khốn chết tiệt, đợi đó cho tôi!”
Lúc này, Triệu Hữu Dung cực kỳ tức giận, bộ phận trước ngực tức giận đến mức phập phồng lên xuống.
** Đây là truyện độc quyền trên Readme.
Chương 43: Muốn sống không?
Đại học Thiên Hải.
Tiếng gầm rú chói tai của ô tô vang lên.
Một chiếc xe thể thao cực ngầu dừng trước cổng trường.
“Đây là xe của anh?”
Trần Tiểu Manh đi đến, nhìn chiếc xe thể thao này, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Vừa mới mua!”
Diệp Phàm nói.
“Chiếc xe này không rẻ, anh lấy đâu ra tiền vậy?”
“Không phải là chị họ tôi đưa cho chứ!”
“Anh càng ngày càng ăn cơm mềm không chút khách khí nhỉ!”
Trần Tiểu Manh tặng cho Diệp Phàm một ánh mắt khinh bỉ xem thường!
“Đừng nhiều lời, em vội vàng gọi anh đến đây làm gì? Anh còn tưởng rằng em lại bị bắt cóc!”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh.
“Có phải lần trước anh đánh Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Tae Kwon Do đúng không?”
Trần Tiểu Manh nói.
“Câu lạc bộ Tae Kwon Do? Hình như có chuyện như vậy? Sao vậy?”
Diệp Phàm nói.
“Bây giờ Kim Tú Thành cầm ảnh của anh đi tìm anh khắp trường kìa.”
“Anh ta còn tưởng anh là sinh viên của đại học Thiên Hải, kết quả anh ta không tìm thấy anh, nổi trận lôi đình, dẫn theo người đi thẳng đến câu lạc bộ võ đạo, dọn sạch câu lạc bộ võ đạo.”
“Tất cả thành viên câu lạc bộ võ đạo bị anh ta gọi người đến đánh bị thương, bọn họ còn nói võ thuật của Long quốc chúng ta không bằng nước Lưu Ly bọn họ, còn luôn miệng khiêu khích khinh thường chúng ta, sau khi biết chuyện này tôi lập tức gọi cho anh!”
Trần Tiểu Manh kể đầu đuôi câu chuyện.
“Đám người nước Lưu Ly này chết cũng không biết hối hận!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Anh rể, hôm nay anh phải xả giận cho chúng ta!”
“Không thể để đám Lưu Ly này đạp lên đầu chúng ta!”
Trần Tiểu Manh nói với Diệp Phàm.
“Đi thôi!”
Diệp Phàm nói.
Bởi vì sự thống hận của Lục sư phụ với Lưu Ly, Diệp Phàm cũng rất phản cảm với đám người Lưu Ly ngạo mạn, lúc nào cũng khiêu khích Long quốc này.
Bây giờ người Lưu Ly chạy đến địa bàn Long quốc khiêu khích khinh bỉ người Long quốc, Diệp Phàm không thể ngồi xem mặc kê, nếu không nếu để Lục sư phụ biết, khẳng định sẽ đánh chết hắn!
Đại học Thiên Hải, trong câu lạc bộ võ đạo.
Lúc này tầng ngoài tầng trong của câu lạc bộ tụ tập một đống sinh viên của đại học Thiên Hải.
Trong xã đoàn, một đám thành viên của câu lạc bộ võ đạo đại học Thiên Hải nằm rên rỉ ôm tay ôm chân trên mặt đất, ngay cả Tạ Hạo, chủ tịch câu lạc bộ võ đạo cũng nằm trên mặt đất, sắc mặt dữ tợn, khóe miệng rỉ máu, gãy một chân.
Một người đàn ông mặc vest, lạnh lùng đứng trước mặt các thành viên câu lạc bộ võ đạo, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo đến tận xương, trong mắt tràn đầy sự miệt thị!
Còn Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Tae Kwon Do bó thạch cao một chân, chống gậy đứng một bên, khinh thường nói:
“Quả nhiên đám người Long quốc đều là phế vật, với thực lực rác rưởi của bọn mày, sớm hay muộn Long quốc cũng bị Lưu Ly thâu tóm, đến lúc đó đám rác rưởi bọn mày đều trở thành nô lệ của Lưu Ly bọn tao!”
“Kim Tú Thành, mày…”
Tạ Hạo nằm trên mặt đất, tức giận nhìn chằm chằm Kim Tú Thành.
“Sao hả? Tao nói sai hả?”
“Rất nhanh thôi Long quốc bọn mày sẽ bị Lưu Ly tiêu diệt, đến lúc đó bọn mày chỉ là đám nô lệ đê tiện!”
“Còn không bằng bây giờ đổi giọng gọi tao là chủ nhân, làm quen trước đi, ha ha ha!!!”
Kim Tú Thành điên cuồng cười to, ánh mắt lạnh lẽo.
Tất cả sinh viên đại học Thiên Hải có mặt ở đây, nghe gã ta nói như vậy, tất cả đều cực kỳ tức giận. Đám sinh viên nam tức giận trừng mắt nhìn Kim Tú Thành, hận không thể lập tức xông lên đánh tơi bời đám người này!
“Thiếu chủ, có cần ra tay không?”
Trong đám người này có một thanh niên mặc quần áo trắng đứng ở đó, một người đàn ông mặc vest đen đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Từ hơi thở này của đối phương, có lẽ đối phương là người của chiến bộ Lưu Ly, không vội!”
Thanh niên mặc đồ trắng lắc đầu.
“Nước Lưu Ly, một đất nước nhỏ bé, mấy trăm năm trước là nước thuộc địa của Long quốc, cũng dám mở miệng ngông cuồng, muốn tiêu diệt Long quốc, sợ rằng nằm mơ chưa tỉnh!”
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, truyền khắp câu lạc bộ võ đạo!
Diệp Phàm bước ra.
Diệp Phàm xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều dõi theo hắn.
“Là anh ta!”
“Là người lúc trước đánh tơi bời hơn một trăm người của câu lạc bộ Tae Kwon Do, còn đãnh gãy một chân của Kim Tú Thành!”
Không ít sinh viên Thiên Hải nhận ra Diệp Phàm, tất cả cực kỳ kích động.
“Cuối cùng mày cũng xuất hiện!”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, sắc mặt tối lại, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Lần trước đánh gãy một chân của mày, xem ra mày vẫn chưa nhận được bài học!”
“Lục sư phụ nói rất đúng, đám người Lưu Ly bọn mày thật sự không biết hối cải!”
Diệp Phàm đi đến, nhìn Kim Tú Thành, lạnh nhạt nói.
“Nhãi ranh, lúc trước mày đánh đứt một chân của tao, hôm nay tao muốn mày sống không bằng chết!”
“A Khôn!”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh lẽo, quát lên.
Ngay sau đó gã ta gọi người đàn ông lạnh lùng, mặc vest bên cạnh.
Ánh mắt của người đàn ông này lộ ra sự hung ác, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, di chuyển thân thể, nhấc một chân đánh về phía Diệp Phàm, khí thế hung ác, nhanh như chớp.
Trên người người này tản ra sát khí dày đặc, là một kẻ tàn nhẫn độc ác, giết người không nương tay!
Bốp!!!
Một chân đẩy ra, trong hư không truyền đến tiếng va chạm mạnh bạo, ngay cả không khí cũng bị thổi bay, có thể thấy được uy lực của nó mạnh cỡ nào!
Đám sinh viên này nhìn thấy đòn này, bị dọa sợ trắng bệch mặt.
Nhưng rất nhanh cái chân kia đã bị Diệp Phàm bắt lại, không thể động đậy.
Tên A Khôn kia còn chưa lấy lại phản ứng.
Rắc rắc!
Diệp Phàm vung tay, cái chân này của đối phương bị hắn bóp nát.
A!
A Khôn không nhịn được kêu lên thảm thiết, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hắn ta chịu đựng cơn đau, một tay hóa thành móng vuốt, lao thẳng về phía Diệp Phàm, đánh thẳng vào chỗ yếu hại.
Đùng!!!
Diệp Phàm tung ra một quyền, hai nắm tay va chạm với nhau!
Trong nháy mắt, tay phải của A Khôn nổ tung, cả người hắn ta bay ra ngoài, nện trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu, trừng to mắt nhìn Diệp Phàm, tắt thở tại chỗ!
“A Khôn!”
Kim Tú Thành nhìn A Khôn bị giết, thay đổi sắc mặt, hét lớn.
“Sao mày có thể ~”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.
A Khôn chính là binh vương được chú hai phái đến, đã từng chém giết hơn ngàn người, là một cao thủ ở chiến bộ Lưu Ly, bây giờ lại chết như vậy?
Điều này làm Kim Tú Thành không thể tin được!
Lúc này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kim Tú Thành, hắn bước từng bước đến chỗ gã ta.
“Bảo vệ thiếu gia!”
Ngay lập tức mấy người đàn ông mặc đồ đen hét lên, bọn họ cùng lao đến chỗ Diệp Phàm.
Mấy người này đều là người của chú hai của Kim Tú Thành, mặc dù không bằng A Khôn nhưng sức chiến đấu không hề thấp!
Bịch bịch bịch!
Mấy người này bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất kêu thảm thiết.
“Mày…… Mày đừng đến đây!”
Kim Tú Thành thấy Diệp Phàm đi đến, sắc mặt biến đổi, không ngừng lùi về sau, cái chân gãy làm gã ta ngã xuống mặt đất.
“Mày muốn sống không?”
Diệp Phàm nhìn Kim Tú Thành, lạnh lùng nói.
“Mày muốn làm gì?”
Trong mắt Kim Tú Thành hiện lên sự sợ hãi.
Chương 44: Người không cùng loại với ta, lòng dạ ắt sẽ khác
“Quỳ xuống, dập đầu với những người này một trăm cái, đồng thời nói một trăm lần Lưu Ly Quốc rác rưởi, Long Quốc vô địch!”
Diệp Phàm chỉ tay vào những thành viên bị thương của câu lạc bộ võ đạo, hắn lạnh nhạt nói với Kim Tú Thành.
“Không bao giờ!”
Kim Tú Thành thẳng thừng từ chối.
Răng rắc!
Lúc này, Diệp Phàm đạp gãy cái chân còn lại của Kim Tú Thành.
A!
Kim Tú Thành kêu gào thảm thiết.
“Tao không muốn nhắc lại lần thứ hai!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tao chính là...”
Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm chằm chằm, muốn báo ra thân phận của mình, kết quả gã ta còn chưa nói xong thì Diệp Phàm lại đạp gãy cái chân đang bó bột, toàn bộ thạch cao vỡ vụt!
A!!!
Lần này, Kim Tú Thành hét lên cực kỳ lớn, giống như tiếng giết lợn.
Đám học sinh kia nhìn thấy vậy thì rợn cả tóc gáy.
“Nếu tao làm theo những gì mày nói thì mày có bỏ qua cho tao không?”
Lúc này, gương mặt Kim Tú Thành vặn vẹo, biểu cảm thống khổ nhìn Diệp Phàm.
Giờ phút này gã không còn nghĩ tới những thứ khác, chỉ muốn được sống, tên này quả thực là một kẻ điên!
Diệp Phàm không đáp, chỉ nhấc chân lên.
“Ta dập đầu, ta dập đầu!”
Vẻ mặt Kim Tú Thành thay đổi, sợ hãi vội vàng nói.
Hắn chật vật xoay người nằm úp xuống, chịu đựng cơn đau đớn ở hai chân, vừa dập đầu với thành viên của câu lạc bộ võ đạo, vừa nói Lưu Ly Quốc rác rưởi, Long Quốc vô địch!
Cảnh tượng này đã bị rất nhiều học sinh dùng điện thoại quay lại.
Những thành viên câu lạc bộ nhìn Kim Tú Thành vừa rồi còn cao ngạo hung ác, bây giờ lại đang dập đầu với bọn họ, ai nấy đều vui vẻ không thôi, quên luôn cả cơn đau đớn.
Cuối cùng, Kim Tú Thành cũng dập xong một trăm cái, đầu cũng chảy cả máu.
Sau khi Kim Tú Thành dập đầu một trăm cái, nói một trăm câu theo Diệp Phàm yêu cầu, gã ta xụi lơ nằm trên mặt đất thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy căm phẫn, cũng không cam lòng, mang theo chút xấu hổ và giận dữ!
“Xem ra, mày rất không cam chịu nhỉ!”
Lúc nay, Diệp Phàm nhìn Kim Tú Thành nói.
“Không, không có!”
Kim Tú Thành vội vàng lắc đầu.
Răng rắc!
Diệp Phàm bỗng nhiên giẫm một chân lên ngực Kim Tú Thành, khiến cho lồng ngực của gã ta sụp xuống, trái tim như nứt ra.
Phụt!
Kim Tú Thành phun ra một ngụm máu, hai mắt trừng lớn nhìn Diệp Phàm: “Mày...mày nuốt lời!”
Hiển nhiên là Kim Tú Thành không ngờ, gã đã dập đầu xong mà đối phương vẫn không định tha cho mình!
“Tao đâu có đáp ứng là sẽ tha cho mày!”
“Hơn nữa, người Lưu Ly Quốc chúng mày cũng nói cái gì mà giữ lời cơ à!”
“Lúc trước tao đã tha cho mày một mạng, nhưng mày lại không biết điều, còn dám chạy tới địa bàn Long Quốc khiêu khích dương oai, mày cũng không cần phải sống thêm nữa!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mày...”
Kim Tú Thành nhìn chằm chằm Diệp Phàm, chưa kịp nói gì đã tắt thở!”
“Người không giống ta thì không thể tin được!”
Diệp Phàm hờ hững nói ra tám chữ.
Ngay sau đó, hắn đi tới trước mặt các thành viên câu lạc bộ, tay vung ngân châm chữa lành tất cả vết thương trên chân họ.
“Đa tạ người anh em, không biết nên xưng hô thế nào? Về sau Tạ Hào tôi sẽ báo đáp!”
Xã trưởng Tạ Hào cảm kích Diệp Phàm.
“Diệp Phàm!”
Diệp Phàm nói ra hai chữ rồi rời đi.
Lúc này, học sinh có mặt ở hiện trường đều reo hò phấn khích.
Bọn họ đều có một loại cảm hãnh diện và sảng khoái!
“Không ngờ người này lại còn đẹp trai như vậy!”
Ánh mắt của Trần Tiểu Manh lúc này đầy ánh sao lấp lánh, gương mặt lộ ra vẻ sùng bái.
Diệp Phàm vừa đi ra mấy bước, đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm.
“Công tử, xin dừng bước!”
Diệp Phàm xoay người nhìn, một niên áo trắng dẫn theo người đàn ông mặc đồ đen đi tới trước mặt hắn.
“Có chuyện gì?”
Diệp Phàm hỏi.
“Công tử tuổi còn trẻ đã có thực lực can đảm và lòng yêu nước như vậy, thật đúng là anh tài của Long Quốc ta!”
Thanh niên áo trắng mỉm cười nói.
“Tôi không muốn nghe mấy lời vô ích!”
Diệp Phàm nói.
“Tại hạ Mộc Thần, muốn được kết bạn với công tử, không biết có thể cùng ăn bữa cơm không?”
Mộc Thần nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói.
“Tôi không thích ăn cơm với đàn ông!” Diệp Phàm trực tiếp nói.
“To gan, cậu dám từ chối thiếu chủ nhà chúng tôi!”
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm quát.
“Làm sao? Tôi còn không thể từ chối?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Công tử chớ hiểu nhầm, tại hạ chỉ muốn làm bạn với công tử mà thôi.”
“Hơn nữa theo tôi được biết, lai lịch của gã Kim Tú Thành này không đơn giản, cao thủ bên cạnh kia có lẽ là người của chiến bộ Lưu Ly Quốc, có thể điều động được người của chiến bộ ở Lưu Ly Quốc chỉ có một trong gia tộc lớn – nhà họ Kim.
“Nhà họ Kim có thế lực rất lớn ở Lục Ly Quốc, thống lĩnh một phương, hiện tại công tử giết người của Kim gia, bọn họ nhất định sẽ không buông tha.”
“Nhà họ Kim ra tay, sợ là công tử sẽ gặp nguy hiểm, nếu công tử nguyện ý, Mộc Thần tôi bằng lòng ra sức bảo vệ, nhất định sẽ không để nhà họ Kim tổn hại tới công tử!”
Mộc Thần nhìn Diệp Phàm nói.
“Cậu nghĩ người như tôi cần người khác tới bảo vệ sao?”
Diệp Phàm khẽ cười nhìn về phía Mộc Thần, hắn xoay người rời đi.
“Thiếu chủ, thằng ranh này đúng là không biết điều, cậu ta cho là chút công phu đó chống lại được nhà họ Kim sao? Cho dù có thêm cả nhà họ Đường thì cũng không đáng một cái nhấc tay của nhà họ Kim!”
“Tôi thấy chúng ta không cần phải mời chào loại người không xem ai ra gì thế này!”
Người mặc đồ đen cạnh Mộ Thần nói.
“Trực giác nói cho tôi biết, cậu ta không hề đơn giản, tiếp tục điều tra, thân phận của cậu ta chắc chắn không chỉ có như vậy!”
“Có lẽ người này là một cơ hội để tôi trở về Mộc vương phủ!”
Ánh mắt Mộc Thần khẽ lóe lên.
Bên kia, Diệp Phàm đang chuẩn bị rời khỏi Đại học Thiên Hải thì đột nhiên nghe thấy tiếng đàn du dương.
Ồ?
Diệp Phàm nghe được tiếng đàn, ánh mắt lóe lên, trực tiếp đi về phía phía phát ra âm thanh.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi tới một phòng học, hắn nhìn vào trong qua ô cửa sổ.
Bên trong phòng học.
Một cô gái với mái tóc dài như thác nước, ăn mặc giản dị đang chơi đàn, những ngón tay thon thả nhảy múa trên phím đàn, vô cùng linh động!
Nhưng đối phương nghiêng mặt, Diệp Phàm không nhìn rõ được chính diện.
“Tiếng đàn như nước chảy mây trôi, êm tai dễ nghe, không ngờ dưới chân núi lại có người chơi đàn hay như vậy!”
Diệp Phàm không khỏi cảm thán.
Những năm trên núi này, hắn thường xuyên nghe đại sư phụ đánh đàn nên cũng thông hiểu âm luật.
Mặc dù kỹ năng chơi đàn của cô gái này kém xa đại sư phụ, nhưng chắc chắn là người đứng đầu trong những người bình thường, hay hơn rất nhiều so với tiếng đàn mà hắn nghe được ở Bách Hoa Lâu.
Đối phương chỉ là một người bình thường, nhưng tiếng đàn đánh ra lại có thể ảnh hưởng tới tinh thần của người khác, khiến cho người ta chìm đắm vào bên trong, điều này đủ chứng minh thiên phú rất cao, cộng thêm được trau dồi và truyền lại những kỹ năng đỉnh cao của cầm nghệ, tương lai vô hạn!
“Nếu như đại sư phụ nhìn thấy cô gái này, hẳn là sẽ thích!”
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
Ầm!!!
Lúc này, cánh cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, một nhóm học sinh nữ ăn mặc diêm dúa xông vào, phá vỡ tiếng đàn đẹp đẽ!
Cô gái đang đánh đàn trông thấy nhóm học sinh kia xông vào thì bị dọa tới mức run lên, vội vàng đứng dậy.
“Ayyo, đây không phải ma lem nổi tiếng ở trường chúng ta sao?"
Nhóm học sinh nữ vây quay cô gái kia, người cầm đầu buộc tóc đuôi sam cười lạnh nói.
“Đúng là đồ xấu xí, cô cho rằng mình vẫn là hoa hậu giảng đường của đại học Thiên Hải hay sao, còn dám lén chạy tới đây đánh đàn, người xấu xí như cô thì có tư cách gì mà chơi đàn!”
“Không sai, xấu xí như vậy thì mau thôi học đi, đừng có dọa người khác nữa!”
Những học sinh nữ khác bắt đầu giễu cợt cô gái kia.
Lúc này, Diệp Phàm mới nhìn rõ gương mặt của cô gái, má trái của đối lương lại có một vết sẹo rất lớn, làm cho khuôn mặt vốn dĩ thanh tú trở nên gớm ghiếc và xấu xí!
“Xin lỗi, tôi đi ngay đây!”
Cô gái vừa nói vừa cúi đầu định rời đi.
“Cô muốn đi đâu!”
Học sinh nữ tết đuôi sam túm lấy mái tóc của cô gái kia rồi quăng người ngã xuống đất.
“Con đĩ này, mặt cũng bị hủy rồi còn không chịu thành thật, còn lén chạy tới chơi đàn, sao nào? Cô muốn dựa vào tiếng đàn kia để thu hút ánh mắt của đàn ông sao?”
Cô gái thắt đuôi sam kia không vừa lòng, bắt đầu mắng chửi.
“Chị Yến, em thấy nên hủy luôn đôi tay kia đi, xem sau này cô ta còn đánh đàn hấp dẫn người khác thế nào!”
Lúc này, một học sinh nữ bên cạnh lên tiếng.
“Được!”
“Cứ làm vậy đi!”
Cô gái thắt bím đuôi sam cười khẩy.
“Đừng, không muốn!”
Cô gái chơi đàn nghe thấy họ nói như vậy thì vội vàng che lấy hai tay, muốn đứng dậy bỏ chạy!
“Giữa cô ta lại cho tao!”
Cô gái cầm đầu la lên, những học sinh nữ khác liền xông tới, đè cô gái kia xuống dưới đất, giữ tay cô lại.
“Xin cô đừng phá hủy tay tôi, tôi bảo đảm sau này sẽ không chơi đàn nữa, cầu xin cô!”
Ánh mắt của cô gái đẫm nước mắt, không ngừng van xin người cầm đầu kia.
“Cô càng không cho tôi hủy thì bản tiểu thư đây lại càng phải hủy!”
“Phá đi đôi tay này, để xem cô còn quyến rũ đàn ông thế nào!”
Cô gái thắt bím vừa nói vừa giẫm thẳng lên bàn tay kia, ánh mắt người sau hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Chương 45: Nổi tiếng trong nháy mắt
Bịch!
Dưới hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm bỗng nhiên xuất hiện, cô gái thắt bím đuôi sam kia trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đất kêu lên đau đớn.
“Chị Yến!”
Những học sinh khác nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt thay đổi.
Bịch bịch bịch !!!
Diệp Phàm đạp từng người từng người, không có chút thương hoa tiếc ngọc, đá bay tất cả đám học sinh nữ kia ra ngoài, hắn đỡ cô gái chơi đàn dậy.
“Cảm ơn!”
Cô gái nhìn Diệp Phàm, cúi đầu nói cảm ơn, một bên tay che khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, không muốn Diệp Phàm nhìn thấy.
“Thằng khốn, mày dám...”
Lúc này, cô gái thắt bím giận dữ hét về phía Diệp Phàm.
“Tuổi còn trẻ đã có tâm địa độc ác như vậy, đúng là đáng chết!”
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía cô gái thắt bím đuôi sam.
“Mày biết tao là ai không? Mày...”
“A!!!”
Cô gái thắt đuôi sam còn đang định mắng chửi Diệp Phàm thì đột nhiên hét thảm, tay phải của cô ta đã bị Diệp Phàm giẫm tới máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn vỡ nát!
“Cô muốn phế đi tay của người khác, vậy thì tự mình trải nghiệm cảm giác hai tay bị phế bỏ đi!”
Diệp Phàm lành lùng nói, hắn quay sang giẫm nát luôn trai bên trái còn lại, máu thịt lẫn lộn.
Cô gái kia phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương.
Những người kia nhìn thấy cảnh này thì bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Lúc này, bên ngoài đã có rất nhiều người tụ tập.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều đang thảo luận ầm ĩ.
“Chúng ta đi thôi!”
Diệp Phạm nhìn sang cô gái chơi đàn, nhẹ nhàng nói.
Cô gái gật đầu, đi theo Diệp Phàm ra bên ngoài.
“Tao sẽ không tha cho chúng mày!”
Gương mặt cô gái thắt đuôi sam đầy dữ tợn.
Vút!
Lúc này, một cây ngân châm bay vút tới, cắm thẳng vào trong cơ thể cô gái kia, hai mắt cô ta trừng lớn, trực tiếp mất đi hơi thở.
“Chị Yến!”
Đám học sinh nữ nhìn thấy cô gái kia chết thì bị dọa phát khiếp.
Bên ngoài.
Cô gái chơi đàn kia cúi đầu nói với Diệp Phàm: “Hôm nay cảm ơn anh!”
“Mặt của cô cũng bị cô gái kia hủy sao?”
Diệp Phàm hỏi cô gái.
“Ừm!”
Cô gái gật gật đầu.
“Tôi...”
“Tôi đi trước đây!”
Diệp Phàm nhìn đối phương, đang định hắn nói có thể chữa lành vết sẹo trên mặt cho cô, kết quả cô chỉ bỏ lại một câu rồi chạy mất.
“Đó không phải Lâm Thi Âm sao?”
Lúc này, Trần Tiểu Manh xuất hiện, ngạc nhiên nhìn cô gái kia.
“Em biết cô ấy?”
Diệp Phàm nhìn sang Trần Tiểu Manh.
“Biết, lúc trước cô ấy là một trong những hoa hậu giảng đường của đại học Thiên Hải, dáng dấp không chỉ xinh đẹp mà tài đánh đàn còn rất cao siêu, trở thành nữ thần trong lòng rất nhiều người, không ít bạn học nam theo đuổi!”
Trần Tiểu Manh đáp.
“Mặt của cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Phàm hỏi.
“Là Yến Phi Phi kia làm, lúc trước cô ta tỏ tình với một bạn nam, kết quả bạn nam đó lại đi theo đuổi Lâm Thi Âm, Yến Phi Phi ghen ghét, hận Lâm Thi Âm.”
“Thế là có một hôm, Yến Phi Phi dẫn người bắt Lâm Thi Âm rồi hủy đi gương mặt của cô ấy!”
Trần Tiểu Manh nói.
“Mấy loại chuyện như vậy, lẽ nào không ai quản sao?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Gia cảnh Lâm Thi Âm rất bình thường, không có người chống lưng, còn phía sau Yến Phi Phi kia là nhà họ Yến, hình như là một trong năm dòng họ lớn nhất ở Thiên Hải, không thua kém gì nhà chị họ, ai dám quản?”
“Haizz, đáng tiếc cho một người đẹp như vậy!”
“À đúng rồi, sao anh lại ở chung một chỗ với cô ấy?”
Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Tiểu Manh quét tới phía Diệp Phàm.
“Vừa vặn gặp phải!”
Diệp Phàm bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi!
Diệp Phàm không biết, hắn vừa đi khỏi đại học Thiên Hải không bao lâu thì đã nổi danh trên mạng.
Lúc trước, video Kim Tú Thành làm ầm ĩ ở câu lạc bộ võ đạo, sau đó Diệp Phàm ra sân đánh cho gã ta nằm xuống, ép dập đầu cầu xin, rất nhiều sinh viên đại học Thiên Hải đã quay lại rồi đăng lên mạng, đoạn video này đã bùng nổ internet, gây ra một cơn sốt mạng.
Trong lúc nhất thời, dân cư mạng đã khen ngợi Diệp Phàm vả mặt Lưu Ly Quốc rất tốt, chiến đấu vì Long Quốc, bọn họ đều nói hắn là anh hùng thế hệ mới của Long Quốc, còn có không ít người cảm thán, hóa ra võ thuật Long Quốc thật sự tồn tại!
Diệp Phạm nháy mắt trở thành người nổi tiếng trên mạng, không ít người coi hắn như thần tượng, thậm chí còn có nhiều người đang truy tìm thân phận thực sự của Diệp Phàm!
Đoạn video này rất nhanh đã truyền tới những quốc gia khác, nhất là Lưu Ly Quốc, khiến cho dân chúng ở đây vô cùng căm tức và bất mãn.
Nhà họ Kim – Một trong bốn dòng họ lớn ở Lưu Ly Quốc.
Ầm!!!
Âm thanh đập vỡ chén van lên.
“Khốn kiếp !!!”
“Lại dám ép cháu ta làm ra loại chuyện sỉ nhục quốc gia như vậy, còn giết chết nó, ta muốn thằng nhãi con Long Quốc này phải chết!!!”
Lúc này, một lão già tóc trắng đập cái chén xuống nền nhà gương mặt vô cùng giận dữ, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Đây chính là gia chủ nhà họ Kim, ông nội của Kim Tú Thành, một trong những người đứng đầu Lưu Ly Quốc.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc y phục bước nhanh tới, vẻ mặt âm trầm, người này chính là chú hai của Kim Tú Thành – Kim Thiên Dật.
“Ba!”
Kim Thiên Dật gọi ông cụ Kim.
“Con biết chuyện của Tú Thành rồi?”
Ông cụ Kim nhìn Kim Thiên Dật nói.
“Vâng, lúc trước Tú Thành nói bị người ta đánh, con đã phái mấy cao thủ của biến bộ đi giúp thằng bé, không ngờ đều chết cả, còn hại chết Tú Thành!”
“Anh cả con chỉ có mỗi một đứa con trai là Tú Thành, bây giờ con lại không bảo vệ tốt cho thằng bé, đều là lỗi của con!”
Kim Thiên Dật cúi đầu nói.
“Thằng nhãi ranh ở Long Quốc kia không chỉ làm nhục Lưu Ly Quốc ta, còn giết chết Tú Thành, hắn ta nhất định phải chết!”
Ông cụ Kim lạnh lùng quát.
“Ba cứ yên tâm, con đã phái người đi rồi, nhất định sẽ báo thù cho Tú Thành!”
Kim Thiên Dật nói.
“Không, trực tiếp lấy danh nghĩa chiến bộ Lưu Ly Quốc thông báo cho Long Quốc, để bọn họ giao người ra, nếu không thì đừng trách Lưu Ly Quốc chúng ta xé bỏ hiệp ước đồng minh!”
Ông cụ Kim nói.
“Nhưng nếu bọn họ không giao người thì sao?”
Kim Thiên Dật nhíu mày.
“Vậy thì vừa vặn có lý do xé bỏ hiệp ước, liên hợp với những nước khác, xâm chiếm Long Quốc!”
“Dù sao thì chiến thần Thiên Sách đã biến mất mười mấy năm, có khi đã chết từ lâu rồi, nếu đã vậy thì hiệp ước ông ta định ra năm đó cũng không còn tác dụng, chúng ta còn đang lo tìm cớ gì để phá bỏ liên minh, bây giờ thì có rồi!”
Ông cụ Kim lạnh lùng nói.
“Ba nói đúng, ý kiến rất hay!”
“Vậy con lập tức đi làm!”
Ánh mắt Kim Thiên Dật lóe lên tia sáng, ông ta gật đầu.
Thiên Hải.
Diệp Phàm vừa trở lại biệt thự đã nhận được điện thoại của Xuân Lan, lúc đó mới biết được chuyện ở trên mạng.
“Mấy người này quay gì thế không biết!”
Trong lúc nhất thời, Diệp Phàm hơi đau đầu, hắn không muốn trở thành người nổi tiếng gì đó trên mạng, sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Thiếu chủ, chúng ta có cần xóa hết những video này không?"
Xuân Lan nói.
“Có thể xóa được sao?”
“Xóa hết đi, tôi không muốn thu hút nhiều sự chú ý như vậy!”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Vâng, tôi sẽ tìm người xóa toàn bộ tin tức liên quan tới thiếu chủ!”
“Nhưng mà đoạn video kia đã truyền tới những quốc gia khác, bao gồm cả Lưu Ly quốc, muốn xóa video ở các nước kia thì e là phải cần chút thời gian!”
Xuân Lan nói.
“Các nước khác không quan trọng!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
Hắn chỉ không muốn nổi tiếng ở Long Quốc, còn ở các quốc gia kia thì hắn cũng lười quan tâm!
Rất nhanh, màn đêm buông xuống.
Diệp Phàm đã nấu xong cơm tối, chuẩn bị đợi Đường Sở Sở về cùng ăn cơm.
Nhưng qua nửa giờ đồng hồ mà Đường Sở Sở vẫn chưa trở về.
Hắn bấm số gọi cho Đường Sở Sở nhưng không một ai nghe máy!
Đột nhiên, Diệp Phàm có một loại trực giác không lành!
“Alo, Xuân Lan, giúp tôi điều tra xem, Sở Sở vợ tôi đang ở đâu?”
Diệp Phàm lập tức liên hệ với Xuân Lan.
Với năng lực tình báo của Bách Hoa Lâu, chưa tới một phút, Xuân Lan đã gửi thông tin cho hắn.
“Thiếu chủ, sau khi thiếu phu nhân tan làm, rời khỏi Đường thị thì bị một nhóm người bắt đi rồi mang tới nhà họ Cung!”
Xuân Lan đáp.
“Nhà họ Cung!”
Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ sát khí nồng đậm.
Hắn trực tiếp lao ra khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao đến nhà họ Cung với tốc độ nhanh nhất có thể.