-
Chương 215-217
Chương 215: Phục kích tiệm trà!
Thành phố Giang Thiên quận Nam Thiên.
Mất mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, thư ký và vệ sĩ, U Ảnh mới đến được quận Nam Thiên.
“Cô là chủ tịch của Đường thị?”
Bọn họ vừa ra khỏi sân bay đã có một người đàn ông mặc vest đi tới, anh ta cung kính nói với Đường Sở Sở.
“Ông là người của công ty Hành Viễn?”
Đường Sở Sở nhìn đối phương.
Trước đó, Hành Viễn đã liên hệ với Đường thị, muốn Đường thị thu mua công ty của bọn họ.
“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cô Đường tới để đàm phán, vậy nên đặc biệt để tôi tới đón cô!”
Người đàn ông đáp.
“Vậy đi thôi!”
Đường Sở Sở gật đầu.
“Mấy vị đây là?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Diệp Phàm và U Ảnh.
“À, đây là bạn trai và vệ sĩ của tôi, bọn họ đi cùng tôi tới đây, các người sẽ không để ý chứ?”
Đường Sở Sở nói.
“Đương nhiên là không rồi, xin mời!”
Ánh mắt người đàn ông thoáng ngạc nhiên, anh ta trầm giọng nói.
Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm lên xe đi tới thành phố Giang Thiên.
Hơn mười phút sau, bọn họ dừng xe bên ngoài một quán trà.
“Không phải đến công ty các anh sao? Sao lại tới đây?”
Đường Sở Sở xuống xe, nhìn thấy quán trà thì ngạc nhiên.
“Chủ tịch của chúng tôi thích uống trà, vậy nên mới cố ý chọn nơi này để nói chuyện, mong cô không để ý!”
Người đàn ông nói.
“Ồ!”
Đường Sở Sở không hề nghi ngờ anh ta, bọn họ bước vào trong tiệm trà.
“Thiếu chủ, trong quán trà này có sát khí!
Vừa bước vào trong, U Ảnh đã quay sang nói với Diệp Phàm.
Thân là một sát thủ hàng đầu trên thế giới, U Ảnh vô cùng nhạy cảm với sát khí!”
“Quả nhiên có vấn đề!”
Diệp Phàm cười lạnh.
Nhưng mà hắn vẫn không nhắc nhở Đường Sở Sở, hắn lại muốn xem rốt cuộc ai đang giở trò quỷ!
Rất nhanh, bọn họ đi tới một phòng trong quán trà.
“Chủ tịch Đường, mời các cô ngồi!”
Người đàn ông lên tiếng.
“Chủ tịch của các anh đâu?”
“Chủ tịch sắp tới rồi, xin chờ một chút!”
Nói xong câu này, anh ta lập tức rời đi.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy có gì đó không ổn!”
Tôn Tiểu Tiểu nói.
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm...”
“Không sao, nếu đã tới đây thì ngồi xuống uống chén trà!”
Diệp Phàm ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, thảnh thơi uống.
Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu thấy vậy cũng ngồi xuống.
“Ranh con, uống xong chén trà, cậu cũng nên đi đời rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến.
Hạng Viễn Sơn xuất hiện cùng quản gia, lão ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
“Các người là ai? Chủ tịch Hành Viễn đâu?”
Đường Sở Sở nhìn Hạng Viễn Sơn xuất hiện, cô khẽ nhíu mày.
“Ông lừa bà xã tôi tới, thuận tiện cũng dẫn tôi đến đây nhỉ!”
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.
“Đúng thế, cậu giết con trai và cháu trai của tôi, diệt đi Bá Vương Minh, hôm nay tôi phải báo thù cho bọn họ!”
“Hôm nay cậu đã tới đây, tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn, chết cùng con trai và cháu trai của tôi!”
Hạng Viễn Sơn tức giận, quát về phía Diệp Phàm.
Lúc này vẻ mặt của Đường Sở Sở thay đổi, cô không ngờ mình lại bị lừa, còn liên lụy đến anh Tiểu Phàm.
“Thì ra là người nhà họ Hạng, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đi tìm, không ngờ các người lại tự mình đưa tới cửa.”
Diệp Phàm cười lạnh nói: “Nhưng mà, lúc trước hơn vạn người của Bá Vương Minh cũng không giết được tôi, ông cảm thấy chỉ dựa vào nắm xương già yếu của mình có thể giết được tôi?”
“Ranh con, trước kia là ở chỗ của mày, hôm nay, nơi này là địa bàn của nhà họ Hạng, mày chết là cái chắc!”
Người quản gia kia nhìn về phía Diệp Phàm rôi vỗ vỗ tay.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, mấy nghìn người vọt ra từ xung quanh tiệm trà.
Hơn một nửa trong số họ cầm súng ống, nửa còn lại thì cầm đao, bọn họ trực tiếp bao vây bốn phía.
Toàn bộ họng súng và trường đao đều chĩa về phía đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, U Ảnh, Đường Sở Sở lại khá bình tĩnh.
Nhưng một cô gái bình thường như Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, cô bị dọa tới choáng váng!
“Không sao!”
Đường Sở Sở vỗ bả vai Tôn Tiểu Tiểu an ủi.
“Chỉ có vài người như vậy? Tôi còn tưởng hơn vạn người tới chứ!”
Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà.
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng.
Bịch bịch bịch!!!
Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhiều lời, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.
Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.
Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt U Ảnh cũng phải thay đổi.
Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thể.
Nhưng ông lại không lo lắng, bởi vì có thiếu chủ ở đây!
Trước kia, ông đã từng được chứng kiến thực lực vô cùng thần kỳ của thiếu chủ, ông biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.
Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.
Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát ra.
Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trở về đường cũ.
Phụt phụt phụt!!!
Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.
Lúc này, Hạng Viễn Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.
Tôn Tiểu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Mày...”
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!
Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.
Vụt!
U Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.
Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh , trong đó có rất nhiều cường giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!
Nhưng đứng trước mặt U Ảnh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.
Giờ phút này U Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những người này, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!
Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị U Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đến khi chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bi thảm!
Bên trong phòng trà lúc này, ngoại trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.
Vẻ mặt của bọn họ vô cùng khó coi!
“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã.
“Được, được lắm!”
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ, Hạng Viễn Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả U Ảnh đã chắn ở trước mặt.
Ầm!!!
Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.
Cơ thể U Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.
Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
“Lão gia!”
Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.
“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nhìn U Ảnh.
“Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”
U Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm U Ảnh rồi tung quyền.
Nhưng mà khi lão ta đánh tới, U Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.
Phụt phụt!
Khi U Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viễn Sơn thay đổi, ông ta cảm giác được nguy cơ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, U Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.
Hạng Viễn Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, U Ảnh lại biến mất!
Là một sát thủ, U Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!
Mà một vết đâm này của U Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.
“Lão gia!”
“Tao liều mạng với mày!”
Quản gia nhìn Hạng Viễn Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chằm chằm U Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.
Phụt.
U Ảnh khẽ di chuyển, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.
Máu bắn văng tung tóe, ông ta ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viễn Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.
“Ô, hôm nay ở đây náo nhiệt thế!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài tiệm trà.
Chương 216: Giết tôi, ông không xứng!
Một đoàn tới bên ngoài tiệm trà.
Dẫn đầu là người đàn ông mặc vest, trên mặt mang theo ý cười.
Tất cả những người này đều mặc quần áo của điện Long Vương!
Rõ ràng họ là thành viên của điện!
“Hướng tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Hạng!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông, vội vàng nói.
“Ông cụ Hướng, ông không sao chứ?”
Người đàn ông kia đi tới cạnh Hạng Viễn Sơn, nhìn vết thương, nói với vẻ quan tâm.
“Tôi vẫn chịu được, nhưng hôm nay nhà họ Hạng đã tổn thất nặng nề, mong Hướng tiên sinh nể tình quan hệ giữa nhà họ Hạng và điện Long Vương, giúp nhà họ Hạng giết chết một người!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông nói.
“Ông là người của điện Long Vương?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông.
“Người đứng đầu điện Long Vương ở phân bộ Nam Thiên – Hướng Khôn!”
Nam nhân mặc âu phục nhìn Diệp Phàm kiêu ngạo nói.
“Nếu đã là người của Long Vương Điện, vậy thì giết tên người này cho tôi!”
Diệp Phàm chỉ tay về phía Hạng Viễn Sơn rồi quay sang nói với Hướng Khôn.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt Hướng Khôn tỏ ra vẻ hết sức ngạc nhiên: “Người trẻ tuổi, lá gan cậu cũng không nhỏ, dám ra lệnh cho tôi làm việc!”
Đám người điện Long Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tôi không ra lệnh được cho ông à?”
Diệp Phàm nói xong, giơ ngón tay đang đeo nhẫn Long Vương ra.
Khi Hướng Khôn nhìn thấy nhẫn Long Vương trên ngón tay Diệp Phàm, cơ thể ông ta run rẩy, hai mắt trừng lớn, ngây ngẩn cả người!
“Cậu…”
Lúc này, Hướng Khôn nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
“Tôi có ra lệnh cho ông được không?”
Diệp Phàm tiếp tục nói.
“Được, ra lệnh được!”
Hướng Khôn vội vàng gật đầu, trên trán ứa cả mồ hôi lạnh.
Mặc dù ông ta không biết Diệp Phàm là ai, nhưng người có thể đeo chiếc nhẫn này chỉ có điện chủ điện Long Vương, thân phận đương nhiên không cần nói cũng biết!
Hướng Khôn không ngờ, ở nơi này cũng có thể gặp được vị đại lão như vậy!
Ngay lập tức, Hướng Khôn xoay người nhìn Hạng Viễn Sơn, lạnh giọng nói: “Ông cụ Hạng, xin lỗi, ông đắc tội với người không nên đắc tội, cũng không trách tôi được, giết!”
Hướng Khôn ra lệnh một tiếng, đám người điện Long Vương trực tiếp lao về phía Hạng Viễn Sơn.
“Hướng…”
Hạng Viễn Sơn thấy Hướng Khôn đột nhiên trở mặt, sắc mặt cũng thay đổi, thay vào đó là biểu cảm vô cùng khiếp sợ.
“Ai dám động đến người nhà họ Hạng?”
Ngay lúc này, tiếng quát lớn lạnh như băng vang lên.
Bên ngoài tiệm trà, một đoàn người lại xông vào.
Bọn họ mặc quần áo luyện võ, giương mặt tàn bạo, trên người tản ra hơi thở lạnh nhạt, toàn bộ đều là võ giả Nhân Cảnh tam trọng trở lên.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, đôi mắt sáng ngời, người này tỏa ra hơi thở vô cùng sắc bén!
Diệp Phàm nhìn về phía đám người.
“Hạng Lăng!”
Hạng Viễn Sơn gọi người đàn ông mới tới.
Người đàn ông này chính là môn chủ Bá Môn – Hướng Lăng, thuộc nhà họ Hướng cùng với Hướng Viễn Sơn.
“Lão gia yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, tôi cũng muốn xem thử, ai dám động tới nhà họ Hạng!”
Hạng Lăng ngang lược lớn tiếng, đôi mắt dọa người nhìn về phía đám người Hướng Khôn, U Ảnh, Diệp Phàm.
“Ông là ai?”
Hướng Khôn hỏi Hạng Lăng.
“Môn chủ Bá Môn!”
Hạng Lăng lạnh lùng đáp.
“Hạng Lăng, thằng ranh kia là người đã giết chết con trai và cháu trai của ta, người được Bá Môn phái tới cũng bị giết, chắc chắn là có liên quan tới hắn ta!”
Hạng Viễn Sơn chỉ tay về phía Diệp Phàm.
Ánh mắt lạnh như băng của Hạng Lăng bắn về phía Diệp Phàm: “Thì ra cậu chính là kẻ địch của nhà họ Hạng!”
“Giết hắn!”
Hạng Lăng quát lớn, ngang ngược ra lệnh.
Cường giả Bá Môn trực tiếp bay về phía Diệp Phàm.
“Ngăn bọn họ lại!”
Hướng Khôn hô lên.
Đám người điện Long Vương cũng lao về phía người của Bá Môn.
Vụt!
Cơ thể U Ảnh khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Bịch!
Nhưng khi U Ảnh xuất hiện ngay sau lưng Hạng Lăng, chuẩn bị ra tay.
Hạng Lăng đã phản ứng kịp thời đánh ra một quyền, cây dao găm trong tay U Ảnh gãy đôi, cơ thể không ngừng lùi về sau!
“Muốn giết tôi, không biết tự lượng sức!”
Hạng Lăng khinh thường hừ lạnh.
Bịch!!!
Hướng Khôn ra tay cùng lúc, nhưng cũng bị Hạng Lăng một quyền đánh bay, quỳ nửa người trên mặt đất, nôn ra máu.
Lúc này, trên người Hạng Lăng tản ra một cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, bầu không khí trong quán trà hoàn toàn ngưng đọng lại!
Ông ta bước từng bước về phía Diệp Phàm.
“Dám giết người nhà họ Hạng, mày phải chết!”
Hạng Lăng nhìn Diệp Phàm, gằn từng câu từng chữ.
Lúc này, Hạng Lăng giống như một ngọn núi lớn đè lên người Diệp Phàm, hơi thở của ông ta cực kỳ khủng bố!
“Giết tôi, ông không xứng!”
Diệp Phàm liếc nhìn Hạng Lăng, hắn nói ra năm chữ với vẻ lạnh nhạt.
Dứt lời, Diệp Phàm ném chén trà về phía Hạng Lăng.
Nhìn thấy chỉ là một chén trà, trong mắt Hạng Lăng lộ ra vẻ khinh thường, một quyền đánh vỡ chén trà.
Nhưng ngay sau khi chén trà nổ tung, vẻ mặt Hạng Lăng lập tức thay đổi.
Chén trà vỡ nát, nước bên trong ra bắn tung tóe, hóa thành từng giọt nước ẩn chứa lực lượng khủng bố bắn về phía Hạng Lăng.
Uy lực của những giọt nước này còn đáng sợ hơn cả đạn, nháy mắt đã xuyên thủng cơ thể Hạng Lăng.
Lúc này, hai mắt Hạng Lăng trừng lớn, ông ta không thể nào tin nổi.
Đến chết cũng chưa kịp phản ứng, tại sao một chén trà nhỏ bé lại có thể phát ra uy lực mạnh mẽ như vậy!
Phụt một tiếng, vị môn chủ Bá Môn đã nằm trên mặt đất, cũng chết không nhắm mắt!
Giết người bằng giọt nước!
Khi đám người Hướng Khôn, Hạng Viễn Sơn trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hít sâu một hơi, vô cùng chấn động!
Thủ đoạn giết người quá kinh khủng!
Ngay cả đệ tử Bá Môn cũng bị dọa cho ngây người!
“Không biết tự lượng sức!”
Diệp Phàm lắc đầu, thản nhiên nói.
“Cậu giết chết môn chủ?”
Một vị cường giả Bá Môn kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn về phía Diệp Phàm.
“Sao? Ông muốn báo thù cho môn chủ của mình à?”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.
“Thiếu chủ Bá Môn chính là đệ tử của trưởng lão Võ Minh, cậu giết môn chủ, đến lúc đó Võ Minh sẽ không tha cho cậu!”
Vị cường giả nhìn Diệp Phàm nói.
“Võ Minh!”
Ánh mắt Diệp Phàm nheo lại, tự lẩm bẩm.
Nhị sư phụ của hắn không phải minh chủ Võ Minh sao!
Mông ngờ môn chủ Bá Môn lại có quan hệ với Võ Minh!
“Giết thì giết thôi, nói nhảm nhiều quá!”
“U Ảnh!”
Diệp Phàm lạnh giọng gọi.
Vụt!
U Ảnh trực tiếp xông ra, hướng tới đám người Bá Minh.
Phụt phụt phụt!
U Ảnh chém giết điên cuồng, đám người Bá Môn từng người từng người chết thảm.
Vị cường giả Bá Môn vừa mới lên tiếng thấy vậy, vẻ mặt ông ta cứng lại, xoay người muốn chạy trốn.
Diệp Phàm vung tay, chén trà bên cạnh bắn ra đập lên người vị cường giả kia, ông ta trừng hai mắt ngã xuống đất, hộc máu mà chết!
Rất nhanh, toàn bộ người của Bá Môn đã chết thảm.
“Đưa ông ta lên đường!”
Diệp Phàm nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.
U Ảnh trực tiếp vọt về phía ông ta.
“Ranh con, hôm nay dù tao có chết ở đây, tao cũng phải kéo mày chết cùng!
Hạng Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
Ông ta móc trong ngực một chiếc điều khiển tử xa: “Tao đã mua một tấn thuốc nổ, hôm nay tất cả đều phải chết!”
Dứt lời, ông ta liền ấn nút trên điều khiển từ xa.
Lúc này, vẻ mặt Hướng Khôn, U Ảnh, Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu đều thay đổi, bọn họ muốn ngăn cản cũng không kịp.
Chương 217: Thanh lý môn hộ
Xoẹt xoẹt!
Trong giây lát, một ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng bắn ra đánh rơi điều khiển từ xa mà Hạng Viễn Sơn đang cầm.
Điều khiển từ xa rơi xuống đất bị một người khác đón lấy.
Chủ nhân của bàn tay này chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm điều khiển nhìn Hạng Viễn Sơn: "Ông đúng là điên rồi, vậy mà lại còn cả chiêu này!"
"Mày…"
Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn dữ tợn, nét mặt không cam tâm nhìn Diệp Phàm.
"Nhưng nếu như ông đã muốn trải nghiệm cảm giác bị nổ tung thì tôi có thể giúp ông hoàn thành ý nguyện!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Sau đó đoàn người của Diệp Phàm rời khỏi quán trà.
Sau khi rời khỏi quán trà, Diệp Phàm trực tiếp nhấn nút trên điều khiển từ xa.
Ầm ầm ầm!!!
Trong quán trà lập tức truyền đến tiếng nổ rung trời.
Năng lượng bùng nổ một cách đáng sợ hoàn toàn nuốt chửng lấy quán trà, mai táng hết người nhà họ Hạng và Bá Môn ở bên trong.
Mấy người Diệp Phàm ở nơi xa lặng lẽ đứng nhìn cảnh này.
"Bà xã, chúng ta cũng nên về thôi!"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
"Chúng ta vẫn chưa thể về được!"
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
"Vì sao? Công ty kia là giả, là do lão già kia lừa chúng ta vào tròng!"
Diệp Phàm nói.
"Em biết, nhưng lần này em đến đây không phải chỉ vì muốn thu mua công ty kia!"
Đường Sở Sở nói.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Diệp Phàm tò mò nhìn Đường Sở Sở.
"Hôm nay ở thành phố Giang Thiên sẽ có một cuộc giao lưu thương nghiệp quy mô lớn, toàn bộ ông lớn trong giới kinh doanh ở quận Nam Thiên đều tham gia. Em chuẩn bị đến đó, thuận tiện kết giao thêm những ông chủ lớn của giới kinh doanh quận Nam Thiên, mở con đường tiến quân đến quận Nam Thiên cho Đường thị!"
Đường Sở Sở nói.
"Vậy sao, vậy anh…"
Diệp Phàm đang định nói muốn cùng Đường Sở Sở đi thì di động vang lên, là Cơ Như Yên gọi đến.
"Chuyện gì?"
Diệp Phàm trả lời.
"Thiếu chủ, tôi nghe Xuân Lan nói anh đến quận Nam Thiên?"
Cơ Như Yên trực tiếp vào vấn đề.
"Ừm, sao vậy?"
Diệp Phàm nói.
"Tôi nhận được tin tình báo, bộ phận quản lí Bách Hoa Lâu và bên võ đạo quận Nam Thiên cấu kết với nhau, khống chế tất cả lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu tại quận Nam Thiên, đồng thời còn có ý đồ muốn thoát ly khỏi sự khống chế của Bách Hoa Lâu!"
"Tôi vốn định phái người đi xử lí nhưng chuyện này có thế lực võ đạo của quận Nam Thiên tham dự, tôi sợ những người khác không xử lí được nên muốn hỏi thiếu chủ có thời gian đến đó một chuyến hay không."
"Nếu thiếu chủ không có thời gian cũng không sao."
Cơ Như Yên nói.
"Được, tôi hiểu rồi."
Diệp Phàm nói xong cũng cúp điện thoại.
"Anh Tiểu Phàm, có chuyện gì sao?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, hắn nói: "Ừm, có chút việc cần xử lí, nhưng anh sẽ đến buổi giao lưu thương nghiệp kia trước."
"Anh Tiểu Phàm, anh có việc thì anh cứ xử lí đi, phía giao lưu thương nghiệp để em đi là được, hơn nữa anh không hiểu những thứ này, đi cùng sẽ rất chán."
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Vậy cũng được, anh để U Ảnh đi cùng em, anh xử lí xong bên này sẽ đến tìm em."
Diệp Phàm nói.
Sau đó Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu và U Ảnh cùng nhau rời đi.
"Công tử, ngài…"
Lúc này Hướng Khôn không nhịn được mà nhìn Diệp Phàm hỏi.
"Anh muốn hỏi tôi là ai, tại sao lại có nhẫn Long Vương đúng không?"
Diệp Phàm nói thẳng.
"Công tử không phải là…"
"Không sai, điện chủ điện Long Vương chính là Ngũ sư phụ của tôi!"
Hướng Khôn còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
Vù!
Hướng Khôn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngưng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
"Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"
Hướng Khôn trực tiếp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.
"Đứng lên đi."
"Tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật thân phận của tôi, nếu không Hạng Viễn Sơn chính là kết quả của anh, hiểu chưa?"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Hướng Khôn.
"Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ chắc chắn sẽ câm như hến!"
Hướng Khôn vội vàng nói.
Diệp Phàm đến Bách Hoa Lâu.
Tại khu vực trung tâm thành phố Giang Thiên, một tòa nhà có kiến trúc vô cùng tráng lệ đang đứng sừng sững.
Đây cũng chính là Bách Hoa Lâu của thành phố Giang Thiên, cũng là phân bộ Bách Hoa Lâu ở quận Nam Thiên.
Lúc này, ở trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, mùi hormone sau trận chiến kịch liệt quanh quẩn khắp phòng.
Trên giường là một đôi nam nữ.
Nam chính là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nữ hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, khuôn mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
"Tả thiếu, ngài đúng là dũng mãnh, người ta thiếu chút nữa không chịu được rồi!"
Người phụ nữ nũng nịu.
"Không chịu được sao, vậy tìm thêm mấy chị em của em đến giúp em chia sẻ đi, anh thấy cô gái Hồng Diệp kia cũng không tệ!"
Người đàn ông trẻ tuổi cười xấu xa.
"Anh cái người này, sớm biết ánh mắt anh nhìn Hồng Diệp không bình thường mà, mới xong việc với người ta đã lập tức có mới nới cũ rồi!"
Tay người phụ nữ không ngừng vuốt ve lồng ngực người đàn ông trẻ tuổi, u oán nói.
"Sao anh lại có mới nới cũ chứ, em vẫn là người thiếu gia đây yêu nhất!"
"Thiếu gia đây đã thương em như vậy rồi, em giúp anh giải quyết con nhóc Hồng Diệp kia đi."
Người đàn ông trẻ tuổi ôm cô gái trêu đùa.
"Con nhóc Hồng Diệp tính tình kiêu ngạo cứng rắn, mặc dù em có thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu để nó đi phục vụ anh thì chỉ sợ nó sẽ không đồng ý."
Người phụ nữ kia nói.
"Em là quản lí Bách Hoa Lâu của quận Nam Thiên mà cô ta còn dám không nghe lời sao?"
Người đàn ông khinh thường nói.
"Em có một loại thuốc có thể khiến người ăn phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối em sẽ cho Hồng Diệp ăn, còn lại thì dựa vào anh rồi."
Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên.
"Mai Nhi, vẫn là em tốt nhất!"
"Chúng ta làm thêm lần nữa!"
Người đàn ông trẻ tuổi kia cười một tiếng dâm dục, muốn tái chiến thêm trận nữa.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói: "Chị Mai, có người xông vào Bách Hoa Lâu!"
"Xông vào Bách Hoa Lâu?"
Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhanh chóng đứng dậy.
"Ai, ai dám quấy rầy chuyện tốt của bản thiếu gia?"
Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn nói.
Lúc này, tại đại sảnh Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm vắt chéo chân ngồi ở đại sảnh, khách hàng đều bị hắn dọa chạy hết sạch, trên mặt đất là vệ sĩ của Bách Hoa Lâu nằm la liệt.
"Anh là ai mà dám làm loạn tại Bách Hoa Lâu?"
Một cô gái mặc áo đỏ, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt ngạo nghễ đi đến lớn tiếng nói với Diệp Phàm.
"Nhìn không tệ!"
Diệp Phàm nhìn cô gái áo đỏ kia, bình luận một câu.
Xoạt!
Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, vẻ mặt Hồng Diệp lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cây roi da vung thẳng về phía Diệp Phàm.
Bốp! Bốp! Bốp!
Roi da hất lên quất vào không trung, mạnh đến mức trong không trung cũng vang lên tiếng nổ.
Nếu đánh vào người thì chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm!
"Mạnh mẽ vậy sao!"
Diệp Phàm nhếch miệng, hắn nâng tay lên nắm lấy cây roi da kia.
Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm nắm lấy roi da thì co lại muốn rút về.
Kết quả tay nắm roi da của Diệp Phàm hơi động đậy, Hồng Diệp lập tức bị khống chế mà xoay một vòng, bị chính roi của mình cuốn lấy, xoay vòng vào ngực Diệp Phàm.
"Xinh đẹp như thế này mà sao tính cách lại hung dữ quá vậy!"
Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp cười nhẹ một tiếng.
"Thả tôi ra!"
Vẻ mặt Hồng Diệp thay đổi, cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
"Đồ khốn, buông Hồng Diệp ra cho tôi!"
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia đi từ trên tầng xuống, thấy Hồng Diệp mình nhớ thương đã lâu đang nằm trong ngực Diệp Phàm thì tức giận kêu lên.
Chị Mai kia cũng đã ăn mặc gọn gàng đi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Phàm: "Cậu trai trẻ, cậu là ai? Dám làm loạn ở Bách Hoa Lâu của tôi, có biết hậu quả là gì không?"
"Cô chính là người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên?"
Diệp Phàm nhìn người được gọi là chị Mai kia nói.
"Không sai!"
Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Cô trâu già gặm cỏ non đấy à?"
Diệp Phàm nhìn qua chị Mai và người đàn ông trẻ tuổi kia một cái, bật cười ngẫm nghĩ nói.
Sắc mặt chị Mai trầm xuống, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nói: "Người đâu, bắt người đó lại cho tôi!"
Bộp bộp bộp!!!
Một giây sau, bên trong Bách Hoa Lâu có mấy trăm người xông ra, trong tay đều cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
"Người bên cạnh cô chắc là người thuộc võ đạo quận Nam Thiên nhỉ?"
Diệp Phàm đột nhiên nói.
"Dừng lại!"
Chị Mai nghe xong thì vẻ mặt thay đổi, cô ta kêu lên.
Đám người của Bách Hoa Lâu lập tức dừng bước.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Ánh mắt chị Mai nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.
Diệp Phàm thả Hồng Diệp ra, hắn đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi đến đây để thanh lí môn hộ!"
Thành phố Giang Thiên quận Nam Thiên.
Mất mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, thư ký và vệ sĩ, U Ảnh mới đến được quận Nam Thiên.
“Cô là chủ tịch của Đường thị?”
Bọn họ vừa ra khỏi sân bay đã có một người đàn ông mặc vest đi tới, anh ta cung kính nói với Đường Sở Sở.
“Ông là người của công ty Hành Viễn?”
Đường Sở Sở nhìn đối phương.
Trước đó, Hành Viễn đã liên hệ với Đường thị, muốn Đường thị thu mua công ty của bọn họ.
“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cô Đường tới để đàm phán, vậy nên đặc biệt để tôi tới đón cô!”
Người đàn ông đáp.
“Vậy đi thôi!”
Đường Sở Sở gật đầu.
“Mấy vị đây là?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Diệp Phàm và U Ảnh.
“À, đây là bạn trai và vệ sĩ của tôi, bọn họ đi cùng tôi tới đây, các người sẽ không để ý chứ?”
Đường Sở Sở nói.
“Đương nhiên là không rồi, xin mời!”
Ánh mắt người đàn ông thoáng ngạc nhiên, anh ta trầm giọng nói.
Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm lên xe đi tới thành phố Giang Thiên.
Hơn mười phút sau, bọn họ dừng xe bên ngoài một quán trà.
“Không phải đến công ty các anh sao? Sao lại tới đây?”
Đường Sở Sở xuống xe, nhìn thấy quán trà thì ngạc nhiên.
“Chủ tịch của chúng tôi thích uống trà, vậy nên mới cố ý chọn nơi này để nói chuyện, mong cô không để ý!”
Người đàn ông nói.
“Ồ!”
Đường Sở Sở không hề nghi ngờ anh ta, bọn họ bước vào trong tiệm trà.
“Thiếu chủ, trong quán trà này có sát khí!
Vừa bước vào trong, U Ảnh đã quay sang nói với Diệp Phàm.
Thân là một sát thủ hàng đầu trên thế giới, U Ảnh vô cùng nhạy cảm với sát khí!”
“Quả nhiên có vấn đề!”
Diệp Phàm cười lạnh.
Nhưng mà hắn vẫn không nhắc nhở Đường Sở Sở, hắn lại muốn xem rốt cuộc ai đang giở trò quỷ!
Rất nhanh, bọn họ đi tới một phòng trong quán trà.
“Chủ tịch Đường, mời các cô ngồi!”
Người đàn ông lên tiếng.
“Chủ tịch của các anh đâu?”
“Chủ tịch sắp tới rồi, xin chờ một chút!”
Nói xong câu này, anh ta lập tức rời đi.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy có gì đó không ổn!”
Tôn Tiểu Tiểu nói.
Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm...”
“Không sao, nếu đã tới đây thì ngồi xuống uống chén trà!”
Diệp Phàm ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, thảnh thơi uống.
Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu thấy vậy cũng ngồi xuống.
“Ranh con, uống xong chén trà, cậu cũng nên đi đời rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến.
Hạng Viễn Sơn xuất hiện cùng quản gia, lão ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
“Các người là ai? Chủ tịch Hành Viễn đâu?”
Đường Sở Sở nhìn Hạng Viễn Sơn xuất hiện, cô khẽ nhíu mày.
“Ông lừa bà xã tôi tới, thuận tiện cũng dẫn tôi đến đây nhỉ!”
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.
“Đúng thế, cậu giết con trai và cháu trai của tôi, diệt đi Bá Vương Minh, hôm nay tôi phải báo thù cho bọn họ!”
“Hôm nay cậu đã tới đây, tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn, chết cùng con trai và cháu trai của tôi!”
Hạng Viễn Sơn tức giận, quát về phía Diệp Phàm.
Lúc này vẻ mặt của Đường Sở Sở thay đổi, cô không ngờ mình lại bị lừa, còn liên lụy đến anh Tiểu Phàm.
“Thì ra là người nhà họ Hạng, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đi tìm, không ngờ các người lại tự mình đưa tới cửa.”
Diệp Phàm cười lạnh nói: “Nhưng mà, lúc trước hơn vạn người của Bá Vương Minh cũng không giết được tôi, ông cảm thấy chỉ dựa vào nắm xương già yếu của mình có thể giết được tôi?”
“Ranh con, trước kia là ở chỗ của mày, hôm nay, nơi này là địa bàn của nhà họ Hạng, mày chết là cái chắc!”
Người quản gia kia nhìn về phía Diệp Phàm rôi vỗ vỗ tay.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, mấy nghìn người vọt ra từ xung quanh tiệm trà.
Hơn một nửa trong số họ cầm súng ống, nửa còn lại thì cầm đao, bọn họ trực tiếp bao vây bốn phía.
Toàn bộ họng súng và trường đao đều chĩa về phía đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, U Ảnh, Đường Sở Sở lại khá bình tĩnh.
Nhưng một cô gái bình thường như Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, cô bị dọa tới choáng váng!
“Không sao!”
Đường Sở Sở vỗ bả vai Tôn Tiểu Tiểu an ủi.
“Chỉ có vài người như vậy? Tôi còn tưởng hơn vạn người tới chứ!”
Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà.
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng.
Bịch bịch bịch!!!
Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhiều lời, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.
Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.
Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt U Ảnh cũng phải thay đổi.
Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thể.
Nhưng ông lại không lo lắng, bởi vì có thiếu chủ ở đây!
Trước kia, ông đã từng được chứng kiến thực lực vô cùng thần kỳ của thiếu chủ, ông biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.
Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.
Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát ra.
Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trở về đường cũ.
Phụt phụt phụt!!!
Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.
Lúc này, Hạng Viễn Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.
Tôn Tiểu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Mày...”
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!
Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.
Vụt!
U Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.
Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh , trong đó có rất nhiều cường giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!
Nhưng đứng trước mặt U Ảnh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.
Giờ phút này U Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những người này, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!
Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị U Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đến khi chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bi thảm!
Bên trong phòng trà lúc này, ngoại trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.
Vẻ mặt của bọn họ vô cùng khó coi!
“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã.
“Được, được lắm!”
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ, Hạng Viễn Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả U Ảnh đã chắn ở trước mặt.
Ầm!!!
Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.
Cơ thể U Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.
Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
“Lão gia!”
Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.
“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nhìn U Ảnh.
“Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”
U Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm U Ảnh rồi tung quyền.
Nhưng mà khi lão ta đánh tới, U Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.
Phụt phụt!
Khi U Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viễn Sơn thay đổi, ông ta cảm giác được nguy cơ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, U Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.
Hạng Viễn Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, U Ảnh lại biến mất!
Là một sát thủ, U Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!
Mà một vết đâm này của U Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.
“Lão gia!”
“Tao liều mạng với mày!”
Quản gia nhìn Hạng Viễn Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chằm chằm U Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.
Phụt.
U Ảnh khẽ di chuyển, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.
Máu bắn văng tung tóe, ông ta ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viễn Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.
“Ô, hôm nay ở đây náo nhiệt thế!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài tiệm trà.
Chương 216: Giết tôi, ông không xứng!
Một đoàn tới bên ngoài tiệm trà.
Dẫn đầu là người đàn ông mặc vest, trên mặt mang theo ý cười.
Tất cả những người này đều mặc quần áo của điện Long Vương!
Rõ ràng họ là thành viên của điện!
“Hướng tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Hạng!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông, vội vàng nói.
“Ông cụ Hướng, ông không sao chứ?”
Người đàn ông kia đi tới cạnh Hạng Viễn Sơn, nhìn vết thương, nói với vẻ quan tâm.
“Tôi vẫn chịu được, nhưng hôm nay nhà họ Hạng đã tổn thất nặng nề, mong Hướng tiên sinh nể tình quan hệ giữa nhà họ Hạng và điện Long Vương, giúp nhà họ Hạng giết chết một người!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông nói.
“Ông là người của điện Long Vương?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông.
“Người đứng đầu điện Long Vương ở phân bộ Nam Thiên – Hướng Khôn!”
Nam nhân mặc âu phục nhìn Diệp Phàm kiêu ngạo nói.
“Nếu đã là người của Long Vương Điện, vậy thì giết tên người này cho tôi!”
Diệp Phàm chỉ tay về phía Hạng Viễn Sơn rồi quay sang nói với Hướng Khôn.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt Hướng Khôn tỏ ra vẻ hết sức ngạc nhiên: “Người trẻ tuổi, lá gan cậu cũng không nhỏ, dám ra lệnh cho tôi làm việc!”
Đám người điện Long Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tôi không ra lệnh được cho ông à?”
Diệp Phàm nói xong, giơ ngón tay đang đeo nhẫn Long Vương ra.
Khi Hướng Khôn nhìn thấy nhẫn Long Vương trên ngón tay Diệp Phàm, cơ thể ông ta run rẩy, hai mắt trừng lớn, ngây ngẩn cả người!
“Cậu…”
Lúc này, Hướng Khôn nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
“Tôi có ra lệnh cho ông được không?”
Diệp Phàm tiếp tục nói.
“Được, ra lệnh được!”
Hướng Khôn vội vàng gật đầu, trên trán ứa cả mồ hôi lạnh.
Mặc dù ông ta không biết Diệp Phàm là ai, nhưng người có thể đeo chiếc nhẫn này chỉ có điện chủ điện Long Vương, thân phận đương nhiên không cần nói cũng biết!
Hướng Khôn không ngờ, ở nơi này cũng có thể gặp được vị đại lão như vậy!
Ngay lập tức, Hướng Khôn xoay người nhìn Hạng Viễn Sơn, lạnh giọng nói: “Ông cụ Hạng, xin lỗi, ông đắc tội với người không nên đắc tội, cũng không trách tôi được, giết!”
Hướng Khôn ra lệnh một tiếng, đám người điện Long Vương trực tiếp lao về phía Hạng Viễn Sơn.
“Hướng…”
Hạng Viễn Sơn thấy Hướng Khôn đột nhiên trở mặt, sắc mặt cũng thay đổi, thay vào đó là biểu cảm vô cùng khiếp sợ.
“Ai dám động đến người nhà họ Hạng?”
Ngay lúc này, tiếng quát lớn lạnh như băng vang lên.
Bên ngoài tiệm trà, một đoàn người lại xông vào.
Bọn họ mặc quần áo luyện võ, giương mặt tàn bạo, trên người tản ra hơi thở lạnh nhạt, toàn bộ đều là võ giả Nhân Cảnh tam trọng trở lên.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, đôi mắt sáng ngời, người này tỏa ra hơi thở vô cùng sắc bén!
Diệp Phàm nhìn về phía đám người.
“Hạng Lăng!”
Hạng Viễn Sơn gọi người đàn ông mới tới.
Người đàn ông này chính là môn chủ Bá Môn – Hướng Lăng, thuộc nhà họ Hướng cùng với Hướng Viễn Sơn.
“Lão gia yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, tôi cũng muốn xem thử, ai dám động tới nhà họ Hạng!”
Hạng Lăng ngang lược lớn tiếng, đôi mắt dọa người nhìn về phía đám người Hướng Khôn, U Ảnh, Diệp Phàm.
“Ông là ai?”
Hướng Khôn hỏi Hạng Lăng.
“Môn chủ Bá Môn!”
Hạng Lăng lạnh lùng đáp.
“Hạng Lăng, thằng ranh kia là người đã giết chết con trai và cháu trai của ta, người được Bá Môn phái tới cũng bị giết, chắc chắn là có liên quan tới hắn ta!”
Hạng Viễn Sơn chỉ tay về phía Diệp Phàm.
Ánh mắt lạnh như băng của Hạng Lăng bắn về phía Diệp Phàm: “Thì ra cậu chính là kẻ địch của nhà họ Hạng!”
“Giết hắn!”
Hạng Lăng quát lớn, ngang ngược ra lệnh.
Cường giả Bá Môn trực tiếp bay về phía Diệp Phàm.
“Ngăn bọn họ lại!”
Hướng Khôn hô lên.
Đám người điện Long Vương cũng lao về phía người của Bá Môn.
Vụt!
Cơ thể U Ảnh khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Bịch!
Nhưng khi U Ảnh xuất hiện ngay sau lưng Hạng Lăng, chuẩn bị ra tay.
Hạng Lăng đã phản ứng kịp thời đánh ra một quyền, cây dao găm trong tay U Ảnh gãy đôi, cơ thể không ngừng lùi về sau!
“Muốn giết tôi, không biết tự lượng sức!”
Hạng Lăng khinh thường hừ lạnh.
Bịch!!!
Hướng Khôn ra tay cùng lúc, nhưng cũng bị Hạng Lăng một quyền đánh bay, quỳ nửa người trên mặt đất, nôn ra máu.
Lúc này, trên người Hạng Lăng tản ra một cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, bầu không khí trong quán trà hoàn toàn ngưng đọng lại!
Ông ta bước từng bước về phía Diệp Phàm.
“Dám giết người nhà họ Hạng, mày phải chết!”
Hạng Lăng nhìn Diệp Phàm, gằn từng câu từng chữ.
Lúc này, Hạng Lăng giống như một ngọn núi lớn đè lên người Diệp Phàm, hơi thở của ông ta cực kỳ khủng bố!
“Giết tôi, ông không xứng!”
Diệp Phàm liếc nhìn Hạng Lăng, hắn nói ra năm chữ với vẻ lạnh nhạt.
Dứt lời, Diệp Phàm ném chén trà về phía Hạng Lăng.
Nhìn thấy chỉ là một chén trà, trong mắt Hạng Lăng lộ ra vẻ khinh thường, một quyền đánh vỡ chén trà.
Nhưng ngay sau khi chén trà nổ tung, vẻ mặt Hạng Lăng lập tức thay đổi.
Chén trà vỡ nát, nước bên trong ra bắn tung tóe, hóa thành từng giọt nước ẩn chứa lực lượng khủng bố bắn về phía Hạng Lăng.
Uy lực của những giọt nước này còn đáng sợ hơn cả đạn, nháy mắt đã xuyên thủng cơ thể Hạng Lăng.
Lúc này, hai mắt Hạng Lăng trừng lớn, ông ta không thể nào tin nổi.
Đến chết cũng chưa kịp phản ứng, tại sao một chén trà nhỏ bé lại có thể phát ra uy lực mạnh mẽ như vậy!
Phụt một tiếng, vị môn chủ Bá Môn đã nằm trên mặt đất, cũng chết không nhắm mắt!
Giết người bằng giọt nước!
Khi đám người Hướng Khôn, Hạng Viễn Sơn trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hít sâu một hơi, vô cùng chấn động!
Thủ đoạn giết người quá kinh khủng!
Ngay cả đệ tử Bá Môn cũng bị dọa cho ngây người!
“Không biết tự lượng sức!”
Diệp Phàm lắc đầu, thản nhiên nói.
“Cậu giết chết môn chủ?”
Một vị cường giả Bá Môn kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn về phía Diệp Phàm.
“Sao? Ông muốn báo thù cho môn chủ của mình à?”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.
“Thiếu chủ Bá Môn chính là đệ tử của trưởng lão Võ Minh, cậu giết môn chủ, đến lúc đó Võ Minh sẽ không tha cho cậu!”
Vị cường giả nhìn Diệp Phàm nói.
“Võ Minh!”
Ánh mắt Diệp Phàm nheo lại, tự lẩm bẩm.
Nhị sư phụ của hắn không phải minh chủ Võ Minh sao!
Mông ngờ môn chủ Bá Môn lại có quan hệ với Võ Minh!
“Giết thì giết thôi, nói nhảm nhiều quá!”
“U Ảnh!”
Diệp Phàm lạnh giọng gọi.
Vụt!
U Ảnh trực tiếp xông ra, hướng tới đám người Bá Minh.
Phụt phụt phụt!
U Ảnh chém giết điên cuồng, đám người Bá Môn từng người từng người chết thảm.
Vị cường giả Bá Môn vừa mới lên tiếng thấy vậy, vẻ mặt ông ta cứng lại, xoay người muốn chạy trốn.
Diệp Phàm vung tay, chén trà bên cạnh bắn ra đập lên người vị cường giả kia, ông ta trừng hai mắt ngã xuống đất, hộc máu mà chết!
Rất nhanh, toàn bộ người của Bá Môn đã chết thảm.
“Đưa ông ta lên đường!”
Diệp Phàm nhìn về phía Hạng Viễn Sơn.
U Ảnh trực tiếp vọt về phía ông ta.
“Ranh con, hôm nay dù tao có chết ở đây, tao cũng phải kéo mày chết cùng!
Hạng Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
Ông ta móc trong ngực một chiếc điều khiển tử xa: “Tao đã mua một tấn thuốc nổ, hôm nay tất cả đều phải chết!”
Dứt lời, ông ta liền ấn nút trên điều khiển từ xa.
Lúc này, vẻ mặt Hướng Khôn, U Ảnh, Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu đều thay đổi, bọn họ muốn ngăn cản cũng không kịp.
Chương 217: Thanh lý môn hộ
Xoẹt xoẹt!
Trong giây lát, một ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng bắn ra đánh rơi điều khiển từ xa mà Hạng Viễn Sơn đang cầm.
Điều khiển từ xa rơi xuống đất bị một người khác đón lấy.
Chủ nhân của bàn tay này chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm điều khiển nhìn Hạng Viễn Sơn: "Ông đúng là điên rồi, vậy mà lại còn cả chiêu này!"
"Mày…"
Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn dữ tợn, nét mặt không cam tâm nhìn Diệp Phàm.
"Nhưng nếu như ông đã muốn trải nghiệm cảm giác bị nổ tung thì tôi có thể giúp ông hoàn thành ý nguyện!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Sau đó đoàn người của Diệp Phàm rời khỏi quán trà.
Sau khi rời khỏi quán trà, Diệp Phàm trực tiếp nhấn nút trên điều khiển từ xa.
Ầm ầm ầm!!!
Trong quán trà lập tức truyền đến tiếng nổ rung trời.
Năng lượng bùng nổ một cách đáng sợ hoàn toàn nuốt chửng lấy quán trà, mai táng hết người nhà họ Hạng và Bá Môn ở bên trong.
Mấy người Diệp Phàm ở nơi xa lặng lẽ đứng nhìn cảnh này.
"Bà xã, chúng ta cũng nên về thôi!"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
"Chúng ta vẫn chưa thể về được!"
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
"Vì sao? Công ty kia là giả, là do lão già kia lừa chúng ta vào tròng!"
Diệp Phàm nói.
"Em biết, nhưng lần này em đến đây không phải chỉ vì muốn thu mua công ty kia!"
Đường Sở Sở nói.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Diệp Phàm tò mò nhìn Đường Sở Sở.
"Hôm nay ở thành phố Giang Thiên sẽ có một cuộc giao lưu thương nghiệp quy mô lớn, toàn bộ ông lớn trong giới kinh doanh ở quận Nam Thiên đều tham gia. Em chuẩn bị đến đó, thuận tiện kết giao thêm những ông chủ lớn của giới kinh doanh quận Nam Thiên, mở con đường tiến quân đến quận Nam Thiên cho Đường thị!"
Đường Sở Sở nói.
"Vậy sao, vậy anh…"
Diệp Phàm đang định nói muốn cùng Đường Sở Sở đi thì di động vang lên, là Cơ Như Yên gọi đến.
"Chuyện gì?"
Diệp Phàm trả lời.
"Thiếu chủ, tôi nghe Xuân Lan nói anh đến quận Nam Thiên?"
Cơ Như Yên trực tiếp vào vấn đề.
"Ừm, sao vậy?"
Diệp Phàm nói.
"Tôi nhận được tin tình báo, bộ phận quản lí Bách Hoa Lâu và bên võ đạo quận Nam Thiên cấu kết với nhau, khống chế tất cả lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu tại quận Nam Thiên, đồng thời còn có ý đồ muốn thoát ly khỏi sự khống chế của Bách Hoa Lâu!"
"Tôi vốn định phái người đi xử lí nhưng chuyện này có thế lực võ đạo của quận Nam Thiên tham dự, tôi sợ những người khác không xử lí được nên muốn hỏi thiếu chủ có thời gian đến đó một chuyến hay không."
"Nếu thiếu chủ không có thời gian cũng không sao."
Cơ Như Yên nói.
"Được, tôi hiểu rồi."
Diệp Phàm nói xong cũng cúp điện thoại.
"Anh Tiểu Phàm, có chuyện gì sao?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, hắn nói: "Ừm, có chút việc cần xử lí, nhưng anh sẽ đến buổi giao lưu thương nghiệp kia trước."
"Anh Tiểu Phàm, anh có việc thì anh cứ xử lí đi, phía giao lưu thương nghiệp để em đi là được, hơn nữa anh không hiểu những thứ này, đi cùng sẽ rất chán."
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Vậy cũng được, anh để U Ảnh đi cùng em, anh xử lí xong bên này sẽ đến tìm em."
Diệp Phàm nói.
Sau đó Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu và U Ảnh cùng nhau rời đi.
"Công tử, ngài…"
Lúc này Hướng Khôn không nhịn được mà nhìn Diệp Phàm hỏi.
"Anh muốn hỏi tôi là ai, tại sao lại có nhẫn Long Vương đúng không?"
Diệp Phàm nói thẳng.
"Công tử không phải là…"
"Không sai, điện chủ điện Long Vương chính là Ngũ sư phụ của tôi!"
Hướng Khôn còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
Vù!
Hướng Khôn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngưng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
"Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"
Hướng Khôn trực tiếp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.
"Đứng lên đi."
"Tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật thân phận của tôi, nếu không Hạng Viễn Sơn chính là kết quả của anh, hiểu chưa?"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Hướng Khôn.
"Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ chắc chắn sẽ câm như hến!"
Hướng Khôn vội vàng nói.
Diệp Phàm đến Bách Hoa Lâu.
Tại khu vực trung tâm thành phố Giang Thiên, một tòa nhà có kiến trúc vô cùng tráng lệ đang đứng sừng sững.
Đây cũng chính là Bách Hoa Lâu của thành phố Giang Thiên, cũng là phân bộ Bách Hoa Lâu ở quận Nam Thiên.
Lúc này, ở trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, mùi hormone sau trận chiến kịch liệt quanh quẩn khắp phòng.
Trên giường là một đôi nam nữ.
Nam chính là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nữ hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, khuôn mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
"Tả thiếu, ngài đúng là dũng mãnh, người ta thiếu chút nữa không chịu được rồi!"
Người phụ nữ nũng nịu.
"Không chịu được sao, vậy tìm thêm mấy chị em của em đến giúp em chia sẻ đi, anh thấy cô gái Hồng Diệp kia cũng không tệ!"
Người đàn ông trẻ tuổi cười xấu xa.
"Anh cái người này, sớm biết ánh mắt anh nhìn Hồng Diệp không bình thường mà, mới xong việc với người ta đã lập tức có mới nới cũ rồi!"
Tay người phụ nữ không ngừng vuốt ve lồng ngực người đàn ông trẻ tuổi, u oán nói.
"Sao anh lại có mới nới cũ chứ, em vẫn là người thiếu gia đây yêu nhất!"
"Thiếu gia đây đã thương em như vậy rồi, em giúp anh giải quyết con nhóc Hồng Diệp kia đi."
Người đàn ông trẻ tuổi ôm cô gái trêu đùa.
"Con nhóc Hồng Diệp tính tình kiêu ngạo cứng rắn, mặc dù em có thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu để nó đi phục vụ anh thì chỉ sợ nó sẽ không đồng ý."
Người phụ nữ kia nói.
"Em là quản lí Bách Hoa Lâu của quận Nam Thiên mà cô ta còn dám không nghe lời sao?"
Người đàn ông khinh thường nói.
"Em có một loại thuốc có thể khiến người ăn phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối em sẽ cho Hồng Diệp ăn, còn lại thì dựa vào anh rồi."
Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên.
"Mai Nhi, vẫn là em tốt nhất!"
"Chúng ta làm thêm lần nữa!"
Người đàn ông trẻ tuổi kia cười một tiếng dâm dục, muốn tái chiến thêm trận nữa.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói: "Chị Mai, có người xông vào Bách Hoa Lâu!"
"Xông vào Bách Hoa Lâu?"
Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhanh chóng đứng dậy.
"Ai, ai dám quấy rầy chuyện tốt của bản thiếu gia?"
Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn nói.
Lúc này, tại đại sảnh Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm vắt chéo chân ngồi ở đại sảnh, khách hàng đều bị hắn dọa chạy hết sạch, trên mặt đất là vệ sĩ của Bách Hoa Lâu nằm la liệt.
"Anh là ai mà dám làm loạn tại Bách Hoa Lâu?"
Một cô gái mặc áo đỏ, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt ngạo nghễ đi đến lớn tiếng nói với Diệp Phàm.
"Nhìn không tệ!"
Diệp Phàm nhìn cô gái áo đỏ kia, bình luận một câu.
Xoạt!
Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, vẻ mặt Hồng Diệp lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cây roi da vung thẳng về phía Diệp Phàm.
Bốp! Bốp! Bốp!
Roi da hất lên quất vào không trung, mạnh đến mức trong không trung cũng vang lên tiếng nổ.
Nếu đánh vào người thì chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm!
"Mạnh mẽ vậy sao!"
Diệp Phàm nhếch miệng, hắn nâng tay lên nắm lấy cây roi da kia.
Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm nắm lấy roi da thì co lại muốn rút về.
Kết quả tay nắm roi da của Diệp Phàm hơi động đậy, Hồng Diệp lập tức bị khống chế mà xoay một vòng, bị chính roi của mình cuốn lấy, xoay vòng vào ngực Diệp Phàm.
"Xinh đẹp như thế này mà sao tính cách lại hung dữ quá vậy!"
Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp cười nhẹ một tiếng.
"Thả tôi ra!"
Vẻ mặt Hồng Diệp thay đổi, cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
"Đồ khốn, buông Hồng Diệp ra cho tôi!"
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia đi từ trên tầng xuống, thấy Hồng Diệp mình nhớ thương đã lâu đang nằm trong ngực Diệp Phàm thì tức giận kêu lên.
Chị Mai kia cũng đã ăn mặc gọn gàng đi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Phàm: "Cậu trai trẻ, cậu là ai? Dám làm loạn ở Bách Hoa Lâu của tôi, có biết hậu quả là gì không?"
"Cô chính là người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên?"
Diệp Phàm nhìn người được gọi là chị Mai kia nói.
"Không sai!"
Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Cô trâu già gặm cỏ non đấy à?"
Diệp Phàm nhìn qua chị Mai và người đàn ông trẻ tuổi kia một cái, bật cười ngẫm nghĩ nói.
Sắc mặt chị Mai trầm xuống, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nói: "Người đâu, bắt người đó lại cho tôi!"
Bộp bộp bộp!!!
Một giây sau, bên trong Bách Hoa Lâu có mấy trăm người xông ra, trong tay đều cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
"Người bên cạnh cô chắc là người thuộc võ đạo quận Nam Thiên nhỉ?"
Diệp Phàm đột nhiên nói.
"Dừng lại!"
Chị Mai nghe xong thì vẻ mặt thay đổi, cô ta kêu lên.
Đám người của Bách Hoa Lâu lập tức dừng bước.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Ánh mắt chị Mai nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.
Diệp Phàm thả Hồng Diệp ra, hắn đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi đến đây để thanh lí môn hộ!"
Bình luận facebook