-
Chương 212: Cuộc thi đấu y thuật!
"Diệp... Diệp Thần y!"
Lúc này, Khương Vân Hi bước ra khỏi biệt thự, khi nhìn thấy Diệp Phàm thì vẻ mặt không được tự nhiên.
"Cô tỉnh rượu rồi à!"
Diệp Phàm nhìn về phía Khương Vân Hi nhưng không có vẻ gì là mất tự nhiên.
"Ừ, cảm ơn anh vì tối hôm qua!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, có chút ngượng ngùng nói.
"Không có gì, nhưng một cô gái tay trói gà không chặt như cô không nên đến quán bar, nơi đó không thích hợp với cô!"
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi nói.
"Được!"
Khương Vân Hi gật đầu khi nghe những lời Diệp Phàm nói.
"Này, anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Vân Hi nhà chúng tôi, anh định bồi thường cho Vân Hi nhà chúng tôi thế nào đây?"
Lúc này, Lý Tử Huyên cũng bước ra, nhìn Diệp Phàm hỏi.
Khuôn mặt Khương Vân Hi lập tức đỏ bừng, che miệng Lý Tử Huyên lại: "Đừng nói bậy!"
"Hai đứa đã phát triển đến mức này rồi à?"
Ngay lập tức, một lão giả xuất hiện ở đây, nhìn Diệp Phàm và Khương Vân Hi rồi mỉm cười nói, đó là Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện.
"Ông nội Hoa, sao ông lại ở đây?"
Khương Vân Hi vô cùng lúng túng khi nhìn thấy Hoa Ân xuất hiện.
"Vân Hi, không ngờ con và Diệp công tử đã…"
"Ông nội Hoa, ông hiểu lầm rồi!"
Hoa Ân vừa mở miệng, Khương Vân Hi vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ bừng.
"Ha ha ha!!!"
Hoa Ân hiểu ý mỉm cười liếc nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử rất tài giỏi lại đẹp trai, y thuật lại cường đại nên hoàn toàn xứng đôi với Vân Hi!"
"Ông nội Hoa, ông thật sự hiểu lầm rồi!"
Lúc này, Khương Vân Hi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Ông già, ông đừng ghép đôi lung tung!"
Diệp Phàm nói.
"Diệp công tử, không biết cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút!"
Sau đó, Hoa Ân nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phàm.
"Nói chuyện? Nói chuyện gì vậy?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe!"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm rồi nói.
"Nếu vậy, chúng ta cùng đi uống cà phê đi, tôi thấy bên ngoài chung cư này có một quán cà phê!"
Lý Tử Huyên đề xuất.
"Vậy đến quán cà phê đi!"
Diệp Phàm trả lời nhẹ nhàng.
Sau đó, bọn họ cùng nhau đi về hướng quán cà phê, Lý Tử Huyên thì kéo theo Khương Vân Hi đi cùng.
"Ông nội Hoa tìm Diệp Thần y nói chuyện, chúng ta đi theo không tốt đâu!"
Khương Vân Hi nói.
"Không sao đâu, đi chung đi!"
Hoa Ân mỉm cười nói.
Ngay sau đó, bọn họ đến quán cà phê và tìm một chỗ ngồi, mỗi người gọi một tách cà phê.
"Sao cái này đắng quá vậy?"
Nhưng khi Diệp Phàm uống một ngụm cà phê, hắn lập tức nhăn mày.
"Đồ ngốc, anh quên bỏ đường rồi!"
Lý Tử Huyên không thể nhịn cười, nói: "Anh chưa từng uống cà phê à?"
"Chưa!"
Diệp Phàm trả lời thẳng thừng.
Trước đây hắn ở trên núi Cửu Long, trên đó chưa từng được uống thứ này đâu?
Đến thế giới này lâu như vậy, Diệp Phàm chưa từng động tới cà phê, hôm nay là lần đầu tiên hắn uống.
Lúc này, Khương Vân Hi cho đường vào cà phê của Diệp Phàm, khuấy đều và nói: "Thử lại lần nữa đi!"
"Ừ, cũng được!"
Diệp Phàm nếm một ngụm và gật đầu.
"Vân Hi, vừa rồi cậu giống như một người vợ hiền đảm đang phục vụ chồng mình!"
Lý Tử Huyên nhìn Khương Vân Hi và nói đùa.
"Cô bé này, cậu nói bậy gì vậy?"
Khương Vân Hi lại đỏ mặt.
"Nói đi, ông tìm tôi có chuyện gì?"
Ánh mắt của Diệp Phàm nhìn về phía Hoa Ân.
"Cậu đã nghe về cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới chưa?"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm nói.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới?"
"Chưa từng nghe!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là một cuộc thi y thuật được tổ chức bởi các quốc gia trên thế giới. Trong cuộc thi này, sẽ có nhiều thiên tài y thuật của các quốc gia tham gia, thậm chí còn có nhiều thế lực đặc biệt tham gia."
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là cuộc thi so tài về y thuật cứu người. Nếu giành được giải nhất trong cuộc thi đấu y thuật này, không chỉ mang lại vinh dự cho đất nước mình, mà còn nhận được giải thưởng khổng lồ, thậm chí trở thành một bậc thầy y thuật nổi tiếng quốc tế!"
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới được tổ chức 10 năm một lần. Tuy nhiên, trong những lần thi trước, thành tích của Long Quốc chúng ta không được tốt lắm, chúng ta bị Tây y các nước phương Tây và các phương pháp y học khác hoàn toàn áp đảo."
"Cuộc thi đấu y thuật mới sắp bắt đầu và sẽ được tổ chức tại Long Quốc!"
Hoa Ân vừa nhìn Diệp Phàm vừa nói từng câu một.
"Ông nói nhiều như vậy chỉ là muốn tôi làm gia cuộc thi đấu y thuật này để Long Quốc được vẻ vang đúng không?"
Diệp Phàm trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Ân.
"Đúng vậy, y thuật của Long Quốc chúng ta từ xưa đến nay luôn đứng số một trên thế giới, nhưng theo sự phát triển của lịch sử cận đại, nhiều sách y cổ quý giá của Long Quốc chúng ta đã bị hư hại, khiến cho tinh hoa của y thuật đất nước ta bị đứt đoạn, dẫn đến việc y thuật Long Quốc bị các nước khác coi thường, thậm chí ngay cả người dân bản xứ cũng coi thường y học truyền thống của Long Quốc chúng ta và chuyển sang sùng bái y học phương Tây!"
"Cuộc thi đấu y thuật lần này, nếu Long Quốc không thể đạt được thành tích tốt, không chỉ sẽ làm mất mặt toàn bộ đất nước ta mà còn là một đả kích lớn với toàn bộ giới y thuật của Long Quốc!"
"Vì vậy, tôi hy vọng Diệp công tử có thể đại diện cho Long Quốc tham gia cuộc thi y thuật lần này. Hơn nữa, giải thưởng của cuộc thi y thuật lần này cũng rất phong phú, giải nhất không chỉ có thể nhận được một viên ngọc rồng và năm mươi tỷ, mà còn có thể nhận được một bảo vật!"
Hoa Ân nhìn Dương Phàm thẳng thắn nói.
"Hạng nhất sẽ nhận được ngọc rồng sao?"
Diệp Phàm nheo mắt lại, kinh ngạc nói.
Bây giờ hắn đã có được hai viên ngọc rồng, nếu lấy được thêm một viên ngọc rồng, hắn sẽ có được một phần ba trong số chín viên ngọc rồng.
"Đúng!"
"Diệp công tử chắc cũng biết truyền thuyết về ngọc rồng, nếu cậu có thể lấy được viên ngọc này, nói không chừng sẽ có cơ hội khám phá kho báu được giấu trong ngọc rồng!"
Hoa Ân mỉm cười.
"Bảo vật mà ông vừa nhắc tới là gì?"
Diệp Phàm hỏi.
"Bảo vật này tôi cũng không hiểu rõ lắm, là do Y Các cung cấp!"
Hoa Ân nói.
"Y Các?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Y Các là tổ chức y thuật lớn nhất của Long Quốc, đã chiêu mộ một nhóm tinh anh về y thuật của Long Quốc, hơn nữa Y Các còn có nhiều cao thủ y thuật trấn giữ, ngay cả ngự y viện của tôi cũng không thể sánh bằng."
"Tuy nhiên, người của Y Các đều không được tham gia bất kỳ cuộc tranh giành quyền lực nào, chỉ có thể một lòng theo đuổi việc nghiên cứu y thuật!"
Hoa Ân giới thiệu.
"Ở Long Quốc lại có một thế lực như vậy?"
"Vậy tại sao vẫn không giành được giải nhất cuộc thi đấu y thuật? Y thuật của các người thật sự quá tệ sao?"
Diệp Phàm không khách sáo nói.
Hoa Ân ho khan một cách lúng túng và nói: "Diệp công tử hiểu lầm rồi, cuộc thi y thuật này có quy định, chỉ có bác sĩ thế hệ trẻ mới được tham gia, những người thế hệ trước như chúng tôi không được phép tham gia thi đấu, nếu không dựa vào ngự y viện và các bậc thầy y thuật của Y Các cũng không thể thua các nước khác!"
"Là vậy sao!"
Diệp Phàm hiểu ra, ánh mắt chợt liếc nhìn Khương Vân Hi: "Sao cô không gia nhập Y Các kia?"
"Tôi từng muốn gia nhập Y Các, nhưng Y Các chỉ tuyển những người học y không có bất kỳ nền tảng gia đình nào, tôi đã bị loại!"
Khương Vân Hi bất đắc dĩ nói.
"Y Các này khá thú vị!"
Diệp Phàm nhẹ nhàng mỉm cười.
"Cuộc thi đấu y thuật lần này do chính phủ Long Quốc tổ chức, ngự y viện và Y Các phụ trách hỗ trợ, Y Các đã đưa ra một bảo vật làm giải thưởng cho người chiến thắng cuộc thi đấu y thuật lần này!"
"Mặc dù tôi không biết bảo vật đó cụ thể là gì, nhưng theo những gì tôi được biết bảo vật này chắc chắn không đơn giản, lần này sẽ có rất nhiều thế lực bí ẩn tham gia, tất cả đều là để lấy được ngọc rồng và bảo vật này!"
Hoa Ân nói từng cái một.
"Xem ra cuộc thi đấu y thuật lần này khá thú vị, nếu vậy thì tôi cũng tham gia chơi vậy!"
Diệp Phàm nhếch môi nói thẳng.
Nghe thấy Diệp Phàm đồng ý tham gia, trong mắt Hoa Ân hiện lên sự vui mừng nói: "Cảm ơn Diệp công tử, nếu cậu có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này, Diệp công tử sẽ trở thành vị cứu tinh của ngành y học của Long Quốc chúng ta."
"Được rồi, đừng nói những lời tâng bốc này nữa!"
"Tôi chỉ là đi chơi thôi!"
Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Với thực lực của Diệp Thần y chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt hâm mộ.
"Cuối cùng cũng tìm được các người!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lúc này, Khương Vân Hi bước ra khỏi biệt thự, khi nhìn thấy Diệp Phàm thì vẻ mặt không được tự nhiên.
"Cô tỉnh rượu rồi à!"
Diệp Phàm nhìn về phía Khương Vân Hi nhưng không có vẻ gì là mất tự nhiên.
"Ừ, cảm ơn anh vì tối hôm qua!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, có chút ngượng ngùng nói.
"Không có gì, nhưng một cô gái tay trói gà không chặt như cô không nên đến quán bar, nơi đó không thích hợp với cô!"
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi nói.
"Được!"
Khương Vân Hi gật đầu khi nghe những lời Diệp Phàm nói.
"Này, anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Vân Hi nhà chúng tôi, anh định bồi thường cho Vân Hi nhà chúng tôi thế nào đây?"
Lúc này, Lý Tử Huyên cũng bước ra, nhìn Diệp Phàm hỏi.
Khuôn mặt Khương Vân Hi lập tức đỏ bừng, che miệng Lý Tử Huyên lại: "Đừng nói bậy!"
"Hai đứa đã phát triển đến mức này rồi à?"
Ngay lập tức, một lão giả xuất hiện ở đây, nhìn Diệp Phàm và Khương Vân Hi rồi mỉm cười nói, đó là Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện.
"Ông nội Hoa, sao ông lại ở đây?"
Khương Vân Hi vô cùng lúng túng khi nhìn thấy Hoa Ân xuất hiện.
"Vân Hi, không ngờ con và Diệp công tử đã…"
"Ông nội Hoa, ông hiểu lầm rồi!"
Hoa Ân vừa mở miệng, Khương Vân Hi vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ bừng.
"Ha ha ha!!!"
Hoa Ân hiểu ý mỉm cười liếc nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử rất tài giỏi lại đẹp trai, y thuật lại cường đại nên hoàn toàn xứng đôi với Vân Hi!"
"Ông nội Hoa, ông thật sự hiểu lầm rồi!"
Lúc này, Khương Vân Hi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Ông già, ông đừng ghép đôi lung tung!"
Diệp Phàm nói.
"Diệp công tử, không biết cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút!"
Sau đó, Hoa Ân nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phàm.
"Nói chuyện? Nói chuyện gì vậy?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe!"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm rồi nói.
"Nếu vậy, chúng ta cùng đi uống cà phê đi, tôi thấy bên ngoài chung cư này có một quán cà phê!"
Lý Tử Huyên đề xuất.
"Vậy đến quán cà phê đi!"
Diệp Phàm trả lời nhẹ nhàng.
Sau đó, bọn họ cùng nhau đi về hướng quán cà phê, Lý Tử Huyên thì kéo theo Khương Vân Hi đi cùng.
"Ông nội Hoa tìm Diệp Thần y nói chuyện, chúng ta đi theo không tốt đâu!"
Khương Vân Hi nói.
"Không sao đâu, đi chung đi!"
Hoa Ân mỉm cười nói.
Ngay sau đó, bọn họ đến quán cà phê và tìm một chỗ ngồi, mỗi người gọi một tách cà phê.
"Sao cái này đắng quá vậy?"
Nhưng khi Diệp Phàm uống một ngụm cà phê, hắn lập tức nhăn mày.
"Đồ ngốc, anh quên bỏ đường rồi!"
Lý Tử Huyên không thể nhịn cười, nói: "Anh chưa từng uống cà phê à?"
"Chưa!"
Diệp Phàm trả lời thẳng thừng.
Trước đây hắn ở trên núi Cửu Long, trên đó chưa từng được uống thứ này đâu?
Đến thế giới này lâu như vậy, Diệp Phàm chưa từng động tới cà phê, hôm nay là lần đầu tiên hắn uống.
Lúc này, Khương Vân Hi cho đường vào cà phê của Diệp Phàm, khuấy đều và nói: "Thử lại lần nữa đi!"
"Ừ, cũng được!"
Diệp Phàm nếm một ngụm và gật đầu.
"Vân Hi, vừa rồi cậu giống như một người vợ hiền đảm đang phục vụ chồng mình!"
Lý Tử Huyên nhìn Khương Vân Hi và nói đùa.
"Cô bé này, cậu nói bậy gì vậy?"
Khương Vân Hi lại đỏ mặt.
"Nói đi, ông tìm tôi có chuyện gì?"
Ánh mắt của Diệp Phàm nhìn về phía Hoa Ân.
"Cậu đã nghe về cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới chưa?"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm nói.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới?"
"Chưa từng nghe!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là một cuộc thi y thuật được tổ chức bởi các quốc gia trên thế giới. Trong cuộc thi này, sẽ có nhiều thiên tài y thuật của các quốc gia tham gia, thậm chí còn có nhiều thế lực đặc biệt tham gia."
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới là cuộc thi so tài về y thuật cứu người. Nếu giành được giải nhất trong cuộc thi đấu y thuật này, không chỉ mang lại vinh dự cho đất nước mình, mà còn nhận được giải thưởng khổng lồ, thậm chí trở thành một bậc thầy y thuật nổi tiếng quốc tế!"
"Cuộc thi đấu y thuật toàn thế giới được tổ chức 10 năm một lần. Tuy nhiên, trong những lần thi trước, thành tích của Long Quốc chúng ta không được tốt lắm, chúng ta bị Tây y các nước phương Tây và các phương pháp y học khác hoàn toàn áp đảo."
"Cuộc thi đấu y thuật mới sắp bắt đầu và sẽ được tổ chức tại Long Quốc!"
Hoa Ân vừa nhìn Diệp Phàm vừa nói từng câu một.
"Ông nói nhiều như vậy chỉ là muốn tôi làm gia cuộc thi đấu y thuật này để Long Quốc được vẻ vang đúng không?"
Diệp Phàm trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Ân.
"Đúng vậy, y thuật của Long Quốc chúng ta từ xưa đến nay luôn đứng số một trên thế giới, nhưng theo sự phát triển của lịch sử cận đại, nhiều sách y cổ quý giá của Long Quốc chúng ta đã bị hư hại, khiến cho tinh hoa của y thuật đất nước ta bị đứt đoạn, dẫn đến việc y thuật Long Quốc bị các nước khác coi thường, thậm chí ngay cả người dân bản xứ cũng coi thường y học truyền thống của Long Quốc chúng ta và chuyển sang sùng bái y học phương Tây!"
"Cuộc thi đấu y thuật lần này, nếu Long Quốc không thể đạt được thành tích tốt, không chỉ sẽ làm mất mặt toàn bộ đất nước ta mà còn là một đả kích lớn với toàn bộ giới y thuật của Long Quốc!"
"Vì vậy, tôi hy vọng Diệp công tử có thể đại diện cho Long Quốc tham gia cuộc thi y thuật lần này. Hơn nữa, giải thưởng của cuộc thi y thuật lần này cũng rất phong phú, giải nhất không chỉ có thể nhận được một viên ngọc rồng và năm mươi tỷ, mà còn có thể nhận được một bảo vật!"
Hoa Ân nhìn Dương Phàm thẳng thắn nói.
"Hạng nhất sẽ nhận được ngọc rồng sao?"
Diệp Phàm nheo mắt lại, kinh ngạc nói.
Bây giờ hắn đã có được hai viên ngọc rồng, nếu lấy được thêm một viên ngọc rồng, hắn sẽ có được một phần ba trong số chín viên ngọc rồng.
"Đúng!"
"Diệp công tử chắc cũng biết truyền thuyết về ngọc rồng, nếu cậu có thể lấy được viên ngọc này, nói không chừng sẽ có cơ hội khám phá kho báu được giấu trong ngọc rồng!"
Hoa Ân mỉm cười.
"Bảo vật mà ông vừa nhắc tới là gì?"
Diệp Phàm hỏi.
"Bảo vật này tôi cũng không hiểu rõ lắm, là do Y Các cung cấp!"
Hoa Ân nói.
"Y Các?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Y Các là tổ chức y thuật lớn nhất của Long Quốc, đã chiêu mộ một nhóm tinh anh về y thuật của Long Quốc, hơn nữa Y Các còn có nhiều cao thủ y thuật trấn giữ, ngay cả ngự y viện của tôi cũng không thể sánh bằng."
"Tuy nhiên, người của Y Các đều không được tham gia bất kỳ cuộc tranh giành quyền lực nào, chỉ có thể một lòng theo đuổi việc nghiên cứu y thuật!"
Hoa Ân giới thiệu.
"Ở Long Quốc lại có một thế lực như vậy?"
"Vậy tại sao vẫn không giành được giải nhất cuộc thi đấu y thuật? Y thuật của các người thật sự quá tệ sao?"
Diệp Phàm không khách sáo nói.
Hoa Ân ho khan một cách lúng túng và nói: "Diệp công tử hiểu lầm rồi, cuộc thi y thuật này có quy định, chỉ có bác sĩ thế hệ trẻ mới được tham gia, những người thế hệ trước như chúng tôi không được phép tham gia thi đấu, nếu không dựa vào ngự y viện và các bậc thầy y thuật của Y Các cũng không thể thua các nước khác!"
"Là vậy sao!"
Diệp Phàm hiểu ra, ánh mắt chợt liếc nhìn Khương Vân Hi: "Sao cô không gia nhập Y Các kia?"
"Tôi từng muốn gia nhập Y Các, nhưng Y Các chỉ tuyển những người học y không có bất kỳ nền tảng gia đình nào, tôi đã bị loại!"
Khương Vân Hi bất đắc dĩ nói.
"Y Các này khá thú vị!"
Diệp Phàm nhẹ nhàng mỉm cười.
"Cuộc thi đấu y thuật lần này do chính phủ Long Quốc tổ chức, ngự y viện và Y Các phụ trách hỗ trợ, Y Các đã đưa ra một bảo vật làm giải thưởng cho người chiến thắng cuộc thi đấu y thuật lần này!"
"Mặc dù tôi không biết bảo vật đó cụ thể là gì, nhưng theo những gì tôi được biết bảo vật này chắc chắn không đơn giản, lần này sẽ có rất nhiều thế lực bí ẩn tham gia, tất cả đều là để lấy được ngọc rồng và bảo vật này!"
Hoa Ân nói từng cái một.
"Xem ra cuộc thi đấu y thuật lần này khá thú vị, nếu vậy thì tôi cũng tham gia chơi vậy!"
Diệp Phàm nhếch môi nói thẳng.
Nghe thấy Diệp Phàm đồng ý tham gia, trong mắt Hoa Ân hiện lên sự vui mừng nói: "Cảm ơn Diệp công tử, nếu cậu có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này, Diệp công tử sẽ trở thành vị cứu tinh của ngành y học của Long Quốc chúng ta."
"Được rồi, đừng nói những lời tâng bốc này nữa!"
"Tôi chỉ là đi chơi thôi!"
Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Với thực lực của Diệp Thần y chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu y thuật lần này!"
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt hâm mộ.
"Cuối cùng cũng tìm được các người!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Bình luận facebook