Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thân Vương Vô Tình - Chương 20: Điều chế thuốc giải
Tiết Vô Y hì hục hơn 12 canh giờ mới điều chế xong thuốc giải Xích Cổ, hắn mệt mỏi ngả người ra ghế, muốn đánh một giấc. Nhưng vừa nhắm mắt, một tiếng gọi lớn từ ngoài sân vang lên.
"Tiết thần y, ngài làm xong thuốc giải chưa? Giờ là lúc nào mà ngài còn có tâm trạng ngủ? Thần y, ngài dậy đi, vương gia ngài ấy..."
"Trời ơi, kệ xác hắn, liên quan gì đến ta, ta giờ chỉ muốn ngủ thôi, đừng ồn ào nữa."_Tiết Vô Y che tai mình lại, dãy đành đạch cắt ngang lời Hoài Thanh.
Hoài Thanh sửng sốt, càng thêm rối loạn, vội đi tới kéo hắn ra khỏi ghế.
"Thần y, ngài đừng như vậy. An nguy của vương gia, tất cả đều phụ thuộc ở ngài."
Tiết Vô Y vùng ra khỏi tay hắn, gắt lên: "Ta cứ không làm đấy thì sao?"
Hoài Thanh nhíu mày, ý lạnh nơi đáy mắt tràn ra. Hắn không hề nghĩ nhiều mà rút kiếm kề cổ Tiết Vô Y, giọng điệu uy hiếp.
"Thần y, ngài không muốn làm cũng phải làm, chuyện này ngài có thể quyết định sao?"
Kiếm lạnh kề cổ, lưỡi kiếm sắc bén chạm vào lông tơ hắn, Tiết Vô Y khó khăn nuốt nước bọt, rụt cổ lại.
"Ta...ta làm xong rồi...Ở kia kìa, ngươi lấy đi, đi luôn đi..."
Hoài Thanh hướng mắt nhìn lọ thuốc trên bàn, hắn thu kiếm lại, nụ cười biết ơn thoải mái trên môi.
"Sao ngài không nói sớm? Nếu nói sớm chúng ta cũng không xích mích đến mức này."
Hoài Thanh vừa nói vừa lấy lọ thuốc nhét vào áo. Tiết Vô Y vẫn chưa hết kinh hãi, vuốt ngực thở dốc, cố xua đuổi hắn đi.
"Lấy xong rồi thì đi cứu vương gia của ngươi đi. Đừng có mà tới làm phiền ta nữa."
"Thần sẽ báo lại với vương gia cống hiến to lớn của Tiết thần y."
"Không cần, đừng để hắn tới tìm ta là được."
*
Ở trong cốc Vực U, mỗi người nước sông không phạm nước giếng, an tĩnh chọn cho mình một góc để ngồi.
Náo loạn ở kỹ quán vừa rồi đã khiến độc tính của Xích Cổ bắt đầu phát tác, ngấm nhanh vào máu với tốc độ không ngờ tới. Mộc Như Châu dùng hết sức áp chế độ khuếch tán của nó, nếu cố gắng thì cái mạng nhỏ của nàng có thể cầm cự được một ngày nữa.
Sở Mạc Vân Phong cũng chả tốt hơn nàng là bao. Hoàn Cốt trong người hắn bây giờ chính là tùy thời phát tác, hắn không thể làm gì hơn ngoài ngồi im một chỗ để tránh cho độc di căn cả cơ thể.
Hai kẻ ngồi đối diện nhau, cùng hạ kịch độc cho đối phương, không chỉ vậy, đôi lúc cả hai còn ngứa mắt trừng nhau cho bõ tức.
Cứ ngồi an phận như thế đến sẩm tối, Mộc Như Châu cảm thấy bản thân đã ổn hơn thì mới đứng lên đi ra khỏi cốc. Nàng đi rất lâu, qua canh hai mới trở về, trên tay cầm theo đống thảo dược quái lạ.
Lửa được đốt ở giữa cốc, Mộc Như Châu bắc một cái niêu mình vừa trộm được lên lửa, bắt đầu công cuộc điều chế thuốc giải Hoàn Cốt.
Khi ngửi thấy mùi dược liệu nồng trong không khí, lúc này Sở Mạc Vân Phong mới chậm rãi mở mắt nhìn. Hắn muốn xem xem, rốt cuộc nàng ta định chế cái gì cho hắn uống.
Đối với thảo dược, Mộc Như Châu luôn có niềm đam mê đến kì lạ. Về phương diện pha chế độc, nàng càng điên cuồng hơn. Chính vì ham mê độc dược nên nàng không thường chế ra thuốc giải sẵn, có lúc nàng còn quên cách chế biến thuốc giải của độc mình làm ra.
Cũng may cho Sở Mạc Vân Phong, độc Hoàn Cốt rất khó điều chế, cho nên nàng cũng vô hình chung nhớ công thức điều chế thuốc giải.
"Ngươi cho cam thảo vào làm gì?"_Sở Mạc Vân Phong nhìn thấy nàng cứ vớ được cái gì thì cho vào, hắn có chút lo lắng cho số phận khó lường của mình.
"Thuốc này vừa đắng vừa khó uống, ta cho cam thảo là để giảm bớt độ khủng khiếp của nó, tránh ngài nhổ ra giữa chừng."
Mộc Như Châu rất tự nhiên đáp lại hắn, nàng bốc thêm một nhúm dược liệu xanh đỏ tím vàng, nhắm mắt nhắm mũi ném vào trong niêu nhỏ. Trong không khí, mùi thuốc ngày càng nồng lên.
Nàng vốn tưởng hắn sẽ nói tiếp, hoặc ít nhất sẽ nhìn kĩ từng dược liệu nàng cho vào nấu thuốc, phòng trừ lần khác dùng đến. Nhưng đợi mãi không đợi được hắn mở miệng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đã dựa vào tảng đá lớn bên cạnh.
Thân vương gia cao quý cứ như thế an tĩnh đánh một giấc ngủ tại nơi hoang vu. Có lẽ vật lộn mấy ngày nay với nàng, thể lực và tinh thần hắn tiêu hao đi không ít, cứ thế mệt mỏi mà ngủ.
Nhìn hắn ngủ ngon lành như kia, Mộc Như Châu che miệng ngáp ngắn ngáp dài, nàng cũng cảm thấy bản thân cũng cần nghỉ ngơi.
Khi nấu xong, nàng mang thuốc đi ủ 6 canh giờ, đây là giai đoạn quan trọng không thể thiếu khi chế thuốc. Xong xuôi hết tất cả, nàng về chỗ của mình, chuẩn bị lấy đất làm chiếu, lấy trời làm mền.
Nhưng mọi chuyện lại cứ không dễ dàng đi trên quỹ đạo định sẵn của nó.
Giữa màn đêm yên tĩnh, trăng khuyết mờ mờ ẩn hiện, xa xa lại nghe thấy tiếng thác nước đổ ào ào. Trên mặt đất, tiếng bước chân đi tới lúc có lúc không.
Một vị khách xa lạ không mời mà đến. Mộc Như Châu ngay lập tức mở mắt ra, cơ thể tỏa ra hàn khí, đầu óc bất giác thanh tỉnh hẳn.
Không ngoài dự đoán, một giọng nam thô ráp lớn tiếng vang lên ngoài cửa cốc.
"Nữ nhân họ Mộc kia, mau ra đây cho ta. Hôm nay gia gia ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nữ nhà ngươi."
*
"Tiết thần y, ngài làm xong thuốc giải chưa? Giờ là lúc nào mà ngài còn có tâm trạng ngủ? Thần y, ngài dậy đi, vương gia ngài ấy..."
"Trời ơi, kệ xác hắn, liên quan gì đến ta, ta giờ chỉ muốn ngủ thôi, đừng ồn ào nữa."_Tiết Vô Y che tai mình lại, dãy đành đạch cắt ngang lời Hoài Thanh.
Hoài Thanh sửng sốt, càng thêm rối loạn, vội đi tới kéo hắn ra khỏi ghế.
"Thần y, ngài đừng như vậy. An nguy của vương gia, tất cả đều phụ thuộc ở ngài."
Tiết Vô Y vùng ra khỏi tay hắn, gắt lên: "Ta cứ không làm đấy thì sao?"
Hoài Thanh nhíu mày, ý lạnh nơi đáy mắt tràn ra. Hắn không hề nghĩ nhiều mà rút kiếm kề cổ Tiết Vô Y, giọng điệu uy hiếp.
"Thần y, ngài không muốn làm cũng phải làm, chuyện này ngài có thể quyết định sao?"
Kiếm lạnh kề cổ, lưỡi kiếm sắc bén chạm vào lông tơ hắn, Tiết Vô Y khó khăn nuốt nước bọt, rụt cổ lại.
"Ta...ta làm xong rồi...Ở kia kìa, ngươi lấy đi, đi luôn đi..."
Hoài Thanh hướng mắt nhìn lọ thuốc trên bàn, hắn thu kiếm lại, nụ cười biết ơn thoải mái trên môi.
"Sao ngài không nói sớm? Nếu nói sớm chúng ta cũng không xích mích đến mức này."
Hoài Thanh vừa nói vừa lấy lọ thuốc nhét vào áo. Tiết Vô Y vẫn chưa hết kinh hãi, vuốt ngực thở dốc, cố xua đuổi hắn đi.
"Lấy xong rồi thì đi cứu vương gia của ngươi đi. Đừng có mà tới làm phiền ta nữa."
"Thần sẽ báo lại với vương gia cống hiến to lớn của Tiết thần y."
"Không cần, đừng để hắn tới tìm ta là được."
*
Ở trong cốc Vực U, mỗi người nước sông không phạm nước giếng, an tĩnh chọn cho mình một góc để ngồi.
Náo loạn ở kỹ quán vừa rồi đã khiến độc tính của Xích Cổ bắt đầu phát tác, ngấm nhanh vào máu với tốc độ không ngờ tới. Mộc Như Châu dùng hết sức áp chế độ khuếch tán của nó, nếu cố gắng thì cái mạng nhỏ của nàng có thể cầm cự được một ngày nữa.
Sở Mạc Vân Phong cũng chả tốt hơn nàng là bao. Hoàn Cốt trong người hắn bây giờ chính là tùy thời phát tác, hắn không thể làm gì hơn ngoài ngồi im một chỗ để tránh cho độc di căn cả cơ thể.
Hai kẻ ngồi đối diện nhau, cùng hạ kịch độc cho đối phương, không chỉ vậy, đôi lúc cả hai còn ngứa mắt trừng nhau cho bõ tức.
Cứ ngồi an phận như thế đến sẩm tối, Mộc Như Châu cảm thấy bản thân đã ổn hơn thì mới đứng lên đi ra khỏi cốc. Nàng đi rất lâu, qua canh hai mới trở về, trên tay cầm theo đống thảo dược quái lạ.
Lửa được đốt ở giữa cốc, Mộc Như Châu bắc một cái niêu mình vừa trộm được lên lửa, bắt đầu công cuộc điều chế thuốc giải Hoàn Cốt.
Khi ngửi thấy mùi dược liệu nồng trong không khí, lúc này Sở Mạc Vân Phong mới chậm rãi mở mắt nhìn. Hắn muốn xem xem, rốt cuộc nàng ta định chế cái gì cho hắn uống.
Đối với thảo dược, Mộc Như Châu luôn có niềm đam mê đến kì lạ. Về phương diện pha chế độc, nàng càng điên cuồng hơn. Chính vì ham mê độc dược nên nàng không thường chế ra thuốc giải sẵn, có lúc nàng còn quên cách chế biến thuốc giải của độc mình làm ra.
Cũng may cho Sở Mạc Vân Phong, độc Hoàn Cốt rất khó điều chế, cho nên nàng cũng vô hình chung nhớ công thức điều chế thuốc giải.
"Ngươi cho cam thảo vào làm gì?"_Sở Mạc Vân Phong nhìn thấy nàng cứ vớ được cái gì thì cho vào, hắn có chút lo lắng cho số phận khó lường của mình.
"Thuốc này vừa đắng vừa khó uống, ta cho cam thảo là để giảm bớt độ khủng khiếp của nó, tránh ngài nhổ ra giữa chừng."
Mộc Như Châu rất tự nhiên đáp lại hắn, nàng bốc thêm một nhúm dược liệu xanh đỏ tím vàng, nhắm mắt nhắm mũi ném vào trong niêu nhỏ. Trong không khí, mùi thuốc ngày càng nồng lên.
Nàng vốn tưởng hắn sẽ nói tiếp, hoặc ít nhất sẽ nhìn kĩ từng dược liệu nàng cho vào nấu thuốc, phòng trừ lần khác dùng đến. Nhưng đợi mãi không đợi được hắn mở miệng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đã dựa vào tảng đá lớn bên cạnh.
Thân vương gia cao quý cứ như thế an tĩnh đánh một giấc ngủ tại nơi hoang vu. Có lẽ vật lộn mấy ngày nay với nàng, thể lực và tinh thần hắn tiêu hao đi không ít, cứ thế mệt mỏi mà ngủ.
Nhìn hắn ngủ ngon lành như kia, Mộc Như Châu che miệng ngáp ngắn ngáp dài, nàng cũng cảm thấy bản thân cũng cần nghỉ ngơi.
Khi nấu xong, nàng mang thuốc đi ủ 6 canh giờ, đây là giai đoạn quan trọng không thể thiếu khi chế thuốc. Xong xuôi hết tất cả, nàng về chỗ của mình, chuẩn bị lấy đất làm chiếu, lấy trời làm mền.
Nhưng mọi chuyện lại cứ không dễ dàng đi trên quỹ đạo định sẵn của nó.
Giữa màn đêm yên tĩnh, trăng khuyết mờ mờ ẩn hiện, xa xa lại nghe thấy tiếng thác nước đổ ào ào. Trên mặt đất, tiếng bước chân đi tới lúc có lúc không.
Một vị khách xa lạ không mời mà đến. Mộc Như Châu ngay lập tức mở mắt ra, cơ thể tỏa ra hàn khí, đầu óc bất giác thanh tỉnh hẳn.
Không ngoài dự đoán, một giọng nam thô ráp lớn tiếng vang lên ngoài cửa cốc.
"Nữ nhân họ Mộc kia, mau ra đây cho ta. Hôm nay gia gia ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nữ nhà ngươi."
*