-
Chương 221-225
Chương 221 Chương 221: Quyết Hạ Chiến Vương
Nhìn thấy Tiêu Thần vậy mà chủ động xuất kích, trong lòng đám người rung động, đây chính là cường giả Chiến Vương, không phải là tu sĩ Chiến Tông cảnh gì gì đâu.
Chiến Vương cùng Chiến Tông khác biệt một trời một vực, cơ hồ chính là không thể vượt qua. Dù sao đạt tới Chiến Vương cảnh đã có thể ngự không, đối mặt tu sĩ cấp thấp sẽ không thể thất bại.
Ngươi có công kích lợi hại thế nào đi nữa, cũng có hạn chế khoảng cách, Chiến Vương cảnh lơ lửng ở trên không, công kích căn bản không làm gì được hắn!
"Vô tri!"
Thanh niên áo trắng khinh thường liếc nhìn Tiêu Thần, đạp chân xuống, trong nháy mắt hướng về không trung vọt tới, đưa tay phóng một kích hướng về Tiêu Thần đánh tới.
"Bá Đạo Thiên Quyền!"
Nhưng mà lúc này, một tia như điện bắn hướng lên trời, tốc độ nhanh chóng khiến người ta không thể tưởng tượng. Lúc mọi người lấy lại tinh thần, lại thấy Tiêu Thần đã xuất hiện ở đỉnh đầu thanh niên áo trắng, một quyền phẫn nộ khủng bố đánh xuống.
Thanh niên áo trắng nào biết lực bộc phát của Tiêu Thần khủng bố như vậy, đây quả thực là một kẻ đầu người hình thú.
Nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt ngưng đọng, còn chưa kịp xuất thủ, một quyền của Tiêu Thần trực tiếp nện ở trên mặt hắn, thanh âm nứt xương truyền ra, trong miệng bay ra vài cái răng dính máu.
Ầm! Một tiếng bén nhọn nổ vang, thanh niên áo trắng giống như đạn pháo từ trên cao rơi xuống, khiến mặt sông kết băng tạo thành một cái lỗ thủng khổng lồ.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần không chút do dự từ trên cao hạ xuống, xông vào trong lỗ thủng.
"Tê!"
Đám người hít một hơi lạnh, trong lòng rung động không thôi.
Đây chính là cường giả Chiến Vương, lại bị Tiêu Thần một quyền đánh bay? Nên biết Tiêu Thần chỉ là tu vi Chiến Tông cảnh hậu kỳ thôi.
Tuyết Ngọc Long sầm mặt lại, hắn không nghĩ tới, Tiêu Thần vậy mà cường đại như thế, hắn đang nghĩ đổi lại là bản thân, liệu có thể đạt được tới bước này hay không.
Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, Thân Pháp Chiến Kỹ trước đó của Tiêu Thần phóng lên tận trời chính là Thân Pháp Chiến Kỹ Thế Vân Tung đặc thù của Tuyết gia hắn. Nhưng mà Tiêu Thần vận dụng lại thành thạo hơn nhiều so với hắn, thậm chí có thể nói đạt tới hóa cảnh.
"Các ngươi nói, Tiêu Thần có thể sát Vương hay không đây?"
Lâu Ngạo Thiên cũng hứng thú, đây cũng là câu nói đầu tiên từ lúc hắn ngồi mấy canh giờ ở đây.
Sát Vương?
Tuyết Ngọc Long nghe vậy, sắc mặt âm trầm, nhưng không muốn đắc tội Lâu Ngạo Thiên. Tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nếu như nói còn có ai không nịnh nọt Hoàng Thất Tuyết gia, vậy cũng chỉ có Lâu gia.
"Không dễ nói, mặt băng phía dưới, nước sông có lẽ không kết băng, nhưng hàn khí lại xâm nhập vào cốt tủy, cho dù cường giả Chiến Vương cảnh cũng di chuyển khó khăn. Tiêu Thần càng không chống đỡ nổi cỗ giá lạnh kia, hai người có thể sống tiếp hay không còn chưa biết được."
Bạch Vũ mở miệng, hắn không có thiên vị ai, nói suy nghĩ tự nhiên của mình.
"Ta thấy Tiêu Thần kia hẳn phải chết, đến Chiến Vương cảnh còn hành động khó khăn, Chiến Tông cảnh như hắn đoán chừng đã sớm đông thành tượng băng, dù sao nước sông này đã từng làm chết cóng cường giả Chiến Vương."
Bách Lý Văn Phong cười lạnh nói.
"Cho dù không đông kết thành tượng băng, hẳn cũng chắc chắn phải chết. Cách biệt giữa Chiến Tông cảnh và Chiến Vương như trời và đất."
Trần Phong nói ra, hắn cũng ước gì Tiêu Thần chết.
"Chưa hẳn, Chiến Hồn của Tiêu Thần vốn thuộc về Hàn-Ám, nước sông này rét lạnh chưa chắc có thể làm gì được hắn, hơn nữa ta cứ cảm giác trên người hắn có rất nhiều bí mật chúng ta không biết."
Ngoài dự liệu, Bách Lý Cuồng Phong vậy mà cho rằng Tiêu Thần có thể sống được.
Sau trận thua với Tiêu Thần lúc trước, Bách Lý Cuồng Phong tựa như biến thành người khác, cỗ khí cuồng ngạo thật giống như bị ma diệt, cả người đều ổn trọng.
"Ta cũng cho rằng như thế, Bách Lý Cuồng Phong, ngươi nên cảm tạ Tiêu Thần."
Lâu Ngạo Thiên đột nhiên cười cười, một bộ dáng cao thâm mơ hồ.
Nếu như đổi lại người khác nói lời này, Tuyết Ngọc Long, Bách Lý Văn Phong cùng Trần Phong đã sớm mở miệng châm chọc, nhưng người nói là Lâu Ngạo Thiên, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chỉ có Bách Lý Cuồng Phong trầm mặc, thần sắc có chút phức tạp.
Lại nói Tiêu Thần đánh Chiến Vương áo trắng rơi vào trong nước sông, Tu Sĩ trên mặt sông đã không nhìn thấy nơi này, thậm chí ngay cả Hồn Lực đều không thẩm thấu được xuống.
Sâu trong đáy sông, nước sông cũng không kết băng, ngược lại chảy xiết, thời khắc tiến vào nước sông kia, thanh niên mặc áo trắng cùng Tiêu Thần đều rùng mình một cái.
Hai người không chút do dự phóng xuất ra Hồn Lực hộ thể, thế nhưng cỗ khí hàn kia khiến Hồn Lực bọn hắn trong nháy mắt đông kết, càng thẩm thấu vào trong cơ thể bọn hắn.
Hai người đều không xuất thủ, hiện tại bản thân còn khó bảo toàn, Tiêu Thần trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ bản thân sẽ không xuống chịu khổ, nghe đồn nước sông này có thể làm chết cóng Chiến Vương, trước đó hắn không tin, hiện tại hắn tin rồi.
Có điều hắn cũng biết, nếu như không xuống, đối phương chắc chắn sẽ không đần độn ngốc ở chỗ này.
Thanh niên áo trắng phẫn nộ nhìn Tiêu Thần, thỉnh thoảng nhìn về phía phía trên, có điều cuối cùng vẫn từ bỏ, một khi hắn muốn bơi lên, Tiêu Thần khẳng định liều mạng công kích.
Trên nước Tiêu Thần không phải đối thủ của hắn, nhưng xuống dưới nước lại khác.
Hô một tiếng, toàn thân thanh niên áo trắng tỏa ra từng đạo hỏa diễm quang mang đem hàn khí kia ngăn cản bên ngoài, tại đỉnh đầu hắn, một chuôi trường kiếm hỏa diễm bùng cháy chìm nổi.
Trên mặt thanh niên áo trắng rốt cục lộ ra nụ cười, nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt, sắc mặt thanh niên áo trắng lại cuồng biến, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện hỏa diễm Chiến Hồn của hắn bắt đầu chậm rãi tắt dần.
"Muốn dùng Thất Phẩm Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm ngăn cản hàn ý, thực sự là si tâm vọng tưởng."
Trong lòng Tiêu Thần cười lạnh, toàn thân run rẩy không thôi, thân thể hắn đã bắt đầu chậm rãi cứng ngắc.
Cho dù U Linh Chiến Hồn trôi nổi sau lưng hắn không ngừng thu nạp hàn khí, thế nhưng cỗ hàn khí kia quá bá đạo, phảng phất như muốn nuốt chửng U Linh Chiến Hồn.
"A?"
Đột nhiên trong lòng Tiêu Thần giật mình, nội thị đan điền lại phát hiện Bạch Thạch trong đan điền vậy mà tản mát ra từng đạo ánh sáng màu trắng chảy vào kinh mạch.
Sau một khắc, trong kinh mạch vậy mà xuất hiện một dòng nước ấm, cái loại cảm giác này khiến Tiêu Thần dường như vũ hóa thăng tiên. Hắn chưa từng nghĩ tới, một dòng nước ấm chảy trong kinh mạch sẽ thư thái như vậy.
Rất nhanh, Tiêu Thần lại phát hiện một việc kỳ lạ, chính là U Linh Chiến Hồn lại đang hấp thu hàn khí băng lạnh khiến nó càng mạnh thêm. Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Thần vui vẻ, U Linh Chiến Hồn khá tốn thời gian ở mức Lục Phẩm Chiến Hồn, nếu như có thể đột phá thành Thất Phẩm, thật không thể nào tốt hơn.
Chỉ là hắn cũng biết, U Linh Chiến Hồn muốn đột phá Thất Phẩm cũng không phải đơn giản như vậy.
"Trước hết giải quyết hết mấy thứ rắc rối này. Lão Nhị bọn hắn chưa chắc có thể ngăn trở nữ tử kia."
Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lùng, từng bước một hướng về thanh niên áo trắng.
Toàn thân thanh niên áo trắng run rẩy, cỗ hàn ý kia đã đông lạnh nhập vào cốt tủy hắn. Thất Phẩm Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm tuy mạnh, nhưng căn bản ngăn cản không nổi cỗ hàn ý này, phải biết con sông này không biết tồn tại bao nhiêu năm, hàn ý đã khủng bố tới cực điểm.
Nhìn thấy Tiêu Thần đi tới, thanh niên áo trắng biến sắc, hắn muốn chạy trốn nhưng thân thể căn bản không nghe theo sai khiến, hoàn toàn cứng ngắc.
"Hỏa Dương Kiếm Chiến Hồn này, ta liền vui vẻ nhận."
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, U Linh Chiến Hồn đột nhiên hướng về Hỏa Dương Kiếm đánh tới, sau khi thu nhận hàn khí vô tận, U Linh Chiến Hồn đã chậm rãi thích ứng hoàn cảnh nơi này.
Khi hắn nhìn thấy Chiến Hồn Tiêu Thần vậy mà có thể hấp thu Chiến Hồn của hắn, mặt thanh niên áo trắng lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lại không thể làm gì. Với kiến thức của hắn, cũng chưa từng nghe qua dạng Chiến Hồn này.
"Ngươi có thể chết rồi."
Mấy khắc sau, Hồn Lực Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm bị U Linh Chiến Hồn hấp thu không còn, Tiêu Thần trực tiếp vặn gãy cổ thanh niên áo trắng giống như bẻ gãy một khối băng, có thể thấy được hàn khí khủng bố nơi này.
Thanh niên áo trắng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân đường đường là Chiến Vương cường giả, vậy mà chết ở trong tay một Chiến Tông cảnh Vương Triều nho nhỏ.
"Nếu như còn có thể sống tiếp, sẽ lại đến nơi này tu luyện."
Tiêu Thần hít sâu một hơi, gỡ Hồn Giới trên người thanh niên áo trắng xuống liền quay người bay lên phía trên. Nơi này là một chỗ tu luyện tuyệt vời, nhưng an nguy của Bàn Tử hắn càng quan tâm hơn.
Chương 222 Chương 222: Sát Thủ Ảnh Phong
Trên mặt băng, Bàn Tử một người ngăn nữ tử váy tím tà mị, toàn thân vết thương chồng chất, hắn đã từng đạt tới cảnh giới kia, rất rõ ràng sự chênh lệch giữa Chiến Tông cảnh cùng Chiến Vương cảnh.
Dù vậy hắn dốc hết toàn lực, khó khăn lắm cũng mới ngăn lại đối phương, có thể thấy Chiến Vương cảnh cường đại thế nào.
"Không hổ là Cửu Đế Tử, thực sự rất khó chơi."
Nữ tử tà mị váy tím cười tà tà một tiếng, nàng đứng lơ lửng trên không, đỉnh đầu lơ lửng một đầu trường xà màu tím, lưỡi rắn phun ra âm trầm đáng sợ nhìn xuống Bàn Tử, sát khí tản ra.
Con ngươi nàng thỉnh thoảng nhìn chăm chú lên mặt băng, nhưng làm nàng thất vọng, Tiêu Thần cùng thanh niên áo trắng không hề xuất hiện, trong lòng liền tiềm ẩn một loại bất an.
"Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh, các ngươi thế nào?"
Bàn Tử mắt không chuyển, vẫn nhìn chằm chằm nữ tử váy tím, cũng không quay đầu lại, quát to.
"Yên tâm, chúng ta còn chưa chết được."
"Nam Cung huynh, ngươi tự mình cẩn thận, không cần phải để ý đến chúng ta."
Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh hai người máu me khắp người nằm trong chỗ mấy cỗ thi thể, hai người dốc hết toàn lực giết ba người Kỳ Vương Triều, nhưng hai người bọn hắn cũng chẳng tốt hơn.
"Còn ngây ra làm gì, tốc chiến tốc thắng."
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, thần sắc hai người khác có chút nóng nảy, hận không thể lập tức xuất thủ, nhưng hai người lại giống như đang cố kỵ cái gì.
Tốc chiến tốc thắng? Nữ tử tà mị váy tím nghe vậy, sắc mặt khó coi vô cùng, trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ thì đã không chủ động xin đi giết giặc, Cửu Đế Tử căn bản không phải dễ giết như vậy.
"Lại tiếp!"
Bàn Tử gầm thét, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, mặc dù vết thương chằng chịt nhưng hắn không mảy may e ngại, một cỗ khí thế ngút trời từ trên người hắn nở rộ ra.
"Huyền Tiên!"
Một tiếng khẽ kêu, nữ tử váy tím hất tay lên, từng đạo lưu quang sắc tím như mũi tên bắn ra, đạt tới Chiến Vương cảnh, Hồn Lực ngưng tụ thành chất lỏng, không những có thể rời khỏi thể, còn có thể biến hóa thành vạn vật, đương nhiên biến hóa này có liên hệ với kỹ năng chiến đấu cùng Chiến Hồn.
"Loại công kích này hữu dụng không?"
Bàn Tử mặt coi thường, một chưởng quét ngang mà ra, một đạo ánh sáng vàng hiện lên trước người hắn đem tất cả mũi tên ngăn cản bên ngoài.
Xì xì! Lưu quang sắc tím kia hóa thành chất lỏng nhỏ xuống ở trên mặt băng, phát ra thanh âm xì xì, mặt băng nhanh chóng hòa tan, rất hiển nhiên, đây là một loại chí độc.
"Nếu giết không được ngươi, vậy ta giết bọn hắn trước!"
Nữ tử váy tím sầm mặt lại, quay người đánh về phía bọn Vân Lạc Vũ.
Sắc mặt hai người Vân Lạc Vũ biến đổi, đừng nói hiện tại bản thân bị trọng thương, kể cả lúc còn nguyên sức cũng không phải đối thủ của nữ tử váy tím.
"Dừng tay!"
Bàn Tử kêu to, toàn lực đánh về hướng Vân Lạc Vũ, thế nhưng tốc độ của hắn sao có thể so với nữ tử váy tím?
"Chết đi!"
Nữ tử váy tím cười khẽ một tiếng, mồm phun một cái, từng đạo Hồn Lực như tiễn bắn xuống, tốc độ nhanh như thiên lôi.
"Oanh!"
Đột nhiên mặt băng nổ vang một tiếng, một cỗ kiếm khí sắc bén từ dưới mặt băng phóng lên tận trời, vô số băng nhỏ nổ bay, còn có một tảng băng to nghịch thiên bay lên, đem tất cả Hồn Lực như tiễn ngăn cản ở không trung.
Hai người Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh hít vào ngụm khí lạnh, cũng may kiếm khí cách bọn hắn khoảng ba mét, bằng không bọn hắn hiện tại đã chết.
"Ai?"
Nữ tử váy tím sầm mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm lỗ thủng mặt băng.
Hô!
Một vệt sáng từ trong lỗ thủng xông ra, mang theo mảng lớn băng hoa, đồng thời, một đạo kiếm khóa chặt không trung quanh nữ tử váy tím, một cỗ khí lãnh phong vô cùng sắc nhọn rơi vào trên người nữ tử váy tím.
"Tiêu Thần!"
Đám người kinh hô, mặc dù không có thấy rõ ràng khuôn mặt Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần mặc áo đen, thanh niên Chiến Vương lại là áo trắng.
Nhìn thấy Tiêu Thần không chết, mọi người sắc mặt không giống nhau, có phẫn nộ, có đáng tiếc, cũng có kinh ngạc, càng có sợ hãi thán phục.
"Tự tìm cái chết!"
Nữ tử váy tím không nghĩ tới người xuất hiện là Tiêu Thần, nếu vậy, đồng bạn nàng há không phải đã chết?
Nghĩ vậy, nữ tử váy tím vô cùng phẫn nộ, còn mang theo một tia kinh khủng, cự xà tím trên đỉnh đầu vung ra, như là một bóng roi đánh úp về phía Tiêu Thần.
Bang!
Trường kiếm bị đánh bay, Tiêu Thần cũng bị văng ra mấy chục mét, rơi ở trên mặt băng lại lui tiếp mười mấy mét mới dừng lại, khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu tươi, Chiến Vương cảnh một kích toàn lực thật cường đại.
Có thể giết chết thanh niên áo trắng là may mắn mà thôi, nước sông hàn khắc chế Chiến Hồn thanh niên áo trắng, nhưng trên đất bằng, Chiến Vương cảnh không phải dễ dàng bị giết.
"Lâm Dương đâu?"
Nữ tử váy tím vừa kinh vừa sợ, mặc dù nàng đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn không tin, muốn có được một đáp án xác thực.
"Lâm Dương?"
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, hắn tự nhiên đoán được Lâm Dương là ai, thản nhiên nói:
"Đoán chừng đã trở thành tượng băng rồi."
"Chết rồi? Là ngươi giết hắn?"
Nữ tử váy tím không thể tin được nói.
"Quan trọng lắm sao?"
Tiêu Thần lơ đễnh, có phải hắn giết Lâm Dương hay không, Lâm Dương cũng đã chết, hơn nữa cũng không tránh khỏi có liên hệ tới hắn.
"Vậy ngươi cũng phải chết!"
Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lẽo từ đằng sau Tiêu Thần truyền đến, theo ngay sau đó là một đạo chưởng cương.
Ai cũng không ngờ tới, lúc này lại có người động thủ với Tiêu Thần, hơn nữa khí tức kia, vẫn là cường giả Chiến Vương cảnh! Rất hiển nhiên, là cường giả Chiến Vương khác của Đại Ly Đế Triều nhịn không được xuất thủ.
"Lão Tam!"
Sắc mặt Bàn Tử hoàn toàn thay đổi, lách mình cản sau lưng Tiêu Thần, đồng thời một quyền bá đạo hướng về hư không đánh tới.
"Phốc phốc!"
Cũng đúng lúc này, hư không một đạo huyết mang nở rộ, thân ảnh trên bầu trời run lên bần bật, hướng về hư không mà rơi xuống, đập ở trên mặt băng, chưởng cương to lớn kia tự sụp đổ.
Cách phía trước Bàn Tử không xa, một đạo hắc ảnh xuất hiện, trong tay nắm lấy một chuôi trường kiếm, lạnh lùng nhìn thân ảnh trên mặt đất.
"Ảnh Phong?"
Có người nhận ra thân phận bóng đen, lộ ra vẻ kinh ngạc, ai cũng không ngờ tới Ảnh Phong vậy mà mai phục trên mặt sông, nhiều con mắt nhìn chằm chằm thoải mái như vậy, vậy mà không một ai phát hiện, có thể thấy được hắn thủ đoạn ẩn nấp thực khủng bố.
Hơn nữa, hắn lại có thể một kích đánh trọng thương cường giả Chiến Vương cảnh, chỉ bằng điểm này cũng đủ để chứng minh Ảnh Phong rất đáng sợ, không hổ là nhân vật xếp hạng thứ hai Hoàng Thành Thập Tú.
"Ảnh Phong!"
Tuyết Ngọc Long nhe răng trợn mắt, hắn không nghĩ tới, Ảnh Phong vậy mà sẽ ra tay cứu Tiêu Thần, nếu như không phải Ảnh Phong, Tiêu Thần giờ phút này tuyệt đối hẳn đã phải chết.
"Hừ!"
Gần như đồng thời, một nữ tử bên người Tuyết Ngọc Long hừ lạnh một tiếng, cũng chuẩn bị xuất thủ.
"Ngươi tốt nhất đừng động!"
Đột nhiên Huyết Yêu Nhiêu lạnh lùng thốt ra một câu, một cỗ khí tức cường đại xông thẳng vào nữ tử kia, toàn thân nữ tử kia run lên, kinh hãi nhìn Huyết Yêu Nhiêu.
Có thể làm cho nữ tử Chiến Vương cảnh kinh khủng như thế, thực lực Huyết Yêu Nhiêu không cần nói cũng biết, tuyệt đối cũng là cường giả Chiến Vương cảnh, hơn nữa còn không phải cường giả Chiến Vương cảnh bình thường.
"Ngươi dám đả thương ta?"
Một nam tử kim bào từ trên mặt băng đứng dậy, bộ ngực hắn máu tươi vẫn chảy, có điều hắn không để ở trong lòng chút nào, ngược lại lạnh lùng nhìn Ảnh Phong.
"Đâu chỉ tổn thương ngươi, ta còn muốn giết ngươi!"
Ảnh Phong thần tình lạnh lẽo, sau một khắc trực tiếp biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã là trước người nam tử kim bào.
Phốc!
Trường kiếm chui vào cơ thể nam tử kim bào, xuyên thủng đan điền hắn, nam tử kim bào mắt lộ kinh hoàng, nhìn vết thương trước ngực, run giọng nói:
"Ngươi, ngươi là Chiến Vương?"
Chương 223 Chương 223: Lộ Diện Chân Tướng
Chiến Vương? Ảnh Phong là Chiến Vương?
Đám người kinh ngạc nhìn Ảnh Phong, lập tức lấy lại tinh thần, dần dần hiểu ra, có thể một kích trọng thương Chiến Vương, lại một kích chém giết Chiến Vương, trừ Chiến Vương còn ai có thể làm được đây?
Tiêu Thần cũng hơi ngoài dự liệu, mấy ngày trước Ảnh Phong chỉ là Chiến Tông đỉnh phong, làm sao đột nhiên liền trở thành Chiến Vương?
"Chỉ có Chiến Vương mới có thể giết ngươi sao?"
Ảnh Phong rút về trường kiếm, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh.
"Ngươi không phải..."
Nam tử kim bào không cam lòng ngã trên mặt băng, sau một hồi run rẩy, liền tắt thở.
"Đi!"
Nữ tử váy tím biến sắc, nàng liếc mắt liền nhìn ra Ảnh Phong vẫn chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong. Chiến Tông cảnh đỉnh phong có thể chém giết Chiến Vương, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để chứng minh Ảnh Phong đáng sợ.
Nghĩ vậy, nữ tử váy tím xoay người rời đi, nàng phát hiện mấy người nàng đã quá khinh thường Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Vốn dĩ nghĩ bốn người Chiến Vương cảnh bọn họ đủ để quét ngang thế hệ trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng không nghĩ tới lại bại dưới tay một tên Chiến Tông đỉnh phong cùng một tu sĩ Chiến Tông cảnh hậu kỳ.
Bọn hắn rất rõ, lưu lại chỗ này đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, giết không được Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu không nói, còn có thể đem mệnh lưu ở đây, giờ phút này không đi, chờ đến khi nào?
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, một nữ tử khác thấy thế, nhìn Huyết Yêu Nhiêu thật sâu cũng vội vàng đạp không mà lên, nhưng mà lúc này, một đạo huyết kiếm sắc bén từ trên người Huyết Yêu Nhiêu gào thét mà ra, trực tiếp từ xẹt qua trên cổ nữ tử, máu tươi cuồng phún, thi thể rơi khỏi Ánh Tuyết Lâu.
Nữ tử váy tím bỏ chạy vừa lúc thấy cảnh này, toàn thân không khỏi run run, tốc độ càng tăng mấy phần, chớp mắt biến mất ở chân trời.
Trên Ánh Tuyết Lâu, con ngươi đám người hơi hơi co rụt lại, Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Văn Phong cùng Trần Phong ba người không khỏi run run.
Bọn hắn thế nhưng rõ ràng, Huyết Yêu Nhiêu đứng về phía Tiêu Thần, may mà bọn hắn chỉ làm khó Tiêu Thần, nếu quả thật muốn ra tay giết Tiêu Thần, bản thân mấy người còn có thể còn sống sao?
Vẫn may mình bị Tiêu Thần đánh bại, cũng coi là nhặt về một cái mạng.
Trong lòng Tuyết Ngọc Long vô cùng hối hận trước đó không nghe theo đề nghị của Ngạn Huyền mà dây dưa Tiêu Thần, cho dù không dây dưa, chí ít cũng không nên đắc tội, đáng tiếc bây giờ hối hận đã trễ.
Chỉ là trong lòng mấy người còn có một nghi hoặc, bọn hắn trước kia chưa từng thấy qua nữ tử này, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều làm sao hiện lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử cường đại như thế? Có nữ tử này ở đây, còn cần Hoàng Thành Thập Tú bọn hắn làm gì?
Trong đám người, toàn thân Trần Hạo run một cái, trong lòng ngưng tiếng nói:
"Còn may không tìm người đi giết nàng, bằng không ta liền chết chắc, không được, nàng muốn ta gom góp 50 triệu Hồn Thạch, nhất định phải mau chóng đem cho nàng."
"Không đúng, làm sao nàng lại trợ giúp Tiêu Thần?"
Trần Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt:
"Đúng rồi, Tiêu Thần có vẻ như tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân, Tiêu Thần kia há không phải Tuyết Lâu? Còn có Ảnh Phong kia, cũng là ngời Tuyết Lâu!" Nói cách khác, Tuyết Lâu tham dự vào bên trong Hoàng Tử phân tranh?
Nghĩ vậy, Trần Hạo biến sắc, hít sâu một hơi nói:
"Không được, phụ thân nói Trần gia chuẩn bị gia nhập vào Tam Hoàng Tử, hiện tại Tuyết Lâu nhúng tay, phần thắng của Tam Hoàng Tử cơ hồ cực kỳ bé nhỏ, Trần gia ta nếu nhúng tay trong đó, tuyệt đối sẽ toàn quân bị diệt!"
Trần Hạo càng nghĩ càng sợ, toàn thân run rẩy, hít vào mấy ngụm khí, cũng không lo sau này chiến đấu như thế nào, quay người liền rời khỏi Ánh Tuyết Lâu trở về gia tộc.
Trên mặt sông, Tiêu Thần đỡ Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh dậy, nhìn Ảnh Phong một cái, lúc này mới nhìn về phía Tuyết Ngọc Long trên Ánh Tuyết Lâu, châm chọc nói:
"Tam Hoàng Tử, còn không tuyên bố kết quả tranh tài? Chẳng lẽ để ngươi thất vọng sao?"
Con ngươi Tuyết Ngọc Long vô cùng băng lãnh, chậm rãi hiện ra một nụ cười:
"Ngươi không khiến ta thất vọng."
Tiêu Thần nhíu lông mày lại, không biết Tuyết Ngọc Long có ý gì, nhưng mà sau một khắc, Tuyết Ngọc Long đột nhiên khua tay nói:
"Người đâu, bắt lấy Tiêu Thần."
"Hô hô!"
Mấy đạo thân ảnh từ tứ phương Ánh Tuyết Lâu phóng lên tận trời, ròng rã trên trăm đạo thân ảnh vây quanh mấy người Tiêu Thần, khí tức trên thân mỗi người phát ra cũng không dưới Chiến Tông cảnh, thậm chí còn có bốn cường giả Chiến Vương cảnh.
Một màn bất thình lình khiến tất cả mọi người kinh hãi không thôi, Tuyết Ngọc Long lại muốn động thủ với Tiêu Thần, hơn nữa đại động lộ liễu như vậy!
Tiêu Thần chỉ là Chiến Tông cảnh mà thôi, cường đại thế nào, lại có tài đức gì khiến bốn Chiến Vương cảnh, trên trăm Chiến Tông cảnh xuất thủ?
"Tuyết Ngọc Long, ngươi muốn làm cái gì!"
Tuyết Ngọc Hiên gầm lên một tiếng, lạnh lùng nhìn Tuyết Ngọc Long, sau đó nhìn hằm hằm hơn trăm người kia, nhìn một nam tử trung niên mặc áo giáp hoàng kim trong đó, lạnh giọng nói:
"Trần Thiên Minh, ngươi đang làm cái gì, còn không lui ra phía sau!"
Dứt lời, Tuyết Ngọc Hiên xoay người nhảy xuống Ánh Tuyết Lâu, phóng về hướng Tiêu Thần bọn hắn.
"Bát Hoàng Tử, xin dừng bước!"
Đúng lúc này, nam tử áo giáp hoàng kim Trần Thiên Minh ngăn ở trước người Tuyết Ngọc Hiên.
"Trần Thiên Minh, ngươi làm gì? Ngươi thân là Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân, chỉ nghe lệnh Phụ Hoàng ta, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?"
Tuyết Ngọc Hiên tranh phong mạnh mẽ, hắn biết muốn vượt qua Trần Thiên Minh là không thể nào, Trần Thiên Minh là Chiến Vương đỉnh phong, Chí Cường Giả bên trong Chiến Vương.
Sắc mặt Trần Thiên Minh vô cùng bình tĩnh, đột nhiên hướng về Ánh Tuyết Lâu một chân quỳ trên đất, nói:
"Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân Trần Thiên Minh, bái kiến tân hoàng, Ngô Hoàng vạn an!"
Ngay sau đó, trên trăm Ngự Lâm Quân tất cả đều quỳ xuống dưới, cung kính bái hướng Tuyết Ngọc Long.
"Tân hoàng?"
Ánh mắt đám người co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, không ít người hít một hơi lạnh.
Cựu Hoàng chưa chết, Tuyết Ngọc Long liền tự lập làm tân hoàng? Chẳng lẽ Thiên Tài Trà Hội này chỉ là lấy cớ, muốn đem người phản đối Tuyết Ngọc Long hắn một mẻ hốt gọn sao?
"Ái khanh bình thân."
Tuyết Ngọc Long đã thay đổi áo bào màu vàng, đầu đội ngọc quan, bộ dáng cao cao tại thượng.
"Tuyết Ngọc Long, ngươi thế này là mưu phản? Ngươi đem Phụ Hoàng đặt chỗ nào?"
Tuyết Ngọc Hiên gào thét.
"Uổng cho ngươi vẫn là Tuyết Nguyệt Hoàng Tử! Ngươi chẳng lẽ không biết, đêm qua Tiêu Thần ám sát Phụ Hoàng sao?" Cùng địch nhân thông đồng làm bậy, nên giết! Trần ái khanh, còn không bắt lấy!
Thần sắc Tuyết Ngọc Long vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói tràn ngập uy nghiêm.
"Cái gì? Phụ Hoàng băng hà?" Không có khả năng!
Tuyết Ngọc Hiên mắt trợn tròn, đầu như là trống rỗng lúc lắc lay động, không đợi hắn phản ứng, Trần Thiên Minh đã trở tay chế trụ hắn, trong nháy mắt phong ấn đan điền hắn.
Đám người cũng kinh ngạc không thôi, Hoàng Chủ băng hà? Là bị Tiêu Thần giết chết?
"Không có khả năng, Tiêu Thần thực lực mặc dù không yếu, nhưng chỉ là một Chiến Tông cảnh mà thôi, lại làm sao có thể xâm nhập Hoàng Cung, Hoàng Cung là nơi thủ vệ sâm nghiêm nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Thành!"
"Mặc dù ta cũng không tin, nhưng được làm vua thua làm giặc, ngươi có tranh luận thế nào cũng vô dụng, thế lực lớn đã đứng ở phía Tuyết Ngọc Long rồi!"
"Tuyết Ngọc Long thủ đoạn quả nhiên siêu phàm, tất cả những thứ này chỉ là một cái nguỵ trang, thế nhưng không phải còn các quan, còn có mấy đại gia tộc sao?"
"Ngươi cảm thấy mấy đại gia tộc cùng bách quan sẽ gia nhập cuộc phân tranh này sao? Tuyệt đối không có khả năng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tồn tại mấy ngàn năm, tự nhiên có nội tình, các Đại Hoàng Tử tranh phong cho tới bây giờ không có gia tộc cùng bách quan gia nhập trong đó, cái này cũng là quy củ của nhiều Đế Quốc và Hoàng Triều!"
"Cũng đúng, năm đó lão Hoàng Chủ vẫn chỉ là Chiến Tôn cảnh, không phải cũng trở thành Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ ta, gia tộc khác không giống nhau ngầm thừa nhận, Tuyết Ngọc Long tài hoa thiên phú đều được cho là Thượng Đẳng, Hoàng Thất tự nhiên sẽ không nói gì nhiều, chỉ có thể nói mỗi người cần dựa vào thủ đoạn của mình."
Đám người bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù kết quả này vượt qua bọn hắn dự kiến, nhưng ai cũng không dám nói thêm gì, lực lượng Hoàng Thất không phải bọn hắn có thể tưởng tượng.
Rất nhiều người nhìn Tiêu Thần như nhìn người chết, đối mặt Ngự Lâm Quân, đừng nói một Chiến Tông cảnh, cho dù Chiến Vương cũng chẳng thể làm gì.
Nhưng mà Tiêu Thần lại không có động tĩnh gì, ngược lại cười lạnh nhìn Tuyết Ngọc Long:
"Rốt cục chân tướng phơi bày rồi sao?"
Chương 224 Chương 224: Trận Đánh Nảy Lửa
Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, bọn hắn không biết Tiêu Thần lúc này vì sao còn có thể bình tĩnh như vậy, lại còn dám châm chọc Tuyết Ngọc Long?
"Chân tướng phơi bày? Vốn dĩ trẫm ái mộ nhân tài, không muốn giết ngươi, không nghĩ tới ngươi dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế." Ngươi phải biết rõ, bởi vì ngươi, gia tộc của ngươi, còn có Đại Yến Vương Triều đều sẽ bị liên lụy!
Trên mặt Tuyết Ngọc Long lộ ra vẻ tiếc hận, một bộ dáng rất có lòng ái mộ nhân tài.
"Muốn vu oan giá hoạ?"
Thần sắc Tiêu Thần lạnh lùng, ánh mắt lại là rơi vào trên người Huyết Yêu Nhiêu, hắn cũng không phải lo lắng bản thân, mà là lo lắng bọn Bàn Tử, Niệm Niệm, còn có Vân Lạc Vũ.
"Khéo mồm khéo miệng, thù giết cha không đội trời chung, trẫm hôm nay không đem ngươi thiên đao vạn quả, khó tiết mối hận trong lòng."
Tuyết Ngọc Long vung tay lên, Ngự Lâm Quân lập tức chỉnh tề tinh tế ép về phía Tiêu Thần bọn hắn.
"Đợi đã!"
Tiêu Thần một tiếng quát như sấm:
"Tuyết Ngọc Long, ngươi muốn giết ta, Tiêu mỗ nói nhiều cũng vô dụng, nhưng bọn họ là vô tội."
"Vô tội, bọn hắn là đồng bọn ngươi, tất cả chịu tội đồng phạm!"
Tuyết Ngọc Long cười lạnh, lạnh giọng nói.
"Ý ngươi là, ta cũng là đồng bọn?"
Đúng lúc này, Huyết Yêu Nhiêu một mực trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, ngữ khí vô cùng bình thản.
Nhưng mà Tuyết Ngọc Long một bên lại sầm mặt lại, vừa rồi hắn cũng đã thấy qua thủ đoạn của Huyết Yêu Nhiêu, đến cường giả Chiến Vương đều có thể tuỳ tiện chém giết, địa vị nàng tuyệt đối không nhỏ.
Huyết Yêu Nhiêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tuyết Ngọc Long, từ trong tay Tuyết Lung Giác tiếp nhận Niệm Niệm, đạp không hướng về mặt sông bay đi, vững vàng rơi vào bên cạnh bọn Tiêu Thần.
Vốn dĩ Tiểu Kim cũng muốn xuống dưới, lại bị Tiêu Thần dùng ánh mắt ngăn lại. Tiểu Kim gầm nhẹ mấy tiếng, liền xuyên xuống dưới Ánh Tuyết Lâu, lẫn vào trong đám người.
Khí thế Chiến Vương cảnh Huyết Yêu Nhiêu xuất ra làm Ngự Lâm Quân đột nhiên ngừng bước chân, dù là Trần Thiên Minh cũng lộ ra vẻ khó coi, bởi vì hắn từ trên người Huyết Yêu Nhiêu cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm.
Chẳng lẽ nữ tử này là Chiến Vương đỉnh phong?
"Các hạ là người nào? Lại muốn tham dự chuyện nội bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ta?"
Tuyết Ngọc Long nhíu mày lại, Chiến Vương đỉnh phong trẻ tuổi như vậy, không phải người Hoàng Triều có thể bồi dưỡng ra, cho dù ở bên trong Đế Quốc cũng coi như tuyệt thế thiên tài.
Hắn âm thầm cảm giác, sự tình đã vượt qua hắn dự liệu, nhưng mà tên đã lên dây không bắn không được. Hôm nay, Tiêu Thần cùng Bàn Tử phải chết, đồng thời, Tuyết Ngọc Hiên cũng nhất định phải bắt giữ.
"Huyết Yêu Nhiêu, ngươi mang bọn hắn rời đi, ta nợ ngươi một cái nhân tình."
Tiêu Thần hít sâu một hơi nhìn Huyết Yêu Nhiêu, nói khẽ.
"Ngươi mà chết, ta cần cái nhân tình của ngươi dùng làm gì?"
Huyết Yêu Nhiêu ngưng tiếng nói.
"Yên tâm, bọn hắn không giết chết được ta."
Tiêu Thần vô cùng tự tin nói.
Huyết Yêu Nhiêu híp đôi mắt một cái, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thần, không biết lời nói Tiêu Thần là thật hay giả.
Tiêu Thần vô cùng rõ ràng, chỉ cần một câu với Huyết Yêu Nhiêu là hắn có thể không chết. Dù sao thực lực Tuyết Lâu bày ra vậy, Hoàng Thất đều phải kiêng kị mấy phần.
Nhưng hắn cũng biết, Huyết Yêu Nhiêu một khi xuất toàn lực trợ giúp hắn, hắn nợ Huyết Yêu Nhiêu một nhân tình coi như còn chưa rõ ràng, dù sao mức độ nguy hiểm của Huyết Lâu so với Tuyết Ngọc Long còn đáng sợ hơn rất nhiều, hắn cũng không muốn lâm vào trong vòng xoáy của Huyết Lâu.
Hiện tại, điều duy nhất Tiêu Thần lo lắng chính là Bàn Tử, Niệm Niệm, còn có an nguy Đại Yến.
"Được."
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, lập tức lạnh lùng nhìn Tuyết Ngọc Long nói:
"Ta nợ Tiêu Thần một cái nhân tình, sự tình nội bộ Tuyết Nguyệt ngươi ta không tham dự, nhưng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Thần chết."
"Ngươi muốn thế nào?"
Tuyết Ngọc Long trầm giọng nói.
"Tiêu Thần chết ta có thể mặc kệ, nhưng không thể trơ mắt nhìn thấy các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, Chiến Vương cảnh nếu dám xuất thủ, đừng trách ta không khách khí!"
Nói đến đây, trên người Huyết Yêu Nhiêu tỏa ra một cỗ sát khí ngút trời, Trần Thiên Minh cách khá gần cũng không khỏi rùng mình một cái.
"Còn có những người Đại Yến này, ta phải mang đi, chuyện khác ta mặc kệ."
Huyết Yêu Nhiêu lại bổ sung một câu.
Chuyện khác ta mặc kệ?
Khóe miệng đám người giật một cái, ngươi đã quản thật tốt đi, thực lực Tiêu Thần mọi người đều biết, Chiến Tông bình thường đâu là đối thủ của hắn.
Có điều khi nhìn thấy trên trăm Chiến Tông cảnh, sắc mặt đám người lại âm trầm xuống, Tiêu Thần một người, như thế nào là đối thủ của trên trăm Chiến Tông cảnh.
Lông mày Tuyết Ngọc Long nhíu lại, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị các trường hợp tốt xấu, liền lại phải chém giết Huyết Yêu Nhiêu. Có điều khi hắn cảm nhận được khí tức trên người Huyết Yêu Nhiêu, Tuyết Ngọc Long lại chần chờ.
Với thực lực Huyết Yêu Nhiêu, đoán chừng chỉ có cường giả Chiến Hoàng mới có thể giết chết được nàng. Một khi Huyết Yêu Nhiêu thực sự chết ở chỗ này, hắn tuyệt đối phải tiếp nhận áp lực không hề nhỏ đến từ phía sau người kia, thậm chí khả năng có nguy hiểm hủy diệt.
Hơn nữa, mục tiêu của hắn vốn là Tuyết Ngọc Hiên, Tiêu Thần và Bàn Tử.
Tuyết Ngọc Hiên bị bắt giữ, Tiêu Thần cũng phải chết không nghi ngờ, vậy cũng chỉ có Bàn Tử. Bàn Tử một người, về sau có thể từ từ suy nghĩ biện pháp giết hắn.
"Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh, các ngươi đi! Ta ở lại!"
Thời khắc coi như Tuyết Ngọc Long chuẩn bị đáp ứng, Bàn Tử đột nhiên quát to.
Trên mặt Tuyết Ngọc Long hiện lên một nụ cười, chỉ cần Bàn Tử chết, về sau cái vị trí Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ này liền vững chắc rồi. Dù sao vị phía sau mình nhất định sẽ toàn lực trợ giúp mình.
"Tên Bàn Tử ngốc!"
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, sắc mặt Tuyết Lung Giác đại biến, nước mắt ngăn không được chảy ra ngoài. Bàn Tử rõ ràng có thể rời đi, lúc này ở lại, há không phải sẽ phải chết?
Tiêu Thần nhìn Bàn Tử, trên mặt hiện lên nụ cười. Hắn biết Bàn Tử bất luận thế nào cũng sẽ không rời đi, đây mới là huynh đệ!
Thần sắc hai người Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh phức tạp, lúc này Ảnh Phong đột nhiên mở miệng nói:
"Hai người các ngươi còn không mau đi, muốn khiến Tiêu Thần vướng víu sao?"
"Đi!"
Tiêu Thần lạnh lùng trừng Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh, ngưng tiếng nói.
"U Vương bảo trọng!"
Hai người Vân Lạc Tuyết và Triệu Vô Bệnh nhìn nhau, cuối cùng khẽ cắn môi, nhắm mắt nói.
Hai người bọn hắn cũng tự biết thực lực mình, Ảnh Phong nói không sai, lưu ở chỗ này sẽ làm Tiêu Thần vướng víu.
"Ảnh Phong, ngươi không đi?"
Tiêu Thần đột nhiên cười nói.
"Rất lâu không giết chóc, hôm nay là cơ hội khó có được!"
Ảnh Phong cười nhạt một tiếng, một hàm răng trắng như tuyết lộ ra sáng chói.
Tiêu Thần không nói thêm gì nữa, nhìn Huyết Yêu Nhiêu mang theo Triệu Vô Bệnh, Vân Lạc Vũ cùng Niệm Niệm đi về hướng bờ sông, Vân Lạc Vũ ôm thi thể Khúc Lân, đi lại có chút tập tễnh.
Lúc mấy người xuất hiện ở trên bờ, Khúc Huyền cùng Ô lão mang theo Vân Lạc Tuyết đi qua, nhìn thi thể Khúc Lân, Khúc Huyền sát khí đằng đằng, cuối cùng cắn răng nói:
"Về Đại Yến!"
Huyết Yêu Nhiêu không có ngăn cản, Khúc Huyền cùng Ô lão hai người là Chiến Vương cảnh, chỉ cần không phải bị cường giả Chiến Vương vây quanh, tính mạng mấy người hẳn không có trở ngại.
Đưa mắt nhìn Khúc Huyền bọn hắn rời đi, Huyết Yêu Nhiêu ánh mắt lần nữa rơi trên mặt sông.
Trong lúc nhất thời, trên mặt sông chỉ còn lại Tiêu Thần, Bàn Tử, còn có Ảnh Phong, ba người ngạo nghễ, thản nhiên nhìn trên trăm Ngự Lâm Quân bốn phía.
"Giết!"
Tuyết Ngọc Long ra lệnh một tiếng, trên trăm Ngự Lâm Quân lập tức chỉnh tề phóng về phía ba người Tiêu Thần.
"Chuẩn bị tốt chưa?"
Tiêu Thần cười nhìn Bàn Tử cùng Ảnh Phong nói.
"Trận chiến nhỏ."
Bàn Tử tựa như biến thành một người khác, khí tức Vương Bá vênh váo.
"Xem ai giết nhiều hơn?"
Ảnh Phong càng không sợ hãi.
Ngay sau đó, ba đạo bóng người động như quỷ mị chém giết hướng về ba hướng.
Chương 225 Chương 225: Giết Người Chớp Nhoáng
"Giết!"
Trên trăm Ngự Lâm Quân điên cuồng gào thét, thanh thế cuồn cuộn, khí thế khiếp người. Có thể trở thành Ngự Lâm Quân, phần lớn là tinh nhuệ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, yếu nhất đều là Chiến Tông hậu kỳ, đều là từ trong máu và xương đi tới.
Mặc dù đối chiến chỉ có ba người, nhưng bọn hắn mười người làm một tổ, tạo thành công kích tiểu trận. Công kích và phòng thủ tăng lên gấp đôi, cho dù Chiến Vương sơ kỳ, cũng không dám nghiền ép bọn hắn.
Đây cũng là điều Tuyết Ngọc Long tự tin, cho dù không cần cường giả Chiến Vương xuất thủ, Ngự Lâm Quân cũng có thể xé xác Tiêu Thần bọn hắn, tối đa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tiêu Thần không dám giữ lại chút nào, toàn thân sát ý tung hoành, cầm trong tay Tu La Kiếm, chân đạp Đạp Tuyết Vô Ngân, trùng sát bên trong một chi tiểu đội.
Bang bang!
Tiếng kim loại va chạm bén nhọn vang lên, đốm lửa trong hư không bắn tứ tung. Tiêu Thần một chiêu Nhất Kiếm Tri Thu vậy mà không có chiếm được lợi thế, thân thể bị đánh bay.
"Không hổ là Ngự Lâm Quân, tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ, thực lực cường đại không nói, phối hợp cơ hồ không có lỗ thủng, hơn nữa trang bị đều là Ngũ Phẩm Hồn Binh, khó trách Tuyết Ngọc Long tự tin như vậy."
Tiêu Thần trong lòng nghĩ thầm:
"Chính diện không chiếm được lợi thế, vậy cũng chỉ có dựa vào tốc độ cùng thân pháp."
Dưới chân một trận biến hóa, Tiêu Thần thi triển Phiêu Miểu Thần Tung Bộ thoắt ẩn thoắt hiện, thân ảnh quỷ dị, hư không lưu lại từng đạo tàn ảnh. Với thực lực bây giờ của hắn, cho dù tu sĩ Chiến Tông cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể bắt được thân ảnh hắn.
"Thu Phong Lạc Diệp!"
Tiêu Thần quát nhẹ một tiếng, Tu La Kiếm từ trong đó xẹt qua trên cổ một người, máu tươi phun ra.
"Quả nhiên tốc độ dùng được."
Thần sắc Tiêu Thần lạnh lẽo, nhếch miệng lên cười lạnh, thân hình lần nữa biến mất tại chỗ, lúc mấy người đối diện đánh tới, Tiêu Thần sớm đã không thấy tăm hơi.
"Ân?"
Đột nhiên, Tiêu Thần híp đôi mắt một cái, sau khi hắn giết một người, vậy mà rất nhanh lại có một người bổ sung, hơn nữa tiểu trận nhanh chóng biến hóa, xếp thành một hàng.
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, tưởng như vậy thì có thể ngăn cản ta?
Trường kiếm vũ động, trong bóng đêm âm u lóe ra quang mang dị dạng quỷ dị, kiếm mang đến cả một đóa bông tuyết cũng không đụng phải.
Mặc dù màn đêm chậm rãi buông xuống, nhưng ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều vẫn giống như ban ngày. Tuyết trắng bay tán loạn, lộ ra một cỗ hàn ý u lạnh.
Theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, ngay sau đó vô số thi thể ngã xuống đất.
Tiêu Thần giống như u linh trong đêm tối, một kiếm giết một người, mỗi một lần xuất thủ, sát khí trên người hắn liền tăng mấy phần. Một màn này khiến đám người bốn phía sợ hãi một trận.
Nơi xa, Bàn Tử mạnh mẽ đâm tới, Bát Hoang Lục Hợp Chưởng trong tay hắn bay múa, quỷ dị khác biệt với Tiêu Thần. Bàn Tử công kích cực kỳ bá đạo, mỗi một chưởng mặc dù giết không chết người, nhưng chấn động khiến Ngự Lâm Quân không ngừng ho ra máu.
"Đến đây, ha ha, rất lâu không được thoải mái như vậy."
Ảnh Phong cười to một tiếng phía dưới áo bào đen, vẻn vẹn lộ ra hai hàm răng trắng, ai cũng thấy không rõ khuôn mặt hắn.
Nhưng ai cũng không dám khinh thường hắn, kiếm hắn cực kỳ quỷ dị, không có quy luật có thể nói, cũng giống Tiêu Thần, cho tới bây giờ không nhiều hơn một kiếm, mỗi một kiếm, hẳn phải giết chết một người.
"Thật mạnh, Chiến Vương không xuất thủ, 100 Ngự Lâm Quân này thực không đủ giết bọn hắn!"
Đám người tim phát lạnh.
Rất nhiều người xem ra, Chiến Tông cảnh tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đã có thể được xem là cường giả, nhưng hôm nay bọn hắn mới phát hiện, không đột phá Chiến Vương, vẫn chỉ là sâu kiến như cũ.
Cũng có vài người cho rằng, không phải Ngự Lâm Quân không đủ mạnh, mà là ba người này quá biến thái.
"Giết!"
Tuyết Ngọc Long hai mắt đỏ bừng, trán nổi gân xanh lên. Hắn biết rõ thực lực Ngự Lâm Quân, cho dù hắn đối mặt với mười người cũng không thể nào hô phong hoán vũ được như thế.
Hắn rốt cục biết bản thân vẫn quá khinh thường bọn Tiêu Thần, ba người cùng 100 Ngự Lâm Quân đại chiến mà vẫn chiếm thượng phong.
"Trần Thiên Minh, lại điều thêm 100 Ngự Lâm Quân đến."
Tuyết Ngọc Long nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt băng lãnh đảo qua Huyết Yêu Nhiêu. Nếu như không phải Huyết Yêu Nhiêu, để Trần Thiên Minh xuất thủ, Tiêu Thần còn đường sống sao?
"Rõ, Hoàng Chủ!"
Trần Thiên Minh gật đầu, nắm đấm hắn nắm chặt, hận không thể lập tức xông lên chiến trường, đem mấy người Tiêu Thần xé thành mảnh vụn.
Đây chính là thủ hạ hắn cẩn thận bồi dưỡng, nhưng mà bây giờ lại bị Tiêu Thần đồ sát như chém quả mướp, khiến hắn làm sao có thể bình tĩnh.
Sông băng phía trên, vô số thi thể đang nằm, máu tươi yêu diễm vô cùng, mặt sông đều nhuộm thành huyết hồng, ở trong màn đêm lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt.
Thân thể Tiêu Thần vọt lên, Tu La Kiếm tiêu sái, lại thêm mấy người mất mạng, nhưng Tiêu Thần không có nửa điểm thương hại, sát ý trên người ngày càng đậm.
Con ngươi hắn lạnh lẽo vô tình, so với kiếm trong tay còn lăng lệ hơn, sát khí càng nặng.
"Tu La, đây chân chính là Tu La, chỉ có kinh nghiệm giết chóc và tắm qua máu tươi mới có thể biến thái như thế."
Con ngươi Huyết Yêu Nhiêu hiện lên tia sáng, trong lòng kích động tự nói.
Mấy người Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Văn Phong, Trần Phong mí mắt cuồng loạn, Tiêu Thần cường đại đã vượt qua bọn hắn nhận biết, bọn hắn lúc này mới hoảng hốt, trước đó Tiêu Thần hiện ra thực lực còn không phải toàn bộ của hắn.
"Phốc phốc!!"
Thanh âm máu phun không ngừng vang lên, dường như trở thành thứ duy nhất trong bóng đêm. Khí tức khắc nghiệt tràn ngập trong không khí, như trở thành vĩnh hằng.
Tuyết trắng phiêu đãng, những thi thể chậm rãi đông kết thành tượng băng, bị huyết hoa bao trùm, một cỗ ý lạnh đánh vào trong lòng, rất nhiều người không khỏi lạnh run.
Tối nay, cho dù Tiêu Thần bọn hắn chết ở chỗ này cũng nhất định vĩnh viễn ghi lại trong sử sách.
Đã từng có ba người như vậy, điên cuồng tàn sát Ngự Lâm Quân dưới trăng tuyết, làm địch với một Hoàng Triều, tư thế ngạo nghễ oai hùng chắc chắn trở thành đề tài nói chuyện của mọi người sau khi ăn xong.
Con ngươi Tiêu Thần càng ngày càng lạnh, trên người hắn cũng lưu lại mấy vết máu, nhưng hắn không có bất kỳ quan tâm gì, trong mắt cơ hồ chỉ còn lại giết chóc.
Kiếm hắn đã có chút hờ hững, không có bất kỳ sự hoa mỹ nào, hoàn toàn tùy tâm sở dục, quét sạch tứ phương, không đâu địch nổi.
Bốn cường giả Chiến Vương của Ngự Lâm Quân kia lạnh lùng nhìn chăm chú tất cả những thứ này, nếu như ánh mắt có thể giết người, ba người Tiêu Thần đã không biết chết bao nhiêu lần.
Bọn hắn nắm chặt tay, ngón tay ấn sâu vào trong lòng bàn tay, máu tươi chậm rãi chảy ra.
"Giết!"
Lúc này, tiếng rống giận dữ ngập trời từ đằng xa truyền đến, lại có vô số thân ảnh xông ra, nhào về phía sông băng.
Rất hiển nhiên, là Trần Thiên Minh lần nữa điều tới 100 tướng sĩ Ngự Lâm Quân, 100 người giết không chết ba người Tiêu Thần, vậy hai trăm người thì sao?
Hồn Lực một người có hạn, bọn hắn ba tên Chiến Tông cảnh, sẽ có thời điểm Hồn Lực khô cạn.
Cho dù thi thể có chất đống, Tuyết Ngọc Long cũng sẽ không tiếc. Hôm nay Tiêu Thần và Bàn Tử phải chết.
Có bỏ ra nhiều nữa, chỉ cần người phía sau kia hài lòng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều nhất định sẽ quật khởi, đây là ý nghĩ trong lòng Tuyết Ngọc Long.
"Ha ha, sung sướng!"
Bàn Tử toàn thân nhuốm máu, Hồn Lực trong cơ thể đã tiêu hao nhiều, nhưng khí thế hắn càng thêm lăng lệ bá đạo, giống như một đầu Hồng Hoang Man Thú ẩn núp.
"Hôm nay không chết, ngày sau uống 300 chén, không say không về."
Ảnh Phong cũng giết đỏ mắt, thân làm sát thủ, hắn rất ít khi chính diện đối địch, nhưng hôm nay hắn lại đại sát tứ phương. Chiến Tông cảnh chết ở trong tay hắn so với hắn ngày thường giết chết cộng lại còn nhiều hơn.
"Yên tâm, sẽ có ngày đó!"
Bàn Tử cười ha ha, một quyền đánh nát một tên Ngự Lâm Quân.
Nơi xa, Tiêu Thần không nói, thân ảnh hắn không còn biến hóa, dẫn theo Tu La Kiếm hướng Ngự Lâm Quân đi đến, mỗi đi một bước, liền chết một người.
Một bước giết một người, đây là hạng bá đạo cùng cường thế gì, tu sĩ bốn phía nhìn mà tim mật phát lạnh.
Sau lúc này, rốt cục không ai xông lên, Tiêu Thần từng bước một ép mấy chục người về phía đối diện, Tu La Kiếm nhuốm máu, quỷ dị, máu tươi kia cũng không đông kết thành hàn băng, ngược lại dọc theo trường kiếm nhỏ xuống.
Mấy chục Ngự Lâm Quân vây công Tiêu Thần kinh hoảng vô cùng, không ngừng lùi lại. Tựa như đối mặt cùng không phải là một tu sĩ Chiến Tông hậu kỳ, mà là một Chiến Vương tuyệt thế.
Nhìn thấy Tiêu Thần vậy mà chủ động xuất kích, trong lòng đám người rung động, đây chính là cường giả Chiến Vương, không phải là tu sĩ Chiến Tông cảnh gì gì đâu.
Chiến Vương cùng Chiến Tông khác biệt một trời một vực, cơ hồ chính là không thể vượt qua. Dù sao đạt tới Chiến Vương cảnh đã có thể ngự không, đối mặt tu sĩ cấp thấp sẽ không thể thất bại.
Ngươi có công kích lợi hại thế nào đi nữa, cũng có hạn chế khoảng cách, Chiến Vương cảnh lơ lửng ở trên không, công kích căn bản không làm gì được hắn!
"Vô tri!"
Thanh niên áo trắng khinh thường liếc nhìn Tiêu Thần, đạp chân xuống, trong nháy mắt hướng về không trung vọt tới, đưa tay phóng một kích hướng về Tiêu Thần đánh tới.
"Bá Đạo Thiên Quyền!"
Nhưng mà lúc này, một tia như điện bắn hướng lên trời, tốc độ nhanh chóng khiến người ta không thể tưởng tượng. Lúc mọi người lấy lại tinh thần, lại thấy Tiêu Thần đã xuất hiện ở đỉnh đầu thanh niên áo trắng, một quyền phẫn nộ khủng bố đánh xuống.
Thanh niên áo trắng nào biết lực bộc phát của Tiêu Thần khủng bố như vậy, đây quả thực là một kẻ đầu người hình thú.
Nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt ngưng đọng, còn chưa kịp xuất thủ, một quyền của Tiêu Thần trực tiếp nện ở trên mặt hắn, thanh âm nứt xương truyền ra, trong miệng bay ra vài cái răng dính máu.
Ầm! Một tiếng bén nhọn nổ vang, thanh niên áo trắng giống như đạn pháo từ trên cao rơi xuống, khiến mặt sông kết băng tạo thành một cái lỗ thủng khổng lồ.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần không chút do dự từ trên cao hạ xuống, xông vào trong lỗ thủng.
"Tê!"
Đám người hít một hơi lạnh, trong lòng rung động không thôi.
Đây chính là cường giả Chiến Vương, lại bị Tiêu Thần một quyền đánh bay? Nên biết Tiêu Thần chỉ là tu vi Chiến Tông cảnh hậu kỳ thôi.
Tuyết Ngọc Long sầm mặt lại, hắn không nghĩ tới, Tiêu Thần vậy mà cường đại như thế, hắn đang nghĩ đổi lại là bản thân, liệu có thể đạt được tới bước này hay không.
Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, Thân Pháp Chiến Kỹ trước đó của Tiêu Thần phóng lên tận trời chính là Thân Pháp Chiến Kỹ Thế Vân Tung đặc thù của Tuyết gia hắn. Nhưng mà Tiêu Thần vận dụng lại thành thạo hơn nhiều so với hắn, thậm chí có thể nói đạt tới hóa cảnh.
"Các ngươi nói, Tiêu Thần có thể sát Vương hay không đây?"
Lâu Ngạo Thiên cũng hứng thú, đây cũng là câu nói đầu tiên từ lúc hắn ngồi mấy canh giờ ở đây.
Sát Vương?
Tuyết Ngọc Long nghe vậy, sắc mặt âm trầm, nhưng không muốn đắc tội Lâu Ngạo Thiên. Tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nếu như nói còn có ai không nịnh nọt Hoàng Thất Tuyết gia, vậy cũng chỉ có Lâu gia.
"Không dễ nói, mặt băng phía dưới, nước sông có lẽ không kết băng, nhưng hàn khí lại xâm nhập vào cốt tủy, cho dù cường giả Chiến Vương cảnh cũng di chuyển khó khăn. Tiêu Thần càng không chống đỡ nổi cỗ giá lạnh kia, hai người có thể sống tiếp hay không còn chưa biết được."
Bạch Vũ mở miệng, hắn không có thiên vị ai, nói suy nghĩ tự nhiên của mình.
"Ta thấy Tiêu Thần kia hẳn phải chết, đến Chiến Vương cảnh còn hành động khó khăn, Chiến Tông cảnh như hắn đoán chừng đã sớm đông thành tượng băng, dù sao nước sông này đã từng làm chết cóng cường giả Chiến Vương."
Bách Lý Văn Phong cười lạnh nói.
"Cho dù không đông kết thành tượng băng, hẳn cũng chắc chắn phải chết. Cách biệt giữa Chiến Tông cảnh và Chiến Vương như trời và đất."
Trần Phong nói ra, hắn cũng ước gì Tiêu Thần chết.
"Chưa hẳn, Chiến Hồn của Tiêu Thần vốn thuộc về Hàn-Ám, nước sông này rét lạnh chưa chắc có thể làm gì được hắn, hơn nữa ta cứ cảm giác trên người hắn có rất nhiều bí mật chúng ta không biết."
Ngoài dự liệu, Bách Lý Cuồng Phong vậy mà cho rằng Tiêu Thần có thể sống được.
Sau trận thua với Tiêu Thần lúc trước, Bách Lý Cuồng Phong tựa như biến thành người khác, cỗ khí cuồng ngạo thật giống như bị ma diệt, cả người đều ổn trọng.
"Ta cũng cho rằng như thế, Bách Lý Cuồng Phong, ngươi nên cảm tạ Tiêu Thần."
Lâu Ngạo Thiên đột nhiên cười cười, một bộ dáng cao thâm mơ hồ.
Nếu như đổi lại người khác nói lời này, Tuyết Ngọc Long, Bách Lý Văn Phong cùng Trần Phong đã sớm mở miệng châm chọc, nhưng người nói là Lâu Ngạo Thiên, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chỉ có Bách Lý Cuồng Phong trầm mặc, thần sắc có chút phức tạp.
Lại nói Tiêu Thần đánh Chiến Vương áo trắng rơi vào trong nước sông, Tu Sĩ trên mặt sông đã không nhìn thấy nơi này, thậm chí ngay cả Hồn Lực đều không thẩm thấu được xuống.
Sâu trong đáy sông, nước sông cũng không kết băng, ngược lại chảy xiết, thời khắc tiến vào nước sông kia, thanh niên mặc áo trắng cùng Tiêu Thần đều rùng mình một cái.
Hai người không chút do dự phóng xuất ra Hồn Lực hộ thể, thế nhưng cỗ khí hàn kia khiến Hồn Lực bọn hắn trong nháy mắt đông kết, càng thẩm thấu vào trong cơ thể bọn hắn.
Hai người đều không xuất thủ, hiện tại bản thân còn khó bảo toàn, Tiêu Thần trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ bản thân sẽ không xuống chịu khổ, nghe đồn nước sông này có thể làm chết cóng Chiến Vương, trước đó hắn không tin, hiện tại hắn tin rồi.
Có điều hắn cũng biết, nếu như không xuống, đối phương chắc chắn sẽ không đần độn ngốc ở chỗ này.
Thanh niên áo trắng phẫn nộ nhìn Tiêu Thần, thỉnh thoảng nhìn về phía phía trên, có điều cuối cùng vẫn từ bỏ, một khi hắn muốn bơi lên, Tiêu Thần khẳng định liều mạng công kích.
Trên nước Tiêu Thần không phải đối thủ của hắn, nhưng xuống dưới nước lại khác.
Hô một tiếng, toàn thân thanh niên áo trắng tỏa ra từng đạo hỏa diễm quang mang đem hàn khí kia ngăn cản bên ngoài, tại đỉnh đầu hắn, một chuôi trường kiếm hỏa diễm bùng cháy chìm nổi.
Trên mặt thanh niên áo trắng rốt cục lộ ra nụ cười, nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt, sắc mặt thanh niên áo trắng lại cuồng biến, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện hỏa diễm Chiến Hồn của hắn bắt đầu chậm rãi tắt dần.
"Muốn dùng Thất Phẩm Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm ngăn cản hàn ý, thực sự là si tâm vọng tưởng."
Trong lòng Tiêu Thần cười lạnh, toàn thân run rẩy không thôi, thân thể hắn đã bắt đầu chậm rãi cứng ngắc.
Cho dù U Linh Chiến Hồn trôi nổi sau lưng hắn không ngừng thu nạp hàn khí, thế nhưng cỗ hàn khí kia quá bá đạo, phảng phất như muốn nuốt chửng U Linh Chiến Hồn.
"A?"
Đột nhiên trong lòng Tiêu Thần giật mình, nội thị đan điền lại phát hiện Bạch Thạch trong đan điền vậy mà tản mát ra từng đạo ánh sáng màu trắng chảy vào kinh mạch.
Sau một khắc, trong kinh mạch vậy mà xuất hiện một dòng nước ấm, cái loại cảm giác này khiến Tiêu Thần dường như vũ hóa thăng tiên. Hắn chưa từng nghĩ tới, một dòng nước ấm chảy trong kinh mạch sẽ thư thái như vậy.
Rất nhanh, Tiêu Thần lại phát hiện một việc kỳ lạ, chính là U Linh Chiến Hồn lại đang hấp thu hàn khí băng lạnh khiến nó càng mạnh thêm. Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Thần vui vẻ, U Linh Chiến Hồn khá tốn thời gian ở mức Lục Phẩm Chiến Hồn, nếu như có thể đột phá thành Thất Phẩm, thật không thể nào tốt hơn.
Chỉ là hắn cũng biết, U Linh Chiến Hồn muốn đột phá Thất Phẩm cũng không phải đơn giản như vậy.
"Trước hết giải quyết hết mấy thứ rắc rối này. Lão Nhị bọn hắn chưa chắc có thể ngăn trở nữ tử kia."
Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lùng, từng bước một hướng về thanh niên áo trắng.
Toàn thân thanh niên áo trắng run rẩy, cỗ hàn ý kia đã đông lạnh nhập vào cốt tủy hắn. Thất Phẩm Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm tuy mạnh, nhưng căn bản ngăn cản không nổi cỗ hàn ý này, phải biết con sông này không biết tồn tại bao nhiêu năm, hàn ý đã khủng bố tới cực điểm.
Nhìn thấy Tiêu Thần đi tới, thanh niên áo trắng biến sắc, hắn muốn chạy trốn nhưng thân thể căn bản không nghe theo sai khiến, hoàn toàn cứng ngắc.
"Hỏa Dương Kiếm Chiến Hồn này, ta liền vui vẻ nhận."
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, U Linh Chiến Hồn đột nhiên hướng về Hỏa Dương Kiếm đánh tới, sau khi thu nhận hàn khí vô tận, U Linh Chiến Hồn đã chậm rãi thích ứng hoàn cảnh nơi này.
Khi hắn nhìn thấy Chiến Hồn Tiêu Thần vậy mà có thể hấp thu Chiến Hồn của hắn, mặt thanh niên áo trắng lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lại không thể làm gì. Với kiến thức của hắn, cũng chưa từng nghe qua dạng Chiến Hồn này.
"Ngươi có thể chết rồi."
Mấy khắc sau, Hồn Lực Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm bị U Linh Chiến Hồn hấp thu không còn, Tiêu Thần trực tiếp vặn gãy cổ thanh niên áo trắng giống như bẻ gãy một khối băng, có thể thấy được hàn khí khủng bố nơi này.
Thanh niên áo trắng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân đường đường là Chiến Vương cường giả, vậy mà chết ở trong tay một Chiến Tông cảnh Vương Triều nho nhỏ.
"Nếu như còn có thể sống tiếp, sẽ lại đến nơi này tu luyện."
Tiêu Thần hít sâu một hơi, gỡ Hồn Giới trên người thanh niên áo trắng xuống liền quay người bay lên phía trên. Nơi này là một chỗ tu luyện tuyệt vời, nhưng an nguy của Bàn Tử hắn càng quan tâm hơn.
Chương 222 Chương 222: Sát Thủ Ảnh Phong
Trên mặt băng, Bàn Tử một người ngăn nữ tử váy tím tà mị, toàn thân vết thương chồng chất, hắn đã từng đạt tới cảnh giới kia, rất rõ ràng sự chênh lệch giữa Chiến Tông cảnh cùng Chiến Vương cảnh.
Dù vậy hắn dốc hết toàn lực, khó khăn lắm cũng mới ngăn lại đối phương, có thể thấy Chiến Vương cảnh cường đại thế nào.
"Không hổ là Cửu Đế Tử, thực sự rất khó chơi."
Nữ tử tà mị váy tím cười tà tà một tiếng, nàng đứng lơ lửng trên không, đỉnh đầu lơ lửng một đầu trường xà màu tím, lưỡi rắn phun ra âm trầm đáng sợ nhìn xuống Bàn Tử, sát khí tản ra.
Con ngươi nàng thỉnh thoảng nhìn chăm chú lên mặt băng, nhưng làm nàng thất vọng, Tiêu Thần cùng thanh niên áo trắng không hề xuất hiện, trong lòng liền tiềm ẩn một loại bất an.
"Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh, các ngươi thế nào?"
Bàn Tử mắt không chuyển, vẫn nhìn chằm chằm nữ tử váy tím, cũng không quay đầu lại, quát to.
"Yên tâm, chúng ta còn chưa chết được."
"Nam Cung huynh, ngươi tự mình cẩn thận, không cần phải để ý đến chúng ta."
Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh hai người máu me khắp người nằm trong chỗ mấy cỗ thi thể, hai người dốc hết toàn lực giết ba người Kỳ Vương Triều, nhưng hai người bọn hắn cũng chẳng tốt hơn.
"Còn ngây ra làm gì, tốc chiến tốc thắng."
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, thần sắc hai người khác có chút nóng nảy, hận không thể lập tức xuất thủ, nhưng hai người lại giống như đang cố kỵ cái gì.
Tốc chiến tốc thắng? Nữ tử tà mị váy tím nghe vậy, sắc mặt khó coi vô cùng, trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ thì đã không chủ động xin đi giết giặc, Cửu Đế Tử căn bản không phải dễ giết như vậy.
"Lại tiếp!"
Bàn Tử gầm thét, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, mặc dù vết thương chằng chịt nhưng hắn không mảy may e ngại, một cỗ khí thế ngút trời từ trên người hắn nở rộ ra.
"Huyền Tiên!"
Một tiếng khẽ kêu, nữ tử váy tím hất tay lên, từng đạo lưu quang sắc tím như mũi tên bắn ra, đạt tới Chiến Vương cảnh, Hồn Lực ngưng tụ thành chất lỏng, không những có thể rời khỏi thể, còn có thể biến hóa thành vạn vật, đương nhiên biến hóa này có liên hệ với kỹ năng chiến đấu cùng Chiến Hồn.
"Loại công kích này hữu dụng không?"
Bàn Tử mặt coi thường, một chưởng quét ngang mà ra, một đạo ánh sáng vàng hiện lên trước người hắn đem tất cả mũi tên ngăn cản bên ngoài.
Xì xì! Lưu quang sắc tím kia hóa thành chất lỏng nhỏ xuống ở trên mặt băng, phát ra thanh âm xì xì, mặt băng nhanh chóng hòa tan, rất hiển nhiên, đây là một loại chí độc.
"Nếu giết không được ngươi, vậy ta giết bọn hắn trước!"
Nữ tử váy tím sầm mặt lại, quay người đánh về phía bọn Vân Lạc Vũ.
Sắc mặt hai người Vân Lạc Vũ biến đổi, đừng nói hiện tại bản thân bị trọng thương, kể cả lúc còn nguyên sức cũng không phải đối thủ của nữ tử váy tím.
"Dừng tay!"
Bàn Tử kêu to, toàn lực đánh về hướng Vân Lạc Vũ, thế nhưng tốc độ của hắn sao có thể so với nữ tử váy tím?
"Chết đi!"
Nữ tử váy tím cười khẽ một tiếng, mồm phun một cái, từng đạo Hồn Lực như tiễn bắn xuống, tốc độ nhanh như thiên lôi.
"Oanh!"
Đột nhiên mặt băng nổ vang một tiếng, một cỗ kiếm khí sắc bén từ dưới mặt băng phóng lên tận trời, vô số băng nhỏ nổ bay, còn có một tảng băng to nghịch thiên bay lên, đem tất cả Hồn Lực như tiễn ngăn cản ở không trung.
Hai người Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh hít vào ngụm khí lạnh, cũng may kiếm khí cách bọn hắn khoảng ba mét, bằng không bọn hắn hiện tại đã chết.
"Ai?"
Nữ tử váy tím sầm mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm lỗ thủng mặt băng.
Hô!
Một vệt sáng từ trong lỗ thủng xông ra, mang theo mảng lớn băng hoa, đồng thời, một đạo kiếm khóa chặt không trung quanh nữ tử váy tím, một cỗ khí lãnh phong vô cùng sắc nhọn rơi vào trên người nữ tử váy tím.
"Tiêu Thần!"
Đám người kinh hô, mặc dù không có thấy rõ ràng khuôn mặt Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần mặc áo đen, thanh niên Chiến Vương lại là áo trắng.
Nhìn thấy Tiêu Thần không chết, mọi người sắc mặt không giống nhau, có phẫn nộ, có đáng tiếc, cũng có kinh ngạc, càng có sợ hãi thán phục.
"Tự tìm cái chết!"
Nữ tử váy tím không nghĩ tới người xuất hiện là Tiêu Thần, nếu vậy, đồng bạn nàng há không phải đã chết?
Nghĩ vậy, nữ tử váy tím vô cùng phẫn nộ, còn mang theo một tia kinh khủng, cự xà tím trên đỉnh đầu vung ra, như là một bóng roi đánh úp về phía Tiêu Thần.
Bang!
Trường kiếm bị đánh bay, Tiêu Thần cũng bị văng ra mấy chục mét, rơi ở trên mặt băng lại lui tiếp mười mấy mét mới dừng lại, khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu tươi, Chiến Vương cảnh một kích toàn lực thật cường đại.
Có thể giết chết thanh niên áo trắng là may mắn mà thôi, nước sông hàn khắc chế Chiến Hồn thanh niên áo trắng, nhưng trên đất bằng, Chiến Vương cảnh không phải dễ dàng bị giết.
"Lâm Dương đâu?"
Nữ tử váy tím vừa kinh vừa sợ, mặc dù nàng đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn không tin, muốn có được một đáp án xác thực.
"Lâm Dương?"
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, hắn tự nhiên đoán được Lâm Dương là ai, thản nhiên nói:
"Đoán chừng đã trở thành tượng băng rồi."
"Chết rồi? Là ngươi giết hắn?"
Nữ tử váy tím không thể tin được nói.
"Quan trọng lắm sao?"
Tiêu Thần lơ đễnh, có phải hắn giết Lâm Dương hay không, Lâm Dương cũng đã chết, hơn nữa cũng không tránh khỏi có liên hệ tới hắn.
"Vậy ngươi cũng phải chết!"
Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lẽo từ đằng sau Tiêu Thần truyền đến, theo ngay sau đó là một đạo chưởng cương.
Ai cũng không ngờ tới, lúc này lại có người động thủ với Tiêu Thần, hơn nữa khí tức kia, vẫn là cường giả Chiến Vương cảnh! Rất hiển nhiên, là cường giả Chiến Vương khác của Đại Ly Đế Triều nhịn không được xuất thủ.
"Lão Tam!"
Sắc mặt Bàn Tử hoàn toàn thay đổi, lách mình cản sau lưng Tiêu Thần, đồng thời một quyền bá đạo hướng về hư không đánh tới.
"Phốc phốc!"
Cũng đúng lúc này, hư không một đạo huyết mang nở rộ, thân ảnh trên bầu trời run lên bần bật, hướng về hư không mà rơi xuống, đập ở trên mặt băng, chưởng cương to lớn kia tự sụp đổ.
Cách phía trước Bàn Tử không xa, một đạo hắc ảnh xuất hiện, trong tay nắm lấy một chuôi trường kiếm, lạnh lùng nhìn thân ảnh trên mặt đất.
"Ảnh Phong?"
Có người nhận ra thân phận bóng đen, lộ ra vẻ kinh ngạc, ai cũng không ngờ tới Ảnh Phong vậy mà mai phục trên mặt sông, nhiều con mắt nhìn chằm chằm thoải mái như vậy, vậy mà không một ai phát hiện, có thể thấy được hắn thủ đoạn ẩn nấp thực khủng bố.
Hơn nữa, hắn lại có thể một kích đánh trọng thương cường giả Chiến Vương cảnh, chỉ bằng điểm này cũng đủ để chứng minh Ảnh Phong rất đáng sợ, không hổ là nhân vật xếp hạng thứ hai Hoàng Thành Thập Tú.
"Ảnh Phong!"
Tuyết Ngọc Long nhe răng trợn mắt, hắn không nghĩ tới, Ảnh Phong vậy mà sẽ ra tay cứu Tiêu Thần, nếu như không phải Ảnh Phong, Tiêu Thần giờ phút này tuyệt đối hẳn đã phải chết.
"Hừ!"
Gần như đồng thời, một nữ tử bên người Tuyết Ngọc Long hừ lạnh một tiếng, cũng chuẩn bị xuất thủ.
"Ngươi tốt nhất đừng động!"
Đột nhiên Huyết Yêu Nhiêu lạnh lùng thốt ra một câu, một cỗ khí tức cường đại xông thẳng vào nữ tử kia, toàn thân nữ tử kia run lên, kinh hãi nhìn Huyết Yêu Nhiêu.
Có thể làm cho nữ tử Chiến Vương cảnh kinh khủng như thế, thực lực Huyết Yêu Nhiêu không cần nói cũng biết, tuyệt đối cũng là cường giả Chiến Vương cảnh, hơn nữa còn không phải cường giả Chiến Vương cảnh bình thường.
"Ngươi dám đả thương ta?"
Một nam tử kim bào từ trên mặt băng đứng dậy, bộ ngực hắn máu tươi vẫn chảy, có điều hắn không để ở trong lòng chút nào, ngược lại lạnh lùng nhìn Ảnh Phong.
"Đâu chỉ tổn thương ngươi, ta còn muốn giết ngươi!"
Ảnh Phong thần tình lạnh lẽo, sau một khắc trực tiếp biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã là trước người nam tử kim bào.
Phốc!
Trường kiếm chui vào cơ thể nam tử kim bào, xuyên thủng đan điền hắn, nam tử kim bào mắt lộ kinh hoàng, nhìn vết thương trước ngực, run giọng nói:
"Ngươi, ngươi là Chiến Vương?"
Chương 223 Chương 223: Lộ Diện Chân Tướng
Chiến Vương? Ảnh Phong là Chiến Vương?
Đám người kinh ngạc nhìn Ảnh Phong, lập tức lấy lại tinh thần, dần dần hiểu ra, có thể một kích trọng thương Chiến Vương, lại một kích chém giết Chiến Vương, trừ Chiến Vương còn ai có thể làm được đây?
Tiêu Thần cũng hơi ngoài dự liệu, mấy ngày trước Ảnh Phong chỉ là Chiến Tông đỉnh phong, làm sao đột nhiên liền trở thành Chiến Vương?
"Chỉ có Chiến Vương mới có thể giết ngươi sao?"
Ảnh Phong rút về trường kiếm, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh.
"Ngươi không phải..."
Nam tử kim bào không cam lòng ngã trên mặt băng, sau một hồi run rẩy, liền tắt thở.
"Đi!"
Nữ tử váy tím biến sắc, nàng liếc mắt liền nhìn ra Ảnh Phong vẫn chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong. Chiến Tông cảnh đỉnh phong có thể chém giết Chiến Vương, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để chứng minh Ảnh Phong đáng sợ.
Nghĩ vậy, nữ tử váy tím xoay người rời đi, nàng phát hiện mấy người nàng đã quá khinh thường Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Vốn dĩ nghĩ bốn người Chiến Vương cảnh bọn họ đủ để quét ngang thế hệ trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng không nghĩ tới lại bại dưới tay một tên Chiến Tông đỉnh phong cùng một tu sĩ Chiến Tông cảnh hậu kỳ.
Bọn hắn rất rõ, lưu lại chỗ này đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, giết không được Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu không nói, còn có thể đem mệnh lưu ở đây, giờ phút này không đi, chờ đến khi nào?
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, một nữ tử khác thấy thế, nhìn Huyết Yêu Nhiêu thật sâu cũng vội vàng đạp không mà lên, nhưng mà lúc này, một đạo huyết kiếm sắc bén từ trên người Huyết Yêu Nhiêu gào thét mà ra, trực tiếp từ xẹt qua trên cổ nữ tử, máu tươi cuồng phún, thi thể rơi khỏi Ánh Tuyết Lâu.
Nữ tử váy tím bỏ chạy vừa lúc thấy cảnh này, toàn thân không khỏi run run, tốc độ càng tăng mấy phần, chớp mắt biến mất ở chân trời.
Trên Ánh Tuyết Lâu, con ngươi đám người hơi hơi co rụt lại, Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Văn Phong cùng Trần Phong ba người không khỏi run run.
Bọn hắn thế nhưng rõ ràng, Huyết Yêu Nhiêu đứng về phía Tiêu Thần, may mà bọn hắn chỉ làm khó Tiêu Thần, nếu quả thật muốn ra tay giết Tiêu Thần, bản thân mấy người còn có thể còn sống sao?
Vẫn may mình bị Tiêu Thần đánh bại, cũng coi là nhặt về một cái mạng.
Trong lòng Tuyết Ngọc Long vô cùng hối hận trước đó không nghe theo đề nghị của Ngạn Huyền mà dây dưa Tiêu Thần, cho dù không dây dưa, chí ít cũng không nên đắc tội, đáng tiếc bây giờ hối hận đã trễ.
Chỉ là trong lòng mấy người còn có một nghi hoặc, bọn hắn trước kia chưa từng thấy qua nữ tử này, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều làm sao hiện lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử cường đại như thế? Có nữ tử này ở đây, còn cần Hoàng Thành Thập Tú bọn hắn làm gì?
Trong đám người, toàn thân Trần Hạo run một cái, trong lòng ngưng tiếng nói:
"Còn may không tìm người đi giết nàng, bằng không ta liền chết chắc, không được, nàng muốn ta gom góp 50 triệu Hồn Thạch, nhất định phải mau chóng đem cho nàng."
"Không đúng, làm sao nàng lại trợ giúp Tiêu Thần?"
Trần Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt:
"Đúng rồi, Tiêu Thần có vẻ như tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân, Tiêu Thần kia há không phải Tuyết Lâu? Còn có Ảnh Phong kia, cũng là ngời Tuyết Lâu!" Nói cách khác, Tuyết Lâu tham dự vào bên trong Hoàng Tử phân tranh?
Nghĩ vậy, Trần Hạo biến sắc, hít sâu một hơi nói:
"Không được, phụ thân nói Trần gia chuẩn bị gia nhập vào Tam Hoàng Tử, hiện tại Tuyết Lâu nhúng tay, phần thắng của Tam Hoàng Tử cơ hồ cực kỳ bé nhỏ, Trần gia ta nếu nhúng tay trong đó, tuyệt đối sẽ toàn quân bị diệt!"
Trần Hạo càng nghĩ càng sợ, toàn thân run rẩy, hít vào mấy ngụm khí, cũng không lo sau này chiến đấu như thế nào, quay người liền rời khỏi Ánh Tuyết Lâu trở về gia tộc.
Trên mặt sông, Tiêu Thần đỡ Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh dậy, nhìn Ảnh Phong một cái, lúc này mới nhìn về phía Tuyết Ngọc Long trên Ánh Tuyết Lâu, châm chọc nói:
"Tam Hoàng Tử, còn không tuyên bố kết quả tranh tài? Chẳng lẽ để ngươi thất vọng sao?"
Con ngươi Tuyết Ngọc Long vô cùng băng lãnh, chậm rãi hiện ra một nụ cười:
"Ngươi không khiến ta thất vọng."
Tiêu Thần nhíu lông mày lại, không biết Tuyết Ngọc Long có ý gì, nhưng mà sau một khắc, Tuyết Ngọc Long đột nhiên khua tay nói:
"Người đâu, bắt lấy Tiêu Thần."
"Hô hô!"
Mấy đạo thân ảnh từ tứ phương Ánh Tuyết Lâu phóng lên tận trời, ròng rã trên trăm đạo thân ảnh vây quanh mấy người Tiêu Thần, khí tức trên thân mỗi người phát ra cũng không dưới Chiến Tông cảnh, thậm chí còn có bốn cường giả Chiến Vương cảnh.
Một màn bất thình lình khiến tất cả mọi người kinh hãi không thôi, Tuyết Ngọc Long lại muốn động thủ với Tiêu Thần, hơn nữa đại động lộ liễu như vậy!
Tiêu Thần chỉ là Chiến Tông cảnh mà thôi, cường đại thế nào, lại có tài đức gì khiến bốn Chiến Vương cảnh, trên trăm Chiến Tông cảnh xuất thủ?
"Tuyết Ngọc Long, ngươi muốn làm cái gì!"
Tuyết Ngọc Hiên gầm lên một tiếng, lạnh lùng nhìn Tuyết Ngọc Long, sau đó nhìn hằm hằm hơn trăm người kia, nhìn một nam tử trung niên mặc áo giáp hoàng kim trong đó, lạnh giọng nói:
"Trần Thiên Minh, ngươi đang làm cái gì, còn không lui ra phía sau!"
Dứt lời, Tuyết Ngọc Hiên xoay người nhảy xuống Ánh Tuyết Lâu, phóng về hướng Tiêu Thần bọn hắn.
"Bát Hoàng Tử, xin dừng bước!"
Đúng lúc này, nam tử áo giáp hoàng kim Trần Thiên Minh ngăn ở trước người Tuyết Ngọc Hiên.
"Trần Thiên Minh, ngươi làm gì? Ngươi thân là Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân, chỉ nghe lệnh Phụ Hoàng ta, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?"
Tuyết Ngọc Hiên tranh phong mạnh mẽ, hắn biết muốn vượt qua Trần Thiên Minh là không thể nào, Trần Thiên Minh là Chiến Vương đỉnh phong, Chí Cường Giả bên trong Chiến Vương.
Sắc mặt Trần Thiên Minh vô cùng bình tĩnh, đột nhiên hướng về Ánh Tuyết Lâu một chân quỳ trên đất, nói:
"Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân Trần Thiên Minh, bái kiến tân hoàng, Ngô Hoàng vạn an!"
Ngay sau đó, trên trăm Ngự Lâm Quân tất cả đều quỳ xuống dưới, cung kính bái hướng Tuyết Ngọc Long.
"Tân hoàng?"
Ánh mắt đám người co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, không ít người hít một hơi lạnh.
Cựu Hoàng chưa chết, Tuyết Ngọc Long liền tự lập làm tân hoàng? Chẳng lẽ Thiên Tài Trà Hội này chỉ là lấy cớ, muốn đem người phản đối Tuyết Ngọc Long hắn một mẻ hốt gọn sao?
"Ái khanh bình thân."
Tuyết Ngọc Long đã thay đổi áo bào màu vàng, đầu đội ngọc quan, bộ dáng cao cao tại thượng.
"Tuyết Ngọc Long, ngươi thế này là mưu phản? Ngươi đem Phụ Hoàng đặt chỗ nào?"
Tuyết Ngọc Hiên gào thét.
"Uổng cho ngươi vẫn là Tuyết Nguyệt Hoàng Tử! Ngươi chẳng lẽ không biết, đêm qua Tiêu Thần ám sát Phụ Hoàng sao?" Cùng địch nhân thông đồng làm bậy, nên giết! Trần ái khanh, còn không bắt lấy!
Thần sắc Tuyết Ngọc Long vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói tràn ngập uy nghiêm.
"Cái gì? Phụ Hoàng băng hà?" Không có khả năng!
Tuyết Ngọc Hiên mắt trợn tròn, đầu như là trống rỗng lúc lắc lay động, không đợi hắn phản ứng, Trần Thiên Minh đã trở tay chế trụ hắn, trong nháy mắt phong ấn đan điền hắn.
Đám người cũng kinh ngạc không thôi, Hoàng Chủ băng hà? Là bị Tiêu Thần giết chết?
"Không có khả năng, Tiêu Thần thực lực mặc dù không yếu, nhưng chỉ là một Chiến Tông cảnh mà thôi, lại làm sao có thể xâm nhập Hoàng Cung, Hoàng Cung là nơi thủ vệ sâm nghiêm nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Thành!"
"Mặc dù ta cũng không tin, nhưng được làm vua thua làm giặc, ngươi có tranh luận thế nào cũng vô dụng, thế lực lớn đã đứng ở phía Tuyết Ngọc Long rồi!"
"Tuyết Ngọc Long thủ đoạn quả nhiên siêu phàm, tất cả những thứ này chỉ là một cái nguỵ trang, thế nhưng không phải còn các quan, còn có mấy đại gia tộc sao?"
"Ngươi cảm thấy mấy đại gia tộc cùng bách quan sẽ gia nhập cuộc phân tranh này sao? Tuyệt đối không có khả năng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tồn tại mấy ngàn năm, tự nhiên có nội tình, các Đại Hoàng Tử tranh phong cho tới bây giờ không có gia tộc cùng bách quan gia nhập trong đó, cái này cũng là quy củ của nhiều Đế Quốc và Hoàng Triều!"
"Cũng đúng, năm đó lão Hoàng Chủ vẫn chỉ là Chiến Tôn cảnh, không phải cũng trở thành Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ ta, gia tộc khác không giống nhau ngầm thừa nhận, Tuyết Ngọc Long tài hoa thiên phú đều được cho là Thượng Đẳng, Hoàng Thất tự nhiên sẽ không nói gì nhiều, chỉ có thể nói mỗi người cần dựa vào thủ đoạn của mình."
Đám người bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù kết quả này vượt qua bọn hắn dự kiến, nhưng ai cũng không dám nói thêm gì, lực lượng Hoàng Thất không phải bọn hắn có thể tưởng tượng.
Rất nhiều người nhìn Tiêu Thần như nhìn người chết, đối mặt Ngự Lâm Quân, đừng nói một Chiến Tông cảnh, cho dù Chiến Vương cũng chẳng thể làm gì.
Nhưng mà Tiêu Thần lại không có động tĩnh gì, ngược lại cười lạnh nhìn Tuyết Ngọc Long:
"Rốt cục chân tướng phơi bày rồi sao?"
Chương 224 Chương 224: Trận Đánh Nảy Lửa
Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, bọn hắn không biết Tiêu Thần lúc này vì sao còn có thể bình tĩnh như vậy, lại còn dám châm chọc Tuyết Ngọc Long?
"Chân tướng phơi bày? Vốn dĩ trẫm ái mộ nhân tài, không muốn giết ngươi, không nghĩ tới ngươi dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế." Ngươi phải biết rõ, bởi vì ngươi, gia tộc của ngươi, còn có Đại Yến Vương Triều đều sẽ bị liên lụy!
Trên mặt Tuyết Ngọc Long lộ ra vẻ tiếc hận, một bộ dáng rất có lòng ái mộ nhân tài.
"Muốn vu oan giá hoạ?"
Thần sắc Tiêu Thần lạnh lùng, ánh mắt lại là rơi vào trên người Huyết Yêu Nhiêu, hắn cũng không phải lo lắng bản thân, mà là lo lắng bọn Bàn Tử, Niệm Niệm, còn có Vân Lạc Vũ.
"Khéo mồm khéo miệng, thù giết cha không đội trời chung, trẫm hôm nay không đem ngươi thiên đao vạn quả, khó tiết mối hận trong lòng."
Tuyết Ngọc Long vung tay lên, Ngự Lâm Quân lập tức chỉnh tề tinh tế ép về phía Tiêu Thần bọn hắn.
"Đợi đã!"
Tiêu Thần một tiếng quát như sấm:
"Tuyết Ngọc Long, ngươi muốn giết ta, Tiêu mỗ nói nhiều cũng vô dụng, nhưng bọn họ là vô tội."
"Vô tội, bọn hắn là đồng bọn ngươi, tất cả chịu tội đồng phạm!"
Tuyết Ngọc Long cười lạnh, lạnh giọng nói.
"Ý ngươi là, ta cũng là đồng bọn?"
Đúng lúc này, Huyết Yêu Nhiêu một mực trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, ngữ khí vô cùng bình thản.
Nhưng mà Tuyết Ngọc Long một bên lại sầm mặt lại, vừa rồi hắn cũng đã thấy qua thủ đoạn của Huyết Yêu Nhiêu, đến cường giả Chiến Vương đều có thể tuỳ tiện chém giết, địa vị nàng tuyệt đối không nhỏ.
Huyết Yêu Nhiêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tuyết Ngọc Long, từ trong tay Tuyết Lung Giác tiếp nhận Niệm Niệm, đạp không hướng về mặt sông bay đi, vững vàng rơi vào bên cạnh bọn Tiêu Thần.
Vốn dĩ Tiểu Kim cũng muốn xuống dưới, lại bị Tiêu Thần dùng ánh mắt ngăn lại. Tiểu Kim gầm nhẹ mấy tiếng, liền xuyên xuống dưới Ánh Tuyết Lâu, lẫn vào trong đám người.
Khí thế Chiến Vương cảnh Huyết Yêu Nhiêu xuất ra làm Ngự Lâm Quân đột nhiên ngừng bước chân, dù là Trần Thiên Minh cũng lộ ra vẻ khó coi, bởi vì hắn từ trên người Huyết Yêu Nhiêu cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm.
Chẳng lẽ nữ tử này là Chiến Vương đỉnh phong?
"Các hạ là người nào? Lại muốn tham dự chuyện nội bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ta?"
Tuyết Ngọc Long nhíu mày lại, Chiến Vương đỉnh phong trẻ tuổi như vậy, không phải người Hoàng Triều có thể bồi dưỡng ra, cho dù ở bên trong Đế Quốc cũng coi như tuyệt thế thiên tài.
Hắn âm thầm cảm giác, sự tình đã vượt qua hắn dự liệu, nhưng mà tên đã lên dây không bắn không được. Hôm nay, Tiêu Thần cùng Bàn Tử phải chết, đồng thời, Tuyết Ngọc Hiên cũng nhất định phải bắt giữ.
"Huyết Yêu Nhiêu, ngươi mang bọn hắn rời đi, ta nợ ngươi một cái nhân tình."
Tiêu Thần hít sâu một hơi nhìn Huyết Yêu Nhiêu, nói khẽ.
"Ngươi mà chết, ta cần cái nhân tình của ngươi dùng làm gì?"
Huyết Yêu Nhiêu ngưng tiếng nói.
"Yên tâm, bọn hắn không giết chết được ta."
Tiêu Thần vô cùng tự tin nói.
Huyết Yêu Nhiêu híp đôi mắt một cái, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thần, không biết lời nói Tiêu Thần là thật hay giả.
Tiêu Thần vô cùng rõ ràng, chỉ cần một câu với Huyết Yêu Nhiêu là hắn có thể không chết. Dù sao thực lực Tuyết Lâu bày ra vậy, Hoàng Thất đều phải kiêng kị mấy phần.
Nhưng hắn cũng biết, Huyết Yêu Nhiêu một khi xuất toàn lực trợ giúp hắn, hắn nợ Huyết Yêu Nhiêu một nhân tình coi như còn chưa rõ ràng, dù sao mức độ nguy hiểm của Huyết Lâu so với Tuyết Ngọc Long còn đáng sợ hơn rất nhiều, hắn cũng không muốn lâm vào trong vòng xoáy của Huyết Lâu.
Hiện tại, điều duy nhất Tiêu Thần lo lắng chính là Bàn Tử, Niệm Niệm, còn có an nguy Đại Yến.
"Được."
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, lập tức lạnh lùng nhìn Tuyết Ngọc Long nói:
"Ta nợ Tiêu Thần một cái nhân tình, sự tình nội bộ Tuyết Nguyệt ngươi ta không tham dự, nhưng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Thần chết."
"Ngươi muốn thế nào?"
Tuyết Ngọc Long trầm giọng nói.
"Tiêu Thần chết ta có thể mặc kệ, nhưng không thể trơ mắt nhìn thấy các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, Chiến Vương cảnh nếu dám xuất thủ, đừng trách ta không khách khí!"
Nói đến đây, trên người Huyết Yêu Nhiêu tỏa ra một cỗ sát khí ngút trời, Trần Thiên Minh cách khá gần cũng không khỏi rùng mình một cái.
"Còn có những người Đại Yến này, ta phải mang đi, chuyện khác ta mặc kệ."
Huyết Yêu Nhiêu lại bổ sung một câu.
Chuyện khác ta mặc kệ?
Khóe miệng đám người giật một cái, ngươi đã quản thật tốt đi, thực lực Tiêu Thần mọi người đều biết, Chiến Tông bình thường đâu là đối thủ của hắn.
Có điều khi nhìn thấy trên trăm Chiến Tông cảnh, sắc mặt đám người lại âm trầm xuống, Tiêu Thần một người, như thế nào là đối thủ của trên trăm Chiến Tông cảnh.
Lông mày Tuyết Ngọc Long nhíu lại, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị các trường hợp tốt xấu, liền lại phải chém giết Huyết Yêu Nhiêu. Có điều khi hắn cảm nhận được khí tức trên người Huyết Yêu Nhiêu, Tuyết Ngọc Long lại chần chờ.
Với thực lực Huyết Yêu Nhiêu, đoán chừng chỉ có cường giả Chiến Hoàng mới có thể giết chết được nàng. Một khi Huyết Yêu Nhiêu thực sự chết ở chỗ này, hắn tuyệt đối phải tiếp nhận áp lực không hề nhỏ đến từ phía sau người kia, thậm chí khả năng có nguy hiểm hủy diệt.
Hơn nữa, mục tiêu của hắn vốn là Tuyết Ngọc Hiên, Tiêu Thần và Bàn Tử.
Tuyết Ngọc Hiên bị bắt giữ, Tiêu Thần cũng phải chết không nghi ngờ, vậy cũng chỉ có Bàn Tử. Bàn Tử một người, về sau có thể từ từ suy nghĩ biện pháp giết hắn.
"Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh, các ngươi đi! Ta ở lại!"
Thời khắc coi như Tuyết Ngọc Long chuẩn bị đáp ứng, Bàn Tử đột nhiên quát to.
Trên mặt Tuyết Ngọc Long hiện lên một nụ cười, chỉ cần Bàn Tử chết, về sau cái vị trí Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ này liền vững chắc rồi. Dù sao vị phía sau mình nhất định sẽ toàn lực trợ giúp mình.
"Tên Bàn Tử ngốc!"
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, sắc mặt Tuyết Lung Giác đại biến, nước mắt ngăn không được chảy ra ngoài. Bàn Tử rõ ràng có thể rời đi, lúc này ở lại, há không phải sẽ phải chết?
Tiêu Thần nhìn Bàn Tử, trên mặt hiện lên nụ cười. Hắn biết Bàn Tử bất luận thế nào cũng sẽ không rời đi, đây mới là huynh đệ!
Thần sắc hai người Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh phức tạp, lúc này Ảnh Phong đột nhiên mở miệng nói:
"Hai người các ngươi còn không mau đi, muốn khiến Tiêu Thần vướng víu sao?"
"Đi!"
Tiêu Thần lạnh lùng trừng Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh, ngưng tiếng nói.
"U Vương bảo trọng!"
Hai người Vân Lạc Tuyết và Triệu Vô Bệnh nhìn nhau, cuối cùng khẽ cắn môi, nhắm mắt nói.
Hai người bọn hắn cũng tự biết thực lực mình, Ảnh Phong nói không sai, lưu ở chỗ này sẽ làm Tiêu Thần vướng víu.
"Ảnh Phong, ngươi không đi?"
Tiêu Thần đột nhiên cười nói.
"Rất lâu không giết chóc, hôm nay là cơ hội khó có được!"
Ảnh Phong cười nhạt một tiếng, một hàm răng trắng như tuyết lộ ra sáng chói.
Tiêu Thần không nói thêm gì nữa, nhìn Huyết Yêu Nhiêu mang theo Triệu Vô Bệnh, Vân Lạc Vũ cùng Niệm Niệm đi về hướng bờ sông, Vân Lạc Vũ ôm thi thể Khúc Lân, đi lại có chút tập tễnh.
Lúc mấy người xuất hiện ở trên bờ, Khúc Huyền cùng Ô lão mang theo Vân Lạc Tuyết đi qua, nhìn thi thể Khúc Lân, Khúc Huyền sát khí đằng đằng, cuối cùng cắn răng nói:
"Về Đại Yến!"
Huyết Yêu Nhiêu không có ngăn cản, Khúc Huyền cùng Ô lão hai người là Chiến Vương cảnh, chỉ cần không phải bị cường giả Chiến Vương vây quanh, tính mạng mấy người hẳn không có trở ngại.
Đưa mắt nhìn Khúc Huyền bọn hắn rời đi, Huyết Yêu Nhiêu ánh mắt lần nữa rơi trên mặt sông.
Trong lúc nhất thời, trên mặt sông chỉ còn lại Tiêu Thần, Bàn Tử, còn có Ảnh Phong, ba người ngạo nghễ, thản nhiên nhìn trên trăm Ngự Lâm Quân bốn phía.
"Giết!"
Tuyết Ngọc Long ra lệnh một tiếng, trên trăm Ngự Lâm Quân lập tức chỉnh tề phóng về phía ba người Tiêu Thần.
"Chuẩn bị tốt chưa?"
Tiêu Thần cười nhìn Bàn Tử cùng Ảnh Phong nói.
"Trận chiến nhỏ."
Bàn Tử tựa như biến thành một người khác, khí tức Vương Bá vênh váo.
"Xem ai giết nhiều hơn?"
Ảnh Phong càng không sợ hãi.
Ngay sau đó, ba đạo bóng người động như quỷ mị chém giết hướng về ba hướng.
Chương 225 Chương 225: Giết Người Chớp Nhoáng
"Giết!"
Trên trăm Ngự Lâm Quân điên cuồng gào thét, thanh thế cuồn cuộn, khí thế khiếp người. Có thể trở thành Ngự Lâm Quân, phần lớn là tinh nhuệ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, yếu nhất đều là Chiến Tông hậu kỳ, đều là từ trong máu và xương đi tới.
Mặc dù đối chiến chỉ có ba người, nhưng bọn hắn mười người làm một tổ, tạo thành công kích tiểu trận. Công kích và phòng thủ tăng lên gấp đôi, cho dù Chiến Vương sơ kỳ, cũng không dám nghiền ép bọn hắn.
Đây cũng là điều Tuyết Ngọc Long tự tin, cho dù không cần cường giả Chiến Vương xuất thủ, Ngự Lâm Quân cũng có thể xé xác Tiêu Thần bọn hắn, tối đa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tiêu Thần không dám giữ lại chút nào, toàn thân sát ý tung hoành, cầm trong tay Tu La Kiếm, chân đạp Đạp Tuyết Vô Ngân, trùng sát bên trong một chi tiểu đội.
Bang bang!
Tiếng kim loại va chạm bén nhọn vang lên, đốm lửa trong hư không bắn tứ tung. Tiêu Thần một chiêu Nhất Kiếm Tri Thu vậy mà không có chiếm được lợi thế, thân thể bị đánh bay.
"Không hổ là Ngự Lâm Quân, tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ, thực lực cường đại không nói, phối hợp cơ hồ không có lỗ thủng, hơn nữa trang bị đều là Ngũ Phẩm Hồn Binh, khó trách Tuyết Ngọc Long tự tin như vậy."
Tiêu Thần trong lòng nghĩ thầm:
"Chính diện không chiếm được lợi thế, vậy cũng chỉ có dựa vào tốc độ cùng thân pháp."
Dưới chân một trận biến hóa, Tiêu Thần thi triển Phiêu Miểu Thần Tung Bộ thoắt ẩn thoắt hiện, thân ảnh quỷ dị, hư không lưu lại từng đạo tàn ảnh. Với thực lực bây giờ của hắn, cho dù tu sĩ Chiến Tông cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể bắt được thân ảnh hắn.
"Thu Phong Lạc Diệp!"
Tiêu Thần quát nhẹ một tiếng, Tu La Kiếm từ trong đó xẹt qua trên cổ một người, máu tươi phun ra.
"Quả nhiên tốc độ dùng được."
Thần sắc Tiêu Thần lạnh lẽo, nhếch miệng lên cười lạnh, thân hình lần nữa biến mất tại chỗ, lúc mấy người đối diện đánh tới, Tiêu Thần sớm đã không thấy tăm hơi.
"Ân?"
Đột nhiên, Tiêu Thần híp đôi mắt một cái, sau khi hắn giết một người, vậy mà rất nhanh lại có một người bổ sung, hơn nữa tiểu trận nhanh chóng biến hóa, xếp thành một hàng.
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, tưởng như vậy thì có thể ngăn cản ta?
Trường kiếm vũ động, trong bóng đêm âm u lóe ra quang mang dị dạng quỷ dị, kiếm mang đến cả một đóa bông tuyết cũng không đụng phải.
Mặc dù màn đêm chậm rãi buông xuống, nhưng ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều vẫn giống như ban ngày. Tuyết trắng bay tán loạn, lộ ra một cỗ hàn ý u lạnh.
Theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, ngay sau đó vô số thi thể ngã xuống đất.
Tiêu Thần giống như u linh trong đêm tối, một kiếm giết một người, mỗi một lần xuất thủ, sát khí trên người hắn liền tăng mấy phần. Một màn này khiến đám người bốn phía sợ hãi một trận.
Nơi xa, Bàn Tử mạnh mẽ đâm tới, Bát Hoang Lục Hợp Chưởng trong tay hắn bay múa, quỷ dị khác biệt với Tiêu Thần. Bàn Tử công kích cực kỳ bá đạo, mỗi một chưởng mặc dù giết không chết người, nhưng chấn động khiến Ngự Lâm Quân không ngừng ho ra máu.
"Đến đây, ha ha, rất lâu không được thoải mái như vậy."
Ảnh Phong cười to một tiếng phía dưới áo bào đen, vẻn vẹn lộ ra hai hàm răng trắng, ai cũng thấy không rõ khuôn mặt hắn.
Nhưng ai cũng không dám khinh thường hắn, kiếm hắn cực kỳ quỷ dị, không có quy luật có thể nói, cũng giống Tiêu Thần, cho tới bây giờ không nhiều hơn một kiếm, mỗi một kiếm, hẳn phải giết chết một người.
"Thật mạnh, Chiến Vương không xuất thủ, 100 Ngự Lâm Quân này thực không đủ giết bọn hắn!"
Đám người tim phát lạnh.
Rất nhiều người xem ra, Chiến Tông cảnh tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đã có thể được xem là cường giả, nhưng hôm nay bọn hắn mới phát hiện, không đột phá Chiến Vương, vẫn chỉ là sâu kiến như cũ.
Cũng có vài người cho rằng, không phải Ngự Lâm Quân không đủ mạnh, mà là ba người này quá biến thái.
"Giết!"
Tuyết Ngọc Long hai mắt đỏ bừng, trán nổi gân xanh lên. Hắn biết rõ thực lực Ngự Lâm Quân, cho dù hắn đối mặt với mười người cũng không thể nào hô phong hoán vũ được như thế.
Hắn rốt cục biết bản thân vẫn quá khinh thường bọn Tiêu Thần, ba người cùng 100 Ngự Lâm Quân đại chiến mà vẫn chiếm thượng phong.
"Trần Thiên Minh, lại điều thêm 100 Ngự Lâm Quân đến."
Tuyết Ngọc Long nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt băng lãnh đảo qua Huyết Yêu Nhiêu. Nếu như không phải Huyết Yêu Nhiêu, để Trần Thiên Minh xuất thủ, Tiêu Thần còn đường sống sao?
"Rõ, Hoàng Chủ!"
Trần Thiên Minh gật đầu, nắm đấm hắn nắm chặt, hận không thể lập tức xông lên chiến trường, đem mấy người Tiêu Thần xé thành mảnh vụn.
Đây chính là thủ hạ hắn cẩn thận bồi dưỡng, nhưng mà bây giờ lại bị Tiêu Thần đồ sát như chém quả mướp, khiến hắn làm sao có thể bình tĩnh.
Sông băng phía trên, vô số thi thể đang nằm, máu tươi yêu diễm vô cùng, mặt sông đều nhuộm thành huyết hồng, ở trong màn đêm lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt.
Thân thể Tiêu Thần vọt lên, Tu La Kiếm tiêu sái, lại thêm mấy người mất mạng, nhưng Tiêu Thần không có nửa điểm thương hại, sát ý trên người ngày càng đậm.
Con ngươi hắn lạnh lẽo vô tình, so với kiếm trong tay còn lăng lệ hơn, sát khí càng nặng.
"Tu La, đây chân chính là Tu La, chỉ có kinh nghiệm giết chóc và tắm qua máu tươi mới có thể biến thái như thế."
Con ngươi Huyết Yêu Nhiêu hiện lên tia sáng, trong lòng kích động tự nói.
Mấy người Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Văn Phong, Trần Phong mí mắt cuồng loạn, Tiêu Thần cường đại đã vượt qua bọn hắn nhận biết, bọn hắn lúc này mới hoảng hốt, trước đó Tiêu Thần hiện ra thực lực còn không phải toàn bộ của hắn.
"Phốc phốc!!"
Thanh âm máu phun không ngừng vang lên, dường như trở thành thứ duy nhất trong bóng đêm. Khí tức khắc nghiệt tràn ngập trong không khí, như trở thành vĩnh hằng.
Tuyết trắng phiêu đãng, những thi thể chậm rãi đông kết thành tượng băng, bị huyết hoa bao trùm, một cỗ ý lạnh đánh vào trong lòng, rất nhiều người không khỏi lạnh run.
Tối nay, cho dù Tiêu Thần bọn hắn chết ở chỗ này cũng nhất định vĩnh viễn ghi lại trong sử sách.
Đã từng có ba người như vậy, điên cuồng tàn sát Ngự Lâm Quân dưới trăng tuyết, làm địch với một Hoàng Triều, tư thế ngạo nghễ oai hùng chắc chắn trở thành đề tài nói chuyện của mọi người sau khi ăn xong.
Con ngươi Tiêu Thần càng ngày càng lạnh, trên người hắn cũng lưu lại mấy vết máu, nhưng hắn không có bất kỳ quan tâm gì, trong mắt cơ hồ chỉ còn lại giết chóc.
Kiếm hắn đã có chút hờ hững, không có bất kỳ sự hoa mỹ nào, hoàn toàn tùy tâm sở dục, quét sạch tứ phương, không đâu địch nổi.
Bốn cường giả Chiến Vương của Ngự Lâm Quân kia lạnh lùng nhìn chăm chú tất cả những thứ này, nếu như ánh mắt có thể giết người, ba người Tiêu Thần đã không biết chết bao nhiêu lần.
Bọn hắn nắm chặt tay, ngón tay ấn sâu vào trong lòng bàn tay, máu tươi chậm rãi chảy ra.
"Giết!"
Lúc này, tiếng rống giận dữ ngập trời từ đằng xa truyền đến, lại có vô số thân ảnh xông ra, nhào về phía sông băng.
Rất hiển nhiên, là Trần Thiên Minh lần nữa điều tới 100 tướng sĩ Ngự Lâm Quân, 100 người giết không chết ba người Tiêu Thần, vậy hai trăm người thì sao?
Hồn Lực một người có hạn, bọn hắn ba tên Chiến Tông cảnh, sẽ có thời điểm Hồn Lực khô cạn.
Cho dù thi thể có chất đống, Tuyết Ngọc Long cũng sẽ không tiếc. Hôm nay Tiêu Thần và Bàn Tử phải chết.
Có bỏ ra nhiều nữa, chỉ cần người phía sau kia hài lòng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều nhất định sẽ quật khởi, đây là ý nghĩ trong lòng Tuyết Ngọc Long.
"Ha ha, sung sướng!"
Bàn Tử toàn thân nhuốm máu, Hồn Lực trong cơ thể đã tiêu hao nhiều, nhưng khí thế hắn càng thêm lăng lệ bá đạo, giống như một đầu Hồng Hoang Man Thú ẩn núp.
"Hôm nay không chết, ngày sau uống 300 chén, không say không về."
Ảnh Phong cũng giết đỏ mắt, thân làm sát thủ, hắn rất ít khi chính diện đối địch, nhưng hôm nay hắn lại đại sát tứ phương. Chiến Tông cảnh chết ở trong tay hắn so với hắn ngày thường giết chết cộng lại còn nhiều hơn.
"Yên tâm, sẽ có ngày đó!"
Bàn Tử cười ha ha, một quyền đánh nát một tên Ngự Lâm Quân.
Nơi xa, Tiêu Thần không nói, thân ảnh hắn không còn biến hóa, dẫn theo Tu La Kiếm hướng Ngự Lâm Quân đi đến, mỗi đi một bước, liền chết một người.
Một bước giết một người, đây là hạng bá đạo cùng cường thế gì, tu sĩ bốn phía nhìn mà tim mật phát lạnh.
Sau lúc này, rốt cục không ai xông lên, Tiêu Thần từng bước một ép mấy chục người về phía đối diện, Tu La Kiếm nhuốm máu, quỷ dị, máu tươi kia cũng không đông kết thành hàn băng, ngược lại dọc theo trường kiếm nhỏ xuống.
Mấy chục Ngự Lâm Quân vây công Tiêu Thần kinh hoảng vô cùng, không ngừng lùi lại. Tựa như đối mặt cùng không phải là một tu sĩ Chiến Tông hậu kỳ, mà là một Chiến Vương tuyệt thế.