Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
CHƯƠNG 25: EM GÁI
CHƯƠNG 25: EM GÁI
Trái tim của Hứa Kình nặng nề đập hai nhịp, mở cửa, ngạc nhiên nhìn cô.
Ánh đèn chiếu rọi gương mặt xinh đẹp tinh tế, cũng làm cho bóng lưng của cô kéo dài.
"Huyên? Cháu đến đây lúc nào vậy?"
……Cuộc gọi điện thoại vừa rồi, cháu nó đã nghe được bao nhiêu?
"Cháu vừa tới, chú Hứa , xin lỗi vì đã làm phiền sự nghỉ ngơi của chú, nhưng cháu có mấy câu muốn nói với chú."
Lục Mẫn Huyên ngẩng đầu, ánh mắt chân thành nhìn ông.
"Đi vào nói chuyện đi." Từ đáy lòng Hứa Kình thở phào nhẹ nhõm, dời một bước để cô đi vào.
Nhìn dáng vẻ đó, hẳn là cô nhóc không nghe được gì...
Lầu hai.
Hứa Thiên Hạo đi ra rửa tay, đúng lúc thấy Lục Mẫn Huyên đi vào phòng của ba.
Sau đó cửa đóng lại.
Chân mày anh vô thức nhíu lại.
"Đã trễ thế này, hai người họ ở trong phòng làm gì?"
Hứa Thiên Hạo mang theo suy nghĩ nghi ngờ, bước xuống lầu dưới.
Chỉ nghe tiếng nói chuyện từ bên trong vang lên.
"Chú Hứa , chuyện xảy ra chiều nay, thật ra cháu cũng có trách nhiệm, nếu như cháu không cùng Hàn..." Lục Mẫn Huyên nói tới đây thì dừng lại, đổi cách xưng hô nói tiếp.
"Không xảy ra tranh chấp với anh Thiên Hạo , anh ấy cũng sẽ không lái sai đường, thế nên cháu hi vọng chú đừng trách anh ấy. Sau đó anh ấy rất phối hợp làm việc với chú cảnh sát giao thông, cháu tin rằng anh ấy không cố ý làm vậy."
Lục Mẫn Huyên không muốn thấy mối quan hệ giữ hai ba con họ tiếp tục bế tắc như vậy.
Nên mới ra mặt nói lời này, hi vọng có thể giúp họ làm gì đó.
Quả nhiên.
Sau khi nghe cô nói, trong mắt Hứa Kình thoáng hiện sự bất ngờ không dễ phát hiện.
Dường như không nghĩ tới, mối quan hệ giữa cô và Hứa Thiên Hạo lại hòa hợp như thế, mỗi chuyện này đã làm cho ông cảm thấy cực kì vui mừng.
"Được, chú biết rồi."
Hứa Kình không nhịn được mà đưa tay lên, vuốt ve cái đầu dầy tóc của cô.
"Huyên ngoan quá. Tên nhóc Thiên Hạo có được đứa em gái như cháu, thật sự nên quý trọng."
Lời nói của Hứa Kình không khỏi làm cho gò má của Lục Mẫn Huyên ửng đỏ.
Cũng làm cho Hứa Thiên Hạo ở ngoài cửa không nói nên lời.
"Em gái?"
Xin nhờ, ai nhận con nhóc thiếu đầu óc đó là em gái mình?
Đừng tự tiện xây dựng quan hệ vậy chứ.
"Được rồi, giờ cũng không còn sớm. Cháu cũng về nghỉ ngơi đi. Bây giờ thấy Huyên dần dần đón nhận gia đình chúng ta, chú rất vui. Xe của thằng nhóc đó, có thời gian chú sẽ phái người giúp nó lấy xe về."
Hứa Kình vừa nói, vừa đi tới bên cạnh mở cửa cho cô.
Nghe được tiếng bước chân của họ, Hứa Thiên Hạo lập tức lách mình núp trong bóng tối.
Im lặng nhìn Lục Mẫn Huyên cúi chào rồi rời đi, trong mắt nhiều thêm một ý nghĩ sâu xa.
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Lục Mẫn Huyên mang cặp sách đi tới sân, đang lo lắng hôm nay làm sao đến trường.
Hứa Thiên Hạo chợt xuất hiện, đạp một chiếc xe đạp dừng lại trước mặt cô.
Nam sinh một tay giữ xe, gương mặt đẹp đẽ hướng về phía cô, trên cổ đeo một chiếc tai nghe, một chân thon dài đạp lên bàn đạp, một chân khác giẫm trên nền xi măng.
Nhìn thế nào thì cũng là một hình ảnh rất đẹp mắt.
"Này, lên đây."
Anh lười biếng nói, tựa như không muốn phản ứng với dáng vẻ của cô.
Nhưng thực ra, anh hoàn toàn có thể bỏ lại cô, tự mình đến trường.
Nhưng anh lại không.
Không biết tại sao, tâm trạng của Lục Mẫn Huyên tốt hơn một chút.
Người này, cũng không lạnh lùng như biểu hiện ngày thường.
CHƯƠNG 25: EM GÁI
Trái tim của Hứa Kình nặng nề đập hai nhịp, mở cửa, ngạc nhiên nhìn cô.
Ánh đèn chiếu rọi gương mặt xinh đẹp tinh tế, cũng làm cho bóng lưng của cô kéo dài.
"Huyên? Cháu đến đây lúc nào vậy?"
……Cuộc gọi điện thoại vừa rồi, cháu nó đã nghe được bao nhiêu?
"Cháu vừa tới, chú Hứa , xin lỗi vì đã làm phiền sự nghỉ ngơi của chú, nhưng cháu có mấy câu muốn nói với chú."
Lục Mẫn Huyên ngẩng đầu, ánh mắt chân thành nhìn ông.
"Đi vào nói chuyện đi." Từ đáy lòng Hứa Kình thở phào nhẹ nhõm, dời một bước để cô đi vào.
Nhìn dáng vẻ đó, hẳn là cô nhóc không nghe được gì...
Lầu hai.
Hứa Thiên Hạo đi ra rửa tay, đúng lúc thấy Lục Mẫn Huyên đi vào phòng của ba.
Sau đó cửa đóng lại.
Chân mày anh vô thức nhíu lại.
"Đã trễ thế này, hai người họ ở trong phòng làm gì?"
Hứa Thiên Hạo mang theo suy nghĩ nghi ngờ, bước xuống lầu dưới.
Chỉ nghe tiếng nói chuyện từ bên trong vang lên.
"Chú Hứa , chuyện xảy ra chiều nay, thật ra cháu cũng có trách nhiệm, nếu như cháu không cùng Hàn..." Lục Mẫn Huyên nói tới đây thì dừng lại, đổi cách xưng hô nói tiếp.
"Không xảy ra tranh chấp với anh Thiên Hạo , anh ấy cũng sẽ không lái sai đường, thế nên cháu hi vọng chú đừng trách anh ấy. Sau đó anh ấy rất phối hợp làm việc với chú cảnh sát giao thông, cháu tin rằng anh ấy không cố ý làm vậy."
Lục Mẫn Huyên không muốn thấy mối quan hệ giữ hai ba con họ tiếp tục bế tắc như vậy.
Nên mới ra mặt nói lời này, hi vọng có thể giúp họ làm gì đó.
Quả nhiên.
Sau khi nghe cô nói, trong mắt Hứa Kình thoáng hiện sự bất ngờ không dễ phát hiện.
Dường như không nghĩ tới, mối quan hệ giữa cô và Hứa Thiên Hạo lại hòa hợp như thế, mỗi chuyện này đã làm cho ông cảm thấy cực kì vui mừng.
"Được, chú biết rồi."
Hứa Kình không nhịn được mà đưa tay lên, vuốt ve cái đầu dầy tóc của cô.
"Huyên ngoan quá. Tên nhóc Thiên Hạo có được đứa em gái như cháu, thật sự nên quý trọng."
Lời nói của Hứa Kình không khỏi làm cho gò má của Lục Mẫn Huyên ửng đỏ.
Cũng làm cho Hứa Thiên Hạo ở ngoài cửa không nói nên lời.
"Em gái?"
Xin nhờ, ai nhận con nhóc thiếu đầu óc đó là em gái mình?
Đừng tự tiện xây dựng quan hệ vậy chứ.
"Được rồi, giờ cũng không còn sớm. Cháu cũng về nghỉ ngơi đi. Bây giờ thấy Huyên dần dần đón nhận gia đình chúng ta, chú rất vui. Xe của thằng nhóc đó, có thời gian chú sẽ phái người giúp nó lấy xe về."
Hứa Kình vừa nói, vừa đi tới bên cạnh mở cửa cho cô.
Nghe được tiếng bước chân của họ, Hứa Thiên Hạo lập tức lách mình núp trong bóng tối.
Im lặng nhìn Lục Mẫn Huyên cúi chào rồi rời đi, trong mắt nhiều thêm một ý nghĩ sâu xa.
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Lục Mẫn Huyên mang cặp sách đi tới sân, đang lo lắng hôm nay làm sao đến trường.
Hứa Thiên Hạo chợt xuất hiện, đạp một chiếc xe đạp dừng lại trước mặt cô.
Nam sinh một tay giữ xe, gương mặt đẹp đẽ hướng về phía cô, trên cổ đeo một chiếc tai nghe, một chân thon dài đạp lên bàn đạp, một chân khác giẫm trên nền xi măng.
Nhìn thế nào thì cũng là một hình ảnh rất đẹp mắt.
"Này, lên đây."
Anh lười biếng nói, tựa như không muốn phản ứng với dáng vẻ của cô.
Nhưng thực ra, anh hoàn toàn có thể bỏ lại cô, tự mình đến trường.
Nhưng anh lại không.
Không biết tại sao, tâm trạng của Lục Mẫn Huyên tốt hơn một chút.
Người này, cũng không lạnh lùng như biểu hiện ngày thường.