Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
CHƯƠNG 9: ANH TIỂU ĐẬU AND BÚP BÊ KHỦNG LONG
CHƯƠNG 9: ANH TIỂU ĐẬU AND BÚP BÊ KHỦNG LONG
Đôi mắt này.
Được di truyền gen của mẹ.
Lần đầu tiên Lục Mẫn Huyên ra ngoài một mình, thực ra vẫn có phần căng thẳng, cô cố gắng bỏ qua những ánh mắt tò mò xa lạ đó, dựa theo bảng chỉ dẫn tìm được nơi báo danh nhập học.
“Hey, cô gái nhỏ, em là học sinh mới à?”
Sau lưng truyền tới một giọng nói hoạt bát.
Một nam sinh đáng yêu mặc quần áo hoạt hình, trên cổ đeo con rối khủng long bỗng nhiên nhảy ra.
Tóc anh ấy màu trắng, trước trán còn có một dúm tóc mái màu hồng, vàng đan xen.
“A?” Lục Mẫn Huyên giật mình, xác định là một nam sinh, cô mới giật đầu: “Đúng thế.”
“Ồ! Anh là người dẫn đường trong trường học này, em muốn đi đâu, anh có thể đưa em đi.”
Cậu nam sinh diện mạo còn đẹp hơn cả con gái nói xong, sau đó hoạt bát nháy mắt trái một cái, phóng điện về phía cô.
Thực ra căn bản không phải.
Thực ra Đậu Dã Tầm vừa mới ngủ dậy, trong ký túc lại cắt nước cho nên cậu ấy mới phải ra ngoài tìm nơi rửa mặt.
Vừa định về ký túc ngủ tiếp bỗng thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp mờ mịt tìm đường.
Lúc này không lên thì đúng là có chút có lỗi với lương tâm của trời đất.
Cách đó không xa còn đang để bàn chải, kem đánh răng và sữa rửa mặt của mình.
“Ừm, em muốn đến chỗ báo danh, như vậy mới có thể biết lớp và phòng học của em.”
Lục Mẫn Huyên nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói.
“Vậy à, đi thôi, anh đưa em đi.” Đậu Dã Tầm híp mắt.
Còn có thể biết cô học lớp nào, cậu ấy đúng là lanh trí mà.
“Đúng rồi, em tên gì?” Đậu Dã Tầm thân thiện hỏi.
“Lục Mẫn Huyên .”
“Ừm, tên hay. Anh là Đậu Dã Tầm.” Cậu nói xong thì nheo đôi mắt màu hổ phách lại, bổ sung một câu: “Em có thể gọi anh là Tiểu Đậu.”
“Vâng, anh Tiểu Đậu, nhưng vì sao anh lại mặc như này? Em thấy mọi người đều mặc đồng phục trường mà.”
“Ồ ồ, vấn đề này nói ra rất dài, khụ khụ.”
Cậu sẽ nói cho cô, đây thực ra là đồ ngủ sao?
Đậu Dã Tầm nói xong, lấy khủng long nhỏ nhìn có vẻ rất ngu ngốc trên cổ xuống, muốn tìm một nơi để nhét vào.
Cuối cùng phát hiện không có nơi nào để giấu.
“Ừm, lần đầu gặp mặt anh cũng không có gì để tặng em. Nào! Anh tặng con búp bê khủng long này cho em.”
Tác giả nhổ vào: Cũng quá tuỳ ý đi!
“Ặc, khủng long này nhìn có vẻ rất quan trọng với anh, hơn nữa đáng yêu như vậy mà tặng em, không hay lắm đâu?”
Lục Mẫn Huyên cảm thấy anh đưa mình đến nơi báo danh đã là rất thân thiết rồi, anh lại còn tặng món quà quý giá đeo trên cổ xuống cho cô!
Quả khiến cô nhận lấy thì ngại mà.
Qua một hồi đùn đẩy, cuối cùng Lục Mẫn Huyên vẫn nhận món quà đặc biệt này.
“Được rồi, đây là nơi báo danh, em vào tìm giáo viên là được rồi.”
“Cảm ơn anh Tiểu Đậu.”
Lục Mẫn Huyên đi vào thấy giáo viên đang uống trà.
“Chào cô, em đến báo danh ạ.”
“Ừm. Có thư giới thiệu không?” Giáo viên cũng không thèm nâng mí mắt lên.
Muốn vào trường cấp ba thương mại EDUN không hề dễ, người ở đây đều là không phú thì quý.
Đến giáo viên cũng đã gặp không ít người có bối cảnh, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Có ạ.”
Lục Mẫn Huyên lấy thư giới thiệu chú Hứa đưa cô từ trong túi ra, lễ phép đưa bằng hai tay cho cô giáo.
Giáo viên kia vừa thấy con dấu chủ tịch xí nghiệp SOEH ở phía góc phải tờ giấy trắng.
Liền bị doạ suýt thì sặc nước trà vừa uống.
“Khụ khụ! Bạn, bạn học Lục phải không? Em ngồi đi, cô sẽ bố trí cho em ngay! Nào, uống trà đi!”
Thái độ của giáo viên bỗng thay đổi trở nên vô cùng cung kính, còn đưa tách trà cho cô khiến Lục Mẫn Huyên có chút mơ hồ.
CHƯƠNG 9: ANH TIỂU ĐẬU AND BÚP BÊ KHỦNG LONG
Đôi mắt này.
Được di truyền gen của mẹ.
Lần đầu tiên Lục Mẫn Huyên ra ngoài một mình, thực ra vẫn có phần căng thẳng, cô cố gắng bỏ qua những ánh mắt tò mò xa lạ đó, dựa theo bảng chỉ dẫn tìm được nơi báo danh nhập học.
“Hey, cô gái nhỏ, em là học sinh mới à?”
Sau lưng truyền tới một giọng nói hoạt bát.
Một nam sinh đáng yêu mặc quần áo hoạt hình, trên cổ đeo con rối khủng long bỗng nhiên nhảy ra.
Tóc anh ấy màu trắng, trước trán còn có một dúm tóc mái màu hồng, vàng đan xen.
“A?” Lục Mẫn Huyên giật mình, xác định là một nam sinh, cô mới giật đầu: “Đúng thế.”
“Ồ! Anh là người dẫn đường trong trường học này, em muốn đi đâu, anh có thể đưa em đi.”
Cậu nam sinh diện mạo còn đẹp hơn cả con gái nói xong, sau đó hoạt bát nháy mắt trái một cái, phóng điện về phía cô.
Thực ra căn bản không phải.
Thực ra Đậu Dã Tầm vừa mới ngủ dậy, trong ký túc lại cắt nước cho nên cậu ấy mới phải ra ngoài tìm nơi rửa mặt.
Vừa định về ký túc ngủ tiếp bỗng thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp mờ mịt tìm đường.
Lúc này không lên thì đúng là có chút có lỗi với lương tâm của trời đất.
Cách đó không xa còn đang để bàn chải, kem đánh răng và sữa rửa mặt của mình.
“Ừm, em muốn đến chỗ báo danh, như vậy mới có thể biết lớp và phòng học của em.”
Lục Mẫn Huyên nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói.
“Vậy à, đi thôi, anh đưa em đi.” Đậu Dã Tầm híp mắt.
Còn có thể biết cô học lớp nào, cậu ấy đúng là lanh trí mà.
“Đúng rồi, em tên gì?” Đậu Dã Tầm thân thiện hỏi.
“Lục Mẫn Huyên .”
“Ừm, tên hay. Anh là Đậu Dã Tầm.” Cậu nói xong thì nheo đôi mắt màu hổ phách lại, bổ sung một câu: “Em có thể gọi anh là Tiểu Đậu.”
“Vâng, anh Tiểu Đậu, nhưng vì sao anh lại mặc như này? Em thấy mọi người đều mặc đồng phục trường mà.”
“Ồ ồ, vấn đề này nói ra rất dài, khụ khụ.”
Cậu sẽ nói cho cô, đây thực ra là đồ ngủ sao?
Đậu Dã Tầm nói xong, lấy khủng long nhỏ nhìn có vẻ rất ngu ngốc trên cổ xuống, muốn tìm một nơi để nhét vào.
Cuối cùng phát hiện không có nơi nào để giấu.
“Ừm, lần đầu gặp mặt anh cũng không có gì để tặng em. Nào! Anh tặng con búp bê khủng long này cho em.”
Tác giả nhổ vào: Cũng quá tuỳ ý đi!
“Ặc, khủng long này nhìn có vẻ rất quan trọng với anh, hơn nữa đáng yêu như vậy mà tặng em, không hay lắm đâu?”
Lục Mẫn Huyên cảm thấy anh đưa mình đến nơi báo danh đã là rất thân thiết rồi, anh lại còn tặng món quà quý giá đeo trên cổ xuống cho cô!
Quả khiến cô nhận lấy thì ngại mà.
Qua một hồi đùn đẩy, cuối cùng Lục Mẫn Huyên vẫn nhận món quà đặc biệt này.
“Được rồi, đây là nơi báo danh, em vào tìm giáo viên là được rồi.”
“Cảm ơn anh Tiểu Đậu.”
Lục Mẫn Huyên đi vào thấy giáo viên đang uống trà.
“Chào cô, em đến báo danh ạ.”
“Ừm. Có thư giới thiệu không?” Giáo viên cũng không thèm nâng mí mắt lên.
Muốn vào trường cấp ba thương mại EDUN không hề dễ, người ở đây đều là không phú thì quý.
Đến giáo viên cũng đã gặp không ít người có bối cảnh, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Có ạ.”
Lục Mẫn Huyên lấy thư giới thiệu chú Hứa đưa cô từ trong túi ra, lễ phép đưa bằng hai tay cho cô giáo.
Giáo viên kia vừa thấy con dấu chủ tịch xí nghiệp SOEH ở phía góc phải tờ giấy trắng.
Liền bị doạ suýt thì sặc nước trà vừa uống.
“Khụ khụ! Bạn, bạn học Lục phải không? Em ngồi đi, cô sẽ bố trí cho em ngay! Nào, uống trà đi!”
Thái độ của giáo viên bỗng thay đổi trở nên vô cùng cung kính, còn đưa tách trà cho cô khiến Lục Mẫn Huyên có chút mơ hồ.