-
Chương 271-275
Chương 271
Khí huyết màu đỏ sậm điên cuồng tuôn trào lên Cửu Trọng Thiên, giống như núi lửa vạn cổ bùng nổ.
Mà sau khi khí huyết màu đỏ sậm bùng nổ thì còn có một dao động Thánh Cảnh khủng bố xuất hiện.
“Đây là cái gì?” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc phát ra tiếng kinh hô.
Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến mức nào cũng không có khả năng đạp đất thành thánh, lập tức biến thành cường giả Thánh Nhân được.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của vạn chúng.
Trước người Quân Tiêu Dao xuất hiện một ma ảnh đồ sộ.
Ma ảnh kia có dáng người cường tráng, tóc dài buông xuống gót chân, đôi mắt bị mái tóc đen che khuất có màu đỏ tươi như máu, tản ra cảm giác cuồng loạn.
Rõ ràng là Sa Đọa Thánh Thể mà Quân Tiêu Dao mang ra từ Bàn Võ Lăng!
Trước đó khi Quân Tiêu Dao mang Sa Đọa Thánh Thể ra, trong lòng đã có tính toán.
Hoang Cổ Thánh Thể có chút tương thông với nhau.
Nếu để một bộ phận sức mạnh chân linh của hắn nhập trú vào Thần Cung của Sa Đọa Thánh Thể thì có thể thao túng gã.
Đương nhiên, thao tác này cũng có hạn chế.
Nếu thời gian quá dài, số lần quá mức thường xuyên thì bản thân Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao có khả năng sẽ lây dính ma ý và điềm bất lành của Sa Đọa Thánh Thể.
Cho nên chỉ có thể sử dụng khi khẩn cấp.
Mà hiện tại, đúng là lúc thích hợp để lấy ra.
“Đây... Đây rốt cuộc là thứ gì, con rối sao?” Một ít Thánh Nhân của tội tộc còn lại cũng chấn động.
“Không đúng, khí huyết của người này ngập trời, có khí tức người sống, không giống như con rối.”
“Đây là cái quỷ gì?”
Mọi người chung quanh đều cảm thấy khó hiểu.
Nhưng loại dao động Thánh Nhân này lại không thể che giấu.
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc, khóe môi nhếch lên một ý cười.
Hắn vươn ngón tay ra, điểm lên mi tâm của mình.
Một quang đoàn tràn ngập hồn lực nồng đậm hiện ra, sau đó trực tiếp trốn vào Thần Cung của Sa Đọa Thánh Thể.
Chỉ thoáng chốc, hai mắt Sa Đọa Thánh Thể phụt ra ba thước huyết quang, như đã được kích hoạt.
“Kết thúc.”
Quân Tiêu Dao và Sa Đọa Thánh Thể lại cùng mở miệng.
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao thanh lãnh đạm mạc, chồng lên giọng nói khàn khàn trầm trọng của Sa Đọa Thánh Thể, mang theo một cảm giác áp bách nói không nên lời.
Quả thực giống như Boss mạnh nhất xuất quan!
Oanh!
Sa Đọa Thánh Thể ngửa mặt lên trời mà gào, tóc đen ba ngàn trượng, khí huyết màu đỏ sậm phun trào ra!
Gã trực tiếp trùng sát về hướng Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc.
“Đều là Thánh Nhân, sợ ngươi hay sao!” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc cũng phát ra toàn bộ khí tức, oanh kích đến.
Nhưng kết quả lại là...
Phanh!
Đòn công kích của Thánh Nhân Dạ Xoa vương tộc giáng lên người Sa Đọa Thánh Thể, lại không tạo thành chút tổn thương nào cho gã.
Thậm chí không có cả một vết máu!
“Cái này...” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc dại ra, linh hồn như hoàn toàn bị hút đi mất.
Ông ta chính là Thánh Nhân!
Cho dù chỉ là Thánh Nhân tiền kỳ, nhưng một kích này giáng xuống cũng đủ để nổ nát dãy núi sông hồ.
Nhưng hiện tại ông ta lại không tạo thành chút tổn thương nào cho người đối diện!
Không chỉ ông ta mà giờ phút này tất cả sinh linh tội tộc đều điên cuồng hít một ngụm khí lạnh.
Đám người Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao lấy ra Sa Đọa Thánh Thể, cho nên bọn họ cũng mới thấy lần đầu.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, da đầu tê dại.
Nhưng bọn họ lại không biết, Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch cùng giai.
Cho dù là Sa Đọa Thánh Thể, nhưng cường độ thân thể vẫn không có biến hóa.
Nếu là vô địch cùng giai thì tất nhiên đòn công kích của Thánh Nhân Dạ xoa vương tộc không có khả năng tạo thành tổn thương gì với Sa Đọa Thánh Thể.
Nhưng ngược lại, Sa Đọa Thánh Thể lại đưa hai tay bắt lấy hai bên bả vai Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc.
Sau đó...
Bỗng nhiên xé một cái!
Xuy lạp!
Giống như xé một tờ giấy.
Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc có uy danh hiển hách này trực tiếp bị Sa Đọa Thánh Thể xé thành hai mảnh!
Cơn mưa máu phiêu linh!
Thánh huyết rơi xuống!
Thiên địa hóa thành tĩnh mịch vào thời khắc này!
Đây là một vị Thánh Nhân, là Thánh Nhân cao cao tại thượng!
Nhưng giờ phút này, lại như gà bị xé thành hai mảnh.
Cảnh tượng chấn động này khiến tất cả mọi người không thở nổi!
Cổ của họ như bị một đôi tay to lớn vô hình bóp chặt.
“Rống!”
Sa Đọa Thánh Thể được thánh huyết tẩy lễ nên càng thêm cuồng bạo!
Hai mắt huyết sắc của gã dâng lên tia máu ba thước, lại nhắm vào một tên Thánh Nhân khác của Dạ Xoa vương tộc.
Thậm chí Thánh Nhân kia không có dũng khí giao chiến, xoay người muốn phá không thoát đi.
Nhưng sao có thể thoát được sự đuổi giết của Sa Đọa Thánh Thể.
Phanh! Phanh! Phanh!
Sa Đọa Thánh Thể bước ra ba bước, trực tiếp bắt được Thánh Nhân Dạ Xoa vương tộc.
“Tha... Tha cho ta một mạng!” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc phát ra xin tiếng tha hoảng sợ.
Nhưng giờ phút này Sa Đọa Thánh Thể đã bị Quân Tiêu Dao thao túng, sao hắn có thể bỏ qua cho những tội tộc đó.
Xuy lạp!
Giây tiếp theo, Thánh Nhân này cũng bị xé thành hai mảnh.
Kế tiếp, Sa Đọa Thánh Thể không ngừng lại mà trực tiếp lao về hướng Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc.
“A!”
“Quái vật, đây là quái vật gì?”
“Tuyệt đối không phải Thánh Nhân, chẳng lẽ là Thánh Nhân vương, hay là Đại Thánh?”
Tiếng kêu hoảng sợ, tiếng thét chói tai, vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Giờ khắc này, da đầu tất cả sinh linh tội tộc đều muốn nổ tung!
Cả người sởn tóc gáy, không ngừng run rẩy như hóa dại!
Đừng nói là sinh linh tội tộc bình thường, cho dù là những Thánh Nhân tội tộc thì giờ phút này cũng sợ tới mức hồn vía lên mây, xương cốt cũng như kết băng.
Bọn họ chưa bao giờ ra mắt tồn tại khủng bố như thế, dùng tay xé Thánh Nhân cứ như đùa giỡn.
Khủng bố!
Quá khủng bố!
“Cái này... Cái này... Cái này...”
Thiên Yêu Thái Tử dại ra tại chỗ, hồn phách như đều bị rút ra.
Gã thật sự không ngờ bên cạnh Quân Tiêu Dao còn có một tồn tại khủng bố như vậy.
Giết Thánh Nhân như đồ cẩu!
Tuyệt vọng!
Tuyệt vọng vô biên vô tận giống như thủy triều bao phủ trái tim Thiên Yêu Thái Tử.
“Con kiến nhà ngươi cũng nên chết đi.” Quân Tiêu Dao tùy tiện đánh ra một chưởng, chưởng ấn kim sắc đẩy ngang hư không, nghiền áp về hướng Thiên Yêu Thái Tử.
Giờ khắc này rốt cuộc Thiên Yêu Thái Tử cũng hối hận.
Gã hối hận không nghe theo lời cảnh báo của Nhan Như Mộng mà sớm trở về Tiên Vực.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận để ăn.
Hết chương 271.
Chương 272
Oanh!
Không còn gì bất ngờ xảy ra, Thiên Yêu Thái Tử bị Quân Tiêu Dao tung một chưởng chụp chết trong sự tuyệt vọng vô tận.
Quân Tiêu Dao giơ tay nắm một cái, chộp di hài của Thiên Yêu Thái Tử tới rồi ném cho Yến Thanh Ảnh.
“Cắn nuốt hắn đi, đừng lãng phí huyết mạch của Yêu Thần.” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn không dùng được huyết mạch Yêu Thần, nhưng nó lại có trợ giúp rất lớn cho Yến Thanh Ảnh.
Yến Thanh Ảnh lộ ra vẻ mặt cảm kích và kích động.
Đầu tiên là cắn nuốt Đọa Thần Tử, hiện tại nàng ta lại có thể cắn nuốt Thiên Yêu Thái Tử.
Nếu tiếp tục cắn nuốt như vậy thì có trời mới biết tương lai nàng ta sẽ lợi hại đến mức nào.
Mà Nhan Như Mộng thấy tình cảnh này thì thở dài buồn bã.
Nàng ta vốn nghĩ, không cứu được Thiên Yêu Thái Tử thì ít nhất cũng phải có được huyết mạch của Yêu Thần.
Hiện tại đã hoàn toàn thất bại.
Không chỉ như thế, Nhan Như Mộng còn bị Quân Tiêu Dao “Mạo phạm”.
Nàng ta thật sự lòng đau như cắt.
“Tiểu thư, đi mau!” Hai tên Yêu Thánh của Yêu Thần Cung cũng phát ra tiếng hô.
Có Sa Đọa Thánh Thể ở đây, căn bản không có Thánh Nhân nào chống lại được gã
Cho dù là hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung cũng không đối phó được Sa Đọa Thánh Thể.
Nhan Như Mộng cũng rất quả quyết, lấy ra một độn không phù rồi trực tiếp rời đi.
“Cũng suýt quên mất các ngươi, lần này tội tộc phá được phong ấn cũng có công lao của các ngươi.” Quân Tiêu Dao hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía hai tên Thánh Nhân của Yêu Thần Cung.
Hắn trực tiếp thao túng Sa Đọa Thánh Thể, lao về hướng hai Thánh Nhân đó.
Kết quả cũng không có bất ngờ gì xảy ra.
Đi kèm với hai tiếng kêu thảm thiết, hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung chết thảm ngay đương trường!
“Hạc lão!”
Nhan Như Mộng đã bỏ chạy đến nơi xa, quay đầu đã lập tức nhìn thấy đám người Hạc lão bị Sa Đọa Thánh Thể một quyền đấm thành huyết khối, thân thể hỏng mất, máu tươi văng khắp nơi.
Sắc mặt nàng ta rất khó xem, trong lòng đang nhỏ máu.
Thoắt một cái Yêu Thần Cung đã tổn thất hai vị Thánh Nhân.
Thánh Nhân cũng không phải là pháo hôi hay là con chó con mèo gì, cho dù là trên Tiên Vực thì Thánh Nhân cũng là chiến lực đứng đầu.
Lần này Yêu Thần Cung tổn thất quá lớn, quả thực là vừa mất phu nhân còn lại thiệt quân.
“Đám người Hạc lão đã chết, nhiệm vụ cũng không hoàn thành.”
Nhan Như Mộng buồn bực tới cực điểm.
Lấy tính cách thanh lãnh của nàng ta mà cũng không thể duy trì bình tĩnh, nàng rất bực bội, hận không thể lớn tiếng thét chói tai.
Từ trước đến nay Nhan Như Mộng chỉ nghe nói đến sự khủng bố của Quân Tiêu Dao, hiện tại xem như đích thân cảm nhận được.
Vuốt chân nàng, trong đầu lại suy nghĩ bản thể của nàng là cái gì, nên ăn như thế nào.
Quân Tiêu Dao này quá ma quỷ!
Nhan Như Mộng thề mình không bao giờ muốn gặp phải Quân Tiêu Dao nữa!
“Về sau phải cách xa người này mới được.” Nhan Như Mộng lòng còn sợ hãi, bỏ chạy đi xa.
Bên kia, nhìn bóng người Nhan Như Mộng biến mất phía chân trời xa xa, Quân Tiêu Dao cũng lười đuổi theo.
Giết hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung đã đủ làm Yêu Thần Cung đau mình.
Nếu giết luôn cả Thần Nữ thì Yêu Thần Cung càng không chịu để yên.
Quân Tiêu Dao không sợ Yêu Thần Cung, nhưng cũng không cần thiết trêu chọc thêm một tử địch cho Quân gia.
Dù sao trước đó đã có một Đọa Thần Cung.
Hơn nữa lần này là Yêu Thần Cung đuối lý, trêu chọc Quân gia trước.
Chết hai tên Thánh Nhân xem như trả giá.
Tuy Yêu Thần Cung đau mình, nhưng cũng sẽ yên lặng nuốt xuống, tự ăn quả đắng.
Nhưng nếu giết Nhan Như Mộng thì mối thù này sẽ rất lớn.
“Giải quyết những dư nghiệt đó trước cái đã.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt lại quét về phía những tội tộc đang hốt hoảng thoát đi kia.
Phương thức tốt nhất để đối phó những tội tộc đó không phải trấn áp.
Mà là, hoàn toàn diệt sát, nhổ cỏ tận gốc.
Có Sa Đọa Thánh Thể ở đây, những Thánh Nhân tội tộc kia không đáng nhắc tới.
Đại Dận hoàng triều cũng toàn diện phản công, đuổi giết những tội tộc kia.
Qua chừng ba mươi phút, Quân Tiêu Dao bỗng cảm thấy đầu hơi tê rần.
Dường như có loại khí tức âm lãnh đang rót vào trong đầu.
Trong lúc mơ hồ, giống như có ma âm rót vào tai.
“Thánh Thể... Tất tuyệt...”
Ma âm này lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy mấy chữ đứt quãng.
“Là lời nguyền của Thánh Thể, hay là điềm xấu nào đó?” Quân Tiêu Dao thu hồi chân linh, cắt đứt liên kết với Sa Đọa Thánh Thể.
Mà vừa vặn, Thánh Nhân của tội tộc cũng đã bị tàn sát hầu như không còn.
Sa Đọa Thánh Thể đầy người là máu, mái tóc dài đen nhánh đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm.
Đôi mắt đỏ như máu của gã nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong lúc mơ hồ lại mang đến cho Quân Tiêu Dao cảm giác như gã còn có ý thức.
“Là ảo giác sao?” Lúc Quân Tiêu Dao nhìn kỹ lại thì Sa Đọa Thánh Thể đã biến thành dáng vẻ hỗn loạn ban đầu.
Quân Tiêu Dao thu hồi Sa Đọa Thánh Thể.
“Thánh Thể tất tuyệt, rốt cuộc là nguyền rủa chẳng lành gì?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Chắc tạm thời hắn còn chưa gặp được những chuyện này.
Nói chung, cho dù Thánh Thể gặp được điềm xấu thì cũng là giai đoạn sau này mà thôi.
Quân Tiêu Dao ở giai đoạn hiện tại không cần lo lắng về vấn đề này.
Còn về ngày sau nếu gặp phải tình huống đó thì phải làm sao giải quyết.
Quân Tiêu Dao tin tưởng, tới lúc ấy thì thực lực của hắn sẽ mạnh đến mức khó tưởng tượng nổi.
Điềm xấu cái gì, nguyền rủa cái gì, hắn có thể trấn áp tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi những cường giả Thánh Nhân tội tộc đó bị giải quyết, sinh linh tội tộc còn lại cũng nhanh chóng được xử lý xong.
Mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, thổ nhưỡng cũng bị máu làm sũng ướt.
Tầng tầng lớp lớp thi cốt của sinh linh tội tộc phủ kín mặt đất.
Nhìn một mảnh thây sơn biển máu kia, tu sĩ của Đại Dận hoàng triều đều lòng còn sợ hãi.
Nếu không phải Quân Tiêu Dao kịp thời tới đây thì thi thể phủ kín trên mặt đất sẽ là tu sĩ của Đại Dận hoàng triều, mà không phải sinh linh tội tộc.
“Đa tạ Thần Tử ra tay tương trợ, trên dưới Đại Dận hoàng triều vô cùng cảm kích!”
Đại Dận hoàng chủ cúi người thật thấp trước Quân Tiêu Dao.
Không chỉ ông ta mà những tu sĩ còn lại của Đại Dận hoàng triều cũng đang khom lưng, hoặc là quỳ lạy, bọn họ đều cảm kích vạn phần.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao còn mang theo một tia cuồng nhiệt.
Quân Tiêu Dao được gọi là vô địch ở thế hệ trẻ cũng thôi đi, mà cả ma ảnh thần bí bên cạnh hắn cũng vô cùng cường hãn, đồ thánh như đồ cẩu.
Ở hạ giới, Thánh Nhân chính là chiến lực đứng đầu, tồn tại như thần linh.
Mà Sa Đọa Thánh Thể đồ thần như đồ cẩu, trùng kích mang đến cho tâm linh bọn họ thật sự quá lớn.
“Không cần đa lễ, các ngươi làm nhiều chuyện như vậy vì Quân gia, cứu các ngươi là điều đương nhiên.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
Hết chương 272.
Chương 273
Nhìn Quân Tiêu Dao được vạn người chú ý bái lạy, khuôn mặt Quân Dĩnh Nhi đỏ bừng, rất kích động, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ngôi sao nhỏ.
Vào thời khắc Đại Dận hoàng triều gặp phải quốc nạn, Quân Tiêu Dao cường thế hiện thân, quá thật là kéo sóng to khỏi lật úp, đỡ lâu đài không sụp đổ (1)!
(1) Vãn cuồng lan vu kí đảo phù đại hạ chi tương khuynh: Ý chỉ cứu lại sự vật trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm
Cái gì là anh hùng cái thế?
Đây mới là anh hùng cái thế!
Mà Phương Hàn thì hoàn toàn bị người ta xem nhẹ, không có ai để ý hắn ta.
Mặc dù có vài người chú ý tới, nhưng trong mắt cũng mang theo thương hại, thở dài, thậm chí mơ hồ còn có một tia khinh thường và miệt thị.
Dù sao thì biểu hiện của Phương Hàn quá không xong, thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhân tâm đều là như thế, mặc kệ trước đó ngươi làm được bao nhiêu chuyện, thanh danh lan xa cỡ nào, nhưng chỉ cần lật xe một lần thì thế nhân lập tức sẽ quên ngươi đi.
Phương Hàn chính là một ví dụ rõ ràng.
Có thể nói biểu hiện trước đó của hắn ta cực kỳ xuất chúng, thậm chí coi như đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của phe Đại Dận hoàng triều.
Mà hiện tại, tất cả bị hủy chỉ trong một sớm.
Nói đi thì phải nói lại, mặc dù Phương Hàn không lật xe.
Nhưng so sánh với Quân Tiêu Dao ánh hào quang vạn trượng, hắn ta vẫn giống như ngôi sao bên cạnh thái dương, ảm đạm không ánh sáng.
Nghĩ đến đây, đố kị trong lòng Phương Hàn càng thêm mãnh liệt.
Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Phương Hàn, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy.
Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được khí tức không giống bình thường trên người Phương Hàn.
“Chẳng lẽ là khí tức của căn nguyên thế giới?” Quân Tiêu Dao suy tư trong lòng.
Hắn đã có được ba căn nguyên thế giới là Thiên Huyền đại lục, Tinh Thần đại lục và Sâm La đại lục, nên cũng coi như tương đối quen thuộc với khí tức của căn nguyên thế giới.
Nhưng Phương Hàn này là con trai của Đại Dận hoàng chủ, cũng là hoàng tử của Đại Dận hoàng triều.
Nếu trực tiếp ra tay điều tra thậm chí cướp đoạt cơ duyên của hắn ta thì có chút không thể nói nổi.
Quân Tiêu Dao để việc này trong lòng.
Sau đó, quân đội của Đại Dận hoàng triều bắt đầu hoàn toàn rửa sạch dư nghiệt của tứ đại tội tộc.
Cũng không có chuyện gì cần đến Quân Tiêu Dao.
Đại Dận hoàng triều lấy lễ ngộ long trọng thỉnh Quân Tiêu Dao vào hoàng cung.
Đại Dận hoàng chủ lại nói đại khái một ít tình hình ở hạ giới cho Quân Tiêu Dao nghe.
“Cổ Yêu tộc và Cổ Ma tộc phản loạn, thật là gan lớn, nhưng bản Thần Tử sẽ khiến chúng biết kết cục khi phản bội Quân gia.”
Quân Tiêu Dao ngồi trên hoàng tọa cao cao, hơi nheo đôi mắt lại.
Đám người Đại Dận hoàng chủ lại ở phía dưới.
Nghe thấy lời nói lạnh như băng của Quân Tiêu Dao, đám người Đại Dận hoàng chủ thầm rùng mình trong lòng.
Thế lực phản bội Quân gia càng không thể xá tội hơn cả tội tộc.
Quân Tiêu Dao đối đãi với tội tộc còn sát phạt quả quyết như thế.
Có thể tưởng tượng ra thủ đoạn hắn dùng để đối đãi với tộc phản bội.
Đám người Đại Dận hoàng chủ bắt đầu cầu nguyện cho hai tộc kia.
“Hiện giờ chiến hỏa của Tiềm Long đại lục đã được bình định, chờ nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, chỉnh đốn xong quân đội thì trực tiếp đi đến đại lục của Cổ Thần tộc để chi viện.”
“Lần này, bản Thần Tử không chỉ muốn thập đại tội tộc bị huỷ diệt, cả Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và độc thủ sau lưng bọn chúng đều phải một lưới bắt hết, nhổ cỏ tận gốc!”
Lời nói của Quân Tiêu Dao thật đanh thép, khí sát phạt như lợi kiếm sắc bén, dâng lên cuồn cuộn.
“Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của Thần Tử!” Đám người Đại Dận hoàng chủ chắp tay.
“Được rồi, đi bình định dư nghiệt đi.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.
Đám người Đại Dận hoàng chủ chắp tay thối lui.
Phương Hàn nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao ngồi trên ngôi vị hoàng đế cao cao.
Đó vốn là ngôi vị hoàng đế của phụ thân hắn ta, Đại Dận hoàng chủ.
Hiện giờ Quân Tiêu Dao ngồi trên đó, chẳng những Đại Dận hoàng chủ không tức giận, ngược lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Một cảm giác thất bại sâu sắc tràn ngập trong lòng Phương Hàn đầu.
Cả phụ thân hắn ta cũng kính cẩn hữu lễ với Quân Tiêu Dao, đứa con trai này lại là thứ gì chứ?
“Dĩnh Nhi, chúng ta cũng lui ra đi.” Phương Hàn nói với Quân Dĩnh Nhi bên cạnh.
Quân Dĩnh Nhi lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn hơi ửng đỏ, nàng nói: “Phương Hàn, ngươi đi trước đi, ta còn có chút chuyện muốn nói với Thần Tử đại nhân.”
“Cái gì...” Phương Hàn sửng sốt, bàn tay siết lại thật chặt.
Sau đó sắc mặt hắn ta âm trầm, không rên một tiếng mà xoay người rời đi.
Quân Dĩnh Nhi không để ý tới thần thái của Phương Hàn, giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao ngồi trên hoàng tọa, bạch y vô trần, tiên huy rạng rỡ, dung nhan thần tú tuấn mỹ này khó miêu tả được bằng bút mực.
Quân Dĩnh Nhi trực tiếp quỳ xuống trước Quân Tiêu Dao.
“Ngươi làm gì vậy?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
“Dĩnh Nhi đa tạ Thần Tử đã cứu Đại Dận hoàng triều, cứu Dĩnh Nhi.”
“Thứ hai, cảm tạ Thần Tử nguyện ý đón Dĩnh Nhi trở về Tiên Vực.”
Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi ngập nước, cứ như có nước mắt đang lập loè.
Có trời mới biết nàng chờ đợi ngày này đã bao lâu.
Tuy ở Đại Dận hoàng triều, nàng là công chúa được ngươi người tôn kính.
Nhưng chỉ có bản thân Quân Dĩnh Nhi biết cảm giác cô lãnh tịch mịch xa cách với người thân.
Hiện tại Quân Tiêu Dao xuất hiện, muốn mang nàng về Tiên Vực.
Đối với Quân Dĩnh Nhi mà nói, Quân Tiêu Dao quả thực chính là ánh rạng đông trong bóng đêm.
“Việc nhỏ mà thôi, hà tất làm như thế, hơn nữa ta và ca ca ngươi cũng coi như bằng hữu.” Quân Tiêu Dao hơi giơ tay, pháp lực kích động.
Cả người Quân Dĩnh Nhi trực tiếp bị nâng lên.
Quân Tiêu Dao cũng không nói Quân Vạn Kiếp đã thần phục hắn.
“Vậy sao, ca ca có thể kết bạn với Thần Tử cũng là chuyện may mắn, vậy ca ca hắn...” Quân Dĩnh Nhi vươn bàn tay ngọc lên xoa xoa nước mắt trên khóe mi, trong lòng vui sướng.
“Hắn thật không tồi, đã trở thành Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thật vậy sao, thật tốt quá.” Quân Dĩnh Nhi bộc lộ vui mừng ra mặt.
Quân Dĩnh Nhi cũng rất rõ ý nghĩa của Đệ Ngũ Tự Liệt là gì.
Người ca ca khi còn nhỏ luôn nói phải nỗ lực mạnh lên để bước lên đỉnh cao, sau đó mang nàng cùng sống những ngày tháng tốt đẹp, hiện giờ thật sự hoàn thành hứa hẹn của hắn.
“Ta còn có một chút chuyện cần giải quyết ở hạ giới, cho nên có khả năng phải chờ mọi chuyện giải quyết xong mới có thể dẫn ngươi trở về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thần Tử có thể dẫn Dĩnh Nhi trở về Tiên Vực, Dĩnh Nhi đã vô cùng cảm kích, chờ thêm một thời gian cũng không sao.” Quân Dĩnh Nhi vội vàng trả lời.
Hết chương 273.
Chương 274
Nàng đã đợi nhiều năm như vậy.
Chẳng lẽ còn để ý chút thời gian này hay sao.
“Đúng rồi, ta có một việc muốn hỏi ngươi.” Quân Tiêu Dao như nhớ tới cái gì, lập tức nói.
“Thần Tử cứ nói.” Quân Dĩnh Nhi nói.
“Tên hoàng tử vừa rồi là như thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Thần Tử đang nói Phương Hàn sao, hắn là Thập Lục hoàng tử của Đại Dận hoàng triều, trước đó vẫn luôn bị cười nhạo, Dĩnh Nhi thấy hắn đáng thương nên trợ giúp hắn.”
Quân Dĩnh Nhi kể lại những chuyện về Phương Hàn cho Quân Tiêu Dao nghe.
Bao gồm ban đầu hắn ta là một hoàng tử ngốc, nhưng sau đó lại đột nhiên quật khởi, trở thành một thiên kiêu.
“Thì ra là như thế.”
Sau khi nghe xong, trong lòng Quân Tiêu Dao đã xác định hơn phân nửa.
Hẳn Phương Hàn này là chính là Nghịch Thiên chi Tử của Tiềm Long đại lục.
Tuy Quân Tiêu Dao không biết cơ duyên của Phương Hàn là cái gì, nhưng khí tức căn nguyên thế giới kia lại không trốn thoát được dò xét của hắn.
“Phương Hàn này tuy không biểu lộ rõ ràng, nhưng bất mãn trong lòng hắn dành cho ta lại không thể che giấu được.”
“Là bởi vì ta giành mất nổi bật của hắn sao?” Quân Tiêu Dao tự nói trong lòng.
Sao Quân Tiêu Dao có thể không biết những tính toán trong lòng Phương Hàn.
Cả những thiên kiêu trên Tiên Vực mà hắn cũng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, càng đừng nói là một Nghịch Thiên chi Tử nho nhỏ ở hạ giới.
Quân Tiêu Dao cũng đã nhìn ra, Phương Hàn có ý với Quân Dĩnh Nhi.
Mà thái độ của Quân Dĩnh Nhi đối với hắn đã hoàn toàn làm trong lòng Phương Hàn sinh ra ghen ghét càng sâu.
“Phương Hàn, tốt nhất ngươi hãy tự mình hiểu lấy.” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.
Nếu Phương Hàn dám có động tác nhỏ gì, mặc dù hắn ta là hoàng tử của Đại Dận hoàng triều thì Quân Tiêu Dao cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Thậm chí Quân Tiêu Dao còn hy vọng Phương Hàn sẽ có động tác nhỏ nào đó.
Như vậy thì hắn có thể quang minh chính đại cướp lấy cơ duyên của Phương Hàn.
Còn về hiện tại, Đại Dận hoàng triều trấn áp tội tộc, lập công lao hãn mã, nếu lúc này Quân Tiêu Dao ra tay với Phương Hàn thì thật sự không thể nói nổi.
Toàn bộ hỗn loạn trên Tiềm Long đại lục đến đây cũng đã được bình định lại.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao chỉ cần đi đến đại lục chỗ Cổ Thần tộc là có thể hoàn toàn giải quyết mầm tai hoạ thập đại tội tộc.
Mà ngay trong khoảng thời gian toàn bộ Tiềm Long đại lục tiến vào dọn dẹp cuối cùng.
Các đại lục khác cũng hoàn toàn không yên tĩnh.
Bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao hạ giới, hắn đã đi tổng cộng bốn đại lục.
Lần lượt là Thiên Huyền đại lục, Tinh Thần đại lục, Sâm La đại lục và Tiềm Long đại lục.
Nhưng trừ bốn khối đại lục này thì còn có sáu đại lục mà Quân Tiêu Dao tạm thời chưa đặt chân đến.
Cả sáu khối đại lục này cũng nổi lên gió nổi mây phun.
...
Quy Nguyên đại lục là một trong thập địa hạ giới.
Giờ phút này, trong một hẻm núi bí ẩn của Quy Nguyên đại lục, một trận đại chiến giữa hai thiên kiêu đang bùng nổ.
Ầm ầm, một tiếng vang lên, một tên thiếu niên áo tím bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
Trong mắt hắn ta mang theo phẫn nộ và cả hoảng sợ, nhìn về phía bóng người đối diện kia.
Đó là một thanh niên mặc trường bào màu vàng đen, tóc đen như mực, da thịt tái nhợt, dung mạo tuấn mỹ.
Nhìn có vẻ gầy gầy cao cao, bộ dạng như bạch diện thư sinh, giống như gió thổi qua là ngã.
Nhưng sau khi lĩnh hội thực lực của thanh niên này thì trong mắt thiếu niên áo tím chỉ còn không cam lòng và tuyệt vọng.
“Ta một đường quật khởi đến nay, luôn được thiên địa ủng hộ, sao có thể bại, đáng lẽ trên đại lục này không có người thế hệ trẻ tuổi nào có thể thắng được ta!” Thiếu niên áo tím không cam lòng mà rống giận.
Hắn ta vốn là khí đồ của một tiểu tông môn, sau khi ngoài ý muốn có được một đoàn căn nguyên thế giới thì một đường quật khởi, cơ duyên bùng nổ, quét ngang tứ phương.
Cuối cùng diệt luôn cả tông môn đã từng xua đuổi hắn ta.
Nhưng mà, ngay vào lúc thiếu niên áo tím dào dạt đắc ý, thậm chí bắt đầu ảo tưởng về cảnh tượng sau này làm chúa tể cả đại lục, một thanh niên da thịt tái nhợt tuấn mỹ đến kỳ cục lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Hơn nữa thực lực của người này khiến thiếu niên áo tím cũng cảm giác hoảng sợ.
Hắn ta có được căn nguyên thế giới mà cũng đánh không lại thanh niên này.
Chuyện này thật sự không hợp lẽ thường!
“Xem ra ngươi chính là khí vận chi tử của Quy Nguyên đại lục, ta nhất định phải có được căn nguyên thế giới của ngươi.”
Thanh niên thò một tay ra, sức mạnh Luân Hồi nồng đậm khuếch tán ra.
Trong lúc mơ hồ, ở phía sau gã như hiện ra hư ảnh một luân bàn thật lớn.
Trên luân bàn kia có khắc chúng sinh Lục Đạo, cứ như có thể kéo chúng sinh vạn linh vào luân hồi!
“Đây... Đây là sức mạnh gì!” Thiếu niên áo tím phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai.
Sau lưng thanh niên hắc y kia hiện ra hư ảnh luân bàn, làm trong lòng hắn ta sinh ra một cảm giác khủng bố.
Sức mạnh thần bí khó lường kia cũng khiến chiến ý trong lòng thiếu niên áo tím tan biến, giờ khắc này chỉ muốn đào tẩu.
“Thế gian vạn vật đều không trốn thoát được nổi khổ luân hồi, trở thành quân lương của ta đi.” Thanh niên hắc y lạnh nhạt nói.
Thiếu niên áo tím bỗng tỉnh táo lại, kinh hô: “Ta biết rồi, chẳng lẽ ngươi là người mang khí vận của đại lục khác!”
Trong suy nghĩ của thiếu niên áo tím thì người có thể áp chế hắn ta chỉ có khí vận chi tử đẳng cấp tương đương mà thôi.
“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Thanh niên hắc y cười cười.
Hình như gã rất thưởng thức dáng vẻ hoảng sợ giãy giụa của thiếu niên áo tím trước mặt, bởi vậy kiên nhẫn giải thích.
“Ta không phải là người hạ giới, ta được chôn giấu ở hạ giới vô số kỷ nguyên, là vì chờ thập giới đại loạn của đời này diễn ra để đánh cắp khí vận và căn nguyên thế giới của hạ giới.”
“Mà ngươi, là con mồi thứ hai của ta.”
Thanh niên hắc y nói, trong cơ thể cũng tràn ngập một luồng sức mạnh căn nguyên thế giới.
Đó là căn nguyên thế giới mà gã cướp đoạt được từ trên người một vai chính thiên địa của đại lục khác.
Những Nghịch Thiên chi Tử hạ giới đó tuy mạnh, nhưng so sánh với quái thai cổ đại được chôn giấu vô số kỷ nguyên thì căn cơ vẫn còn quá mỏng yếu.
Ngay cả thiên kiêu Tiên Vực cùng đời còn khó có thể thắng được quái thai cổ đại, càng đừng nói là những vai chính khí vận ở hạ giới.
Nghe thanh niên hắc y nói vậy, trái tim thiếu niên áo tím hoàn toàn lạnh lẽo.
Quả thực thanh niên hắc y trước mặt chính là kẻ săn giết khí vận chi tử!
“Chết đi, căn nguyên và khí vận của thế giới đều thuộc về ta.”
Hết chương 274.
Chương 275
Thanh niên hắc y thúc giục sức mạnh Luân Hồi và căn nguyên thế giới.
Thiếu niên áo tím kia căn bản không chống lại được, thân thể bị hư ảnh luân bàn nghiền áp từng tấc, tan nát thành vụn máu.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, thiếu niên áo tím cũng nghe thấy một câu cuối cùng của thanh niên hắc y.
“Nhớ kỹ, đưa ngươi vào luân hồi là Vong Xuyên.”
Phụt!
Một tiếng vừa dứt, thân thể thiếu niên áo tím hỏng mất.
Một đoàn căn nguyên thế giới màu sắc rực rỡ hiện ra.
Thanh niên hắc y tuấn mỹ tên là Vong Xuyên vươn tay ra để căn nguyên thế giới rơi xuống đó.
“Cái thứ hai.” Vong Xuyên lẩm bẩm.
Cảm ứng được thập địa hạ giới kịch biến, Vong Xuyên lập tức tỉnh lại từ phong ấn tiên nguyên.
Mục tiêu đầu tiên của gã là đoạt lấy căn nguyên thế giới và khí vận.
“Ở hạ giới này còn có một nơi tên là kẽ nứt thập địa, trong đó còn có rất nhiều đại cơ duyên.” Ánh mắt Vong Xuyên chợt lóe.
Mà lúc này, Vong Xuyên như như cảm ứng được cái gì, lạnh nhạt mở miệng nói: “Nếu tới rồi thì sao không hiện thân gặp mặt?”
Bốn phía vẫn an tĩnh.
Một lát sau, một tiếng cười duyên như chuông bạc bỗng vang lên.
“Không hổ là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông, cảm quan thật nhạy bén.”
Sau khi giọng nói này truyền ra, một thiếu nữ mặc váy ngắn màu đen, dáng người xinh xắn lanh lợi lập tức xuất hiện.
Nàng cột búi tóc hai bên, lông mi mảnh tinh tế, mắt to xinh đẹp, mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ đỏ hồng.
Thân thể không cao, đủ để tranh cao thấp với Khương Lạc Ly xem ai lùn hơn.
Ngực còn bằng phẳng không có gì thu hút, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp.
Chỉ có đôi chân tuyết trắng mảnh khảnh non nớt dưới làn váy ngắn có đường cong tuyệt đẹp, hết sức hút tình.
Trên cổ chân trắng nõn còn đeo một chuỗi lục lạc tơ hồng kim sắc, khi bước đi sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cả người thiếu nữ như búp bê ngọc, thanh thuần đáng yêu.
Nhưng dưới sự thanh thuần đáng yêu này lại mang theo một cảm giác quyến rũ nhàn nhạt.
Loại tổ hợp thanh thuần và quyến rũ kỳ lạ này khiến khí chất của thiếu nữ cũng rất đặc biệt.
“Ngươi là...” Vong Xuyên hơi nhíu mày.
Gã có thể cảm nhận được, thiếu nữ trước mặt nhìn như phúc hậu và vô hại, nhưng trong ngọc thể nhỏ xinh này lại chất chứa năng lượng khủng bố tuyệt đối.
Nàng ta không phải là người của hạ giới!
Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng ta liếc một cái đã nhận ra Vong Xuyên là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông được chôn giấu ở hạ giới.
“Bổn cô nương là Thánh Nữ đương đại của Ma Tiên Giáo, ta tên là Tiểu Ma Tiên!” Thiếu nữ tên là Tiểu Ma Tiên ưỡn bộ ngực căn bản không có độ cong gì lên, ngạo kiều nói.
“Ma Tiên Giáo...” Vong Xuyên lộ ra một chút kinh ngạc.
Gã không rõ Tiểu Ma Tiên là ai.
Bởi vì gã là quái thai cổ đại được chôn giấu ở hạ giới vô số năm, căn bản không có khả năng biết thiên kiêu đương đại.
Nhưng Vong Xuyên lại biết Ma Tiên Giáo.
Đây là một đạo thống Tiên Vực vô cùng khủng bố, được truyền thừa qua vô số kỷ nguyên, nghe đồn là đạo thống có tiên nhân ma đạo.
Đây tuyệt đối là một đại giáo bất hủ có nội tình cường đại.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Ma Tiên Giáo luôn nằm ở trạng thái đối lập với một đại giáo bất hủ khác tên là Nhân Tiên Giáo.
“Ngươi là Thánh Nữ đương đại của Ma Tiên Giáo, tìm ta có chuyện gì, chẳng lẽ là muốn cướp căn nguyên thế giới của ta?” Vong Xuyên đạm mạc hỏi.
Gã là quái thai cổ đại, phóng mắt nhìn khắp thế hệ trẻ tuổi trên Tiên Vực thì tuyệt đối cũng là tồn tại đứng đầu.
Đối mặt với Thánh Nữ của Ma Tiên Giáo, gã căn bản chút e dè sợ hãi.
“Khanh khách, đương nhiên không phải, Thanh Y tỷ tỷ của Nhân Tiên Giáo muốn mời chào người hợp tác, tất nhiên Tiểu Ma Tiên ta cũng không thể một mình chiến đấu hăng hái.” Tiểu Ma Tiên cười khanh khách và nói.
Ánh mắt Vong Xuyên chợt dịu lại.
Tất nhiên hắn rất rõ Nhân Tiên Giáo và Ma Tiên Giáo đối lập với nhau.
Phỏng chừng Thanh Y mà Tiểu Ma Tiên nói chính là Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo.
Nhưng Vong Xuyên lại không có ý tham gia cuộc tranh đấu giữa hai đại giáo bất hủ.
Ngay vào lúc gã muốn cự tuyệt, khóe miệng Tiểu Ma Tiên nhếch lên một nụ cười duyên, nói: “Chỉ sợ ngươi còn không biết mình bị phong ấn bao lâu đúng không, Luân Hồi Ma Tông đã sớm biến mất trong bụi bặm lịch sử rồi.”
“Cái gì!” Vong Xuyên nghe vậy thì rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa.
Luân Hồi Ma Tông đã sớm biến mất trên con sông dài lịch sử sao?
“Ngươi đang gạt ta?” Chung quanh Vong Xuyên kích động luân hồi chi ý.
“Người ta không có lừa ngươi, căn cứ vào một ít tư liệu lịch sử mà giáo ta ghi lại, Luân Hồi Ma Tông từng đánh một trận với Bất Tử Sơn trong vùng cấm sinh mệnh, mưu toan tìm kiếm ra bí mật bất tử, sau đó dung hợp với bí mật luân hồi, cuối cùng không trở về được nữa.” Tiểu Ma Tiên nói.
Lúc sau, nàng ta cũng kể lại một ít tin tức về Luân Hồi Ma Tông cho Vong Xuyên biết.
Sau khi nghe xong, Vong Xuyên đã hoàn toàn im lặng.
Thật ra ngày xưa cũng không ít lần xuất hiện tình trạng khi quái thai cổ đại phá phong ấn xuất thế thì phát hiện thế lực của mình sớm đã biến mất.
Đưa mắt nhìn bốn phía, trong thiên hạ không còn một người quen biết.
Đây có lẽ là cái giá phải trả khi quái thai cổ đại tự phong ấn.
“Cho nên ngươi tìm ta, không chỉ là hợp tác, mà còn muốn mời chào ta?” Vong Xuyên nhìn nhận mọi chuyện rất thấu triệt.
Nếu như chỉ cần hợp tác thì Tiểu Ma Tiên không cần kiên nhẫn giải thích như vậy.
Tiểu Ma Tiên cười hì hì và nói: “Đó là đương nhiên, ngươi chính là Luân Hồi Thánh Thể, Ma Tiên Giáo ta rất hoan nghênh nhân tài như vậy.”
Nghe Tiểu Ma Tiên nói thế, Vong Xuyên không lập tức trả lời.
Nếu Luân Hồi Ma Tông sớm đã biến mất, vậy Vong Xuyên nhất định cũng phải tìm chỗ an thân khác.
Chỉ một người đơn độc, sau lưng không có thế lực chống đỡ bồi dưỡng cũng khó có thể hoàn toàn trưởng thành.
Ma Tiên Giáo thật sự rất mạnh, nhưng Vong Xuyên thân là Luân Hồi Thánh Thể, đã từng là Thánh Tử mạnh nhất của Luân Hồi Ma Tông.
Tất nhiên trong lòng gã cũng có ngạo khí.
Muốn gã gia nhập một thế lực thì nhất định phải đánh bại gã trước, làm gã tâm phục khẩu phục.
Tiểu Ma Tiên rất mạnh, thậm chí có thể giao thủ luận bàn với loại quái thai cổ đại Vong Xuyên này.
Nhưng nếu muốn đánh bại gã thì chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa Vong Xuyên cũng biết, Tiểu Ma Tiên nhìn có vẻ thanh thuần xinh đẹp, cổ linh tinh quái, nhưng nhất định cũng có rất nhiều tâm nhãn.
Hắn biết, sở dĩ Ma Tiên Giáo muốn mời chào gã, trừ nhìn trúng thiên tư thực lực của gã ra thì còn có một điểm.
Chính là bảo khố tông môn bí mật của Luân Hồi Ma Tông.
Cùng với đế binh Lục Đạo Luân Hồi Bàn!
Hết chương 275.
Khí huyết màu đỏ sậm điên cuồng tuôn trào lên Cửu Trọng Thiên, giống như núi lửa vạn cổ bùng nổ.
Mà sau khi khí huyết màu đỏ sậm bùng nổ thì còn có một dao động Thánh Cảnh khủng bố xuất hiện.
“Đây là cái gì?” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc phát ra tiếng kinh hô.
Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến mức nào cũng không có khả năng đạp đất thành thánh, lập tức biến thành cường giả Thánh Nhân được.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của vạn chúng.
Trước người Quân Tiêu Dao xuất hiện một ma ảnh đồ sộ.
Ma ảnh kia có dáng người cường tráng, tóc dài buông xuống gót chân, đôi mắt bị mái tóc đen che khuất có màu đỏ tươi như máu, tản ra cảm giác cuồng loạn.
Rõ ràng là Sa Đọa Thánh Thể mà Quân Tiêu Dao mang ra từ Bàn Võ Lăng!
Trước đó khi Quân Tiêu Dao mang Sa Đọa Thánh Thể ra, trong lòng đã có tính toán.
Hoang Cổ Thánh Thể có chút tương thông với nhau.
Nếu để một bộ phận sức mạnh chân linh của hắn nhập trú vào Thần Cung của Sa Đọa Thánh Thể thì có thể thao túng gã.
Đương nhiên, thao tác này cũng có hạn chế.
Nếu thời gian quá dài, số lần quá mức thường xuyên thì bản thân Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao có khả năng sẽ lây dính ma ý và điềm bất lành của Sa Đọa Thánh Thể.
Cho nên chỉ có thể sử dụng khi khẩn cấp.
Mà hiện tại, đúng là lúc thích hợp để lấy ra.
“Đây... Đây rốt cuộc là thứ gì, con rối sao?” Một ít Thánh Nhân của tội tộc còn lại cũng chấn động.
“Không đúng, khí huyết của người này ngập trời, có khí tức người sống, không giống như con rối.”
“Đây là cái quỷ gì?”
Mọi người chung quanh đều cảm thấy khó hiểu.
Nhưng loại dao động Thánh Nhân này lại không thể che giấu.
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc, khóe môi nhếch lên một ý cười.
Hắn vươn ngón tay ra, điểm lên mi tâm của mình.
Một quang đoàn tràn ngập hồn lực nồng đậm hiện ra, sau đó trực tiếp trốn vào Thần Cung của Sa Đọa Thánh Thể.
Chỉ thoáng chốc, hai mắt Sa Đọa Thánh Thể phụt ra ba thước huyết quang, như đã được kích hoạt.
“Kết thúc.”
Quân Tiêu Dao và Sa Đọa Thánh Thể lại cùng mở miệng.
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao thanh lãnh đạm mạc, chồng lên giọng nói khàn khàn trầm trọng của Sa Đọa Thánh Thể, mang theo một cảm giác áp bách nói không nên lời.
Quả thực giống như Boss mạnh nhất xuất quan!
Oanh!
Sa Đọa Thánh Thể ngửa mặt lên trời mà gào, tóc đen ba ngàn trượng, khí huyết màu đỏ sậm phun trào ra!
Gã trực tiếp trùng sát về hướng Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc.
“Đều là Thánh Nhân, sợ ngươi hay sao!” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc cũng phát ra toàn bộ khí tức, oanh kích đến.
Nhưng kết quả lại là...
Phanh!
Đòn công kích của Thánh Nhân Dạ Xoa vương tộc giáng lên người Sa Đọa Thánh Thể, lại không tạo thành chút tổn thương nào cho gã.
Thậm chí không có cả một vết máu!
“Cái này...” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc dại ra, linh hồn như hoàn toàn bị hút đi mất.
Ông ta chính là Thánh Nhân!
Cho dù chỉ là Thánh Nhân tiền kỳ, nhưng một kích này giáng xuống cũng đủ để nổ nát dãy núi sông hồ.
Nhưng hiện tại ông ta lại không tạo thành chút tổn thương nào cho người đối diện!
Không chỉ ông ta mà giờ phút này tất cả sinh linh tội tộc đều điên cuồng hít một ngụm khí lạnh.
Đám người Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao lấy ra Sa Đọa Thánh Thể, cho nên bọn họ cũng mới thấy lần đầu.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, da đầu tê dại.
Nhưng bọn họ lại không biết, Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch cùng giai.
Cho dù là Sa Đọa Thánh Thể, nhưng cường độ thân thể vẫn không có biến hóa.
Nếu là vô địch cùng giai thì tất nhiên đòn công kích của Thánh Nhân Dạ xoa vương tộc không có khả năng tạo thành tổn thương gì với Sa Đọa Thánh Thể.
Nhưng ngược lại, Sa Đọa Thánh Thể lại đưa hai tay bắt lấy hai bên bả vai Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc.
Sau đó...
Bỗng nhiên xé một cái!
Xuy lạp!
Giống như xé một tờ giấy.
Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc có uy danh hiển hách này trực tiếp bị Sa Đọa Thánh Thể xé thành hai mảnh!
Cơn mưa máu phiêu linh!
Thánh huyết rơi xuống!
Thiên địa hóa thành tĩnh mịch vào thời khắc này!
Đây là một vị Thánh Nhân, là Thánh Nhân cao cao tại thượng!
Nhưng giờ phút này, lại như gà bị xé thành hai mảnh.
Cảnh tượng chấn động này khiến tất cả mọi người không thở nổi!
Cổ của họ như bị một đôi tay to lớn vô hình bóp chặt.
“Rống!”
Sa Đọa Thánh Thể được thánh huyết tẩy lễ nên càng thêm cuồng bạo!
Hai mắt huyết sắc của gã dâng lên tia máu ba thước, lại nhắm vào một tên Thánh Nhân khác của Dạ Xoa vương tộc.
Thậm chí Thánh Nhân kia không có dũng khí giao chiến, xoay người muốn phá không thoát đi.
Nhưng sao có thể thoát được sự đuổi giết của Sa Đọa Thánh Thể.
Phanh! Phanh! Phanh!
Sa Đọa Thánh Thể bước ra ba bước, trực tiếp bắt được Thánh Nhân Dạ Xoa vương tộc.
“Tha... Tha cho ta một mạng!” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc phát ra xin tiếng tha hoảng sợ.
Nhưng giờ phút này Sa Đọa Thánh Thể đã bị Quân Tiêu Dao thao túng, sao hắn có thể bỏ qua cho những tội tộc đó.
Xuy lạp!
Giây tiếp theo, Thánh Nhân này cũng bị xé thành hai mảnh.
Kế tiếp, Sa Đọa Thánh Thể không ngừng lại mà trực tiếp lao về hướng Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc.
“A!”
“Quái vật, đây là quái vật gì?”
“Tuyệt đối không phải Thánh Nhân, chẳng lẽ là Thánh Nhân vương, hay là Đại Thánh?”
Tiếng kêu hoảng sợ, tiếng thét chói tai, vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Giờ khắc này, da đầu tất cả sinh linh tội tộc đều muốn nổ tung!
Cả người sởn tóc gáy, không ngừng run rẩy như hóa dại!
Đừng nói là sinh linh tội tộc bình thường, cho dù là những Thánh Nhân tội tộc thì giờ phút này cũng sợ tới mức hồn vía lên mây, xương cốt cũng như kết băng.
Bọn họ chưa bao giờ ra mắt tồn tại khủng bố như thế, dùng tay xé Thánh Nhân cứ như đùa giỡn.
Khủng bố!
Quá khủng bố!
“Cái này... Cái này... Cái này...”
Thiên Yêu Thái Tử dại ra tại chỗ, hồn phách như đều bị rút ra.
Gã thật sự không ngờ bên cạnh Quân Tiêu Dao còn có một tồn tại khủng bố như vậy.
Giết Thánh Nhân như đồ cẩu!
Tuyệt vọng!
Tuyệt vọng vô biên vô tận giống như thủy triều bao phủ trái tim Thiên Yêu Thái Tử.
“Con kiến nhà ngươi cũng nên chết đi.” Quân Tiêu Dao tùy tiện đánh ra một chưởng, chưởng ấn kim sắc đẩy ngang hư không, nghiền áp về hướng Thiên Yêu Thái Tử.
Giờ khắc này rốt cuộc Thiên Yêu Thái Tử cũng hối hận.
Gã hối hận không nghe theo lời cảnh báo của Nhan Như Mộng mà sớm trở về Tiên Vực.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận để ăn.
Hết chương 271.
Chương 272
Oanh!
Không còn gì bất ngờ xảy ra, Thiên Yêu Thái Tử bị Quân Tiêu Dao tung một chưởng chụp chết trong sự tuyệt vọng vô tận.
Quân Tiêu Dao giơ tay nắm một cái, chộp di hài của Thiên Yêu Thái Tử tới rồi ném cho Yến Thanh Ảnh.
“Cắn nuốt hắn đi, đừng lãng phí huyết mạch của Yêu Thần.” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn không dùng được huyết mạch Yêu Thần, nhưng nó lại có trợ giúp rất lớn cho Yến Thanh Ảnh.
Yến Thanh Ảnh lộ ra vẻ mặt cảm kích và kích động.
Đầu tiên là cắn nuốt Đọa Thần Tử, hiện tại nàng ta lại có thể cắn nuốt Thiên Yêu Thái Tử.
Nếu tiếp tục cắn nuốt như vậy thì có trời mới biết tương lai nàng ta sẽ lợi hại đến mức nào.
Mà Nhan Như Mộng thấy tình cảnh này thì thở dài buồn bã.
Nàng ta vốn nghĩ, không cứu được Thiên Yêu Thái Tử thì ít nhất cũng phải có được huyết mạch của Yêu Thần.
Hiện tại đã hoàn toàn thất bại.
Không chỉ như thế, Nhan Như Mộng còn bị Quân Tiêu Dao “Mạo phạm”.
Nàng ta thật sự lòng đau như cắt.
“Tiểu thư, đi mau!” Hai tên Yêu Thánh của Yêu Thần Cung cũng phát ra tiếng hô.
Có Sa Đọa Thánh Thể ở đây, căn bản không có Thánh Nhân nào chống lại được gã
Cho dù là hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung cũng không đối phó được Sa Đọa Thánh Thể.
Nhan Như Mộng cũng rất quả quyết, lấy ra một độn không phù rồi trực tiếp rời đi.
“Cũng suýt quên mất các ngươi, lần này tội tộc phá được phong ấn cũng có công lao của các ngươi.” Quân Tiêu Dao hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía hai tên Thánh Nhân của Yêu Thần Cung.
Hắn trực tiếp thao túng Sa Đọa Thánh Thể, lao về hướng hai Thánh Nhân đó.
Kết quả cũng không có bất ngờ gì xảy ra.
Đi kèm với hai tiếng kêu thảm thiết, hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung chết thảm ngay đương trường!
“Hạc lão!”
Nhan Như Mộng đã bỏ chạy đến nơi xa, quay đầu đã lập tức nhìn thấy đám người Hạc lão bị Sa Đọa Thánh Thể một quyền đấm thành huyết khối, thân thể hỏng mất, máu tươi văng khắp nơi.
Sắc mặt nàng ta rất khó xem, trong lòng đang nhỏ máu.
Thoắt một cái Yêu Thần Cung đã tổn thất hai vị Thánh Nhân.
Thánh Nhân cũng không phải là pháo hôi hay là con chó con mèo gì, cho dù là trên Tiên Vực thì Thánh Nhân cũng là chiến lực đứng đầu.
Lần này Yêu Thần Cung tổn thất quá lớn, quả thực là vừa mất phu nhân còn lại thiệt quân.
“Đám người Hạc lão đã chết, nhiệm vụ cũng không hoàn thành.”
Nhan Như Mộng buồn bực tới cực điểm.
Lấy tính cách thanh lãnh của nàng ta mà cũng không thể duy trì bình tĩnh, nàng rất bực bội, hận không thể lớn tiếng thét chói tai.
Từ trước đến nay Nhan Như Mộng chỉ nghe nói đến sự khủng bố của Quân Tiêu Dao, hiện tại xem như đích thân cảm nhận được.
Vuốt chân nàng, trong đầu lại suy nghĩ bản thể của nàng là cái gì, nên ăn như thế nào.
Quân Tiêu Dao này quá ma quỷ!
Nhan Như Mộng thề mình không bao giờ muốn gặp phải Quân Tiêu Dao nữa!
“Về sau phải cách xa người này mới được.” Nhan Như Mộng lòng còn sợ hãi, bỏ chạy đi xa.
Bên kia, nhìn bóng người Nhan Như Mộng biến mất phía chân trời xa xa, Quân Tiêu Dao cũng lười đuổi theo.
Giết hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung đã đủ làm Yêu Thần Cung đau mình.
Nếu giết luôn cả Thần Nữ thì Yêu Thần Cung càng không chịu để yên.
Quân Tiêu Dao không sợ Yêu Thần Cung, nhưng cũng không cần thiết trêu chọc thêm một tử địch cho Quân gia.
Dù sao trước đó đã có một Đọa Thần Cung.
Hơn nữa lần này là Yêu Thần Cung đuối lý, trêu chọc Quân gia trước.
Chết hai tên Thánh Nhân xem như trả giá.
Tuy Yêu Thần Cung đau mình, nhưng cũng sẽ yên lặng nuốt xuống, tự ăn quả đắng.
Nhưng nếu giết Nhan Như Mộng thì mối thù này sẽ rất lớn.
“Giải quyết những dư nghiệt đó trước cái đã.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt lại quét về phía những tội tộc đang hốt hoảng thoát đi kia.
Phương thức tốt nhất để đối phó những tội tộc đó không phải trấn áp.
Mà là, hoàn toàn diệt sát, nhổ cỏ tận gốc.
Có Sa Đọa Thánh Thể ở đây, những Thánh Nhân tội tộc kia không đáng nhắc tới.
Đại Dận hoàng triều cũng toàn diện phản công, đuổi giết những tội tộc kia.
Qua chừng ba mươi phút, Quân Tiêu Dao bỗng cảm thấy đầu hơi tê rần.
Dường như có loại khí tức âm lãnh đang rót vào trong đầu.
Trong lúc mơ hồ, giống như có ma âm rót vào tai.
“Thánh Thể... Tất tuyệt...”
Ma âm này lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy mấy chữ đứt quãng.
“Là lời nguyền của Thánh Thể, hay là điềm xấu nào đó?” Quân Tiêu Dao thu hồi chân linh, cắt đứt liên kết với Sa Đọa Thánh Thể.
Mà vừa vặn, Thánh Nhân của tội tộc cũng đã bị tàn sát hầu như không còn.
Sa Đọa Thánh Thể đầy người là máu, mái tóc dài đen nhánh đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm.
Đôi mắt đỏ như máu của gã nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong lúc mơ hồ lại mang đến cho Quân Tiêu Dao cảm giác như gã còn có ý thức.
“Là ảo giác sao?” Lúc Quân Tiêu Dao nhìn kỹ lại thì Sa Đọa Thánh Thể đã biến thành dáng vẻ hỗn loạn ban đầu.
Quân Tiêu Dao thu hồi Sa Đọa Thánh Thể.
“Thánh Thể tất tuyệt, rốt cuộc là nguyền rủa chẳng lành gì?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Chắc tạm thời hắn còn chưa gặp được những chuyện này.
Nói chung, cho dù Thánh Thể gặp được điềm xấu thì cũng là giai đoạn sau này mà thôi.
Quân Tiêu Dao ở giai đoạn hiện tại không cần lo lắng về vấn đề này.
Còn về ngày sau nếu gặp phải tình huống đó thì phải làm sao giải quyết.
Quân Tiêu Dao tin tưởng, tới lúc ấy thì thực lực của hắn sẽ mạnh đến mức khó tưởng tượng nổi.
Điềm xấu cái gì, nguyền rủa cái gì, hắn có thể trấn áp tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi những cường giả Thánh Nhân tội tộc đó bị giải quyết, sinh linh tội tộc còn lại cũng nhanh chóng được xử lý xong.
Mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, thổ nhưỡng cũng bị máu làm sũng ướt.
Tầng tầng lớp lớp thi cốt của sinh linh tội tộc phủ kín mặt đất.
Nhìn một mảnh thây sơn biển máu kia, tu sĩ của Đại Dận hoàng triều đều lòng còn sợ hãi.
Nếu không phải Quân Tiêu Dao kịp thời tới đây thì thi thể phủ kín trên mặt đất sẽ là tu sĩ của Đại Dận hoàng triều, mà không phải sinh linh tội tộc.
“Đa tạ Thần Tử ra tay tương trợ, trên dưới Đại Dận hoàng triều vô cùng cảm kích!”
Đại Dận hoàng chủ cúi người thật thấp trước Quân Tiêu Dao.
Không chỉ ông ta mà những tu sĩ còn lại của Đại Dận hoàng triều cũng đang khom lưng, hoặc là quỳ lạy, bọn họ đều cảm kích vạn phần.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao còn mang theo một tia cuồng nhiệt.
Quân Tiêu Dao được gọi là vô địch ở thế hệ trẻ cũng thôi đi, mà cả ma ảnh thần bí bên cạnh hắn cũng vô cùng cường hãn, đồ thánh như đồ cẩu.
Ở hạ giới, Thánh Nhân chính là chiến lực đứng đầu, tồn tại như thần linh.
Mà Sa Đọa Thánh Thể đồ thần như đồ cẩu, trùng kích mang đến cho tâm linh bọn họ thật sự quá lớn.
“Không cần đa lễ, các ngươi làm nhiều chuyện như vậy vì Quân gia, cứu các ngươi là điều đương nhiên.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
Hết chương 272.
Chương 273
Nhìn Quân Tiêu Dao được vạn người chú ý bái lạy, khuôn mặt Quân Dĩnh Nhi đỏ bừng, rất kích động, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ngôi sao nhỏ.
Vào thời khắc Đại Dận hoàng triều gặp phải quốc nạn, Quân Tiêu Dao cường thế hiện thân, quá thật là kéo sóng to khỏi lật úp, đỡ lâu đài không sụp đổ (1)!
(1) Vãn cuồng lan vu kí đảo phù đại hạ chi tương khuynh: Ý chỉ cứu lại sự vật trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm
Cái gì là anh hùng cái thế?
Đây mới là anh hùng cái thế!
Mà Phương Hàn thì hoàn toàn bị người ta xem nhẹ, không có ai để ý hắn ta.
Mặc dù có vài người chú ý tới, nhưng trong mắt cũng mang theo thương hại, thở dài, thậm chí mơ hồ còn có một tia khinh thường và miệt thị.
Dù sao thì biểu hiện của Phương Hàn quá không xong, thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhân tâm đều là như thế, mặc kệ trước đó ngươi làm được bao nhiêu chuyện, thanh danh lan xa cỡ nào, nhưng chỉ cần lật xe một lần thì thế nhân lập tức sẽ quên ngươi đi.
Phương Hàn chính là một ví dụ rõ ràng.
Có thể nói biểu hiện trước đó của hắn ta cực kỳ xuất chúng, thậm chí coi như đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của phe Đại Dận hoàng triều.
Mà hiện tại, tất cả bị hủy chỉ trong một sớm.
Nói đi thì phải nói lại, mặc dù Phương Hàn không lật xe.
Nhưng so sánh với Quân Tiêu Dao ánh hào quang vạn trượng, hắn ta vẫn giống như ngôi sao bên cạnh thái dương, ảm đạm không ánh sáng.
Nghĩ đến đây, đố kị trong lòng Phương Hàn càng thêm mãnh liệt.
Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Phương Hàn, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy.
Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được khí tức không giống bình thường trên người Phương Hàn.
“Chẳng lẽ là khí tức của căn nguyên thế giới?” Quân Tiêu Dao suy tư trong lòng.
Hắn đã có được ba căn nguyên thế giới là Thiên Huyền đại lục, Tinh Thần đại lục và Sâm La đại lục, nên cũng coi như tương đối quen thuộc với khí tức của căn nguyên thế giới.
Nhưng Phương Hàn này là con trai của Đại Dận hoàng chủ, cũng là hoàng tử của Đại Dận hoàng triều.
Nếu trực tiếp ra tay điều tra thậm chí cướp đoạt cơ duyên của hắn ta thì có chút không thể nói nổi.
Quân Tiêu Dao để việc này trong lòng.
Sau đó, quân đội của Đại Dận hoàng triều bắt đầu hoàn toàn rửa sạch dư nghiệt của tứ đại tội tộc.
Cũng không có chuyện gì cần đến Quân Tiêu Dao.
Đại Dận hoàng triều lấy lễ ngộ long trọng thỉnh Quân Tiêu Dao vào hoàng cung.
Đại Dận hoàng chủ lại nói đại khái một ít tình hình ở hạ giới cho Quân Tiêu Dao nghe.
“Cổ Yêu tộc và Cổ Ma tộc phản loạn, thật là gan lớn, nhưng bản Thần Tử sẽ khiến chúng biết kết cục khi phản bội Quân gia.”
Quân Tiêu Dao ngồi trên hoàng tọa cao cao, hơi nheo đôi mắt lại.
Đám người Đại Dận hoàng chủ lại ở phía dưới.
Nghe thấy lời nói lạnh như băng của Quân Tiêu Dao, đám người Đại Dận hoàng chủ thầm rùng mình trong lòng.
Thế lực phản bội Quân gia càng không thể xá tội hơn cả tội tộc.
Quân Tiêu Dao đối đãi với tội tộc còn sát phạt quả quyết như thế.
Có thể tưởng tượng ra thủ đoạn hắn dùng để đối đãi với tộc phản bội.
Đám người Đại Dận hoàng chủ bắt đầu cầu nguyện cho hai tộc kia.
“Hiện giờ chiến hỏa của Tiềm Long đại lục đã được bình định, chờ nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, chỉnh đốn xong quân đội thì trực tiếp đi đến đại lục của Cổ Thần tộc để chi viện.”
“Lần này, bản Thần Tử không chỉ muốn thập đại tội tộc bị huỷ diệt, cả Cổ Ma tộc, Cổ Yêu tộc và độc thủ sau lưng bọn chúng đều phải một lưới bắt hết, nhổ cỏ tận gốc!”
Lời nói của Quân Tiêu Dao thật đanh thép, khí sát phạt như lợi kiếm sắc bén, dâng lên cuồn cuộn.
“Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của Thần Tử!” Đám người Đại Dận hoàng chủ chắp tay.
“Được rồi, đi bình định dư nghiệt đi.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.
Đám người Đại Dận hoàng chủ chắp tay thối lui.
Phương Hàn nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao ngồi trên ngôi vị hoàng đế cao cao.
Đó vốn là ngôi vị hoàng đế của phụ thân hắn ta, Đại Dận hoàng chủ.
Hiện giờ Quân Tiêu Dao ngồi trên đó, chẳng những Đại Dận hoàng chủ không tức giận, ngược lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Một cảm giác thất bại sâu sắc tràn ngập trong lòng Phương Hàn đầu.
Cả phụ thân hắn ta cũng kính cẩn hữu lễ với Quân Tiêu Dao, đứa con trai này lại là thứ gì chứ?
“Dĩnh Nhi, chúng ta cũng lui ra đi.” Phương Hàn nói với Quân Dĩnh Nhi bên cạnh.
Quân Dĩnh Nhi lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn hơi ửng đỏ, nàng nói: “Phương Hàn, ngươi đi trước đi, ta còn có chút chuyện muốn nói với Thần Tử đại nhân.”
“Cái gì...” Phương Hàn sửng sốt, bàn tay siết lại thật chặt.
Sau đó sắc mặt hắn ta âm trầm, không rên một tiếng mà xoay người rời đi.
Quân Dĩnh Nhi không để ý tới thần thái của Phương Hàn, giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao ngồi trên hoàng tọa, bạch y vô trần, tiên huy rạng rỡ, dung nhan thần tú tuấn mỹ này khó miêu tả được bằng bút mực.
Quân Dĩnh Nhi trực tiếp quỳ xuống trước Quân Tiêu Dao.
“Ngươi làm gì vậy?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
“Dĩnh Nhi đa tạ Thần Tử đã cứu Đại Dận hoàng triều, cứu Dĩnh Nhi.”
“Thứ hai, cảm tạ Thần Tử nguyện ý đón Dĩnh Nhi trở về Tiên Vực.”
Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi ngập nước, cứ như có nước mắt đang lập loè.
Có trời mới biết nàng chờ đợi ngày này đã bao lâu.
Tuy ở Đại Dận hoàng triều, nàng là công chúa được ngươi người tôn kính.
Nhưng chỉ có bản thân Quân Dĩnh Nhi biết cảm giác cô lãnh tịch mịch xa cách với người thân.
Hiện tại Quân Tiêu Dao xuất hiện, muốn mang nàng về Tiên Vực.
Đối với Quân Dĩnh Nhi mà nói, Quân Tiêu Dao quả thực chính là ánh rạng đông trong bóng đêm.
“Việc nhỏ mà thôi, hà tất làm như thế, hơn nữa ta và ca ca ngươi cũng coi như bằng hữu.” Quân Tiêu Dao hơi giơ tay, pháp lực kích động.
Cả người Quân Dĩnh Nhi trực tiếp bị nâng lên.
Quân Tiêu Dao cũng không nói Quân Vạn Kiếp đã thần phục hắn.
“Vậy sao, ca ca có thể kết bạn với Thần Tử cũng là chuyện may mắn, vậy ca ca hắn...” Quân Dĩnh Nhi vươn bàn tay ngọc lên xoa xoa nước mắt trên khóe mi, trong lòng vui sướng.
“Hắn thật không tồi, đã trở thành Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thật vậy sao, thật tốt quá.” Quân Dĩnh Nhi bộc lộ vui mừng ra mặt.
Quân Dĩnh Nhi cũng rất rõ ý nghĩa của Đệ Ngũ Tự Liệt là gì.
Người ca ca khi còn nhỏ luôn nói phải nỗ lực mạnh lên để bước lên đỉnh cao, sau đó mang nàng cùng sống những ngày tháng tốt đẹp, hiện giờ thật sự hoàn thành hứa hẹn của hắn.
“Ta còn có một chút chuyện cần giải quyết ở hạ giới, cho nên có khả năng phải chờ mọi chuyện giải quyết xong mới có thể dẫn ngươi trở về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thần Tử có thể dẫn Dĩnh Nhi trở về Tiên Vực, Dĩnh Nhi đã vô cùng cảm kích, chờ thêm một thời gian cũng không sao.” Quân Dĩnh Nhi vội vàng trả lời.
Hết chương 273.
Chương 274
Nàng đã đợi nhiều năm như vậy.
Chẳng lẽ còn để ý chút thời gian này hay sao.
“Đúng rồi, ta có một việc muốn hỏi ngươi.” Quân Tiêu Dao như nhớ tới cái gì, lập tức nói.
“Thần Tử cứ nói.” Quân Dĩnh Nhi nói.
“Tên hoàng tử vừa rồi là như thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Thần Tử đang nói Phương Hàn sao, hắn là Thập Lục hoàng tử của Đại Dận hoàng triều, trước đó vẫn luôn bị cười nhạo, Dĩnh Nhi thấy hắn đáng thương nên trợ giúp hắn.”
Quân Dĩnh Nhi kể lại những chuyện về Phương Hàn cho Quân Tiêu Dao nghe.
Bao gồm ban đầu hắn ta là một hoàng tử ngốc, nhưng sau đó lại đột nhiên quật khởi, trở thành một thiên kiêu.
“Thì ra là như thế.”
Sau khi nghe xong, trong lòng Quân Tiêu Dao đã xác định hơn phân nửa.
Hẳn Phương Hàn này là chính là Nghịch Thiên chi Tử của Tiềm Long đại lục.
Tuy Quân Tiêu Dao không biết cơ duyên của Phương Hàn là cái gì, nhưng khí tức căn nguyên thế giới kia lại không trốn thoát được dò xét của hắn.
“Phương Hàn này tuy không biểu lộ rõ ràng, nhưng bất mãn trong lòng hắn dành cho ta lại không thể che giấu được.”
“Là bởi vì ta giành mất nổi bật của hắn sao?” Quân Tiêu Dao tự nói trong lòng.
Sao Quân Tiêu Dao có thể không biết những tính toán trong lòng Phương Hàn.
Cả những thiên kiêu trên Tiên Vực mà hắn cũng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, càng đừng nói là một Nghịch Thiên chi Tử nho nhỏ ở hạ giới.
Quân Tiêu Dao cũng đã nhìn ra, Phương Hàn có ý với Quân Dĩnh Nhi.
Mà thái độ của Quân Dĩnh Nhi đối với hắn đã hoàn toàn làm trong lòng Phương Hàn sinh ra ghen ghét càng sâu.
“Phương Hàn, tốt nhất ngươi hãy tự mình hiểu lấy.” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.
Nếu Phương Hàn dám có động tác nhỏ gì, mặc dù hắn ta là hoàng tử của Đại Dận hoàng triều thì Quân Tiêu Dao cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Thậm chí Quân Tiêu Dao còn hy vọng Phương Hàn sẽ có động tác nhỏ nào đó.
Như vậy thì hắn có thể quang minh chính đại cướp lấy cơ duyên của Phương Hàn.
Còn về hiện tại, Đại Dận hoàng triều trấn áp tội tộc, lập công lao hãn mã, nếu lúc này Quân Tiêu Dao ra tay với Phương Hàn thì thật sự không thể nói nổi.
Toàn bộ hỗn loạn trên Tiềm Long đại lục đến đây cũng đã được bình định lại.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao chỉ cần đi đến đại lục chỗ Cổ Thần tộc là có thể hoàn toàn giải quyết mầm tai hoạ thập đại tội tộc.
Mà ngay trong khoảng thời gian toàn bộ Tiềm Long đại lục tiến vào dọn dẹp cuối cùng.
Các đại lục khác cũng hoàn toàn không yên tĩnh.
Bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao hạ giới, hắn đã đi tổng cộng bốn đại lục.
Lần lượt là Thiên Huyền đại lục, Tinh Thần đại lục, Sâm La đại lục và Tiềm Long đại lục.
Nhưng trừ bốn khối đại lục này thì còn có sáu đại lục mà Quân Tiêu Dao tạm thời chưa đặt chân đến.
Cả sáu khối đại lục này cũng nổi lên gió nổi mây phun.
...
Quy Nguyên đại lục là một trong thập địa hạ giới.
Giờ phút này, trong một hẻm núi bí ẩn của Quy Nguyên đại lục, một trận đại chiến giữa hai thiên kiêu đang bùng nổ.
Ầm ầm, một tiếng vang lên, một tên thiếu niên áo tím bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
Trong mắt hắn ta mang theo phẫn nộ và cả hoảng sợ, nhìn về phía bóng người đối diện kia.
Đó là một thanh niên mặc trường bào màu vàng đen, tóc đen như mực, da thịt tái nhợt, dung mạo tuấn mỹ.
Nhìn có vẻ gầy gầy cao cao, bộ dạng như bạch diện thư sinh, giống như gió thổi qua là ngã.
Nhưng sau khi lĩnh hội thực lực của thanh niên này thì trong mắt thiếu niên áo tím chỉ còn không cam lòng và tuyệt vọng.
“Ta một đường quật khởi đến nay, luôn được thiên địa ủng hộ, sao có thể bại, đáng lẽ trên đại lục này không có người thế hệ trẻ tuổi nào có thể thắng được ta!” Thiếu niên áo tím không cam lòng mà rống giận.
Hắn ta vốn là khí đồ của một tiểu tông môn, sau khi ngoài ý muốn có được một đoàn căn nguyên thế giới thì một đường quật khởi, cơ duyên bùng nổ, quét ngang tứ phương.
Cuối cùng diệt luôn cả tông môn đã từng xua đuổi hắn ta.
Nhưng mà, ngay vào lúc thiếu niên áo tím dào dạt đắc ý, thậm chí bắt đầu ảo tưởng về cảnh tượng sau này làm chúa tể cả đại lục, một thanh niên da thịt tái nhợt tuấn mỹ đến kỳ cục lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Hơn nữa thực lực của người này khiến thiếu niên áo tím cũng cảm giác hoảng sợ.
Hắn ta có được căn nguyên thế giới mà cũng đánh không lại thanh niên này.
Chuyện này thật sự không hợp lẽ thường!
“Xem ra ngươi chính là khí vận chi tử của Quy Nguyên đại lục, ta nhất định phải có được căn nguyên thế giới của ngươi.”
Thanh niên thò một tay ra, sức mạnh Luân Hồi nồng đậm khuếch tán ra.
Trong lúc mơ hồ, ở phía sau gã như hiện ra hư ảnh một luân bàn thật lớn.
Trên luân bàn kia có khắc chúng sinh Lục Đạo, cứ như có thể kéo chúng sinh vạn linh vào luân hồi!
“Đây... Đây là sức mạnh gì!” Thiếu niên áo tím phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai.
Sau lưng thanh niên hắc y kia hiện ra hư ảnh luân bàn, làm trong lòng hắn ta sinh ra một cảm giác khủng bố.
Sức mạnh thần bí khó lường kia cũng khiến chiến ý trong lòng thiếu niên áo tím tan biến, giờ khắc này chỉ muốn đào tẩu.
“Thế gian vạn vật đều không trốn thoát được nổi khổ luân hồi, trở thành quân lương của ta đi.” Thanh niên hắc y lạnh nhạt nói.
Thiếu niên áo tím bỗng tỉnh táo lại, kinh hô: “Ta biết rồi, chẳng lẽ ngươi là người mang khí vận của đại lục khác!”
Trong suy nghĩ của thiếu niên áo tím thì người có thể áp chế hắn ta chỉ có khí vận chi tử đẳng cấp tương đương mà thôi.
“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Thanh niên hắc y cười cười.
Hình như gã rất thưởng thức dáng vẻ hoảng sợ giãy giụa của thiếu niên áo tím trước mặt, bởi vậy kiên nhẫn giải thích.
“Ta không phải là người hạ giới, ta được chôn giấu ở hạ giới vô số kỷ nguyên, là vì chờ thập giới đại loạn của đời này diễn ra để đánh cắp khí vận và căn nguyên thế giới của hạ giới.”
“Mà ngươi, là con mồi thứ hai của ta.”
Thanh niên hắc y nói, trong cơ thể cũng tràn ngập một luồng sức mạnh căn nguyên thế giới.
Đó là căn nguyên thế giới mà gã cướp đoạt được từ trên người một vai chính thiên địa của đại lục khác.
Những Nghịch Thiên chi Tử hạ giới đó tuy mạnh, nhưng so sánh với quái thai cổ đại được chôn giấu vô số kỷ nguyên thì căn cơ vẫn còn quá mỏng yếu.
Ngay cả thiên kiêu Tiên Vực cùng đời còn khó có thể thắng được quái thai cổ đại, càng đừng nói là những vai chính khí vận ở hạ giới.
Nghe thanh niên hắc y nói vậy, trái tim thiếu niên áo tím hoàn toàn lạnh lẽo.
Quả thực thanh niên hắc y trước mặt chính là kẻ săn giết khí vận chi tử!
“Chết đi, căn nguyên và khí vận của thế giới đều thuộc về ta.”
Hết chương 274.
Chương 275
Thanh niên hắc y thúc giục sức mạnh Luân Hồi và căn nguyên thế giới.
Thiếu niên áo tím kia căn bản không chống lại được, thân thể bị hư ảnh luân bàn nghiền áp từng tấc, tan nát thành vụn máu.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, thiếu niên áo tím cũng nghe thấy một câu cuối cùng của thanh niên hắc y.
“Nhớ kỹ, đưa ngươi vào luân hồi là Vong Xuyên.”
Phụt!
Một tiếng vừa dứt, thân thể thiếu niên áo tím hỏng mất.
Một đoàn căn nguyên thế giới màu sắc rực rỡ hiện ra.
Thanh niên hắc y tuấn mỹ tên là Vong Xuyên vươn tay ra để căn nguyên thế giới rơi xuống đó.
“Cái thứ hai.” Vong Xuyên lẩm bẩm.
Cảm ứng được thập địa hạ giới kịch biến, Vong Xuyên lập tức tỉnh lại từ phong ấn tiên nguyên.
Mục tiêu đầu tiên của gã là đoạt lấy căn nguyên thế giới và khí vận.
“Ở hạ giới này còn có một nơi tên là kẽ nứt thập địa, trong đó còn có rất nhiều đại cơ duyên.” Ánh mắt Vong Xuyên chợt lóe.
Mà lúc này, Vong Xuyên như như cảm ứng được cái gì, lạnh nhạt mở miệng nói: “Nếu tới rồi thì sao không hiện thân gặp mặt?”
Bốn phía vẫn an tĩnh.
Một lát sau, một tiếng cười duyên như chuông bạc bỗng vang lên.
“Không hổ là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông, cảm quan thật nhạy bén.”
Sau khi giọng nói này truyền ra, một thiếu nữ mặc váy ngắn màu đen, dáng người xinh xắn lanh lợi lập tức xuất hiện.
Nàng cột búi tóc hai bên, lông mi mảnh tinh tế, mắt to xinh đẹp, mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ đỏ hồng.
Thân thể không cao, đủ để tranh cao thấp với Khương Lạc Ly xem ai lùn hơn.
Ngực còn bằng phẳng không có gì thu hút, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp.
Chỉ có đôi chân tuyết trắng mảnh khảnh non nớt dưới làn váy ngắn có đường cong tuyệt đẹp, hết sức hút tình.
Trên cổ chân trắng nõn còn đeo một chuỗi lục lạc tơ hồng kim sắc, khi bước đi sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cả người thiếu nữ như búp bê ngọc, thanh thuần đáng yêu.
Nhưng dưới sự thanh thuần đáng yêu này lại mang theo một cảm giác quyến rũ nhàn nhạt.
Loại tổ hợp thanh thuần và quyến rũ kỳ lạ này khiến khí chất của thiếu nữ cũng rất đặc biệt.
“Ngươi là...” Vong Xuyên hơi nhíu mày.
Gã có thể cảm nhận được, thiếu nữ trước mặt nhìn như phúc hậu và vô hại, nhưng trong ngọc thể nhỏ xinh này lại chất chứa năng lượng khủng bố tuyệt đối.
Nàng ta không phải là người của hạ giới!
Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng ta liếc một cái đã nhận ra Vong Xuyên là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông được chôn giấu ở hạ giới.
“Bổn cô nương là Thánh Nữ đương đại của Ma Tiên Giáo, ta tên là Tiểu Ma Tiên!” Thiếu nữ tên là Tiểu Ma Tiên ưỡn bộ ngực căn bản không có độ cong gì lên, ngạo kiều nói.
“Ma Tiên Giáo...” Vong Xuyên lộ ra một chút kinh ngạc.
Gã không rõ Tiểu Ma Tiên là ai.
Bởi vì gã là quái thai cổ đại được chôn giấu ở hạ giới vô số năm, căn bản không có khả năng biết thiên kiêu đương đại.
Nhưng Vong Xuyên lại biết Ma Tiên Giáo.
Đây là một đạo thống Tiên Vực vô cùng khủng bố, được truyền thừa qua vô số kỷ nguyên, nghe đồn là đạo thống có tiên nhân ma đạo.
Đây tuyệt đối là một đại giáo bất hủ có nội tình cường đại.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Ma Tiên Giáo luôn nằm ở trạng thái đối lập với một đại giáo bất hủ khác tên là Nhân Tiên Giáo.
“Ngươi là Thánh Nữ đương đại của Ma Tiên Giáo, tìm ta có chuyện gì, chẳng lẽ là muốn cướp căn nguyên thế giới của ta?” Vong Xuyên đạm mạc hỏi.
Gã là quái thai cổ đại, phóng mắt nhìn khắp thế hệ trẻ tuổi trên Tiên Vực thì tuyệt đối cũng là tồn tại đứng đầu.
Đối mặt với Thánh Nữ của Ma Tiên Giáo, gã căn bản chút e dè sợ hãi.
“Khanh khách, đương nhiên không phải, Thanh Y tỷ tỷ của Nhân Tiên Giáo muốn mời chào người hợp tác, tất nhiên Tiểu Ma Tiên ta cũng không thể một mình chiến đấu hăng hái.” Tiểu Ma Tiên cười khanh khách và nói.
Ánh mắt Vong Xuyên chợt dịu lại.
Tất nhiên hắn rất rõ Nhân Tiên Giáo và Ma Tiên Giáo đối lập với nhau.
Phỏng chừng Thanh Y mà Tiểu Ma Tiên nói chính là Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo.
Nhưng Vong Xuyên lại không có ý tham gia cuộc tranh đấu giữa hai đại giáo bất hủ.
Ngay vào lúc gã muốn cự tuyệt, khóe miệng Tiểu Ma Tiên nhếch lên một nụ cười duyên, nói: “Chỉ sợ ngươi còn không biết mình bị phong ấn bao lâu đúng không, Luân Hồi Ma Tông đã sớm biến mất trong bụi bặm lịch sử rồi.”
“Cái gì!” Vong Xuyên nghe vậy thì rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa.
Luân Hồi Ma Tông đã sớm biến mất trên con sông dài lịch sử sao?
“Ngươi đang gạt ta?” Chung quanh Vong Xuyên kích động luân hồi chi ý.
“Người ta không có lừa ngươi, căn cứ vào một ít tư liệu lịch sử mà giáo ta ghi lại, Luân Hồi Ma Tông từng đánh một trận với Bất Tử Sơn trong vùng cấm sinh mệnh, mưu toan tìm kiếm ra bí mật bất tử, sau đó dung hợp với bí mật luân hồi, cuối cùng không trở về được nữa.” Tiểu Ma Tiên nói.
Lúc sau, nàng ta cũng kể lại một ít tin tức về Luân Hồi Ma Tông cho Vong Xuyên biết.
Sau khi nghe xong, Vong Xuyên đã hoàn toàn im lặng.
Thật ra ngày xưa cũng không ít lần xuất hiện tình trạng khi quái thai cổ đại phá phong ấn xuất thế thì phát hiện thế lực của mình sớm đã biến mất.
Đưa mắt nhìn bốn phía, trong thiên hạ không còn một người quen biết.
Đây có lẽ là cái giá phải trả khi quái thai cổ đại tự phong ấn.
“Cho nên ngươi tìm ta, không chỉ là hợp tác, mà còn muốn mời chào ta?” Vong Xuyên nhìn nhận mọi chuyện rất thấu triệt.
Nếu như chỉ cần hợp tác thì Tiểu Ma Tiên không cần kiên nhẫn giải thích như vậy.
Tiểu Ma Tiên cười hì hì và nói: “Đó là đương nhiên, ngươi chính là Luân Hồi Thánh Thể, Ma Tiên Giáo ta rất hoan nghênh nhân tài như vậy.”
Nghe Tiểu Ma Tiên nói thế, Vong Xuyên không lập tức trả lời.
Nếu Luân Hồi Ma Tông sớm đã biến mất, vậy Vong Xuyên nhất định cũng phải tìm chỗ an thân khác.
Chỉ một người đơn độc, sau lưng không có thế lực chống đỡ bồi dưỡng cũng khó có thể hoàn toàn trưởng thành.
Ma Tiên Giáo thật sự rất mạnh, nhưng Vong Xuyên thân là Luân Hồi Thánh Thể, đã từng là Thánh Tử mạnh nhất của Luân Hồi Ma Tông.
Tất nhiên trong lòng gã cũng có ngạo khí.
Muốn gã gia nhập một thế lực thì nhất định phải đánh bại gã trước, làm gã tâm phục khẩu phục.
Tiểu Ma Tiên rất mạnh, thậm chí có thể giao thủ luận bàn với loại quái thai cổ đại Vong Xuyên này.
Nhưng nếu muốn đánh bại gã thì chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa Vong Xuyên cũng biết, Tiểu Ma Tiên nhìn có vẻ thanh thuần xinh đẹp, cổ linh tinh quái, nhưng nhất định cũng có rất nhiều tâm nhãn.
Hắn biết, sở dĩ Ma Tiên Giáo muốn mời chào gã, trừ nhìn trúng thiên tư thực lực của gã ra thì còn có một điểm.
Chính là bảo khố tông môn bí mật của Luân Hồi Ma Tông.
Cùng với đế binh Lục Đạo Luân Hồi Bàn!
Hết chương 275.