-
Chương 261-265
Chương 261
Hơn nữa không chỉ như thế.
Trừ tứ đại tội tộc này ra thì còn có nhất mạch thế lực đang nhúng tay.
Tuy mặt ngoài bọn họ không ra tay trợ giúp, nhưng lại lấy áo choàng đen che giấu thân phận, tương trợ các thế lực Thiên Yêu vương tộc.
Đó là nhân thủ của Thần Nữ Nhan Như Mộng của Yêu Thần Cung mang xuống từ Tiên Vực.
Đương nhiên, bọn họ không dám công nhiên biểu lộ thân phận Yêu Thần Cung, làm vậy thì sẽ trần trụi đối nghịch với Quân gia.
Bởi vậy, họ cũng hơi che giấu một chút.
Tuy loại che giấu này cũng chả khác gì không làm, nhưng ít ra không trắng trợn quá mức.
Đến lúc đó nếu Quân gia hỏi tội thì cũng có thể tìm cớ.
Nhan Như Mộng vẫn không thuyết phục được Thiên Yêu Thái Tử, Thiên Yêu Thái Tử một hai muốn diệt Đại Dận hoàng triều xong mới bằng lòng trở về Tiên Vực.
Nhan Như Mộng rơi vào đường cùng, chỉ có thể cho đám người Hạc lão trợ giúp Thiên Yêu vương tộc.
Dưới sự công kích liên thủ của tứ đại tội tộc cộng thêm Thánh Nhân của Yêu Thần Cung.
Cho dù là Đại Dận hoàng triều mạnh nhất trong năm đại thế lực theo đuổi cũng không chịu nổi.
Ba vùng là Tây Hoang, Tây Hoang, Bắc Nguyên liên tục luân hãm, quân đội của Đại Dận vương triều thương vong vô số.
Tứ đại tội tộc trực tiếp xuất phát về hướng đại bản doanh của Đại Dận hoàng triều, cũng tức là Đông Thổ.
Liên quân tội tộc mênh mông cuồn cuộn như muốn che trời.
Trong mỗi nhất mạch tội tộc đều có Chuẩn Thánh và Thánh Nhân tồn tại.
Các cường giả Hư Thần, Chân Thần, Thiên Thần, Đạo Thần cũng không ít.
Cho dù là ở Tiên Vực, một quân đội tội tộc như vậy hội tụ lại cũng có thể quét ngang một phương, càng đừng nói là ở hạ giới.
Giờ phút này, trong quân đội.
Nhan Như Mộng xuất hiện.
Nàng ta mặc một bộ váy dài hồng nhạt, dung nhan tuyết trắng tuyệt mỹ, không có một tỳ vết.
Da thịt mềm mại như tích phấn xoa tô(1), dáng người càng thướt tha tới cực điểm.
(1) Cụm từ hình dung da thịt mịn màng non nớt
Một đôi chân dài tuyết ngọc trơn bóng, thon dài non nớt, quyến rũ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nàng nhìn về phía Thiên Yêu Thái Tử, khẽ mở đôi môi ngọc mà nói: “Thiên Yêu Thái Tử, ta cảnh báo ngươi lần cuối, hiện tại thu tay lại, theo ta trở về Tiên Vực thì vẫn còn kịp.”
“Nếu đến lúc đó Thần Tử Quân Gia, hoặc là cường giả khác của Quân gia đến thì Yêu Thần Cung ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Nghe Nhan Như Mộng cảnh báo, Thiên Yêu Thái Tử còn chưa nói gì thì bên cạnh gã, một nữ tử mỹ lệ mặc nhuyễn giáp màu đen, dung mạo yêu dã đến cực điểm lại cười khúc khích và nói: “Thần Nữ, ngươi không khỏi quá sợ Thần Tử Quân Gia gì đấy rồi, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”
Nữ tử yêu dã này là Dạ Xoa công chúa của một tội tộc Dạ Xoa vương tộc, cũng là một Thiên chi Kiêu Nữ.
Nhưng người mà ả ta sùng bái nhất vẫn là Thiên Yêu Thái Tử.
Dù sao cũng là Thiên Yêu Thái Tử trợ giúp Dạ Xoa vương tộc phá tan phong ấn.
Hơn nữa Thiên Yêu Thái Tử có dung mạo tuấn mỹ, tất nhiên Dạ Xoa công chúa đã khuynh tâm.
Nghe Dạ Xoa công chúa nói thế, khóe môi Nhan Như Mộng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Điều mà một người nên sợ hãi nhất không phải là tu vi nhỏ yếu, mà là ánh mắt thiển cận.
Bọn họ căn bản không biết, Thần Tử Quân Gia là tồn tại khủng bố dữ dội đến cỡ nào.
“Ta có thể nói với ngươi biết, Thần Tử Quân Gia gần như không tìm thấy đối thủ trong cùng một thế hệ trên Hoang Thiên Tiên Vực.” Nhan Như Mộng nói.
“Đủ rồi, Nhan Như Mộng, ngươi cứ nói Thần Tử Quân Gia thế này thế kia, hay là ngươi thích hắn?” Sắc mặt Thiên Yêu Thái Tử trầm xuống.
Ban đầu gã vẫn có chút ý tưởng đối với Nhan Như Mộng.
Dù sao cũng là vưu vật tuyệt sắc, là một giống loài quý hiếm.
Hơn nữa nàng ta còn là Thần Nữ của Yêu Thần Cung, trên người mang Yêu Hoàng Thể, cũng coi như tuyệt phối với Thiên Yêu Thái Tử.
Nhưng Nhan Như Mộng này luôn nhắc mãi Quân Tiêu Dao lợi hại thế này thế kia, điều này làm tâm tình của Thiên Yêu Thái Tử cực kỳ khó chịu.
Thần Tử Quân Gia kia lợi hại đến mấy thì có thể lợi hại đến bay lên trời à?
Nhan Như Mộng nghe vậy thì sắc mặt hơi xanh đi.
Nàng ta có ý tốt nhắc nhở, kết quả Thiên Yêu Thái Tử và Dạ Xoa công chúa lại làm lơ, thậm chí còn châm chọc nàng.
“Được, coi như là ta nói nhiều, cầu cho các ngươi đừng gặp phải hắn đi.” Dung nhan Nhan Như Mộng lạnh như băng, thân thể chợt lóe đã trốn vào hư không.
Nàng ta sẽ không chủ động tham dự chiến tranh.
Nhìn thấy Nhan Như Mộng đi xa, khóe môi tươi đẹp của Dạ Xoa công chúa nhếch lên, đưa đôi tay khoát lên cánh tay Thiên Yêu Thái Tử.
Nơi căng mọng kia không ngừng cọ lên cánh tay Thiên Yêu Thái Tử.
“Thái Tử, ngài đừng không vui, nói không chừng Thần Nữ kia chỉ muốn hù dọa ngài, muốn ngài sớm trở về Tiên Vực mà thôi, cái gì mà Thần Tử Quân Gia, buồn cười!” Dạ Xoa công chúa nịnh nọt nói.
Bọn họ luôn ở dưới hạ giới, tất nhiên chưa từng nghe nói đến tên tuổi của Quân Tiêu Dao.
“Ha hả, ngươi nói đúng, Thần Tử Quân Gia kia tính là cái rắm!”
“Bổn Thái Tử có huyết mạch Yêu Thần, cho dù Thần Tử Quân Gia kia lợi hại như Nhan Như Mộng nói thì bổn Thái Tử vẫn có thể trấn áp hắn!” Thiên Yêu Thái Tử đắc ý nói.
Lời nịnh nọt của Dạ Xoa công chúa làm gã rất thoải mái.
“Thái Tử, chờ trận quyết chiến lần này với Đại Dận hoàng quá khứ, ta sẽ...” Dạ Xoa công chúa để sát đôi môi đỏ vào Thiên Yêu Thái Tử, mị thái câu nhân.
“Ha ha, được, đến lúc đó bổn Thái Tử nhất định làm ngươi sướng đến bay lên trời!” Thiên Yêu Thái Tử ôm eo Dạ Xoa công chúa mà cười nói.
Tuy Dạ Xoa công chúa này không cực phẩm bằng Nhan Như Mộng, nhưng dùng để chơi đủa một chút cũng coi như không tồi.
...
Ngay vào lúc liên quân tội tộc mênh mông cuồn cuộn kéo đến vương đô của Đại Dận hoàng triều.
Đại Dận hoàng triều cũng triển khai chuẩn bị chiến tranh toàn diện.
Ở ngoài vương đô, quân đội chằng chịt hình thành một phương trận, đang vận sức chờ phát động.
Các loại trận pháp cũng trong trạng thái sẵn sàng kích hoạt, có thể bắt đầu dùng vào bất cứ lúc nào.
Trên vòm trời, vài bóng người đang đứng sừng sững trên hư không, đó là những cường giả Thánh Nhân của Đại Dận hoàng triều.
Mà vị nam tử mặc hoàng bào ở giữa chính là Đại Dận hoàng chủ.
“Tình hình phía Cổ Thần tộc thế nào?” Đại Dận hoàng chủ nghiêng đầu hỏi.
Một vị tướng quân bên cạnh trả lời: “Tình huống bên kia cũng không ổn, Cổ Yêu tộc và Cổ Ma tộc đã phản bội chủ thượng Quân gia, muốn lấy Cổ Thần tộc khai đao đầu tiên, bọn họ có thể miễn cưỡng kiên trì đã là không tồi, còn chờ chúng ta đi cứu viện nữa.”
Hết chương 261.
Chương 262
Nghe thấy tin tức này, Đại Dận hoàng chủ thở dài một hơi.
“Ai, Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc đáng chết, sớm đã biết bọn chúng rắp tâm bất lương, nhưng là ai cho chúng can đảm dám phản bội chủ thượng Quân gia?”
“Có thám tử từng điều tra ra tin tức, hình như có liên quan đến Thái Cổ Thần Sơn và Thái Cổ vương tộc, mà bọn chúng lại có liên hệ với Thái Cổ hoàng tộc trên Tiên Vực.” Tướng quân nói.
“Vậy à, xem ra lại là Thái Cổ hoàng tộc trên Tiên Vực đánh cờ với chủ thượng Quân gia, nhưng chúng ta lại khó xử đây...” Giữa mày Đại Dận hoàng chủ lộ ra chút sầu lo.
Hiện giờ liên quân tứ đại tội tộc đột kích, còn có Thánh Nhân của Yêu Thần Cung che giấu tung tích ẩn nấp bên cạnh.
Đại Dận hoàng chủ sầu trong lòng.
Tướng quân bên cạnh lại trấn an: “Bệ hạ cũng đừng bi quan, ít nhất thế hệ trẻ tuổi trải qua chiến hỏa cũng xuất hiện rất nhiều nhân vật tài ba, ví dụ như Thập Lục hoàng tử.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Đại Dận hoàng chủ mới hơi dịu lại, ánh mắt cũng nhìn về một thanh niên áo gấm phía dưới.
Tiểu Thập Lục mà ông ta vốn không coi trọng nhất lại nhảy trở thành nhân vật anh hùng trẻ tuổi trong chiến hỏa lần này.
Mà giờ phút này, Thập Lục hoàng tử Phương Hàn đang tóc đen tung bay, khí phách hăng hái.
Tuy mưa gió sắp đến, nhưng hắn ta lại mang đầy hưng phấn.
“Lần này, Phương Hàn ta nhất định phải tự tay chém giết Thiên Yêu Thái Tử, chứng minh với Dĩnh Nhi, ta mới là anh hùng cái thế trong lòng nàng!”
Cuộc chiến ở Tiềm Long đại lục chạm vào là nổ ngay.
Mà đồng thời, Quân Tiêu Dao ở Sâm La đại lục cũng chuẩn bị xuất phát.
Trước đó hắn tới Sâm La đại lục vốn chỉ muốn trung chuyển qua thôi.
Nhưng bởi vì chuyện của Chiến Ma Điện và Đọa Thần Tử nên hắn đã chậm trễ một thời gian.
Quân Tiêu Dao chỉ nghỉ ngơi mấy ngày ngắn ngủi, sau đó lại xuất phát.
Chẳng qua lần này trong đội ngũ của bọn họ lại có thêm một người, đó là Yến Thanh Ảnh.
Bọn họ bước lên Truyền Tống Trận của Sâm La đại lục, trực tiếp buông xuống Tiềm Long đại lục.
Bọn họ vừa đến Tiềm Long đại lục thì đã biết được tình hình tại đây.
Tội tộc báo thù, quân đội của Đại Dận hoàng triều liên tục bại lui.
Trong đó thậm chí còn có các thế lực khác nhúng tay vào trợ giúp tội tộc.
Mà liên quân tứ đại tội tộc cũng đang xuất phát hướng tới Đông Thổ - Vương đô của Đại Dận hoàng triều.
“Thú vị, thì ra còn có thế lực khác dám trợ giúp tội tộc để đối phó thế lực theo đuổi của Quân gia ta, quả thực là không biết sống chết.”
Trên khuôn mặt tuấn tú như tiên của Quân Tiêu Dao hiện ra một nụ cười lạnh.
Trợ giúp tội tộc, đối phó Đại Dận hoàng triều vẫn là thứ yếu.
Chủ yếu là, hình như thế lực này không để Quân gia vào mắt.
Uy nghiêm của Hoang Cổ Quân gia không thể bị khinh nhờn!
Quân Tiêu Dao thân là Thần Tử của Quân Gia, tuyệt đối không thể giả vờ như không thấy việc này.
“Xuất phát, đi đến vương đô của Đại Dận hoàng triều!” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt không có cảm xúc của Quân Tiêu Dao, bọn người Nghệ Vũ, Đông Huyền lão tổ đều im lặng.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao luôn không lộ hỉ nộ ra mặt.
Mà lần này lại lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo đó cũng đủ để chứng minh lãnh nộ trong lòng Quân Tiêu Dao.
“Đám tội tộc kia xui xẻo rồi...” Đông Huyền lão tổ âm thầm thở dài.
...
Thời gian bảy ngày trôi qua.
Liên quân tứ đại tội tộc giống như một thanh đao nhọn, cắm thẳng vào vùng nội địa Đông Thổ, tiếp cận vương đô của Đại Dận hoàng triều.
Mà Đại Dận hoàng triều cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Toàn bộ vương đô như một hàng rào sắt thép.
Chỉ là vẻ mặt của đám người Đại Dận hoàng chủ đều thực ngưng trọng, thậm chí mang theo một tia kiên quyết.
Ông ta biết, hôm nay Đại Dận hoàng triều dữ nhiều lành ít.
Giờ phút này, một thiếu nữ mặc váy lụa màu tím nhạt đang đứng đón gió trên tường thành vương đô.
Thiếu nữ này có ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, tinh nhãn như sơn, mũi quỳnh môi nhỏ.
Kiều khu của nàng hết sức tinh tế, da thịt trắng trẻo như ngọc, cả người có vẻ chung linh dục tú, mang theo một khí chất linh tú giống như tinh linh.
Thiếu nữ linh tú tuyệt mỹ, khí chất cao quý giống như tinh linh này chính là Quân Dĩnh Nhi.
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ của nàng cũng hết sức nặng nề.
Theo lý thuyết, lấy thân phận của Quân Dĩnh Nhi, thật ra nàng căn bản không cần xuất chiến mà đứng ở tuyến đầu.
Nhưng với niềm kiêu ngạo thân là người của Quân gia, Quân Dĩnh Nhi không có khả năng co đầu rút cổ nơi hậu phương.
Nàng là người của Quân gia, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch của Quân gia.
Tuy rằng chỉ là chi thứ không có gì nổi bật.
Nhưng cảm giác vinh dự gia tộc này lại hòa vào cốt nhục.
Ở bên cạnh nàng còn có một thanh niên cẩm y hoa phục đang đứng, hắn ta đang dùng ánh mắt ôn nhu chân thành mà nhìn Quân Dĩnh Nhi, đó là Thập Lục hoàng tử, Phương Hàn.
Đối mặt đại chiến sắp triển khai, trong lòng Phương Hàn không có chút hoảng hốt nào.
Còn về vì sao không hoảng hốt?
Đương nhiên là vì Phương Hàn biết, mình là vai chính thiên định của Tiềm Long đại lục.
Chỉ người có được khí vận vô thượng mới có thể tìm được tế thần phù chiếu của Tiềm Long đại lục.
Phương Hàn có thể lấy được, đủ chứng minh hắn ta mang thiên mệnh trên người.
Mà vai chính thiên mệnh sẽ dễ dàng chết như vậy sao?
Đương nhiên không.
Thậm chí Phương Hàn cho rằng, cho dù Đại Dận hoàng triều thật sự luân hãm bị huỷ diệt thì hắn ta cũng sẽ không chết, ngược lại còn quật khởi trong loạn thế, trở thành chúa tể của Tiềm Long đại lục.
Bởi vì có loại tự tin này, cho nên Phương Hàn không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn dùng ánh mắt si mê mà ôn nhu nhìn Quân Dĩnh Nhi.
Cảm nhận được ánh mắt của Phương Hàn, Quân Dĩnh Nhi nhíu cặp mày xinh đẹp tinh tế lại và nói: “Phương Hàn, hiện giờ là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, đây có thể là trận chiến khó khăn nhất.”
“Dĩnh Nhi, đương nhiên ta biết, nhưng trong những cuộc chiến trước đó, có lần nào ta không hóa hiểm thành lành đâu?” Khóe miệng Phương Hàn nhếch lên một nụ cười đắc ý, hắn ta nói.
Nghe Phương Hàn gọi nàng là Dĩnh Nhi, Quân Dĩnh Nhi hơi nhíu mày lại.
Trước kia Phương Hàn luôn rất cẩn thận thận trọng, mang theo lễ phép mà gọi nàng là Dĩnh Nhi công chúa.
Mà sau khi Phương Hàn triển lộ tài giỏi, thực lực mạnh lên.
Tính cách của hắn ta cũng âm thầm thay đổi.
Hiện tại thậm chí còn bắt đầu trực tiếp gọi nàng là Dĩnh Nhi.
Tuy trong lòng Quân Dĩnh Nhi có chút phản cảm, nhưng Phương Hàn cũng nói đúng một điều.
Trong những trận chiến lớn lớn bé bé trước đó, lần nào Phương Hàn cũng thật sự có thể hóa hiểm thành an, hơn nữa thực lực cũng sẽ tăng vọt.
Hết chương 262.
Chương 263
“Ngươi có thể trưởng thành đến bây giờ, ta thực vui mừng, đã xem như thực ghê gớm.” Quân Dĩnh Nhi thuận miệng nói.
Nàng chỉ khen ngợi một câu cho phải phép mà thôi.
Nhưng Phương Hàn lại nghĩ là thật, trong lòng vui rạo rực.
“Càng ngày càng gần, khoảng cách ta trở thành anh hùng cái thế trong lòng Dĩnh Nhi đã càng ngày càng gần.” Phương Hàn thầm nói trong lòng.
Trong trận chiến này, hắn ta muốn hoàn toàn nở rộ ánh hào quang, làm Quân Dĩnh Nhi biết… Hắn mới là anh hùng cái thế trong lòng nàng!
Ngay vào lúc Phương Hàn bắt đầu mặc sức tưởng tượng trong lòng, thậm chí ảo tưởng sau này Quân Dĩnh Nhi sẽ nhào vào trong ngực mình.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất bỗng bắt đầu chấn động, giống như mặt trống run run.
“Tới!”
Phía chân trời, một chúng cường giả của Đại Dận hoàng triều và một ít cường giả chi thứ hạ giới của Quân gia đều lộ ra ánh mắt ngưng trọng.
Bọn họ đưa mắt nhìn ra.
Trên không trung nơi xa, ở đường chân trời, thủy triều đen nhánh đang đánh úp đến.
Đó là liên quân tội tộc nhiều vô số kể.
Trong đó có Tam Nhãn Linh tộc giống như người khổng lồ, giữa mày có con mắt thứ ba, có thể hiện hóa đủ loại thần thông, thậm chí có thể phóng ra ánh sáng thạch hóa, biến kẻ địch thành đá.
Nhất tộc này cũng đã từng là nhất mạch chủng tộc chí cường ở Tiên Vực, nhưng lại hưng phong tác loạn, cuối cùng bị Quân gia trấn áp.
Trên bầu trời còn có Hắc Dực Bức Tộc và Dạ Xoa vương tộc đang phi hành.
Hai chủng tộc này cũng là chủng tộc hung uy hiển hách, trời sinh có tính tàn bạo.
Hắc Dực Bức Tộc thích uống máu tươi, Dạ Xoa vương tộc thì từng tạo ra sát kiếp vô biên.
Cuối cùng còn có Thiên Yêu vương tộc yêu khí tận trời.
Nhất tộc này từng chảy xuôi huyết mạch yêu đế, cực kỳ tôn quý, vốn cũng có thanh danh hiển hách ở Tiên Vực.
Nhưng cuối cùng, chúng cũng bị Quân gia trấn áp xuống hạ giới giống như chín đại cổ tộc khác.
Giờ phút này, Thiên Yêu Thái Tử đứng ngay trong trận doanh của Thiên Yêu vương tộc, Dạ Xoa công chúa mỹ diễm thì theo sát bên cạnh gã.
“Rốt cuộc cũng đến ngày này, Đại Dận hoàng triều trấn áp các cổ tộc chúng ta vô số năm, hôm nay rốt cuộc có thể nhổ cỏ tận gốc chúng rồi!”
“Còn có Quân gia, ta nghe nói trong hoàng triều này cũng có một ít tộc nhân của Quân gia, bọn chúng đều phải trả giá đắc!” Thiên Yêu Thái Tử híp mắt, ánh mắt sâm hàn.
Hiện tại tạm thời bọn chúng không trả thù được Quân gia trên Tiên Vực.
Một khi đã vậy thì tra tấn người của Quân gia trong Đại Dận hoàng triều đến chết trước, coi như trút giận.
Còn về hậu quả?
Thiên Yêu Thái Tử tin chắc Yêu Thần Cung nhất định sẽ bảo vệ gã.
Bởi vì gã có được huyết mạch của Yêu Thần, tiềm lực vô song, ngày sau ít nhất cũng thành tựu yêu đạo chí tôn.
Đây là tự tin và cậy vào của Thiên Yêu Thái Tử!
Liên quân tứ đại tội tộc mênh mông cuồn cuộn kéo đến, gần như đã phong tỏa hết bốn phương tám hướng chung quanh vương đô Đại Dận hoàng triều.
Trận chiến này tuyệt đối là ngươi chết ta sống, sẽ không còn con đường nào khác.
“Đại Dận hoàng chủ, không nghĩ tới đúng không, các ngươi thân là kẻ trấn áp mà cũng lưu lạc tới bước đường hôm nay.” Trong Thiên Yêu vương tộc, một cường giả Thánh Nhân đi ra, nói với giọng điệu lạnh lẽo.
“Đối với những kẻ trong xương cốt chảy xuôi dòng máu tội nghiệt như các ngươi, hôm nay dù các ngươi có thành công thì cũng không thể gánh vác nổi lửa giận đến từ chủ thượng Quân gia.” Đại Dận hoàng chủ không có cảm xúc mà nói.
Nghe được bốn chữ chủ thượng Quân gia, trong mắt cường giả của tứ đại tội tộc đều dâng trào thù hận.
Nhưng ngoài thù hận ra, đa phần lại là kiêng kỵ và sợ hãi.
Không sai.
Thật ra trong lòng bọn chúng cũng hơi sợ Quân gia trả thù.
Đừng nói chỉ là tứ đại tội tộc này, cho dù là thập đại tội tộc liên hợp với nhau cũng không thể nào lay động căn cơ của Quân gia dù chỉ một chút.
“Hừ, đừng có lấy Quân gia ra hù người, đối thủ của bọn chúng cũng không ít, còn có Thái Cổ hoàng tộc, vùng cấm sinh mệnh..v..v… Quân gia không có khả năng một tay che trời.” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc đứng ra, lạnh lùng nói.
Bọn họ kiêng kỵ thì kiêng kỵ đấy.
Nhưng không có khả năng vì kiêng kỵ mà cứ cam tâm bị trấn áp đúng không?
Cho nên lật đổ Đại Dận hoàng triều là hành động tất nhiên.
Lúc này, Thiên Yêu Thái Tử đi ra và nói: “Hà tất nói nhảm nhiều như vậy, hôm nay phải tiêu diệt Đại Dận hoàng triều, những kẻ trong cơ thể có chảy xuôi huyết mạch của Quân gia cũng phải chết!”
Trong mắt Thiên Yêu Thái Tử phụt ra huyết quang, yêu khí tận trời.
Thậm chí Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc cũng phải cam chịu nghe theo những lời gã nói.
Hiện tại Thiên Yêu Thái Tử gần như là người tôn quý nhất Thiên Yêu vương tộc.
Không chỉ vì trong thân thể gã có huyết mạch Yêu Thần, mà cả Yêu Thần Cung trên Tiên Vực cũng hạ giới vì Thiên Yêu Thái Tử, cũng nhờ thế mới giúp Thiên Yêu vương tộc phá phong ấn đi ra.
Cho nên địa vị của Thiên Yêu Thái Tử ở Thiên Yêu vương tộc đã tôn quý sánh ngang với Thánh Nhân.
Mà đúng lúc này, phía Đại Dận hoàng triều có một tiếng nói thanh thúy mang theo tức giận vang lên: “Chỉ là nhất mạch tội tộc hèn mọn mà dám dõng dạc như thế, ai cho các ngươi tư cách đối nghịch với Quân gia ta!”
Người lên tiếng chính là Quân Dĩnh Nhi.
Gương mặt xinh đẹp của nàng mang theo sát khí, nghe thấy lời nói của Thiên Yêu Thái Tử thì tức giận đến đỏ bừng cả lên.
Cảm giác vinh dự của tộc nhân Quân gia là số một số hai, cho dù là bổn gia hay là chi thứ.
“Hừm, ngươi là...”
Thiên Yêu Thái Tử nhìn lướt qua Quân Dĩnh Nhi một cái, trong mắt không khỏi tỏa ra một tia kinh diễm.
Tuy tuổi của Quân Dĩnh Nhi không lớn, nhưng đã như thanh liên mới nở, lệ sắc thoáng hiện.
Có thể nói thiếu nữ này càng kiều nộn mê người hơn Dạ Xoa công chúa.
Cho dù vì tuổi còn nhỏ nên chưa có dáng người hoàn mỹ, dung nhan quyến rũ như Nhan Như Mộng, nhưng cũng đã là mỹ nhân bẩm sinh cực kỳ mê người.
Thiếu nữ thanh thuần linh tú như vậy càng có thể khiêu khích dục vọng dưới đáy lòng nam nhân hơn thể loại yêu diễm như Dạ Xoa công chúa.
“Quân gia, Quân Dĩnh Nhi!” Quân Dĩnh Nhi rút ra một thanh trường kiếm màu tím, trong đôi mắt xinh đẹp thủy tinh sôi trào chiến ý.
Người chảy xuôi huyết mạch Quân gia không ai sợ chết!
“Ha hả, thì ra là người của Quân gia, đúng lúc...” Thiên Yêu Thái Tử thè lưỡi ra liếm liếm môi.
Gã thực hưng phấn.
Gặp được một thiếu nữ mê người như thế, hơn nữa còn là người của Quân gia.
Đến lúc hành hạ ngược đãi thì sẽ vui sướng gấp đôi.
Mà thân phận tộc nhân Quân gia của Quân Dĩnh Nhi cũng vừa vặn có thể trở thành chỗ để Thiên Yêu Thái Tử trút giận, để phát tiết phẫn nộ.
Nhìn thấy ánh mắt tà dị của Thiên Yêu Thái Tử, Quân Dĩnh Nhi lộ ra vẻ mặt khinh thường chán ghét.
“Trấn áp ngươi xong có thể vừa vặn phát tiết cơn giận trong lòng bổn Thái Tử!” Thiên Yêu Thái Tử ra tay.
Quân Dĩnh Nhi không cam lòng yếu thế, cũng tung đòn tấn công.
Hết chương 263.
Chương 264
Hai thiên kiêu trẻ tuổi ra tay, trận doanh hai bên đều án binh bất động.
Tuy Quân Dĩnh Nhi là người thuộc chi thứ của Quân gia, lại bị đưa xuống hạ giới khi còn bé.
Nhưng thiên phú và thực lực của nàng tuyệt đối xem như đứng đầu ở hạ giới.
Kiếm phong xẹt qua hư không, từng ánh kiếm quang màu tím che trời lấp đất, nhằm phía Thiên Yêu Thái Tử.
“Thực lực mạnh quá!”
Rất nhiều hoàng tử hoàng nữ và thiên kiêu trẻ tuổi của Đại Dận hoàng triều đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Trước kia Quân Dĩnh Nhi rất ít ra tay, cho nên bọn họ hoàn toàn không rõ thực lực của vị Dĩnh Nhi công chúa đẹp như tinh linh này lại mạnh đến vậy.
Biểu hiện của Quân Dĩnh Nhi cũng làm Phương Hàn hơi giật mình.
“Cũng may ta có được cơ duyên, thực lực tăng vọt, nếu không thật sự không xứng với Dĩnh Nhi.” Phương Hàn tự nhủ trong lòng.
Nếu là trước kia, hắn ta nhìn thấy Quân Dĩnh Nhi có thực lực như vậy thì nhất định sẽ vô cùng tự ti.
Nhưng hiện tại, Phương Hàn rất thong dong.
Thậm chí hắn ta còn cảm thấy, Quân Dĩnh Nhi như vậy mới đáng để mình đau khổ lưu luyến si mê đi theo.
Bên kia, nhìn thấy chiêu thức của Quân Dĩnh Nhi đánh úp lại, Thiên Yêu Thái Đường vẫn mang vẻ mặt rất thong dong.
Gã còn chưa ra tay thì Dạ Xoa công chúa bên cạnh đã tung đòn.
“Người của Quân gia thì thế nào, có tư cách gì khiêu chiến với Thái Tử, để bản công chúa đánh với ngươi!”
Khuôn mặt mỹ diễm của Dạ Xoa công chúa lộ ra lạnh lẽo.
Vừa rồi ả ta cũng chú ý tới vẻ mặt của Thiên Yêu Thái Tử khi nhìn về phía Quân Dĩnh Nhi.
Trong lòng lập tức bùng lên đố kị, ả ta nảy sinh ghen ghét.
Thần binh của ả là một nhuyễn cốt ma tiên màu đen, lúc quất ra đã xé rách không khí, phát ra tiếng rít the thé.
Hai nữ tử hỗn chiến với nhau.
Kiếm quang màu tím tung hoành, tiên ảnh đen nhánh chớp động.
Tiếng kim loại chấn động run lên không ngừng vang vọng trong hư không.
Mà trong lúc đối chiến, Dạ Xoa công chúa lại rơi xuống hạ phong.
Cuối cùng, Quân Dĩnh Nhi nhìn chuẩn thời cơ, tung ra nhất kiếm, đâm thẳng vào mặt Dạ Xoa công chúa.
Dạ Xoa công chúa lộ ra vẻ mặt kinh hãi, muốn tránh né thì đã không có cơ hội.
Cách đó không xa, Thiên Yêu Thái Tử thấy thế thì sắc mặt trầm xuống.
“Thật là một nữ nhân vô dụng!”
Tuy Thiên Yêu Thái Tử thầm mắng trong lòng một câu, nhưng vẫn ra tay.
Yêu khí huyết sắc thổi quét ngập trời, hóa thành một bàn tay, đánh thẳng qua đó.
Thiên Yêu Thái Tử đột nhiên tung ra một chiêu khiến Quân Dĩnh Nhi không kịp phòng ngừa, nàng vội vàng xoay người tung một kiếm để ngăn cản.
Nhưng phanh một tiếng, nàng vẫn bị đánh bay về phía sau, khí huyết trong ngực quay cuồng.
Còn về Dạ Xoa công chúa, tuy ả tránh được một kiếp.
Nhưng tia kiếm khí kia vẫn cọ qua gương mặt ả, cắt ra một vết máu thật dài trên gương mặt mỹ diễm của ả, máu tươi chảy tràn xuống.
“A... Con tiện nhân nhà ngươi!” Dạ Xoa công chúa phát ra tiếng thét chói tai.
Mắt ả ta đỏ cả lên, quất thẳng nhuyễn cốt ma tiên nhằm về phía Quân Dĩnh Nhi.
Quân Dĩnh Nhi vừa bị Thiên Yêu Thái Tử trùng kích, khí huyết còn chưa bình phục, chỉ có thể xuất kiếm ngăn cản.
Nhuyễn cốt ma tiên quấn quanh trường kiếm.
Dạ Xoa công chúa lập tức lắc mình một cái, tới gần Quân Dĩnh Nhi, hung hăng tát cho Quân Dĩnh Nhi một bạt tay.
Gương mặt trắng nõn như ngọc của Quân Dĩnh Nhi lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
“Dĩnh Nhi!”
Bên này, Phương Hàn thấy thế thì lao thẳng qua, trực tiếp ra tay.
Đồng thời hắn ta cũng mừng thầm trong lòng.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Chỉ cần hắn ta biểu hiện ra vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối, cường thế cứu vớt Quân Dĩnh Nhi, vậy hắn ta còn không phải anh hùng của Quân Dĩnh Nhi sao?
Nghĩ đến đây, Phương Hàn càng phấn chấn, trên mặt lại mang đầy vẻ căm phẫn, phẫn nộ quát: “Tội tộc chính là tội tộc, quả nhiên vô sỉ, loại thủ đoạn đánh lén ti tiện này mà cũng có thể thi triển ra được!”
Phương Hàn vừa nói, vừa ra tay.
Hắn ta tung ra một chiêu, giống như có hư ảnh nhật nguyệt hiện lên, trực tiếp đánh bay Dạ Xoa công chúa, khiến ả hộc máu liên tục.
“Hừm?” Ánh mắt của Thiên Yêu Thái Tử nhắm thẳng vào Phương Hàn.
Nếu nói thiên kiêu xuất chúng nhất ở phe tội tộc là Thiên Yêu Thái Tử.
Vậy ở Đại Dận hoàng triều thì nổi bật nhất chính là Thập Lục hoàng tử Phương Hàn đột nhiên quật khởi này.
Thiên Yêu Thái Tử cũng từng nghe nói về sự tích của Phương Hàn.
Hắn ta vốn là hoàng tử ngốc trứ danh của Đại Dận hoàng triều, nhưng đột nhiên hoàn toàn quật khởi trong những trận đại chiến gần đây, trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Đại Dận hoàng triều.
Mà giờ phút này, Phương Hàn tùy tiện tung ra một kích đã đánh bay Dạ Xoa công chúa, điều này cũng khiến Thiên Yêu Thái Tử chú ý.
“Dĩnh Nhi, nàng không sao chứ?” Phương Hàn quan tâm hỏi.
“Ta không có gì, đa tạ ngươi.” Quân Dĩnh Nhi nói.
Nghe Quân Dĩnh Nhi nói thế, trong lòng Phương Hàn giống như ăn mật ngọt, hết sức đắc ý.
Nhưng vậy còn chưa đủ, biểu hiện này không tính là cái gì.
Hắn ta muốn đánh bại Thiên Yêu Thái Tử, vậy mới có thể thật sự để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Quân Dĩnh Nhi.
“Ngươi chính là Phương Hàn mới quật khởi gần đây đúng không?” Trong mắt Thiên Yêu Thái Tử hiện ra một chút châm biếm nhàn nhạt.
Cả Quân Tiêu Dao trên Tiên Vực mà gã cũng không sợ, càng đừng nói là thiên kiêu bản xứ chốn hạ giới này.
“Thiên Yêu Thái Tử, đừng nói lời vô nghĩa nữa, hôm nay bổn hoàng tử sẽ trấn sát ngươi!”
Phương Hàn nóng lòng biểu hiện, cũng không muốn nói nhảm nhiều mà đã trực tiếp ra tay.
Hắn ta dịch chuyển song chưởng đánh ra, cứ như biến thành hình dạng nhật nguyệt, nghiền nát Vạn Tượng.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy.” Vẻ mặt Thiên Yêu Thái Tử cũng trở nên hơi ngưng trọng.
Trong hai người bọn họ, một kẻ có được huyết mạch phản tổ Yêu Thần, một người là vai chính thiên địa của Tiềm Long đại lục.
Có thể nói đều không thể phải dạng yếu.
Thiên Yêu Thái Tử tuôn trào khí huyết, đưa tay ra rồi nắm lại, hóa thành đại chưởng ấn huyết sắc, lập tức đàn áp qua.
Hai người lập tức va chạm.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ pháp lực không ngừng vang lên bên tai.
Đừng nói là thiên kiêu trẻ tuổi, ngay cả một ít cường giả thế hệ trước cũng có chút kinh hãi trước dao động như vậy.
“Thật mạnh...”
Những hoàng tử hoàng nữ trước kia từng trào phúng Phương Hàn đều giật mình mà không khép miệng được, há to miệng đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào.
Bọn họ không ngờ lúc Phương Hàn toàn lực ra tay lại có thực lực cường hãn như vậy.
Cho dù là Quân Dĩnh Nhi cũng lộ ra chút giật mình trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước.
Phóng mắt nhìn khắp hạ giới, thực lực của nàng đã xem như xuất sắc tuyệt đối.
Trước kia Phương Hàn còn bị gọi là phế vật, hiện tại còn mạnh hơn cả nàng.
Điều này làm Quân Dĩnh Nhi nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng giờ phút này, nhìn bóng người Phương Hàn chiến đấu với Thiên Yêu Thái Tử, Quân Dĩnh Nhi cũng có một chút thay đổi cách nhìn với hắn ta.
Hết chương 264.
Chương 265
Tuy nói bóng người này còn có chênh lệch rất lớn với anh hùng cái thế bạch y phiêu phiêu, trấn áp thiên hạ trong tưởng tượng của nàng.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện ấn tượng của Quân Dĩnh Nhi dành cho hắn ta tốt hơn một chút.
Đương nhiên, thay đổi này vẫn không liên quan đến tình yêu nam nữ.
Quân Dĩnh Nhi cũng không phải loại thiếu nữ tùy tùy tiện tiện là nhất kiến chung tình kia.
Trừ phi thật sự có thể hoàn toàn chinh phục nàng.
Nhưng có lẽ không tồn tại nhân vật như vậy ở hạ giới này.
Mà giờ phút này, Phương Hàn vừa chiến đấu, vừa cảm thấy vui sướng trong lòng.
Những hoàng huynh hoàng muội từng khinh thường hắn ta hiện giờ đều phải khiếp sợ, lau mắt mà nhìn.
Đại Dận hoàng chủ đã từng lạnh nhạt với hắn ta, giờ phút này cũng cực kỳ vừa lòng.
Đương nhiên, làm Phương Hàn vui sướng nhất vẫn là Quân Dĩnh Nhi.
Ánh mắt của Quân Dĩnh Nhi nhìn về phía hắn ta đã lập loè một tia sáng rọi.
Cho dù chỉ có một tia, nhưng cũng đủ để Phương Hàn vui sướng.
“Thật tốt quá, kế tiếp, ta phải xuất kỳ bất ý mà giết luôn Thiên Yêu Thái Tử này, coi như ủng hộ sĩ khí...” Phương Hàn nheo mắt lại.
Hắn ta cũng đang tính kế trong lòng.
Phanh!
Một chiêu va chạm quá khứ, hình như Thiên Yêu Thái Tử đã lộ ra một kẽ hở.
“Cơ hội tốt!”
Đôi mắt Phương Hàn chợt lóe ánh sắc lạnh.
“Nhật Nguyệt Đồng Huy!”
Phương Hàn dịch chuyển đôi tay, nhật nguyệt giống như biến thành một Thái Cực, hiện ra trong tay hắn, nở rộ quang huy vô tận, uy năng dao động mạnh mẽ tuyệt đối.
Đây là tuyệt học hắn có được từ tế thần phù chiếu, uy lực cực kỳ cường hãn.
“Thiên Yêu Thái Tử, chết đi!”
Phương Hàn oanh kích về hướng Thiên Yêu Thái Tử, vẻ mặt mang theo ý cười vui sướng.
Cứ như hắn ta đã nhìn thấy tình cảnh mình được xưng tụng là anh hùng sau khi chiến thắng Thiên Yêu Thái Tử.
Quân Dĩnh Nhi cũng sẽ hoàn toàn bị tư thế oai hùng của hắn ta thuyết phục.
Nhưng mà...
Phương Hàn lại đột nhiên nhìn thấy trong mắt Thiên Yêu Thái Tử hiện ra chút nhạo báng.
“Thật là ngu xuẩn, cho rằng như vậy là có thể giết bổn Thái Tử sao?”
Thiên Yêu Thái Tử thúc giục huyết mạch Yêu Thần.
Ầm ầm một tiếng chấn vang, khí huyết ngập trời.
Một hư ảnh Yêu Thần huyết sắc mơ hồ mơ hồ hiện lên phía sau Thiên Yêu Thái Tử.
“Thiên Yêu Toái Hư Trảo!”
Thiên Yêu Thái Tử vươn một trảo ra, hư ảnh Yêu Thần phía sau gã như cũng thò ra một cự trảo đỏ rực như máu.
Cự trảo trực tiếp xé rách không gian, tạo ra một cái khe không gian đen nhánh.
Mà ở công hạ cường hãn như thế của Thiên Yêu Thái Tử, một chiêu nhật nguyệt đồng huy của Phương Hàn trực tiếp bị xé rách.
Phụt một tiếng!
Quần áo trên người Phương Hàn đều bị xé thành hai mảnh, trên ngực xuất hiện vết trảo huyết sắc thật lớn, hắn ta há mồm hộc máu, bay ngược ra sau, cuối cùng hung hăng nện xuống mặt đất.
Tĩnh mịch...
Một màn xoay ngược này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Một khắc trước Phương Hàn còn khí phách hăng hái, thi triển tuyệt sát.
Giờ khắc này, cả người hắn ta lại trơn bóng, quần áo bị xé rách, đã bị thương nặng, ngã ập xuống mặt đất giống như con chó chết.
Tương phản này quá lớn, làm rất nhiều người trong Đại Dận hoàng triều đều không phản ứng kịp.
Quân Dĩnh Nhi cũng vội vàng dời tầm mắt đi, không nhìn Phương Hàn nữa.
Mà Phương Hàn thì sao?
Cả người hắn ta đều là đơ ra! Ngây người! Choáng váng!
Sao nói là quang hoàn vai chính?
Sao nói là có thể tuyệt sát, trở thành anh hùng cái thế trong lòng Dĩnh Nhi?
Sao hiện tại mình lại biến thành dáng vẻ này?
Cả Phương Hàn cũng không phản ứng kịp.
Thẳng đến vết trảo máu chảy đầm đìa trên ngực mang đến đau đớn kịch liệt mới làm hắn ta tỉnh táo lại.
Đôi mắt Phương Hàn lập tức đỏ rực, lan tràn tơ máu.
Khuất nhục cực độ tràn ngập dưới đáy lòng hắn ta.
Bị thương nặng còn chưa tính, quần áo toàn thân cũng bị xé rách, chật vật như vậy quả thực là xử tội công khai.
Giấc mộng anh hùng của hắn ta hoàn toàn rách nát.
Phương Hàn vội vàng giãy giụa đứng dậy, lấy một bộ quần áo trong pháp khí không gian ra mặc vào.
“Phương Hàn, ngươi không sao chứ, tuyệt đối đừng cậy mạnh.” Thấy Phương Hàn đã mặc quần áo, lúc này Quân Dĩnh Nhi mới quay đầu nói.
Đáy lòng nàng cũng có một chút thất vọng nói không rõ được.
Vừa rồi bóng dáng Phương Hàn đại chiến Thiên Yêu Thái Tử cũng mơ hồ mang đến cho nàng một chút cảm giác trùng khớp với dáng vẻ anh hùng cái thế trong cảm nhận.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy bộ dạng của Phương Hàn, Quân Dĩnh Nhi mới hiểu được, quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều.
Phương Hàn nhìn thấy ánh mắt Quân Dĩnh Nhi đã biến hóa một cách vi diệu, trong lòng đại hận, hai mắt đỏ rực như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Yêu Thái Tử.
“Ngươi thật là người ngu xuẩn nhất bổn Thái Tử từng gặp qua, thật sự cho rằng có chút cơ duyên là có thể chống lại ta sao?” Trong giọng nói của Thiên Yêu Thái Tử mang theo chút nghiền ngẫm.
Thật ra thực lực của Phương Hàn không yếu, còn có được tế thần phù chiếu, nếu cho hắn ta thời gian trưởng thành, tương lai nhất định có thể chống lại Thiên Yêu Thái Tử, đánh đến ngang tay.
Nhưng thời gian Phương Hàn phát hiện tế thần phù chiếu quá ngắn.
Hắn ta còn chưa hoàn toàn trưởng thành, cho nên mới không đánh lại Thiên Yêu Thái Tử.
“Thực lực của bản thân rác rưởi như vậy, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ngu ngốc, Quân Dĩnh Nhi, cậy vào của ngươi là tên phế vật này sao?” Thiên Yêu Thái Tử nói ra những lời giết người tru tâm.
“Không phải, ta sẽ không dựa vào bất cứ kẻ nào!” Quân Dĩnh Nhi xanh cả mặt.
Phương Hàn nghe vậy thì càng nổi giận không thôi, trong lòng phẫn uất.
Đối với một nam nhân thì không thể làm nữ nhân mình thích tin tưởng dựa vào là một loại sỉ nhục tuyệt đối.
“Ha hả, có tính tình, ta thích, phế vật này không bảo hộ được ngươi, vậy đừng trách bổn Thái Tử lạt thủ tồi hoa.”
Thiên Yêu Thái Tử trực tiếp ra tay, trấn áp về hướng Quân Dĩnh Nhi!
“Dừng tay!”
Nhìn thấy Thiên Yêu Thái Tử ra tay với Quân Dĩnh Nhi, Phương Hàn phát ra tiếng gào rống.
Nhưng ngực hắn ta đau nhức, máu chảy ròng ròng, đã bị thương nặng, nhất thời không có sức lực cứu viện.
“Lớn mật!”
Đám người Đại Dận hoàng chủ ngồi không yên.
Quân Dĩnh Nhi chính là người của Quân gia, bọn họ không có khả năng trơ mắt nhìn người của Quân gia bị tội tộc trấn áp.
Bởi vậy, phía Đại Dận hoàng triều cũng ra tay.
Mà đồng thời, liên quân tứ đại tội tộc cũng phát động công kích.
Hành động trấn áp Quân Dĩnh Nhi của Thiên Yêu Thái Tử giống như ngòi nổ, hoàn toàn bậc lửa chiến hỏa.
Đồng thời, trong hư không cách đó không xa còn có vài bóng người yêu khí ngập trời xuất hiện.
Trong đó có hai người mặc áo đen, yêu khí mãnh liệt, tản ra khí tức Yêu Thánh.
Đó là Yêu Thánh che giấu thân phận của Yêu Thần Cung.
Hết chương 265.
Hơn nữa không chỉ như thế.
Trừ tứ đại tội tộc này ra thì còn có nhất mạch thế lực đang nhúng tay.
Tuy mặt ngoài bọn họ không ra tay trợ giúp, nhưng lại lấy áo choàng đen che giấu thân phận, tương trợ các thế lực Thiên Yêu vương tộc.
Đó là nhân thủ của Thần Nữ Nhan Như Mộng của Yêu Thần Cung mang xuống từ Tiên Vực.
Đương nhiên, bọn họ không dám công nhiên biểu lộ thân phận Yêu Thần Cung, làm vậy thì sẽ trần trụi đối nghịch với Quân gia.
Bởi vậy, họ cũng hơi che giấu một chút.
Tuy loại che giấu này cũng chả khác gì không làm, nhưng ít ra không trắng trợn quá mức.
Đến lúc đó nếu Quân gia hỏi tội thì cũng có thể tìm cớ.
Nhan Như Mộng vẫn không thuyết phục được Thiên Yêu Thái Tử, Thiên Yêu Thái Tử một hai muốn diệt Đại Dận hoàng triều xong mới bằng lòng trở về Tiên Vực.
Nhan Như Mộng rơi vào đường cùng, chỉ có thể cho đám người Hạc lão trợ giúp Thiên Yêu vương tộc.
Dưới sự công kích liên thủ của tứ đại tội tộc cộng thêm Thánh Nhân của Yêu Thần Cung.
Cho dù là Đại Dận hoàng triều mạnh nhất trong năm đại thế lực theo đuổi cũng không chịu nổi.
Ba vùng là Tây Hoang, Tây Hoang, Bắc Nguyên liên tục luân hãm, quân đội của Đại Dận vương triều thương vong vô số.
Tứ đại tội tộc trực tiếp xuất phát về hướng đại bản doanh của Đại Dận hoàng triều, cũng tức là Đông Thổ.
Liên quân tội tộc mênh mông cuồn cuộn như muốn che trời.
Trong mỗi nhất mạch tội tộc đều có Chuẩn Thánh và Thánh Nhân tồn tại.
Các cường giả Hư Thần, Chân Thần, Thiên Thần, Đạo Thần cũng không ít.
Cho dù là ở Tiên Vực, một quân đội tội tộc như vậy hội tụ lại cũng có thể quét ngang một phương, càng đừng nói là ở hạ giới.
Giờ phút này, trong quân đội.
Nhan Như Mộng xuất hiện.
Nàng ta mặc một bộ váy dài hồng nhạt, dung nhan tuyết trắng tuyệt mỹ, không có một tỳ vết.
Da thịt mềm mại như tích phấn xoa tô(1), dáng người càng thướt tha tới cực điểm.
(1) Cụm từ hình dung da thịt mịn màng non nớt
Một đôi chân dài tuyết ngọc trơn bóng, thon dài non nớt, quyến rũ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nàng nhìn về phía Thiên Yêu Thái Tử, khẽ mở đôi môi ngọc mà nói: “Thiên Yêu Thái Tử, ta cảnh báo ngươi lần cuối, hiện tại thu tay lại, theo ta trở về Tiên Vực thì vẫn còn kịp.”
“Nếu đến lúc đó Thần Tử Quân Gia, hoặc là cường giả khác của Quân gia đến thì Yêu Thần Cung ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Nghe Nhan Như Mộng cảnh báo, Thiên Yêu Thái Tử còn chưa nói gì thì bên cạnh gã, một nữ tử mỹ lệ mặc nhuyễn giáp màu đen, dung mạo yêu dã đến cực điểm lại cười khúc khích và nói: “Thần Nữ, ngươi không khỏi quá sợ Thần Tử Quân Gia gì đấy rồi, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”
Nữ tử yêu dã này là Dạ Xoa công chúa của một tội tộc Dạ Xoa vương tộc, cũng là một Thiên chi Kiêu Nữ.
Nhưng người mà ả ta sùng bái nhất vẫn là Thiên Yêu Thái Tử.
Dù sao cũng là Thiên Yêu Thái Tử trợ giúp Dạ Xoa vương tộc phá tan phong ấn.
Hơn nữa Thiên Yêu Thái Tử có dung mạo tuấn mỹ, tất nhiên Dạ Xoa công chúa đã khuynh tâm.
Nghe Dạ Xoa công chúa nói thế, khóe môi Nhan Như Mộng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Điều mà một người nên sợ hãi nhất không phải là tu vi nhỏ yếu, mà là ánh mắt thiển cận.
Bọn họ căn bản không biết, Thần Tử Quân Gia là tồn tại khủng bố dữ dội đến cỡ nào.
“Ta có thể nói với ngươi biết, Thần Tử Quân Gia gần như không tìm thấy đối thủ trong cùng một thế hệ trên Hoang Thiên Tiên Vực.” Nhan Như Mộng nói.
“Đủ rồi, Nhan Như Mộng, ngươi cứ nói Thần Tử Quân Gia thế này thế kia, hay là ngươi thích hắn?” Sắc mặt Thiên Yêu Thái Tử trầm xuống.
Ban đầu gã vẫn có chút ý tưởng đối với Nhan Như Mộng.
Dù sao cũng là vưu vật tuyệt sắc, là một giống loài quý hiếm.
Hơn nữa nàng ta còn là Thần Nữ của Yêu Thần Cung, trên người mang Yêu Hoàng Thể, cũng coi như tuyệt phối với Thiên Yêu Thái Tử.
Nhưng Nhan Như Mộng này luôn nhắc mãi Quân Tiêu Dao lợi hại thế này thế kia, điều này làm tâm tình của Thiên Yêu Thái Tử cực kỳ khó chịu.
Thần Tử Quân Gia kia lợi hại đến mấy thì có thể lợi hại đến bay lên trời à?
Nhan Như Mộng nghe vậy thì sắc mặt hơi xanh đi.
Nàng ta có ý tốt nhắc nhở, kết quả Thiên Yêu Thái Tử và Dạ Xoa công chúa lại làm lơ, thậm chí còn châm chọc nàng.
“Được, coi như là ta nói nhiều, cầu cho các ngươi đừng gặp phải hắn đi.” Dung nhan Nhan Như Mộng lạnh như băng, thân thể chợt lóe đã trốn vào hư không.
Nàng ta sẽ không chủ động tham dự chiến tranh.
Nhìn thấy Nhan Như Mộng đi xa, khóe môi tươi đẹp của Dạ Xoa công chúa nhếch lên, đưa đôi tay khoát lên cánh tay Thiên Yêu Thái Tử.
Nơi căng mọng kia không ngừng cọ lên cánh tay Thiên Yêu Thái Tử.
“Thái Tử, ngài đừng không vui, nói không chừng Thần Nữ kia chỉ muốn hù dọa ngài, muốn ngài sớm trở về Tiên Vực mà thôi, cái gì mà Thần Tử Quân Gia, buồn cười!” Dạ Xoa công chúa nịnh nọt nói.
Bọn họ luôn ở dưới hạ giới, tất nhiên chưa từng nghe nói đến tên tuổi của Quân Tiêu Dao.
“Ha hả, ngươi nói đúng, Thần Tử Quân Gia kia tính là cái rắm!”
“Bổn Thái Tử có huyết mạch Yêu Thần, cho dù Thần Tử Quân Gia kia lợi hại như Nhan Như Mộng nói thì bổn Thái Tử vẫn có thể trấn áp hắn!” Thiên Yêu Thái Tử đắc ý nói.
Lời nịnh nọt của Dạ Xoa công chúa làm gã rất thoải mái.
“Thái Tử, chờ trận quyết chiến lần này với Đại Dận hoàng quá khứ, ta sẽ...” Dạ Xoa công chúa để sát đôi môi đỏ vào Thiên Yêu Thái Tử, mị thái câu nhân.
“Ha ha, được, đến lúc đó bổn Thái Tử nhất định làm ngươi sướng đến bay lên trời!” Thiên Yêu Thái Tử ôm eo Dạ Xoa công chúa mà cười nói.
Tuy Dạ Xoa công chúa này không cực phẩm bằng Nhan Như Mộng, nhưng dùng để chơi đủa một chút cũng coi như không tồi.
...
Ngay vào lúc liên quân tội tộc mênh mông cuồn cuộn kéo đến vương đô của Đại Dận hoàng triều.
Đại Dận hoàng triều cũng triển khai chuẩn bị chiến tranh toàn diện.
Ở ngoài vương đô, quân đội chằng chịt hình thành một phương trận, đang vận sức chờ phát động.
Các loại trận pháp cũng trong trạng thái sẵn sàng kích hoạt, có thể bắt đầu dùng vào bất cứ lúc nào.
Trên vòm trời, vài bóng người đang đứng sừng sững trên hư không, đó là những cường giả Thánh Nhân của Đại Dận hoàng triều.
Mà vị nam tử mặc hoàng bào ở giữa chính là Đại Dận hoàng chủ.
“Tình hình phía Cổ Thần tộc thế nào?” Đại Dận hoàng chủ nghiêng đầu hỏi.
Một vị tướng quân bên cạnh trả lời: “Tình huống bên kia cũng không ổn, Cổ Yêu tộc và Cổ Ma tộc đã phản bội chủ thượng Quân gia, muốn lấy Cổ Thần tộc khai đao đầu tiên, bọn họ có thể miễn cưỡng kiên trì đã là không tồi, còn chờ chúng ta đi cứu viện nữa.”
Hết chương 261.
Chương 262
Nghe thấy tin tức này, Đại Dận hoàng chủ thở dài một hơi.
“Ai, Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc đáng chết, sớm đã biết bọn chúng rắp tâm bất lương, nhưng là ai cho chúng can đảm dám phản bội chủ thượng Quân gia?”
“Có thám tử từng điều tra ra tin tức, hình như có liên quan đến Thái Cổ Thần Sơn và Thái Cổ vương tộc, mà bọn chúng lại có liên hệ với Thái Cổ hoàng tộc trên Tiên Vực.” Tướng quân nói.
“Vậy à, xem ra lại là Thái Cổ hoàng tộc trên Tiên Vực đánh cờ với chủ thượng Quân gia, nhưng chúng ta lại khó xử đây...” Giữa mày Đại Dận hoàng chủ lộ ra chút sầu lo.
Hiện giờ liên quân tứ đại tội tộc đột kích, còn có Thánh Nhân của Yêu Thần Cung che giấu tung tích ẩn nấp bên cạnh.
Đại Dận hoàng chủ sầu trong lòng.
Tướng quân bên cạnh lại trấn an: “Bệ hạ cũng đừng bi quan, ít nhất thế hệ trẻ tuổi trải qua chiến hỏa cũng xuất hiện rất nhiều nhân vật tài ba, ví dụ như Thập Lục hoàng tử.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Đại Dận hoàng chủ mới hơi dịu lại, ánh mắt cũng nhìn về một thanh niên áo gấm phía dưới.
Tiểu Thập Lục mà ông ta vốn không coi trọng nhất lại nhảy trở thành nhân vật anh hùng trẻ tuổi trong chiến hỏa lần này.
Mà giờ phút này, Thập Lục hoàng tử Phương Hàn đang tóc đen tung bay, khí phách hăng hái.
Tuy mưa gió sắp đến, nhưng hắn ta lại mang đầy hưng phấn.
“Lần này, Phương Hàn ta nhất định phải tự tay chém giết Thiên Yêu Thái Tử, chứng minh với Dĩnh Nhi, ta mới là anh hùng cái thế trong lòng nàng!”
Cuộc chiến ở Tiềm Long đại lục chạm vào là nổ ngay.
Mà đồng thời, Quân Tiêu Dao ở Sâm La đại lục cũng chuẩn bị xuất phát.
Trước đó hắn tới Sâm La đại lục vốn chỉ muốn trung chuyển qua thôi.
Nhưng bởi vì chuyện của Chiến Ma Điện và Đọa Thần Tử nên hắn đã chậm trễ một thời gian.
Quân Tiêu Dao chỉ nghỉ ngơi mấy ngày ngắn ngủi, sau đó lại xuất phát.
Chẳng qua lần này trong đội ngũ của bọn họ lại có thêm một người, đó là Yến Thanh Ảnh.
Bọn họ bước lên Truyền Tống Trận của Sâm La đại lục, trực tiếp buông xuống Tiềm Long đại lục.
Bọn họ vừa đến Tiềm Long đại lục thì đã biết được tình hình tại đây.
Tội tộc báo thù, quân đội của Đại Dận hoàng triều liên tục bại lui.
Trong đó thậm chí còn có các thế lực khác nhúng tay vào trợ giúp tội tộc.
Mà liên quân tứ đại tội tộc cũng đang xuất phát hướng tới Đông Thổ - Vương đô của Đại Dận hoàng triều.
“Thú vị, thì ra còn có thế lực khác dám trợ giúp tội tộc để đối phó thế lực theo đuổi của Quân gia ta, quả thực là không biết sống chết.”
Trên khuôn mặt tuấn tú như tiên của Quân Tiêu Dao hiện ra một nụ cười lạnh.
Trợ giúp tội tộc, đối phó Đại Dận hoàng triều vẫn là thứ yếu.
Chủ yếu là, hình như thế lực này không để Quân gia vào mắt.
Uy nghiêm của Hoang Cổ Quân gia không thể bị khinh nhờn!
Quân Tiêu Dao thân là Thần Tử của Quân Gia, tuyệt đối không thể giả vờ như không thấy việc này.
“Xuất phát, đi đến vương đô của Đại Dận hoàng triều!” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt không có cảm xúc của Quân Tiêu Dao, bọn người Nghệ Vũ, Đông Huyền lão tổ đều im lặng.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao luôn không lộ hỉ nộ ra mặt.
Mà lần này lại lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo đó cũng đủ để chứng minh lãnh nộ trong lòng Quân Tiêu Dao.
“Đám tội tộc kia xui xẻo rồi...” Đông Huyền lão tổ âm thầm thở dài.
...
Thời gian bảy ngày trôi qua.
Liên quân tứ đại tội tộc giống như một thanh đao nhọn, cắm thẳng vào vùng nội địa Đông Thổ, tiếp cận vương đô của Đại Dận hoàng triều.
Mà Đại Dận hoàng triều cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Toàn bộ vương đô như một hàng rào sắt thép.
Chỉ là vẻ mặt của đám người Đại Dận hoàng chủ đều thực ngưng trọng, thậm chí mang theo một tia kiên quyết.
Ông ta biết, hôm nay Đại Dận hoàng triều dữ nhiều lành ít.
Giờ phút này, một thiếu nữ mặc váy lụa màu tím nhạt đang đứng đón gió trên tường thành vương đô.
Thiếu nữ này có ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, tinh nhãn như sơn, mũi quỳnh môi nhỏ.
Kiều khu của nàng hết sức tinh tế, da thịt trắng trẻo như ngọc, cả người có vẻ chung linh dục tú, mang theo một khí chất linh tú giống như tinh linh.
Thiếu nữ linh tú tuyệt mỹ, khí chất cao quý giống như tinh linh này chính là Quân Dĩnh Nhi.
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ của nàng cũng hết sức nặng nề.
Theo lý thuyết, lấy thân phận của Quân Dĩnh Nhi, thật ra nàng căn bản không cần xuất chiến mà đứng ở tuyến đầu.
Nhưng với niềm kiêu ngạo thân là người của Quân gia, Quân Dĩnh Nhi không có khả năng co đầu rút cổ nơi hậu phương.
Nàng là người của Quân gia, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch của Quân gia.
Tuy rằng chỉ là chi thứ không có gì nổi bật.
Nhưng cảm giác vinh dự gia tộc này lại hòa vào cốt nhục.
Ở bên cạnh nàng còn có một thanh niên cẩm y hoa phục đang đứng, hắn ta đang dùng ánh mắt ôn nhu chân thành mà nhìn Quân Dĩnh Nhi, đó là Thập Lục hoàng tử, Phương Hàn.
Đối mặt đại chiến sắp triển khai, trong lòng Phương Hàn không có chút hoảng hốt nào.
Còn về vì sao không hoảng hốt?
Đương nhiên là vì Phương Hàn biết, mình là vai chính thiên định của Tiềm Long đại lục.
Chỉ người có được khí vận vô thượng mới có thể tìm được tế thần phù chiếu của Tiềm Long đại lục.
Phương Hàn có thể lấy được, đủ chứng minh hắn ta mang thiên mệnh trên người.
Mà vai chính thiên mệnh sẽ dễ dàng chết như vậy sao?
Đương nhiên không.
Thậm chí Phương Hàn cho rằng, cho dù Đại Dận hoàng triều thật sự luân hãm bị huỷ diệt thì hắn ta cũng sẽ không chết, ngược lại còn quật khởi trong loạn thế, trở thành chúa tể của Tiềm Long đại lục.
Bởi vì có loại tự tin này, cho nên Phương Hàn không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn dùng ánh mắt si mê mà ôn nhu nhìn Quân Dĩnh Nhi.
Cảm nhận được ánh mắt của Phương Hàn, Quân Dĩnh Nhi nhíu cặp mày xinh đẹp tinh tế lại và nói: “Phương Hàn, hiện giờ là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, đây có thể là trận chiến khó khăn nhất.”
“Dĩnh Nhi, đương nhiên ta biết, nhưng trong những cuộc chiến trước đó, có lần nào ta không hóa hiểm thành lành đâu?” Khóe miệng Phương Hàn nhếch lên một nụ cười đắc ý, hắn ta nói.
Nghe Phương Hàn gọi nàng là Dĩnh Nhi, Quân Dĩnh Nhi hơi nhíu mày lại.
Trước kia Phương Hàn luôn rất cẩn thận thận trọng, mang theo lễ phép mà gọi nàng là Dĩnh Nhi công chúa.
Mà sau khi Phương Hàn triển lộ tài giỏi, thực lực mạnh lên.
Tính cách của hắn ta cũng âm thầm thay đổi.
Hiện tại thậm chí còn bắt đầu trực tiếp gọi nàng là Dĩnh Nhi.
Tuy trong lòng Quân Dĩnh Nhi có chút phản cảm, nhưng Phương Hàn cũng nói đúng một điều.
Trong những trận chiến lớn lớn bé bé trước đó, lần nào Phương Hàn cũng thật sự có thể hóa hiểm thành an, hơn nữa thực lực cũng sẽ tăng vọt.
Hết chương 262.
Chương 263
“Ngươi có thể trưởng thành đến bây giờ, ta thực vui mừng, đã xem như thực ghê gớm.” Quân Dĩnh Nhi thuận miệng nói.
Nàng chỉ khen ngợi một câu cho phải phép mà thôi.
Nhưng Phương Hàn lại nghĩ là thật, trong lòng vui rạo rực.
“Càng ngày càng gần, khoảng cách ta trở thành anh hùng cái thế trong lòng Dĩnh Nhi đã càng ngày càng gần.” Phương Hàn thầm nói trong lòng.
Trong trận chiến này, hắn ta muốn hoàn toàn nở rộ ánh hào quang, làm Quân Dĩnh Nhi biết… Hắn mới là anh hùng cái thế trong lòng nàng!
Ngay vào lúc Phương Hàn bắt đầu mặc sức tưởng tượng trong lòng, thậm chí ảo tưởng sau này Quân Dĩnh Nhi sẽ nhào vào trong ngực mình.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất bỗng bắt đầu chấn động, giống như mặt trống run run.
“Tới!”
Phía chân trời, một chúng cường giả của Đại Dận hoàng triều và một ít cường giả chi thứ hạ giới của Quân gia đều lộ ra ánh mắt ngưng trọng.
Bọn họ đưa mắt nhìn ra.
Trên không trung nơi xa, ở đường chân trời, thủy triều đen nhánh đang đánh úp đến.
Đó là liên quân tội tộc nhiều vô số kể.
Trong đó có Tam Nhãn Linh tộc giống như người khổng lồ, giữa mày có con mắt thứ ba, có thể hiện hóa đủ loại thần thông, thậm chí có thể phóng ra ánh sáng thạch hóa, biến kẻ địch thành đá.
Nhất tộc này cũng đã từng là nhất mạch chủng tộc chí cường ở Tiên Vực, nhưng lại hưng phong tác loạn, cuối cùng bị Quân gia trấn áp.
Trên bầu trời còn có Hắc Dực Bức Tộc và Dạ Xoa vương tộc đang phi hành.
Hai chủng tộc này cũng là chủng tộc hung uy hiển hách, trời sinh có tính tàn bạo.
Hắc Dực Bức Tộc thích uống máu tươi, Dạ Xoa vương tộc thì từng tạo ra sát kiếp vô biên.
Cuối cùng còn có Thiên Yêu vương tộc yêu khí tận trời.
Nhất tộc này từng chảy xuôi huyết mạch yêu đế, cực kỳ tôn quý, vốn cũng có thanh danh hiển hách ở Tiên Vực.
Nhưng cuối cùng, chúng cũng bị Quân gia trấn áp xuống hạ giới giống như chín đại cổ tộc khác.
Giờ phút này, Thiên Yêu Thái Tử đứng ngay trong trận doanh của Thiên Yêu vương tộc, Dạ Xoa công chúa mỹ diễm thì theo sát bên cạnh gã.
“Rốt cuộc cũng đến ngày này, Đại Dận hoàng triều trấn áp các cổ tộc chúng ta vô số năm, hôm nay rốt cuộc có thể nhổ cỏ tận gốc chúng rồi!”
“Còn có Quân gia, ta nghe nói trong hoàng triều này cũng có một ít tộc nhân của Quân gia, bọn chúng đều phải trả giá đắc!” Thiên Yêu Thái Tử híp mắt, ánh mắt sâm hàn.
Hiện tại tạm thời bọn chúng không trả thù được Quân gia trên Tiên Vực.
Một khi đã vậy thì tra tấn người của Quân gia trong Đại Dận hoàng triều đến chết trước, coi như trút giận.
Còn về hậu quả?
Thiên Yêu Thái Tử tin chắc Yêu Thần Cung nhất định sẽ bảo vệ gã.
Bởi vì gã có được huyết mạch của Yêu Thần, tiềm lực vô song, ngày sau ít nhất cũng thành tựu yêu đạo chí tôn.
Đây là tự tin và cậy vào của Thiên Yêu Thái Tử!
Liên quân tứ đại tội tộc mênh mông cuồn cuộn kéo đến, gần như đã phong tỏa hết bốn phương tám hướng chung quanh vương đô Đại Dận hoàng triều.
Trận chiến này tuyệt đối là ngươi chết ta sống, sẽ không còn con đường nào khác.
“Đại Dận hoàng chủ, không nghĩ tới đúng không, các ngươi thân là kẻ trấn áp mà cũng lưu lạc tới bước đường hôm nay.” Trong Thiên Yêu vương tộc, một cường giả Thánh Nhân đi ra, nói với giọng điệu lạnh lẽo.
“Đối với những kẻ trong xương cốt chảy xuôi dòng máu tội nghiệt như các ngươi, hôm nay dù các ngươi có thành công thì cũng không thể gánh vác nổi lửa giận đến từ chủ thượng Quân gia.” Đại Dận hoàng chủ không có cảm xúc mà nói.
Nghe được bốn chữ chủ thượng Quân gia, trong mắt cường giả của tứ đại tội tộc đều dâng trào thù hận.
Nhưng ngoài thù hận ra, đa phần lại là kiêng kỵ và sợ hãi.
Không sai.
Thật ra trong lòng bọn chúng cũng hơi sợ Quân gia trả thù.
Đừng nói chỉ là tứ đại tội tộc này, cho dù là thập đại tội tộc liên hợp với nhau cũng không thể nào lay động căn cơ của Quân gia dù chỉ một chút.
“Hừ, đừng có lấy Quân gia ra hù người, đối thủ của bọn chúng cũng không ít, còn có Thái Cổ hoàng tộc, vùng cấm sinh mệnh..v..v… Quân gia không có khả năng một tay che trời.” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc đứng ra, lạnh lùng nói.
Bọn họ kiêng kỵ thì kiêng kỵ đấy.
Nhưng không có khả năng vì kiêng kỵ mà cứ cam tâm bị trấn áp đúng không?
Cho nên lật đổ Đại Dận hoàng triều là hành động tất nhiên.
Lúc này, Thiên Yêu Thái Tử đi ra và nói: “Hà tất nói nhảm nhiều như vậy, hôm nay phải tiêu diệt Đại Dận hoàng triều, những kẻ trong cơ thể có chảy xuôi huyết mạch của Quân gia cũng phải chết!”
Trong mắt Thiên Yêu Thái Tử phụt ra huyết quang, yêu khí tận trời.
Thậm chí Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc cũng phải cam chịu nghe theo những lời gã nói.
Hiện tại Thiên Yêu Thái Tử gần như là người tôn quý nhất Thiên Yêu vương tộc.
Không chỉ vì trong thân thể gã có huyết mạch Yêu Thần, mà cả Yêu Thần Cung trên Tiên Vực cũng hạ giới vì Thiên Yêu Thái Tử, cũng nhờ thế mới giúp Thiên Yêu vương tộc phá phong ấn đi ra.
Cho nên địa vị của Thiên Yêu Thái Tử ở Thiên Yêu vương tộc đã tôn quý sánh ngang với Thánh Nhân.
Mà đúng lúc này, phía Đại Dận hoàng triều có một tiếng nói thanh thúy mang theo tức giận vang lên: “Chỉ là nhất mạch tội tộc hèn mọn mà dám dõng dạc như thế, ai cho các ngươi tư cách đối nghịch với Quân gia ta!”
Người lên tiếng chính là Quân Dĩnh Nhi.
Gương mặt xinh đẹp của nàng mang theo sát khí, nghe thấy lời nói của Thiên Yêu Thái Tử thì tức giận đến đỏ bừng cả lên.
Cảm giác vinh dự của tộc nhân Quân gia là số một số hai, cho dù là bổn gia hay là chi thứ.
“Hừm, ngươi là...”
Thiên Yêu Thái Tử nhìn lướt qua Quân Dĩnh Nhi một cái, trong mắt không khỏi tỏa ra một tia kinh diễm.
Tuy tuổi của Quân Dĩnh Nhi không lớn, nhưng đã như thanh liên mới nở, lệ sắc thoáng hiện.
Có thể nói thiếu nữ này càng kiều nộn mê người hơn Dạ Xoa công chúa.
Cho dù vì tuổi còn nhỏ nên chưa có dáng người hoàn mỹ, dung nhan quyến rũ như Nhan Như Mộng, nhưng cũng đã là mỹ nhân bẩm sinh cực kỳ mê người.
Thiếu nữ thanh thuần linh tú như vậy càng có thể khiêu khích dục vọng dưới đáy lòng nam nhân hơn thể loại yêu diễm như Dạ Xoa công chúa.
“Quân gia, Quân Dĩnh Nhi!” Quân Dĩnh Nhi rút ra một thanh trường kiếm màu tím, trong đôi mắt xinh đẹp thủy tinh sôi trào chiến ý.
Người chảy xuôi huyết mạch Quân gia không ai sợ chết!
“Ha hả, thì ra là người của Quân gia, đúng lúc...” Thiên Yêu Thái Tử thè lưỡi ra liếm liếm môi.
Gã thực hưng phấn.
Gặp được một thiếu nữ mê người như thế, hơn nữa còn là người của Quân gia.
Đến lúc hành hạ ngược đãi thì sẽ vui sướng gấp đôi.
Mà thân phận tộc nhân Quân gia của Quân Dĩnh Nhi cũng vừa vặn có thể trở thành chỗ để Thiên Yêu Thái Tử trút giận, để phát tiết phẫn nộ.
Nhìn thấy ánh mắt tà dị của Thiên Yêu Thái Tử, Quân Dĩnh Nhi lộ ra vẻ mặt khinh thường chán ghét.
“Trấn áp ngươi xong có thể vừa vặn phát tiết cơn giận trong lòng bổn Thái Tử!” Thiên Yêu Thái Tử ra tay.
Quân Dĩnh Nhi không cam lòng yếu thế, cũng tung đòn tấn công.
Hết chương 263.
Chương 264
Hai thiên kiêu trẻ tuổi ra tay, trận doanh hai bên đều án binh bất động.
Tuy Quân Dĩnh Nhi là người thuộc chi thứ của Quân gia, lại bị đưa xuống hạ giới khi còn bé.
Nhưng thiên phú và thực lực của nàng tuyệt đối xem như đứng đầu ở hạ giới.
Kiếm phong xẹt qua hư không, từng ánh kiếm quang màu tím che trời lấp đất, nhằm phía Thiên Yêu Thái Tử.
“Thực lực mạnh quá!”
Rất nhiều hoàng tử hoàng nữ và thiên kiêu trẻ tuổi của Đại Dận hoàng triều đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Trước kia Quân Dĩnh Nhi rất ít ra tay, cho nên bọn họ hoàn toàn không rõ thực lực của vị Dĩnh Nhi công chúa đẹp như tinh linh này lại mạnh đến vậy.
Biểu hiện của Quân Dĩnh Nhi cũng làm Phương Hàn hơi giật mình.
“Cũng may ta có được cơ duyên, thực lực tăng vọt, nếu không thật sự không xứng với Dĩnh Nhi.” Phương Hàn tự nhủ trong lòng.
Nếu là trước kia, hắn ta nhìn thấy Quân Dĩnh Nhi có thực lực như vậy thì nhất định sẽ vô cùng tự ti.
Nhưng hiện tại, Phương Hàn rất thong dong.
Thậm chí hắn ta còn cảm thấy, Quân Dĩnh Nhi như vậy mới đáng để mình đau khổ lưu luyến si mê đi theo.
Bên kia, nhìn thấy chiêu thức của Quân Dĩnh Nhi đánh úp lại, Thiên Yêu Thái Đường vẫn mang vẻ mặt rất thong dong.
Gã còn chưa ra tay thì Dạ Xoa công chúa bên cạnh đã tung đòn.
“Người của Quân gia thì thế nào, có tư cách gì khiêu chiến với Thái Tử, để bản công chúa đánh với ngươi!”
Khuôn mặt mỹ diễm của Dạ Xoa công chúa lộ ra lạnh lẽo.
Vừa rồi ả ta cũng chú ý tới vẻ mặt của Thiên Yêu Thái Tử khi nhìn về phía Quân Dĩnh Nhi.
Trong lòng lập tức bùng lên đố kị, ả ta nảy sinh ghen ghét.
Thần binh của ả là một nhuyễn cốt ma tiên màu đen, lúc quất ra đã xé rách không khí, phát ra tiếng rít the thé.
Hai nữ tử hỗn chiến với nhau.
Kiếm quang màu tím tung hoành, tiên ảnh đen nhánh chớp động.
Tiếng kim loại chấn động run lên không ngừng vang vọng trong hư không.
Mà trong lúc đối chiến, Dạ Xoa công chúa lại rơi xuống hạ phong.
Cuối cùng, Quân Dĩnh Nhi nhìn chuẩn thời cơ, tung ra nhất kiếm, đâm thẳng vào mặt Dạ Xoa công chúa.
Dạ Xoa công chúa lộ ra vẻ mặt kinh hãi, muốn tránh né thì đã không có cơ hội.
Cách đó không xa, Thiên Yêu Thái Tử thấy thế thì sắc mặt trầm xuống.
“Thật là một nữ nhân vô dụng!”
Tuy Thiên Yêu Thái Tử thầm mắng trong lòng một câu, nhưng vẫn ra tay.
Yêu khí huyết sắc thổi quét ngập trời, hóa thành một bàn tay, đánh thẳng qua đó.
Thiên Yêu Thái Tử đột nhiên tung ra một chiêu khiến Quân Dĩnh Nhi không kịp phòng ngừa, nàng vội vàng xoay người tung một kiếm để ngăn cản.
Nhưng phanh một tiếng, nàng vẫn bị đánh bay về phía sau, khí huyết trong ngực quay cuồng.
Còn về Dạ Xoa công chúa, tuy ả tránh được một kiếp.
Nhưng tia kiếm khí kia vẫn cọ qua gương mặt ả, cắt ra một vết máu thật dài trên gương mặt mỹ diễm của ả, máu tươi chảy tràn xuống.
“A... Con tiện nhân nhà ngươi!” Dạ Xoa công chúa phát ra tiếng thét chói tai.
Mắt ả ta đỏ cả lên, quất thẳng nhuyễn cốt ma tiên nhằm về phía Quân Dĩnh Nhi.
Quân Dĩnh Nhi vừa bị Thiên Yêu Thái Tử trùng kích, khí huyết còn chưa bình phục, chỉ có thể xuất kiếm ngăn cản.
Nhuyễn cốt ma tiên quấn quanh trường kiếm.
Dạ Xoa công chúa lập tức lắc mình một cái, tới gần Quân Dĩnh Nhi, hung hăng tát cho Quân Dĩnh Nhi một bạt tay.
Gương mặt trắng nõn như ngọc của Quân Dĩnh Nhi lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
“Dĩnh Nhi!”
Bên này, Phương Hàn thấy thế thì lao thẳng qua, trực tiếp ra tay.
Đồng thời hắn ta cũng mừng thầm trong lòng.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Chỉ cần hắn ta biểu hiện ra vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối, cường thế cứu vớt Quân Dĩnh Nhi, vậy hắn ta còn không phải anh hùng của Quân Dĩnh Nhi sao?
Nghĩ đến đây, Phương Hàn càng phấn chấn, trên mặt lại mang đầy vẻ căm phẫn, phẫn nộ quát: “Tội tộc chính là tội tộc, quả nhiên vô sỉ, loại thủ đoạn đánh lén ti tiện này mà cũng có thể thi triển ra được!”
Phương Hàn vừa nói, vừa ra tay.
Hắn ta tung ra một chiêu, giống như có hư ảnh nhật nguyệt hiện lên, trực tiếp đánh bay Dạ Xoa công chúa, khiến ả hộc máu liên tục.
“Hừm?” Ánh mắt của Thiên Yêu Thái Tử nhắm thẳng vào Phương Hàn.
Nếu nói thiên kiêu xuất chúng nhất ở phe tội tộc là Thiên Yêu Thái Tử.
Vậy ở Đại Dận hoàng triều thì nổi bật nhất chính là Thập Lục hoàng tử Phương Hàn đột nhiên quật khởi này.
Thiên Yêu Thái Tử cũng từng nghe nói về sự tích của Phương Hàn.
Hắn ta vốn là hoàng tử ngốc trứ danh của Đại Dận hoàng triều, nhưng đột nhiên hoàn toàn quật khởi trong những trận đại chiến gần đây, trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Đại Dận hoàng triều.
Mà giờ phút này, Phương Hàn tùy tiện tung ra một kích đã đánh bay Dạ Xoa công chúa, điều này cũng khiến Thiên Yêu Thái Tử chú ý.
“Dĩnh Nhi, nàng không sao chứ?” Phương Hàn quan tâm hỏi.
“Ta không có gì, đa tạ ngươi.” Quân Dĩnh Nhi nói.
Nghe Quân Dĩnh Nhi nói thế, trong lòng Phương Hàn giống như ăn mật ngọt, hết sức đắc ý.
Nhưng vậy còn chưa đủ, biểu hiện này không tính là cái gì.
Hắn ta muốn đánh bại Thiên Yêu Thái Tử, vậy mới có thể thật sự để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Quân Dĩnh Nhi.
“Ngươi chính là Phương Hàn mới quật khởi gần đây đúng không?” Trong mắt Thiên Yêu Thái Tử hiện ra một chút châm biếm nhàn nhạt.
Cả Quân Tiêu Dao trên Tiên Vực mà gã cũng không sợ, càng đừng nói là thiên kiêu bản xứ chốn hạ giới này.
“Thiên Yêu Thái Tử, đừng nói lời vô nghĩa nữa, hôm nay bổn hoàng tử sẽ trấn sát ngươi!”
Phương Hàn nóng lòng biểu hiện, cũng không muốn nói nhảm nhiều mà đã trực tiếp ra tay.
Hắn ta dịch chuyển song chưởng đánh ra, cứ như biến thành hình dạng nhật nguyệt, nghiền nát Vạn Tượng.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy.” Vẻ mặt Thiên Yêu Thái Tử cũng trở nên hơi ngưng trọng.
Trong hai người bọn họ, một kẻ có được huyết mạch phản tổ Yêu Thần, một người là vai chính thiên địa của Tiềm Long đại lục.
Có thể nói đều không thể phải dạng yếu.
Thiên Yêu Thái Tử tuôn trào khí huyết, đưa tay ra rồi nắm lại, hóa thành đại chưởng ấn huyết sắc, lập tức đàn áp qua.
Hai người lập tức va chạm.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ pháp lực không ngừng vang lên bên tai.
Đừng nói là thiên kiêu trẻ tuổi, ngay cả một ít cường giả thế hệ trước cũng có chút kinh hãi trước dao động như vậy.
“Thật mạnh...”
Những hoàng tử hoàng nữ trước kia từng trào phúng Phương Hàn đều giật mình mà không khép miệng được, há to miệng đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào.
Bọn họ không ngờ lúc Phương Hàn toàn lực ra tay lại có thực lực cường hãn như vậy.
Cho dù là Quân Dĩnh Nhi cũng lộ ra chút giật mình trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước.
Phóng mắt nhìn khắp hạ giới, thực lực của nàng đã xem như xuất sắc tuyệt đối.
Trước kia Phương Hàn còn bị gọi là phế vật, hiện tại còn mạnh hơn cả nàng.
Điều này làm Quân Dĩnh Nhi nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng giờ phút này, nhìn bóng người Phương Hàn chiến đấu với Thiên Yêu Thái Tử, Quân Dĩnh Nhi cũng có một chút thay đổi cách nhìn với hắn ta.
Hết chương 264.
Chương 265
Tuy nói bóng người này còn có chênh lệch rất lớn với anh hùng cái thế bạch y phiêu phiêu, trấn áp thiên hạ trong tưởng tượng của nàng.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện ấn tượng của Quân Dĩnh Nhi dành cho hắn ta tốt hơn một chút.
Đương nhiên, thay đổi này vẫn không liên quan đến tình yêu nam nữ.
Quân Dĩnh Nhi cũng không phải loại thiếu nữ tùy tùy tiện tiện là nhất kiến chung tình kia.
Trừ phi thật sự có thể hoàn toàn chinh phục nàng.
Nhưng có lẽ không tồn tại nhân vật như vậy ở hạ giới này.
Mà giờ phút này, Phương Hàn vừa chiến đấu, vừa cảm thấy vui sướng trong lòng.
Những hoàng huynh hoàng muội từng khinh thường hắn ta hiện giờ đều phải khiếp sợ, lau mắt mà nhìn.
Đại Dận hoàng chủ đã từng lạnh nhạt với hắn ta, giờ phút này cũng cực kỳ vừa lòng.
Đương nhiên, làm Phương Hàn vui sướng nhất vẫn là Quân Dĩnh Nhi.
Ánh mắt của Quân Dĩnh Nhi nhìn về phía hắn ta đã lập loè một tia sáng rọi.
Cho dù chỉ có một tia, nhưng cũng đủ để Phương Hàn vui sướng.
“Thật tốt quá, kế tiếp, ta phải xuất kỳ bất ý mà giết luôn Thiên Yêu Thái Tử này, coi như ủng hộ sĩ khí...” Phương Hàn nheo mắt lại.
Hắn ta cũng đang tính kế trong lòng.
Phanh!
Một chiêu va chạm quá khứ, hình như Thiên Yêu Thái Tử đã lộ ra một kẽ hở.
“Cơ hội tốt!”
Đôi mắt Phương Hàn chợt lóe ánh sắc lạnh.
“Nhật Nguyệt Đồng Huy!”
Phương Hàn dịch chuyển đôi tay, nhật nguyệt giống như biến thành một Thái Cực, hiện ra trong tay hắn, nở rộ quang huy vô tận, uy năng dao động mạnh mẽ tuyệt đối.
Đây là tuyệt học hắn có được từ tế thần phù chiếu, uy lực cực kỳ cường hãn.
“Thiên Yêu Thái Tử, chết đi!”
Phương Hàn oanh kích về hướng Thiên Yêu Thái Tử, vẻ mặt mang theo ý cười vui sướng.
Cứ như hắn ta đã nhìn thấy tình cảnh mình được xưng tụng là anh hùng sau khi chiến thắng Thiên Yêu Thái Tử.
Quân Dĩnh Nhi cũng sẽ hoàn toàn bị tư thế oai hùng của hắn ta thuyết phục.
Nhưng mà...
Phương Hàn lại đột nhiên nhìn thấy trong mắt Thiên Yêu Thái Tử hiện ra chút nhạo báng.
“Thật là ngu xuẩn, cho rằng như vậy là có thể giết bổn Thái Tử sao?”
Thiên Yêu Thái Tử thúc giục huyết mạch Yêu Thần.
Ầm ầm một tiếng chấn vang, khí huyết ngập trời.
Một hư ảnh Yêu Thần huyết sắc mơ hồ mơ hồ hiện lên phía sau Thiên Yêu Thái Tử.
“Thiên Yêu Toái Hư Trảo!”
Thiên Yêu Thái Tử vươn một trảo ra, hư ảnh Yêu Thần phía sau gã như cũng thò ra một cự trảo đỏ rực như máu.
Cự trảo trực tiếp xé rách không gian, tạo ra một cái khe không gian đen nhánh.
Mà ở công hạ cường hãn như thế của Thiên Yêu Thái Tử, một chiêu nhật nguyệt đồng huy của Phương Hàn trực tiếp bị xé rách.
Phụt một tiếng!
Quần áo trên người Phương Hàn đều bị xé thành hai mảnh, trên ngực xuất hiện vết trảo huyết sắc thật lớn, hắn ta há mồm hộc máu, bay ngược ra sau, cuối cùng hung hăng nện xuống mặt đất.
Tĩnh mịch...
Một màn xoay ngược này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Một khắc trước Phương Hàn còn khí phách hăng hái, thi triển tuyệt sát.
Giờ khắc này, cả người hắn ta lại trơn bóng, quần áo bị xé rách, đã bị thương nặng, ngã ập xuống mặt đất giống như con chó chết.
Tương phản này quá lớn, làm rất nhiều người trong Đại Dận hoàng triều đều không phản ứng kịp.
Quân Dĩnh Nhi cũng vội vàng dời tầm mắt đi, không nhìn Phương Hàn nữa.
Mà Phương Hàn thì sao?
Cả người hắn ta đều là đơ ra! Ngây người! Choáng váng!
Sao nói là quang hoàn vai chính?
Sao nói là có thể tuyệt sát, trở thành anh hùng cái thế trong lòng Dĩnh Nhi?
Sao hiện tại mình lại biến thành dáng vẻ này?
Cả Phương Hàn cũng không phản ứng kịp.
Thẳng đến vết trảo máu chảy đầm đìa trên ngực mang đến đau đớn kịch liệt mới làm hắn ta tỉnh táo lại.
Đôi mắt Phương Hàn lập tức đỏ rực, lan tràn tơ máu.
Khuất nhục cực độ tràn ngập dưới đáy lòng hắn ta.
Bị thương nặng còn chưa tính, quần áo toàn thân cũng bị xé rách, chật vật như vậy quả thực là xử tội công khai.
Giấc mộng anh hùng của hắn ta hoàn toàn rách nát.
Phương Hàn vội vàng giãy giụa đứng dậy, lấy một bộ quần áo trong pháp khí không gian ra mặc vào.
“Phương Hàn, ngươi không sao chứ, tuyệt đối đừng cậy mạnh.” Thấy Phương Hàn đã mặc quần áo, lúc này Quân Dĩnh Nhi mới quay đầu nói.
Đáy lòng nàng cũng có một chút thất vọng nói không rõ được.
Vừa rồi bóng dáng Phương Hàn đại chiến Thiên Yêu Thái Tử cũng mơ hồ mang đến cho nàng một chút cảm giác trùng khớp với dáng vẻ anh hùng cái thế trong cảm nhận.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy bộ dạng của Phương Hàn, Quân Dĩnh Nhi mới hiểu được, quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều.
Phương Hàn nhìn thấy ánh mắt Quân Dĩnh Nhi đã biến hóa một cách vi diệu, trong lòng đại hận, hai mắt đỏ rực như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Yêu Thái Tử.
“Ngươi thật là người ngu xuẩn nhất bổn Thái Tử từng gặp qua, thật sự cho rằng có chút cơ duyên là có thể chống lại ta sao?” Trong giọng nói của Thiên Yêu Thái Tử mang theo chút nghiền ngẫm.
Thật ra thực lực của Phương Hàn không yếu, còn có được tế thần phù chiếu, nếu cho hắn ta thời gian trưởng thành, tương lai nhất định có thể chống lại Thiên Yêu Thái Tử, đánh đến ngang tay.
Nhưng thời gian Phương Hàn phát hiện tế thần phù chiếu quá ngắn.
Hắn ta còn chưa hoàn toàn trưởng thành, cho nên mới không đánh lại Thiên Yêu Thái Tử.
“Thực lực của bản thân rác rưởi như vậy, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ngu ngốc, Quân Dĩnh Nhi, cậy vào của ngươi là tên phế vật này sao?” Thiên Yêu Thái Tử nói ra những lời giết người tru tâm.
“Không phải, ta sẽ không dựa vào bất cứ kẻ nào!” Quân Dĩnh Nhi xanh cả mặt.
Phương Hàn nghe vậy thì càng nổi giận không thôi, trong lòng phẫn uất.
Đối với một nam nhân thì không thể làm nữ nhân mình thích tin tưởng dựa vào là một loại sỉ nhục tuyệt đối.
“Ha hả, có tính tình, ta thích, phế vật này không bảo hộ được ngươi, vậy đừng trách bổn Thái Tử lạt thủ tồi hoa.”
Thiên Yêu Thái Tử trực tiếp ra tay, trấn áp về hướng Quân Dĩnh Nhi!
“Dừng tay!”
Nhìn thấy Thiên Yêu Thái Tử ra tay với Quân Dĩnh Nhi, Phương Hàn phát ra tiếng gào rống.
Nhưng ngực hắn ta đau nhức, máu chảy ròng ròng, đã bị thương nặng, nhất thời không có sức lực cứu viện.
“Lớn mật!”
Đám người Đại Dận hoàng chủ ngồi không yên.
Quân Dĩnh Nhi chính là người của Quân gia, bọn họ không có khả năng trơ mắt nhìn người của Quân gia bị tội tộc trấn áp.
Bởi vậy, phía Đại Dận hoàng triều cũng ra tay.
Mà đồng thời, liên quân tứ đại tội tộc cũng phát động công kích.
Hành động trấn áp Quân Dĩnh Nhi của Thiên Yêu Thái Tử giống như ngòi nổ, hoàn toàn bậc lửa chiến hỏa.
Đồng thời, trong hư không cách đó không xa còn có vài bóng người yêu khí ngập trời xuất hiện.
Trong đó có hai người mặc áo đen, yêu khí mãnh liệt, tản ra khí tức Yêu Thánh.
Đó là Yêu Thánh che giấu thân phận của Yêu Thần Cung.
Hết chương 265.